-
Chương 16-20
Chương 16: Tru Tiên Đồ
Ngay sau đó, Mục Vỹ kinh ngạc khi thấy trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một bức họa cuộn tròn từ khi nào.
Trên bức họa đó có ba chữ lớn sáng chói lọi làm lóa mắt người nhìn.
“Tru Tiên Đồ!”
Trong đầu hắn bỗng có một tiếng nổ ầm vang lên, Mục Vỹ chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Từng bức họa thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Bên trong bức họa kia có vô số những võ giả từ bốn phương tám hướng về tụ hội, nhằm về phía có ánh sáng màu trắng.
Chỉ là, giữa luồng ánh sáng màu trắng kia đột nhiên xuất hiện một sợi trắng, trong khoảnh khắc, thân thể của hàng ngàn hàng vạn võ giả hóa thành những ngôi sao rồi dần dần biến mất.
Mục Vỹ thở hổn hển, trong đầu hắn lại hiện lên hết bức họa này đến bức họa khác.
Hắn thực sự kinh ngạc, bởi trong hàng ngàn hàng vạn võ giả đó có không ít những Tiên Vương bản lĩnh kiên cường mạnh mẽ, thế mà lại bị ánh sáng màu trắng tiêu diệt chỉ trong giây lát.
Mặc dù ở kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương đứng đầu của đại thế giới Vạn Thiên nhưng hắn cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy.
“Phù… phù phù…”
Mục Vỹ thở hồng hộc từng cơn, không thể nào bình tĩnh lại được. Bức họa vẫn đang được mở ra, nhưng hắn không còn tâm trạng nào để xem nữa.
Lúc trước, vì bảo bối này nên hắn mới bị những Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên tấn công cho đến chết.
Hắn của trước kia là một kẻ coi khinh quần hùng, vì khăng khăng đoạt cho bằng được báu vật chưa xuất thế này nên mới bị bao vây tấn công.
Chỉ là cho đến lúc chết, hắn vẫn chưa từng mở bức họa ra. Không ngờ, bức họa đó lại được mở ra vào lúc này.
Tru Tiên Đồ, Tru Tiên Đồ, giết tận vạn tiên!
Mục Vỹ dần dần bắt đầu nghi ngờ, sở dĩ hắn chưa chết, lại trùng sinh vào cơ thể tên Mục Vỹ này, hẳn là chuyện này có mối liên hệ mật thiết với Tru Tiên Đồ.
“Tru Tiên Đồ…”
Mục Vỹ chìm đắm trong suy nghĩ, Tru Tiên Đồ có thể giết hàng vạn cao thủ chỉ bằng một đòn, trong đó có không ít những cao thủ có cảnh giới Tiên Vương, e rằng nó đã vượt khỏi phạm vi đại thế giới Vạn Thiên.
Nhưng mà, ngoài đại thế giới Vạn Thiên lẽ nào còn có một thế giới rộng lớn khác nữa sao?
Mục Vỹ lắc đầu gạt bỏ hết những suy nghĩ, hắn cười tự giễu.
Hắn của hiện tại nên suy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào thì hơn.
“Ting…”
Chỉ là, trong lòng thì muốn cất Tru Thiên Đồ đi, nhưng trong đầu hắn bỗng có tiếng ting vang lên, bức Tru Thiên Đồ kia từ từ được cuộn lại chỉ còn lộ ra một góc.
Rầm… rào… sức mạnh từ bên trong Tru Thiên Đồ cuồn cuộn tuôn ra.
Trong chốc lát, Mục Vỹ cảm thấy thân thể như sắp nổ tung, dường như trong nháy mắt, toàn bộ cơ bắp và xương cốt của hắn bị một luồng sức mạnh ghê gớm tấn công.
Chỉ là, kinh nghiệm làm Tiên Vương kiếp trước khiến hắn hiểu rằng sức mạnh bất chợt tuôn ra từ bên trong Tru Thiên Đồ chỉ có lợi mà không có hại gì đối với hắn.
Hiện tại, hắn chỉ cần cắn răng chịu đựng.
Trên trán hắn, những giọt mồ hôi từ từ tích lại thành dòng, chảy xuống hai bên má.
Phía sau lưnghắn, tĩnh mạch nổi lên, những giọt mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo vì chịu tác động của một sức mạnh to lớn.
Tuy nhiên, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
“Ha ha… Kiếp trước ta là Tiên Vương cao quý, có khổ cực nào chưa nếm trải đâu, một chút thống khổ này thì có sá gì!”
Mục Vỹ nắm chặt hai tay, thân thể run rẩy, hắn cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ.
Nhưng hắn biết rõ, một khi hắn ngất đi thì sợ rằng việc truyền sức mạnh sẽ phải dừng lại.
“Mẹ kiếp, cứ việc đến đi!”
Chửi to một câu, Mục Vỹ nện một tay xuống nền đất, hắn tự làm đau mình để kích thích bản thân duy trì sự tỉnh táo.
Bùm…
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng bùm vang lên, Mục Vỹ ngồi bệt xuống đất.
Cảm giác mệt mỏi lan ra toàn cơ thể, chỉ là cảm giác đó cũng không kéo dài được lâu, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể Mục Vỹ, phun ra ầm ầm.
“Cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác!”
Chương 17: Quỳ xuống
Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng được là mình có thể liên tiếp vượt qua hai cảnh giới, bước thẳng vào tầng thứ tư, cảnh giới Tráng Tức.
Sau những cảnh giới Tôi Thể, Đoàn Cốt và Dịch Cân, cảnh giới Tráng Tức sẽ giúp nâng cao nội tức, khiến võ giả có sức mạnh cực lớn.
Hơn thế nữa, còn có thể nín thở dưới nước mười mấy phút mà mặt không đỏ hay tắt thở.
So với ba tầng trước, có thể coi cảnh giới Tráng Tức là một bước nhảy vọt.
Vậy mà hắn cứ thế vượt qua…
“Tru Tiên Đồ… Chu Tiên Đồ, rốt cuộc mi ở đâu ra vậy?”, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ đang lẳng lặng lơ lửng trong đầu mình, rồi lẩm bẩm.
“Mục Vỹ, tên vô tích sự kia, mau thò cái mặt ra đây cho ta!”
Song, khi Mục Vỹ đang mừng thầm trong bụng, bên ngoài phòng luyện đan chợt vang lên tiếng quát tháo.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đá mở toang ra.
Một bóng người thở phì phò xông vào.
Người này mặc một bộ đồ ngắn màu đen, tóc cắt ngắn, hai cánh tay lộ ra ngoài có màu đồng, cơ bắp của gã cuồn cuộn, trông có vẻ rất mạnh mẽ.
“Mục Nguyên!”
Trông thấy gã, Mục Vỹ cau mày.
Mục Nguyên chính là thiên tài nổi danh trong nội tộc, gã là con cháu của nhà nhị trưởng lão Mục Phong Thanh. Gã có tư chất giỏi giang, còn trẻ mà đã đạt tới tầng thứ tư của thân xác - cảnh giới Tráng Tức, hơn nữa đây còn là chuyện của một năm về trước.
Dạo này, Mục Vỹ nghe nói gã sắp bước vào tầng thứ năm của thân xác - cảnh giới Ngưng Khí.
Cảnh giới này có thể giúp võ giả ngưng tụ khí kình, rồi dùng nó để đả thương người khác, nên mạnh hơn rất nhiều sức mạnh của thân xác.
“Mục Vỹ, thằng ăn hại này, ngươi là tên khốn!”
Trông thấy Mục Vỹ, đôi mắt của Mục Nguyên như sắp toé lửa.
“Cái thằng mọt sách nhà ngươi đã giở trò gì mà khiến viện trưởng cho ta thôi học? Ta sắp bước vào cảnh giới Ngưng Khí đến nơi rồi. Tất cả đều tại ngươi…”
Mục Nguyên tức tối nhìn chăm chăm Mục Vỹ, nói: “Nghe quản gia Tiền nói, hôm qua ngươi rất oách hả? Còn bắt ông nội ta quỳ xuống nữa? Mục Vỹ, thằng vô dụng nhà ngươi nghe cho rõ đây. Bây giờ, ngươi lập tức lết đến chỗ ông nội ta rồi quỳ xuống xin lỗi ông ngay, sau đó thì đi tới chỗ viện trưởng bảo ông ấy rút lại lệnh cho thôi học, nếu không thì…”
Hai tay Mục Nguyên vang lên tiếng răng rắc, ánh mắt gã nhìn Mục Vỹ chăm chú ngày một sa sầm.
Mục Nguyên đang rất tức giận. Sáng sớm nay, gã đã nhận được lệnh của thầy dạy, bảo gã lập tức thôi học. Gã quay về gia tộc định hỏi cho ra ngô ra khoai, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Mục Tiền.
Lão ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ sự việc thì Mục Nguyên mới biết, gã lập tức chạy đến chỗ Mục Vỹ ngay dù chưa thỉnh an ông nội mình.
“Quỳ? Xin lỗi?”
“Đúng!”
Mục Nguyên cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi muốn ta dùng vũ lực như hồi nhỏ, rồi bắt ngươi sủa tiếng chó?”
Mục Nguyên vừa nói dứt câu, không biết tại sao trong đầu Mục Vỹ chợt dâng lên lửa giận.
Năm Mục Vỹ của trước kia vừa đến thành Bắc Vân, hắn mới chín tuổi, không thể tu luyện nên lúc đó thân thể hắn rất yếu ớt.
Đám con cháu nhà họ Mục như Mục Nguyên không ngừng mắng chửi và bắt nạt hắn, bắt hắn quỳ và sủa tiếng chó.
Khi ấy, Mục Vỹ chỉ có chín tuổi. Ở nhà họ Mục tại thành Nam Vân, hắn bị người ta ức hiếp, tới thành Bắc Vân thì lại càng nhút nhát và không có chỗ dựa hơn.
Một luồng ký ức xuất hiện trong đầu Mục Vỹ, khoé miệng hắn dần nhếch lên.
“Ta hiểu nỗi khổ của ngươi trước kia, sau này nhất định sẽ không còn nữa!”, Mục Vỹ gạt bỏ nỗi bi thương trong lòng, rồi nhìn Mục Nguyên chăm chú.
“Tên ăn hại kia, mau quỳ xuống sủa tiếng chó ngay, không thì ta sẽ không nhân nhượng với ngươi như hồi nhỏ nữa đâu!”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn nhìn mình đăm đăm, Mục Nguyên lạnh giọng quát.
Dù Mục Nguyên không biết tên vô dụng Mục Vỹ này làm cách nào để móc nối quan hệ với viện trưởng và đại sư Mạt Vấn, nhưng gã biết Mục Vỹ có bản tính nhu nhược, mười năm sống ở nhà họ Mục, hắn được nuôi dạy như một con chó.
Dù và Mục Vỹ và dại sư Mạt có quan hệ gì, nhưng chỉ cần đại sư Mạt Vấn rời đi thì hắn vẫn không là gì cả. Một tên vốn không thể tu luyện như hắn, đến lúc đó sẽ vẫn là một tên ăn hại bị bắt nạt thôi.
Bây giờ, gã chỉ cần quát cho hắn sợ, rồi dùng vũ lực bắt hắn câm miệng. Tới khi đại sư Mạt rời đi, Mục Vỹ chỉ như một đống bùn nhão, gã muốn đánh đập thế nào cũng được!
Chương 18: Vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn
“Thứ rác rưởi, quỳ xuống, sủa tiếng chó đi!”
Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào Mục Nguyên, lãnh đạm nói.
Mục Nguyên nhìn Mục Vỹ chòng chọc, trong lòng có chút kinh hãi, nhưng ngay sau đó, gã cười ha hả nói: “Mục Vỹ, ta thấy ngươi đang tưởng rằng quen thân với đại sư Mạt thì ngươi đã được coi là người nhà họ Mục sao? Đồ rác rưởi, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ xuống?”
Mục Nguyên chưa kịp dứt lời, đã lao lên.
Đường quyền này của Mục Nguyên mạnh mẽ oai hùng có sức mạnh ngang với chín trâu hai hổ, là cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác.
“Thông Bội Quyền!”
Mục Nguyên đã học được đường quyền này ở Học viện Bắc Vân. Thông Bội Quyền khiến bắp thịt, xương cốt, gân mạch trong thân thể nối thành một thể. Sức công phá của nó vượt xa sức mạnh chín trâu, thậm chí đạt đến sức mạnh bằng mười trâu.
Mục Nguyên tin chắc rằng cú đánh này đủ mạnh để Mục Vỹ phải quỳ xuống xin tha.
“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là đồ rác rưởi!”
Mục Vỹ nói dứt lời liền tiến lên một bước.
“Phá Ngọc Quyền, ngọc vỡ!”
Gầm nhẹ một tiếng, hai tay của Mục Vỹ nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương gồ lên, đầy lão luyện, mặt ngoài của hai nắm đấm kia còn xuất hiện một hình vòng cung bằng khí thoắt ẩn thoắt hiện, làm chấn động không trung, bảo vệ cho hai tay của hắn.
Rắc rắc…
Bốn nắm đấm đụng vào nhau, một tiếng rắc vang lên. Cơ thể Mục Nguyên đang ở tư thế tấn công trong nháy mắt đã bị chặn lại.
Ngay sau đó, sắc mặt của gã đã trở nên đỏ tía, rồi dần tái nhợt.
“A…!”
Tiếp đó, một tiếng gào thét bi thảm vang lên, hai tay của Mục Nguyên buông thõng, hai mắt gã nổi đầy những tia máu đỏ ngầu.
Phù một tiếng, hai cánh tay như không còn chút sức lực nào của gã rũ xuống hai bên sườn của cơ thể, Mục Nguyên quỳ trên mặt đất, không chịu được mà gào lên.
Đó rốt cuộc là quyền pháp gì vậy?
Mục Nguyên giống như đang gặp phải một cơn ác mộng, qua cú đánh ban nãy, có vẻ như thứ mà gã chạm vào không phải là tay của Mục Vỹ, mà là đá thạch anh tím, còn cứng hơn cả đá hoa cương.
Từ khi nào tên Mục Vỹ rác rưởi này trở nên lợi hại như vậy?
“Bây giờ ai mới là thứ rác rưởi hả?”
Mục Vỹ tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Mục Nguyên.
Phá Ngọc Quyền là môn quyền pháp Tôi Thể mà trước kia Mục Vỹ đã học qua, nó có thể giúp võ giả rèn luyện cơ thể, tăng cường sức lực.
Ngày xưa, trong mắt của Mục Vỹ, môn võ công này quả thực như đồ bỏ đi, nhưng nếu sử dụng nó ở Thiên Vận Đại Lục thì chắc chắn sẽ làm mọi người kinh sợ.
Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu chính là tinh hoa của Phá Ngọc Quyền.
Mặc dù Mục Vỹ hiện tại chỉ đạt cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, nhưng sức mạnh của hắn đã vượt xa sức chín trâu, đã đạt đến cấp độ mười tám trâu, ước chừng mạnh gấp hai lần võ giả đạt cảnh giới Tráng Tức bình thường.
Mục Nguyên muốn đọ với hắn thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, tự làm tự chịu.
“Quỳ xuống, sủa tiếng chó đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào Mục Nguyên, nói không chút khách khí.
Vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn!
“Ngươi… ngươi đừng có mà nằm mơ, ta có chết cũng không sủa tiếng chó!”, Mục Nguyên kinh hãi bò ra phía sau, run rẩy nói.
“Thật sao?”
Tiến lên một bước, Mục Vỹ quặp ngón tay lại, túm lấy khớp xương khuỷu tay của Mục Nguyên, cười nói: “Ngươi có tin nếu ngươi không chịu sủa tiếng chó, ta mà ấn ngón tay xuống thì kiếp này hai cánh tay của ngươi coi như tàn phế không!”
Tàn phế?
Nghe thấy những lời này, Mục Nguyên hoàn toàn choáng váng.
Gã không còn thời gian để nghĩ xem tại sao Mục Vỹ lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy nữa!
Tàn phế?
Một khi bị tàn phế thì Mục Nguyên sẽ trở thành một gã hoàn toàn vô dụng, sau này còn nói gì đến con đường làm cường giả nữa.
“Có chịu sủa hay không đây? Ta không muốn phí thời gian với ngươi đâu”, Mục Vân sầm mặt nói: “Một, hai…”
“Gâu gâu…”
Đột nhiên, Mục Nguyên há miệng thở dốc, sủa lên hai tiếng.
“Gâu gâu gâu…”
Cả cơ thể của Mục Nguyên không ngừng run rẩy, hai chân gã quỳ xuống đất, mồm không ngừng há to sủa ra từng tiếng.
Gã chịu khuất phục rồi, một khi trở thành phế vật thì gã sẽ mất tất cả, cho nên chỉ có thể chọn cách chịu khuất phục mà thôi.
“Mục Vỹ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lúc Mục Nguyên sủa gâu gâu, một giọng hét to đột nhiên vang lên.
Chương 19: Sự uy nghiêm của Mục Lâm Thần
“Ông nội…”
Trông thấy người đến, Mục Nguyên khóc toáng lên, cơ thể gã run lên mãnh liệt hơn.
“Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi đang làm gì thế hả?”
Trông thấy hai cánh tay Mục Nguyên buông thõng, Mục Phong Thanh giận run người, Mục Tiền cúi đầu đứng sau lưng lão ta lén nhìn Mục Vỹ.
“Làm gì ư?”, Mục Vỹ bật cười, nói: “Con không làm gì cả, chỉ đang chơi trò diễn kịch mà hồi nhỏ hay chơi với Mục Nguyên thôi!”
“Mục Vỹ, ngươi dám làm càn, ra tay với con cháu trong cùng gia tộc, rồi còn bắt Nguyên Nhi sủa tiếng chó… Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”
Mục Phong Thanh sắp tức nổ phổi!
“Nhị trưởng lão, người nói vậy là sao? Con nhớ lúc mình chín tuổi, Mục Nguyên bắt cháu sủa tiếng chó, nghĩa phụ có tới ngăn cản, nhưng người lại nói là trẻ con đùa bỡn thôi mà!”
“Thì lúc đấy đúng là thế còn gì…”, Mục Phong Thanh cười nhạo đáp.
“Vậy sao?”, Sắc mặt của Mục Vỹ lạnh dần, hắn cười nói: “Thế sau này khi con mười hai tuổi, Mục Nguyên lấy con ra làm cái bao cát tập võ, rồi khi con mười lăm tuổi, Mục Nguyên lại treo ngược con lên cây làm bia tập bắn cung. Tất cả những chuyện này đều là trò trẻ thôi hay sao?”
“Mục Vỹ! Dù thế nào thì Mục Nguyên cũng là huynh trong tộc của ngươi!”
“Huynh trong tộc?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Tên vô dụng này không xứng làm huynh của con!”
Kiếp trước, Mục Vỹ đã gặp vô số những tên gian trá, nên hắn hiểu rõ rằng vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn. Vào lúc mấu chốt mà nương tay với họ thì chính là tự đào hố chôn mình.
“Trước kia, các người đối xử với con thế nào thì bây giờ, con chỉ đáp lại y như thế thôi!”
“Hừ, ngươi tưởng quen được đại sư Mạt là có thể làm xằng làm bậy hay sao? Dù bây giờ ta có giết ngươi, ta không tin Mạt Vấn có thể làm gì nhà họ Mục ta chỉ vì ngươi đâu!”
Mục Phong Thanh lạnh lùng nói.
Coi như lão ta đã nhìn nhận rõ rồi, dù Mục Vỹ của trước kia ngu ngơ thật hay giả đi chăng nữa thì hắn của hiện tại chính là một con hổ mới lớn đang dần nhú răng nanh và có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Hắn đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi, tới mức khiến người ta thấy sợ hãi!
“Ông dám!”
Khi Mục Phong Thanh đang nổi sát ý định đánh Mục Vỹ, bên ngoài biệt viện chợt vang lên một giọng nói.
“Nghĩa phụ!”
“Trưởng tộc!”
Mục Lâm Thần chắp hai tay ra sau lưng, bước vào biệt viện, ánh mắt ông ấy nhìn Mục Vỹ loé sáng.
“Nhị trưởng lão, ta thấy ông ngày càng càn quấy rồi đấy!”, Mục Lâm Thần cau mày, trách cứ: “Mục Nguyên là con cháu của nhà họ Mục ta và Vỹ Nhi cũng vậy, bọn trẻ tỉ thí với nhau rồi bị thương là điều không thể tránh khỏi”.
“Thế mà ông lại động tay động chân với Vỹ Nhi, ông có biết nó là con trai của Mục Lâm Thần ta không?”, Mục Lâm Thần tức giận nói: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi!”
“Nhưng trưởng tộc…”
“Nhị trưởng lão, lẽ nào ông chưa nghe rõ lời ta nói hay sao?”, cơ thể của Mục Lâm Thần toả ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ập về phía nhị trưởng lão.
“Vâng!”
Mục Phong Thanh nghiến răng, cúi đầu xuống.
“Chuyện hôm nay là do Mục Tiền ăn càn nói dở, gây hiềm khích cho con cháu trong tộc ta. Nên ta quyết định huỷ tu vi của Mục Tiền và đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Mục!”
Mục Tiền ngồi thụp xuống đất co quắp, mặt mày tái xanh.
Nhiều năm qua, dựa vào thân phận quản gia của nhà họ Mục, lão ta đã không ít lần ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng một khi lão ta bị huỷ tu vi và bị đuổi ra khỏi đây thì cuộc đời sau này của lão…
Dứt lời, Mục Lâm Thần quay người, nhìn Mục Vỹ, rồi nói: “Vỹ Nhi, con đi theo ta. Tần lão thái gia đã dẫn Tần tiểu thư tới rồi, con cùng ra gặp với ta!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ, đi theo ta!”, Mục Lâm Thần lườm Mục Vỹ, quát.
Bước ra khỏi cổng, Mục Lâm Thần chợt dừng bước, ông ấy nhìn Mục Vỹ đầy vẻ đánh giá.
“Cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, hơn nữa sức mạnh không chỉ dừng lại ở tầng thứ tư. Thằng nhãi này, che giấu kỹ quá đấy!”
Mục Vỹ không ngờ nghĩa phụ vừa liếc nhìn đã nhận ra, hắn ngượng ngập gãi đầu.
“Ta sẽ không hỏi con chuyện là thế nào, nhưng con đã đồng ý chuyện hôn sự thì phải thực hiện!”
Mục Lâm Thần không hỏi nhiều, mà nói thẳng vào vấn đề: “Hôn sự giữa con và Tần tiểu thư, chắc con cũng biết rồi, Tần Mộng Dao mắc bệnh quái ác. Rất nhiều thầy luyện đan khẳng định, con bé không thể sống quá hai mươi tuổi. Mà con lại quen đại sư Mạt, lần này Tần lão thái gia đến là mong con có thể nhờ đại sư Mạt khám bệnh cho Tần Mộng Dao, xem con bé còn hi vọng nào không…”
Căn bệnh quái ác? Không sống được quá hai mươi tuổi?
Mục Vỹ giờ mới vỡ lẽ ra, chẳng trách bọn họ lại chọn hắn vào chuyện hôn sự này, ra là như vậy.
“Nghĩa phụ, con và đại sư Mạt cũng không thân thiết lắm, hơn nữa ông già ấy phiền phức lắm!”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Lâm Thần trừng mắt, suýt nữa hộc ra một ngụm máu.
Chương 20: Hắn có thể sao?
Ông già kia? Phiền phức?
Cả đế quốc Nam Vân này không có người thứ hai dám nói ra những lời này.
“Thưa trưởng tộc, viện trưởng Lục và đại sư Mạt ở ngoài xin gặp, nói là… nói là có một vài vấn đề cần thỉnh giáo Vỹ thiếu gia!”
Đúng lúc hai người đang định bước vào sảnh lớn thì có tiếng bẩm báo.
Vãi chưởng!
Mục Vỹ không nhịn được mắng một câu: “Con nói rồi mà nghĩa phụ. Ông già kia phiền phức lắm!”
Mục Lâm Thần trừng mắt nhìn Mục Vỹ rồi vội vàng chạy ra đón hai người.
Một là Lục Khiếu Thiên chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến cả thành Bắc Vân phải rung chuyển.
Một là đại sư Mạt thổi một hơi cũng có thể khiến hàng chục nghìn người ở đế quốc Nam Vân phải khiếp sợ. Ông ấy không thể đắc tội bất kỳ ai trong hai người này.
Trong sảnh lớn nhà họ Mục, Tần lão thái gia Tần Thời Vũ, Tần Mộng Dao và đám người nhà họ Mục chia nhau ngồi ở hai bên.
Mục Vỹ buồn bực ngán ngẩm đứng sau lưng Mục Lâm Thần, nghe một đám lão già nói lải nhải.
“Đại sư Mạt, chuyện là thế này, từ nhỏ Mộng Dao nhà ta đã bị nhiễm khí lạnh trong người, mỗi khi đến đêm trăng tròn, khí lạnh trong người tiết ra ngoài không thể ngăn chặn. Rất nhiều thầy luyện đan đều nói con bé sống không quá hai mươi tuổi. Hôm nay tôi mặt dày mày dạn muốn mời đại sư Mạt giúp đỡ!”
Thấy thời cơ đã tới, Tần Thời Vũ bèn lên tiếng nhờ vả.
Mục Lâm Thần trông thấy đại sư Mạt khựng người thì vội vàng nói: “Mấy ngày nữa Tần tiểu thư và Mục Vỹ sắp đính hôn, hiện giờ Mộng Dao cũng được coi như con dâu tương lai của nhà họ Mục!”
Nghe thấy thế, đại sư Mạt lập tức lấy lại tinh thần.
“Nếu là vị hôn thê của Mục lão đệ, đương nhiên ta sẽ phải cố hết sức mọn. Hôm nay tới quấy rầy Mục lão đệ, ta cũng thấy rất bất an. Tần nha đầu, để ta xem bệnh cho ngươi!”
Nghe thấy là vị hôn thê của Mục Vỹ, đại sư Mạt kích động vô vàn.
Ông dễ dàng nhìn ra được, Mục Vỹ không hề kiên nhẫn với mình. Nhưng khả năng tiếp thu tri thức luyện đan của Mục Vỹ thực sự rất kinh người.
Ông đã là thầy luyện đan sáu sao, thể diện gì đó còn chẳng bằng cái rắm. Có thể luyện chế được đan dược cao cấp hơn nữa mới là ước mơ của ông.
Vậy nên ông mới mặt dày tìm tới lần nữa.
Bây giờ nghe nói Tần Mộng Dao là vị hôn thê của Mục Vỹ, đương nhiên đại sư Mạt muốn cứu giúp, coi như trả ơn Mục Vỹ.
Tần Mộng Dao bước lên, duỗi cánh tay ngọc ngà ra.
Đại sư Mạt mở cả mười ngón tay. Chân nguyên di chuyển ở đầu ngón tay, hóa thành từng sợi tơ mỏng quấn quanh hai tay của Tần Mộng Dao.
Chỉ khi đạt tới tầng thứ bảy của thân xác là cảnh giới Ngưng Nguyên mới có thể sinh ra chân nguyên.
Nhìn động tác của đại sư Mạt, Mục Vỹ biết ông điều khiển chân nguyên vô cùng thuần thục, e là đã qua cảnh giới tầng thứ bảy của thân xác!
Nhờ chân nguyên quấn quanh, đại sư Mạt cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể Tần Mộng Dao, khi thì lắc đầu, lúc lại nhíu mày.
Sau một lúc lâu, đại sư Mạt thu lại chân nguyên, im lặng không nói lời nào.
“Sao thế? Đại sư Mạt?”
Thấy vẻ mặt của đại sư Mạt, trái tim của Tần lão thái gia như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Từ nhỏ Tần Mộng Dao đã bị khí lạnh xâm nhập cơ thể, thế nhưng thiên phú rất cao. Cô mà chết sẽ khiến nhà họ Tần mất đi một thiên tài.
“Ta không cứu được!”
Im lặng hồi lâu, đại sư Mạt bất lực nói: “Dường như ở phần bụng của nha đầu này có một khối khí lạnh, lúc phình ra, lúc lại co vào. Ta dùng chân nguyên tiếp cận đã bị khối khí lạnh kia làm đông cứng trong nháy mắt. Ta chưa từng nghe thấy loại bệnh quái lạ như thế này!”
Xong đời rồi!
Nghe đại sư Mạt nói vậy, trái tim của Tần lão thái gia như rơi vào hầm băng.
Đến cả đại sư Mạt cũng không chữa được, e là cả đế quốc Nam Vân này không còn ai cứu được cháu gái của ông rồi.
Chẳng lẽ Mộng Dao chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi thôi sao?
“Nhưng mà!”
Đại sư Mạt ho khan một tiếng, đột nhiên lên tiếng: “Ta không chữa được, nhưng có lẽ lão đệ Mục Vỹ sẽ có cách!”
Đại sư Mạt nói một câu.
Con mẹ nó!
Nghe vậy, Mục Vỹ thầm mắng một tiếng, lão già chết tiệt mỗi ngày đều chạy tới làm phiền mình, đã vậy còn ném cho mình một rắc rối lớn!
Nhưng những người khác đều nhìn chằm chằm Mục Vỹ, ánh mắt nghi hoặc.
Hắn? Có thể sao?
Ngay sau đó, Mục Vỹ kinh ngạc khi thấy trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một bức họa cuộn tròn từ khi nào.
Trên bức họa đó có ba chữ lớn sáng chói lọi làm lóa mắt người nhìn.
“Tru Tiên Đồ!”
Trong đầu hắn bỗng có một tiếng nổ ầm vang lên, Mục Vỹ chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Từng bức họa thoáng hiện lên trong đầu hắn.
Bên trong bức họa kia có vô số những võ giả từ bốn phương tám hướng về tụ hội, nhằm về phía có ánh sáng màu trắng.
Chỉ là, giữa luồng ánh sáng màu trắng kia đột nhiên xuất hiện một sợi trắng, trong khoảnh khắc, thân thể của hàng ngàn hàng vạn võ giả hóa thành những ngôi sao rồi dần dần biến mất.
Mục Vỹ thở hổn hển, trong đầu hắn lại hiện lên hết bức họa này đến bức họa khác.
Hắn thực sự kinh ngạc, bởi trong hàng ngàn hàng vạn võ giả đó có không ít những Tiên Vương bản lĩnh kiên cường mạnh mẽ, thế mà lại bị ánh sáng màu trắng tiêu diệt chỉ trong giây lát.
Mặc dù ở kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương đứng đầu của đại thế giới Vạn Thiên nhưng hắn cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy.
“Phù… phù phù…”
Mục Vỹ thở hồng hộc từng cơn, không thể nào bình tĩnh lại được. Bức họa vẫn đang được mở ra, nhưng hắn không còn tâm trạng nào để xem nữa.
Lúc trước, vì bảo bối này nên hắn mới bị những Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên tấn công cho đến chết.
Hắn của trước kia là một kẻ coi khinh quần hùng, vì khăng khăng đoạt cho bằng được báu vật chưa xuất thế này nên mới bị bao vây tấn công.
Chỉ là cho đến lúc chết, hắn vẫn chưa từng mở bức họa ra. Không ngờ, bức họa đó lại được mở ra vào lúc này.
Tru Tiên Đồ, Tru Tiên Đồ, giết tận vạn tiên!
Mục Vỹ dần dần bắt đầu nghi ngờ, sở dĩ hắn chưa chết, lại trùng sinh vào cơ thể tên Mục Vỹ này, hẳn là chuyện này có mối liên hệ mật thiết với Tru Tiên Đồ.
“Tru Tiên Đồ…”
Mục Vỹ chìm đắm trong suy nghĩ, Tru Tiên Đồ có thể giết hàng vạn cao thủ chỉ bằng một đòn, trong đó có không ít những cao thủ có cảnh giới Tiên Vương, e rằng nó đã vượt khỏi phạm vi đại thế giới Vạn Thiên.
Nhưng mà, ngoài đại thế giới Vạn Thiên lẽ nào còn có một thế giới rộng lớn khác nữa sao?
Mục Vỹ lắc đầu gạt bỏ hết những suy nghĩ, hắn cười tự giễu.
Hắn của hiện tại nên suy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào thì hơn.
“Ting…”
Chỉ là, trong lòng thì muốn cất Tru Thiên Đồ đi, nhưng trong đầu hắn bỗng có tiếng ting vang lên, bức Tru Thiên Đồ kia từ từ được cuộn lại chỉ còn lộ ra một góc.
Rầm… rào… sức mạnh từ bên trong Tru Thiên Đồ cuồn cuộn tuôn ra.
Trong chốc lát, Mục Vỹ cảm thấy thân thể như sắp nổ tung, dường như trong nháy mắt, toàn bộ cơ bắp và xương cốt của hắn bị một luồng sức mạnh ghê gớm tấn công.
Chỉ là, kinh nghiệm làm Tiên Vương kiếp trước khiến hắn hiểu rằng sức mạnh bất chợt tuôn ra từ bên trong Tru Thiên Đồ chỉ có lợi mà không có hại gì đối với hắn.
Hiện tại, hắn chỉ cần cắn răng chịu đựng.
Trên trán hắn, những giọt mồ hôi từ từ tích lại thành dòng, chảy xuống hai bên má.
Phía sau lưnghắn, tĩnh mạch nổi lên, những giọt mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo vì chịu tác động của một sức mạnh to lớn.
Tuy nhiên, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
“Ha ha… Kiếp trước ta là Tiên Vương cao quý, có khổ cực nào chưa nếm trải đâu, một chút thống khổ này thì có sá gì!”
Mục Vỹ nắm chặt hai tay, thân thể run rẩy, hắn cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ.
Nhưng hắn biết rõ, một khi hắn ngất đi thì sợ rằng việc truyền sức mạnh sẽ phải dừng lại.
“Mẹ kiếp, cứ việc đến đi!”
Chửi to một câu, Mục Vỹ nện một tay xuống nền đất, hắn tự làm đau mình để kích thích bản thân duy trì sự tỉnh táo.
Bùm…
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng bùm vang lên, Mục Vỹ ngồi bệt xuống đất.
Cảm giác mệt mỏi lan ra toàn cơ thể, chỉ là cảm giác đó cũng không kéo dài được lâu, một luồng sức mạnh cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể Mục Vỹ, phun ra ầm ầm.
“Cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác!”
Chương 17: Quỳ xuống
Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng được là mình có thể liên tiếp vượt qua hai cảnh giới, bước thẳng vào tầng thứ tư, cảnh giới Tráng Tức.
Sau những cảnh giới Tôi Thể, Đoàn Cốt và Dịch Cân, cảnh giới Tráng Tức sẽ giúp nâng cao nội tức, khiến võ giả có sức mạnh cực lớn.
Hơn thế nữa, còn có thể nín thở dưới nước mười mấy phút mà mặt không đỏ hay tắt thở.
So với ba tầng trước, có thể coi cảnh giới Tráng Tức là một bước nhảy vọt.
Vậy mà hắn cứ thế vượt qua…
“Tru Tiên Đồ… Chu Tiên Đồ, rốt cuộc mi ở đâu ra vậy?”, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ đang lẳng lặng lơ lửng trong đầu mình, rồi lẩm bẩm.
“Mục Vỹ, tên vô tích sự kia, mau thò cái mặt ra đây cho ta!”
Song, khi Mục Vỹ đang mừng thầm trong bụng, bên ngoài phòng luyện đan chợt vang lên tiếng quát tháo.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đá mở toang ra.
Một bóng người thở phì phò xông vào.
Người này mặc một bộ đồ ngắn màu đen, tóc cắt ngắn, hai cánh tay lộ ra ngoài có màu đồng, cơ bắp của gã cuồn cuộn, trông có vẻ rất mạnh mẽ.
“Mục Nguyên!”
Trông thấy gã, Mục Vỹ cau mày.
Mục Nguyên chính là thiên tài nổi danh trong nội tộc, gã là con cháu của nhà nhị trưởng lão Mục Phong Thanh. Gã có tư chất giỏi giang, còn trẻ mà đã đạt tới tầng thứ tư của thân xác - cảnh giới Tráng Tức, hơn nữa đây còn là chuyện của một năm về trước.
Dạo này, Mục Vỹ nghe nói gã sắp bước vào tầng thứ năm của thân xác - cảnh giới Ngưng Khí.
Cảnh giới này có thể giúp võ giả ngưng tụ khí kình, rồi dùng nó để đả thương người khác, nên mạnh hơn rất nhiều sức mạnh của thân xác.
“Mục Vỹ, thằng ăn hại này, ngươi là tên khốn!”
Trông thấy Mục Vỹ, đôi mắt của Mục Nguyên như sắp toé lửa.
“Cái thằng mọt sách nhà ngươi đã giở trò gì mà khiến viện trưởng cho ta thôi học? Ta sắp bước vào cảnh giới Ngưng Khí đến nơi rồi. Tất cả đều tại ngươi…”
Mục Nguyên tức tối nhìn chăm chăm Mục Vỹ, nói: “Nghe quản gia Tiền nói, hôm qua ngươi rất oách hả? Còn bắt ông nội ta quỳ xuống nữa? Mục Vỹ, thằng vô dụng nhà ngươi nghe cho rõ đây. Bây giờ, ngươi lập tức lết đến chỗ ông nội ta rồi quỳ xuống xin lỗi ông ngay, sau đó thì đi tới chỗ viện trưởng bảo ông ấy rút lại lệnh cho thôi học, nếu không thì…”
Hai tay Mục Nguyên vang lên tiếng răng rắc, ánh mắt gã nhìn Mục Vỹ chăm chú ngày một sa sầm.
Mục Nguyên đang rất tức giận. Sáng sớm nay, gã đã nhận được lệnh của thầy dạy, bảo gã lập tức thôi học. Gã quay về gia tộc định hỏi cho ra ngô ra khoai, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Mục Tiền.
Lão ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ sự việc thì Mục Nguyên mới biết, gã lập tức chạy đến chỗ Mục Vỹ ngay dù chưa thỉnh an ông nội mình.
“Quỳ? Xin lỗi?”
“Đúng!”
Mục Nguyên cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi muốn ta dùng vũ lực như hồi nhỏ, rồi bắt ngươi sủa tiếng chó?”
Mục Nguyên vừa nói dứt câu, không biết tại sao trong đầu Mục Vỹ chợt dâng lên lửa giận.
Năm Mục Vỹ của trước kia vừa đến thành Bắc Vân, hắn mới chín tuổi, không thể tu luyện nên lúc đó thân thể hắn rất yếu ớt.
Đám con cháu nhà họ Mục như Mục Nguyên không ngừng mắng chửi và bắt nạt hắn, bắt hắn quỳ và sủa tiếng chó.
Khi ấy, Mục Vỹ chỉ có chín tuổi. Ở nhà họ Mục tại thành Nam Vân, hắn bị người ta ức hiếp, tới thành Bắc Vân thì lại càng nhút nhát và không có chỗ dựa hơn.
Một luồng ký ức xuất hiện trong đầu Mục Vỹ, khoé miệng hắn dần nhếch lên.
“Ta hiểu nỗi khổ của ngươi trước kia, sau này nhất định sẽ không còn nữa!”, Mục Vỹ gạt bỏ nỗi bi thương trong lòng, rồi nhìn Mục Nguyên chăm chú.
“Tên ăn hại kia, mau quỳ xuống sủa tiếng chó ngay, không thì ta sẽ không nhân nhượng với ngươi như hồi nhỏ nữa đâu!”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn nhìn mình đăm đăm, Mục Nguyên lạnh giọng quát.
Dù Mục Nguyên không biết tên vô dụng Mục Vỹ này làm cách nào để móc nối quan hệ với viện trưởng và đại sư Mạt Vấn, nhưng gã biết Mục Vỹ có bản tính nhu nhược, mười năm sống ở nhà họ Mục, hắn được nuôi dạy như một con chó.
Dù và Mục Vỹ và dại sư Mạt có quan hệ gì, nhưng chỉ cần đại sư Mạt Vấn rời đi thì hắn vẫn không là gì cả. Một tên vốn không thể tu luyện như hắn, đến lúc đó sẽ vẫn là một tên ăn hại bị bắt nạt thôi.
Bây giờ, gã chỉ cần quát cho hắn sợ, rồi dùng vũ lực bắt hắn câm miệng. Tới khi đại sư Mạt rời đi, Mục Vỹ chỉ như một đống bùn nhão, gã muốn đánh đập thế nào cũng được!
Chương 18: Vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn
“Thứ rác rưởi, quỳ xuống, sủa tiếng chó đi!”
Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào Mục Nguyên, lãnh đạm nói.
Mục Nguyên nhìn Mục Vỹ chòng chọc, trong lòng có chút kinh hãi, nhưng ngay sau đó, gã cười ha hả nói: “Mục Vỹ, ta thấy ngươi đang tưởng rằng quen thân với đại sư Mạt thì ngươi đã được coi là người nhà họ Mục sao? Đồ rác rưởi, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ xuống?”
Mục Nguyên chưa kịp dứt lời, đã lao lên.
Đường quyền này của Mục Nguyên mạnh mẽ oai hùng có sức mạnh ngang với chín trâu hai hổ, là cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác.
“Thông Bội Quyền!”
Mục Nguyên đã học được đường quyền này ở Học viện Bắc Vân. Thông Bội Quyền khiến bắp thịt, xương cốt, gân mạch trong thân thể nối thành một thể. Sức công phá của nó vượt xa sức mạnh chín trâu, thậm chí đạt đến sức mạnh bằng mười trâu.
Mục Nguyên tin chắc rằng cú đánh này đủ mạnh để Mục Vỹ phải quỳ xuống xin tha.
“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là đồ rác rưởi!”
Mục Vỹ nói dứt lời liền tiến lên một bước.
“Phá Ngọc Quyền, ngọc vỡ!”
Gầm nhẹ một tiếng, hai tay của Mục Vỹ nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương gồ lên, đầy lão luyện, mặt ngoài của hai nắm đấm kia còn xuất hiện một hình vòng cung bằng khí thoắt ẩn thoắt hiện, làm chấn động không trung, bảo vệ cho hai tay của hắn.
Rắc rắc…
Bốn nắm đấm đụng vào nhau, một tiếng rắc vang lên. Cơ thể Mục Nguyên đang ở tư thế tấn công trong nháy mắt đã bị chặn lại.
Ngay sau đó, sắc mặt của gã đã trở nên đỏ tía, rồi dần tái nhợt.
“A…!”
Tiếp đó, một tiếng gào thét bi thảm vang lên, hai tay của Mục Nguyên buông thõng, hai mắt gã nổi đầy những tia máu đỏ ngầu.
Phù một tiếng, hai cánh tay như không còn chút sức lực nào của gã rũ xuống hai bên sườn của cơ thể, Mục Nguyên quỳ trên mặt đất, không chịu được mà gào lên.
Đó rốt cuộc là quyền pháp gì vậy?
Mục Nguyên giống như đang gặp phải một cơn ác mộng, qua cú đánh ban nãy, có vẻ như thứ mà gã chạm vào không phải là tay của Mục Vỹ, mà là đá thạch anh tím, còn cứng hơn cả đá hoa cương.
Từ khi nào tên Mục Vỹ rác rưởi này trở nên lợi hại như vậy?
“Bây giờ ai mới là thứ rác rưởi hả?”
Mục Vỹ tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Mục Nguyên.
Phá Ngọc Quyền là môn quyền pháp Tôi Thể mà trước kia Mục Vỹ đã học qua, nó có thể giúp võ giả rèn luyện cơ thể, tăng cường sức lực.
Ngày xưa, trong mắt của Mục Vỹ, môn võ công này quả thực như đồ bỏ đi, nhưng nếu sử dụng nó ở Thiên Vận Đại Lục thì chắc chắn sẽ làm mọi người kinh sợ.
Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu chính là tinh hoa của Phá Ngọc Quyền.
Mặc dù Mục Vỹ hiện tại chỉ đạt cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, nhưng sức mạnh của hắn đã vượt xa sức chín trâu, đã đạt đến cấp độ mười tám trâu, ước chừng mạnh gấp hai lần võ giả đạt cảnh giới Tráng Tức bình thường.
Mục Nguyên muốn đọ với hắn thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, tự làm tự chịu.
“Quỳ xuống, sủa tiếng chó đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào Mục Nguyên, nói không chút khách khí.
Vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn!
“Ngươi… ngươi đừng có mà nằm mơ, ta có chết cũng không sủa tiếng chó!”, Mục Nguyên kinh hãi bò ra phía sau, run rẩy nói.
“Thật sao?”
Tiến lên một bước, Mục Vỹ quặp ngón tay lại, túm lấy khớp xương khuỷu tay của Mục Nguyên, cười nói: “Ngươi có tin nếu ngươi không chịu sủa tiếng chó, ta mà ấn ngón tay xuống thì kiếp này hai cánh tay của ngươi coi như tàn phế không!”
Tàn phế?
Nghe thấy những lời này, Mục Nguyên hoàn toàn choáng váng.
Gã không còn thời gian để nghĩ xem tại sao Mục Vỹ lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy nữa!
Tàn phế?
Một khi bị tàn phế thì Mục Nguyên sẽ trở thành một gã hoàn toàn vô dụng, sau này còn nói gì đến con đường làm cường giả nữa.
“Có chịu sủa hay không đây? Ta không muốn phí thời gian với ngươi đâu”, Mục Vân sầm mặt nói: “Một, hai…”
“Gâu gâu…”
Đột nhiên, Mục Nguyên há miệng thở dốc, sủa lên hai tiếng.
“Gâu gâu gâu…”
Cả cơ thể của Mục Nguyên không ngừng run rẩy, hai chân gã quỳ xuống đất, mồm không ngừng há to sủa ra từng tiếng.
Gã chịu khuất phục rồi, một khi trở thành phế vật thì gã sẽ mất tất cả, cho nên chỉ có thể chọn cách chịu khuất phục mà thôi.
“Mục Vỹ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lúc Mục Nguyên sủa gâu gâu, một giọng hét to đột nhiên vang lên.
Chương 19: Sự uy nghiêm của Mục Lâm Thần
“Ông nội…”
Trông thấy người đến, Mục Nguyên khóc toáng lên, cơ thể gã run lên mãnh liệt hơn.
“Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi đang làm gì thế hả?”
Trông thấy hai cánh tay Mục Nguyên buông thõng, Mục Phong Thanh giận run người, Mục Tiền cúi đầu đứng sau lưng lão ta lén nhìn Mục Vỹ.
“Làm gì ư?”, Mục Vỹ bật cười, nói: “Con không làm gì cả, chỉ đang chơi trò diễn kịch mà hồi nhỏ hay chơi với Mục Nguyên thôi!”
“Mục Vỹ, ngươi dám làm càn, ra tay với con cháu trong cùng gia tộc, rồi còn bắt Nguyên Nhi sủa tiếng chó… Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”
Mục Phong Thanh sắp tức nổ phổi!
“Nhị trưởng lão, người nói vậy là sao? Con nhớ lúc mình chín tuổi, Mục Nguyên bắt cháu sủa tiếng chó, nghĩa phụ có tới ngăn cản, nhưng người lại nói là trẻ con đùa bỡn thôi mà!”
“Thì lúc đấy đúng là thế còn gì…”, Mục Phong Thanh cười nhạo đáp.
“Vậy sao?”, Sắc mặt của Mục Vỹ lạnh dần, hắn cười nói: “Thế sau này khi con mười hai tuổi, Mục Nguyên lấy con ra làm cái bao cát tập võ, rồi khi con mười lăm tuổi, Mục Nguyên lại treo ngược con lên cây làm bia tập bắn cung. Tất cả những chuyện này đều là trò trẻ thôi hay sao?”
“Mục Vỹ! Dù thế nào thì Mục Nguyên cũng là huynh trong tộc của ngươi!”
“Huynh trong tộc?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Tên vô dụng này không xứng làm huynh của con!”
Kiếp trước, Mục Vỹ đã gặp vô số những tên gian trá, nên hắn hiểu rõ rằng vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn. Vào lúc mấu chốt mà nương tay với họ thì chính là tự đào hố chôn mình.
“Trước kia, các người đối xử với con thế nào thì bây giờ, con chỉ đáp lại y như thế thôi!”
“Hừ, ngươi tưởng quen được đại sư Mạt là có thể làm xằng làm bậy hay sao? Dù bây giờ ta có giết ngươi, ta không tin Mạt Vấn có thể làm gì nhà họ Mục ta chỉ vì ngươi đâu!”
Mục Phong Thanh lạnh lùng nói.
Coi như lão ta đã nhìn nhận rõ rồi, dù Mục Vỹ của trước kia ngu ngơ thật hay giả đi chăng nữa thì hắn của hiện tại chính là một con hổ mới lớn đang dần nhú răng nanh và có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Hắn đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi, tới mức khiến người ta thấy sợ hãi!
“Ông dám!”
Khi Mục Phong Thanh đang nổi sát ý định đánh Mục Vỹ, bên ngoài biệt viện chợt vang lên một giọng nói.
“Nghĩa phụ!”
“Trưởng tộc!”
Mục Lâm Thần chắp hai tay ra sau lưng, bước vào biệt viện, ánh mắt ông ấy nhìn Mục Vỹ loé sáng.
“Nhị trưởng lão, ta thấy ông ngày càng càn quấy rồi đấy!”, Mục Lâm Thần cau mày, trách cứ: “Mục Nguyên là con cháu của nhà họ Mục ta và Vỹ Nhi cũng vậy, bọn trẻ tỉ thí với nhau rồi bị thương là điều không thể tránh khỏi”.
“Thế mà ông lại động tay động chân với Vỹ Nhi, ông có biết nó là con trai của Mục Lâm Thần ta không?”, Mục Lâm Thần tức giận nói: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi!”
“Nhưng trưởng tộc…”
“Nhị trưởng lão, lẽ nào ông chưa nghe rõ lời ta nói hay sao?”, cơ thể của Mục Lâm Thần toả ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ập về phía nhị trưởng lão.
“Vâng!”
Mục Phong Thanh nghiến răng, cúi đầu xuống.
“Chuyện hôm nay là do Mục Tiền ăn càn nói dở, gây hiềm khích cho con cháu trong tộc ta. Nên ta quyết định huỷ tu vi của Mục Tiền và đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Mục!”
Mục Tiền ngồi thụp xuống đất co quắp, mặt mày tái xanh.
Nhiều năm qua, dựa vào thân phận quản gia của nhà họ Mục, lão ta đã không ít lần ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng một khi lão ta bị huỷ tu vi và bị đuổi ra khỏi đây thì cuộc đời sau này của lão…
Dứt lời, Mục Lâm Thần quay người, nhìn Mục Vỹ, rồi nói: “Vỹ Nhi, con đi theo ta. Tần lão thái gia đã dẫn Tần tiểu thư tới rồi, con cùng ra gặp với ta!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ, đi theo ta!”, Mục Lâm Thần lườm Mục Vỹ, quát.
Bước ra khỏi cổng, Mục Lâm Thần chợt dừng bước, ông ấy nhìn Mục Vỹ đầy vẻ đánh giá.
“Cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, hơn nữa sức mạnh không chỉ dừng lại ở tầng thứ tư. Thằng nhãi này, che giấu kỹ quá đấy!”
Mục Vỹ không ngờ nghĩa phụ vừa liếc nhìn đã nhận ra, hắn ngượng ngập gãi đầu.
“Ta sẽ không hỏi con chuyện là thế nào, nhưng con đã đồng ý chuyện hôn sự thì phải thực hiện!”
Mục Lâm Thần không hỏi nhiều, mà nói thẳng vào vấn đề: “Hôn sự giữa con và Tần tiểu thư, chắc con cũng biết rồi, Tần Mộng Dao mắc bệnh quái ác. Rất nhiều thầy luyện đan khẳng định, con bé không thể sống quá hai mươi tuổi. Mà con lại quen đại sư Mạt, lần này Tần lão thái gia đến là mong con có thể nhờ đại sư Mạt khám bệnh cho Tần Mộng Dao, xem con bé còn hi vọng nào không…”
Căn bệnh quái ác? Không sống được quá hai mươi tuổi?
Mục Vỹ giờ mới vỡ lẽ ra, chẳng trách bọn họ lại chọn hắn vào chuyện hôn sự này, ra là như vậy.
“Nghĩa phụ, con và đại sư Mạt cũng không thân thiết lắm, hơn nữa ông già ấy phiền phức lắm!”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Lâm Thần trừng mắt, suýt nữa hộc ra một ngụm máu.
Chương 20: Hắn có thể sao?
Ông già kia? Phiền phức?
Cả đế quốc Nam Vân này không có người thứ hai dám nói ra những lời này.
“Thưa trưởng tộc, viện trưởng Lục và đại sư Mạt ở ngoài xin gặp, nói là… nói là có một vài vấn đề cần thỉnh giáo Vỹ thiếu gia!”
Đúng lúc hai người đang định bước vào sảnh lớn thì có tiếng bẩm báo.
Vãi chưởng!
Mục Vỹ không nhịn được mắng một câu: “Con nói rồi mà nghĩa phụ. Ông già kia phiền phức lắm!”
Mục Lâm Thần trừng mắt nhìn Mục Vỹ rồi vội vàng chạy ra đón hai người.
Một là Lục Khiếu Thiên chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến cả thành Bắc Vân phải rung chuyển.
Một là đại sư Mạt thổi một hơi cũng có thể khiến hàng chục nghìn người ở đế quốc Nam Vân phải khiếp sợ. Ông ấy không thể đắc tội bất kỳ ai trong hai người này.
Trong sảnh lớn nhà họ Mục, Tần lão thái gia Tần Thời Vũ, Tần Mộng Dao và đám người nhà họ Mục chia nhau ngồi ở hai bên.
Mục Vỹ buồn bực ngán ngẩm đứng sau lưng Mục Lâm Thần, nghe một đám lão già nói lải nhải.
“Đại sư Mạt, chuyện là thế này, từ nhỏ Mộng Dao nhà ta đã bị nhiễm khí lạnh trong người, mỗi khi đến đêm trăng tròn, khí lạnh trong người tiết ra ngoài không thể ngăn chặn. Rất nhiều thầy luyện đan đều nói con bé sống không quá hai mươi tuổi. Hôm nay tôi mặt dày mày dạn muốn mời đại sư Mạt giúp đỡ!”
Thấy thời cơ đã tới, Tần Thời Vũ bèn lên tiếng nhờ vả.
Mục Lâm Thần trông thấy đại sư Mạt khựng người thì vội vàng nói: “Mấy ngày nữa Tần tiểu thư và Mục Vỹ sắp đính hôn, hiện giờ Mộng Dao cũng được coi như con dâu tương lai của nhà họ Mục!”
Nghe thấy thế, đại sư Mạt lập tức lấy lại tinh thần.
“Nếu là vị hôn thê của Mục lão đệ, đương nhiên ta sẽ phải cố hết sức mọn. Hôm nay tới quấy rầy Mục lão đệ, ta cũng thấy rất bất an. Tần nha đầu, để ta xem bệnh cho ngươi!”
Nghe thấy là vị hôn thê của Mục Vỹ, đại sư Mạt kích động vô vàn.
Ông dễ dàng nhìn ra được, Mục Vỹ không hề kiên nhẫn với mình. Nhưng khả năng tiếp thu tri thức luyện đan của Mục Vỹ thực sự rất kinh người.
Ông đã là thầy luyện đan sáu sao, thể diện gì đó còn chẳng bằng cái rắm. Có thể luyện chế được đan dược cao cấp hơn nữa mới là ước mơ của ông.
Vậy nên ông mới mặt dày tìm tới lần nữa.
Bây giờ nghe nói Tần Mộng Dao là vị hôn thê của Mục Vỹ, đương nhiên đại sư Mạt muốn cứu giúp, coi như trả ơn Mục Vỹ.
Tần Mộng Dao bước lên, duỗi cánh tay ngọc ngà ra.
Đại sư Mạt mở cả mười ngón tay. Chân nguyên di chuyển ở đầu ngón tay, hóa thành từng sợi tơ mỏng quấn quanh hai tay của Tần Mộng Dao.
Chỉ khi đạt tới tầng thứ bảy của thân xác là cảnh giới Ngưng Nguyên mới có thể sinh ra chân nguyên.
Nhìn động tác của đại sư Mạt, Mục Vỹ biết ông điều khiển chân nguyên vô cùng thuần thục, e là đã qua cảnh giới tầng thứ bảy của thân xác!
Nhờ chân nguyên quấn quanh, đại sư Mạt cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể Tần Mộng Dao, khi thì lắc đầu, lúc lại nhíu mày.
Sau một lúc lâu, đại sư Mạt thu lại chân nguyên, im lặng không nói lời nào.
“Sao thế? Đại sư Mạt?”
Thấy vẻ mặt của đại sư Mạt, trái tim của Tần lão thái gia như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Từ nhỏ Tần Mộng Dao đã bị khí lạnh xâm nhập cơ thể, thế nhưng thiên phú rất cao. Cô mà chết sẽ khiến nhà họ Tần mất đi một thiên tài.
“Ta không cứu được!”
Im lặng hồi lâu, đại sư Mạt bất lực nói: “Dường như ở phần bụng của nha đầu này có một khối khí lạnh, lúc phình ra, lúc lại co vào. Ta dùng chân nguyên tiếp cận đã bị khối khí lạnh kia làm đông cứng trong nháy mắt. Ta chưa từng nghe thấy loại bệnh quái lạ như thế này!”
Xong đời rồi!
Nghe đại sư Mạt nói vậy, trái tim của Tần lão thái gia như rơi vào hầm băng.
Đến cả đại sư Mạt cũng không chữa được, e là cả đế quốc Nam Vân này không còn ai cứu được cháu gái của ông rồi.
Chẳng lẽ Mộng Dao chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi thôi sao?
“Nhưng mà!”
Đại sư Mạt ho khan một tiếng, đột nhiên lên tiếng: “Ta không chữa được, nhưng có lẽ lão đệ Mục Vỹ sẽ có cách!”
Đại sư Mạt nói một câu.
Con mẹ nó!
Nghe vậy, Mục Vỹ thầm mắng một tiếng, lão già chết tiệt mỗi ngày đều chạy tới làm phiền mình, đã vậy còn ném cho mình một rắc rối lớn!
Nhưng những người khác đều nhìn chằm chằm Mục Vỹ, ánh mắt nghi hoặc.
Hắn? Có thể sao?
Bình luận facebook