• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Theo đuôi

Con riêng?

Diệu Tiên Ngữ vừa nhắc đến hai từ này, trong đầu Mục Vỹ chợt hiện lên một ký ức.

Năm đó, Mục Vỹ còn chưa đến mười tuổi, nhưng đã phải sống cuộc sống như một con chó trong dòng tộc nhà họ Mục ở thành Nam Vân.

Mẹ hắn không còn, phụ thân thì không đoái hoài. Từ khi ra đời cho đến khi mười tuổi, hắn chưa từng cảm nhận được thế nào là tình thân.

Song khi hắn đến thành Bắc Vân, Mục Lâm Thần đã cho hắn tình thương và sự quan tâm của người cha!

“Con riêng? Thân phận con riêng thì đã là gì!”

Mục Vỹ gạt bỏ nhưng ký ức đó, rồi cười lớn nói: “Rồi sẽ có ngày thầy trở thành người con riêng lợi hại nhất cái đế quốc Nam Vân này, để nhà họ Mục phải cầu xin thầy quay về!”

Nếu câu này phát ra từ miệng của người khác, cùng lắm thì Diệu Tiên Ngữ chỉ cười khinh miệt.

Nhưng lúc này, khi đối diện với Mục Vỹ, cô ta không thể cười nổi.

Có lẽ một ngày nào đó, Mục Vỹ có thể làm được thật!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Diệu Tiên Ngữ giật nảy mình.

Thành Nam Vân là Đế Đô của đế quốc Nam Vân, còn nhà họ Mục là gia tộc lớn mạnh nổi danh ở nơi đây, số võ giả vượt tâng thứ mười của thân xác trong gia tộc này nhiều vô số kể.

Nên Mục Vỹ muốn làm được như lời hắn nói là một chuyện cực kỳ khó!

“Đi thôi!”

Thu thập xong mấy chục viên yêu đan của sói, Mục Vỹ tiếp tục đi sâu vào bên trong.

“Thầy Mục, có thể phía trước sẽ có yêu thú cấp sáu xuất hiện đấy ạ…”

“Thầy biết!”

“Thế thầy…”

“Ha ha, không đi vào sâu thì sao có thể bắt đám tay sai ló mặt ra chứ!”

Tay sai? Có người theo dõi bọn họ ư?

“Không được ngoảnh đầu lại!”

Diệu Tiên Ngữ vừa định ngoảnh lại nhìn ngó thì Mục Vỹ chợt lên tiếng: “Từ lúc chúng ta ra khỏi thành Bắc Vân thì chúng đã đi theo rồi, kệ chúng đi, tay thầy đây vẫn còn chưa dính máu đâu!”

Mục Vỹ nói khẽ, rồi tiếp tục đi sâu vào bên trong dãy núi…

“Đi, tiếp tục bám theo họ!”

Thấy Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ quả nhiên vẫn đi tiếp vào sâu trong núi, lão đại tỏ vẻ mừng rỡ, không nhịn được hô lên.

“Không ngờ Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác. Trông sức mạnh thân xác của hắn thế này hình như đã vượt xa cường giả cùng cảnh giới rồi!”

Đông Phương Ngọc có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nhưng may sao hắn ta đã chú ý đến Mục Vỹ, nếu không chờ khi Mục Vỹ bất ngờ lớn mạnh tới mức có thể uy hiếp đến hắn ta thì đã muộn rồi!

“Nhưng võ giả đạt tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác thường thì sẽ có sức mạnh mười tấn. Xem ra Mục Vỹ ít nhất cũng có sức mạnh đến hai chục tấn. Sức mạnh thân xác của tên này còn lợi hại hơn cả cường giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác bình thường!”

“Dù thế nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ là cảnh giới Ngưng Khí thôi!”

Đông Phương Ngọc cười thoải mái, không chút bận tâm.

Dù có thế nào thì hôm nay, Mục Vỹ cũng phải chết!

Bụp…

Cùng với âm thanh đó vang lên, hai con sư tử lửa hai đầu đã nhảy bổ ra.

Chúng là yêu thú cấp sáu, da lông toàn thân rực lửa, tính tình thì rất nóng nảy.

“Phù phù…”

Chúng hít thờ từng hơi hổn hển, Mục Vỹ ngồi phịch xuống đất, tái nhợt mặt nói: “Tiên Ngữ, mau đỡ thầy dậy, thầy kiệt sức rồi, hãy bảo vệ thầy!”

“Vâng!”

Diệu Tiên Ngữ bước tới cạnh Mục Vỹ, rồi quan tâm hỏi han: “Thầy Mục, thầy không sao chứ ạ?”

“Không sao, chỉ là hao sức quá thôi. Bây giờ, chắc đến trò cũng có thể giết chết ta một cách dễ dàng. Nhưng nếu ta nghỉ ngơi một lát thì có lẽ sẽ đỡ hơn. Chúng ta đừng đi tiếp vội, ngồi nghỉ tại chỗ đã!”, Mục Vỹ nói xong câu này thì lại há miệng thở dốc, rõ ràng trông rất mệt mỏi.

“He he, nghỉ hả? Chúng ta có thể để ngươi nghỉ ngơi thật thoải mái!”

Khi hai thầy trò Mục Vỹ đang trò chuyện, một tiếng cười trêu tức vang lên, có bốn người từ đi từ bốn phía tới.

“Các người là ai?”

Trông thấy bốn người này, Diệu Tiên Ngữ biến sắc mặt, cô ta ưỡn ngực đứng chắn trước mặt Mục Vỹ.

“Hi hi, con nhãi kia, khỏi phải quan tâm chúng ta là ai. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đứng sang một bên, lát nữa giết tên Mục Vỹ này xong, ngươi hầu hạ chúng ta thoải mái thì ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng!”

Một tên áo đen cười he he, trong mắt ánh lên tia sáng, rồi nhìn chòng chọc vào ngực của Diệu Tiên Ngữ.

“Lão thất, xông lên!”

“Được, lão đại!”

Thấy lão đại nói vậy, lão thất bước lên, nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Tên tiểu tử kia, đúng là ngươi rất giỏi, nhưng đầu óc vẫn kém lắm!”

“Đến dãy núi Bắc Vân rèn luyện sao có thể dùng hết sức mạnh hả? Ngươi phải biết thứ nguy hiểm nhất trong dãy núi này không phải là yêu thú, mà là con người!”

Một con dao xuất hiện trong tay lão thất, gã cười he he nói: “Lần sau phải nhớ lấy, à, phải là kiếp sau chứ nhỉ!”

Bốn người họ bám theo Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đã chờ được thời cơ.

Sư tử lửa hai đầu là yêu thú cấp sáu, chúng mạnh hơn cường giả cùng cảnh giới nhiều.

Hơn nữa Mục Vỹ còn đang đối mặt với những hai con.

Dù hắn có sức mạnh lớn thì bây giờ chắc cũng dùng hết rồi.

Lão thất lập tức vung cánh tay lên, một luồng khí kình bắn ra, Diệu Tiên Ngữ đang đứng chắn trước mặt Mục Vỹ lập tức bị đẩy ra.

“Tên tiểu tử kia, có người mua mạng của ngươi, nên có chết thì cũng đừng trách chúng ta!”

Lão thất lạnh mặt, con dao trong tay loé sáng, rồi rơi xuống đất.

Phụt!

Ngay sau đó, một âm thanh của vũ khí sắc bén vang lên, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.

Nhưng đây không phải là máu của Mục Vỹ, mà là của lão thất!

“Lão thất!”

“Lão thất!”

“Lão thất!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ba người còn lại đều không phản ứng kịp, chỉ thấy cổ của lão thất đang ứa máu, muốn cầm máu cũng không được.

“Đúng thế, thứ nguy hiểm nhất trong dãy núi Bắc Vân không phải là yêu thú, mà là con người. Nhưng ngươi đâu xứng làm người!”, con dao trong tay Mục Vỹ dính máu, hắn cười mỉm rồi đứng dậy.
Chương 37: Ngươi chết đi

“Các ngươi đi theo cả ngày rồi, chắc cũng mệt rồi chứ?”

Mục Vỹ tiện tay ném dao xuống đất, nhàn nhã nói: “Nói đi, vị nào thuê các ngươi tới? Có lẽ không có mấy ai ở thành Bắc Vân muốn giết ta đâu!”

Đáng chết!

Đến tận lúc này, lão đại, lão tam và lão ngũ mới biết bọn họ đã bị Mục Vỹ phát hiện từ lâu rồi.

Thằng nhóc này vẫn luôn đùa giỡn bọn họ!

“Hừ, bọn ta đã theo dõi ngươi cả ngày, dù ngươi còn giấu thủ đoạn khác thì chắc cũng không ở trong trạng thái mạnh nhất. Ba người bọn ta đều là cảnh giới Ngưng Mạch, ngươi chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, giết ngươi dễ như trở bàn tay!”

“Thế các ngươi còn ngây ra đó làm gì?”

“Xông lên!”

Thấy Mục Vỹ lớn lối như thế, cả ba đều cảm thấy bị sỉ nhục, đồng loạt lao lên tấn công.

Diệu Tiên Ngữ đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng để chống đỡ.

Cô ta biết rõ lúc này chỉ cần bảo vệ chính mình, không được để ba người kia bắt được, dùng mình uy hiếp Mục Vỹ.

“Đúng lúc đang cần luyện tay!”

Kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương đứng đầu đại thế giới Vạn Thiên, sức chiến đấu đỉnh cao.

Chỉ là trong thế giới này, tuy sức chiến đấu của hắn vẫn còn nhưng cơ thể lại không linh hoạt được như ngày xưa.

Vậy nên hắn cần phải chiến đấu để nâng cao sức mạnh thân xác.

“Lạc Sơn Kiếm Quyền - Lạc Sơn Thức!”

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, bàn tay hóa thành hình kiếm đâm ra.

Diệu Tiên Ngữ không hề lạ lẫm với chiêu thức này. Lần trước vào giờ phút quyết định, Mục Vỹ đã dùng chiêu thức này đánh nứt bụng Cận Đông.

Rõ ràng Mục Vỹ rất bình tĩnh khi đối mặt với sự vây đánh của ba người.

Hai tay của hắn như ngọn núi khổng lồ nặng nề đập xuống hai bên.

Ầm, ầm…

Hai tiếng nổ ầm vang lên. Lão đại và lão ngũ cảm thấy như bị hai tấm sắt đập vào, đau đớn kêu lên một tiếng, không thể không lùi lại.

Nhưng ở phía trước, lão tam lại vui sướng chĩa kiếm vào người Mục Vỹ.

Mục Vỹ đã đánh ra một chiêu, chắc chắn lúc này đã cạn kiệt sức lực, tuyệt đối không có khả năng ra đòn tiếp theo nhanh như vậy.

Thế nhưng Mục Vỹ lại liều lĩnh xông tới khiến sắc mặt lão tam dần thay đổi.

“Lạc Hải Thức!”

Mục Vỹ hô lên, trước lòng bàn tay phun ra một luồng khí kình khủng bố.

Lão tam cảm thấy như đang có hàng vạn con ngựa đang lao thẳng vào mặt y.

Một chưởng kia như sóng biển gào thét, đất trời rung chuyển.

Lúc này, kiếm của y cũng mất phương hướng.

“Lão tam làm gì vậy?”

Lão đại và lão ngũ đứng cạnh thấy lão tam sững sờ tại chỗ đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây mấy huynh đệ bọn họ vẫn luôn phối hợp như vậy.

Cả ba cùng vây đánh đối phương, hai người sẽ ép đối phương đánh hết sức lực, người còn lại thừa cơ đối phương kiệt sức tung đòn trí mạng.

Vậy mà hôm nay, lão tam lại đứng im tại chỗ như đồ đần, thực sự quá kỳ quái.

“Ha ha, gọi cũng không có tác dụng đâu!”

Mục Vỹ bật cười, nhảy lên giơ tay chém vào cổ lão tam.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên giòn tan. Lão tam trợn tròn hai mắt, lập tức tắt thở.

Đến tận lúc chết, y vẫn không biết tại sao khi bị Mục Vỹ tấn công, luồng khí kình kia có thể phá hủy gân mạch của mình, khiến y không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thể!

Mà lão đại và lão ngũ hoàn toàn không thể biết được chuyện này.

“Quá yếu!”

Mục Vỹ phủi tay nhìn lão tam ngã lăn ra đất rồi quay sang nhìn chằm chằm hai người còn lại.

“Đáng chết!”

“Khốn khiếp!”

Hai huynh đệ liên tiếp bỏ mạng dưới tay Mục Vỹ, hơn nữa đều chết không biết nguyên do khiến hai người kia mất hết lý trí.

“Lão ngũ, dùng chiêu kia đi!”

“Đại ca?”

“Lão tam và lão thất không thể hi sinh vô ích. Nếu không dùng chiêu kia, đệ cảm thấy chúng ta có thể giết được hắn sao?”

Thấy lão đại hạ quyết tâm, lão ngũ hung hăng gật đầu.

“Đại ca, bắt đầu đi!”

Lão ngũ cắn răng một cái, đột nhiên giơ tay làm chưởng vỗ vào lưng lão đại “phịch” một tiếng.

Dần dần, sắc mặt lão ngũ ngày càng trắng bệch, gần như không còn một giọt máu.

Trái lại, lão đại ở phía trước lại tràn trề sức sống, tu vi đang ở cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác như đang không ngừng tăng lên.

“Đại ca, đệ không ổn rồi!”

Lão ngũ ngồi bệt ra đất, sắc mặt nhợt nhạt, thở hổn hển nói.

“Đủ rồi, đã gần đạt cảnh giới Ngưng Nguyên, hiện giờ sức lực tương đương 25 tấn này đủ đết giết hắn rồi!”

Lão đại mặc áo bào đen sôi sục ý chí chiến đấu.

Lúc này, dù có mười Mục Vỹ cũng không thể ngăn cản hắn ta.

“Ha!”

Lão đại hét lớn một tiếng, bước một bước thật dài, in một dấu chân sâu hoắm dài một tấc khiến mặt đất nứt toác.

“Mục Vỹ, ngươi chết đi!”
Chương 38: Chém giết

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, cơ thể bỗng cao lên mấy centimet, cánh tay, bắp đùi đều to ra.

“Thầy Mục…”

“Không sao!”

Mục Vỹ hít sâu một hơi, vẻ mặt bình thản.

Suốt cả ngày hôm nay, hắn liên tiếp đấu với mười mấy làn sóng yêu thú cả mạnh cả yếu. Tuy hắn đã nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn bị kiệt sức.

Hắn dễ dàng nhìn ra được, lão đại mặc áo bào đen đang dùng một bí pháp.

Hút lấy sức mạnh của người khác, nâng cao thực lực của bản thân trong thời gian ngắn.

Hai người này đã quyết tâm liều mạng giết hắn bằng được.

Nhưng Mục Vỹ có kiến thức sâu rộng, biết rõ không chỉ sau khi dùng bí pháp này, cơ thể người dùng sẽ suy yếu một khoảng thời gian mà ngay cả khi đang dùng bí pháp, một bộ phận nào đó trên người dùng cũng sẽ xuất hiện điểm yếu!

“Muốn chơi trò này với ta hả? Ta sẽ chơi với ngươi một trận!”

Hiện giờ nếu đối đầu trực tiếp với lão đại, Mục Vỹ tự biết mình không phải đối thủ.

Chỉ là đối mặt với một cao thủ có điểm yếu trên người, hắn lại có rất nhiều thủ đoạn.

“Để ta thử tìm xem điểm yếu của ngươi ở chỗ nào!”

Bóng người Mục Vỹ lóe lên, bước chân đạp mạnh vòng qua người lão đại. Hắn giơ mười ngón tay ấn vào mười huyệt đạo sau lưng lão đại.

Đinh đinh đinh…

Mục Vỹ nghe thấy tiếng vù vù giống như kim loại liền biết sau lưng không phải điểm yếu của lão Đại.

“Còn dám chủ động tấn công, đúng là tự tìm đường chết!”

Trông thấy bàn tay linh hoạt của Mục Vỹ, lão đại lạnh giọng quát một tiếng, đột nhiên tung đấm.

Nắm đấm tràn ngập khí kình, xé gió mà đi.

Tốc độ của nắm đấm này nhanh hơn trước kia không dưới ba lần. Mục Vỹ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nắm chặt tay đấm ra một quyền.

Keng…

Mục Vỹ bị đánh lui, hai tay tê dại, thậm chí cánh tay cũng đang run rẩy.

Mạnh thật!

Bí pháp chiến đấu của lão đại không chỉ nâng cao sức mạnh thân xác và cường độ của khí kình mà còn tăng phòng ngự, khiến cơ thể y như một tấm sắt.

Hơn nữa, rõ ràng đây không phải lần đầu tiêu lão đại dùng bí pháp này. Y sử dụng rất nhuần nhuyễn.

“Ha ha, lần này Mục Vỹ thảm rồi!”

Trên cành của một cây đại thụ cách xa trăm mét có hai người đang đứng, chính là Đông Phương Ngọc và Cận Đông.

Trông thấy người mặc áo bào đen đột nhiên biến đổi có thể áp chế được Mục Vỹ, Cận Đông cười sung sướng: “Không ngờ con ngựa đen này còn có bí pháp như vậy. Xem ra dù không giết được Mục Vỹ cũng có thể khiến hắn ta bị thương nặng!”

“Đừng vội đắc ý, Mục Vỹ vô dụng suốt chín năm, dạo gần đây đột nhiên quật khởi, chắc chắn đã có được pháp bảo đặc biệt nào đó. Cứ xem xét đi đã!”

Đông Phương Ngọc cẩn thận nói: “Nếu trên người hắn thật sự có pháp bảo gì đó, sau khi hắn chết thứ đó sẽ thuộc về hai chúng ta!”

Nghe thấy thế, ánh mắt Cận Đông lập tức nóng rực.

Không sai, khoảng thời gian này Mục Vỹ quá khác lạ, đến cả hắn ta cũng không đánh lại được. Có thể thấy, chắc chắn hắn gặp được kỳ ngộ gì đó.

Đế quốc Nam Vân không thiếu kỳ tài, trước khi trưởng thành không có tiếng tăm gì nhưng sau khi gặp được kỳ ngộ liền một bước lên mây.

Chắc chắn trên người Mục Vỹ có pháp bảo quý giá nào đó.

Hai người dán chặt mắt vào hai người đang chiến đấu cách đó trăm mét. Cận Đông chuẩn bị tinh thần để ra tay.

“Đồn vô dụng, ngươi cũng chỉ có chút năng lực đấy thôi hả?”, lão đại mặc áo bào đen liên tục đấm mạnh vào người Mục Vỹ, không nhịn được cười lạnh nói: “Ta sẽ đánh từng quyền khiến ngươi hoàn toàn sụp đổ, báo thù cho tam đệ và thất đệ của ta!”

“Bây giờ đắc ý vẫn còn quá sớm!”

Mục Vỹ phun ra một ngụm máu, khinh thường nói: “Ông đây vẫn chưa dùng thủ đoạn thật sự đâu!”

Sau khi dùng bí pháp, lão đại mặc áo bào đen giống như một người đá, cơ thể cứng rắn như sắt thép, cho dù Mục Vỹ có khỏe mạnh cũng bị đánh nội thương.

Nghe Mục Vỹ nói thế, lão đại lập tức cảnh giác.

Y đã dùng hết bản lĩnh của mình. Mục Vỹ lắm mưu nhiều trò, càng vào lúc quan trọng càng không thể khinh thường.

Y giơ hai tay chắn trước người, nhìn chằm chằm Mục Vỹ đoán xem hắn đang muốn giở trò gì!

Mục Vỹ buông tay xuống, đột nhiên tách hai chân ra đạp mạnh xuống đất.

Hiện giờ sức mạnh thân xác của hắn khoảng chừng hai mươi tấn. Một đạp này khiến mặt đất vỡ ra, bụi đất bay tung tóe.

Giữa hai chân hắn có một luồng khí kình vô hình nổ ầm lên.

Sau chiêu này, dường như toàn bộ sức mạnh trên người Mục Vỹ đều tập trung vào phần dưới.

“Cứng chọi cứng, ngươi nghĩ ta không bằng ngươi sao? Thử tiếp một đòn của ta đi!”

Mục Vỹ bắt đầu chạy nhanh, dấy lên từng cơn bụi mù mịt. Lần này, hắn như một con báo săn nhanh nhẹn xông lên.

Thấy bộ dạng liều mạng đánh cược của Mục Vỹ, lão đại mặc áo bào đen không dám khinh thường. Khí thế trên người trầm xuống, tập trung sức lực lùi lại.

Lúc này đọ sức mạnh, y không hề e sợ Mục Vỹ.

Mặc dù sức mạnh thân xác của Mục Vỹ rất mạnh mẽ nhưng so với y của hiện giờ vẫn hơi kém một chút.

Chỉ cần y tập trung toàn bộ sức mạnh ở chân, đợi Mục Vỹ đến gần đá ra một phát. Một đòn này đủ để khiến phổi của Mục Vỹ bị nổ tung.

Y nhếch môi cười lạnh như đã trông thấy cảnh tượng Mục Vỹ đi đời.

“Chịu chết đi!”

Chỉ qua mấy hơi thở, Mục Vỹ đã xuất hiện trước mặt lão Đại.

Nhìn thấy Mục Vỹ đến gần, lão đại không hề khách sáo đá mạnh.

Hầu như y đã đồn hết sức lực vào cú đá này, tin chắc có thể lấy mạng Mục Vỹ.

“Lạc Vân Thức!”

Đúng lúc đó, Mục Vỹ vốn đang lao về phía trước bỗng dừng lại, hai tay đập xuống khiến mặt đất nứt toác. Mục Vỹ bay lên không trung, nháy mắt chạy tới sau lưng lão đại.

Cái gì?

Lão đại hoàn toàn ngây ngốc.
Chương 39: Quả nhiên là hai lão già chết tiệt kia

Không chỉ lão đại kinh ngạc, Diệu Tiên Ngữ cũng khiếp sợ, không kịp phản ứng lại.

Cô ta cứ tưởng Mục Vỹ định đối đầu trực tiếp với lão đại, nào ngờ lại chỉ là ngụy trang.

“Lạc Thiên Thức!”

Mục Vỹ đứng giữa không trung cũng không dừng lại, hai tay tạo thành kiếm chưởng đánh thẳng xuống dưới theo thân pháp quỷ dị.

“Ngươi nghĩ ta chịu bị ngươi đánh nãy giờ là vì cái gì?”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Bí pháp nào cũng có sơ hở. Bí pháp ngươi đang dùng nhìn có vẻ mạnh mẽ thế nhưng có rất nhiều điểm yếu, ta không khó để tìm ra được!”

Dứt lời, kiếm chưởng của Mục Vỹ đã giáng xuống.

Lão đại mặc áo bào đen giơ tay chống đỡ theo bản năng. Thế nhưng hắn ta đã cạn kiệt sức lực, lúc này chống đỡ cũng chỉ là hình thức.

Bịch…

Tiếng trầm đục vang lên. Lão đại quỳ hai chân xuống đất, lỗ mũi, lỗ tai và tròng mắt đều hiện ra tơ máu.

Mục Vỹ hạ xuống, lạnh lùng nhìn y.

Lúc này lão đại mặc áo bào đen hứng chịu Lạc Vân Thức của Mục Vỹ đã hoàn toàn bị phế.

Thời gian dùng bí pháp cũng đã hết. Y không còn khả năng sống sót!

“Ha ha, không phải vừa rồi ngươi còn khen dáng người ta đẹp à? Sao bây giờ lại đi vội như vậy?”

Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ dùng một tay nhấc bổng lão ngũ lên, cười nói: “Khen ta tiếp đi, nếu không ta sẽ nhổ tận gốc anh bạn nhỏ của ngươi đấy!”

“Đừng mà!”

Nghe thấy lời nói ngây thơ vô hại này, lão ngũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Ta nói, ta nói, là…”

Vù…

Ngay khi lão ngũ chuẩn bị nói ra, tiếng xé gió bỗng vang lên. Một vũ khí sắc bén lao vun vút tới.

Phập…

Sau đó, đầu lão ngũ nổ tung như một đóa hoa sen bằng máu.

“Kẻ nào?”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Diệu Tiên Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại.

“Mục Vỹ, không ngờ ngươi nổi danh vô dụng khắp thành Bắc Vân suốt mười năm lại đột nhiên thay hình đổi dạng trở thành thiên tài, khiến ta kinh ngạc đấy!”

Hai bóng người lại xuất hiện lần nữa.

Cận Đông!

Đông Phương Ngọc.

“Thầy Cận Đông? Thầy Đông Phương Ngọc?”, Diệu Tiên Ngữ sững sờ nhìn hai người họ.

Cô ta không ngốc, rốt cuộc hiểu ra kẻ đứng sau chuyện này là ai!

“Tiên Ngữ, đi thôi!”

Thấy hai người nọ xuất hiện, Mục Vỹ quát khẽ.

Cận Đông là cao thủ cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác. Đông Phương Ngọc lại càng khủng bố hơn, cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.

Cảnh giới Ngưng Nguyên, trong người sẽ sản sinh chân nguyên, dùng chân nguyên luyện thân xác trở nên kiên cố. Sức mạnh của chân nguyên mạnh còn hơn sức mạnh thân xác và khí kình hơn mười lần.

Dù là thân xác hay khí kình đều chỉ là sức mạnh sản sinh trong cơ thể võ giả, do con người tạo nên.

Còn chân nguyên là do trời đất sinh ra, được tạo nên từ thiên đạo!

Có thể tưởng tượng sự chênh lệch giữa các loại sức mạnh này lớn thế nào.

Quan trọng nhất là, lần này cả Đông Phương Ngọc và Cận Đông đều không hề che giấu bản thân.

Chứng tỏ cả hai đã quyết tâm giết Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ cho bằng được.

“Trò không đi!”

Diệu Tiên Ngữ hừ một tiếng: “Thầy Cận Đông, thầy Đông Phương, tại sao hai thầy lại muốn giết thầy Mục? Nếu hôm nay hai thầy giết thầy ấy, con sẽ về bẩm báo với viện trưởng…”

“Đi mau!”

Thấy Diệu Tiên Ngữ vẫn ngây thơ cho rằng Cận Đông và Đông Phương Ngọc sẽ tha cho mình, Mục Vỹ rất đau đầu.

Dù sao cũng chỉ là một cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng trải qua sự tàn khốc của thế giới võ giả, vẫn còn quá đơn thuần.

“Về bẩm báo với viện trưởng?”

Cận Đông bật cười nói: “Trò đi đi. Sợ là hôm nay trò không thể sống sót rời khỏi dãy Bắc Vân này đâu!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ lập tức trắng bệch.

Cô ta không ngờ Cận Đông và Đông Phương Ngọc lại định giết cả mình!

“Ông nội của trò là một trong ba thầy luyện đan ba sao của thành Bắc Vân, còn là người phụ trách ngoại môn của Thánh Đan Tông. Các thầy…”

“Nếu trò chết sẽ không ai biết được chuyện này!”

Đông Phương Ngọc vẫn chưa chịu lên tiếng khẽ mỉm cười: “Không ngờ trò lại ngây thơ như vậy!”

“Thầy Đông Phương…”

Đông Phương Ngọc được chọn là một trong ba thầy giáo đẹp trai nhất của học viện Bắc Vân, là thần tượng trong lòng hàng vạn thiếu nữ.

Diệu Tiên Ngữ không ngờ Đông Phương Ngọc lại là kẻ bề ngoài hiền hòa trong lòng ác độc như vậy.

Trái tim của hắn ta quá đen tối!

“Mục Vỹ, không ngờ ngươi im hơi lặng tiếng suốt mười năm, vậy mà mấy ngày gần đây lại có thể nhanh chóng quật khởi, đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt”.

Đông Phương Ngọc không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ nữa, chỉ nhìn Mục Vỹ cười nói: “Ta cũng không muốn giày vò ngươi, đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn giao bảo bối của ngươi ra đi. Nếu không sao một kẻ vô dụng như ngươi lại có thể một bước lên mây như vậy?”

Bảo bối?

“Đông Phương Ngọc, ta với ngươi không thù không oán. Có lẽ kẻ đứng sau giật dây thật sự không phải là ngươi, mà là hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đúng không?”

“Ngươi không cần phải bẫy ta, ta tự nói cho ngươi biết. Không sai, đúng là hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh bỏ ra một nghìn linh thạch hạ phẩm thuê ta giết ngươi. Dù sao ngươi cũng là kẻ sắp chết, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao!”

Quả nhiên là hai lão già chết tiệt kia.
Chương 40: Hoàng Tước cuối cùng

Đông Phương Ngọc đã nói rõ ràng, chứng tỏ hắn ta chuẩn bị lấy mạng Mục Vỹ.

“Diệu Tiên Ngữ, chạy mau!”

“Thầy Mục…”

“Trò không đi, cả hai ta đều sẽ chết. Trò đi rồi, ít nhất còn có thể nói cho mọi người biết thầy Đông Phương đẹp như đàn bà nhưng lại là kẻ lòng dang dạ thú!”

“Ngươi…”, nghe thấy Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng nói đùa, Đông Phương Ngọc giận dữ nói: “Chạy? Ta đã lộ mặt rồi, hôm nay hai người các người đều không chạy được!”

“Thầy Mục, trò không đi đâu!”

Con mẹ nó!

Nghe thấy Diệu Tiên Ngữ kiên quyết nói, Mục Vỹ chỉ muốn chửi thề.

Cô nhóc này bị chết não à? Mục Vỹ muốn cô ta chạy, thứ nhất là vì lúc này đối mặt với Đông Phương Ngọc, hắn không có gì nắm chắc.

Thứ hai là lỡ như hắn chết, hi vọng Diệu Tiên Ngữ có thể tung tin ra ngoài.

Thứ ba chính là hắn vẫn còn một vài át chủ bài không muốn để cô ta biết được.

“Cận Đông, ngươi chặn con ranh kia lại. Mục Vỹ để ta đối phó!”, Đông Phương Ngọc ra lệnh rồi xông lên.

Hắn ta biết giờ phút này, Mục Vỹ đã trải qua mấy trận chiến, thực lực đã bị giảm hơn phân nửa.

Cứ kéo dài sẽ cho hắn thời gian khôi phục, quyết đoán nghĩ phải mau chóng giết hắn.

Ở bên cạnh, Cận Đông cũng vọt tới chỗ Diệu Tiên Ngữ.

Hắn ta không hề có ý định lấy mạng cô ta.

So về thực lực, hắn ta tự nhận không đấu lại được Đông Phương Ngọc.

Nếu sau khi giết người đoạt bảo vật, Đông Phương Ngọc muốn độc chiếm bảo vật thì hắn ta đúng là công dã tràng.

Chỉ cần Diệu Tiên Ngữ vẫn còn, Đông Phương Ngọc sẽ phải cân nhắc trước khi ra tay với hắn ta.

“Ta biết ông nội trò là đại sư Diệu Thanh. Chỉ cần trò ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết trò. Nhưng nếu trò phản kháng, ta sẽ khiến trò muốn chết cũng không xong!”

Dáng người Cận Đông cao lớn, trừng mắt đe dọa Diệu Tiên Ngữ.

Cô ta biết lúc này chỉ có thể hi vọng vào Mục Vỹ nên cũng không làm gì thiếu suy nghĩ.

Cùng lúc đó Đông Phương Ngọc đang tung một cú đấm móc về phía Mục Vỹ, quần áo trắng như tuyết tung bay trong gió.

“Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!”

Mục Vỹ cũng không hề nương tay đấm ra.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, vang lên tiếng răng rắc. Mặt đất dưới chân hai ngưởi rạn nứt.

Mặc dù Mục Vỹ mới đến cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác nhưng lại có sức mạnh vượt qua 20 tấn, không hề kém hơn võ giả ở tầng thứ sáu của thân xác.

Còn Đông Phương Ngọc đạt cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác. Chưa nói tới sức mạnh khủng bố của chân nguyên, cơ thể của hắn ta cũng đã rất mạnh mẽ.

Chỉ mới đụng chạm một lần đã có thể nhìn ra cao thấp.

Tuy Mục Vỹ có sức mạnh thân xác lợi hại nhưng so với chân nguyên quả thực quá yếu ớt.

Sau cú va chạm này, nhìn hai người có vẻ ngang sức ngang tài nhưng Mục Vỹ lại đau đớn kêu lên một tiếng, lòng bàn tay bị xé rách chảy máu ròng ròng.

“Chỉ dùng sức mạnh thân xác và khí kình sao có thể đấu lại được chân nguyên? Chắc hẳn ngươi biết rõ đối đầu trực diện với ta không khác gì lấy trứng chọi đá!”

Đông Phương Ngọc mỉm cười, dáng vẻ hờ hững.

Lúc này Mục Vỹ ở trước mặt hắn ta như con dê đợi làm thịt, hắn ta có thể tùy ý hành hạ.

“Bây giờ đắc ý còn sớm quá đấy!”

Mục Vỹ cắn chặt răng, không nói không rằng bước ra, thôi thúc khí kình đến mức cực hạn.

Mặc dù hiện giờ hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới Ngưng Mạch, dùng khí kình nuôi mạch.

Thế nhưng kinh mạch của hắn đã được sức mạnh rơi rớt từ trong Tru Tiên Đồ gột rửa, trở nên cực kỳ bền bỉ.

Đây cũng là lý do vì sao hắn có thể dùng sức của chính mình cứng rắn đối chọi với bốn người mặc áo bào đen kia.

Chỉ dựa vào thân xác và sức mạnh khí kình, không ai dưới tầng thứ bảy của thân xác là đối thủ của Mục Vỹ.

Chỉ nói riêng về phòng ngự thì cũng vậy.

Nhưng Đông Phương Ngọc không phải cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác mà là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác!

Ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên phá lực!

Đây chính là sức mạnh của chân nguyên.

“Phế vật vẫn là phế vật, dù có ỷ vào bảo vật cũng không hơn được bao nhiêu.!”

Thấy Mục Vỹ ngoan cố, Đông Phương Ngọc cũng lười nói nhảm, đang chắp tay sau lưng đột nhiên tung đòn.

Chỉ là lúc này, chân nguyên trên tay hắn ta mạnh hơn khí kình gấp mấy lần đang không ngừng cô đọng.

“Bát Hoang Ngâm!”

Đông Phương Ngọc quát khẽ, tung chưởng ra, tiếng rống trầm thấp bỗng truyền ra từ trong người hắn ta như của Thương Long thời cổ vô cùng sống động.

Oành…

Tiếng rồng ngâm kia vang lên rúng động lòng người.

Còn Mục Vỹ đứng trước mặt Đông Phương Ngọc bỗng thấy toàn thân cứng đờ, vô thức run bần bật.

“Thầy Mục…”

Thấy vậy, Diệu Tiên Ngữ hốt hoảng.

Mặc dù cô ta mới chỉ đạt cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác nhưng vẫn biết sự lợi hại của cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.

Sau khi đạt đến tầng bảy bảy mới được coi như chính thức đạt được thành tựu võ thuật.

Dù sao Mục Vỹ mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác. Còn Đông Phương Ngọc đã là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác. Chênh lệch giữa hai người quá lớn.

Phốc…

Khí kình của Mục Vỹ còn chưa chạm đến người Đông Phương Ngọc đã bị chân nguyên của hắn ta đánh trúng, lập tức phun máu.

Bát Hoang Ngâm!

Thật mạnh!

Dù đã có kiến thức sâu rộng từ kiếp trước nhưng giờ phút này, trải nghiệm uy lực của Bát Hoang Ngâm, Mục Vỹ vẫn phải sững sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom