Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Edit: Aya Shinta
"À... Con vừa mới đi vệ sinh." Phương Cửu đưa tay vò tóc, giả đò trấn tĩnh lui về sau.
Mẹ Phương lạnh lùng nhin qua, "Còn giả bộ, vậy để tôi lên xem máy tính của chị có tắt chưa!"
"Ờ thì... Con đang chơi máy tính!" Phương Cửu chộn rộn ngăn trước người mẹ mình, lúng túng cúi đầu, "Sau này con không chơi nữa."
Biết ngay là cô đang chơi máy tính nên mẹ Phương cốc đầu cô rồi vào phòng mình tìm chìa khóa.
Nhìn bóng lưng bà khuất sau phòng khách, Phương Cửu lập tức thở phào một hơi, chỉ mong mẹ mình rời nhà sớm một chút.
"Phải rồi, mẹ còn mua bao gạo, con đi giúp mẹ chở một chuyến." Mẹ Phương cầm chìa ra đi ra, tiện thể kéo khóa túi xách vào.
Phương Cửu hơi do dự nhưng lại nghĩ đến gì đó nên cuối cùng vẫn gật đầu, "Con đi thay quần áo, chỉ hai phút thôi!"
Nói xong, cô mở hé cửa rồi cấp tốc chui vào, rồi khóa trái.
Hổn hển một lát, mới xoay người thì đã thấy Lục Đình đang ngồi trên giường xem cuốn album của cô. Cô đi tới, rút cuốn album trong tay anh về, nhẹ giọng: "Lát nữa em theo mẹ ra ngoài, anh nhớ lập tức rời đi đó."
Lục Đình ngẩng đầu nhìn cô, "Biết rồi."
Nói xong, anh lại đưa cho Phương Cửu cái túi. Cô tỏ vẻ khó hiểu nhận túi nhìn một cái, phát hiện bên trong là một cái T-shirt, hơn nữa trông rất quen!
"Cái này..." Hình như Phương Cửu nghĩ đến gì rồi, cô lập tức trợn mắt nhìn anh, không nói năng gì.
Sắc mặt Lục Đình vẫn rất bình tĩnh, anh thấp giọng nói: "Em nói rất đẹp!"
Phương Cửu: "..." Cho nên vào lúc đó thì anh đã có tâm tư này rồi sao?*
* Tham khảo chương 63.
Phương Cửu chỉ cảm thấy càng nghĩ càng hoảng, căn bản lúc này không dám nhìn thẳng người nào đó. Nếu lúc đó anh có ý, vậy tại sao còn hung dữ với cô như vậy?
"Anh, anh quay lưng lại, em muốn thay quần áo ra ngoài!" Cô hừ lạnh một tiếng, lấy vội một cái váy ra khỏi tủ đồ, sau đó chui vào chăn.
Lục Đình nghe lời xoay người lại, chỉ là vừa vặn đối diện với tấm gương, anh chỉ nhìn thấy đống chăn lúc nhúc tới lui, sau một phút thì có người chui ra.
"Được rồi, em ra ngoài đây. Anh nhớ lát nữa cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện." Phương Cửu tùy tiện vuốt tóc hai lần, sau đó cầm túi, cẩn thận từng ti từng tí kéo cửa ra.
Lục Đình không nói gì, anh lẳng lặng nhìn cô rón rén bước ra ngoài.
"Thay có cái áo mà cũng lâu như vậy!" Mẹ Phương lắc đầu một cái rồi đi mở cửa.
Phương Cửu liếc cửa phòng ở sau lưng, trong lòng đột nhiên thành mớ bòng bong. Nhưng cũng chẳng biết làm sao, cô đành theo mẹ ra ngoài.
Xuống lầu, Phương Cửu nghĩ đến đâu mà lại đột nhiên kéo tay mẹ mình lại, vô cùng cẩn trọng hỏi rằng: "Mẹ, nếu con có thể tìm được một minh tinh không ôm hôn mấy nữ minh tinh kia, mẹ thấy sao?"
Cô vừa dứt lời, mẹ cô không khỏi lạnh lùng lườm qua, "Chị biết giới giải trí rất loạn không? Đời sống riêng tư của họ loạn vô cùng, chị có thể biết người ta trước sau như một được à?"
Tiếp đó, bà lại ồ lên một tiếng, ánh mắt chọc thẳng vào cô: "Đừng nói chị đi tìm minh tinh thật đấy chứ?"
"Không có không có!" Phương Cửu vội vã lắc đầu chối bay chối biến, "Con chỉ thuận miệng hỏi thôi, dân đen như con thì kiếm đâu ra đại minh tinh chứ?"
Cảm thấy cũng đúng nên lúc này mẹ Phương mới không tiếp tục tra hỏi. Đúng lúc gặp được một người quen trong khu phố đi ngang qua, bà lập tức nhiệt tình đi chào hỏi.
Không nằm ngoài dự đoán, Phương Cửu lại được người ta giới thiệu đối tượng. Vất vả lắm mới qua loa được, cô gấp gáp kéo mẹ mình đi siêu thị mua đồ.
Dạo siêu thị một vòng, cuối cùng họ mua được hai túi cải lớn, nước xả vải và sữa tắm. Phương Cửu vẫn phải nhờ người ta chở gạo về nhà, mà dù siêu thị cách khu phố không xa lắm nhưng khi lết về tới cửa nhà, cô vẫn cảm thấy vai mình tê rần.
"Vất vả rồi ha, lát nữa mẹ nấu canh xương sườn cho con!" Mẹ Phương thả túi xuống, tươi cười đi mở cửa.
Không biết Lục Đình đã đi chưa.
Sau khi mở cửa, Phương Cửu liền vội vàng vác bao gạo đi vào nhưng chưa tới cửa mà đã dừng chân lại.
"Chiếu!"
Cạch một tiếng, ba Phương đặt mạnh quân cờ lên bàn. Thấy Phương Cửu về rồi, ông vẫy tay với cô ngay, "Tiểu Cửu à, vừa này ba gặp bạn của con, là bạn học chung đúng không?"
Phương Cửu đứng đó sững sờ, mắt O mồm A nhìn hai người đang chơi cờ vua phía đối diện.
Liếc thấy bao gạo trên vai cô, Lục Đình lập tức đứng dậy, không tới hai ba bước đã tới bên cạnh cô. Một tay anh dễ dàng khiêng bao gạo trên vai cô qua, khách khí nhìn về phía mẹ Phương, "Chào bác gái."
Nhìn thanh niên cao to đẹp trai trước mắt, mẹ Phương chỉ thấy rằng sao mà quen thế. Nhưng bà vẫn cười, đi lên đẩy đẩy Phương Cửu: "Con nhóc thúi, có bạn bè qua nhà lại không nói với mẹ một tiếng, mẹ mua tôm với thịt bò về!"
Phương Cửu: "..."
"Không sao ạ, cháu chỉ tiện đường qua đây thăm Phương Cửu một lát thôi." Lục Đình nói rồi nhìn tới bao gạo trên tay, "Cái này để đâu vậy ạ?"
"Phải rồi, đặt trong nhà bếp là được!" Mẹ Phương vội vã dẫn anh đi tới nhà bếp, trong miệng còn nói "Phiền cháu quá!" mãi.
Phương Cửu lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bóng lưng Lục Đình đang đi tới đi lui trong nhà bếp mà cảm thấy tất thảy thật là biến ảo khôn lường. Hóa ra nam thần lạnh lùng nhà mình còn có thể gần gũi bình dân như thế sao?
Lúc này, bỗng ba Phương lại nở nụ cười, tỏ vẻ rõ ràng, "Thằng nhóc này thích con đúng không? Đã theo về đến nhà rồi còn gì."
Phương Cửu: "...?"
"Thoạt nhìn cũng tốt đấy, à phải rồi, cậu ta bao nhiêu? Người ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì? Cậu ta làm công việc gì?" Ba Phương vừa dọn bàn cờ, vừa ngẩng đầu hỏi Phương Cửu.
Phương Cửu chỉ thấy cả người như muốn bùng rồi. Cô không biết Lục Đình muốn làm gì, thế nhưng nếu bị mẹ cô phát hiện ra thân phận của anh thì chân cô còn đâu!
Hít sâu một cái, cô liền lấy gối ôm vào ngực, ngồi xếp bằng trên ghế, ánh mắt lơ lửng bất định, "Chính là... tụi con hẹn hò!"
Vừa nói xong thì cô đã gục đầu xuống, chờ đợi trận oanh tạc của ba!
Thế mà qua nửa ngày mà ba vẫn chẳng có động tĩnh gì nên Phương Cửu không khỏi ngẩng đầu. Cô chỉ thấy ba mình vẫn tỏ vẻ hiểu hết, còn cẩn thận cất cờ vua xuống dưới bàn.
"Ba biết ngay, chỉ là con vẫn phải hỏi tình hình nhà người ta thế nào đã." Ba Phương khẩn thiết nói, vỗ vỗ vai cô.
Nhìn mái đầu hoa râm của ba, Phương Cửu thấy viền mắt nong nóng. Trong nháy mắt, đột nhiên cô thấy rằng đi xem mắt cũng không có gì xấu, chí ít ba mẹ cũng sẽ an tâm.
Có điều hồi thần rồi, cô lại kiên định thêm. Nam thần người ta tha thiết mơ ước đang ở trong tay cô, nếu cô còn không biết quý trọng thì thực sự thấy có lỗi với Lục Đình quá!
"Ai da, làm phiền cháu quá rồi!"
Trong một chốc, cô thấy mẹ mình từ nhà bếp qua đây,nhiệt tình nhìn Lục Đình, "Cháu là bạn học của tiểu Cửu đúng không? Thể nào bácnhìn thấy quen thế, lúc trước qua trường thì chắc từng gặp cháu rồi!"
"À... Con vừa mới đi vệ sinh." Phương Cửu đưa tay vò tóc, giả đò trấn tĩnh lui về sau.
Mẹ Phương lạnh lùng nhin qua, "Còn giả bộ, vậy để tôi lên xem máy tính của chị có tắt chưa!"
"Ờ thì... Con đang chơi máy tính!" Phương Cửu chộn rộn ngăn trước người mẹ mình, lúng túng cúi đầu, "Sau này con không chơi nữa."
Biết ngay là cô đang chơi máy tính nên mẹ Phương cốc đầu cô rồi vào phòng mình tìm chìa khóa.
Nhìn bóng lưng bà khuất sau phòng khách, Phương Cửu lập tức thở phào một hơi, chỉ mong mẹ mình rời nhà sớm một chút.
"Phải rồi, mẹ còn mua bao gạo, con đi giúp mẹ chở một chuyến." Mẹ Phương cầm chìa ra đi ra, tiện thể kéo khóa túi xách vào.
Phương Cửu hơi do dự nhưng lại nghĩ đến gì đó nên cuối cùng vẫn gật đầu, "Con đi thay quần áo, chỉ hai phút thôi!"
Nói xong, cô mở hé cửa rồi cấp tốc chui vào, rồi khóa trái.
Hổn hển một lát, mới xoay người thì đã thấy Lục Đình đang ngồi trên giường xem cuốn album của cô. Cô đi tới, rút cuốn album trong tay anh về, nhẹ giọng: "Lát nữa em theo mẹ ra ngoài, anh nhớ lập tức rời đi đó."
Lục Đình ngẩng đầu nhìn cô, "Biết rồi."
Nói xong, anh lại đưa cho Phương Cửu cái túi. Cô tỏ vẻ khó hiểu nhận túi nhìn một cái, phát hiện bên trong là một cái T-shirt, hơn nữa trông rất quen!
"Cái này..." Hình như Phương Cửu nghĩ đến gì rồi, cô lập tức trợn mắt nhìn anh, không nói năng gì.
Sắc mặt Lục Đình vẫn rất bình tĩnh, anh thấp giọng nói: "Em nói rất đẹp!"
Phương Cửu: "..." Cho nên vào lúc đó thì anh đã có tâm tư này rồi sao?*
* Tham khảo chương 63.
Phương Cửu chỉ cảm thấy càng nghĩ càng hoảng, căn bản lúc này không dám nhìn thẳng người nào đó. Nếu lúc đó anh có ý, vậy tại sao còn hung dữ với cô như vậy?
"Anh, anh quay lưng lại, em muốn thay quần áo ra ngoài!" Cô hừ lạnh một tiếng, lấy vội một cái váy ra khỏi tủ đồ, sau đó chui vào chăn.
Lục Đình nghe lời xoay người lại, chỉ là vừa vặn đối diện với tấm gương, anh chỉ nhìn thấy đống chăn lúc nhúc tới lui, sau một phút thì có người chui ra.
"Được rồi, em ra ngoài đây. Anh nhớ lát nữa cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện." Phương Cửu tùy tiện vuốt tóc hai lần, sau đó cầm túi, cẩn thận từng ti từng tí kéo cửa ra.
Lục Đình không nói gì, anh lẳng lặng nhìn cô rón rén bước ra ngoài.
"Thay có cái áo mà cũng lâu như vậy!" Mẹ Phương lắc đầu một cái rồi đi mở cửa.
Phương Cửu liếc cửa phòng ở sau lưng, trong lòng đột nhiên thành mớ bòng bong. Nhưng cũng chẳng biết làm sao, cô đành theo mẹ ra ngoài.
Xuống lầu, Phương Cửu nghĩ đến đâu mà lại đột nhiên kéo tay mẹ mình lại, vô cùng cẩn trọng hỏi rằng: "Mẹ, nếu con có thể tìm được một minh tinh không ôm hôn mấy nữ minh tinh kia, mẹ thấy sao?"
Cô vừa dứt lời, mẹ cô không khỏi lạnh lùng lườm qua, "Chị biết giới giải trí rất loạn không? Đời sống riêng tư của họ loạn vô cùng, chị có thể biết người ta trước sau như một được à?"
Tiếp đó, bà lại ồ lên một tiếng, ánh mắt chọc thẳng vào cô: "Đừng nói chị đi tìm minh tinh thật đấy chứ?"
"Không có không có!" Phương Cửu vội vã lắc đầu chối bay chối biến, "Con chỉ thuận miệng hỏi thôi, dân đen như con thì kiếm đâu ra đại minh tinh chứ?"
Cảm thấy cũng đúng nên lúc này mẹ Phương mới không tiếp tục tra hỏi. Đúng lúc gặp được một người quen trong khu phố đi ngang qua, bà lập tức nhiệt tình đi chào hỏi.
Không nằm ngoài dự đoán, Phương Cửu lại được người ta giới thiệu đối tượng. Vất vả lắm mới qua loa được, cô gấp gáp kéo mẹ mình đi siêu thị mua đồ.
Dạo siêu thị một vòng, cuối cùng họ mua được hai túi cải lớn, nước xả vải và sữa tắm. Phương Cửu vẫn phải nhờ người ta chở gạo về nhà, mà dù siêu thị cách khu phố không xa lắm nhưng khi lết về tới cửa nhà, cô vẫn cảm thấy vai mình tê rần.
"Vất vả rồi ha, lát nữa mẹ nấu canh xương sườn cho con!" Mẹ Phương thả túi xuống, tươi cười đi mở cửa.
Không biết Lục Đình đã đi chưa.
Sau khi mở cửa, Phương Cửu liền vội vàng vác bao gạo đi vào nhưng chưa tới cửa mà đã dừng chân lại.
"Chiếu!"
Cạch một tiếng, ba Phương đặt mạnh quân cờ lên bàn. Thấy Phương Cửu về rồi, ông vẫy tay với cô ngay, "Tiểu Cửu à, vừa này ba gặp bạn của con, là bạn học chung đúng không?"
Phương Cửu đứng đó sững sờ, mắt O mồm A nhìn hai người đang chơi cờ vua phía đối diện.
Liếc thấy bao gạo trên vai cô, Lục Đình lập tức đứng dậy, không tới hai ba bước đã tới bên cạnh cô. Một tay anh dễ dàng khiêng bao gạo trên vai cô qua, khách khí nhìn về phía mẹ Phương, "Chào bác gái."
Nhìn thanh niên cao to đẹp trai trước mắt, mẹ Phương chỉ thấy rằng sao mà quen thế. Nhưng bà vẫn cười, đi lên đẩy đẩy Phương Cửu: "Con nhóc thúi, có bạn bè qua nhà lại không nói với mẹ một tiếng, mẹ mua tôm với thịt bò về!"
Phương Cửu: "..."
"Không sao ạ, cháu chỉ tiện đường qua đây thăm Phương Cửu một lát thôi." Lục Đình nói rồi nhìn tới bao gạo trên tay, "Cái này để đâu vậy ạ?"
"Phải rồi, đặt trong nhà bếp là được!" Mẹ Phương vội vã dẫn anh đi tới nhà bếp, trong miệng còn nói "Phiền cháu quá!" mãi.
Phương Cửu lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bóng lưng Lục Đình đang đi tới đi lui trong nhà bếp mà cảm thấy tất thảy thật là biến ảo khôn lường. Hóa ra nam thần lạnh lùng nhà mình còn có thể gần gũi bình dân như thế sao?
Lúc này, bỗng ba Phương lại nở nụ cười, tỏ vẻ rõ ràng, "Thằng nhóc này thích con đúng không? Đã theo về đến nhà rồi còn gì."
Phương Cửu: "...?"
"Thoạt nhìn cũng tốt đấy, à phải rồi, cậu ta bao nhiêu? Người ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì? Cậu ta làm công việc gì?" Ba Phương vừa dọn bàn cờ, vừa ngẩng đầu hỏi Phương Cửu.
Phương Cửu chỉ thấy cả người như muốn bùng rồi. Cô không biết Lục Đình muốn làm gì, thế nhưng nếu bị mẹ cô phát hiện ra thân phận của anh thì chân cô còn đâu!
Hít sâu một cái, cô liền lấy gối ôm vào ngực, ngồi xếp bằng trên ghế, ánh mắt lơ lửng bất định, "Chính là... tụi con hẹn hò!"
Vừa nói xong thì cô đã gục đầu xuống, chờ đợi trận oanh tạc của ba!
Thế mà qua nửa ngày mà ba vẫn chẳng có động tĩnh gì nên Phương Cửu không khỏi ngẩng đầu. Cô chỉ thấy ba mình vẫn tỏ vẻ hiểu hết, còn cẩn thận cất cờ vua xuống dưới bàn.
"Ba biết ngay, chỉ là con vẫn phải hỏi tình hình nhà người ta thế nào đã." Ba Phương khẩn thiết nói, vỗ vỗ vai cô.
Nhìn mái đầu hoa râm của ba, Phương Cửu thấy viền mắt nong nóng. Trong nháy mắt, đột nhiên cô thấy rằng đi xem mắt cũng không có gì xấu, chí ít ba mẹ cũng sẽ an tâm.
Có điều hồi thần rồi, cô lại kiên định thêm. Nam thần người ta tha thiết mơ ước đang ở trong tay cô, nếu cô còn không biết quý trọng thì thực sự thấy có lỗi với Lục Đình quá!
"Ai da, làm phiền cháu quá rồi!"
Trong một chốc, cô thấy mẹ mình từ nhà bếp qua đây,nhiệt tình nhìn Lục Đình, "Cháu là bạn học của tiểu Cửu đúng không? Thể nào bácnhìn thấy quen thế, lúc trước qua trường thì chắc từng gặp cháu rồi!"
Bình luận facebook