• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mục tiêu của tôi, định mệnh của tôi (6 Viewers)

  • Chương 52

Khi Lăng Họa khôi phục được ý thức, cô cảm giác được hai tay mình đang bị trói chặt sau lưng.

Đầu óc vẫn còn mơ màng choáng váng, nhưng cô đã phản ứng lại ngay trong khoảnh khắc, đồng thời nhớ lại rốt cuộc trước khi mình ngất đi đã xảy ra chuyện gì.

Tới lúc này rồi, tư duy của cô lại bình tĩnh hơn bất kỳ thời điểm nào. Cô nhắm mắt lại, đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện.

Ở trong thế giới của Berker Palace, nhất là trong thời kỳ tổng tuyển cử, những thủ đoạn bẩn thỉu mà con người ta có thể nghĩ ra có thể vượt khỏi trí tưởng tượng của bạn. Trong lịch sử, những trò như bắn tỉa, bắt cóc, hăm dọa... đều không thiếu. Để đạt được mục đích của mình, sự hy sinh và máu là điều không thể tránh khỏi.

Mà lần này cũng không phải ngoại lệ. GKang chung quy vẫn không thể chịu đựng được việc cạnh tranh một cách công bằng, vẫn cứ phải mạo hiểm lựa chọn cách này để đả kích đối thủ mạnh của mình, Cù Khê Ngưng.

Cô định thần lại, mở mắt ra.

Cô đang ở trong một không gian hẹp, không thể nhìn rõ là địa điểm nào. Bốn bức tường trong phòng được sơn màu trắng, không có một đồ vật nào. Mà sự tồn tại duy nhất ngoài cô ra chính là chiếc ghế đang đặt đối diện cô, đặt sát gần cửa.

Không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết tình hình trước mắt của Cù Khê Ngưng. Không biết anh đã diễn thuyết xong ở khu vực chưa, chuẩn bị cho buổi diễn thuyết cuối cùng chưa? Mục Tịnh không tìm được cô có nói với anh không? Liệu anh có biết tình hình của cô không?

Có rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, cô ngược lại khá khâm phục chính mình.

Cô ngẩn người nhìn thẳng lên trần nhà một lúc, bỗng nghe thấy từ cửa lớn vọng lại tiếng vặn chìa khóa.

Tiểu Địch từ ngoài đi vào rồi đóng cửa lại.

Một Tiểu Địch trước kia hiền hòa đáng yêu trong Berker Palace lúc hoàn toàn biến thành một người xa lạ. Nét mặt cô ta không có chút biểu cảm nào. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ấy: "Cô tỉnh rồi sao?"

Ánh mắt cô ta sáng lên.

"Không hổ danh là người phụ nữ của Chase, vào lúc này rồi vẫn còn bình tĩnh, không hoang mang." Thấy cô không nói gì, Tiểu Địch bắt đầu châm chọc.

"Nếu GAGA nhìn thấy cô của bây giờ, không biết sẽ nghĩ thế nào?" Lăng Họa nhìn Tiểu Địch, bình thản lên tiếng.

GAGA và Tiểu Địch trước giờ vẫn rất thân thiết. Họ còn quen nhau sớm hơn cả cô. Thật ra, ấn tượng của cô về Tiểu Địch cũng không tệ, cảm thấy cô ta cũng là một người ngây thơ vô hại.

Nhưng nói thật, có thể làm việc ở Berker Palace trong một thời gian dài như vậy, còn làm phụ tá cho Chủ tịch nước D. Một người như vậy, sao có thể là người tốt "vô hại" được chứ?

Sắc mặt Tiểu Địch hơi thay đổi, nhưng cô ta lại cười khẩy ngay lập tức: "Ở nơi này, mỗi người có một chủ riêng. Có thể hôm nay nếu cô ấy ở vào vị trí của tôi, cũng sẽ không do dự làm giống như tôi vậy."

"Tôi không nghĩ như vậy." Cô nói: "Không liên quan đến bất kỳ thể chế nào, chúng ta vẫn là bạn bè."

"Bạn bè?" Tiểu Địch lắc đầu: "Bạn bè có ăn được không? Bạn bè có thể mang lại cho cô quyền lực không? Chọn bạn bè, cô sẽ đánh mất tất cả, cô còn lựa chọn bạn bè không? Nơi đây là Berker Palace chứ không phải vườn trẻ."

"Còn nữa, Rene, cô muốn tôi nhắc lại chuyện của Ken sao? Đừng có ăn cướp rồi la làng. Cô tưởng cô sạch sẽ tới mức nào?" Tiểu Địch nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như một người xa lạ: "Càng không cần nhắc đến việc chính cô đã chung chạ với cấp trên của mình. Chuyện giữa cô và Chase những tưởng không một ai biết, cô tưởng chúng tôi mù cả sao? GKang đã tính toán cho ngày hôm nay từ rất lâu rồi."

"Thế nên bất luận hôm nay cô có muốn làm chuyện này hay không, tôi vẫn cảm thấy hai người chơi rất hay." Lăng Họa không hề bị cô ta kích động.

"Cảm ơn cô." Tiểu Địch vờ vịt cười với cô.

"Có điều, tôi e rằng ván cờ hoàn hảo mà cô và GKang bày ra đã sai lầm rồi."

Lăng Họa đổi giọng, ánh mắt sắc lẹm: "Hai người bắt cóc tôi tới đây cũng sẽ không thay đổi được chút nào kết quả cuối cùng của cuộc tranh cử."

Tiểu Địch sững người, lập tức lắc đầu: "Làm sao có thể? Chase không hề biết chúng tôi sẽ làm gì cô. Nếu chúng tôi giết người diệt khẩu, anh ta còn nhàn nhã diễn thuyết tiếp được sao?"

"Đương nhiên là có rồi." Cô khẽ cười: "Hai người vẫn chưa hiểu anh ấy."

Tiểu Địch nhíu mày: "Ý cô là, cô sống hay chết cũng không ảnh hưởng tới việc làm và phán đoán của anh ta ư?"

Cô nhún vai: "Hai người nghĩ anh ấy là học sinh cấp ba còn chưa hiểu tình cảm là gì sao? Chỉ vì tôi, một người phụ nữ mà phải đưa tiễn chiếc ghế vương quyền đã gần mình trong gang tấc? Hai người làm việc chung với anh ấy lâu như vậy rồi mà vẫn không biết anh ấy là người máu lạnh vô tình sao? Lên công cụ tìm kiếm tra cứu đại cũng ra được thái độ và lập trường của anh ấy đối với phụ nữ. Thật nể phục hai người vẫn đặt cược mọi thứ lên người tôi. Tôi thật sự biểu đạt thái độ vinh hạnh sâu sắc."

"Nhưng, đối với ạnh ta, cô khác với những cô gái khác." Tiểu Địch lập tức phản kích: "Anh ta chưa từng đối xử với bất kỳ cô gái nào giống như cô. Dù là vì cô tới nước A xa xôi hay sắp xếp cho cô ở trong dinh thự của mình. Anh ta chưa từng làm vậy với ai hết. Ai cũng biết rõ anh ta là một người không có yếu điểm, nhưng mọi hành động đặc biệt anh ta làm cho cô đã đủ để chúng tôi đặt cược mọi thứ vào cô rồi."

"Mấy người không tìm được yếu điểm của anh ấy nên ảo tưởng cho rằng tôi chính là yếu điểm?" Lăng Họa rướn khóe môi: "Cũng khiến mấy người phải mất công bài binh bố trận rồi."

Tiểu Địch có vẻ đã bị kích động. Cô ta đứng lên khỏi ghế, nhìn cô từ trên xuống: "Đứng đây tiếp tục nói với cô cũng phí công vô ích. Cô cứ đợi đó mà xem. Còn ba mươi phút nữa là buổi diễn thuyết sẽ chính thức bắt đầu. Nơi cô đang ở cách đó gần một tiếng đồng hồ đi đường. Anh ta tuyệt đối không thể vẹn toàn cả hai việc. Trừ phi anh ta cũng muốn từ bỏ cô. Dẫu sao thì chúng tôi cũng đã thông báo tới anh ta rồi. Nếu anh ta không đích thân tới đây, thứ đợi anh ta là xác của cô."

Cô không đáp lại mà nhìn Tiểu Địch bằng ánh mắt lạnh lùng. Tiểu Địch tức giận vì không thể uy hiếp được cô, bèn hất tay, rời khỏi phòng, khóa chặt cửa lại.

Căn phòng nhỏ hẹp một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Căn phòng này không có cửa sổ, không có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới bên ngoài. Không thấy mặt trời, không biết giờ giấc.

Cô dựa vào tường, trong lòng thầm nghĩ. Còn ba mươi phút nữa. anh sẽ bắt đầu buổi diễn thuyết của mình trước người dân khắp cả nước và trên toàn thế giới.

Lúc này, cô vốn dĩ có thể ngồi bên dưới, nghiêm túc chờ đợi dáng vẻ của anh khi bước lên sân khấu. Anh tuấn tú điềm đạm, sự tự tin và lưu loát trong lúc phát biểu nhất định sẽ khiến cô và tất cả mọi người say mê. Cô còn có thể ngồi dưới chứng kiến giây phút lịch sử khi anh giành được vị trí cao quý ấy, cùng anh chia sẻ sự kỳ vọng và vui mừng của cả hai.

Cô không sợ Tiểu Địch sẽ làm gì phương hại tới mình. Bây giờ cô chỉ tiếc nuối, đối với Cù Khê Ngưng, đối với một ngày quan trọng như vậy với họ, mà cô lại không thể thảm gia.

"Tiểu Hoa Hoa?"

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên tai cô vang lên một tiếng gọi rất yếu, vì quá nhỏ nên cô suýt chút nữa còn tưởng mình nghe nhầm.

"Ai đó?" Cô hỏi lại, giọng nói này còn có phần quen thộc nữa.

"Mạnh đại gia của em đây." Giọng nói đó một lần nữa vang lên từ một góc phòng: "Em nghe rõ không? Bọn họ dùng thiết bị ẩn tín hiệu cao cấp, thế nên anh phải mất kha khá thời gian mời tìm được vị trí hiện tại của em rồi thả thiết bị giao lưu vào qua đường ống thông gió."

Là Mạnh Phương Ngôn!

Cô vừa giật mình vừa mừng rỡ: "Mạnh phiền phức? Là anh thật sao?"

"Còn mấy ai mê người được như anh nữa?" Mạnh Phương Ngôn bật cười thành tiếng: "Bây giờ không có nhiều thời gian chuyện trò, vì rất có thể chỉ vài chục giây sau thiết bị của bọn họ lại được khôi phục. Anh chỉ tạm thời hack được một lúc, em nghe rõ những lời anh chuẩn bị nói đây."

"Vâng, em nghe đây." Lăng Họa tập trung chú ý, dỏng tai lên nghe.

"Tay em bị trói à?"

"Bị trói."

"Chân thì sao?"

"Cũng bị trói."

"Chân còn dùng được chút sức nào không?"

"Được ạ."

"Rất tốt." Mạnh Phương Ngôn nói: "Lần này bọn chúng cũng định ra tay tàn độc, bố trí không ít anh tài ở đó. Lát nữa anh sẽ dẫn người đột phá vòng vây, nhưng sẽ mất chút thời gian. Nhưng khi em nghe thấy một tiếng nổ giống như tiếng pháo hoa thì em phải dùng chân liều mạng đá tung cửa phòng. Anh sẽ cứu em ra ngoài. Bởi vì hành lang nơi em ở có đến mười mấy căn phòng giống y hệt nhau. Sau khi vào đó, hệ thống định vị của anh sẽ vô hiệu, đành nhờ em phân biệt căn phòng chính xác hộ anh rồi."

"Em nghe hiểu rồi." Cô lập tức đáp lại, sau đó cố gắng từ từ dịch chuyển cơ thể của mình về phía cửa.

"Được." Mạnh Phương Ngôn đáp lại một tiếng: "Vậy em..."

Câu nói của Mạnh Phương Ngôn vẫn chưa hoàn chỉnh, giống như âm thanh bị ai đó cắt ngang. Cô nghĩ có lẽ thiết bị ẩn tín hiệu lại khôi phục rồi.

Nhưng cũng may, cô đã nhận được chỉ thị của Mạnh Phương Ngôn, hiểu rõ mình cần phải làm gì.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cô cũng dựa vào ý chí của mình để dịch được tới cửa lớn. Vì cơ thể cọ sát xuống mặt đất, nên rất nhiều chỗ bị đau. Cô hơi thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán từ từ chảy xuống. Đồng thời lúc này, từ xa dường như cô nghe được có tiếng súng và tiếng hét.

Có lẽ Mạnh Phương Ngôn đã đột nhập được vào đây rồi chăng.

Cô đang nghĩ vậy thì cánh cửa sau lưng vang lên tiếng xoay chìa khóa.

Cánh cửa đột ngột bị đá tung, va mạnh vào sống lưng cô. Cô đau đớn ngã gục sang một bên, nhìn thấy nét mặt hoang mang hoảng sợ của Tiểu Địch... Cùng với, khẩu súng mà cô ta vân vê trong tay.

Tiểu Địch đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt xinh đẹp méo xệch nhìn cô, bàn tay run rẩy, giơ súng về phía cô.

Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn cái họng súng đen ngòm đó ở khoảng cách gần như vậy. Tới giây phút này, cuối cùng cô cũng cảm thấy một chút sợ hãi đến muộn dâng lên trong đầu.

Con người ai rồi cũng phải chết, đây là số phận không thể tránh khỏi. Nhưng cô vẫn không muốn chết ở đây, chết vào ngày hôm nay.

"Nếu anh ấy không đến kịp, lại thành công giành được chức Chủ tịch thì hôm nay cô giết tôi ở đây, còn có ý nghĩa gì?" Cô hít sâu một hơi, nhìn khẩu súng trong tay Tiểu Địch và nói.

Tiểu Địch cười ghê rợn: "Chí ít có thể khiến anh ta đau khổ đến chết về sau... Tôi không tin, cô sống hay chết anh ta vẫn bàng quan."

"Cô yêu GKang, đúng không?" Lăng Họa bất thình lình nói.

Một giây sau, sắc mặt Tiểu Địch hoàn toàn thay đổi. Cô nhìn thấy rõ một chút đau khổ và yếu mềm trong ánh mắt cô ta, sau đó nó lại biến thành hung tợn.

"Tiểu Địch, cô không lừa được tôi đâu." Cô nằm xuống đất, giọng nói tuy khẽ nhưng có lực: "Từ lần đầu tiên thấy cô đi chung với GKang, tôi đã biết là cô yêu anh ta. Ánh mắt của người phụ nữ không thể lừa được người khác. Nếu không phải vì yêu, cô cũng đã không vì anh ta mà đi đến nước này. Bởi vì cô biết rất rõ, chỉ cần làm được chuyện này, cô sẽ bị pháp luật nghiêm trị, cô không bao giờ có thể ở bên cạnh anh ta nữa. Nhưng vì địa vị của anh ta, cô cũng cam lòng hy sinh."

Con ngươi của Tiểu Địch run rẩy kịch liệt, khóe mắt cô ta đỏ rực lên.

"Cô chấp nhận vì GKang mà ra tay với tôi, tôi cũng chấp nhận vì Chase mà đấu với cô tới cùng." Cô nói rành mạch từng từ từng chữ, kiên định mà nghiêm túc.

"Cô không hiểu!" Tiểu Địch bỗng nhiên quát lên, giọng cao vút, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ta: "Làm sao cô hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy? Ai có thể hiểu được?! Anh ấy yêu tôi! Thế nên tôi chấp nhận chết vì anh ấy!"

"Anh ta yêu cô?" Lăng Họa bật cười: "Cô gái ngốc, kể từ giây phút người đàn ông đó bắt cô làm việc này đã chứng tỏ anh ta quyết định hy sinh cô. Nếu anh ta thật lòng yêu cô, anh ta đành lòng để người mình yêu hy sinh như vậy sao? So với vợ anh ta? Thế nên, cho dù cô chết, anh ta cũng không đau lòng chút nào đâu."

"Cô nói bậy!" Tiểu Địch gần như đã mất kiểm soát, cô ta vừa khóc vừa ấn mạnh cò súng.

Họng súng đen ngòm gần trong gang tấc, khiến cô ngây người trong giây lát. Trong mơ hồ, cô nhớ tới buổi sáng nay trước đi khi, Cù Khê Ngưng còn nghiêm túc nói với cô, tối nay sẽ đón cô vào Berker Palace ăn tối.

Cô vẫn chưa tha thứ cho anh hoàn toàn, vẫn chưa để anh thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai hoặc một người chồng đích thực. Cô còn chưa được nghe lời cầu hôn của anh. Cô còn chưa sinh cho anh một cô con gái mà anh luôn tâm niệm, nhắc đi nhắc lại. Cô còn biết bao nhiêu biết bao nhiêu việc cần làm với anh.

Cô vẫn chưa muốn chết.

Cô vẫn chưa muốn chết sớm như vậy. Cô không muốn cô đơn ra đi khi vẫn chưa cùng anh nếm trải vô số hương vị trên thế giới này.

"Đoàng" một tiếng.

Ánh mắt Lăng Họa tập trung lại, cô nhìn thấy Tiểu Địch cầm súng ngã gục trước mắt cô.

Bên cửa xuất hiện một bóng hình, trong tay người đó cầm một khúc gỗ, có lẽ đã dùng nó để đánh ngất Tiểu Địch. Người đó mặc áo vest quần Âu chỉnh tề, là chiếc áo sơ mi sáng nay cô chuẩn bị cho anh. Người đó phong trần bụi bặm, trên khuôn mặt là biểu cảm mà cô chưa từng thấy.

Cô thấy người ấy vứt cây gậy trong tay xuống đất, sải từng bước lớn về phía cô.

Anh đi tới trước mặt cô, quỳ gối xuống, tháo toàn bộ dây thừng trên tay và chân cô ra, sau đó ôm cô vào lòng thật chặt.

Anh dùng sức như thế, đôi tay và cả người anh đều đang run lên.

Lăng Họa dựa lên vai anh, cảm nhận được cơ thể run rẩy của anh. Cô ngơ ngẩn, khản đặc giọng: "... Anh phát biểu xong rồi sao?"

"Chưa." Anh nói.

Cô từ từ gượng dậy khỏi vòng tay anh, nhìn khuôn mặt và hốc mắt hơi đỏ lên của anh, há hốc miệng: "Anh vẫn chưa phát biểu?"

"Chưa." Anh nhìn cô, lặp lại một lần nữa: "Anh đã từ bỏ."

Cô khựng lại giây lát, tựa như không tin những gì anh nói. Cô lắc đầu, lẩm bẩm: "Từ bỏ diễn thuyết, coi như từ bỏ tranh cử, từ bỏ bao nhiêu cố gắng lâu nay của anh..."

"Phải." Cù Khê Ngưng nhìn cô, vuốt nhẹ mấy lọn tóc bên má cô: "Vậy thì đã sao?"

"Đã sao ư?" Đôi mắt cô đỏ rực trong khoảnh khắc: "Cù Khê Ngưng, đây có thể nói là việc quan trọng nhất cuộc đời anh. Anh đã nỗ lực biết bao nhiêu. Anh mất ngủ bao đêm, nghiên cứu mỗi một khu vực bỏ phiếu, nghiên cứu mỗi một tổ chức... Anh đã trải đường cho mình bao nhiêu năm, giẫm lên bao nhiêu người mới đi tới được ngày hôm nay, anh cứ thế từ bỏ sao? Chẳng phải anh đã bảo Mạnh Phương Ngôn tới đây ư? Vì sao anh còn tự đến nữa?!"

Trong từ điển của anh, trước nay chỉ có hai từ "quyền lực".

Cô hiểu quá rõ anh coi trong vị trí này đến mức nào. Chính vì hiểu rõ như thế, thế nên ban nãy khi Tiểu Địch chất vấn, cô mới nói với cô ta: Sao anh có thể vì cô mà từ bỏ vị trí này? Không phải cô không tự tin về mình, mà cho dù tình cảm anh dành cho cô sâu đậm hơn nữa, cô cũng không muốn mình và vị trí đó phải đứng lên bàn cân trong lòng anh, ép anh đưa ra một sự lựa chọn tàn nhẫn.

Cô luôn biết, mình yêu một vị vua, thì định sẵn sẽ phải hy sinh, cũng định sẵn sẽ yêu khác người thường, cũng đã định sẵn sẽ không dám mộng tưởng cán cân của anh nghiêng về phía mình.

"Không..." Một giây sau, Cù Khê Ngưng nhìn cô, trong ánh mắt là sự thâm tình chưa bao giờ có: "Đó không phải là việc quan trọng nhất đời anh."

Trái tim Lăng Họa giật thót, tựa như sắp ngừng đập.

"Lăng Họa, đó đích thực đã từng là chuyện quan trọng nhất đời anh. Anh muốn có được vị trí ấy, muốn đến mức không thể ngừng lại, không thể không hy sinh những người khác. Nhưng ban nãy khi anh đứng dưới, nhận được tin nhắn của họ, anh mới nhận ra, chuyện đó đối với anh mà nói hóa ra không còn là quan trọng nhất nữa."

Nơi đáy mắt anh như có núi băng đang từ từ tan chảy, là sự dịu dàng cô không dám mơ mộng xa vời, là tình yêu chân thực và chân thành nhất: "Nếu anh có được vị trí ấy nhưng lại mất đi em thì anh vĩnh viễn không cần. Bởi vì bây giờ đối với anh mà nói, em mới là chuyện quan trọng nhất cuộc đời."

Cô nhìn anh, khóe mắt ướt dần.

"Anh yêu em, chấp niệm này còn mạnh mẽ hơn cả cá mập yêu máu."

I love you, more than shark loves blood.

Hết chương 51
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom