Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Mới đến Bắc Kinh, điều Tô Khởi khó thích ứng nhất chính là khí hậu khô nóng.
Trong phòng ngủ có bốn bạn nữ, Phương Phỉ và Vương Thần Thần là người Bắc Kinh, còn Tiết Tiểu Trúc đến từ Thiểm Tây Hàm Dương, chỉ có Tô Khởi là người phía Nam. Cô ở ký túc xá ngày thứ hai thì đã chảy máu mũi.
Trừ điều đó, cô đều thích ứng khá tốt với những thứ khác. Lớp cô có mười chín bạn nam, đối xử với cô rất tốt. Cô vốn là người rộng rãi và phóng khoáng, nhanh chóng đã hoà đồng với bạn cùng lớp. Ba bạn nữ trong ký túc xá cũng là điển hình của con gái ngành Khoa học và Công nghệ, thoải mái, hào phòng không ngượng ngùng, sống cùng rất dễ chịu.
Đại học mới khai giảng nên chuyện học tập cũng không căng thẳng. Vương Thần Thần là người đầu tiên mua laptop, ngồi lì trong ký túc xá xem "Vượt ngục". Bộ phim truyền hình đó của Mỹ nổi tiếng khắp cả nước, tất cả sinh viên đại học đều xem, Tô Khởi xem xong còn đến lớp thảo luận tình tiết với mấy bạn nam nữa.
Cả những bộ kinh điển như "Friends", "The Shawshank Redemption", "Bố già" cũng trở thành những điều thiết yếu trong cuộc sống đại học. Tất nhiên, là con gái, không thể không la cà sạp báo, Tô Khởi mua nào là báo "Tân Luy", "Nam Phong", "Thuỵ Lệ". Tô Khởi còn thích xem "Bóng đá toàn cầu" và "Thể thao hàng tuần" nữa.
Cô tràn đầy năng lượng, tham gia rất nhiều câu lạc bộ, nào là câu lạc bộ Street dance, câu lạc bộ ca hát, câu lạc bộ xã hội. Cuộc sống đại học của cô rất phong phú, đi học, tự học, cày phim, kết bạn, đầy đủ mọi thứ. Mỗi ngày cô còn có một chuyện nhất định phải làm: trước khi ngủ phải gọi video hoặc gọi điện thoại qua QQ với Lương Thuỷ.
Khi đó bắt máy cũng tốn tiền, nên Lương Thuỷ gọi điện đến số bàn trong ký túc xá của cô. Điện thoại của ký túc xá để trên bàn Tiết Tiểu Trúc, Tô Khởi sợ quấy rầy bạn cùng phòng nên hôm nào cũng kéo dây điện thoại, ôm điện thoại ngồi xổm trước hành lang phòng ngủ nói chuyện.
Ngày nào cô cũng có chuyện nói mãi không hết, hôm nay học môn gì, câu lạc bộ có hoạt động gì, bạn cùng lớp làm gì vui, giáo viên nói câu gì hay. Một lần nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Cứ thường xuyên như thế, bạn cùng phòng cũng tò mò.
Hôm đó, Lương Thuỷ gọi điện thoại đến, Phương Phỉ nhận máy. Sau khi đưa ống nghe cho Tô Khởi, cô ấy nói: "Giọng của bạn trai cậu ấy nghe cũng hay ghê."
Tiết Tiểu Trúc, người thường xuyên bắt máy, nói: "Đúng đó, còn cực kỳ lịch sự nữa."
Chờ Tô Khởi nói chuyện xong vào phòng, Vương Thần Thần nằm ở giường trên hỏi xuống: "Tô Khởi, bạn trai cậu là bạn học chung cấp 3 hả?"
"Ừa."
"Có ảnh không?"
Tô Khởi lục lọi trong đống hình sticker của năm người, tìm thấy tấm hình hai người chụp riêng – Lương Thuỷ ôm cô từ phía sau, cười thoải mái trước ống kính.
"Chu choa."
Vương Thần Thần nhìn chừng năm giây thì che ngực ngồi dậy: "Đẹp trai quá luôn đó!!"
Phương Phỉ và Tiết Tiểu Trúc nghe thấy cũng chạy đến xem.
Phương Phỉ không nói gì, Tiết Tiểu Trúc nói: "Cậu ấy học ở Trung Hý hay Bắc Ảnh?"
Tô Khởi cười: "Đâu có, cậu ấy là vận động viên."
Phương Phỉ hỏi: "Học trường nào á?"
"Hồi trước cậu ấy bị thương, năm sau mới thi đại học."
Vương Thần Thần kêu: "Cho tớ xem lại coi!"
Tiết Tiểu Trúc đưa ảnh sticker cho cô.
Vương Thần Thần vốn là dân mê ngôi sao, gào lên: "Có thể xuất đạo rồi. Xuất đạo được rồi đó."
Tô Khởi vui vẻ cười mãi.
"Nhưng mà," Phương Phỉ hỏi, "đẹp trai thế này, cậu không lo có nhiều con gái theo đuổi cậu ấy sao?"
Tiết Tiểu Trúc nói: "Tô Khởi cũng xinh quá chừng mà, còn siêu có khí chất, lần đầu gặp ở ký túc xá tớ còn tưởng cậu là sinh viên bên khoa múa cơ."
Bây giờ Tô Khởi cao 1m72, mặt đẹp dáng xinh, cho dù chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo thun trắng và quần ngắn thôi cũng trông cao thẳng và vừa vặn, đi trong sân trường thì tỉ lệ quay đầu lại nhìn là cực cao.
Phương Phỉ nói: "Không phải cậu từng chat video trên QQ với bạn trai cậu sao? Cho tụi tớ xem với."
Vương Thần Thần và Tiết Tiểu Trúc cũng hùa theo: "Xem với xem với."
"Cậu ấy hơi....." Tô Khởi khó xử nói nhỏ. Vương Thần Thần đã nhiệt tình mở máy tính, đăng nhập giúp cô. Tô Khởi đã mượn máy tính cô bạn vài lần, sau này lại hơi ngại ngùng, nhưng đúng lúc cô cũng muốn nhìn thấy Thuỷ Tạp, nên lên QQ, bảo Thuỷ Tạp online gọi video.
Bryant24 nhanh chóng online, còn gửi tin nhắn: "Nhớ tớ?"
"Í!" Mấy người Vương Thần Thần kêu lên.
Tô Khởi đỏ mặt, không trả lời, gửi cậu lời mời gọi video.
Ba cô gái kia lập tức đến trước máy tính. Màn hình video QQ đã liên kết, chàng trai vừa mới gội đầu xong, đang cầm khăn lông xoa xoa tóc. Cậu ngẩng đầu, lộ ra gương mặt điển trai, mỉm cười nhìn cô, vừa nhìn thấy có tận bốn bạn nữ trong màn hình thì giật cả mình, đột ngột né máy ảnh: "Đệt, cậu muốn chết hả Tô Thất Thất!"
Giây tiếp theo, tắt video.
Tô Khởi nói: "Cậu ấy.... hơi xấu hổ."
Vương Thần Thần: "Trời ơi đẹp trai quá, giọng nói cũng hay nữa."
Tiết Tiểu Trúc: "Đẹp hơn trong ảnh luôn."
Tô Khởi mím môi cười, nhìn khung chat QQ, Lương Thuỷ offline rồi.
Vương Thần Thần: "Tớ muốn hỏi nữa, đẹp trai như này, thật sự không lo à?"
Tô Khởi lắc đầu, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Cậu ấy không giống những người con trai khác. Với lại, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều bạn nữ theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đều không thích."
Vương Thần Thần hỏi: "Hai người là thanh mai trúc mã?"
"Ờ. Từ lúc mới đẻ đã quen rồi."
Vương Thần Thần: "Vãi chưởng, hâm mộ ghê. Hồi trước hẻm cũ nhà tớ cũng có bạn, nhưng mà vừa phá bỏ hẻm xong thì nhà nào nhà nấy chuyển đi hết."
Tiết Tiểu Trúc nói: "Tớ cũng có, nhưng không phát điện [1]." Cô ấy hỏi tiếp, "Vậy cái bạn nam ở Thanh Hoa lần kia gọi điện cho cậu thì sao?"
[1] ý là không có chemistry á.
"Ò. Cậu ấy cũng lớn lên với tụi tớ luôn."
"Vãi, xịn thiệt."
Tô Khởi lấy luôn mấy tấm ảnh sticker ra cho họ xem.
Tối đó, đèn tắt, phòng ngủ có cuộc tám chuyện đầu tiên, đều xoay xung quanh nhóm bạn "thần tiên" của Tô Khởi – đây là tên mà Vương Thần Thần đặt cho.
Tô Khởi vừa trò chuyện, vừa vui vẻ nhắn tin cho Lương Thuỷ: "Mấy bạn trong phòng tớ đều nói cậu đẹp trai quá chừng, còn khen giọng cậu hay nữa."
Lương Thuỷ trả lời lại: "Còn cậu thấy sao?"
Tô Khởi nhếch miệng cười: "Tàm tạm."
Lương Thuỷ đáp: "Tuy cậu có mắt như mù, nhưng tớ vẫn thích cậu."
Tô Khởi vùi mặt vào gối, cười hì hì.
Cuối tuần thứ hai sau khai giảng, Tô Khởi chạy đến Thanh Hoa tìm Lộ Tử Hạo.
Lộ Tử Hạo dắt cô đi dạo một vòng trường, Tô Khởi đi đến đau chân, than: "Trường cậu cũng to ghê á, đất nước thiên vị quá."
Lộ Tử Hạo nói: "Trường to cũng phiền gần chết, tớ phải đi mua chiếc xe đạp thôi, nếu không đi học chắc gãy chân luôn."
Tô Khởi ngồi xuống bên bậc thang ven đường, nói: "Đi hết nổi rồi, nghỉ chút đi."
Lộ Tử Hạo đứng một bên chờ cô nghỉ ngơi, hỏi: "Cậu đăng ký Xiaonei [2] chưa?"
[2] Xiaonei network (hay Renren network) là một trong những mạng xã hội đầu tiên của Trung Quốc ra mắt vào tháng 12/2005.
"Có mấy bạn nam lớp tớ đăng ký rồi, nhưng tớ chưa nữa. Cuối tuần sau mẹ mới gửi tiền cho tớ, lúc đó cậu đi mua máy tính với tớ đi, dù sao tớ cũng chả biết nhãn hiệu gì cấu hình gì hết, cậu chọn giúp tớ."
"Ừm." Lộ Tử Hạo nói, "Lý Phàm với Thanh Thanh đăng ký rồi đó, tới lúc đó thêm bạn tốt."
"Được thôi."
Hai người đang trò chuyện thì một bạn đang bước xuống cầu thang vỗ vai Lộ Tử Hạo một cái, rồi lại nhìn Tô Khởi chằm chằm. Lộ Tử Hạo quay đầu lại, cười: "Về ký túc xá hả?"
"Ừm." Bạn nam kia mỉm cười, lại nhìn Tô Khởi, nở nụ cười với cô.
Rồi đi chỗ khác.
Tô Khởi hỏi: "Bạn cùng phòng?"
"Ừa."
Mắt Tô Khởi lấp lánh: "Đẹp trai quá nha."
"....." Lộ Tử Hạo nói, "Tớ muốn báo cáo cho Thuỷ Tạp."
Tô Khởi la lên: "Cái đồ miệng rộng này!" Cô híp mắt cười, "Nhưng cậu bạn đó vẫn không đẹp trai bằng Thuỷ Tạp. Thuỷ Tạp là người đẹp trai nhất tớ từng thấy. Hì hì."
Lộ Tử Hạo chịu không nổi cô, nói: "Đồ mê trai, từ nhỏ tớ đã nhìn thấu cậu rồi."
Tô Khởi nghỉ ngơi đủ rồi thì phủi mông đứng dậy, hai người tiếp tục đi dạo.
"Khi nào Thuỷ Tử tới Bắc Kinh?"
"Tối ngày 30, ngồi máy bay tới."
"Ừm."
Chiều ngày 30, sau khi học xong, hai người ngồi xe công cộng, rồi lại chuyển xe buýt, đi về hướng sân bay.
Đúng lúc là giờ cao điểm trước ngày lễ, lần đầu Tô Khởi cảm nhận được tình trạng kẹt xe năm phút dịch một mét ở Bắc Kinh, cô say xe nên chóng mặt vô cùng. Cô than vãn: "May là tớ chưa ăn cơm chiều, nếu không ói ra hết."
Lộ Tử Hạo thấy vậy nên vỗ nhẹ sau cổ cho cô suốt đường đi. Vất vả lắm mới đến được sân bay, phía sau cổ Tô Khởi đều tê rần và nóng rát. Cô nói: "Tớ phải nói với Thuỷ Tạp là cậu đánh tớ."
Lộ Tử Hạo: "......"
"Người còn chưa tới mà đã show ân ái. Tớ đi đây." Lộ Tử Hạo xoay người, Tô Khởi kéo tay cậu lại, cười ha ha, "Nhanh lên nào! Máy bay của cậu ấy sắp đáp rồi!"
Hai người cười đùa chạy đến cổng đón, dựa vào lan can trông ngóng.
Tô Khởi nhìn tin nhắn trong di động, cười tủm tỉm: "Cậu ấy nói ra ngoài rồi."
Cô cố kiềm chế trái tim đang nhảy nhót, nhìn chằm chằm lối ra không chớp mắt, một chân nhẹ nhàng nhịp trên đất.
Đợi một hồi..... không thấy ai.
Lộ Tử Hạo dùng khoé mắt liếc cô: "Cậu có chạy đến sai cổng không vậy?"
"....."
Tô Khởi hoảng hốt, lập tức đọc lại tin nhắn, vỗ vỗ ngực, "Đâu có sai, đúng là T2 mà. Để tớ gọi điện."
Vừa dứt lời, Lương Thuỷ đã gọi đến. Tô Khởi lập tức bắt máy: "Cậu ở đâu đó Thuỷ Tạp?"
"Cổng ra nè."
"Cổng ra?" Cô ngớ người tại chỗ, nhìn một vòng, "Tớ cũng ở cổng ra nè."
Lộ Tử Hạo chen vào: "Cậu ở cổng ra của sân bay hả?"
Tô Khởi nói: "Bọn tớ đang ở ga đến."
Lương Thuỷ ngạc nhiên, bật cười: "Tớ ở cửa số 3. Qua liền."
Lộ Tử Hạo tắc lưỡi: "Chậc chậc chậc, cũng kích thích ghê, một thân một mình vọt tới cổng ra luôn."
Tô Khởi cúp máy rồi chạy thẳng đến cửa số 3, ánh mắt còn đang tìm kiếm trong đám đông thì chợt nghe thấy tiếng gọi: "Tô Thất Thất!"
Tô Khởi nhón chân, bóng người tản ra, Lương Thuỷ đứng cách đó chừng 10 mét, áo thun trắng, quần jeans, gầy gầy cao cao. Chàng trai cười nhìn cô, mi mắt cong cong.
"Thuỷ Tạp!" Cô cười tươi như hoa, vươn tay chạy nhanh về phía cậu như đứa trẻ. Cậu kéo vali sải bước về phía trước, cô nhào đến nhảy lên người cậu, ôm cổ cậu, hai chân quấn quanh eo cậu như koala. Cậu đã vứt hành lý, hai tay bế cô, ngắm nhìn cô, nét cười đong đầy khắp đuôi lông mày và khoé mắt.
Cô quàng lấy người cậu, ôm chặt cổ cậu, thân mật cọ cọ vài cái rồi mới buông ra, trượt xuống khỏi người cậu. Người vừa rơi xuống đất thì hai tay cậu đã nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.
Tô Khởi ngửa đầu, ôm eo cậu, bị cậu hôn đến cười khanh khách không ngừng.
Hành khách vội vã đi qua nhìn sang với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Lộ Tử Hạo lắc đầu, đi qua lấy hành lý của Lương Thuỷ, than: "Trọng sắc khinh vali."
Cậu quay đầu lại nhìn, hai tên kia đã hôn xong rồi, giờ đang ôm một cục. Lương Thuỷ thấy Lộ Tử Hạo, duỗi tay vỗ vai cậu định chào hỏi, Lộ Tử Hạo thấy cậu đến gần thì giơ tay: "Đừng có hôn tớ!"
"Cút!" Lương Thuỷ cười rộ lên, đập nhẹ vào đầu bạn.
Trên xe buýt trở về, ban đầu Tô Khởi còn rất hăng hái ngồi trò chuyện với Lương Thuỷ, dần dần có hơi say xe nên tựa đầu vào vai cậu nghỉ ngơi.
Lương Thuỷ hỏi Lộ Tử Hạo đag ngồi cách một lối đi nhỏ: "Vào đại học cảm giác thế nào?"
Lộ Tử Hạo than: "Còn áp lực hơn hồi cấp 3. Sau này cậu vào thì biết ngay."
Tô Khởi mở mắt ra: "Trường cậu ấy siêu cấp liều mạng luôn. Mấy người trong ký túc xá cậu ấy tự học đến tận 12 giờ đêm. Bây giờ mới khai giảng thôi mà."
Lương Thuỷ rũ mắt nhìn cô, trêu: "Cậu cày《 Vượt ngục》 xong chưa?"
Tô Khởi đánh cậu: "Lộ Tạo cũng xem đó! Cậu ấy còn xem《One Piece》cả đêm, sáng hôm sau trốn học."
Lộ Tử Hạo: "Chậc chậc chậc, giờ cậu đang cáo trạng với ai đó?"
Xe nhanh chóng đến Ngũ Đạo Khẩu, Lộ Tử Hạo hỏi: "Cậu ở ký túc xá của tớ hay khách sạn? Này, lâu lắm rồi tụi mình không nằm đất tán dóc đó."
Lương Thuỷ chợt không nói gì, Tô Khởi cũng không nói gì, ngón tay hai người nhẹ nhàng đan vào nhau, sờ tới sờ lui.
"....." Lộ Tử Hạo trợn mắt, "Xem như tớ chưa hỏi."
Lương Thuỷ ra vẻ: "Khách sạn rộng rãi hơn, cậu có thể ở đó với tớ."
Lộ Tử Hạo ghét bỏ: "Đừng giả mù sa mưa. Câm miệng."
Lương Thuỷ vẫn đang làm bộ: "Thật mà——"
Lộ Tử Hạo: "Tớ ở đó, rồi dán Tô Thất Thất lên trần nhà hả?"
Tô Khởi tựa đầu trên vai Lương Thuỷ phụt cười, Lương Thuỷ cũng không nhịn được mà cười.
Lộ Tử Hạo than: "Thật luôn. Tớ nhớ hồi nhỏ quá đi thôi."
Cuối cùng họ tìm một khách sạn gần trường Tô Khởi, sắp xếp xong, Tô Khởi nói muốn ăn hải sản: "Ngày nào cũng ăn cơm căng tin, tớ đói đến gầy rộc luôn này."
Lương Thuỷ xoay mặt cô lại nhìn, cố ý chọc: "Sao tớ lại thấy béo lên nhỉ?"
"Vớ vẩn." Cô đánh cậu.
Cậu cười rất tự tại.
Đi vào một nhà hàng hải sản, Lương Thuỷ đứng bên cạnh hồ chọn một đống hải sản, chọn xong rồi đi tính tiền. Lộ Tử Hạo đang tính đưa tiền thì Lương Thuỷ đã trả tiền cho nhân viên thu ngân, nói: "Cậu là sinh viên nghèo, đừng giành với tớ."
Lộ Tử Hạo cũng không khách sáo, nói: "Cảm ơn sếp đã chiêu đãi."
Ba người chọn vị trí cạnh cửa sổ, đối diện với cảnh đêm đường phố nhộn nhịp.
Phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Tô Khởi nhìn, có mấy món không biết, chỉ vào hỏi: "Con này là gì?"
"Tôm tích."
Tô Khởi cầm lên tính bóc vỏ, Lương Thuỷ lấy lại, nói: "Để tớ, cái này xước tay." Nói xong thì gắp miến xào sò điệp và bào ngư xào tỏi cho cô.
Tô Khởi ăn rất thoả mãn, Lương Thuỷ ngồi cạnh, vặn đầu tôm, bóc đuôi tôm, bóc từng lớp vỏ cứng của tôm tích, lấy ra phần thịt tôm dài trắng mềm để vào dĩa Tô Khởi.
Tô Khởi cầm lên cho vào miệng, hai mắt sáng lên: "Wow, tôm này ngon quá."
Lương Thuỷ lại lột thêm cho cô ba bốn con, Tô Khởi nói: "Sao cậu không ăn?"
Lương Thuỷ: "Hồi nãy trên máy bay ăn rồi."
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ cũng muốn có người lột vỏ tôm cho tớ."
Thế là Lương Thuỷ đem đống vỏ tôm mới lột cho vào dĩa Lộ Tử Hạo.
Lộ Tử Hạo: "....."
Cậu nói: "Mấy ngày này hai người đừng có gọi tớ tới!"
Lương Thuỷ cực kỳ ngứa đòn: "Không được. Cậu không tới không ai chụp hình cho bọn tớ."
"....." Lộ Tử Hạo uống nước chanh, mượn nước tiêu sầu.
Tô Khởi cười không ngừng, đem một con tôm đến bên miệng Lương Thuỷ. Cậu đang lột cua cho cô, khẽ cúi đầu ngậm lấy ngón tay cô, cho con tôm kia vào miệng.
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ vẫn thích xem hai người cãi nhau hơn."
Lương Thuỷ ném một mảnh vỏ cua vào tay cậu.
Tô Khởi: "Phủi phủi phủi."
Lộ Tử Hạo chỉ vào cô: "Cậu nhớ kỹ cho tớ đó Tô Thất Thất, sau này cậu ấy ăn hiếp cậu thì đừng có tới tìm tớ."
Tô Khởi nâng cằm: "Thuỷ Tạp còn lâu mới ăn hiếp tớ." Nói xong, một miếng thịt cua đưa đến miệng cô, cô cho hết vào miệng, quay sang: "Thuỷ Tạp, sau này cậu có ăn hiếp tớ không?"
Lương Thuỷ lắc đầu: "Không ăn hiếp."
Tô Khởi: "Hì hì."
Lộ Tử Hạo đứng dậy: "Tớ đi đây."
Tô Khởi cười lớn, kéo cậu lại: "Ai da——"
Lương Thuỷ đưa một miếng cua đã lột sạch sẽ vào dĩa cậu: "Cho cậu cho cậu."
Lộ Tử Hạo: "Tớ muốn tôm tích!"
Lương Thuỷ: "Dạ dạ dạ."
Ầm ĩ suốt bữa cơm, ăn xong đã là 10 giờ tối. Lộ Tử Hạo trở về trường, Tô Khởi và Lương Thuỷ về khách sạn.
Tô Khởi vừa vào phòng là tìm áo choàng tắm để đi tắm ngay: "Bây giờ tớ tắm rửa cực kỳ bất tiện, phòng tắm [3] của trường không có vách ngăn, ai cũng lồ lộ nhìn thấy nhau hết, đáng sợ quá luôn."
Lương Thuỷ ngồi bên ngoài soạn hành lý, nghe cô lải nhải, hỏi: "Vậy cậu làm sao?"
"Tắm ở nhà vệ sinh á."
[3] Theo như mình tìm hiểu, phòng tắm (澡堂子) là chỉ dùng để tắm thôi, kiểu có mỗi cái vòi sen ở phía trên đầu thôi á, còn nhà vệ sinh (卫生间) là dùng để chỉ toilet nói chung, có bồn rửa vòi sen chỗ đi vệ sinh các kiểu luôn.
"Không phiền hả?" Lương Thuỷ quay đầu thoáng nhìn – toilet khách sạn làm kính mờ. Cơ thể lả lướt của người con gái phản chiếu trên đó.
"Nhưng tớ không muốn có người nhìn tớ tắm đâu, kỳ lắm."
Cậu nhìn bóng dáng lả lướt của cô, tim đập nhanh hơn. Cậu không nhìn nữa, nghĩ ngợi một lát, lại đi mở tivi.
Tô Khởi mặc áo choàng tắm bước ra, Lương Thuỷ đang ngồi bên giường xem tivi. Cậu tắt tivi, vươn tay về phía cô, kéo cô đến ngồi trong lòng mình.
Cậu ôm cô từ phía sau lưng, hôn lên mái tóc hơi ướt của cô, đưa cho cô một cái hộp, nói: "Tặng cậu đó."
Là máy ảnh compact cùa Sony.
Tô Khởi vui mừng: "Sao tự dưng tặng tớ cái này?"
Lương Thuỷ gác đầu lên vai cô, dáng vẻ lười nhác, nói: "Sau này cậu chụp hình nhiều chút. Đăng lên không gian [4] hay Xiaonei, tớ muốn ngắm."
[4] không gian: tường nhà QQ
"Được thôi." Cô vui vẻ đùa nghịch, cậu ngồi lười nhác, nhìn cô chơi. Không ai nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, dựa vào nhau trong chốc lát như thế.
"Nhưng mà...." Cô chợt nghĩ đến gì đó, chần chừ một chút, "Cái này chắc đắt lắm hả."
Cậu cắn nhẹ vành tai cô, thấp giọng: "Tô Thất Thất, cậu đã là bạn gái của tớ rồi. Quên à?"
Tô Khởi rụt cổ, lỗ tai ngứa ngứa, cười: "Cậu đối xử với bạn gái tốt vậy hả?"
Cậu hừ một tiếng: "Phí lời. Không tốt với cậu thì tốt với ai?" Nói xong thì vỗ nhẹ mông cô, nói, "Đứng dậy."
Tô Khởi đứng dậy, cậu đi tắm rửa.
Cô ngồi xổm trên ghế sô pha lớn cạnh bàn sách, làm quen với cách dùng camera, nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm. Cô ngoái đầu lại nhìn, bóng hình chàng trai phản chiếu lên tấm kính mờ, không thấy rõ lắm, nhưng có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ thể cao gầy.
Cô không khỏi đỏ mặt, ngón tay sờ sờ máy ảnh, tròng mắt chuyển động, chợt hướng máy ảnh về phía mặt kính mờ. Trong ống kính, hình bóng của chàng trai đang ngửa đầu rửa mặt và gội đầu. Tim cô đập thình thịch, lén ấn nút chụp.
Không bao lâu thì Lương Thuỷ tắm xong đi ra ngoài, bọc mình trong chiếc áo choàng tắm trắng. Cậu cầm khăn tắm lớn, ngồi bên giường lau tóc.
Tô Khởi chợt nhớ tới quần áo của mình vẫn chưa được giặt, nhảy xuống sô pha chạy đến toilet, thấy ngay áo thun, váy, áo lót, thậm chí quần lót đều được giặt sạch sẽ, phơi ở dưới cửa sổ thông gió trong phòng tắm, treo cùng với quần áo mới giặt của cậu.
Tô Khởi đi ra, vớt lại mặt mũi [5], nói: "Ai da, cậu nhanh tay nhanh chân thật ấy. Tớ vốn định tự mình giặt cơ."
[5] nguyên văn là挽尊, ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc.
"Xạo!" Lương Thuỷ lau tóc, nâng mắt lên, ghét bỏ nói, "Cậu lười từ nhỏ rồi. Đại học không cần làm trực nhật, sướng lắm đúng không?"
Tô Khởi cười hì hì: "Vẫn phải quét dọn phòng ngủ mà."
Lương Thuỷ nhướng mày: "Ngày mai tớ đến dọn cho cậu?"
Tô Khởi: "Được đó!"
Lương Thuỷ đá vào bắp chân cô, ngón chân vô tình móc vào áo choàng tắm, vạt áo mở ra, lộ ra một góc.
Lương Thuỷ ngẩn người, lập tức rũ mắt. Tô Khởi cũng ngớ ra, kéo áo lại ngồi lên sô pha nghịch máy ảnh. Tim cô đập loạn xạ, cô ấn lung tung vài cái, tấm ảnh ban nãy chợt hiện lên. Hô hấp cô cứng lại, càng bối rối hơn. Cô lén nhìn sang cậu, cậu vẫn đang lau tóc, trên xương quai xanh vẫn còn đọng nước.
Tim ai đó đập thịch, thịch, thịch.
Cậu như cảm nhận được, chợt thoáng nhìn về phía cô. Đôi mắt chàng trai đen láy và sáng ngời, tiến thẳng vào tim. Cô chịu không nổi, cúi đầu giả vờ xem chức năng máy ảnh.
Trong phòng rất mập mờ chiếc giường rộng rãi xoã tung, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng quạt thông gió trong nhà tắm, đang thổi khô hai chiếc quần lót một trắng một đen đang treo.
Tô Khởi mân mê máy ảnh trong tay, chốc lát sau, lại không nhịn được mà lén liếc mắt sang nhìn cậu, nào ngờ cậu rất bình tĩnh nhìn cô chăm chú nãy giờ, trong ánh mắt có nét xa lạ nào đó. Cậu nhìn gò má trắng nõn hồng hào của cô, cổ áo choàng tắm trắng như tuyết đang thả lỏng của cô. Ánh mắt của chàng trai nhìn xuống, thoáng thấy....
Cậu chớp mắt một cái, mở to mắt, hai tai đỏ lên.
Lúc này Tô Khởi mới phát hiện ra mình đang ngồi xổm trên sô pha, vạt áo choàng lỏng lẻo.
Cô cuống quýt đổi tư thế, bản thân cũng đỏ mặt, càng vùi đầu xuống xem sổ hướng dẫn dùng máy ánh, không ngẩng đầu lên nữa.
Rốt cuộc Lương Thuỷ cũng lau tóc khô được một nửa, ném khăn tắm vào lại phòng tắm, rồi quay về xem tivi vài phút. Cô vẫn đang chăm chú đọc sách hướng dẫn, chuyên tâm hệt như ôn bài thi đại học.
Cho đến khi, Lương Thuỷ chợt tắt tivi.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, đến cả tiếng bước chân của cậu cũng hoà vào thảm.
Cậu ngồi xuống bọc cô lại từ phía sau, chen lên sô pha, hỏi: "Xem nghiêm túc vậy à?"
Cô buộc mình phải bình tĩnh: "Ừm. Tìm hiểu trước, ngày mai muốn đem đi chụp."
Cậu ôm eo cô, gác cằm lên vai cô, cùng cô đọc sách hướng dẫn. Hai người không ai nói lời nào, hai trái tim đều đang đập kịch liệt.
Cậu hơi siết chặt vòng ôm, chậm rãi tiến vào áo choàng tắm.
Tô Khởi như bị điện giật, cả người căng thẳng, nhưng lại không nhịn được mà kêu ra tiếng: "A..."
Tiếng kêu này, mềm mại, triền miên, cậu cảm thấu máu dồn hết lên, đột nhiên bế bổng cô lên, nằm ra giường, một tay tắt công tắc đèn đầu giường.
Trong phòng chìm vào bóng tối.
Tô Khởi ngã vào giường mềm mại, áo choàng mở ra, cô như chìm vào đáy biển. Thân hình cậu đè lên, nụ hôn của cậu bao trùm lấy cô. Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của cậu, và tiếng tim đập thình thịch bên tai. Cô bị cậu hôn đến tim tan chảy, cả người nóng như hoá thành nước, cảm giác kỳ lạ nhưng kích thích đó khiến ý thức cô hỗn loạn, nhưng cô rất thích.
Cô mê mẩn độ nóng hầm hập và cuồng loạn cậu mang đến lúc này, cô muốn hoà vào cùng cậu, muốn đi vào lòng cậu. Trong bóng đêm, tay cô với lung tung, ôm cổ cậu, cảm giác được tim cậu cũng đang mất khống chế như mình. Cậu quấn lấy cô, thân mật với cô, hôn cô, như muốn trút hết tất cả tình cảm và suy nghĩ lên người cô.
Mà cô thì khát khao, tiếp nhận tất cả cảm xúc của cậu, tựa như chỉ bằng cách này mới có thể xác định được tình yêu mãnh liệt của cậu.
Nhịp tim điên cuồng, hơi thở gấp gáp, máu sôi trào, cô không thể chịu nổi, chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ có tiếng tim đập. Đột nhiên, cậu rời khỏi môi cô, kéo mạnh chăn, không thấy người nữa.
Cô chỉ cảm thấy tim mình như siết lại. Giây tiếp theo, cảm giác run rẩy ập đến.
Tô Khởi khẽ rên nhẹ, vừa chẳng hiểu gì, vừa căng thẳng, vừa xấu hổ vừa hưng phấn.
Sau đó cậu ra khỏi chăn, đôi mắt trong trẻo, cúi đầu hôn cô, mang theo hơi thở.
Cô đã tước vũ khí và đầu hàng, cô cảm thấy mình đã chết ở đây rồi.
Nhưng cậu lại không làm thêm một động tác gì nữa, chỉ ôm cô thật chặt, cọ vào cô.
Cho đến khi cô cảm giác được triền miên, ẩm ướt nóng bỏng.
Cậu bỗng yên lặng.
Tô Khởi thở hổn hển, mở mắt ra, đôi mắt đã quen với bóng tối, thấy ngay trong bóng đêm là đôi mắt tối sầm của cậu, nhìn cô chằm chằm với sự tập trung và cố chấp chưa từng thấy. Trái tim cô bỗng chìm trong ánh mắt cậu.
"Tô Thất Thất." cậu lẩm bẩm, lại cúi đầu hôn lên môi cô, "Tớ thật sự thích cậu nhiều lắm."
_______________________
Editor: chời ơi sao mà mình thích cái đôi chim câu này quá T_________T
Trong phòng ngủ có bốn bạn nữ, Phương Phỉ và Vương Thần Thần là người Bắc Kinh, còn Tiết Tiểu Trúc đến từ Thiểm Tây Hàm Dương, chỉ có Tô Khởi là người phía Nam. Cô ở ký túc xá ngày thứ hai thì đã chảy máu mũi.
Trừ điều đó, cô đều thích ứng khá tốt với những thứ khác. Lớp cô có mười chín bạn nam, đối xử với cô rất tốt. Cô vốn là người rộng rãi và phóng khoáng, nhanh chóng đã hoà đồng với bạn cùng lớp. Ba bạn nữ trong ký túc xá cũng là điển hình của con gái ngành Khoa học và Công nghệ, thoải mái, hào phòng không ngượng ngùng, sống cùng rất dễ chịu.
Đại học mới khai giảng nên chuyện học tập cũng không căng thẳng. Vương Thần Thần là người đầu tiên mua laptop, ngồi lì trong ký túc xá xem "Vượt ngục". Bộ phim truyền hình đó của Mỹ nổi tiếng khắp cả nước, tất cả sinh viên đại học đều xem, Tô Khởi xem xong còn đến lớp thảo luận tình tiết với mấy bạn nam nữa.
Cả những bộ kinh điển như "Friends", "The Shawshank Redemption", "Bố già" cũng trở thành những điều thiết yếu trong cuộc sống đại học. Tất nhiên, là con gái, không thể không la cà sạp báo, Tô Khởi mua nào là báo "Tân Luy", "Nam Phong", "Thuỵ Lệ". Tô Khởi còn thích xem "Bóng đá toàn cầu" và "Thể thao hàng tuần" nữa.
Cô tràn đầy năng lượng, tham gia rất nhiều câu lạc bộ, nào là câu lạc bộ Street dance, câu lạc bộ ca hát, câu lạc bộ xã hội. Cuộc sống đại học của cô rất phong phú, đi học, tự học, cày phim, kết bạn, đầy đủ mọi thứ. Mỗi ngày cô còn có một chuyện nhất định phải làm: trước khi ngủ phải gọi video hoặc gọi điện thoại qua QQ với Lương Thuỷ.
Khi đó bắt máy cũng tốn tiền, nên Lương Thuỷ gọi điện đến số bàn trong ký túc xá của cô. Điện thoại của ký túc xá để trên bàn Tiết Tiểu Trúc, Tô Khởi sợ quấy rầy bạn cùng phòng nên hôm nào cũng kéo dây điện thoại, ôm điện thoại ngồi xổm trước hành lang phòng ngủ nói chuyện.
Ngày nào cô cũng có chuyện nói mãi không hết, hôm nay học môn gì, câu lạc bộ có hoạt động gì, bạn cùng lớp làm gì vui, giáo viên nói câu gì hay. Một lần nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Cứ thường xuyên như thế, bạn cùng phòng cũng tò mò.
Hôm đó, Lương Thuỷ gọi điện thoại đến, Phương Phỉ nhận máy. Sau khi đưa ống nghe cho Tô Khởi, cô ấy nói: "Giọng của bạn trai cậu ấy nghe cũng hay ghê."
Tiết Tiểu Trúc, người thường xuyên bắt máy, nói: "Đúng đó, còn cực kỳ lịch sự nữa."
Chờ Tô Khởi nói chuyện xong vào phòng, Vương Thần Thần nằm ở giường trên hỏi xuống: "Tô Khởi, bạn trai cậu là bạn học chung cấp 3 hả?"
"Ừa."
"Có ảnh không?"
Tô Khởi lục lọi trong đống hình sticker của năm người, tìm thấy tấm hình hai người chụp riêng – Lương Thuỷ ôm cô từ phía sau, cười thoải mái trước ống kính.
"Chu choa."
Vương Thần Thần nhìn chừng năm giây thì che ngực ngồi dậy: "Đẹp trai quá luôn đó!!"
Phương Phỉ và Tiết Tiểu Trúc nghe thấy cũng chạy đến xem.
Phương Phỉ không nói gì, Tiết Tiểu Trúc nói: "Cậu ấy học ở Trung Hý hay Bắc Ảnh?"
Tô Khởi cười: "Đâu có, cậu ấy là vận động viên."
Phương Phỉ hỏi: "Học trường nào á?"
"Hồi trước cậu ấy bị thương, năm sau mới thi đại học."
Vương Thần Thần kêu: "Cho tớ xem lại coi!"
Tiết Tiểu Trúc đưa ảnh sticker cho cô.
Vương Thần Thần vốn là dân mê ngôi sao, gào lên: "Có thể xuất đạo rồi. Xuất đạo được rồi đó."
Tô Khởi vui vẻ cười mãi.
"Nhưng mà," Phương Phỉ hỏi, "đẹp trai thế này, cậu không lo có nhiều con gái theo đuổi cậu ấy sao?"
Tiết Tiểu Trúc nói: "Tô Khởi cũng xinh quá chừng mà, còn siêu có khí chất, lần đầu gặp ở ký túc xá tớ còn tưởng cậu là sinh viên bên khoa múa cơ."
Bây giờ Tô Khởi cao 1m72, mặt đẹp dáng xinh, cho dù chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo thun trắng và quần ngắn thôi cũng trông cao thẳng và vừa vặn, đi trong sân trường thì tỉ lệ quay đầu lại nhìn là cực cao.
Phương Phỉ nói: "Không phải cậu từng chat video trên QQ với bạn trai cậu sao? Cho tụi tớ xem với."
Vương Thần Thần và Tiết Tiểu Trúc cũng hùa theo: "Xem với xem với."
"Cậu ấy hơi....." Tô Khởi khó xử nói nhỏ. Vương Thần Thần đã nhiệt tình mở máy tính, đăng nhập giúp cô. Tô Khởi đã mượn máy tính cô bạn vài lần, sau này lại hơi ngại ngùng, nhưng đúng lúc cô cũng muốn nhìn thấy Thuỷ Tạp, nên lên QQ, bảo Thuỷ Tạp online gọi video.
Bryant24 nhanh chóng online, còn gửi tin nhắn: "Nhớ tớ?"
"Í!" Mấy người Vương Thần Thần kêu lên.
Tô Khởi đỏ mặt, không trả lời, gửi cậu lời mời gọi video.
Ba cô gái kia lập tức đến trước máy tính. Màn hình video QQ đã liên kết, chàng trai vừa mới gội đầu xong, đang cầm khăn lông xoa xoa tóc. Cậu ngẩng đầu, lộ ra gương mặt điển trai, mỉm cười nhìn cô, vừa nhìn thấy có tận bốn bạn nữ trong màn hình thì giật cả mình, đột ngột né máy ảnh: "Đệt, cậu muốn chết hả Tô Thất Thất!"
Giây tiếp theo, tắt video.
Tô Khởi nói: "Cậu ấy.... hơi xấu hổ."
Vương Thần Thần: "Trời ơi đẹp trai quá, giọng nói cũng hay nữa."
Tiết Tiểu Trúc: "Đẹp hơn trong ảnh luôn."
Tô Khởi mím môi cười, nhìn khung chat QQ, Lương Thuỷ offline rồi.
Vương Thần Thần: "Tớ muốn hỏi nữa, đẹp trai như này, thật sự không lo à?"
Tô Khởi lắc đầu, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Cậu ấy không giống những người con trai khác. Với lại, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều bạn nữ theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đều không thích."
Vương Thần Thần hỏi: "Hai người là thanh mai trúc mã?"
"Ờ. Từ lúc mới đẻ đã quen rồi."
Vương Thần Thần: "Vãi chưởng, hâm mộ ghê. Hồi trước hẻm cũ nhà tớ cũng có bạn, nhưng mà vừa phá bỏ hẻm xong thì nhà nào nhà nấy chuyển đi hết."
Tiết Tiểu Trúc nói: "Tớ cũng có, nhưng không phát điện [1]." Cô ấy hỏi tiếp, "Vậy cái bạn nam ở Thanh Hoa lần kia gọi điện cho cậu thì sao?"
[1] ý là không có chemistry á.
"Ò. Cậu ấy cũng lớn lên với tụi tớ luôn."
"Vãi, xịn thiệt."
Tô Khởi lấy luôn mấy tấm ảnh sticker ra cho họ xem.
Tối đó, đèn tắt, phòng ngủ có cuộc tám chuyện đầu tiên, đều xoay xung quanh nhóm bạn "thần tiên" của Tô Khởi – đây là tên mà Vương Thần Thần đặt cho.
Tô Khởi vừa trò chuyện, vừa vui vẻ nhắn tin cho Lương Thuỷ: "Mấy bạn trong phòng tớ đều nói cậu đẹp trai quá chừng, còn khen giọng cậu hay nữa."
Lương Thuỷ trả lời lại: "Còn cậu thấy sao?"
Tô Khởi nhếch miệng cười: "Tàm tạm."
Lương Thuỷ đáp: "Tuy cậu có mắt như mù, nhưng tớ vẫn thích cậu."
Tô Khởi vùi mặt vào gối, cười hì hì.
Cuối tuần thứ hai sau khai giảng, Tô Khởi chạy đến Thanh Hoa tìm Lộ Tử Hạo.
Lộ Tử Hạo dắt cô đi dạo một vòng trường, Tô Khởi đi đến đau chân, than: "Trường cậu cũng to ghê á, đất nước thiên vị quá."
Lộ Tử Hạo nói: "Trường to cũng phiền gần chết, tớ phải đi mua chiếc xe đạp thôi, nếu không đi học chắc gãy chân luôn."
Tô Khởi ngồi xuống bên bậc thang ven đường, nói: "Đi hết nổi rồi, nghỉ chút đi."
Lộ Tử Hạo đứng một bên chờ cô nghỉ ngơi, hỏi: "Cậu đăng ký Xiaonei [2] chưa?"
[2] Xiaonei network (hay Renren network) là một trong những mạng xã hội đầu tiên của Trung Quốc ra mắt vào tháng 12/2005.
"Có mấy bạn nam lớp tớ đăng ký rồi, nhưng tớ chưa nữa. Cuối tuần sau mẹ mới gửi tiền cho tớ, lúc đó cậu đi mua máy tính với tớ đi, dù sao tớ cũng chả biết nhãn hiệu gì cấu hình gì hết, cậu chọn giúp tớ."
"Ừm." Lộ Tử Hạo nói, "Lý Phàm với Thanh Thanh đăng ký rồi đó, tới lúc đó thêm bạn tốt."
"Được thôi."
Hai người đang trò chuyện thì một bạn đang bước xuống cầu thang vỗ vai Lộ Tử Hạo một cái, rồi lại nhìn Tô Khởi chằm chằm. Lộ Tử Hạo quay đầu lại, cười: "Về ký túc xá hả?"
"Ừm." Bạn nam kia mỉm cười, lại nhìn Tô Khởi, nở nụ cười với cô.
Rồi đi chỗ khác.
Tô Khởi hỏi: "Bạn cùng phòng?"
"Ừa."
Mắt Tô Khởi lấp lánh: "Đẹp trai quá nha."
"....." Lộ Tử Hạo nói, "Tớ muốn báo cáo cho Thuỷ Tạp."
Tô Khởi la lên: "Cái đồ miệng rộng này!" Cô híp mắt cười, "Nhưng cậu bạn đó vẫn không đẹp trai bằng Thuỷ Tạp. Thuỷ Tạp là người đẹp trai nhất tớ từng thấy. Hì hì."
Lộ Tử Hạo chịu không nổi cô, nói: "Đồ mê trai, từ nhỏ tớ đã nhìn thấu cậu rồi."
Tô Khởi nghỉ ngơi đủ rồi thì phủi mông đứng dậy, hai người tiếp tục đi dạo.
"Khi nào Thuỷ Tử tới Bắc Kinh?"
"Tối ngày 30, ngồi máy bay tới."
"Ừm."
Chiều ngày 30, sau khi học xong, hai người ngồi xe công cộng, rồi lại chuyển xe buýt, đi về hướng sân bay.
Đúng lúc là giờ cao điểm trước ngày lễ, lần đầu Tô Khởi cảm nhận được tình trạng kẹt xe năm phút dịch một mét ở Bắc Kinh, cô say xe nên chóng mặt vô cùng. Cô than vãn: "May là tớ chưa ăn cơm chiều, nếu không ói ra hết."
Lộ Tử Hạo thấy vậy nên vỗ nhẹ sau cổ cho cô suốt đường đi. Vất vả lắm mới đến được sân bay, phía sau cổ Tô Khởi đều tê rần và nóng rát. Cô nói: "Tớ phải nói với Thuỷ Tạp là cậu đánh tớ."
Lộ Tử Hạo: "......"
"Người còn chưa tới mà đã show ân ái. Tớ đi đây." Lộ Tử Hạo xoay người, Tô Khởi kéo tay cậu lại, cười ha ha, "Nhanh lên nào! Máy bay của cậu ấy sắp đáp rồi!"
Hai người cười đùa chạy đến cổng đón, dựa vào lan can trông ngóng.
Tô Khởi nhìn tin nhắn trong di động, cười tủm tỉm: "Cậu ấy nói ra ngoài rồi."
Cô cố kiềm chế trái tim đang nhảy nhót, nhìn chằm chằm lối ra không chớp mắt, một chân nhẹ nhàng nhịp trên đất.
Đợi một hồi..... không thấy ai.
Lộ Tử Hạo dùng khoé mắt liếc cô: "Cậu có chạy đến sai cổng không vậy?"
"....."
Tô Khởi hoảng hốt, lập tức đọc lại tin nhắn, vỗ vỗ ngực, "Đâu có sai, đúng là T2 mà. Để tớ gọi điện."
Vừa dứt lời, Lương Thuỷ đã gọi đến. Tô Khởi lập tức bắt máy: "Cậu ở đâu đó Thuỷ Tạp?"
"Cổng ra nè."
"Cổng ra?" Cô ngớ người tại chỗ, nhìn một vòng, "Tớ cũng ở cổng ra nè."
Lộ Tử Hạo chen vào: "Cậu ở cổng ra của sân bay hả?"
Tô Khởi nói: "Bọn tớ đang ở ga đến."
Lương Thuỷ ngạc nhiên, bật cười: "Tớ ở cửa số 3. Qua liền."
Lộ Tử Hạo tắc lưỡi: "Chậc chậc chậc, cũng kích thích ghê, một thân một mình vọt tới cổng ra luôn."
Tô Khởi cúp máy rồi chạy thẳng đến cửa số 3, ánh mắt còn đang tìm kiếm trong đám đông thì chợt nghe thấy tiếng gọi: "Tô Thất Thất!"
Tô Khởi nhón chân, bóng người tản ra, Lương Thuỷ đứng cách đó chừng 10 mét, áo thun trắng, quần jeans, gầy gầy cao cao. Chàng trai cười nhìn cô, mi mắt cong cong.
"Thuỷ Tạp!" Cô cười tươi như hoa, vươn tay chạy nhanh về phía cậu như đứa trẻ. Cậu kéo vali sải bước về phía trước, cô nhào đến nhảy lên người cậu, ôm cổ cậu, hai chân quấn quanh eo cậu như koala. Cậu đã vứt hành lý, hai tay bế cô, ngắm nhìn cô, nét cười đong đầy khắp đuôi lông mày và khoé mắt.
Cô quàng lấy người cậu, ôm chặt cổ cậu, thân mật cọ cọ vài cái rồi mới buông ra, trượt xuống khỏi người cậu. Người vừa rơi xuống đất thì hai tay cậu đã nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.
Tô Khởi ngửa đầu, ôm eo cậu, bị cậu hôn đến cười khanh khách không ngừng.
Hành khách vội vã đi qua nhìn sang với ánh mắt tò mò và hâm mộ.
Lộ Tử Hạo lắc đầu, đi qua lấy hành lý của Lương Thuỷ, than: "Trọng sắc khinh vali."
Cậu quay đầu lại nhìn, hai tên kia đã hôn xong rồi, giờ đang ôm một cục. Lương Thuỷ thấy Lộ Tử Hạo, duỗi tay vỗ vai cậu định chào hỏi, Lộ Tử Hạo thấy cậu đến gần thì giơ tay: "Đừng có hôn tớ!"
"Cút!" Lương Thuỷ cười rộ lên, đập nhẹ vào đầu bạn.
Trên xe buýt trở về, ban đầu Tô Khởi còn rất hăng hái ngồi trò chuyện với Lương Thuỷ, dần dần có hơi say xe nên tựa đầu vào vai cậu nghỉ ngơi.
Lương Thuỷ hỏi Lộ Tử Hạo đag ngồi cách một lối đi nhỏ: "Vào đại học cảm giác thế nào?"
Lộ Tử Hạo than: "Còn áp lực hơn hồi cấp 3. Sau này cậu vào thì biết ngay."
Tô Khởi mở mắt ra: "Trường cậu ấy siêu cấp liều mạng luôn. Mấy người trong ký túc xá cậu ấy tự học đến tận 12 giờ đêm. Bây giờ mới khai giảng thôi mà."
Lương Thuỷ rũ mắt nhìn cô, trêu: "Cậu cày《 Vượt ngục》 xong chưa?"
Tô Khởi đánh cậu: "Lộ Tạo cũng xem đó! Cậu ấy còn xem《One Piece》cả đêm, sáng hôm sau trốn học."
Lộ Tử Hạo: "Chậc chậc chậc, giờ cậu đang cáo trạng với ai đó?"
Xe nhanh chóng đến Ngũ Đạo Khẩu, Lộ Tử Hạo hỏi: "Cậu ở ký túc xá của tớ hay khách sạn? Này, lâu lắm rồi tụi mình không nằm đất tán dóc đó."
Lương Thuỷ chợt không nói gì, Tô Khởi cũng không nói gì, ngón tay hai người nhẹ nhàng đan vào nhau, sờ tới sờ lui.
"....." Lộ Tử Hạo trợn mắt, "Xem như tớ chưa hỏi."
Lương Thuỷ ra vẻ: "Khách sạn rộng rãi hơn, cậu có thể ở đó với tớ."
Lộ Tử Hạo ghét bỏ: "Đừng giả mù sa mưa. Câm miệng."
Lương Thuỷ vẫn đang làm bộ: "Thật mà——"
Lộ Tử Hạo: "Tớ ở đó, rồi dán Tô Thất Thất lên trần nhà hả?"
Tô Khởi tựa đầu trên vai Lương Thuỷ phụt cười, Lương Thuỷ cũng không nhịn được mà cười.
Lộ Tử Hạo than: "Thật luôn. Tớ nhớ hồi nhỏ quá đi thôi."
Cuối cùng họ tìm một khách sạn gần trường Tô Khởi, sắp xếp xong, Tô Khởi nói muốn ăn hải sản: "Ngày nào cũng ăn cơm căng tin, tớ đói đến gầy rộc luôn này."
Lương Thuỷ xoay mặt cô lại nhìn, cố ý chọc: "Sao tớ lại thấy béo lên nhỉ?"
"Vớ vẩn." Cô đánh cậu.
Cậu cười rất tự tại.
Đi vào một nhà hàng hải sản, Lương Thuỷ đứng bên cạnh hồ chọn một đống hải sản, chọn xong rồi đi tính tiền. Lộ Tử Hạo đang tính đưa tiền thì Lương Thuỷ đã trả tiền cho nhân viên thu ngân, nói: "Cậu là sinh viên nghèo, đừng giành với tớ."
Lộ Tử Hạo cũng không khách sáo, nói: "Cảm ơn sếp đã chiêu đãi."
Ba người chọn vị trí cạnh cửa sổ, đối diện với cảnh đêm đường phố nhộn nhịp.
Phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Tô Khởi nhìn, có mấy món không biết, chỉ vào hỏi: "Con này là gì?"
"Tôm tích."
Tô Khởi cầm lên tính bóc vỏ, Lương Thuỷ lấy lại, nói: "Để tớ, cái này xước tay." Nói xong thì gắp miến xào sò điệp và bào ngư xào tỏi cho cô.
Tô Khởi ăn rất thoả mãn, Lương Thuỷ ngồi cạnh, vặn đầu tôm, bóc đuôi tôm, bóc từng lớp vỏ cứng của tôm tích, lấy ra phần thịt tôm dài trắng mềm để vào dĩa Tô Khởi.
Tô Khởi cầm lên cho vào miệng, hai mắt sáng lên: "Wow, tôm này ngon quá."
Lương Thuỷ lại lột thêm cho cô ba bốn con, Tô Khởi nói: "Sao cậu không ăn?"
Lương Thuỷ: "Hồi nãy trên máy bay ăn rồi."
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ cũng muốn có người lột vỏ tôm cho tớ."
Thế là Lương Thuỷ đem đống vỏ tôm mới lột cho vào dĩa Lộ Tử Hạo.
Lộ Tử Hạo: "....."
Cậu nói: "Mấy ngày này hai người đừng có gọi tớ tới!"
Lương Thuỷ cực kỳ ngứa đòn: "Không được. Cậu không tới không ai chụp hình cho bọn tớ."
"....." Lộ Tử Hạo uống nước chanh, mượn nước tiêu sầu.
Tô Khởi cười không ngừng, đem một con tôm đến bên miệng Lương Thuỷ. Cậu đang lột cua cho cô, khẽ cúi đầu ngậm lấy ngón tay cô, cho con tôm kia vào miệng.
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ vẫn thích xem hai người cãi nhau hơn."
Lương Thuỷ ném một mảnh vỏ cua vào tay cậu.
Tô Khởi: "Phủi phủi phủi."
Lộ Tử Hạo chỉ vào cô: "Cậu nhớ kỹ cho tớ đó Tô Thất Thất, sau này cậu ấy ăn hiếp cậu thì đừng có tới tìm tớ."
Tô Khởi nâng cằm: "Thuỷ Tạp còn lâu mới ăn hiếp tớ." Nói xong, một miếng thịt cua đưa đến miệng cô, cô cho hết vào miệng, quay sang: "Thuỷ Tạp, sau này cậu có ăn hiếp tớ không?"
Lương Thuỷ lắc đầu: "Không ăn hiếp."
Tô Khởi: "Hì hì."
Lộ Tử Hạo đứng dậy: "Tớ đi đây."
Tô Khởi cười lớn, kéo cậu lại: "Ai da——"
Lương Thuỷ đưa một miếng cua đã lột sạch sẽ vào dĩa cậu: "Cho cậu cho cậu."
Lộ Tử Hạo: "Tớ muốn tôm tích!"
Lương Thuỷ: "Dạ dạ dạ."
Ầm ĩ suốt bữa cơm, ăn xong đã là 10 giờ tối. Lộ Tử Hạo trở về trường, Tô Khởi và Lương Thuỷ về khách sạn.
Tô Khởi vừa vào phòng là tìm áo choàng tắm để đi tắm ngay: "Bây giờ tớ tắm rửa cực kỳ bất tiện, phòng tắm [3] của trường không có vách ngăn, ai cũng lồ lộ nhìn thấy nhau hết, đáng sợ quá luôn."
Lương Thuỷ ngồi bên ngoài soạn hành lý, nghe cô lải nhải, hỏi: "Vậy cậu làm sao?"
"Tắm ở nhà vệ sinh á."
[3] Theo như mình tìm hiểu, phòng tắm (澡堂子) là chỉ dùng để tắm thôi, kiểu có mỗi cái vòi sen ở phía trên đầu thôi á, còn nhà vệ sinh (卫生间) là dùng để chỉ toilet nói chung, có bồn rửa vòi sen chỗ đi vệ sinh các kiểu luôn.
"Không phiền hả?" Lương Thuỷ quay đầu thoáng nhìn – toilet khách sạn làm kính mờ. Cơ thể lả lướt của người con gái phản chiếu trên đó.
"Nhưng tớ không muốn có người nhìn tớ tắm đâu, kỳ lắm."
Cậu nhìn bóng dáng lả lướt của cô, tim đập nhanh hơn. Cậu không nhìn nữa, nghĩ ngợi một lát, lại đi mở tivi.
Tô Khởi mặc áo choàng tắm bước ra, Lương Thuỷ đang ngồi bên giường xem tivi. Cậu tắt tivi, vươn tay về phía cô, kéo cô đến ngồi trong lòng mình.
Cậu ôm cô từ phía sau lưng, hôn lên mái tóc hơi ướt của cô, đưa cho cô một cái hộp, nói: "Tặng cậu đó."
Là máy ảnh compact cùa Sony.
Tô Khởi vui mừng: "Sao tự dưng tặng tớ cái này?"
Lương Thuỷ gác đầu lên vai cô, dáng vẻ lười nhác, nói: "Sau này cậu chụp hình nhiều chút. Đăng lên không gian [4] hay Xiaonei, tớ muốn ngắm."
[4] không gian: tường nhà QQ
"Được thôi." Cô vui vẻ đùa nghịch, cậu ngồi lười nhác, nhìn cô chơi. Không ai nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, dựa vào nhau trong chốc lát như thế.
"Nhưng mà...." Cô chợt nghĩ đến gì đó, chần chừ một chút, "Cái này chắc đắt lắm hả."
Cậu cắn nhẹ vành tai cô, thấp giọng: "Tô Thất Thất, cậu đã là bạn gái của tớ rồi. Quên à?"
Tô Khởi rụt cổ, lỗ tai ngứa ngứa, cười: "Cậu đối xử với bạn gái tốt vậy hả?"
Cậu hừ một tiếng: "Phí lời. Không tốt với cậu thì tốt với ai?" Nói xong thì vỗ nhẹ mông cô, nói, "Đứng dậy."
Tô Khởi đứng dậy, cậu đi tắm rửa.
Cô ngồi xổm trên ghế sô pha lớn cạnh bàn sách, làm quen với cách dùng camera, nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm. Cô ngoái đầu lại nhìn, bóng hình chàng trai phản chiếu lên tấm kính mờ, không thấy rõ lắm, nhưng có thể thấp thoáng nhìn thấy cơ thể cao gầy.
Cô không khỏi đỏ mặt, ngón tay sờ sờ máy ảnh, tròng mắt chuyển động, chợt hướng máy ảnh về phía mặt kính mờ. Trong ống kính, hình bóng của chàng trai đang ngửa đầu rửa mặt và gội đầu. Tim cô đập thình thịch, lén ấn nút chụp.
Không bao lâu thì Lương Thuỷ tắm xong đi ra ngoài, bọc mình trong chiếc áo choàng tắm trắng. Cậu cầm khăn tắm lớn, ngồi bên giường lau tóc.
Tô Khởi chợt nhớ tới quần áo của mình vẫn chưa được giặt, nhảy xuống sô pha chạy đến toilet, thấy ngay áo thun, váy, áo lót, thậm chí quần lót đều được giặt sạch sẽ, phơi ở dưới cửa sổ thông gió trong phòng tắm, treo cùng với quần áo mới giặt của cậu.
Tô Khởi đi ra, vớt lại mặt mũi [5], nói: "Ai da, cậu nhanh tay nhanh chân thật ấy. Tớ vốn định tự mình giặt cơ."
[5] nguyên văn là挽尊, ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc.
"Xạo!" Lương Thuỷ lau tóc, nâng mắt lên, ghét bỏ nói, "Cậu lười từ nhỏ rồi. Đại học không cần làm trực nhật, sướng lắm đúng không?"
Tô Khởi cười hì hì: "Vẫn phải quét dọn phòng ngủ mà."
Lương Thuỷ nhướng mày: "Ngày mai tớ đến dọn cho cậu?"
Tô Khởi: "Được đó!"
Lương Thuỷ đá vào bắp chân cô, ngón chân vô tình móc vào áo choàng tắm, vạt áo mở ra, lộ ra một góc.
Lương Thuỷ ngẩn người, lập tức rũ mắt. Tô Khởi cũng ngớ ra, kéo áo lại ngồi lên sô pha nghịch máy ảnh. Tim cô đập loạn xạ, cô ấn lung tung vài cái, tấm ảnh ban nãy chợt hiện lên. Hô hấp cô cứng lại, càng bối rối hơn. Cô lén nhìn sang cậu, cậu vẫn đang lau tóc, trên xương quai xanh vẫn còn đọng nước.
Tim ai đó đập thịch, thịch, thịch.
Cậu như cảm nhận được, chợt thoáng nhìn về phía cô. Đôi mắt chàng trai đen láy và sáng ngời, tiến thẳng vào tim. Cô chịu không nổi, cúi đầu giả vờ xem chức năng máy ảnh.
Trong phòng rất mập mờ chiếc giường rộng rãi xoã tung, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng quạt thông gió trong nhà tắm, đang thổi khô hai chiếc quần lót một trắng một đen đang treo.
Tô Khởi mân mê máy ảnh trong tay, chốc lát sau, lại không nhịn được mà lén liếc mắt sang nhìn cậu, nào ngờ cậu rất bình tĩnh nhìn cô chăm chú nãy giờ, trong ánh mắt có nét xa lạ nào đó. Cậu nhìn gò má trắng nõn hồng hào của cô, cổ áo choàng tắm trắng như tuyết đang thả lỏng của cô. Ánh mắt của chàng trai nhìn xuống, thoáng thấy....
Cậu chớp mắt một cái, mở to mắt, hai tai đỏ lên.
Lúc này Tô Khởi mới phát hiện ra mình đang ngồi xổm trên sô pha, vạt áo choàng lỏng lẻo.
Cô cuống quýt đổi tư thế, bản thân cũng đỏ mặt, càng vùi đầu xuống xem sổ hướng dẫn dùng máy ánh, không ngẩng đầu lên nữa.
Rốt cuộc Lương Thuỷ cũng lau tóc khô được một nửa, ném khăn tắm vào lại phòng tắm, rồi quay về xem tivi vài phút. Cô vẫn đang chăm chú đọc sách hướng dẫn, chuyên tâm hệt như ôn bài thi đại học.
Cho đến khi, Lương Thuỷ chợt tắt tivi.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, đến cả tiếng bước chân của cậu cũng hoà vào thảm.
Cậu ngồi xuống bọc cô lại từ phía sau, chen lên sô pha, hỏi: "Xem nghiêm túc vậy à?"
Cô buộc mình phải bình tĩnh: "Ừm. Tìm hiểu trước, ngày mai muốn đem đi chụp."
Cậu ôm eo cô, gác cằm lên vai cô, cùng cô đọc sách hướng dẫn. Hai người không ai nói lời nào, hai trái tim đều đang đập kịch liệt.
Cậu hơi siết chặt vòng ôm, chậm rãi tiến vào áo choàng tắm.
Tô Khởi như bị điện giật, cả người căng thẳng, nhưng lại không nhịn được mà kêu ra tiếng: "A..."
Tiếng kêu này, mềm mại, triền miên, cậu cảm thấu máu dồn hết lên, đột nhiên bế bổng cô lên, nằm ra giường, một tay tắt công tắc đèn đầu giường.
Trong phòng chìm vào bóng tối.
Tô Khởi ngã vào giường mềm mại, áo choàng mở ra, cô như chìm vào đáy biển. Thân hình cậu đè lên, nụ hôn của cậu bao trùm lấy cô. Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của cậu, và tiếng tim đập thình thịch bên tai. Cô bị cậu hôn đến tim tan chảy, cả người nóng như hoá thành nước, cảm giác kỳ lạ nhưng kích thích đó khiến ý thức cô hỗn loạn, nhưng cô rất thích.
Cô mê mẩn độ nóng hầm hập và cuồng loạn cậu mang đến lúc này, cô muốn hoà vào cùng cậu, muốn đi vào lòng cậu. Trong bóng đêm, tay cô với lung tung, ôm cổ cậu, cảm giác được tim cậu cũng đang mất khống chế như mình. Cậu quấn lấy cô, thân mật với cô, hôn cô, như muốn trút hết tất cả tình cảm và suy nghĩ lên người cô.
Mà cô thì khát khao, tiếp nhận tất cả cảm xúc của cậu, tựa như chỉ bằng cách này mới có thể xác định được tình yêu mãnh liệt của cậu.
Nhịp tim điên cuồng, hơi thở gấp gáp, máu sôi trào, cô không thể chịu nổi, chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ có tiếng tim đập. Đột nhiên, cậu rời khỏi môi cô, kéo mạnh chăn, không thấy người nữa.
Cô chỉ cảm thấy tim mình như siết lại. Giây tiếp theo, cảm giác run rẩy ập đến.
Tô Khởi khẽ rên nhẹ, vừa chẳng hiểu gì, vừa căng thẳng, vừa xấu hổ vừa hưng phấn.
Sau đó cậu ra khỏi chăn, đôi mắt trong trẻo, cúi đầu hôn cô, mang theo hơi thở.
Cô đã tước vũ khí và đầu hàng, cô cảm thấy mình đã chết ở đây rồi.
Nhưng cậu lại không làm thêm một động tác gì nữa, chỉ ôm cô thật chặt, cọ vào cô.
Cho đến khi cô cảm giác được triền miên, ẩm ướt nóng bỏng.
Cậu bỗng yên lặng.
Tô Khởi thở hổn hển, mở mắt ra, đôi mắt đã quen với bóng tối, thấy ngay trong bóng đêm là đôi mắt tối sầm của cậu, nhìn cô chằm chằm với sự tập trung và cố chấp chưa từng thấy. Trái tim cô bỗng chìm trong ánh mắt cậu.
"Tô Thất Thất." cậu lẩm bẩm, lại cúi đầu hôn lên môi cô, "Tớ thật sự thích cậu nhiều lắm."
_______________________
Editor: chời ơi sao mà mình thích cái đôi chim câu này quá T_________T
Bình luận facebook