Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-28
Chương 27: Đêm Thứ Tám (1) – Sóng Gió Chưa Lặng
Sau khi nhìn thấy Lưu Tông Đạt chết, suốt cả đêm Nghê Thanh bị ác mộng đeo bám không ngừng, ngủ cũng không yên.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, trong đầu cô cũng toàn là ánh mắt của Nghê Duyệt, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn kia khiến tim cô như thắt lại.
Vào sáng hôm sau, khi Tần Việt gặp lại Nghê Thanh và trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cô.
“Sao vậy? Tối qua không ngủ được à?” Vừa dứt lời thì chính anh cũng im lặng. Dù sao thì tối hôm qua vừa xảy ra chuyện như thế thì sao có thể ngủ ngon cho được?
“Em cứ mơ thấy Nghê Duyệt…” Cô không cầm lòng được che đi đôi mắt buồn ngủ của mình. Mấy hôm trước cho dù có sợ thế nào nhưng cô vẫn ép bản thân phải nghỉ ngơi một chút, không ngờ tối hôm qua lại thất bại hoàn toàn.
Chỉ qua một đêm mà cô đã mệt mỏi đến mức không gượng được.
Cô không biết bản thân có thể chống đỡ nổi hay không, cô chỉ biết lang thang không mục đích để tìm cho ra tung tích của Nghê Duyệt.
Ngay lúc Nghê Thanh đang ngẩn người thì dưới lầu nơi nhà sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếp đó là tiếng gào khóc của Đổng Y Lan.
Một tiếng lại một tiếng, thảm thiết đến mức xông thẳng vào đại não của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa.
“Có chuyện gì nhỉ?”
Cô ổn định tâm trạng, tận lực duy trì sự bình tĩnh để hỏi.
Nhưng Tần Việt cũng chẳng rõ ở dưới đã xảy ra chuyện gì. Chỉ lắc đầu: “Để anh xuống xem thử, anh cũng thấy hơi lo.”
“Em đi cùng anh.”
Không chỉ Tần Việt, Nghê Thanh cũng không yên lòng. Những ngày qua cô cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc thất thố của Đổng Y Lan vào đêm Kiều Yên Nhiên biến mất.
Bây giờ cô ta lại phát ra tiếng khóc thảm thiết như thế. Khiến cho Nghê Thanh không khỏi nghĩ tới đêm hôm ấy.
Khi chạy đến cửa thang, đập vào mắt Nghê Thanh là Khúc Nhất đang đứng nơi đó, dáng vẻ như đang chờ đợi gì đó.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng đi theo sau Tần Việt, ngay khi đi ngang qua, cô đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một câu nói bang quơ —— “Có phải cô cảm thấy tâm trí mình đang rối bời hết cả lên không?”
Trong giọng nói có ngụ ý khiến Nghê Thanh lập tức dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Nhất, nhưng thấy trên mặt anh ta chẳng hề gợn sóng, âm trầm như ao tù nước đọng. Dáng vẻ như thể lời vừa nãy không phải do anh ta thốt ra.
Nhưng Nghê Thanh biết đó là giọng của Khúc Nhất.
Điều này khiến cô càng cảm thấy người trước mắt rất khó đoán.
Có lẽ anh ta chỉ nói một câu hỏi thăm, nhưng trực giác của Nghê Thanh mách bảo cô rằng anh ta đang nói đến cái chết của Lưu Tông Đạt vào tối qua.
Đây là một loại trực giác kỳ quái, ngay cả bản thân Nghê Thanh cũng không biết cảm giác này từ đâu mà có, nhưng trong lòng cô lại chắc chắn một điều là lời nói của Khúc Nhất nhất định có ẩn ý.
Nhưng Nghê Thanh lại không biết phải làm sao mới có thể nói ra được loại trực giác không có căn cứ này. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không của đối phương, Nghê Thanh cũng chỉ có thể trợn mắt đáp lại anh ta.
Nhưng cô lại không ngờ Khúc Nhất chỉ đáp lại hai chữ “Sao nào”, chỉ hai chữ này thôi đã có thể nhẹ nhàng dập tắt hết sự tra hỏi của cô. Loại thủ đoạn này, có lẽ Nghê Thanh phải tu luyện thêm mấy năm nữa mới có thể đạt tới trình độ này.
Mà Nghê Thanh cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện, nhưng quả thật cô không nghĩ tới mình dễ bị dập như vậy.
Tần Việt đang đi phía trước cũng nghe thấy âm thanh đằng sau, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nghê Thanh đang dừng đằng sau vài bước và Khúc Nhất: “Hai người…”
“Anh đi xem thử tình huống trước đi, em…”
“Nghê Thanh.” Tần Việt cắt lời cô. Chợt anh xoay người duỗi tay kéo Nghê Thanh qua, “Đi cùng anh.”
Cô hơi khó hiểu lúc này Tần Việt vẫn kiên trì vì điều gì. Nhưng cô chăm chú nhìn đối phương, một lát sau đành phải thỏa hiệp dưới ánh mắt sáng rực của anh.
Không còn cách nào khác, cô luôn luôn không có sức chống cự với anh.
Cô đành mặc kệ Tần Việt kéo mình khỏi phòng. Vừa mới tiến vào sân sau thì lực nắm ở cánh tay mới thả lỏng ra mấy phần.
“Tần Việt…”
“Nghê Thanh, có phải em điên rồi hay không…” Giọng nói run rẩy của Tần Việt pha lẫn chút tức giận: “Em biết rõ Khúc Nhất không đơn giản chút nào…” Trong lòng anh nghĩ lại mà thấy sợ.
Sau khi thấy từng người lần lượt bỏ mạng, anh không dám lấy cái gì nguy hiểm ra đánh cược nữa.
Chợt Nghê Thanh cũng bừng tỉnh nghĩ lại hành động vừa rồi của mình mạo hiểm thế nào. Nếu Khúc Nhất thật sự biết đêm qua Lưu Tông Đạt chết, người này phải gọi là quá đáng sợ. Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— hoặc có thể là người này có thể đoán trước được tất cả mọi chuyện.
Điều này thật sự quá hoang đường.
Cô lắc đầu, làm như muốn vứt đi cái ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.
Sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ?
Đi vào sảnh, Nghê Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đổng Y Lan đang ngã ngồi trên mặt đất, còn có một cái xác… với một khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Cho dù không nhận dạng được người chết bằng khuôn mặt nhưng Nghê Thanh vẫn có thể nhận ra từ hình dáng và cách ăn mặc của người chết … Đó chính là Kiều Yên Nhiên!
“Sao lại thế này?” Tần Việt hỏi Tần Lam đang đứng cạnh Đổng Y Lan.
“Buổi sáng khi tụi em đi lấy nước, là đã thấy vậy rồi…” Sắc mặt Tần Lam hơi cứng lại, “Cô ấy… Là đêm thứ bảy sao?”
“Không, không phải.” Nghê Thanh không nén được sự run rẩy trong giọng nói, “Không phải… Đêm qua là Lưu Tông Đạt… Chính tôi và anh của cậu cùng nhau chứng kiến, anh ta bị thiêu chết…”
Kiều Yên Nhiên mất tích vào đêm thứ sáu, nói cách khác, đêm cô ta mất tích thì cũng đã bỏ mạng.
Tuy rằng mọi thứ cô đã sớm lường trước được nhưng vẫn không thể chấp nhận được, không cách nào đối mặt… Lúc những người khác mất cô cũng chỉ có thể thổn thức, sợ hãi, nhưng cô cũng không máu lạnh đến mức khi đối mặt với cái chết của những người mình quen mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Trên trán không ngừng toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, sắc mặt Nghê Thanh trắng bệch.
“Sao lại buồn, cô không phải nên cảm thấy may mắn sao?”
“Nhất định phải có một người sẽ chết, không phải cô ta chết thì là một người khác chết. Cô phải cảm thấy may mắn chứ, vì mình là người còn sống, và cả người mình yêu nữa.”
“So với việc đối mặt với sự ra đi của người mình yêu nhất thì kết quả này đã tốt hơn nhiều rồi, không phải sao?”
Trong đầu cô luôn có một giọng nói trào phúng càn quét hết những suy nghĩ của cô, giống như có người khẽ thì thầm bên tai vậy. Nhưng khi Nghê Thanh quay đầu lại, lại không thấy bóng ai.
Có lẽ là do trong lòng cô không yên nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng dường như những âm thanh ảo giác kia cực kỳ giống giọng của Khúc Nhất… Nghê Thanh vốn bị lời nói ban nãy của Khúc Nhất làm sầu não, lời nói quanh quẩn trong lòng, khiến cô… Không biết mình nên làm gì…
Thật sự những lời này rất đúng, cô cũng không phải không nghĩ tới tình huống này, nhưng trong chốc lát cô lại không thể nào chấp nhận được việc giọng nói này đã thẳng tay xé rách sự ghê tởm tàn khốc dưới đáy lòng cô. Cô không phải thánh mẫu, trong lòng cô cũng có một mặt xấu xa và độc ác. Nhưng mấy ai lại bằng lòng để “tấm da xấu xí” của mình bị người khác vạch trần cơ chứ?
Nghê Thanh không muốn.
Giọng Đổng Y Lan đã khàn. Nghê Thanh nhìn bóng dáng yếu ớt của cô ấy, trong lòng sầu không nên lời.
Nếu là cô, đối mặt với xác của bạn thân mình thì trong lòng cô cũng sẽ buồn như vậy.
Không chỉ như thế, còn lại năm ngày, liệu bọn họ có thể bình an vượt qua hay không?
“Tôi nhất định phải sống sót để ra ngoài.” Đổng Y Lan đột nhiên mở miệng, “Tôi muốn mang cô ấy ra ngoài.”
“Làm sao để mang ra?”
Nghê Thanh không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Đổng Y Lan.
“Còn có thể thế nào? Thì đốt thành tro rồi mang ra ngoài, chứ còn sao nữa, tôi có thể cõng cả cái xác lớn như vậy để yên ổn ra ngoài sao?”
Lời Đổng Y Lan đầy sự tự giễu, khiến Nghê Thanh trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, Tần Lam nhẹ giọng hỏi một câu: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải đi tiếp sao?”
Những lời này khiến Nghê Thanh và Đổng Y Lan im lặng. Hai người đều không hiểu vì sao vào lúc này mà Tần Lam lại hỏi một câu như vậy.
“Sao lại hỏi như vậy?” Tần Việt hỏi.
Anh rất hiểu người em họ này của mình. Cho dù tính tình cậu ta không được kiên nhẫn nhưng tuyệt đối sẽ không nói bậy.
Quả thật Tần Lam có suy nghĩ của bản thân, sau mấy ngày vòng đi vòng lại, cậu đột nhiên ý thức được —— “Mọi người không cảm thấy chúng ta vẫn luôn đi xung quanh cái nhà trọ này sao?” Cậu giải thích, “Dường như cho dù chúng ta đi hướng nào, đi bao xa, thì cuối cùng cũng không hiểu sao lại quay lại đây. Mấy hôm trước buổi tối thì quỷ đả tường còn sáng hôm qua thì sương mù dày đặc, đều một kiểu thế này…”
Trước tiên chưa nói đến việc có quỷ đả tường và sương mù không khoa học, thì toàn bộ quả thật đều giống như lời Tần Lam nói —— từ đầu đến cuối bọn họ đều trở về đúng cái nhà trọ này, y như là dù có đi xa đến mấy cũng đều trở nên vô ích.
Nếu không phải Tần Lam đặt ra những nghi vấn này, sợ là Nghê Thanh cũng chưa từng chú ý tới những chi tiết này. Cô chỉ nghĩ rằng vòng đi vòng lại khó có thể tránh khỏi kiếp trời, nhưng chưa hề nghĩ tới.
“Lẽ nào chúng ta phải nhẫn nhịn sao?” Đổng Y Lan nghẹn ngào.
Vừa ban nãy, cô ta còn nghĩ cách dù thế nào cũng phải mang di vật của Kiều Yên Nhiên ra ngoài, bây giờ đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng này cũng hết đường xoay xở.
“Nếu không đi, chúng ta chẳng lẽ phải ở đây chờ…”
Chết. Chờ chết.
Nghê Thanh bỗng chốc lại nghĩ tới chữ mà cô ấy chưa nói hết.
Tần Lam và Đổng Y Lan nói không sai. Giờ phút này bọn họ quả thật gặp phải hoàn cảnh khốn cùng như vậy —— vẫn nên cố gắng tránh khỏi kiếp nạn, hay là nên yên lặng ở nhà trọ chờ đợi bị tuyên án?
“Nhưng tôi không muốn đi tiếp nữa,” Cảm xúc của Tần Lam có chút kích động, “Chuyện này chỉ tổ lãng phí thời gian thôi. Nếu không ra được còn không bằng ngồi yên ở đây chờ chết.”
“Cậu!”
Hình như sau khi nhìn thấy thi thể Kiều Yên Nhiên, cảm xúc của Đổng Y Lan vẫn luôn bất thường. Lúc này cô ta càng bị lời của Tần Lam kích thích đến trợn mắt trắng dã, tức đến mức nói không nên lời.
Nếu đặt trong tình huống bình thường, có thể nhìn thấy tình trạng quẫn bách này của Đổng Y Lan, nhất định Nghê Thanh nằm mơ cũng có thể cười ầm, nhưng bây giờ cô không thể nào cười nổi.
“Anh, hai người thì sao?”
Nghê Thanh không nghĩ ra được rốt cuộc cô nên đi hay ở lại. Mặc dù lúc này giác quan thứ sáu của cô không phải đang lo lắng cho Nghê Duyệt đang đi lạc, nhưng dần dà không gặp được Nghê Duyệt vẫn khiến trong lòng Nghê Thanh khó bình tĩnh được.
Nếu bọn họ phải trở lại nhà trọ, có lẽ cô chỉ cần ở đây chờ luôn là có thể chờ đến khi gặp lại được Nghê Duyệt. Nhưng nếu không đợi được thì sao?
Tần Việt cũng không trả lời vấn đề của Tần Lam ngay, dường như trong lòng anh cũng mơ hồ.
“Tần Việt.”
“Cũng không biết phải làm thế nào giờ…” Anh nhìn vào đáy mắt như có tia sáng mong chờ của Nghê Thanh, “Vẫn chưa thấy bóng dáng Nghê Duyệt đâu, cho nên tốt nhất là chúng ta vẫn nên đợi ở đây… Nếu như chúng ta đi khác hướng với cô ấy thì không chừng sẽ khiến tình hình càng thêm phức tạp…”
Chương 28: Đêm Thứ Tám (2) – Sóng Gió Chưa Lặng
Nghê Thanh đắn đo suy nghĩ mãi.
Cho nên Tần Việt tự đưa ra quyết định giúp cô.
Nghe được câu nói của Tần Việt, Đổng Y Lan lại trào nước mắt: “Vì sao chứ…”
“Y Lan à, người chết như đèn đã cạn dầu.”
Bọn họ rất tỉnh táo. Bọn họ cũng biết người chết không thể sống lại, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật đã định. Cho nên bọn họ vô cùng đau đớn.
“Vậy thì sao?” Nước mắt cô ta rơi xuống như những hạt ngọc trai bị đứt chuỗi, từng giọt từng giọt rơi xuống, “Yên Nhiên đi rồi, cô ấy đi thật rồi…”
“Y Lan, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc về cái chết của Yên Nhiên, nhưng… Chúng ta cũng nên trân trọng mạng sống còn lại của chúng ta…”
Cái chết của Kiều Yên Nhiên tựa như một cây gai đâm vào trong lòng mọi người. Tần Việt hít sâu một hơi, nói tiếp: “Bây giờ em gái của Nghê Thanh không rõ tung tích, đây mới là việc khẩn cấp của chúng ta.”
Nước mắt Đổng Y Lan vẫn không ngừng chảy, nhưng Nghê Thanh có thể nhìn ra cô ta đã bị Tần Việt thuyết phục. Chỉ có điều dường như cô ta vẫn khó có thể bình tĩnh lại để chấp nhận sự lựa chọn này, cho nên đột nhiên cô ta quay đầu lại chỉa mũi nhọn về phía Nghê Thanh.
“Không phải cô nói những người mất tích đều sẽ chết sao. Ha ha ha tôi cũng không ngờ cô lại máu lạnh như vậy, em gái mình mất tích mà cũng không sốt ruột chút nào…”
Cô ta vừa cười vừa khóc: “Đều tại cô, vì sao cô lại nói như vậy? Vì sao? Nếu cô không… thì Yên Nhiên đã không chết rồi!”
“Y Lan!” Tần Việt quát lớn.
Đổng Y Lan cũng chỉ mắng chửi bâng quơ vậy thôi. Có lẽ đây chính là bản chất thật sự của con người, họ luôn muốn tìm một ai đó để đổ hết mọi trách nhiệm về những oán hận hay những việc không như ý, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể trút được hết tâm tình, giải phóng mọi gông xiềng của bọn họ.
Nên Nghê Thanh cũng không hề để ý đến những lời trách mắng của Đổng Y Lan.
Nhưng nếu nói trong lòng cô không lo lắng đến an nguy của Nghê Duyệt là hoàn toàn sai lầm. Nhưng mà cũng chẳng hiểu vì sao trực giác của cô lại mách bảo cô rằng em cô sẽ không xảy ra chuyện…
Đổng Y Lan cười không phát ra tiếng, mặc cho nước mắt tuôn như mưa, rơi lã chã xuống đất. Cô ta biết lúc này trông mình hệt như một kẻ điên, nhưng cô ta không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Cô ta còn chưa làm hòa với Kiều Yên Nhiên nữa, sao cô ấy lại chết rồi cơ chứ?
Cô ta đã không còn là một đứa trẻ không sợ sống chết, nhưng cô ta vẫn không sao thuyết phục được chính mình chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này.
Trong lòng cô ta cứ thấy tiếc nuối mãi về sự chia cắt do sinh ly tử biệt này, nhưng vẫn không ngừng lo lắng làm cách nào để mọi người có thể sống sót ra khỏi đây.
Đợi tới lúc Đổng Y Lan tỉnh táo hơn, cô ta càng trở nên im lặng.
Nghê Thanh và Tần Việt cũng hiểu được sự khó chịu trong lòng của Đổng Y Lan, vì vậy khi cô ta mở lời muốn đi thu dọn lại di vật của Kiều Yên Nhiên, bọn họ đã đồng ý với yêu cầu của cô ta. Có lẽ chỉ có như vậy mới làm tâm tình của cô ta tốt hơn.
Mặc dù mấy ngày gần đây đã không còn cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy xác chết nữa, ngay cả Nghê Thanh đã khá chai lì rồi nhưng khi thu dọn xác Kiều Yên Nhiên, thì cô vẫn không khỏi bị mùi thối nồng nặc xộc đến làm cho không ngừng buồn nôn.
Khuôn mặt mà Kiều Yên Nhiên từng lấy làm tự hào đã bị thối rữa đến mức làm người khác không thể nhìn thấy được những đường nét xinh đẹp diễm lệ vốn có nữa…
Điều này khiến trong lòng Nghê Thanh dấy lên một nỗi chua xót. Cô cảm thấy mọi chuyện trên đời thật khó lường trước được điều gì, không biết từ khi nào bóng tối của sự chết chóc đã bao trùm lên bọn họ.
Lúc Lưu Đông chết, ngoài trừ cảm giác hoang mang và sợ hãi thì Nghê Thanh chỉ có cảm thấy quả báo đáng đời. Lúc Đoạn Lệ Nghiên chết, cô còn cảm thấy cái chết của Đoạn Lệ Nghiên khá buồn cười, vì cô ta đoạt chồng người ta mà còn đung đưa trước mặt vợ người ta, chân trong chân ngoài. Lúc Lý Gia Tân chết, trong lòng cô hoàn toàn mờ mịt, từng người một chết trước mặt cô, không có ai mạnh mẽ đến mức không hề cảm thấy sợ hãi…
Cô còn nhớ như in cảnh tượng Lưu Ích Toàn chết đuối trong lu rượu, nó chỉ mới là đứa trẻ nhỏ vậy mà…
Trong hoàn cảnh khó khăn này, không chỉ kiểm tra tố chất tâm lý của bọn họ, mà còn rèn luyện cả nhân cách làm người của bọn họ…
Lúc ấy có lẽ Nghê Thanh nghĩ do bọn cô may mắn, nên mới có thể sống sót được để ra ngoài. Mặc dù con đường này được đánh đổi bởi mạng sống của những người khác, chỉ cần bọn họ còn sống là được.
Vậy mà Kiều Yên Nhiên lại chết rồi. Bộ dáng khi chết cũng thảm thương như vậy, thật sự khiến người khác không đành lòng nhìn.
Nghê Thanh không dám nghĩ rằng bọn họ phải chăng vẫn còn cơ hội để sống sót ra ngoài…
Bọn họ không biết cách xử lý xác chết của Kiều Yên Nhiên, chỉ có thể lấy bộ đồ đẹp nhất trong hành lý mặc lên người cô ấy.
“Lúc Yên Nhiên còn sống rất để ý đến hình tượng,” Đổng Y Lan nghẹn ngào, “Đáng tiếc tôi không thể khôi phục dung mạo của cô ấy.”
Tần Lam đi trước ra sắp xếp phòng để xác của Kiều Yên Nhiên, Nghê Thanh thấy Đổng Y Lan lại rơi vào u buồn nên không chịu được cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tần Việt giúp Đổng Y Lan…
“Chị Nghê Thanh.” Tần Lam gọi Nghê Thanh lại. Nhưng cũng bởi vì hai người không thân nên lúc cậu gọi Nghê Thanh lại thì trên mặt cũng hơi xấu hổ.
Nghe thấy tiếng gọi của Tần Lam, Nghê Thanh sững sờ một lúc. Dù sao cô vẫn đang chìm vào nỗi buồn nên đứng ngây ra một lát rồi mới phản ứng lại: “Sao vậy?”
Trong ấn tượng của cô, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tần Lam chủ động gọi cô.
“Chị Nghê Thanh,” Tần Lam sắp xếp lại lời nói, “Chị có cảm thấy, ngoại trừ mấy người còn sống là chúng ta thì cả thi thể cũng trở lại cái nhà trọ này… Hoặc là xung quanh nhà trọ…”
Cách nói của Tần Lam khiến Nghê Thanh rùng mình.
Cái gì mà thi thể cũng sẽ trở lại cái nhà trọ này? Mấy cái xác chết làm gì tự đi được giống mấy con zombie trong phim để tự đi về nhà trọ chứ, phải nói là tất cả những người bỏ mạng đều diễn ra xung quanh cái nhà trọ này…
“Chị tin lời em không?” Dường như Tần Lam thấy Nghê Thanh mãi không nói gì, sợ Nghê Thanh không tin lời của cậu cho nên do dự mở miệng hỏi.
“Tin chứ.”
Bắt đầu từ lời nguyền, sau này lại đến Ác Thần như lời Khúc Nhất nói, còn có chuyện gì kỳ lạ mà cô không thể tin sao?
Thậm chí Nghê Thanh còn nghĩ, có lẽ cái nhà trọ này mới là trung tâm của lời nguyền?
Có điều khi nói đến Ác Thần thì cô lại nghĩ đến Khúc Nhất khó lường.
Ngay lúc này, Nghê Thanh mới phát hiện, là lời nguyền hay là Ác Thần cũng được, chuyện này đều do Khúc Nhất nói cho cô, nói cho mọi người.
Nhưng trừ lần đó ra, những hình ảnh mơ hồ trong đầu, giọng nói mơ hồ —— từ lần đầu cô nói cho Tần Việt chỗ cô nhìn thấy bà cụ, hay những ảo giác trong đầu, cứ giống như mọi thứ đã từng xảy ra trong trí nhớ cô, nhưng cho dù cô dùng cách gì để chứng thực lại thì cũng phát hiện tất cả chỉ là ảo giác.
“Chị Nghê Thanh?” Thấy sắc mặt Nghê Thanh tái nhợt, Tần Lam thử gọi cô một tiếng.
Nghê Thanh hít sâu một hơi: “Tần Lam, hay là em về nghỉ ngơi trước đi, chị muốn ở một mình.”
“Chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không được tốt lắm…”
“Không sao.” Nghê Thanh xua xua tay, “Yên tâm đi, chị chỉ đi dạo quanh nhà trọ thôi mà, không đi đâu xa đâu.”
“Chị Nghê Thanh!” Khi Nghê Thanh chuẩn bị rời đi, Tần Lam đột nhiên gọi cô lại.
Cậu nói: “Chị Nghê Thanh, em biết em không thay mặt anh hai em được nhưng anh ấy chắc chắn rất thích chị. Chỉ là ảnh ngại và sợ chị từ chối thôi, anh ấy là kiểu người như vậy, đối xử với ai cũng rất tốt, không hề để ý đến bản thân, giống như một cái máy điều hòa không khí bão hòa vậy, em ghét nhất cái tính này của ảnh. Nhưng… Em thấy anh ấy thật sự thích chị đó!”
Nghê Thanh cười cười, ngay cả Tần Lam có thể nhìn ra vướng mắc tình cảm của bọn cô… Chắc Tần Việt cũng biết nhỉ.
Mặc dù không phải nghe được lời tỏ tình từ chính miệng Tần Việt nhưng khi nghe Tần Lam nói như vậy cũng khiến Nghê Thanh rất vui rồi. Nhưng mà cậu không hề hay biết rằng, thứ khiến cô khó chịu mông lung nhất lúc này không phải là chuyện tình cảm, mà là một suy nghĩ mờ mịt, không lường trước được chuyện sống chết…
Những dòng suy nghĩ rối bời, những hình ảnh đan xen, những âm thanh ồn ã, tất cả cứ như một cuộn chỉ rối tung ở trong đầu cô. Nghê Thanh cũng không biết mình nên tìm nguyên nhân từ đâu, cô không giải thích gì, lại xua tay rồi tự mình đi đến hành lang bên kia.
Nhà trọ Hi Lai xây theo hình chữ “Hồi*”, Nghê Thanh rẽ hai lần là thấy phòng vệ sinh. Trong ấn tượng của cô, phòng của Kiều Anh Tử là phòng gần phòng vệ sinh nhất…
(*) Hình chữ Hồi: 回
Tất cả mọi người chỉ đi xung quanh nhà trọ… Sau khi nghĩ đến Khúc Nhất nói Kiều Anh Tử đi lạc, Nghê Thanh bỗng nhiên xúc động muốn gõ cửa xem thử Kiều Anh Tử đã trở lại nhà trọ chưa.
Nhưng ngay lúc tay cô vừa tới gần cửa thì lại lùi lại.
Nghê Thanh không kiềm được lui về sau một bước, nhưng lại không ngờ sẽ đụng phải một người!
Bên tai là một tiếng cười khẽ —— “Sao vậy? Cô không đi vào à?” Là giọng của Khúc Nhất!
Khúc Nhất!
Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện ở đây! Còn bước tới đứng phía sau cô mà không phát ra một tiếng động nào cả!
Là do vừa rồi cô ngẩn người nên không nghe thấy tiếng động, hay là do anh ta đi không phát ra tiếng động? Nghê Thanh chỉ cảm thấy vừa rồi bị anh ta dọa đến mức tim như muốn ngừng đập.
Có vẻ anh ta không hay biết gì về việc sự xuất hiện đột ngột của mình làm Nghê Thanh kinh hồn bạt vía, mà chỉ trưng ra một cái nhếch miệng nhìn Nghê Thanh.
Khi Nghê Thanh phát hiện người đằng sau là Khúc Nhất thì lập tức đề cao cảnh giác, cô cảm thấy người này thâm sâu không lường được, đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Nghê Thanh nảy sinh dự cảm không lành.
“Tôi đâu phải là người xấu, cô đề phòng tôi vậy làm tôi đau lòng lắm đấy.”
“Anh tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là tôi tới tìm Kiều Anh Tử, tôi tưởng anh ta đã về nhà trọ giống chúng ta. Nếu không tôi tới đây làm gì nữa? Trước đó tôi cũng không nghĩ là cô sẽ ở đây, chẳng lẽ cô nghĩ là tôi tới đây để nói tiếp chuyện hôm qua chưa nói xong với cô à?”
Nghê Thanh không nghĩ chỉ đơn giản như vậy.
Cô không dám dùng lẽ thường để suy đoán người trước mắt này.
“Cô tới đây làm gì? Tôi thấy cô chuẩn bị gõ cửa phòng của Kiều Anh Tử, cô cũng tới tìm anh ta à? Chẳng lẽ… Cô cũng là fan của anh ta à?” Vẻ mặt Khúc Nhất tỏ ra kinh ngạc, giống như không ngờ tới.
“Đúng rồi, tôi nhớ là… Bạn của cô… Cái người vừa chết đó cũng là fan của anh ta.” Nói xong hình như anh ta mới nhận ra đây là đề tài không nên nhắc đến chút nào, “Xin lỗi, bây giờ nói tới chuyện này hình như không được hay lắm thì phải?”
Nghe anh ta nhắc tới Kiều Yên Nhiên, quả thật làm tâm tình Nghê Thanh nặng nề thêm vài phần.
“Đúng vậy, cô ấy là fan của Kiều Anh Tử.”
“Cô cũng đừng quá đau buồn, lẽ nào…”
“Có phải anh muốn nói —— tôi không cảm thấy mình rất may mắn sao?” Nghê Thanh như đoán trước được lời anh ta muốn nói, nhanh miệng chen ngang.
Khúc Nhất sững sờ một lúc rồi nhếch môi: “Trực giác của cô đúng là… nhạy đến mức làm người ta thích thú đấy…”
Sau khi nhìn thấy Lưu Tông Đạt chết, suốt cả đêm Nghê Thanh bị ác mộng đeo bám không ngừng, ngủ cũng không yên.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, trong đầu cô cũng toàn là ánh mắt của Nghê Duyệt, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn kia khiến tim cô như thắt lại.
Vào sáng hôm sau, khi Tần Việt gặp lại Nghê Thanh và trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cô.
“Sao vậy? Tối qua không ngủ được à?” Vừa dứt lời thì chính anh cũng im lặng. Dù sao thì tối hôm qua vừa xảy ra chuyện như thế thì sao có thể ngủ ngon cho được?
“Em cứ mơ thấy Nghê Duyệt…” Cô không cầm lòng được che đi đôi mắt buồn ngủ của mình. Mấy hôm trước cho dù có sợ thế nào nhưng cô vẫn ép bản thân phải nghỉ ngơi một chút, không ngờ tối hôm qua lại thất bại hoàn toàn.
Chỉ qua một đêm mà cô đã mệt mỏi đến mức không gượng được.
Cô không biết bản thân có thể chống đỡ nổi hay không, cô chỉ biết lang thang không mục đích để tìm cho ra tung tích của Nghê Duyệt.
Ngay lúc Nghê Thanh đang ngẩn người thì dưới lầu nơi nhà sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếp đó là tiếng gào khóc của Đổng Y Lan.
Một tiếng lại một tiếng, thảm thiết đến mức xông thẳng vào đại não của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa.
“Có chuyện gì nhỉ?”
Cô ổn định tâm trạng, tận lực duy trì sự bình tĩnh để hỏi.
Nhưng Tần Việt cũng chẳng rõ ở dưới đã xảy ra chuyện gì. Chỉ lắc đầu: “Để anh xuống xem thử, anh cũng thấy hơi lo.”
“Em đi cùng anh.”
Không chỉ Tần Việt, Nghê Thanh cũng không yên lòng. Những ngày qua cô cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc thất thố của Đổng Y Lan vào đêm Kiều Yên Nhiên biến mất.
Bây giờ cô ta lại phát ra tiếng khóc thảm thiết như thế. Khiến cho Nghê Thanh không khỏi nghĩ tới đêm hôm ấy.
Khi chạy đến cửa thang, đập vào mắt Nghê Thanh là Khúc Nhất đang đứng nơi đó, dáng vẻ như đang chờ đợi gì đó.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng đi theo sau Tần Việt, ngay khi đi ngang qua, cô đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một câu nói bang quơ —— “Có phải cô cảm thấy tâm trí mình đang rối bời hết cả lên không?”
Trong giọng nói có ngụ ý khiến Nghê Thanh lập tức dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Nhất, nhưng thấy trên mặt anh ta chẳng hề gợn sóng, âm trầm như ao tù nước đọng. Dáng vẻ như thể lời vừa nãy không phải do anh ta thốt ra.
Nhưng Nghê Thanh biết đó là giọng của Khúc Nhất.
Điều này khiến cô càng cảm thấy người trước mắt rất khó đoán.
Có lẽ anh ta chỉ nói một câu hỏi thăm, nhưng trực giác của Nghê Thanh mách bảo cô rằng anh ta đang nói đến cái chết của Lưu Tông Đạt vào tối qua.
Đây là một loại trực giác kỳ quái, ngay cả bản thân Nghê Thanh cũng không biết cảm giác này từ đâu mà có, nhưng trong lòng cô lại chắc chắn một điều là lời nói của Khúc Nhất nhất định có ẩn ý.
Nhưng Nghê Thanh lại không biết phải làm sao mới có thể nói ra được loại trực giác không có căn cứ này. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không của đối phương, Nghê Thanh cũng chỉ có thể trợn mắt đáp lại anh ta.
Nhưng cô lại không ngờ Khúc Nhất chỉ đáp lại hai chữ “Sao nào”, chỉ hai chữ này thôi đã có thể nhẹ nhàng dập tắt hết sự tra hỏi của cô. Loại thủ đoạn này, có lẽ Nghê Thanh phải tu luyện thêm mấy năm nữa mới có thể đạt tới trình độ này.
Mà Nghê Thanh cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện, nhưng quả thật cô không nghĩ tới mình dễ bị dập như vậy.
Tần Việt đang đi phía trước cũng nghe thấy âm thanh đằng sau, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nghê Thanh đang dừng đằng sau vài bước và Khúc Nhất: “Hai người…”
“Anh đi xem thử tình huống trước đi, em…”
“Nghê Thanh.” Tần Việt cắt lời cô. Chợt anh xoay người duỗi tay kéo Nghê Thanh qua, “Đi cùng anh.”
Cô hơi khó hiểu lúc này Tần Việt vẫn kiên trì vì điều gì. Nhưng cô chăm chú nhìn đối phương, một lát sau đành phải thỏa hiệp dưới ánh mắt sáng rực của anh.
Không còn cách nào khác, cô luôn luôn không có sức chống cự với anh.
Cô đành mặc kệ Tần Việt kéo mình khỏi phòng. Vừa mới tiến vào sân sau thì lực nắm ở cánh tay mới thả lỏng ra mấy phần.
“Tần Việt…”
“Nghê Thanh, có phải em điên rồi hay không…” Giọng nói run rẩy của Tần Việt pha lẫn chút tức giận: “Em biết rõ Khúc Nhất không đơn giản chút nào…” Trong lòng anh nghĩ lại mà thấy sợ.
Sau khi thấy từng người lần lượt bỏ mạng, anh không dám lấy cái gì nguy hiểm ra đánh cược nữa.
Chợt Nghê Thanh cũng bừng tỉnh nghĩ lại hành động vừa rồi của mình mạo hiểm thế nào. Nếu Khúc Nhất thật sự biết đêm qua Lưu Tông Đạt chết, người này phải gọi là quá đáng sợ. Trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— hoặc có thể là người này có thể đoán trước được tất cả mọi chuyện.
Điều này thật sự quá hoang đường.
Cô lắc đầu, làm như muốn vứt đi cái ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu.
Sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ?
Đi vào sảnh, Nghê Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đổng Y Lan đang ngã ngồi trên mặt đất, còn có một cái xác… với một khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Cho dù không nhận dạng được người chết bằng khuôn mặt nhưng Nghê Thanh vẫn có thể nhận ra từ hình dáng và cách ăn mặc của người chết … Đó chính là Kiều Yên Nhiên!
“Sao lại thế này?” Tần Việt hỏi Tần Lam đang đứng cạnh Đổng Y Lan.
“Buổi sáng khi tụi em đi lấy nước, là đã thấy vậy rồi…” Sắc mặt Tần Lam hơi cứng lại, “Cô ấy… Là đêm thứ bảy sao?”
“Không, không phải.” Nghê Thanh không nén được sự run rẩy trong giọng nói, “Không phải… Đêm qua là Lưu Tông Đạt… Chính tôi và anh của cậu cùng nhau chứng kiến, anh ta bị thiêu chết…”
Kiều Yên Nhiên mất tích vào đêm thứ sáu, nói cách khác, đêm cô ta mất tích thì cũng đã bỏ mạng.
Tuy rằng mọi thứ cô đã sớm lường trước được nhưng vẫn không thể chấp nhận được, không cách nào đối mặt… Lúc những người khác mất cô cũng chỉ có thể thổn thức, sợ hãi, nhưng cô cũng không máu lạnh đến mức khi đối mặt với cái chết của những người mình quen mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Trên trán không ngừng toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, sắc mặt Nghê Thanh trắng bệch.
“Sao lại buồn, cô không phải nên cảm thấy may mắn sao?”
“Nhất định phải có một người sẽ chết, không phải cô ta chết thì là một người khác chết. Cô phải cảm thấy may mắn chứ, vì mình là người còn sống, và cả người mình yêu nữa.”
“So với việc đối mặt với sự ra đi của người mình yêu nhất thì kết quả này đã tốt hơn nhiều rồi, không phải sao?”
Trong đầu cô luôn có một giọng nói trào phúng càn quét hết những suy nghĩ của cô, giống như có người khẽ thì thầm bên tai vậy. Nhưng khi Nghê Thanh quay đầu lại, lại không thấy bóng ai.
Có lẽ là do trong lòng cô không yên nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng dường như những âm thanh ảo giác kia cực kỳ giống giọng của Khúc Nhất… Nghê Thanh vốn bị lời nói ban nãy của Khúc Nhất làm sầu não, lời nói quanh quẩn trong lòng, khiến cô… Không biết mình nên làm gì…
Thật sự những lời này rất đúng, cô cũng không phải không nghĩ tới tình huống này, nhưng trong chốc lát cô lại không thể nào chấp nhận được việc giọng nói này đã thẳng tay xé rách sự ghê tởm tàn khốc dưới đáy lòng cô. Cô không phải thánh mẫu, trong lòng cô cũng có một mặt xấu xa và độc ác. Nhưng mấy ai lại bằng lòng để “tấm da xấu xí” của mình bị người khác vạch trần cơ chứ?
Nghê Thanh không muốn.
Giọng Đổng Y Lan đã khàn. Nghê Thanh nhìn bóng dáng yếu ớt của cô ấy, trong lòng sầu không nên lời.
Nếu là cô, đối mặt với xác của bạn thân mình thì trong lòng cô cũng sẽ buồn như vậy.
Không chỉ như thế, còn lại năm ngày, liệu bọn họ có thể bình an vượt qua hay không?
“Tôi nhất định phải sống sót để ra ngoài.” Đổng Y Lan đột nhiên mở miệng, “Tôi muốn mang cô ấy ra ngoài.”
“Làm sao để mang ra?”
Nghê Thanh không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Đổng Y Lan.
“Còn có thể thế nào? Thì đốt thành tro rồi mang ra ngoài, chứ còn sao nữa, tôi có thể cõng cả cái xác lớn như vậy để yên ổn ra ngoài sao?”
Lời Đổng Y Lan đầy sự tự giễu, khiến Nghê Thanh trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, Tần Lam nhẹ giọng hỏi một câu: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải đi tiếp sao?”
Những lời này khiến Nghê Thanh và Đổng Y Lan im lặng. Hai người đều không hiểu vì sao vào lúc này mà Tần Lam lại hỏi một câu như vậy.
“Sao lại hỏi như vậy?” Tần Việt hỏi.
Anh rất hiểu người em họ này của mình. Cho dù tính tình cậu ta không được kiên nhẫn nhưng tuyệt đối sẽ không nói bậy.
Quả thật Tần Lam có suy nghĩ của bản thân, sau mấy ngày vòng đi vòng lại, cậu đột nhiên ý thức được —— “Mọi người không cảm thấy chúng ta vẫn luôn đi xung quanh cái nhà trọ này sao?” Cậu giải thích, “Dường như cho dù chúng ta đi hướng nào, đi bao xa, thì cuối cùng cũng không hiểu sao lại quay lại đây. Mấy hôm trước buổi tối thì quỷ đả tường còn sáng hôm qua thì sương mù dày đặc, đều một kiểu thế này…”
Trước tiên chưa nói đến việc có quỷ đả tường và sương mù không khoa học, thì toàn bộ quả thật đều giống như lời Tần Lam nói —— từ đầu đến cuối bọn họ đều trở về đúng cái nhà trọ này, y như là dù có đi xa đến mấy cũng đều trở nên vô ích.
Nếu không phải Tần Lam đặt ra những nghi vấn này, sợ là Nghê Thanh cũng chưa từng chú ý tới những chi tiết này. Cô chỉ nghĩ rằng vòng đi vòng lại khó có thể tránh khỏi kiếp trời, nhưng chưa hề nghĩ tới.
“Lẽ nào chúng ta phải nhẫn nhịn sao?” Đổng Y Lan nghẹn ngào.
Vừa ban nãy, cô ta còn nghĩ cách dù thế nào cũng phải mang di vật của Kiều Yên Nhiên ra ngoài, bây giờ đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng này cũng hết đường xoay xở.
“Nếu không đi, chúng ta chẳng lẽ phải ở đây chờ…”
Chết. Chờ chết.
Nghê Thanh bỗng chốc lại nghĩ tới chữ mà cô ấy chưa nói hết.
Tần Lam và Đổng Y Lan nói không sai. Giờ phút này bọn họ quả thật gặp phải hoàn cảnh khốn cùng như vậy —— vẫn nên cố gắng tránh khỏi kiếp nạn, hay là nên yên lặng ở nhà trọ chờ đợi bị tuyên án?
“Nhưng tôi không muốn đi tiếp nữa,” Cảm xúc của Tần Lam có chút kích động, “Chuyện này chỉ tổ lãng phí thời gian thôi. Nếu không ra được còn không bằng ngồi yên ở đây chờ chết.”
“Cậu!”
Hình như sau khi nhìn thấy thi thể Kiều Yên Nhiên, cảm xúc của Đổng Y Lan vẫn luôn bất thường. Lúc này cô ta càng bị lời của Tần Lam kích thích đến trợn mắt trắng dã, tức đến mức nói không nên lời.
Nếu đặt trong tình huống bình thường, có thể nhìn thấy tình trạng quẫn bách này của Đổng Y Lan, nhất định Nghê Thanh nằm mơ cũng có thể cười ầm, nhưng bây giờ cô không thể nào cười nổi.
“Anh, hai người thì sao?”
Nghê Thanh không nghĩ ra được rốt cuộc cô nên đi hay ở lại. Mặc dù lúc này giác quan thứ sáu của cô không phải đang lo lắng cho Nghê Duyệt đang đi lạc, nhưng dần dà không gặp được Nghê Duyệt vẫn khiến trong lòng Nghê Thanh khó bình tĩnh được.
Nếu bọn họ phải trở lại nhà trọ, có lẽ cô chỉ cần ở đây chờ luôn là có thể chờ đến khi gặp lại được Nghê Duyệt. Nhưng nếu không đợi được thì sao?
Tần Việt cũng không trả lời vấn đề của Tần Lam ngay, dường như trong lòng anh cũng mơ hồ.
“Tần Việt.”
“Cũng không biết phải làm thế nào giờ…” Anh nhìn vào đáy mắt như có tia sáng mong chờ của Nghê Thanh, “Vẫn chưa thấy bóng dáng Nghê Duyệt đâu, cho nên tốt nhất là chúng ta vẫn nên đợi ở đây… Nếu như chúng ta đi khác hướng với cô ấy thì không chừng sẽ khiến tình hình càng thêm phức tạp…”
Chương 28: Đêm Thứ Tám (2) – Sóng Gió Chưa Lặng
Nghê Thanh đắn đo suy nghĩ mãi.
Cho nên Tần Việt tự đưa ra quyết định giúp cô.
Nghe được câu nói của Tần Việt, Đổng Y Lan lại trào nước mắt: “Vì sao chứ…”
“Y Lan à, người chết như đèn đã cạn dầu.”
Bọn họ rất tỉnh táo. Bọn họ cũng biết người chết không thể sống lại, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật đã định. Cho nên bọn họ vô cùng đau đớn.
“Vậy thì sao?” Nước mắt cô ta rơi xuống như những hạt ngọc trai bị đứt chuỗi, từng giọt từng giọt rơi xuống, “Yên Nhiên đi rồi, cô ấy đi thật rồi…”
“Y Lan, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc về cái chết của Yên Nhiên, nhưng… Chúng ta cũng nên trân trọng mạng sống còn lại của chúng ta…”
Cái chết của Kiều Yên Nhiên tựa như một cây gai đâm vào trong lòng mọi người. Tần Việt hít sâu một hơi, nói tiếp: “Bây giờ em gái của Nghê Thanh không rõ tung tích, đây mới là việc khẩn cấp của chúng ta.”
Nước mắt Đổng Y Lan vẫn không ngừng chảy, nhưng Nghê Thanh có thể nhìn ra cô ta đã bị Tần Việt thuyết phục. Chỉ có điều dường như cô ta vẫn khó có thể bình tĩnh lại để chấp nhận sự lựa chọn này, cho nên đột nhiên cô ta quay đầu lại chỉa mũi nhọn về phía Nghê Thanh.
“Không phải cô nói những người mất tích đều sẽ chết sao. Ha ha ha tôi cũng không ngờ cô lại máu lạnh như vậy, em gái mình mất tích mà cũng không sốt ruột chút nào…”
Cô ta vừa cười vừa khóc: “Đều tại cô, vì sao cô lại nói như vậy? Vì sao? Nếu cô không… thì Yên Nhiên đã không chết rồi!”
“Y Lan!” Tần Việt quát lớn.
Đổng Y Lan cũng chỉ mắng chửi bâng quơ vậy thôi. Có lẽ đây chính là bản chất thật sự của con người, họ luôn muốn tìm một ai đó để đổ hết mọi trách nhiệm về những oán hận hay những việc không như ý, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể trút được hết tâm tình, giải phóng mọi gông xiềng của bọn họ.
Nên Nghê Thanh cũng không hề để ý đến những lời trách mắng của Đổng Y Lan.
Nhưng nếu nói trong lòng cô không lo lắng đến an nguy của Nghê Duyệt là hoàn toàn sai lầm. Nhưng mà cũng chẳng hiểu vì sao trực giác của cô lại mách bảo cô rằng em cô sẽ không xảy ra chuyện…
Đổng Y Lan cười không phát ra tiếng, mặc cho nước mắt tuôn như mưa, rơi lã chã xuống đất. Cô ta biết lúc này trông mình hệt như một kẻ điên, nhưng cô ta không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Cô ta còn chưa làm hòa với Kiều Yên Nhiên nữa, sao cô ấy lại chết rồi cơ chứ?
Cô ta đã không còn là một đứa trẻ không sợ sống chết, nhưng cô ta vẫn không sao thuyết phục được chính mình chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này.
Trong lòng cô ta cứ thấy tiếc nuối mãi về sự chia cắt do sinh ly tử biệt này, nhưng vẫn không ngừng lo lắng làm cách nào để mọi người có thể sống sót ra khỏi đây.
Đợi tới lúc Đổng Y Lan tỉnh táo hơn, cô ta càng trở nên im lặng.
Nghê Thanh và Tần Việt cũng hiểu được sự khó chịu trong lòng của Đổng Y Lan, vì vậy khi cô ta mở lời muốn đi thu dọn lại di vật của Kiều Yên Nhiên, bọn họ đã đồng ý với yêu cầu của cô ta. Có lẽ chỉ có như vậy mới làm tâm tình của cô ta tốt hơn.
Mặc dù mấy ngày gần đây đã không còn cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy xác chết nữa, ngay cả Nghê Thanh đã khá chai lì rồi nhưng khi thu dọn xác Kiều Yên Nhiên, thì cô vẫn không khỏi bị mùi thối nồng nặc xộc đến làm cho không ngừng buồn nôn.
Khuôn mặt mà Kiều Yên Nhiên từng lấy làm tự hào đã bị thối rữa đến mức làm người khác không thể nhìn thấy được những đường nét xinh đẹp diễm lệ vốn có nữa…
Điều này khiến trong lòng Nghê Thanh dấy lên một nỗi chua xót. Cô cảm thấy mọi chuyện trên đời thật khó lường trước được điều gì, không biết từ khi nào bóng tối của sự chết chóc đã bao trùm lên bọn họ.
Lúc Lưu Đông chết, ngoài trừ cảm giác hoang mang và sợ hãi thì Nghê Thanh chỉ có cảm thấy quả báo đáng đời. Lúc Đoạn Lệ Nghiên chết, cô còn cảm thấy cái chết của Đoạn Lệ Nghiên khá buồn cười, vì cô ta đoạt chồng người ta mà còn đung đưa trước mặt vợ người ta, chân trong chân ngoài. Lúc Lý Gia Tân chết, trong lòng cô hoàn toàn mờ mịt, từng người một chết trước mặt cô, không có ai mạnh mẽ đến mức không hề cảm thấy sợ hãi…
Cô còn nhớ như in cảnh tượng Lưu Ích Toàn chết đuối trong lu rượu, nó chỉ mới là đứa trẻ nhỏ vậy mà…
Trong hoàn cảnh khó khăn này, không chỉ kiểm tra tố chất tâm lý của bọn họ, mà còn rèn luyện cả nhân cách làm người của bọn họ…
Lúc ấy có lẽ Nghê Thanh nghĩ do bọn cô may mắn, nên mới có thể sống sót được để ra ngoài. Mặc dù con đường này được đánh đổi bởi mạng sống của những người khác, chỉ cần bọn họ còn sống là được.
Vậy mà Kiều Yên Nhiên lại chết rồi. Bộ dáng khi chết cũng thảm thương như vậy, thật sự khiến người khác không đành lòng nhìn.
Nghê Thanh không dám nghĩ rằng bọn họ phải chăng vẫn còn cơ hội để sống sót ra ngoài…
Bọn họ không biết cách xử lý xác chết của Kiều Yên Nhiên, chỉ có thể lấy bộ đồ đẹp nhất trong hành lý mặc lên người cô ấy.
“Lúc Yên Nhiên còn sống rất để ý đến hình tượng,” Đổng Y Lan nghẹn ngào, “Đáng tiếc tôi không thể khôi phục dung mạo của cô ấy.”
Tần Lam đi trước ra sắp xếp phòng để xác của Kiều Yên Nhiên, Nghê Thanh thấy Đổng Y Lan lại rơi vào u buồn nên không chịu được cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tần Việt giúp Đổng Y Lan…
“Chị Nghê Thanh.” Tần Lam gọi Nghê Thanh lại. Nhưng cũng bởi vì hai người không thân nên lúc cậu gọi Nghê Thanh lại thì trên mặt cũng hơi xấu hổ.
Nghe thấy tiếng gọi của Tần Lam, Nghê Thanh sững sờ một lúc. Dù sao cô vẫn đang chìm vào nỗi buồn nên đứng ngây ra một lát rồi mới phản ứng lại: “Sao vậy?”
Trong ấn tượng của cô, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Tần Lam chủ động gọi cô.
“Chị Nghê Thanh,” Tần Lam sắp xếp lại lời nói, “Chị có cảm thấy, ngoại trừ mấy người còn sống là chúng ta thì cả thi thể cũng trở lại cái nhà trọ này… Hoặc là xung quanh nhà trọ…”
Cách nói của Tần Lam khiến Nghê Thanh rùng mình.
Cái gì mà thi thể cũng sẽ trở lại cái nhà trọ này? Mấy cái xác chết làm gì tự đi được giống mấy con zombie trong phim để tự đi về nhà trọ chứ, phải nói là tất cả những người bỏ mạng đều diễn ra xung quanh cái nhà trọ này…
“Chị tin lời em không?” Dường như Tần Lam thấy Nghê Thanh mãi không nói gì, sợ Nghê Thanh không tin lời của cậu cho nên do dự mở miệng hỏi.
“Tin chứ.”
Bắt đầu từ lời nguyền, sau này lại đến Ác Thần như lời Khúc Nhất nói, còn có chuyện gì kỳ lạ mà cô không thể tin sao?
Thậm chí Nghê Thanh còn nghĩ, có lẽ cái nhà trọ này mới là trung tâm của lời nguyền?
Có điều khi nói đến Ác Thần thì cô lại nghĩ đến Khúc Nhất khó lường.
Ngay lúc này, Nghê Thanh mới phát hiện, là lời nguyền hay là Ác Thần cũng được, chuyện này đều do Khúc Nhất nói cho cô, nói cho mọi người.
Nhưng trừ lần đó ra, những hình ảnh mơ hồ trong đầu, giọng nói mơ hồ —— từ lần đầu cô nói cho Tần Việt chỗ cô nhìn thấy bà cụ, hay những ảo giác trong đầu, cứ giống như mọi thứ đã từng xảy ra trong trí nhớ cô, nhưng cho dù cô dùng cách gì để chứng thực lại thì cũng phát hiện tất cả chỉ là ảo giác.
“Chị Nghê Thanh?” Thấy sắc mặt Nghê Thanh tái nhợt, Tần Lam thử gọi cô một tiếng.
Nghê Thanh hít sâu một hơi: “Tần Lam, hay là em về nghỉ ngơi trước đi, chị muốn ở một mình.”
“Chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không được tốt lắm…”
“Không sao.” Nghê Thanh xua xua tay, “Yên tâm đi, chị chỉ đi dạo quanh nhà trọ thôi mà, không đi đâu xa đâu.”
“Chị Nghê Thanh!” Khi Nghê Thanh chuẩn bị rời đi, Tần Lam đột nhiên gọi cô lại.
Cậu nói: “Chị Nghê Thanh, em biết em không thay mặt anh hai em được nhưng anh ấy chắc chắn rất thích chị. Chỉ là ảnh ngại và sợ chị từ chối thôi, anh ấy là kiểu người như vậy, đối xử với ai cũng rất tốt, không hề để ý đến bản thân, giống như một cái máy điều hòa không khí bão hòa vậy, em ghét nhất cái tính này của ảnh. Nhưng… Em thấy anh ấy thật sự thích chị đó!”
Nghê Thanh cười cười, ngay cả Tần Lam có thể nhìn ra vướng mắc tình cảm của bọn cô… Chắc Tần Việt cũng biết nhỉ.
Mặc dù không phải nghe được lời tỏ tình từ chính miệng Tần Việt nhưng khi nghe Tần Lam nói như vậy cũng khiến Nghê Thanh rất vui rồi. Nhưng mà cậu không hề hay biết rằng, thứ khiến cô khó chịu mông lung nhất lúc này không phải là chuyện tình cảm, mà là một suy nghĩ mờ mịt, không lường trước được chuyện sống chết…
Những dòng suy nghĩ rối bời, những hình ảnh đan xen, những âm thanh ồn ã, tất cả cứ như một cuộn chỉ rối tung ở trong đầu cô. Nghê Thanh cũng không biết mình nên tìm nguyên nhân từ đâu, cô không giải thích gì, lại xua tay rồi tự mình đi đến hành lang bên kia.
Nhà trọ Hi Lai xây theo hình chữ “Hồi*”, Nghê Thanh rẽ hai lần là thấy phòng vệ sinh. Trong ấn tượng của cô, phòng của Kiều Anh Tử là phòng gần phòng vệ sinh nhất…
(*) Hình chữ Hồi: 回
Tất cả mọi người chỉ đi xung quanh nhà trọ… Sau khi nghĩ đến Khúc Nhất nói Kiều Anh Tử đi lạc, Nghê Thanh bỗng nhiên xúc động muốn gõ cửa xem thử Kiều Anh Tử đã trở lại nhà trọ chưa.
Nhưng ngay lúc tay cô vừa tới gần cửa thì lại lùi lại.
Nghê Thanh không kiềm được lui về sau một bước, nhưng lại không ngờ sẽ đụng phải một người!
Bên tai là một tiếng cười khẽ —— “Sao vậy? Cô không đi vào à?” Là giọng của Khúc Nhất!
Khúc Nhất!
Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện ở đây! Còn bước tới đứng phía sau cô mà không phát ra một tiếng động nào cả!
Là do vừa rồi cô ngẩn người nên không nghe thấy tiếng động, hay là do anh ta đi không phát ra tiếng động? Nghê Thanh chỉ cảm thấy vừa rồi bị anh ta dọa đến mức tim như muốn ngừng đập.
Có vẻ anh ta không hay biết gì về việc sự xuất hiện đột ngột của mình làm Nghê Thanh kinh hồn bạt vía, mà chỉ trưng ra một cái nhếch miệng nhìn Nghê Thanh.
Khi Nghê Thanh phát hiện người đằng sau là Khúc Nhất thì lập tức đề cao cảnh giác, cô cảm thấy người này thâm sâu không lường được, đột nhiên xuất hiện ở đây khiến Nghê Thanh nảy sinh dự cảm không lành.
“Tôi đâu phải là người xấu, cô đề phòng tôi vậy làm tôi đau lòng lắm đấy.”
“Anh tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là tôi tới tìm Kiều Anh Tử, tôi tưởng anh ta đã về nhà trọ giống chúng ta. Nếu không tôi tới đây làm gì nữa? Trước đó tôi cũng không nghĩ là cô sẽ ở đây, chẳng lẽ cô nghĩ là tôi tới đây để nói tiếp chuyện hôm qua chưa nói xong với cô à?”
Nghê Thanh không nghĩ chỉ đơn giản như vậy.
Cô không dám dùng lẽ thường để suy đoán người trước mắt này.
“Cô tới đây làm gì? Tôi thấy cô chuẩn bị gõ cửa phòng của Kiều Anh Tử, cô cũng tới tìm anh ta à? Chẳng lẽ… Cô cũng là fan của anh ta à?” Vẻ mặt Khúc Nhất tỏ ra kinh ngạc, giống như không ngờ tới.
“Đúng rồi, tôi nhớ là… Bạn của cô… Cái người vừa chết đó cũng là fan của anh ta.” Nói xong hình như anh ta mới nhận ra đây là đề tài không nên nhắc đến chút nào, “Xin lỗi, bây giờ nói tới chuyện này hình như không được hay lắm thì phải?”
Nghe anh ta nhắc tới Kiều Yên Nhiên, quả thật làm tâm tình Nghê Thanh nặng nề thêm vài phần.
“Đúng vậy, cô ấy là fan của Kiều Anh Tử.”
“Cô cũng đừng quá đau buồn, lẽ nào…”
“Có phải anh muốn nói —— tôi không cảm thấy mình rất may mắn sao?” Nghê Thanh như đoán trước được lời anh ta muốn nói, nhanh miệng chen ngang.
Khúc Nhất sững sờ một lúc rồi nhếch môi: “Trực giác của cô đúng là… nhạy đến mức làm người ta thích thú đấy…”
Bình luận facebook