Marvellous
Moderator
-
muon-chong-105
Chương 105
Diễm chạy thật nhanh xuống hành lang, vừa chạy Diễm vừa khóc. Nước mắt làm mờ cảnh vật xung quanh, Diễm va vào một người đàn ông. Ông ta sừng sộ quát.
_Cô đi mà không có mắt hả…??
Diễm lí nhí.
_Cháu xin lỗi…!!
Diễm sợ bị Quân bắt lại nên cố đi thật nhanh, do vừa đi vừa ngoái lại đằng sau nên lần này Diễm lại va thêm vào một người nữa, người đàn ông này không dễ tính như người trước, ông ta đang bị gãy chân, Diễm làm ông ta ngã lăn ra đất. Sợ hãi, Diễm đỡ ông ta dậy. Miệng không ngừng nói.
_Cháu xin lỗi…!!
Vừa đứng được lên, ông ta dơ cao tay. Mặt ông ta tím lại.
_Con ranh mày dám va vào chân đau của tao hả, để tao cho mày biết va vào người khác sẽ bị đánh đau như thế nào…!!
Diễm nhắm mắt lại, thân người run rẩy, Diễm tưởng mình sắp bị ông ta tát cho một cái, chờ mãi mà không thấy gì, Diễm hé mắt nhìn, Quân đang nắm chặt lấy tay ông ta, Diễm mở to mắt ngạc nhiên không ngờ cũng có ngày Quân cứu mình.
Ông ta tức giận gầm lên.
_Mày có buông tay tao ra không…??
Quân cười khẩy.
_Ông đánh một cô gái mà không cảm thấy xấu hổ à…??
_Ai bảo nó dám làm tao bị ngã…!!
_Cô ấy cũng đã xin lỗi ông rồi, là người lớn ông phải độ lượng một chút chứ…??
Ông ta càng cố vùng thoát ra, Quân càng bóp thật mạnh. Hai người còn đang dằng co, Trường đi mua thức ăn về. Cả ba lại gặp lại nhau ở đây, Trường dù có muốn tránh mặt cũng không còn kịp nữa.
Thấy Trường đang sách một túi bóng to, Diễm vội hỏi.
_Chị Hồng thế nào rồi hả anh…??
Trường thở dài.
_Cô ấy không sao…!!
Quân buông tay ông ta ra. Quân cảnh cáo.
_Ông nên cẩn thận một chút, nếu không tôi có thể kiện ông tội hành hung người khác, ông có thể phải nộp tiền phạt vì hành vi bạo lực của mình, tôi khuyên ông từ lần sau nên cố điều khiển tính nóng giận của mình nếu không có ngày ông sẽ phải trả giá đắt vì nó….!!
Thấy có hai chàng trai trẻ là người thân của cô gái, biết nếu còn cố dương oai ông ta không thể đánh nổi nên ông ta bỏ đi.
Quân lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ…??
Diễm lắc đầu, thấy tình cảm của Diễm và Quân ngày càng tốt lên, lòng Trường nhói đau nhưng bây giờ Trường cũng không thể toàn vẹn ở bên Diễm, Trường phải có trách nhiệm với Hồng, phải bảo vệ Hồng.
Trường định bỏ đi. Quân bảo.
_Cậu chờ tôi, chúng ta cùng đi thăm cô ấy…!!
Trường lạnh nhạt.
_Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng tôi không muốn đi chung một con đường với cậu…!!
Quân không chấp, nắm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm đi. Diễm khổ sở không biết bao giờ Diễm mới thoát khỏi Quân, sao Quân lúc nào cũng muốn kiểm soát cuộc đời của Diễm.
Cả ba bước vào phòng, Hồng ngồi im ở trong phòng, nghe tiếng khóa cửa mở lách cách, Hồng giật mình quay lại, thấy cả ba cùng xuất hiện một lúc, Hồng nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt lấy tay Diễm, trong lòng Hồng cảm thấy thanh thản vì nếu Quân và Diễm nên đôi, Trường sẽ không còn lí do gì để tranh giành nữa.
Quân phá tan không khí im lặng giữa bốn người.
_Em đã đỡ chút nào chưa…??
Hồng mệt mỏi đáp.
_Em đã khỏe nhiều rồi, anh và Diễm làm gì mà đến đây sớm thế…??
Mắt Hồng vẫn không rời khỏi bàn tay của Quân và Diễm.
_Anh bị tai nạn nên phải nhập viện…!!
Nhìn bàn tay trái bị quấn băng của Quân. Hồng quan tâm hỏi.
_Tay anh không sao chứ..??
_Anh chị bị dạn xương thôi…!!
Hồng trêu.
_Có phải lúc lái xe anh đã để hồn mình ở đâu đó nên mới bị tai nạn đúng không…??
Quân hùa theo.
_Em nói đúng rồi đó…!!
Hai người vô tư nói chuyện cười đùa với nhau như chưa từng xẩy ra chuyện gì, Trường đặt túi bóng thức ăn trên bàn. Trường khuyên Hồng.
_Em nên ăn chút gì đi, em cũng đã đói rồi…!!
Hồng lạnh nhạt đáp.
_Tôi đã nói tôi không muốn gặp lại anh, anh không nghe tôi nói gì à…??
Trường khổ sở.
_Em đừng đuổi anh đi được không, vì anh nên em mới bị tai nạn, em làm ơn để cho anh chăm sóc em. Anh không yên tâm để em ở lại đây một mình…!!
Hồng bực mình đáp.
_Chuyện sống chết của tôi không có liên quan gì đến anh…!!
Diễm ngơ ngác hết nhìn Hồng lại quay sang nhìn Trường, Diễm không tài nào hiểu được, hai người này đã cãi nhau, giận nhau vì chuyện gì, sao họ có vẻ xa cách và hằn thù nhau như thế, phải chăng họ cũng giống như Diễm và Quân.
Thấy tình hình căng thẳng, Diễm vội nói.
_Chị nên ăn gì đi, nếu không ăn được, chị sẽ không nhanh lành bệnh được đâu…!!
Quay sang nhìn Quân, Diễm căm tức nói.
_Buông tay tôi ra…!!
Kéo Diễm đứng sát vào người, Quân cố ý trọc tức Trường. Quân mỉm cười hỏi Diễm.
_Em không thể ăn nói tử tế với anh được à…??
_Chỉ cần anh tránh xa tôi ra, tôi sẽ cảm ơn anh suốt đời, còn nếu không anh đừng hòng nghe được một câu tử tế của tôi…!!
Ghé sát vào tai Diễm, Quân đe dọa.
_Em mà còn nói một câu nào chống đối với anh nữa, anh sẽ nói cho Trường biết chuyện chúng ta từng qua đêm với nhau, đi mua nhẫn cưới, thế nào em có muốn niềm vui sống còn sót lại của hắn mất luôn không…??
Diễm tức giận.
_Anh đúng là một tên đê tiện, xấu xa, tôi cầu cho anh mau chóng xuống địa ngục…!!
Bóp tay Diễm thật đau, Quân nói từng tiếng một.
_Có gì cần nói với họ, cô nói nhanh lên, tôi sẽ đưa cô về nhà…!!
Diễm cãi.
_Tôi có chân, tôi có thể tự đi…!!
_Cô có làm không…??
Nghe cuộc đối thoại giữa Quân và Diễm, Trường và Hồng cũng không hiểu gì cả, xem ra họ cũng có cùng một chung một vấn đề giống như Trường và Hồng.
Quân buông Diễm ra, Diễm nhăn mặt, nước mắt trực trào, Quân thật ác, cổ tay Diễm vì Quân như muốn rời cả ra.
Xót xa nhìn tay Diễm, Quân hối lỗi.
_Anh xin lỗi, anh không cố ý…!!
Diễm quát.
_Anh thôi đi, tôi không cần lời xin lỗi của anh…!!
Diễm bảo Quân và Trường.
_Hai anh đi ra ngoài đi, chị Hồng đã có em chăm sóc rồi…!!
Chờ Trường và Quân đi ra khỏi phòng, Diễm ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc. Hồng lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ, có chuyện gì xảy ra em cứ nói cho chị biết, nếu có thể giúp được, chị sẽ cố hết sức để giúp em….!!
Diễm ôm chặt lấy Hồng, quá đau khổ, mệt mỏi, Diễm cần ai đó chia sẻ, chăm sóc, quan tâm, Diễm còn quá nhỏ, quá non nớt để chịu những cú xốc liên tiếp xảy ra với mình. Diễm không còn biết nên làm gì cho đúng nữa, ý nghĩ chạy trốn lúc nào cũng thúc giục trong đầu nhưng cho đến thời điểm này Diễm vẫn chưa thể đi được, vì nếu đi, sẽ có rất nhiều người vì Diễm sẽ phải chịu khổ đau, phiền muộn.
Diễm muốn biết mối thù mà Quân nói là gì, có đúng ông Hải đã gây ra một chuyện gì đó khiến Quân căm giận ông, muốn trả thù ông bằng được, Diễm càng nghĩ càng mù mờ không hiểu, nếu Quân có mối thù với ông Hải tại sao bố mẹ Quân lại không có phản ứng gì, bà Phương chỉ ghét Diễm vì Diễm dám làm tổn thương Quân, bà không hề thù hằn Diễm vì ông Hải, vậy tại sao Quân lại thù hận ông Hải, tại sao…??
Diễm không muốn Hồng biết sự thật nên Diễm đành nói dối.
_Em và anh Quân cãi nhau nên em cảm thấy buồn…!!
Hồng cười.
_Thế mà chị tưởng em đang gặp phải vấn đế gì, chị tin là hai người sẽ sớm làm lành với nhau…!!
Cầm lấy túi bóng thức ăn mà Trường mua, Diễm nhắc.
_Em lấy gì cho chị ăn nhé…??
Hồng lắc đầu.
_Chị không đói…!!
_Nếu chị không ăn làm sao em dám ăn…!!
Hồng bật cười, Diễm nói thế để động viên Hồng thôi, buồn chán, mệt mỏi, đau khổ, Diễm làm gì còn hứng thú ăn uống.
Diễm chạy thật nhanh xuống hành lang, vừa chạy Diễm vừa khóc. Nước mắt làm mờ cảnh vật xung quanh, Diễm va vào một người đàn ông. Ông ta sừng sộ quát.
_Cô đi mà không có mắt hả…??
Diễm lí nhí.
_Cháu xin lỗi…!!
Diễm sợ bị Quân bắt lại nên cố đi thật nhanh, do vừa đi vừa ngoái lại đằng sau nên lần này Diễm lại va thêm vào một người nữa, người đàn ông này không dễ tính như người trước, ông ta đang bị gãy chân, Diễm làm ông ta ngã lăn ra đất. Sợ hãi, Diễm đỡ ông ta dậy. Miệng không ngừng nói.
_Cháu xin lỗi…!!
Vừa đứng được lên, ông ta dơ cao tay. Mặt ông ta tím lại.
_Con ranh mày dám va vào chân đau của tao hả, để tao cho mày biết va vào người khác sẽ bị đánh đau như thế nào…!!
Diễm nhắm mắt lại, thân người run rẩy, Diễm tưởng mình sắp bị ông ta tát cho một cái, chờ mãi mà không thấy gì, Diễm hé mắt nhìn, Quân đang nắm chặt lấy tay ông ta, Diễm mở to mắt ngạc nhiên không ngờ cũng có ngày Quân cứu mình.
Ông ta tức giận gầm lên.
_Mày có buông tay tao ra không…??
Quân cười khẩy.
_Ông đánh một cô gái mà không cảm thấy xấu hổ à…??
_Ai bảo nó dám làm tao bị ngã…!!
_Cô ấy cũng đã xin lỗi ông rồi, là người lớn ông phải độ lượng một chút chứ…??
Ông ta càng cố vùng thoát ra, Quân càng bóp thật mạnh. Hai người còn đang dằng co, Trường đi mua thức ăn về. Cả ba lại gặp lại nhau ở đây, Trường dù có muốn tránh mặt cũng không còn kịp nữa.
Thấy Trường đang sách một túi bóng to, Diễm vội hỏi.
_Chị Hồng thế nào rồi hả anh…??
Trường thở dài.
_Cô ấy không sao…!!
Quân buông tay ông ta ra. Quân cảnh cáo.
_Ông nên cẩn thận một chút, nếu không tôi có thể kiện ông tội hành hung người khác, ông có thể phải nộp tiền phạt vì hành vi bạo lực của mình, tôi khuyên ông từ lần sau nên cố điều khiển tính nóng giận của mình nếu không có ngày ông sẽ phải trả giá đắt vì nó….!!
Thấy có hai chàng trai trẻ là người thân của cô gái, biết nếu còn cố dương oai ông ta không thể đánh nổi nên ông ta bỏ đi.
Quân lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ…??
Diễm lắc đầu, thấy tình cảm của Diễm và Quân ngày càng tốt lên, lòng Trường nhói đau nhưng bây giờ Trường cũng không thể toàn vẹn ở bên Diễm, Trường phải có trách nhiệm với Hồng, phải bảo vệ Hồng.
Trường định bỏ đi. Quân bảo.
_Cậu chờ tôi, chúng ta cùng đi thăm cô ấy…!!
Trường lạnh nhạt.
_Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng tôi không muốn đi chung một con đường với cậu…!!
Quân không chấp, nắm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm đi. Diễm khổ sở không biết bao giờ Diễm mới thoát khỏi Quân, sao Quân lúc nào cũng muốn kiểm soát cuộc đời của Diễm.
Cả ba bước vào phòng, Hồng ngồi im ở trong phòng, nghe tiếng khóa cửa mở lách cách, Hồng giật mình quay lại, thấy cả ba cùng xuất hiện một lúc, Hồng nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt lấy tay Diễm, trong lòng Hồng cảm thấy thanh thản vì nếu Quân và Diễm nên đôi, Trường sẽ không còn lí do gì để tranh giành nữa.
Quân phá tan không khí im lặng giữa bốn người.
_Em đã đỡ chút nào chưa…??
Hồng mệt mỏi đáp.
_Em đã khỏe nhiều rồi, anh và Diễm làm gì mà đến đây sớm thế…??
Mắt Hồng vẫn không rời khỏi bàn tay của Quân và Diễm.
_Anh bị tai nạn nên phải nhập viện…!!
Nhìn bàn tay trái bị quấn băng của Quân. Hồng quan tâm hỏi.
_Tay anh không sao chứ..??
_Anh chị bị dạn xương thôi…!!
Hồng trêu.
_Có phải lúc lái xe anh đã để hồn mình ở đâu đó nên mới bị tai nạn đúng không…??
Quân hùa theo.
_Em nói đúng rồi đó…!!
Hai người vô tư nói chuyện cười đùa với nhau như chưa từng xẩy ra chuyện gì, Trường đặt túi bóng thức ăn trên bàn. Trường khuyên Hồng.
_Em nên ăn chút gì đi, em cũng đã đói rồi…!!
Hồng lạnh nhạt đáp.
_Tôi đã nói tôi không muốn gặp lại anh, anh không nghe tôi nói gì à…??
Trường khổ sở.
_Em đừng đuổi anh đi được không, vì anh nên em mới bị tai nạn, em làm ơn để cho anh chăm sóc em. Anh không yên tâm để em ở lại đây một mình…!!
Hồng bực mình đáp.
_Chuyện sống chết của tôi không có liên quan gì đến anh…!!
Diễm ngơ ngác hết nhìn Hồng lại quay sang nhìn Trường, Diễm không tài nào hiểu được, hai người này đã cãi nhau, giận nhau vì chuyện gì, sao họ có vẻ xa cách và hằn thù nhau như thế, phải chăng họ cũng giống như Diễm và Quân.
Thấy tình hình căng thẳng, Diễm vội nói.
_Chị nên ăn gì đi, nếu không ăn được, chị sẽ không nhanh lành bệnh được đâu…!!
Quay sang nhìn Quân, Diễm căm tức nói.
_Buông tay tôi ra…!!
Kéo Diễm đứng sát vào người, Quân cố ý trọc tức Trường. Quân mỉm cười hỏi Diễm.
_Em không thể ăn nói tử tế với anh được à…??
_Chỉ cần anh tránh xa tôi ra, tôi sẽ cảm ơn anh suốt đời, còn nếu không anh đừng hòng nghe được một câu tử tế của tôi…!!
Ghé sát vào tai Diễm, Quân đe dọa.
_Em mà còn nói một câu nào chống đối với anh nữa, anh sẽ nói cho Trường biết chuyện chúng ta từng qua đêm với nhau, đi mua nhẫn cưới, thế nào em có muốn niềm vui sống còn sót lại của hắn mất luôn không…??
Diễm tức giận.
_Anh đúng là một tên đê tiện, xấu xa, tôi cầu cho anh mau chóng xuống địa ngục…!!
Bóp tay Diễm thật đau, Quân nói từng tiếng một.
_Có gì cần nói với họ, cô nói nhanh lên, tôi sẽ đưa cô về nhà…!!
Diễm cãi.
_Tôi có chân, tôi có thể tự đi…!!
_Cô có làm không…??
Nghe cuộc đối thoại giữa Quân và Diễm, Trường và Hồng cũng không hiểu gì cả, xem ra họ cũng có cùng một chung một vấn đề giống như Trường và Hồng.
Quân buông Diễm ra, Diễm nhăn mặt, nước mắt trực trào, Quân thật ác, cổ tay Diễm vì Quân như muốn rời cả ra.
Xót xa nhìn tay Diễm, Quân hối lỗi.
_Anh xin lỗi, anh không cố ý…!!
Diễm quát.
_Anh thôi đi, tôi không cần lời xin lỗi của anh…!!
Diễm bảo Quân và Trường.
_Hai anh đi ra ngoài đi, chị Hồng đã có em chăm sóc rồi…!!
Chờ Trường và Quân đi ra khỏi phòng, Diễm ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe sắp khóc. Hồng lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ, có chuyện gì xảy ra em cứ nói cho chị biết, nếu có thể giúp được, chị sẽ cố hết sức để giúp em….!!
Diễm ôm chặt lấy Hồng, quá đau khổ, mệt mỏi, Diễm cần ai đó chia sẻ, chăm sóc, quan tâm, Diễm còn quá nhỏ, quá non nớt để chịu những cú xốc liên tiếp xảy ra với mình. Diễm không còn biết nên làm gì cho đúng nữa, ý nghĩ chạy trốn lúc nào cũng thúc giục trong đầu nhưng cho đến thời điểm này Diễm vẫn chưa thể đi được, vì nếu đi, sẽ có rất nhiều người vì Diễm sẽ phải chịu khổ đau, phiền muộn.
Diễm muốn biết mối thù mà Quân nói là gì, có đúng ông Hải đã gây ra một chuyện gì đó khiến Quân căm giận ông, muốn trả thù ông bằng được, Diễm càng nghĩ càng mù mờ không hiểu, nếu Quân có mối thù với ông Hải tại sao bố mẹ Quân lại không có phản ứng gì, bà Phương chỉ ghét Diễm vì Diễm dám làm tổn thương Quân, bà không hề thù hằn Diễm vì ông Hải, vậy tại sao Quân lại thù hận ông Hải, tại sao…??
Diễm không muốn Hồng biết sự thật nên Diễm đành nói dối.
_Em và anh Quân cãi nhau nên em cảm thấy buồn…!!
Hồng cười.
_Thế mà chị tưởng em đang gặp phải vấn đế gì, chị tin là hai người sẽ sớm làm lành với nhau…!!
Cầm lấy túi bóng thức ăn mà Trường mua, Diễm nhắc.
_Em lấy gì cho chị ăn nhé…??
Hồng lắc đầu.
_Chị không đói…!!
_Nếu chị không ăn làm sao em dám ăn…!!
Hồng bật cười, Diễm nói thế để động viên Hồng thôi, buồn chán, mệt mỏi, đau khổ, Diễm làm gì còn hứng thú ăn uống.
Bình luận facebook