• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mướn Chồng (1 Viewer)

  • muon-chong-112

Chương 112




Nhìn ngôi mộ hoang trước mặt, không có tên, cũng không có ảnh. Đây chỉ là một nấm đất vô danh. Diễm buồn rầu hỏi Trường.



_Đây là mộ của mẹ anh à…??



Nỗi đau trong Trường vựa tạm lắng nay lại bùng lên. Trường đau khổ nói.



_Đây là mộ của mẹ anh. Bà ấy cô đơn và khổ sở quá phải không em…??



Diễm khóc nức nở, quỳ gối xuống, thắp một nén nhang. Lòng Diễm như tan ra cùng với nỗi đau của Trường.



_Chào bác, mặc dù cháu không biết bác là ai, vì từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cháu được nghe tên của bác. Cảm ơn bác đã cho cháu một người anh trai, tuy rằng phải mất một thời gian dài chúng cháu mới nhận ra nhau nhưng cháu thấy mình thật may mắn vì ít ra ở trên đời này cháu vẫn còn có một người anh trai…!!



Diễm nắm chặt lấy tay Trường, cả hai anh em đứng lặng trước mộ của bà Lan. Không biết bà Lan có nghe thấy tấm lòng của Diễm không, có hiểu hai anh em đã phải khổ sở như thế nào mới nhận ra được nhau không. Diễm cảm nhận được một làn gió buốt vừa mới thổi qua, có lẽ linh hồn bà Lan vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Bà biết hết tất cả mọi chuyện nhưng bà không có cách nào nói cho Trường hiểu.



Quân không nói gì, so với Quân, họ còn may mắn hơn Quân nhiều. Quân còn một nỗi đau chôn dấu, nỗi đau này không ai có thể bù đắp được cho Quân.



Đứng trước mộ bà Lan một lúc cả ba đưa nhau về, Trường nhất định không cho Diễm ngồi chung xe với Quân. Quân cười khẩy nói.



_Cậu đừng quá đáng, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, người làm anh như cậu không nên độc tài như thế….!!



_Chính vì tôi làm anh nên tôi mới không cho phép cậu được lại gần em gái tôi, biết điều cậu nên tránh xa em gái của tôi ra…!!



Nắm tay Diễm, Trường lôi Diễm đi. Không chịu thua, Quân cũng nắm chặt lấy tay Diễm, nếu ai nhìn vào họ tưởng Diễm hạnh phúc lắm khi được anh trai và chồng chưa cưới quan tâm lo lắng nhưng họ có biết đâu, Diễm đang rất đau khổ.



Trường đi xe máy, Quân đi xe ô tô. Trường muốn Diễm đi cùng với mình, Quân nói ngay.



_Cô ấy đang yếu như thế cậu muốn cô ấy nhập viện vì đi cùng với cậu thì cậu cứ việc ép cô ấy đi cùng cậu. Nếu cậu không muốn thế thì cậu nên để cô ấy đi cùng với tôi …!!



Nhìn khuôn mặt tái xanh của Diễm, đúng là Diễm sắp không còn chịu đựng được nữa rồi. Không còn cách nào khác, Trường đành để Diễm đi xe của Quân. Diễm không muốn có bất cứ quan hệ gì với Quân nên Diễm bảo Trường.



_Anh làm ơn chở em về nhà…!!



Trường vì lo cho Diễm nên dù trong lòng không được vui khi phải để Diễm đi xe của Quân nhưng sức khỏe của Diễm quan trọng hơn những điều thù hằn, nhỏ nhặt cá nhân. Trường đẩy Diễm lên xe của Quân.



_Em nên đi xe của hắn, trông em mệt mỏi quá rồi, anh nghĩ em nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi….!!



_Em không muốn đi…!!



Thắt dây an toàn cho Diễm, đóng cửa xe. Quân khiêu chiến.



_Cậu đi trước hay là tôi đi trước đây…??



Trường bực tức đáp.



_Cậu đừng khinh người quá đáng, khi chưa đến đích thì đừng tự tin nói mình là người chiến thắng…!!



Mở cửa xe, Quân trèo vào trong, khởi động máy, Quân phóng vụt đi. Trường tức tối đi ở phía sau. Trên đường đi, Diễm quá mệt mỏi nên ngủ ngà ngủ ngật, đầu Diễm đang rất đau, Diễm nhăn nhó khổ sở. Quân lo lắng không yên.



_Em không sao chứ…??



Diễm thở dài.



_Anh đừng hỏi gì tôi nữa được không, tôi muốn được yên…!!



Một tay nắm lấy tay Diễm, tay kia lái xe, Quân phóng xe thật nhanh, Quân muốn đưa Diễm vào bệnh viện.



Một lúc sau Quân lái xe tới nơi, Trường do đi xe máy nên không theo kịp. Quân đưa được Diễm vào phòng bệnh, Trường mới về đến bệnh viện. Đầu tiên Trường vội đi thăm Diễm, sau khi biết Diễm không sao Trường mới yên tâm đi thăm Hồng.



Hồng ngồi yên ở trên giường, ngày mai Hồng sẽ xin xuất viện, dù biết Trường và Diễm có quan hệ anh em ruột thịt nhưng Hồng vẫn không biết được tình cảm Trường dành cho Hồng có vượt quá tình bạn không hay là trong lòng Trường, Hồng vẫn mãi chỉ là một người bạn tốt của Trường thôi.



Hồng không muốn Trường ở bên cạnh Hồng vì thương hại, nếu điều này xảy ra thà rằng Hồng rời xa Trường mãi mãi, thà rằng Hồng không bao giờ gặp lại Trường, một cô gái có lòng tự trọng cao như Hồng sẽ không chấp nhận lòng thương hại của Trường, lại càng không muốn vì Trường cảm thấy có lỗi nên mới chịu ở bên cạnh Hồng cả đời.



Trường gõ cửa phòng bệnh của Hồng, Hồng lên tiếng.



_Mời vào…!!



Thấy mắt Hồng đỏ hoe, Trường lo lắng hỏi.



_Em có bị làm sao không…??



_Em không sao…!!



Nhìn bộ quần áo lấm lem bụi đường của Trường. Hồng thở dài.



_Anh vừa đi thăm mộ mẹ anh về đúng không…??



Trường gật đầu. Thấy chỉ có mỗi mình Trường về, không thấy Quân và Diễm đâu. Hồng tò mò hỏi.



_Anh có gặp được Quân và Diễm không, lúc nãy họ đi tìm anh…??



_Anh gặp họ ngoài nghĩa trang rồi cùng họ về đây. Diễm bị mệt nên bác sĩ đang khám bệnh cho cô ấy…!!



Cố gắng ngồi dậy, Hồng muốn sang thăm Diễm. Trường đỡ Hồng, Hồng rùng mình vì cảm giác đụng chạm giữa hai người, trải qua mấy ngày Hồng bị bệnh, Trường luôn ở bên quan tâm, chăm sóc, tình cảm của hai người đã dần nảy sinh.



Trường không thể vô tư lờ đi tình cảm đang lớn dần trong lòng mình đối với Hồng, Hồng cũng không chịu được cảm giác gần gũi giữa hai người, tuy họ ở bên nhau tám năm nhưng chưa bao giờ cùng nhau trải qua thời gian ở bên nhau lâu như thế này, tình cảm của cả hai bây giờ rất phức tạp.



Trường không còn phải phân vân, hay suy nghĩ gì nữa, vì Diễm là em gái của Trường, Trường phải chuyển tình cảm nam nữ sang tình cảm anh em ruột thịt. Đối với Hồng, Trường có thể yên tâm, có thể toàn tâm toàn ý bù đắp những mất mát, tổn thương mà Trường đã gây ra cho Hồng, cũng như đền bù lại tình cảm mà Hồng đã dành cho Trường.



Nắm chặt lấy tay Hồng, Trường nói.



_Chúng ta cùng đi…!!



Hồng kinh ngạc, Hồng nghe lòng mình đang reo lên một khúc ca vui, nghe con tim đang dâng đầy tình cảm yêu thương.Hồng nhẹ giọng đáp.



_Vâng…!!



Diễm bị suy nhược cơ thể, mệt mỏi nên bác sĩ tiêm thuốc, tiếp nước cho Diễm. Diễm chìm vào giấc ngủ say, Quân hối hận vì mình nên Diễm mới bị ra nông nỗi này, Quân tự hứa là Quân sẽ cố đối xử với Diễm tốt hơn nhưng xem ra không phải là dễ, nếu Diễm cứ mãi chống đối Quân thì dù Quân có cố cũng không làm được.



Cầm tay Diễm, Quân đau xót nói.



_Anh xin lỗi, anh không muốn làm tổn thương em nhưng mọi chuyện không diễn ra theo ý muốn của anh, sắp tới mọi chuyện còn phức tạp hơn thế này nhiều, anh đã đi đến bước này rồi, anh không thể dừng lại đươc dù anh có muốn hay không. Anh mong em hiểu, anh không thể mất em, cũng không thể từ bỏ em được, anh phải giữ em cho riêng mình…!!



Trường và Hồng bước vào. Quân bảo Trường.



_Nhờ cậu chăm sóc cô ấy, tôi có việc ở công ty cần lo nên không thể ở đây lâu…!!



Trường vốn không thích Quân, Trường biết Quân không hề đơn giản, tuy rằng Quân yêu Diễm, có thể bảo vệ được Diễm nhưng thực lòng, Trường không muốn Diễm lấy Quân, lại càng không muốn nhận Quân làm em rể.



Trường đuổi.



_Cậu đi đi, nếu có thể cậu đừng bao giờ đến đây hay tìm cách tiếp cận em gái tôi thì hơn…!!



Quân cười.



_Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà cậu đã vội đuổi tôi đi rồi à, cậu đã hỏi cô ấy xem cô ấy có chấp nhận cậu là anh trai khi cậu đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cô ấy chưa…??



Mặt Trường trắng bệch. Trường rủa thầm Quân, căm ghét Quân, Trường không ngờ mình đang bị Quân điều khiển. Trường đang phân vân, đang bối rối. Hạnh phúc của em gái quan trọng hơn, hay sự thật của bản thân quan trọng hơn.Vỗ vai Trường, Quân nói tiếp.



_Trận chiến của chúng ta nên kết thúc ở đây đi, tôi không muốn làm kẻ thù của cậu, càng không muốn cậu phải vào tù, nhưng nếu cậu dám trêu tức tôi, cậu sẽ là người chịu thiệt. Tôi không có cô ấy không được, nên cậu đừng hòng mà chia rẽ được hai chúng tôi. Lẽ ra cậu nên cảm ơn tôi vì nếu không có tôi, cậu có thể nhận lại được em gái của cậu không, có dừng được ý định trả thù của cậu không, nếu không có tôi liệu cậu có dừng lại tội lội cậu đang gây ra cho Diễm không…??



Trường cay cú đáp.



_Cậu tưởng vì cậu giúp tôi thì tôi sẽ quên những gì mà cậu gây ra cho tôi à, tôi nghĩ cậu giúp tôi cũng chỉ vì cậu thôi, cậu sợ tôi cướp mất cô ấy nên cậu mới làm thế….!!



Nghe hai người cãi qua cãi lại. Hồng bực mình gắt.



_Hai người đi thăm bệnh nhân hay là muốn cãi nhau thế, nếu muốn cãi nhau phiền hai người ra ngoài kia, còn nếu không làm ơn trật tự để cho Diễm nghỉ ngơi…!!



Không nói thêm câu gì nữa, Quân ra về. Trường và Hồng ở lại chăm sóc Diễm. Trên đường đi, Quân gọi điện cho Bảo.



_Chào cậu, mấy tên đánh mình đã khai hết chưa…??



_Bọn chúng cứng đầu lắm nên không khai thác được gì nhiều…!!



Quân chán nản.



_Vậy là không có gì mới à…??



_Sao cậu có vẻ nôn nóng thế…??



_Cậu cũng thừa biết mình muốn nhanh kết thúc vụ án này, ngày nào mình chưa đưa được ông ta vào tù mình chưa thể yên tâm…!!



_Cậu lo cho cô vợ tương lai của cậu chứ gì…??



_Biết rồi sao cậu còn hỏi, có gì cậu nói nhanh lên…!!



_Bây giờ cậu đến chỗ mình được không…??



Quân lắc đầu.



_Chiều nay mình bận việc rồi nên không đi được, nếu không phiền tối nay cậu đến gặp mình, tiện thể cậu mang theo những gì mà cậu thu thập được cho mình xem…!!



_Được rồi, chiều tối mình sẽ gọi điện cho cậu…!!



_Chào cậu…!!



Kết thúc cuộc gọi với Bảo, Quân gọi điện về công ty, cô thư kí nghe máy.



_Chào sếp…!!



_Cô gọi điện cho công ty Hải Thịnh, nói với họ là chiều nay tôi sẽ sang gặp họ…!!



_Vâng thưa anh…!!



Quân dặn dò.



_Nếu họ từ chối, cô nói tôi muốn thảo luận với họ về hợp đồng đã kí với công ty của ông Phong…!!



_Vâng, em sẽ làm ngay…!!



Quân không về nhà, Quân lái xe đến bệnh viện thăm ông Tùng, sức khỏe của ông đang bình phục lại dần dần, chỉ mấy ngày nữa thôi là ông có thể xuất viện về nhà.



Gặp được Quân, ông Tùng vui mừng hỏi.



_Cháu đã tiến hành đến đâu rồi..??



Kéo ghế ngồi xuống, Quân cười.



_Chú cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chú không cần phải lo gì cả…!!



_Chú biết là cháu giỏi nhưng chú không yên tâm, có gì cháu cứ nói đi…!!



Quân kể sơ cho ông Tùng nghe mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua. Nghe xong, ông Tùng kinh ngạc kêu lên.



_Những điều cháu nói là hoàn toàn đúng sự thật chứ…??



Quân gật đầu.



_Cháu không hề lừa chú, Trường đúng là con trai của ông Hải…!!



_Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Ông Đăng là một người độc ác, tàn nhẫn, và lạnh lùng. Xem ra kế hoạch trả thù lần này, ông ta đã tính toán rất cẩn thận….!!



Quân căm phẫn nói.



_Nếu không phải vì cháu yêu Diễm cháu đã để cho mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của ông ta rồi, vì cháu cũng muốn trả thù cả hai…!!



_Bước tiếp theo cháu định làm gì…??



_Cháu muốn đưa ông Đăng vào tù, lần này ông ta sẽ phải ở cả đời ở trong sà lim…??



_Còn ông Hải và Trường thì sao…??



Quân cười.



_Hai người họ có phải vào tù hay không còn phụ thuộc vào thái độ của Diễm đối với cháu như thế nào, nếu cô ấy dám làm trái ý cháu, người thân của cô ấy sẽ phải chịu khổ…!!



Ông Tùng vừa lắc đầu, vừa cười.



_Chú thấy trong trò chơi này, cháu mới là kẻ chủ mưu, cháu không làm gì cả mà lại có thể điều khiển được mọi chuyện…!!



Muốn ông Tùng được nghỉ ngơi, đứng lên, Quân nói.



_Chú nghỉ ngơi đi, cháu phải về công ty đây…!!



_Cháu làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng cố quá…!!



_Cháu nhớ rồi, cảm ơn chú…!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom