Marvellous
Moderator
-
muon-chong-252
Chương 252
Mở cửa xe, tắt máy, rút chìa khóa xe. Sợ Diễm tìm cách đi về trong đêm khuya sẽ rất nguy hiểm. Quân cẩn thận khóa xe và đút chìa khóa vào túi. Nắm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm vào trong nhà.
Diễm chưa từng sống trong một căn nhà kiểu này. Diễm vốn sợ bóng tối, sợ bị bỏ lại một mình trong rừng. Dù Quân không cẩn thận khóa lại xe. Diễm cũng không có dũng khí bỏ về. Diễm thấy ở bên cạnh Quân vẫn an toàn hơn đi lang thang ở trong rừng. Diễm sợ lạc, sợ bị bắt cóc, sợ ma, sợ chó sói. Diễm sợ mọi thứ mà đêm đen và rừng có thể mang lại cho Diễm.
Diễm líu ríu bước theo Quân. Tiếng xào xạc của lá cây rừng bay trong gió và tiếng sột soạt của mấy con thú đi ăn đêm mà Diễm không biết tên, những nhánh cây rừng khẳng khiu trong bóng tối vươn dài như những bóng ma khiến Diễm cứng người lại vì sợ.
Diễm ôm chặt lấy Quân. Cơ thể không ngừng run rẩy. Quân vòng tay ôm lấy Diễm. Quân vỗ về.
_Cô đừng sợ, đã có tôi ở đây rồi.
Đầu Quân lại bắt đầu đau nhức, hình ảnh căn biệt thự hiện dần lên trong kí ức. Quân thấy mình đang nắm tay một cô gái, cô gái giống hệt cô gái Quân hay mơ đến. Quân nhớ được đoạn hội thoại giữa họ. Cô gái sợ ma, Quân cũng trấn an cô gái đó giống hệt như cách Quân nói với Diễm.
Quân nắm chặt tay. Tại sao Quân chưa từng nghĩ về ai khác khi ở bên cạnh họ, mà chỉ riêng một mình Diễm, Quân mới có cảm giác này. Quân không nhớ được khuôn mặt của cô gái nhưng hình dáng mái tóc thì không khác gì Diễm.
Quân không muốn hỏi Diễm lý do tại sao nữa. Vì Quân biết, Diễm sẽ tìm cách dấu mọi chuyện đến cùng. Quân muốn xem Diễm định dấu mọi chuyện đến bao giờ. Quân tin là không sớm thì muộn, Quân sẽ tìm ra được sự thật, chỉ cần Quân muốn, mọi thứ Quân đều có thể làm được.
Mấy bậc thang dẫn vào nhà mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm. Quân hay đến đây nghỉ ngơi mỗi khi Quân mệt mỏi và bị stress nên căn nhà trở nên quen thuộc. Diễm là người mới đến nên không thể thành thạo được như Quân.
Sợ Diễm bị vấp ngã. Quân bế Diễm. Diễm đỏ bừng mặt, nếu không phải nghĩ đến hoàn cảnh của cả hai, Diễm lại tưởng cả hai đang đi nghỉ tuần trăng mật.
_Anh buông tôi xuống. Tôi có thể tự đi được.
_Cô không thấy hai đầu gối của cô dính cả vào nhau sao? Cô đang sợ hãi, ở đây lại tối nên cô để tôi đưa cô vào trong nhà.
_Anh có thể hướng dẫn tôi. Anh đâu cần phải bế tôi?
_Cô thể im lặng một phút được không? Tôi không muốn nổi điên lên với cô.
Diễm im bặt. Diễm biết dù có nói gì, Quân cũng sẽ làm theo ý mình. Quân chưa từng hỏi xem Diễm có muốn làm theo lời Quân không? Quân luôn cho mình quyền quyết định mọi thứ thay Diễm.
Không cần phải bật điện. Quân cũng biết chính xác ghế xô pha đặt ở đâu. Quân đặt Diễm ngồi lên ghế.
Quân bật điện, căn nhà chìm trong ánh sáng dìu dịu. Diễm tò mò quan sát xung quanh. Căn phòng được bày biện rất đơn giản. Diễm thấy có một lò sưởi. Chính giữa của căn phòng đặt bàn ghế, ngoài ra Diễm còn nhìn thấy một kệ sách nhỏ ở góc bên trái, quầy rượu ở góc bên phải. Diễm hình dung, Quân thường xuyên đến đây cùng với Loan, cả hai cùng nhau uống rượu, cùng trò chuyện. Lòng Diễm thắt lại ghen.
Diễm nhắm chặt mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở. Diễm không dám nghĩ tiếp nữa. Diễm không có quyền ghen tuông vì chính Diễm là người đã từ bỏ hạnh phúc của mình. Diễm có thể làm được gì khi Quân đã thuộc về một người con gái khác.
Quân mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Diễm. Quân quan tâm hỏi.
_Cô có muốn uống gì hay ăn gì không?
Diễm cáu.
_Anh đùng đùng đưa tôi về đây. Anh có thèm nghe tôi nói gì đâu.
_Cô trả lời lạc đề rồi. Tôi hỏi cô có muốn uống gì hay ăn gì không. Không phải tôi yêu cầu cô trách móc tôi.
_Tôi không muốn uống gì cả. Tôi phải gọi điện thoại về nhà. Thằng bé và Dì Hoa chắc là đang lo lắng cho tôi.
Quân nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Quân nói.
_Cũng may cô chỉ gọi điện thông báo cho con trai của cô và người giúp việc của cô biết cô đang ở đâu. Nếu cô mà gọi điện cho anh chàng nào đó, tôi đã tước điện thoại của cô từ lâu rồi.
Diễm không còn tin vào tai mình nữa. Quân đang ghen. Diễm không biết nên khóc hay là nên cười. Dù Quân có ghen, chuyện này cũng không đi đến đâu. Nhưng Diễm vẫn cảm thấy hạnh phúc, ít ra Diễm cũng còn một chút ý nghĩa gì đó trong cuộc đời Quân. Diễm mong từ bây giờ cho đến lúc tạm biệt, Diễm và Quân sẽ chia tay trong vui vẻ, trong bình lặng. Diễm không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa họ. Diễm sợ sẽ làm tổn thương cả ba người.
Trong cuộc tình này, Diễm đã nhận phần thiệt về mình để Quân và Loan hạnh phúc. Diễm không muốn mọi chuyện kết thúc trong đau khổ. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã không còn đi theo hướng mà Diễm muốn nữa. Không ai có thể điều khiển được con tim và lí trí của người khác. Việc Quân yêu mình dù có còn nhớ chuyện ngày xưa hay không, Diễm đành bất lực chịu thua. Quân là một người con trai cứng rắn và tự chủ. Một khi Quân đã muốn làm, sẽ không ai có thể ngăn cản được Quân.
Bà Hoa nhận cuộc gọi của Diễm.
_Tối nay cháu có về nhà ăn cơm không?
_Cháu xin lỗi. Cháu không thể về được. Phiền Dì chăm sóc thằng nhóc thay cháu.
Bà Hoa tò mò hỏi Diễm.
_Cháu đang ở cùng cậu Quân à?
_Vâng.
Diễm lén nhìn Quân. Thấy Quân đang nhìn mình chằm chằm. Diễm đỏ bừng cả mặt.
_Cháu yên tâm. Dì sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo.
_Thằng bé đâu hả Dì?.
_Dì đã tắm rửa và cho thằng bé ăn rồi. Nó bảo với Dì là đêm nay cháu sẽ không về nhà. Dì không tin nhưng xem ra thằng nhóc đã đoán đúng. Nó bây giờ đang xem phim hoạt hình. Cháu có muốn nói gì với nó không?
Diễm lắc đầu chịu thua thằng con trai của mình. Diễm đang nghi ngờ phải chăng chính thằng bé bày ra tất cả chuyện này. Diễm nhanh chóng gạt tất cả những nghi vấn đó ra khỏi đầu, thằng nhóc làm sao biết Quân là bố của nó. Nếu nó biết được nó đã gọi Quân là bố từ lâu rồi. Thằng bé tinh khôn và hiểu biết như thế, nó sẽ không ngồi yên mà không làm gì.
Diễm đoán việc Quân phát hiện ra mô hình chiếc xe ô tô cứu hỏa chỉ là do tình cờ. Diễm quá đã quá chủ quan khi không cất kĩ chiếc xe để bây giờ bị rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Thằng bé nghe tiếng Diễm trong điện thoại, nó liền tắt bỏ ti vi. Nó vui mừng hỏi.
_Mẹ đi chơi vui chứ?
Diễm mắng yêu.
_Con nghĩ mẹ có thể vui khi còn nhiều chuyện cần mẹ làm hay sao?
_Nhưng ở bên cạnh chú, mẹ phải vui mới đúng chứ? Con thấy mẹ và chú rất đẹp đôi.
_Con đừng nói thế. Mẹ không muốn con nhắc lại câu này thêm lần nào nữa. Chú đã có vợ rồi, mẹ không muốn vợ chú ấy hiểu lầm mẹ.
Thằng nhóc tỉnh bơ nói.
_Ngay cả khi đã cưới rồi người ta còn thể li hôn vì không hợp nhau, huống hồ chú vẫn còn chưa cưới, chưa đăng ký kết hôn.
Diễm than thầm.
_Con yêu, đừng nói nữa. Mẹ rất mệt mỏi, mẹ không muốn mắng con. Con nên đi ngủ đúng sớm. Mai mẹ sẽ về với con.
_Con hứa, con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ sớm. Mẹ có thể đi bao lâu tùy thích, chỉ cần mẹ vui vẻ là được.
Diễm sụt sịt.
_Mẹ biết rồi. Mẹ cúp máy đây.
_Cho con nói chuyện với chú một chút.
Diễm giật mình ngước mắt nhìn lên. Quân đã đứng cạnh Diễm từ khi nào rồi. Cầm lấy điện thoại trên tay Diễm. Quân mỉm cười.
_Chào nhóc!
Thằng bé reo lên.
_Chào chú! Chú đang làm gì thế?
Quân cười thật tươi. Quân chịu thua tính cách lí lắc của thằng bé. Nói chuyện với thằng bé thật thú vị, thằng bé luôn khiến Quân cười.
_Chú không làm gì cả. Còn cháu?
_Cháu cũng không làm gì. Sao chú không nói chuyện với mẹ cháu?
Quân thở dài.
_Chú cũng muốn lắm nhưng mẹ cháu không muốn nói gì. Cháu bảo làm sao chú có thể ép mẹ cháu.
Diễm cáu.
_Anh đừng vu khống cho tôi.
Quân nói vào trong máy.
_Cháu cũng nghe thấy rồi đấy. Đây là cách mẹ cháu nói chuyện với chú.
Diễm bực mình quá đỗi.
_Anh đúng là trẻ con. Sao anh dám nói xấu tôi trước mặt con trai tôi như thế?
Thằng bé và bà Hoa dí sát tai vào điện thoại để nghe, cả hai đang hồi hộp nghe cuộc khẩu chiến của Quần và Diễm. Thằng bé suỵt nhỏ. Nó không muốn bà Hoa phá vỡ giây phút riêng tư của bố mẹ nó.
Quân nghênh chiến.
_Không cần tôi phải nói, thằng bé cũng biết cô là một bà mẹ hay hờn dỗi.
_Anh trả lại điện thoại cho tôi.
_Nếu cô có thể lấy nó lại trong tay tôi, cô sẽ có được nó. Còn nếu không, cô hãy quên điện thoại của cô đi.
_Sao anh lại vô lý như thế. Đây là điện thoại của tôi, tôi có quyền lấy lại.
Quân tỉnh bơ đáp.
_Tôi có nói là sẽ giữ của cô đâu. Tôi đang cho cô cơ hội lấy lại còn gì?
Diễm cố với lấy điện thoại của mình. Quân dơ nó thật cao lên. Diễm chỉ đứng đến ngang ngực Quân. Để lấy lại được điện thoại, Diễm bắt buộc phải kiễng chân.
Quân quay lưng lại với Diễm. Quân nói thêm vài câu với thằng nhóc rồi cúp máy. Diễm bực mình nói.
_Anh đưa điện thoại cho tôi.
_Vẫn quy tắc cũ, nếu cô có thể lấy lại được điện thoại trong tay tôi. Tôi sẽ trả nó lại cho cô. Còn nếu không, cô hãy quên điện thoại của cô đi. Cô đã gọi điện thoại cho con trai của cô. Cô còn muốn gọi cho ai nữa?
_Gọi cho ai là việc của tôi. Anh không có quyền can dự vào.
Hai người còn đang giằng qua giằng lại. Điện thoại của Diễm lại reo vang. Diễm gằn giọng.
_Mau trả cho tôi để tôi còn nghe máy.
Trước khi trả điện thoại lại cho Diễm, Quân còn cố ý xem ai đang gọi cho Diễm. Thấy tên John hiện lên trên màn hình. Quân lạnh lùng đưa máy cho Diễm. Không nói một câu, Quân bỏ đi vào trong phòng ngủ.
Diễm ngơ ngác nhìn theo Quân. Diễm không hiểu tại sao Quân lại có thái độ như thế, lúc nãy Quân còn đùa vui với Diễm, sao tự nhiên Quân lại tỏ ra lạnh lùng.
_
Mở cửa xe, tắt máy, rút chìa khóa xe. Sợ Diễm tìm cách đi về trong đêm khuya sẽ rất nguy hiểm. Quân cẩn thận khóa xe và đút chìa khóa vào túi. Nắm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm vào trong nhà.
Diễm chưa từng sống trong một căn nhà kiểu này. Diễm vốn sợ bóng tối, sợ bị bỏ lại một mình trong rừng. Dù Quân không cẩn thận khóa lại xe. Diễm cũng không có dũng khí bỏ về. Diễm thấy ở bên cạnh Quân vẫn an toàn hơn đi lang thang ở trong rừng. Diễm sợ lạc, sợ bị bắt cóc, sợ ma, sợ chó sói. Diễm sợ mọi thứ mà đêm đen và rừng có thể mang lại cho Diễm.
Diễm líu ríu bước theo Quân. Tiếng xào xạc của lá cây rừng bay trong gió và tiếng sột soạt của mấy con thú đi ăn đêm mà Diễm không biết tên, những nhánh cây rừng khẳng khiu trong bóng tối vươn dài như những bóng ma khiến Diễm cứng người lại vì sợ.
Diễm ôm chặt lấy Quân. Cơ thể không ngừng run rẩy. Quân vòng tay ôm lấy Diễm. Quân vỗ về.
_Cô đừng sợ, đã có tôi ở đây rồi.
Đầu Quân lại bắt đầu đau nhức, hình ảnh căn biệt thự hiện dần lên trong kí ức. Quân thấy mình đang nắm tay một cô gái, cô gái giống hệt cô gái Quân hay mơ đến. Quân nhớ được đoạn hội thoại giữa họ. Cô gái sợ ma, Quân cũng trấn an cô gái đó giống hệt như cách Quân nói với Diễm.
Quân nắm chặt tay. Tại sao Quân chưa từng nghĩ về ai khác khi ở bên cạnh họ, mà chỉ riêng một mình Diễm, Quân mới có cảm giác này. Quân không nhớ được khuôn mặt của cô gái nhưng hình dáng mái tóc thì không khác gì Diễm.
Quân không muốn hỏi Diễm lý do tại sao nữa. Vì Quân biết, Diễm sẽ tìm cách dấu mọi chuyện đến cùng. Quân muốn xem Diễm định dấu mọi chuyện đến bao giờ. Quân tin là không sớm thì muộn, Quân sẽ tìm ra được sự thật, chỉ cần Quân muốn, mọi thứ Quân đều có thể làm được.
Mấy bậc thang dẫn vào nhà mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm. Quân hay đến đây nghỉ ngơi mỗi khi Quân mệt mỏi và bị stress nên căn nhà trở nên quen thuộc. Diễm là người mới đến nên không thể thành thạo được như Quân.
Sợ Diễm bị vấp ngã. Quân bế Diễm. Diễm đỏ bừng mặt, nếu không phải nghĩ đến hoàn cảnh của cả hai, Diễm lại tưởng cả hai đang đi nghỉ tuần trăng mật.
_Anh buông tôi xuống. Tôi có thể tự đi được.
_Cô không thấy hai đầu gối của cô dính cả vào nhau sao? Cô đang sợ hãi, ở đây lại tối nên cô để tôi đưa cô vào trong nhà.
_Anh có thể hướng dẫn tôi. Anh đâu cần phải bế tôi?
_Cô thể im lặng một phút được không? Tôi không muốn nổi điên lên với cô.
Diễm im bặt. Diễm biết dù có nói gì, Quân cũng sẽ làm theo ý mình. Quân chưa từng hỏi xem Diễm có muốn làm theo lời Quân không? Quân luôn cho mình quyền quyết định mọi thứ thay Diễm.
Không cần phải bật điện. Quân cũng biết chính xác ghế xô pha đặt ở đâu. Quân đặt Diễm ngồi lên ghế.
Quân bật điện, căn nhà chìm trong ánh sáng dìu dịu. Diễm tò mò quan sát xung quanh. Căn phòng được bày biện rất đơn giản. Diễm thấy có một lò sưởi. Chính giữa của căn phòng đặt bàn ghế, ngoài ra Diễm còn nhìn thấy một kệ sách nhỏ ở góc bên trái, quầy rượu ở góc bên phải. Diễm hình dung, Quân thường xuyên đến đây cùng với Loan, cả hai cùng nhau uống rượu, cùng trò chuyện. Lòng Diễm thắt lại ghen.
Diễm nhắm chặt mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở. Diễm không dám nghĩ tiếp nữa. Diễm không có quyền ghen tuông vì chính Diễm là người đã từ bỏ hạnh phúc của mình. Diễm có thể làm được gì khi Quân đã thuộc về một người con gái khác.
Quân mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Diễm. Quân quan tâm hỏi.
_Cô có muốn uống gì hay ăn gì không?
Diễm cáu.
_Anh đùng đùng đưa tôi về đây. Anh có thèm nghe tôi nói gì đâu.
_Cô trả lời lạc đề rồi. Tôi hỏi cô có muốn uống gì hay ăn gì không. Không phải tôi yêu cầu cô trách móc tôi.
_Tôi không muốn uống gì cả. Tôi phải gọi điện thoại về nhà. Thằng bé và Dì Hoa chắc là đang lo lắng cho tôi.
Quân nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Quân nói.
_Cũng may cô chỉ gọi điện thông báo cho con trai của cô và người giúp việc của cô biết cô đang ở đâu. Nếu cô mà gọi điện cho anh chàng nào đó, tôi đã tước điện thoại của cô từ lâu rồi.
Diễm không còn tin vào tai mình nữa. Quân đang ghen. Diễm không biết nên khóc hay là nên cười. Dù Quân có ghen, chuyện này cũng không đi đến đâu. Nhưng Diễm vẫn cảm thấy hạnh phúc, ít ra Diễm cũng còn một chút ý nghĩa gì đó trong cuộc đời Quân. Diễm mong từ bây giờ cho đến lúc tạm biệt, Diễm và Quân sẽ chia tay trong vui vẻ, trong bình lặng. Diễm không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa họ. Diễm sợ sẽ làm tổn thương cả ba người.
Trong cuộc tình này, Diễm đã nhận phần thiệt về mình để Quân và Loan hạnh phúc. Diễm không muốn mọi chuyện kết thúc trong đau khổ. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã không còn đi theo hướng mà Diễm muốn nữa. Không ai có thể điều khiển được con tim và lí trí của người khác. Việc Quân yêu mình dù có còn nhớ chuyện ngày xưa hay không, Diễm đành bất lực chịu thua. Quân là một người con trai cứng rắn và tự chủ. Một khi Quân đã muốn làm, sẽ không ai có thể ngăn cản được Quân.
Bà Hoa nhận cuộc gọi của Diễm.
_Tối nay cháu có về nhà ăn cơm không?
_Cháu xin lỗi. Cháu không thể về được. Phiền Dì chăm sóc thằng nhóc thay cháu.
Bà Hoa tò mò hỏi Diễm.
_Cháu đang ở cùng cậu Quân à?
_Vâng.
Diễm lén nhìn Quân. Thấy Quân đang nhìn mình chằm chằm. Diễm đỏ bừng cả mặt.
_Cháu yên tâm. Dì sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo.
_Thằng bé đâu hả Dì?.
_Dì đã tắm rửa và cho thằng bé ăn rồi. Nó bảo với Dì là đêm nay cháu sẽ không về nhà. Dì không tin nhưng xem ra thằng nhóc đã đoán đúng. Nó bây giờ đang xem phim hoạt hình. Cháu có muốn nói gì với nó không?
Diễm lắc đầu chịu thua thằng con trai của mình. Diễm đang nghi ngờ phải chăng chính thằng bé bày ra tất cả chuyện này. Diễm nhanh chóng gạt tất cả những nghi vấn đó ra khỏi đầu, thằng nhóc làm sao biết Quân là bố của nó. Nếu nó biết được nó đã gọi Quân là bố từ lâu rồi. Thằng bé tinh khôn và hiểu biết như thế, nó sẽ không ngồi yên mà không làm gì.
Diễm đoán việc Quân phát hiện ra mô hình chiếc xe ô tô cứu hỏa chỉ là do tình cờ. Diễm quá đã quá chủ quan khi không cất kĩ chiếc xe để bây giờ bị rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Thằng bé nghe tiếng Diễm trong điện thoại, nó liền tắt bỏ ti vi. Nó vui mừng hỏi.
_Mẹ đi chơi vui chứ?
Diễm mắng yêu.
_Con nghĩ mẹ có thể vui khi còn nhiều chuyện cần mẹ làm hay sao?
_Nhưng ở bên cạnh chú, mẹ phải vui mới đúng chứ? Con thấy mẹ và chú rất đẹp đôi.
_Con đừng nói thế. Mẹ không muốn con nhắc lại câu này thêm lần nào nữa. Chú đã có vợ rồi, mẹ không muốn vợ chú ấy hiểu lầm mẹ.
Thằng nhóc tỉnh bơ nói.
_Ngay cả khi đã cưới rồi người ta còn thể li hôn vì không hợp nhau, huống hồ chú vẫn còn chưa cưới, chưa đăng ký kết hôn.
Diễm than thầm.
_Con yêu, đừng nói nữa. Mẹ rất mệt mỏi, mẹ không muốn mắng con. Con nên đi ngủ đúng sớm. Mai mẹ sẽ về với con.
_Con hứa, con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ sớm. Mẹ có thể đi bao lâu tùy thích, chỉ cần mẹ vui vẻ là được.
Diễm sụt sịt.
_Mẹ biết rồi. Mẹ cúp máy đây.
_Cho con nói chuyện với chú một chút.
Diễm giật mình ngước mắt nhìn lên. Quân đã đứng cạnh Diễm từ khi nào rồi. Cầm lấy điện thoại trên tay Diễm. Quân mỉm cười.
_Chào nhóc!
Thằng bé reo lên.
_Chào chú! Chú đang làm gì thế?
Quân cười thật tươi. Quân chịu thua tính cách lí lắc của thằng bé. Nói chuyện với thằng bé thật thú vị, thằng bé luôn khiến Quân cười.
_Chú không làm gì cả. Còn cháu?
_Cháu cũng không làm gì. Sao chú không nói chuyện với mẹ cháu?
Quân thở dài.
_Chú cũng muốn lắm nhưng mẹ cháu không muốn nói gì. Cháu bảo làm sao chú có thể ép mẹ cháu.
Diễm cáu.
_Anh đừng vu khống cho tôi.
Quân nói vào trong máy.
_Cháu cũng nghe thấy rồi đấy. Đây là cách mẹ cháu nói chuyện với chú.
Diễm bực mình quá đỗi.
_Anh đúng là trẻ con. Sao anh dám nói xấu tôi trước mặt con trai tôi như thế?
Thằng bé và bà Hoa dí sát tai vào điện thoại để nghe, cả hai đang hồi hộp nghe cuộc khẩu chiến của Quần và Diễm. Thằng bé suỵt nhỏ. Nó không muốn bà Hoa phá vỡ giây phút riêng tư của bố mẹ nó.
Quân nghênh chiến.
_Không cần tôi phải nói, thằng bé cũng biết cô là một bà mẹ hay hờn dỗi.
_Anh trả lại điện thoại cho tôi.
_Nếu cô có thể lấy nó lại trong tay tôi, cô sẽ có được nó. Còn nếu không, cô hãy quên điện thoại của cô đi.
_Sao anh lại vô lý như thế. Đây là điện thoại của tôi, tôi có quyền lấy lại.
Quân tỉnh bơ đáp.
_Tôi có nói là sẽ giữ của cô đâu. Tôi đang cho cô cơ hội lấy lại còn gì?
Diễm cố với lấy điện thoại của mình. Quân dơ nó thật cao lên. Diễm chỉ đứng đến ngang ngực Quân. Để lấy lại được điện thoại, Diễm bắt buộc phải kiễng chân.
Quân quay lưng lại với Diễm. Quân nói thêm vài câu với thằng nhóc rồi cúp máy. Diễm bực mình nói.
_Anh đưa điện thoại cho tôi.
_Vẫn quy tắc cũ, nếu cô có thể lấy lại được điện thoại trong tay tôi. Tôi sẽ trả nó lại cho cô. Còn nếu không, cô hãy quên điện thoại của cô đi. Cô đã gọi điện thoại cho con trai của cô. Cô còn muốn gọi cho ai nữa?
_Gọi cho ai là việc của tôi. Anh không có quyền can dự vào.
Hai người còn đang giằng qua giằng lại. Điện thoại của Diễm lại reo vang. Diễm gằn giọng.
_Mau trả cho tôi để tôi còn nghe máy.
Trước khi trả điện thoại lại cho Diễm, Quân còn cố ý xem ai đang gọi cho Diễm. Thấy tên John hiện lên trên màn hình. Quân lạnh lùng đưa máy cho Diễm. Không nói một câu, Quân bỏ đi vào trong phòng ngủ.
Diễm ngơ ngác nhìn theo Quân. Diễm không hiểu tại sao Quân lại có thái độ như thế, lúc nãy Quân còn đùa vui với Diễm, sao tự nhiên Quân lại tỏ ra lạnh lùng.
_
Bình luận facebook