Marvellous
Moderator
-
muon-chong-265
Chương 265
Cô ta cười nhạt.
_Cô đừng đóng kịch với tôi. Tôi không ngây thơ như bọn họ nên tôi hiểu rõ con người xấu xa ẩn sâu bên trong cô.
Quân nhìn bàn tay rớm máu của Diễm. không kìm nén được cơn tức giận. Siết mạnh hai bả vai của cô ta. Quân gầm gừ.
_Tốt nhất là cô nên xin lỗi cô ấy và hứa từ lần sau tránh xa cô ấy ra nếu không chính tay tôi sẽ biến cuộc sống hiện tại của cô thành địa ngục.
Cô ta sợ hãi nhìn vào đôi mắt tức giận và căm phẫn của Quân. Trông Quân lúc này giống một con sư tử đang vồ mồi. Chỉ cần cô ta có bất cứ dấu hiệu chống đối nào. Quân có thể giết chết cô ta bằng những hành động và việc làm mà cô ta không tưởng tượng nổi.
Diễm biết Quân nói là sẽ làm nên vội bảo Quân.
_Chúng ta đi thôi. Mọi người ở ngoài kia đang chờ anh.
Quân tức giận nói.
_Cô đừng nói gì cả. Tôi sẽ đi cho đến khi nào cô ta chịu xin lỗi cô và hứa sẽ không làm gì tổn hại đến cô nữa.
Cơ thể cô ta run rẩy. Hai đầu gối dính chặt vào nhau. Ánh mắt của Quân rất đáng sợ, Quân đang tức giận nên có bao nhiêu nét dữ dằn, Quân đều bộc lộ hết cả ra.
Quân quát.
_Cô có chịu nói không? Hay là cô bắt tôi phải ép cô, cô mới chịu mở miệng. Tôi nói trước nếu cô để đích thân tôi phải ra tay thì cô sẽ không còn đứng nổi trên đôi chân của cô nữa đâu.
Cô ta liếm đôi môi khô khốc. Mồ rôi làm khuôn mặt cô ta ánh lên trong ánh sáng của đèn điện giống như lớp dầu trơn bóng đang phủ lên mặt cô ta.
_Tôi..tôi không làm gì cô ta cả. Nếu anh còn không mau buông tay anh ra. Tôi sẽ tri hô cho mọi người ở đây biết anh đang có ý định quấy rối tôi.
Quân cười nhạt.
_Cô có biết tôi là ai không? Tôi là một luật sư. Nếu cô nghĩ cô có khả năng cãi lý được với tôi ở trước tòa thì cô cứ việc la to lên. Nói thật tôi cũng muốn đưa cô ta ra tòa vì tội hành hung người khác.
Quân bóp mạnh tay cô ta. Chỉ vào năm đầu ngón tay cô ta. Quân nói.
_Chỉ cần có kết quả xét nghiệm lớp da biểu bì trên móng tay cô và trên bàn tay cô ấy là tôi sẽ có đầy đủ nhân chứng, vật chứng để đưa cô vào tù và nộp tiền phạt. Cô không muốn cuộc đời tươi trẻ của mình kết thúc như thế chứ? Cô biết điều thì cô nên xin lỗi cô ấy ngay và hứa từ bây giờ trở đi tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi bảo đảm cuộc đời của cô sẽ sống rất khổ sở và thê thảm.
Lúc này không chỉ có mình cô ta run rẩy sợ hãi mà ngay cả Diễm cũng lo sợ. Diễm hiểu Quân là người như thế nào. Một khi Quân đã muốn thì không điều gì là Quân không thể làm được.
Mặc dù ghét cô ta, căm hận cô ta nhưng dù sao cô ta cũng là bạn. Diễm không muốn cô ta xẩy ra chuyện gì. Diễm muốn mọi hiểu lầm, ân oán nên kết thúc tại đây. Diễm thích một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc hơn là một cuộc sống có quá nhiều kẻ thù và lo sợ.
Diễm run giọng bảo Quân.
_Không cần đâu anh. Chúng ta đi thôi.
Quân cáu.
_Tôi đã nói là cô đừng nên xen vào còn gì.
Quân hét cô ta.
_Thế nào cô có chịu nói không?
Cô ta hiểu Quân không hề nói chơi. Bằng những câu nói hiểu luật và làm cách nào có thể đưa cô ta vào tù và hủy hoại cuộc đời cô ta. Dù thực lòng cô ta không chịu nhún nhường hay chịu nói lời xin lỗi Diễm nhưng cô ta đành phải làm theo lời Quân nói.
Cô ta nói không ra hơi.
_Tôi…tôi xin lỗi.
Quân ra lệnh.
_Nói to lên. Tôi không nghe rõ lời cô nói.
Cô ta bực mình đáp.
_Tôi đã xin lỗi cô ta rồi. Anh còn muốn gì nữa.
Quân bóp tay cô ta thật đau. Mặt cô ta tái nhợt, trên trán và khóe mắt xuất hiện mấy vết nhăn.
Diễm thấy Quân bắt đầu kích động. Sợ hãi, Diễm vội nắm lấy tay Quân.
_Cô ấy đã xin lỗi em rồi. Em đã nghe rõ nên không càn cô ấy nói lại nữa đâu.
Quân không lý gì đến Diễm. Mặt Quân đằng đằng sát khí.
_Tôi bảo cô nói to lên.
Cô ta co rúm lại vì sợ. Lưỡi líu lại. Cô ta khó nhọc mở lời.
_Tôi…tôi xin lỗi. Mong cô tha lỗi cho tôi.
Lôi cánh tay Quân ra khỏi tay cô ta. Diễm dịu giọng.
_Chúng ta đi thôi.
Quân buông tay cô ta. Cô ta đứng không còn vững nữa. Sức lực, tinh thần đã rời khỏi cô ta. Chân cô ta khụy dần xuống. Cô ta ngồi thụp xuống sàn nhà.
Nắm lấy tay Diễm. Quân trừng mắt bảo cô ta.
_Cô hãy nhớ lấy. Tốt nhất là cô đừng để tôi tìm được chứng cớ chứng minh cô lấy cắp tác phẩm của cô ấy nếu không cô sẽ sống không được yên đâu.
Diễm định cúi xuống hỏi cô ta có sao không? Quân không cho phép Diễm làm điều đó. Quân lôi Diễm ra khỏi phòng. Một mình cô ta ngồi trên sàn nhà lạnh giá. Nước mắt bắt đầu tuôn trào.
Cô ta nhận ra cô ta đã thua, dù cô ta có lấy được tác phẩm của Diễm. Dù nhờ vào tác phẩm đó, cô ta nổi tiếng nhưng mãi mãi cô ta vẫn chỉ là một người cô độc.
Cô ta không biết người đàn ông đi cùng với Diễm là ai nhưng anh ta để lại cho cô ta một ấn tượng sâu sắc và một nỗi sợ hãi không bao giờ tan. Cô ta lo sợ rằng từ nay cuộc sống của cô ta sẽ không còn được bình yên như trước nữa. Bằng vào những gì mà anh ta nói, cô ta có thể khẳng định, người đàn ông đó không hề đơn giản và dễ dàng bị xỏ mũi như John. Anh ta sẽ làm tất cả nếu như cô ta còn dám dở trò gì ra nữa.
Cô ta nhớ đến lời cảnh cáo cuối cùng của Quân. Mặt tái nhợt. Cô ta vội vàng mở điện thoại. Run run cô ta vội vàng bấm số của một người mà cô ta đã nhờ lấy tác phẩm của Diễm cho cô ta.
Chỉ mấy lời đe dọa của Quân. Cô ta đã không giữ được bình tĩnh và tỉnh táo nên đã để lộ ra sơ hở của mình.
Trong khi cô ta cố gắng gượng nói câu được câu mất. Phía sau lưng cô ta đang có người ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của cô ta.
Cúp máy, cô ta tức giận chửu rủa liên mồm. Người đàn ông đứng phía sau cô ta nở một nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng anh ta cũng tìm được một bằng chứng đầy sức thuyết phục sau mấy ngày vất vả đi theo dõi cô ta.
Thấy Diễm quá mệt mỏi và sợ hãi. Quân cáo từ ra về sớm. Trên đường đi. Diễm hối lỗi nói.
_Xin lỗi anh. Vì tôi nên anh không làm được những việc mà anh muốn.
Quân lắc đầu đáp.
_Không phải. Người nên xin lỗi cô là tôi mới đúng. Lẽ ra tôi không nên đưa cô đến buổi tiệc này. Cô nên ở nhà nghỉ ngơi và ngủ một giấc.
Diễm gượng cười.
_Anh thật biết nói đùa. Ngay từ đầu, tôi đã nói là tôi không thể đi được nhưng anh đâu có nghe tôi. Xem ra bây giờ dù chúng ta có trách móc nhau cũng không ích gì. Thôi thì mọi chuyện đã qua rồi thì nên cho qua đi.
Quân cau có.
_Cô thật là một con ngốc. Biết cô ta luôn tìm cách hại cô, cô nên tránh xa cô ta ra mới phải. Sao cô còn nói chuyện và đi theo cô ta làm gì?
Diễm buồn rầu nói.
_Cô ấy là bạn học cùng lớp với tôi. Ngày trước tuy tôi và cô ấy không thật sự thân nhưng không đến nỗi đối xử với nhau như kẻ thù giống như bây giờ. Tôi đã suy nghĩ và xét lại bản thân tôi rất nhiều lần. Tôi không thấy mình làm gì có lỗi với cô ấy, hay cướp của cô ấy thứ gì để cô ấy đối xử với tôi như thế.
_Đôi khi con người không vì thứ gì cả vẫn có thể ghét nhau và hận nhau. Cô không thấy là những thần tượng, ngôi sao, ca sĩ, diễn viên, họ đâu có làm gì fan hâm mộ và người xem họ hát và biểu diễn. họ vẫn bị ghét đấy thôi. Có thể cô ấy ghen tị với tài năng và danh tiếng của cô nên cô ta mới tìm đủ mọi cách hạ nhục và làm hại cô như thế?
Diễm ngước mắt lên nhìn Quân. Khuôn mặt Diễm buồn rầu trông thật tội nghiệp.
_Những lời mà anh nói có đúng không?
Quân thở dài đáp.
_Tôi chỉ lấy kinh nghiệm của bản thân để phán đoán trường hợp của cô thôi. Người ta nói càng tài năng và càng nổi tiếng thì càng cô đơn là gì.
Những giọt nước mắt tủi hơn rơi dài trên má Diễm. Quân giật mình khi thấy Diễm khóc. Dừng xe bên vệ đường. Quay sang Diễm. Quân hỏi.
_Cô không sao chứ? Tôi không ngờ cô có thể dễ dàng khóc như thế. Cô đúng là người đa cảm. Cô có biết người như cô sẽ hay gặp phải nhiều chuyện đau buồn và khổ sở vào thân không?
Diễm sụt sịt nói.
_Tôi biết nhưng tôi không thể nghĩ khác hay làm khác được.
Kéo đầu Diễm dựa vào vai mình. Quân trấn an.
_Cô đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ mẹ con cô. Tôi sẽ không để ai làm hại hay bắt nạt hai mẹ con. Cô có thể tin tưởng ở tôi.
Diễm run lên vì xúc động và hạnh phúc. Diễm muốn giây phút này tồn tại mãi mãi. Diễm không muốn quay trở về thế giới thực của chính mình. Chỉ còn mấy ngày nữa. Diễm sẽ mãi mãi rời xa Quân.
Diễm không còn chịu đựng được thêm nữa. Diễm càng ngày càng yếu đuối, càng muốn độc chiếm Quân cho riêng mình.
Diễm sợ rằng mình không thể trả lại Quân cho Loan. Diễm sẽ hành động theo trái tim, sẽ nói cho Quân biết mình là ai.
Những suy nghĩ không hay đó đang cảnh tỉnh Diễm, đang khuyên Diễm không nên dựa vào Quân, không nên yếu đuối nữa. Diễm phải mạnh mẽ lên. Chỉ có mạnh mẽ và cứng rắn, Diễm mới sống tiếp được.
Nhìn bàn tay bị thương của Diễm. Quân xót xa hỏi.
_Cô có cần tôi đưa cô vào bệnh viện khám không?
Diễm lắc đầu đáp.
_Chỉ là mấy viết trầy xước nhỏ thôi. Khi nào về nhà tôi sẽ băng nó lại là xong.
_Cô đừng chủ quan tuy chỉ là mấy vết xước nhỏ nhưng có thể gây ra nhiễm trùng.
_Tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận.
Dừng xe trước cổng nhà Diễm. Quân tiếc nuối bảo Diễm.
_Chúc cô ngủ ngon.
Diễm run giọng đáp.
_Chúc anh ngủ ngon.
Cô ta cười nhạt.
_Cô đừng đóng kịch với tôi. Tôi không ngây thơ như bọn họ nên tôi hiểu rõ con người xấu xa ẩn sâu bên trong cô.
Quân nhìn bàn tay rớm máu của Diễm. không kìm nén được cơn tức giận. Siết mạnh hai bả vai của cô ta. Quân gầm gừ.
_Tốt nhất là cô nên xin lỗi cô ấy và hứa từ lần sau tránh xa cô ấy ra nếu không chính tay tôi sẽ biến cuộc sống hiện tại của cô thành địa ngục.
Cô ta sợ hãi nhìn vào đôi mắt tức giận và căm phẫn của Quân. Trông Quân lúc này giống một con sư tử đang vồ mồi. Chỉ cần cô ta có bất cứ dấu hiệu chống đối nào. Quân có thể giết chết cô ta bằng những hành động và việc làm mà cô ta không tưởng tượng nổi.
Diễm biết Quân nói là sẽ làm nên vội bảo Quân.
_Chúng ta đi thôi. Mọi người ở ngoài kia đang chờ anh.
Quân tức giận nói.
_Cô đừng nói gì cả. Tôi sẽ đi cho đến khi nào cô ta chịu xin lỗi cô và hứa sẽ không làm gì tổn hại đến cô nữa.
Cơ thể cô ta run rẩy. Hai đầu gối dính chặt vào nhau. Ánh mắt của Quân rất đáng sợ, Quân đang tức giận nên có bao nhiêu nét dữ dằn, Quân đều bộc lộ hết cả ra.
Quân quát.
_Cô có chịu nói không? Hay là cô bắt tôi phải ép cô, cô mới chịu mở miệng. Tôi nói trước nếu cô để đích thân tôi phải ra tay thì cô sẽ không còn đứng nổi trên đôi chân của cô nữa đâu.
Cô ta liếm đôi môi khô khốc. Mồ rôi làm khuôn mặt cô ta ánh lên trong ánh sáng của đèn điện giống như lớp dầu trơn bóng đang phủ lên mặt cô ta.
_Tôi..tôi không làm gì cô ta cả. Nếu anh còn không mau buông tay anh ra. Tôi sẽ tri hô cho mọi người ở đây biết anh đang có ý định quấy rối tôi.
Quân cười nhạt.
_Cô có biết tôi là ai không? Tôi là một luật sư. Nếu cô nghĩ cô có khả năng cãi lý được với tôi ở trước tòa thì cô cứ việc la to lên. Nói thật tôi cũng muốn đưa cô ta ra tòa vì tội hành hung người khác.
Quân bóp mạnh tay cô ta. Chỉ vào năm đầu ngón tay cô ta. Quân nói.
_Chỉ cần có kết quả xét nghiệm lớp da biểu bì trên móng tay cô và trên bàn tay cô ấy là tôi sẽ có đầy đủ nhân chứng, vật chứng để đưa cô vào tù và nộp tiền phạt. Cô không muốn cuộc đời tươi trẻ của mình kết thúc như thế chứ? Cô biết điều thì cô nên xin lỗi cô ấy ngay và hứa từ bây giờ trở đi tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi bảo đảm cuộc đời của cô sẽ sống rất khổ sở và thê thảm.
Lúc này không chỉ có mình cô ta run rẩy sợ hãi mà ngay cả Diễm cũng lo sợ. Diễm hiểu Quân là người như thế nào. Một khi Quân đã muốn thì không điều gì là Quân không thể làm được.
Mặc dù ghét cô ta, căm hận cô ta nhưng dù sao cô ta cũng là bạn. Diễm không muốn cô ta xẩy ra chuyện gì. Diễm muốn mọi hiểu lầm, ân oán nên kết thúc tại đây. Diễm thích một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc hơn là một cuộc sống có quá nhiều kẻ thù và lo sợ.
Diễm run giọng bảo Quân.
_Không cần đâu anh. Chúng ta đi thôi.
Quân cáu.
_Tôi đã nói là cô đừng nên xen vào còn gì.
Quân hét cô ta.
_Thế nào cô có chịu nói không?
Cô ta hiểu Quân không hề nói chơi. Bằng những câu nói hiểu luật và làm cách nào có thể đưa cô ta vào tù và hủy hoại cuộc đời cô ta. Dù thực lòng cô ta không chịu nhún nhường hay chịu nói lời xin lỗi Diễm nhưng cô ta đành phải làm theo lời Quân nói.
Cô ta nói không ra hơi.
_Tôi…tôi xin lỗi.
Quân ra lệnh.
_Nói to lên. Tôi không nghe rõ lời cô nói.
Cô ta bực mình đáp.
_Tôi đã xin lỗi cô ta rồi. Anh còn muốn gì nữa.
Quân bóp tay cô ta thật đau. Mặt cô ta tái nhợt, trên trán và khóe mắt xuất hiện mấy vết nhăn.
Diễm thấy Quân bắt đầu kích động. Sợ hãi, Diễm vội nắm lấy tay Quân.
_Cô ấy đã xin lỗi em rồi. Em đã nghe rõ nên không càn cô ấy nói lại nữa đâu.
Quân không lý gì đến Diễm. Mặt Quân đằng đằng sát khí.
_Tôi bảo cô nói to lên.
Cô ta co rúm lại vì sợ. Lưỡi líu lại. Cô ta khó nhọc mở lời.
_Tôi…tôi xin lỗi. Mong cô tha lỗi cho tôi.
Lôi cánh tay Quân ra khỏi tay cô ta. Diễm dịu giọng.
_Chúng ta đi thôi.
Quân buông tay cô ta. Cô ta đứng không còn vững nữa. Sức lực, tinh thần đã rời khỏi cô ta. Chân cô ta khụy dần xuống. Cô ta ngồi thụp xuống sàn nhà.
Nắm lấy tay Diễm. Quân trừng mắt bảo cô ta.
_Cô hãy nhớ lấy. Tốt nhất là cô đừng để tôi tìm được chứng cớ chứng minh cô lấy cắp tác phẩm của cô ấy nếu không cô sẽ sống không được yên đâu.
Diễm định cúi xuống hỏi cô ta có sao không? Quân không cho phép Diễm làm điều đó. Quân lôi Diễm ra khỏi phòng. Một mình cô ta ngồi trên sàn nhà lạnh giá. Nước mắt bắt đầu tuôn trào.
Cô ta nhận ra cô ta đã thua, dù cô ta có lấy được tác phẩm của Diễm. Dù nhờ vào tác phẩm đó, cô ta nổi tiếng nhưng mãi mãi cô ta vẫn chỉ là một người cô độc.
Cô ta không biết người đàn ông đi cùng với Diễm là ai nhưng anh ta để lại cho cô ta một ấn tượng sâu sắc và một nỗi sợ hãi không bao giờ tan. Cô ta lo sợ rằng từ nay cuộc sống của cô ta sẽ không còn được bình yên như trước nữa. Bằng vào những gì mà anh ta nói, cô ta có thể khẳng định, người đàn ông đó không hề đơn giản và dễ dàng bị xỏ mũi như John. Anh ta sẽ làm tất cả nếu như cô ta còn dám dở trò gì ra nữa.
Cô ta nhớ đến lời cảnh cáo cuối cùng của Quân. Mặt tái nhợt. Cô ta vội vàng mở điện thoại. Run run cô ta vội vàng bấm số của một người mà cô ta đã nhờ lấy tác phẩm của Diễm cho cô ta.
Chỉ mấy lời đe dọa của Quân. Cô ta đã không giữ được bình tĩnh và tỉnh táo nên đã để lộ ra sơ hở của mình.
Trong khi cô ta cố gắng gượng nói câu được câu mất. Phía sau lưng cô ta đang có người ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của cô ta.
Cúp máy, cô ta tức giận chửu rủa liên mồm. Người đàn ông đứng phía sau cô ta nở một nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng anh ta cũng tìm được một bằng chứng đầy sức thuyết phục sau mấy ngày vất vả đi theo dõi cô ta.
Thấy Diễm quá mệt mỏi và sợ hãi. Quân cáo từ ra về sớm. Trên đường đi. Diễm hối lỗi nói.
_Xin lỗi anh. Vì tôi nên anh không làm được những việc mà anh muốn.
Quân lắc đầu đáp.
_Không phải. Người nên xin lỗi cô là tôi mới đúng. Lẽ ra tôi không nên đưa cô đến buổi tiệc này. Cô nên ở nhà nghỉ ngơi và ngủ một giấc.
Diễm gượng cười.
_Anh thật biết nói đùa. Ngay từ đầu, tôi đã nói là tôi không thể đi được nhưng anh đâu có nghe tôi. Xem ra bây giờ dù chúng ta có trách móc nhau cũng không ích gì. Thôi thì mọi chuyện đã qua rồi thì nên cho qua đi.
Quân cau có.
_Cô thật là một con ngốc. Biết cô ta luôn tìm cách hại cô, cô nên tránh xa cô ta ra mới phải. Sao cô còn nói chuyện và đi theo cô ta làm gì?
Diễm buồn rầu nói.
_Cô ấy là bạn học cùng lớp với tôi. Ngày trước tuy tôi và cô ấy không thật sự thân nhưng không đến nỗi đối xử với nhau như kẻ thù giống như bây giờ. Tôi đã suy nghĩ và xét lại bản thân tôi rất nhiều lần. Tôi không thấy mình làm gì có lỗi với cô ấy, hay cướp của cô ấy thứ gì để cô ấy đối xử với tôi như thế.
_Đôi khi con người không vì thứ gì cả vẫn có thể ghét nhau và hận nhau. Cô không thấy là những thần tượng, ngôi sao, ca sĩ, diễn viên, họ đâu có làm gì fan hâm mộ và người xem họ hát và biểu diễn. họ vẫn bị ghét đấy thôi. Có thể cô ấy ghen tị với tài năng và danh tiếng của cô nên cô ta mới tìm đủ mọi cách hạ nhục và làm hại cô như thế?
Diễm ngước mắt lên nhìn Quân. Khuôn mặt Diễm buồn rầu trông thật tội nghiệp.
_Những lời mà anh nói có đúng không?
Quân thở dài đáp.
_Tôi chỉ lấy kinh nghiệm của bản thân để phán đoán trường hợp của cô thôi. Người ta nói càng tài năng và càng nổi tiếng thì càng cô đơn là gì.
Những giọt nước mắt tủi hơn rơi dài trên má Diễm. Quân giật mình khi thấy Diễm khóc. Dừng xe bên vệ đường. Quay sang Diễm. Quân hỏi.
_Cô không sao chứ? Tôi không ngờ cô có thể dễ dàng khóc như thế. Cô đúng là người đa cảm. Cô có biết người như cô sẽ hay gặp phải nhiều chuyện đau buồn và khổ sở vào thân không?
Diễm sụt sịt nói.
_Tôi biết nhưng tôi không thể nghĩ khác hay làm khác được.
Kéo đầu Diễm dựa vào vai mình. Quân trấn an.
_Cô đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ mẹ con cô. Tôi sẽ không để ai làm hại hay bắt nạt hai mẹ con. Cô có thể tin tưởng ở tôi.
Diễm run lên vì xúc động và hạnh phúc. Diễm muốn giây phút này tồn tại mãi mãi. Diễm không muốn quay trở về thế giới thực của chính mình. Chỉ còn mấy ngày nữa. Diễm sẽ mãi mãi rời xa Quân.
Diễm không còn chịu đựng được thêm nữa. Diễm càng ngày càng yếu đuối, càng muốn độc chiếm Quân cho riêng mình.
Diễm sợ rằng mình không thể trả lại Quân cho Loan. Diễm sẽ hành động theo trái tim, sẽ nói cho Quân biết mình là ai.
Những suy nghĩ không hay đó đang cảnh tỉnh Diễm, đang khuyên Diễm không nên dựa vào Quân, không nên yếu đuối nữa. Diễm phải mạnh mẽ lên. Chỉ có mạnh mẽ và cứng rắn, Diễm mới sống tiếp được.
Nhìn bàn tay bị thương của Diễm. Quân xót xa hỏi.
_Cô có cần tôi đưa cô vào bệnh viện khám không?
Diễm lắc đầu đáp.
_Chỉ là mấy viết trầy xước nhỏ thôi. Khi nào về nhà tôi sẽ băng nó lại là xong.
_Cô đừng chủ quan tuy chỉ là mấy vết xước nhỏ nhưng có thể gây ra nhiễm trùng.
_Tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận.
Dừng xe trước cổng nhà Diễm. Quân tiếc nuối bảo Diễm.
_Chúc cô ngủ ngon.
Diễm run giọng đáp.
_Chúc anh ngủ ngon.
Bình luận facebook