Marvellous
Moderator
-
muon-chong-299
Chương 299
Diễm hỏi Hồng và Trường về công việc, và tiến độ kinh doanh của hai người. Trường muốn hỏi em gái đã gặp lại Quân trong hoàn cảnh nào và hai người đang sống có hạnh phúc không?
Trường nhìn khuôn mặt buồn bã của Diễm. Trường không cần hỏi cũng biết trước được câu trả lời. Không ai có thể dấu được nỗi buồn, đau khổ và hạnh phúc của bản thân mình. Dù Diễm có cố gượng cười, cố tỏ ra không có chuyện gì cũng không dấu được Hồng và Trường. Cả hai thở dài, lúc Diễm rời xa Quân, họ cũng lo. Bây giờ Diễm và Quân quay về với nhau, họ cũng sống không yên vì lo cho hai người.
Ý nghĩ từ bây giờ phải sống cùng bố mẹ Quân khiến Diễm hoảng sợ và lo lắng. Diễm không quen sống với người lạ, cũng không quen cảm giác trở thành một nàng dâu trong gia đình. Diễm không có khái niệm bổn phận làm dâu sẽ phải thể hiện như thế nào.
Diễm đứng lặng nhìn cánh cống sắt cao cao trước mặt. Diễm từng đến đây, thậm chí từng sống ở đây hai ngày nhưng chưa có lần nào đáng sợ như lần này. Diễm thấy mình sắp bị nhốt trong một cái lồng bị khóa kín.
Ông Trương mời gia đình Trường đến nhà ăn cơm và chung vui với gia đình. Diễm lấy Quân, Trường trở thành anh rể nên không thể không đến.
Hồng nắm chặt tay Diễm. Hồng động viên.
_Em đừng lo. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
Diễm run rẩy nói.
_Em…em lo lắm. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một người con dâu. Em không biết phải làm gì cả.
Hồng mỉm cười.
_Lúc đầu ai cũng có tâm lý hoang mang lo sợ như em nhưng dần dần em sẽ thấy làm một người con dâu không khó và không đáng sợ như em tưởng.
_Em..em cũng hy vọng em có thể làm tốt bổn phận của mình.
_Đi nào em gái.
Hồng nắm tay Diễm. diễm nắm tay Diễm Lệ. Cả ba đi vào trong nhà. Bà giúp việc gặp lại Diễm. Bà mừng rơi nước mặt. Bà vồn vã cầm lấy tay Diễm.
_Chào cô. Đã lâu quá rồi, tôi mới gặp lại cô.
Diễm rơi lệ. Diễm gượng cười.
_Dì…Dì có khỏe không?
_Dì khỏe. Nhìn cháu xanh xao quá. Cháu vừa mới bị ốm dậy hay sao?
_Dạ, cháu không sao. Cháu chỉ hơi choáng váng một chút thôi.
_Vào nhà đi. Để Dì đi nấu thứ gì đó cho cháu ăn.
Diễm cảm động nói.
_Cảm ơn Dì.
Thằng bé nhanh chóng làm quen với quanh cảnh xung quanh nhà. Ông Trương không rời xa thằng cháu nội. Hai ông cháu thỉnh thoảng lại cười phá lên. Bà Phương nhìn thằng bé không rời, bà chăm chú nghe ông Trương và thằng bé nói chuyện với nhau. Thằng bé khôn khéo luôn kéo bà Phương vào câu chuyện của hai ông cháu. Bà Phương không có cảm giác bị bỏ rơi khi thằng bé biết cư xử.
Quân nắm lấy tay Diễm. Quân giục.
_Cô lên phòng cất va ly hành lý đi.
Diễm lắp bắp hỏi.
_Em...em ở phòng nào?
Quân lạnh lùng đáp.
_Cô nghĩ là cô còn có thể ở phòng nào nữa? Tôi là chồng cô, cô phải ở phòng của tôi. Ngay cả một điều cơ bản như thế này mà cô cũng hỏi?
Diễm im lặng không đáp. Diễm vẫn không thể làm quen được với cuộc sống mới. Từ một gia đình nhỏ, Diễm bị lôi kéo vào một đại gia đình. Từ một cô gái luôn làm theo ý mình, từ nay Diễm phải sống trong khuôn phép. Diễm bị chồng ghét, mẹ chồng ghét. Diễm tự hỏi liệu mình có thể tồn tại được lâu trong gia đình này không hay là thêm một lần nữa Diễm lại phải ra đi.
Bà Hoa, Hồng, bà giúp việc. Cả ba đang cùng nhau chuẩn bị bữa cơm trưa. Quân muốn cả nhà đi ăn ở nhà hàng nhưng ông Trương muốn nấu cơm rồi cùng ăn ở nhà cho ấm cúng.
Diễm quan sát căn phòng của Quân. Căn phòng này không xa lạ với Diễm. Sau năm năm cũng không có gì đổi khác. Quân là người khá bảo thủ nên ít thay đổi thói quen và sở thích của mình.
Quân cau mày.
_Cô không lo mắc quần áo của cô và tủ áo đi.
_Em...em nghĩ là em sẽ thu xếp hành lý sau. Em cần phụ nấu ăn.
Không cần nghe Quân nói đồng ý hay không. Diễm đi xuống bếp. Diễm cùng nấu nướng với mọi người.
Thằng nhóc, Quân, Trường, Bà Phương và Diễm Lệ ngồi ngoài phòng khách. Bà Phương giữ im lặng, bà ít nói, bà cũng không có gì để nói.
Diễm bước vào nhà bà mà không nghe thấy bất cứ một lời phản đối nào của bà. Bà không chấp nhận Diễm làm con dâu cũng không được vì Quân đã quyết tâm lấy Diễm bằng được. Ông Trương cũng ủng hộ Quân. Không còn cách nào khác, bà đành phải đồng ý. Nếu Loan tìm mọi cách để lôi kéo Quân về phía mình, bà còn lý do ép Quân nhưng đằng này Loan không những chấp nhận hủy hôn, Loan còn lịch sự gọi điện cho bà Phương và khuyên bà nên chấp nhận Diễm.
Ông Trương và thằng bé là vô tư nhất. Cả hai nói chuyện, cười đùa không ngớt. Không ngờ một ông già hơn sáu mươi tuổi và một thằng nhóc mới năm tuổi có nhiều chuyện để nói với nhau như thế.
Trường và Quân nói chuyện với nhau. Trường không muốn nói chuyện về Diễm trước mặt bà Phương nên chuyển sang chủ đề kinh tế. Cả hai đều là những doanh nhân thành đạt nên họ có nhiều quan điểm giống nhau.
Nấu xong. Diễm phụ Bà Hoa, Hồng dọn tất cả ra bàn ăn. Chiếc bàn ăn dài và rộng của nhà Quân vẫn rộng so với hai gia đình. Diễm vốn ăn ít, tâm tư, tình cảm bị xáo trộn nên hầu như không nuốt nổi.
Mỗi lần nhìn thức ăn trên bàn. Diễm lại muốn nôn. Cố ăn hết một bát cơm. Diễm lúng túng nói.
_Con no rồi. Con xin phép.
Ông Trương quan tâm hỏi.
_Con không sao chứ?
_Dạ, con không sao. Con không cảm thấy đói nên ăn không được ngon miệng.
Quân nhíu mày không nói gì. Trường định mở miệng hỏi. Hồng đạp nhẹ vào chân Trường. Hồng ngầm bảo hãy để cho Diễm đi. Diễm cần nghỉ ngơi. Trường hiểu ý nên không lên tiếng. Thằng bé quan sát vẻ mặt của từng người một, nó hiểu nên chỉ cười trừ.
Diễm nhanh chóng đi lên lầu. Mở cửa phòng, lấy một bộ đồ. Diễm muốn đi tắm. Diễm cần tẩy hết bụi đường, buồn phiền và mệt mỏi.
Vừa mặt xong bộ quần áo, đang chải tóc. Diễm giật mình thấy mẹ chồng đang ngồi trên giường. Diễm lắp bắp.
_Con...con chào mẹ. Mẹ không ăn tiếp nữa sao?
_Tôi có làm gì cô đâu. Tại sao cô phải sợ tôi như thế?
Diễm ấp úng.
_Con...con...
Vỗ nhẹ xuống nệm. Bà Phương nói.
_Cô ngồi xuống đi.
Diễm rụt rè đáp.
_Vâng.
Diễm ngồi xống bên cạnh bà Phương. Bà hỏi Diễm.
_Năm năm qua cô sống thế nào?
_Dạ. Cuộc sống của con khá ổn.
_Nghe nói bây giờ cô là một nhà văn và một họa sĩ nổi tiếng?
Diễm khiêm tốn đáp.
_Con chỉ làm công việc con yêu thích. Con nghĩ so với mọi người, những thành tựu mà con đạt được không là gì cả.
_Cô phải nuôi thằng bé một mình chắc là cô vất vả lắm?
Diễm kinh ngạc nhìn bà Phương. Diễm tưởng bà lên đây để chửu rủa mình nhưng thật không ngờ bà chỉ hỏi về cuộc sống của mình trong năm năm qua.
Nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của thằng bé. Diễm mỉm cười nói.
_Con không cho rằng con vất vả. Thằng bé là tất cả của con. Chỉ cần thằng bé vui và sống hạnh phúc thì những vất vả đó có là gì.
Bà Phương nhìn nụ cười nở trên môi, khuôn mặt tràn đầy tình yêu dành cho thằng bé. Bà thấy Diễm rất yêu thằng bé, chỉ có yêu thằng bé, Diễm mới có biểu hiện hạnh phúc và không dấu giếm tình mẫu tử dành cho thằng bé như thế này.
_Sao ngày đó cô không nói cho tôi biết cô có thai mà đã vội bỏ đi?
Quân thấy bà Phương đi lên lầu. Sợ Diễm bị tổn thương nên Quân vội đi lên theo. Quân nhìn vợ đang nói chuyện thoải mái với mẹ mình. Quân thở phào nhẹ nhõm, định đi ngay xuống lầu khi thấy họ không tìm cách gây sự hay cãi nhau nhưng câu hỏi của bà Phương đã gây được sự chú ý của Quân.
Diễm thở dài đáp.
_Con xin lỗi. Khi con biết được mình có thai. Con rất hạnh phúc và sung sướng. Con luôn mong anh Quân mong tỉnh lại để con nói cho anh ấy biết chúng con sắp có một đứa con nhưng...
Diễm ngập ngừng rồi nói tiếp.
_Nhưng mẹ đã yêu cầu con rời xa anh ấy. Mẹ không cho phép con được gặp anh ấy hay làm phiền gì đến anh ấy. Con yêu anh ấy, con luôn muốn được ở gần bên anh ấy. Dù không có thai, con cũng không muốn phải xa anh ấy. Nhưng con nhận thấy mẹ nói đúng. Con là một người luôn đem lại xui xẻo cho người khác, con cũng nhận thấy bản thân con không có gì cả, trong khi chị Loan có mọi thứ. Nếu anh Quân yêu chị Loan và lấy chị ấy, anh Quân sẽ có một cuộc sống yên bình và ổn định. Con đã đấu tranh tâm lý rất nhiều trước khi đi gặp mẹ. Dù mẹ không yêu cầu con rời xa anh ấy, có lẽ con cũng sẽ bỏ đi. Anh ấy không nhớ ra được con là ai cũng là một cái cớ cho con.
_Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô không đến thăm con trai tôi khi nó đang nằm trong bệnh viện?
Diễm hỏi Hồng và Trường về công việc, và tiến độ kinh doanh của hai người. Trường muốn hỏi em gái đã gặp lại Quân trong hoàn cảnh nào và hai người đang sống có hạnh phúc không?
Trường nhìn khuôn mặt buồn bã của Diễm. Trường không cần hỏi cũng biết trước được câu trả lời. Không ai có thể dấu được nỗi buồn, đau khổ và hạnh phúc của bản thân mình. Dù Diễm có cố gượng cười, cố tỏ ra không có chuyện gì cũng không dấu được Hồng và Trường. Cả hai thở dài, lúc Diễm rời xa Quân, họ cũng lo. Bây giờ Diễm và Quân quay về với nhau, họ cũng sống không yên vì lo cho hai người.
Ý nghĩ từ bây giờ phải sống cùng bố mẹ Quân khiến Diễm hoảng sợ và lo lắng. Diễm không quen sống với người lạ, cũng không quen cảm giác trở thành một nàng dâu trong gia đình. Diễm không có khái niệm bổn phận làm dâu sẽ phải thể hiện như thế nào.
Diễm đứng lặng nhìn cánh cống sắt cao cao trước mặt. Diễm từng đến đây, thậm chí từng sống ở đây hai ngày nhưng chưa có lần nào đáng sợ như lần này. Diễm thấy mình sắp bị nhốt trong một cái lồng bị khóa kín.
Ông Trương mời gia đình Trường đến nhà ăn cơm và chung vui với gia đình. Diễm lấy Quân, Trường trở thành anh rể nên không thể không đến.
Hồng nắm chặt tay Diễm. Hồng động viên.
_Em đừng lo. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
Diễm run rẩy nói.
_Em…em lo lắm. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một người con dâu. Em không biết phải làm gì cả.
Hồng mỉm cười.
_Lúc đầu ai cũng có tâm lý hoang mang lo sợ như em nhưng dần dần em sẽ thấy làm một người con dâu không khó và không đáng sợ như em tưởng.
_Em..em cũng hy vọng em có thể làm tốt bổn phận của mình.
_Đi nào em gái.
Hồng nắm tay Diễm. diễm nắm tay Diễm Lệ. Cả ba đi vào trong nhà. Bà giúp việc gặp lại Diễm. Bà mừng rơi nước mặt. Bà vồn vã cầm lấy tay Diễm.
_Chào cô. Đã lâu quá rồi, tôi mới gặp lại cô.
Diễm rơi lệ. Diễm gượng cười.
_Dì…Dì có khỏe không?
_Dì khỏe. Nhìn cháu xanh xao quá. Cháu vừa mới bị ốm dậy hay sao?
_Dạ, cháu không sao. Cháu chỉ hơi choáng váng một chút thôi.
_Vào nhà đi. Để Dì đi nấu thứ gì đó cho cháu ăn.
Diễm cảm động nói.
_Cảm ơn Dì.
Thằng bé nhanh chóng làm quen với quanh cảnh xung quanh nhà. Ông Trương không rời xa thằng cháu nội. Hai ông cháu thỉnh thoảng lại cười phá lên. Bà Phương nhìn thằng bé không rời, bà chăm chú nghe ông Trương và thằng bé nói chuyện với nhau. Thằng bé khôn khéo luôn kéo bà Phương vào câu chuyện của hai ông cháu. Bà Phương không có cảm giác bị bỏ rơi khi thằng bé biết cư xử.
Quân nắm lấy tay Diễm. Quân giục.
_Cô lên phòng cất va ly hành lý đi.
Diễm lắp bắp hỏi.
_Em...em ở phòng nào?
Quân lạnh lùng đáp.
_Cô nghĩ là cô còn có thể ở phòng nào nữa? Tôi là chồng cô, cô phải ở phòng của tôi. Ngay cả một điều cơ bản như thế này mà cô cũng hỏi?
Diễm im lặng không đáp. Diễm vẫn không thể làm quen được với cuộc sống mới. Từ một gia đình nhỏ, Diễm bị lôi kéo vào một đại gia đình. Từ một cô gái luôn làm theo ý mình, từ nay Diễm phải sống trong khuôn phép. Diễm bị chồng ghét, mẹ chồng ghét. Diễm tự hỏi liệu mình có thể tồn tại được lâu trong gia đình này không hay là thêm một lần nữa Diễm lại phải ra đi.
Bà Hoa, Hồng, bà giúp việc. Cả ba đang cùng nhau chuẩn bị bữa cơm trưa. Quân muốn cả nhà đi ăn ở nhà hàng nhưng ông Trương muốn nấu cơm rồi cùng ăn ở nhà cho ấm cúng.
Diễm quan sát căn phòng của Quân. Căn phòng này không xa lạ với Diễm. Sau năm năm cũng không có gì đổi khác. Quân là người khá bảo thủ nên ít thay đổi thói quen và sở thích của mình.
Quân cau mày.
_Cô không lo mắc quần áo của cô và tủ áo đi.
_Em...em nghĩ là em sẽ thu xếp hành lý sau. Em cần phụ nấu ăn.
Không cần nghe Quân nói đồng ý hay không. Diễm đi xuống bếp. Diễm cùng nấu nướng với mọi người.
Thằng nhóc, Quân, Trường, Bà Phương và Diễm Lệ ngồi ngoài phòng khách. Bà Phương giữ im lặng, bà ít nói, bà cũng không có gì để nói.
Diễm bước vào nhà bà mà không nghe thấy bất cứ một lời phản đối nào của bà. Bà không chấp nhận Diễm làm con dâu cũng không được vì Quân đã quyết tâm lấy Diễm bằng được. Ông Trương cũng ủng hộ Quân. Không còn cách nào khác, bà đành phải đồng ý. Nếu Loan tìm mọi cách để lôi kéo Quân về phía mình, bà còn lý do ép Quân nhưng đằng này Loan không những chấp nhận hủy hôn, Loan còn lịch sự gọi điện cho bà Phương và khuyên bà nên chấp nhận Diễm.
Ông Trương và thằng bé là vô tư nhất. Cả hai nói chuyện, cười đùa không ngớt. Không ngờ một ông già hơn sáu mươi tuổi và một thằng nhóc mới năm tuổi có nhiều chuyện để nói với nhau như thế.
Trường và Quân nói chuyện với nhau. Trường không muốn nói chuyện về Diễm trước mặt bà Phương nên chuyển sang chủ đề kinh tế. Cả hai đều là những doanh nhân thành đạt nên họ có nhiều quan điểm giống nhau.
Nấu xong. Diễm phụ Bà Hoa, Hồng dọn tất cả ra bàn ăn. Chiếc bàn ăn dài và rộng của nhà Quân vẫn rộng so với hai gia đình. Diễm vốn ăn ít, tâm tư, tình cảm bị xáo trộn nên hầu như không nuốt nổi.
Mỗi lần nhìn thức ăn trên bàn. Diễm lại muốn nôn. Cố ăn hết một bát cơm. Diễm lúng túng nói.
_Con no rồi. Con xin phép.
Ông Trương quan tâm hỏi.
_Con không sao chứ?
_Dạ, con không sao. Con không cảm thấy đói nên ăn không được ngon miệng.
Quân nhíu mày không nói gì. Trường định mở miệng hỏi. Hồng đạp nhẹ vào chân Trường. Hồng ngầm bảo hãy để cho Diễm đi. Diễm cần nghỉ ngơi. Trường hiểu ý nên không lên tiếng. Thằng bé quan sát vẻ mặt của từng người một, nó hiểu nên chỉ cười trừ.
Diễm nhanh chóng đi lên lầu. Mở cửa phòng, lấy một bộ đồ. Diễm muốn đi tắm. Diễm cần tẩy hết bụi đường, buồn phiền và mệt mỏi.
Vừa mặt xong bộ quần áo, đang chải tóc. Diễm giật mình thấy mẹ chồng đang ngồi trên giường. Diễm lắp bắp.
_Con...con chào mẹ. Mẹ không ăn tiếp nữa sao?
_Tôi có làm gì cô đâu. Tại sao cô phải sợ tôi như thế?
Diễm ấp úng.
_Con...con...
Vỗ nhẹ xuống nệm. Bà Phương nói.
_Cô ngồi xuống đi.
Diễm rụt rè đáp.
_Vâng.
Diễm ngồi xống bên cạnh bà Phương. Bà hỏi Diễm.
_Năm năm qua cô sống thế nào?
_Dạ. Cuộc sống của con khá ổn.
_Nghe nói bây giờ cô là một nhà văn và một họa sĩ nổi tiếng?
Diễm khiêm tốn đáp.
_Con chỉ làm công việc con yêu thích. Con nghĩ so với mọi người, những thành tựu mà con đạt được không là gì cả.
_Cô phải nuôi thằng bé một mình chắc là cô vất vả lắm?
Diễm kinh ngạc nhìn bà Phương. Diễm tưởng bà lên đây để chửu rủa mình nhưng thật không ngờ bà chỉ hỏi về cuộc sống của mình trong năm năm qua.
Nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của thằng bé. Diễm mỉm cười nói.
_Con không cho rằng con vất vả. Thằng bé là tất cả của con. Chỉ cần thằng bé vui và sống hạnh phúc thì những vất vả đó có là gì.
Bà Phương nhìn nụ cười nở trên môi, khuôn mặt tràn đầy tình yêu dành cho thằng bé. Bà thấy Diễm rất yêu thằng bé, chỉ có yêu thằng bé, Diễm mới có biểu hiện hạnh phúc và không dấu giếm tình mẫu tử dành cho thằng bé như thế này.
_Sao ngày đó cô không nói cho tôi biết cô có thai mà đã vội bỏ đi?
Quân thấy bà Phương đi lên lầu. Sợ Diễm bị tổn thương nên Quân vội đi lên theo. Quân nhìn vợ đang nói chuyện thoải mái với mẹ mình. Quân thở phào nhẹ nhõm, định đi ngay xuống lầu khi thấy họ không tìm cách gây sự hay cãi nhau nhưng câu hỏi của bà Phương đã gây được sự chú ý của Quân.
Diễm thở dài đáp.
_Con xin lỗi. Khi con biết được mình có thai. Con rất hạnh phúc và sung sướng. Con luôn mong anh Quân mong tỉnh lại để con nói cho anh ấy biết chúng con sắp có một đứa con nhưng...
Diễm ngập ngừng rồi nói tiếp.
_Nhưng mẹ đã yêu cầu con rời xa anh ấy. Mẹ không cho phép con được gặp anh ấy hay làm phiền gì đến anh ấy. Con yêu anh ấy, con luôn muốn được ở gần bên anh ấy. Dù không có thai, con cũng không muốn phải xa anh ấy. Nhưng con nhận thấy mẹ nói đúng. Con là một người luôn đem lại xui xẻo cho người khác, con cũng nhận thấy bản thân con không có gì cả, trong khi chị Loan có mọi thứ. Nếu anh Quân yêu chị Loan và lấy chị ấy, anh Quân sẽ có một cuộc sống yên bình và ổn định. Con đã đấu tranh tâm lý rất nhiều trước khi đi gặp mẹ. Dù mẹ không yêu cầu con rời xa anh ấy, có lẽ con cũng sẽ bỏ đi. Anh ấy không nhớ ra được con là ai cũng là một cái cớ cho con.
_Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô không đến thăm con trai tôi khi nó đang nằm trong bệnh viện?
Bình luận facebook