Marvellous
Moderator
-
muon-chong-303
Chương 303
Diễm khép cửa phòng. Cởi áo khoác, áo sơ mi của Quân. Diễm lắc đầu ngán ngẩm. Chiều nay Diễm tưởng có thể giảng hòa với Quân. Không ngờ lại nhìn thấy Quân trong tình trạng này. Quân không những say sỉn, về muộn, Quân còn về cùng với Mỹ Dung. Không hiểu Quân đã đi đâu cả buổi chiều và gặp Mỹ Dung trong trường hợp nào. Diễm càng nghĩ càng tức, càng bực mình. Nhưng cũng phải cố nén để chăm sóc Quân.
Lau người thay quần áo cho Quân xong. Diễm xuống bếp nấu canh giải rượu cho Quân. Sợ Quân đói, Diễm còn cẩn thận nấu vài món mà Quân thích.
Không ngủ được. Diễm tiếp tục làm việc. Biết mình không thể tập trung làm được việc gì vì tức giận đang xâm chiếm hết tâm trí, Diễm chọn đọc sách, xem tranh và nghe nhạc giao hưởng.
Đeo headphone, Diễm chọn mấy list nhạc yêu thích. Âm nhạc giúp Diễm giải tỏa hết căng thẳng và stress trong người.
Diễm ngủ quên lúc nào không biết. Ba giờ sáng Quân giật mình thức dậy. Đầu Quân đau nhức vì rượu. Quan sát căn phòng, Quân thấy mình đang ngủ ở nhà. Quần áo trên người đã được thay.
Quân quay sang nhìn Diễm đang ngủ trên bàn, máy tính vẫn còn mở. Quân đoán Diễm đã thức cả đêm. Nhớ lại chuyện xảy ra chuyện chiều hôm nay. Quân lo sợ vì Mỹ Dung chính là người đã đưa Quân về nhà.
Quân cố gắng ngồi dậy, nhìn bát canh và một cốc nước đặt trên bàn. Quân cảm thấy có lỗi với Diễm. Uống gần hết bát canh và nửa cốc nước, Quân thấy khá hơn.
Nhẹ nhàng đặt Diễm lên giường và kéo chăn ngang người Diễm. Quân ngồi im nhìn Diễm ngủ. Quân đang lo lắng không yên. Vì lý do Quân hủy hôn với Loan nên ông Trần đang tìm cách gây khó dễ cho Quân.
Công ty bên Mỹ của Quân có nguy cơ bị mất nếu Quân không tìm ra cách chứng minh nó thuộc về mình. Vừa buồn vừa tức, Quân đã lái xe về công ty. Gặp lại mấy người bạn cũ và cô thư kí của mình. Quân đã đi uống rượu với họ. Quân đã say không còn biết gì. Quân đã bị những lời nói của Mỹ Dung tác động đến mình, hậu quả Quân đã buông thả cơ thể và biến thành một thằng nát rượu.
Mở cửa phòng thằng bé. Thấy con trai ngủ ngon. Quân thì thầm.
_Bố xin lỗi. Thêm một lần nữa bố lại thất hứa với con.
Vuốt nhẹ mái tóc thằng bé. Quân đặt một nụ hôn trên trán. Không thể đi ngủ lại. Quân đi tắm.
Với tình trạng hiện tại. Quân khó mà ở nhà thêm được nữa. Quân cần quay về Mỹ. Nếu muốn giữ lại công ty của mình, Quân cần tìm thêm tài liệu và chứng cứ. Ông Trần không phải là một đối thủ dễ chịu. Là một con người có thế lực và thông minh. Ông xứng đáng là một đối thủ ngang tài với Quân.
Quân thích thử thách, thích thử sức với những biến cố khác nhau. Quân dự định chỉ ở nhà mấy hôm rồi sẽ quay về Mỹ. Chỉ đến khi công việc hoàn thành và chứng minh được công ty là của mình. Quân mới có thể yên tâm quay trở về nhà đón tết cùng gia đình.
Năm giờ sáng. Quân rời khỏi nhà. Diễm vẫn chưa dậy nên không thể gặp được Quân. Lúc Diễm dậy thì Quân đã đi rồi. Diễm gọi điện cho Quân, chỉ nói được hai ba câu. Quân bảo bận nên cúp máy luôn. Diễm hụt hẫng vì không hiểu tại sao Quân lại cư xử lạ lùng như thế. chẳng phải chiều hôm qua, Quân đã vui vẻ và mỉm cười với Diễm là gì?
Buổi sáng thằng bé cùng ông bà nội đi tập thể dục. Diễm không thể tập trung được gì nên sau khi cùng bà Liên và bà Hoa nấu cơm cho cả nhà. Diễm lái xe đến thăm Trường.
Đã lâu rồi hai em không gặp lại nhau nên có nhiều chuyện cần nói. Kế hoạch đi chơi của Diễm bị hủy bỏ khi vừa đi ra cổng. Diễm gặp Bảo.
Bảo nhìn Diễm bằng con mắt chiêm ngưỡng. Diễm vui mừng.
_Chào anh! lâu rồi mới gặp.
_Trông em vẫn xinh đẹp như xưa. Không phải nói là em xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa.
Diễm đỏ mặt.
_Anh đừng khen em. Thế nào anh đã tìm thấy một nửa của mình chưa?
Bảo thở dài.
_Anh đã cố nhưng không thấy ai hợp với mình cả.
_Tại anh kén chọn quá nên mới thấy không ai hợp với anh. Chỉ cần anh mở lòng mình ra anh sẽ thấy có một ai đó đang chờ anh ở phía trước.
_Em thi sĩ quá. Thảo nào em là một nhà văn nổi tiếng.
_Anh lại trêu em.
_Quân có nhà không em?
_Anh ấy rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi.
_Thằng này tệ thật. bạn bè tới nhà chơi, nó lại bỏ đi đâu mất. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện được không?
_Vâng.
Diễm và Bảo tìm một quán cà phê ven đường. Bảo hỏi Diễm về cuộc sống trong năm năm qua Diễm sống như thế nào, có vất vả lắm không? Và Diễm gặp lại Quân trong trường hợp nào?
Diễm kể sơ qua cho Bảo nghe. Bảo chăm chú ngồi nghe. Thỉnh thoảng thở dài. Bảo mong Diễm và Quân có thể sống hạnh phúc bên nhau và không bao giờ phải chia xa nữa.
Diễm cũng hỏi Bảo về cuộc sống trong năm năm qua. Bảo vừa trả lời Diễm, vừa bông đùa về nghề nghiệp của mình. Diễm mỉm cười không bình luận gì.
Bảo thấy Diễm không có gì thay đổi. So với trước kia. Diễm đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, đằm thắm và dịu dàng. Sức hút của Diễm đối với Bảo ngày càng tăng. Bảo không tin được rằng đã năm năm trôi qua rồi. Diễm vẫn khiến Bảo bối rối và nghĩ ngợi vu vơ.
Bảo tiếc nuối chia tay Diễm.
_Anh có việc bận nên không thể nói chuyện với em lâu. Hẹn em khi khác.
_Anh nhớ thường xuyên đến nhà em chơi.
_Anh biết rồi. Chào em.
_Chào anh.
Bảo phóng xe đi trước. Diễm lái xe đến nhà Trường.
**********************
Trong một con thuyền lênh đênh trên biển thế này. Loan không thể trốn tránh được Felipe. Loan không hiểu tại sao Felipe nhất định không để cho mình yên.
Buổi sáng Loan đứng ngắm biển trên lan can tàu. Có một người đàn ông người Ý bước lại gần Loan. Anh ta lịch sự chào Loan.
_Chào cô! Tôi có thể đứng ở đây được chứ?
Anh ta hỏi Loan bằng một giọng Anh rất chuẩn. Loan mỉm cười đáp.
_Cứ tự nhiên. Tôi không phiền.
_Cô là người nước nào?
_Điều này có quan trọng không?
_Ồ, nếu cô không muốn trả lời tôi cũng không sao. Tôi chỉ hỏi vì hiếu kỳ.
_Tôi là người Việt nam.
Lông mày anh ta nhăn lại.
_Việt nam? Tôi đã nghe nói rất nhiều về đất nước của cô nhưng chưa thực sự được vinh hạnh đến thăm quan. Khi nào tôi có thể đi, cô có thể trở thành hướng dẫn viên du lịch của tôi được không?
Loan nghĩ thầm. Anh chàng này định tán tỉnh mình đây.
Loan cười duyên dáng.
_Để xem khi đó tôi có rảnh không?
Felipe thấy Loan đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông. Tự nhiên Felipe thấy ghen và tức giận. Thấy Loan ban phát nụ cười duyên dáng của mình cho một người đàn ông khác một cách dễ dàng, Felipe không làm sao chấp nhận được sự thật này.
Chưa kịp hiểu mình đang làm gì. Felipe đã bước lại gần Loan.
_Chào em! Em bỏ đi đâu mà để anh đi tìm em mãi?
Loan há hốc mồm vì kinh ngạc. Loan không hiểu Felipe định giở trò gì. Rất tự nhiên Felipe vòng tay qua eo Loan như muốn ngầm nói cho anh chàng người Ý biết. Loan không đi một mình.
Loan bực mình nói nhỏ.
_Bỏ bàn tay của anh ra khỏi người tôi.
Felipe tảng lờ lời nói của Loan. Felipe hỏi anh chàng người Ý.
_Chào anh!
Anh ta nhìn bàn tay đang ôm quanh eo Loan. Đoán Felipe là chồng hay là người yêu của Loan. Anh ta cẩn thận nói.
_Chào anh!
Hai người trao đổi ngắn gọn với nhau vài câu. Felipe kéo Loan đi theo mình. Loan hất bỏ tay Felipe ra khỏi người mình.
_Anh làm ơn đừng có phá tôi nữa được không?
Felipe lạnh lùng hỏi.
_Cô thích anh chàng người Ý đó à?
_Tôi có thích anh ta hay không thì có liên quan gì đến anh. Anh nên nhớ tôi không nợ nần gì anh, cũng không làm gì có lỗi với anh. Anh không có quyền kiểm soát cuộc đời tôi.
Nói xong, Loan đùng đùng bỏ đi. Felipe đứng lặng nhìn theo. Vuốt tóc ra sau gáy, đây là lần đầu tiên Felipe thấy cuộc sống của mình vô nghĩa. Dù đã từng có nhiều đàn bà đi qua cuộc đời mình nhưng không có ai có thể khiến Felipe bị ảnh hưởng và nghĩ đến nhiều như Loan.
Không muốn bị Loan chi phối tình cảm của mình. Felipe nhanh chóng đi tìm cô tình nhân Felipe mới quen trên tàu. Felipe tin rằng chỉ cần vui thú bên cô ta. Felipe có thể quên được Loan.
Tự tin với những suy nghĩ trong đầu, Felipe gõ cửa phòng của cô ta. Cánh cửa mở ra và đóng lại ngay lập tức.
Loan trở về phòng. Lấy sách, mở máy tính. Loan chìm đắm trong tác phẩm văn học cổ điển. Loan say sưa đọc đến nỗi khi bầu trời chập choạng tối, Loan mới giật mình nhớ giờ cơm trưa đã qua và giờ cơm tối đã tới.
Nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo. Loan đi ra phòng ăn. Lần này đúng như mong ước của Loan. Felipe tảng lờ như không nhìn thấy Loan. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Loan một cái rồi quay mặt đi. Anh ta nói chuyện vui vẻ với một cặp vợ chồng trung niên người Pháp và cô nhân tình của anh ta.
Loan mặc dù tức giận nhưng cảm thấy khá hơn khi không bị Felipe làm phiền. Loan đang dùng bữa. Anh chàng người Ý lúc sáng bước đến. Loan kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta mỉm cười nói.
_Xin lỗi vì làm phiền cô nhưng tôi có thể dùng bữa cùng cô được chứ?
Loan cảm thấy gánh mình lạnh toát. Theo phản xạ, Loan quay lại. Loan thấy Felipe đang nhìn chằm chằm về phía mình. Loan ớn lạnh khi thấy đôi mắt rực lửa của Felipe. Loan tức mình nghĩ. Anh là gì của tôi? Trong khi anh có quyền vui chơi với hết người đàn bà này đến người đàn bà khác, chẳng lẽ tôi không thể tìm cho mình một người đàn ông khác ngoài anh sao?
Loan cố tình mỉm cười thật ngọt.
_Tại sao lại không? Tôi đang buồn.
Anh ta vui sướng.
_May quá. Tôi tưởng cô sẽ không cho phép tôi được ăn cùng cô.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống. Bồi bàn bưng thức ăn cho anh ta.
_Tôi có thể biết cô tên là gì được không?
_Tôi là Jenifer Loan.
_Tôi là Domenech.
Diễm khép cửa phòng. Cởi áo khoác, áo sơ mi của Quân. Diễm lắc đầu ngán ngẩm. Chiều nay Diễm tưởng có thể giảng hòa với Quân. Không ngờ lại nhìn thấy Quân trong tình trạng này. Quân không những say sỉn, về muộn, Quân còn về cùng với Mỹ Dung. Không hiểu Quân đã đi đâu cả buổi chiều và gặp Mỹ Dung trong trường hợp nào. Diễm càng nghĩ càng tức, càng bực mình. Nhưng cũng phải cố nén để chăm sóc Quân.
Lau người thay quần áo cho Quân xong. Diễm xuống bếp nấu canh giải rượu cho Quân. Sợ Quân đói, Diễm còn cẩn thận nấu vài món mà Quân thích.
Không ngủ được. Diễm tiếp tục làm việc. Biết mình không thể tập trung làm được việc gì vì tức giận đang xâm chiếm hết tâm trí, Diễm chọn đọc sách, xem tranh và nghe nhạc giao hưởng.
Đeo headphone, Diễm chọn mấy list nhạc yêu thích. Âm nhạc giúp Diễm giải tỏa hết căng thẳng và stress trong người.
Diễm ngủ quên lúc nào không biết. Ba giờ sáng Quân giật mình thức dậy. Đầu Quân đau nhức vì rượu. Quan sát căn phòng, Quân thấy mình đang ngủ ở nhà. Quần áo trên người đã được thay.
Quân quay sang nhìn Diễm đang ngủ trên bàn, máy tính vẫn còn mở. Quân đoán Diễm đã thức cả đêm. Nhớ lại chuyện xảy ra chuyện chiều hôm nay. Quân lo sợ vì Mỹ Dung chính là người đã đưa Quân về nhà.
Quân cố gắng ngồi dậy, nhìn bát canh và một cốc nước đặt trên bàn. Quân cảm thấy có lỗi với Diễm. Uống gần hết bát canh và nửa cốc nước, Quân thấy khá hơn.
Nhẹ nhàng đặt Diễm lên giường và kéo chăn ngang người Diễm. Quân ngồi im nhìn Diễm ngủ. Quân đang lo lắng không yên. Vì lý do Quân hủy hôn với Loan nên ông Trần đang tìm cách gây khó dễ cho Quân.
Công ty bên Mỹ của Quân có nguy cơ bị mất nếu Quân không tìm ra cách chứng minh nó thuộc về mình. Vừa buồn vừa tức, Quân đã lái xe về công ty. Gặp lại mấy người bạn cũ và cô thư kí của mình. Quân đã đi uống rượu với họ. Quân đã say không còn biết gì. Quân đã bị những lời nói của Mỹ Dung tác động đến mình, hậu quả Quân đã buông thả cơ thể và biến thành một thằng nát rượu.
Mở cửa phòng thằng bé. Thấy con trai ngủ ngon. Quân thì thầm.
_Bố xin lỗi. Thêm một lần nữa bố lại thất hứa với con.
Vuốt nhẹ mái tóc thằng bé. Quân đặt một nụ hôn trên trán. Không thể đi ngủ lại. Quân đi tắm.
Với tình trạng hiện tại. Quân khó mà ở nhà thêm được nữa. Quân cần quay về Mỹ. Nếu muốn giữ lại công ty của mình, Quân cần tìm thêm tài liệu và chứng cứ. Ông Trần không phải là một đối thủ dễ chịu. Là một con người có thế lực và thông minh. Ông xứng đáng là một đối thủ ngang tài với Quân.
Quân thích thử thách, thích thử sức với những biến cố khác nhau. Quân dự định chỉ ở nhà mấy hôm rồi sẽ quay về Mỹ. Chỉ đến khi công việc hoàn thành và chứng minh được công ty là của mình. Quân mới có thể yên tâm quay trở về nhà đón tết cùng gia đình.
Năm giờ sáng. Quân rời khỏi nhà. Diễm vẫn chưa dậy nên không thể gặp được Quân. Lúc Diễm dậy thì Quân đã đi rồi. Diễm gọi điện cho Quân, chỉ nói được hai ba câu. Quân bảo bận nên cúp máy luôn. Diễm hụt hẫng vì không hiểu tại sao Quân lại cư xử lạ lùng như thế. chẳng phải chiều hôm qua, Quân đã vui vẻ và mỉm cười với Diễm là gì?
Buổi sáng thằng bé cùng ông bà nội đi tập thể dục. Diễm không thể tập trung được gì nên sau khi cùng bà Liên và bà Hoa nấu cơm cho cả nhà. Diễm lái xe đến thăm Trường.
Đã lâu rồi hai em không gặp lại nhau nên có nhiều chuyện cần nói. Kế hoạch đi chơi của Diễm bị hủy bỏ khi vừa đi ra cổng. Diễm gặp Bảo.
Bảo nhìn Diễm bằng con mắt chiêm ngưỡng. Diễm vui mừng.
_Chào anh! lâu rồi mới gặp.
_Trông em vẫn xinh đẹp như xưa. Không phải nói là em xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa.
Diễm đỏ mặt.
_Anh đừng khen em. Thế nào anh đã tìm thấy một nửa của mình chưa?
Bảo thở dài.
_Anh đã cố nhưng không thấy ai hợp với mình cả.
_Tại anh kén chọn quá nên mới thấy không ai hợp với anh. Chỉ cần anh mở lòng mình ra anh sẽ thấy có một ai đó đang chờ anh ở phía trước.
_Em thi sĩ quá. Thảo nào em là một nhà văn nổi tiếng.
_Anh lại trêu em.
_Quân có nhà không em?
_Anh ấy rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi.
_Thằng này tệ thật. bạn bè tới nhà chơi, nó lại bỏ đi đâu mất. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện được không?
_Vâng.
Diễm và Bảo tìm một quán cà phê ven đường. Bảo hỏi Diễm về cuộc sống trong năm năm qua Diễm sống như thế nào, có vất vả lắm không? Và Diễm gặp lại Quân trong trường hợp nào?
Diễm kể sơ qua cho Bảo nghe. Bảo chăm chú ngồi nghe. Thỉnh thoảng thở dài. Bảo mong Diễm và Quân có thể sống hạnh phúc bên nhau và không bao giờ phải chia xa nữa.
Diễm cũng hỏi Bảo về cuộc sống trong năm năm qua. Bảo vừa trả lời Diễm, vừa bông đùa về nghề nghiệp của mình. Diễm mỉm cười không bình luận gì.
Bảo thấy Diễm không có gì thay đổi. So với trước kia. Diễm đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, đằm thắm và dịu dàng. Sức hút của Diễm đối với Bảo ngày càng tăng. Bảo không tin được rằng đã năm năm trôi qua rồi. Diễm vẫn khiến Bảo bối rối và nghĩ ngợi vu vơ.
Bảo tiếc nuối chia tay Diễm.
_Anh có việc bận nên không thể nói chuyện với em lâu. Hẹn em khi khác.
_Anh nhớ thường xuyên đến nhà em chơi.
_Anh biết rồi. Chào em.
_Chào anh.
Bảo phóng xe đi trước. Diễm lái xe đến nhà Trường.
**********************
Trong một con thuyền lênh đênh trên biển thế này. Loan không thể trốn tránh được Felipe. Loan không hiểu tại sao Felipe nhất định không để cho mình yên.
Buổi sáng Loan đứng ngắm biển trên lan can tàu. Có một người đàn ông người Ý bước lại gần Loan. Anh ta lịch sự chào Loan.
_Chào cô! Tôi có thể đứng ở đây được chứ?
Anh ta hỏi Loan bằng một giọng Anh rất chuẩn. Loan mỉm cười đáp.
_Cứ tự nhiên. Tôi không phiền.
_Cô là người nước nào?
_Điều này có quan trọng không?
_Ồ, nếu cô không muốn trả lời tôi cũng không sao. Tôi chỉ hỏi vì hiếu kỳ.
_Tôi là người Việt nam.
Lông mày anh ta nhăn lại.
_Việt nam? Tôi đã nghe nói rất nhiều về đất nước của cô nhưng chưa thực sự được vinh hạnh đến thăm quan. Khi nào tôi có thể đi, cô có thể trở thành hướng dẫn viên du lịch của tôi được không?
Loan nghĩ thầm. Anh chàng này định tán tỉnh mình đây.
Loan cười duyên dáng.
_Để xem khi đó tôi có rảnh không?
Felipe thấy Loan đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông. Tự nhiên Felipe thấy ghen và tức giận. Thấy Loan ban phát nụ cười duyên dáng của mình cho một người đàn ông khác một cách dễ dàng, Felipe không làm sao chấp nhận được sự thật này.
Chưa kịp hiểu mình đang làm gì. Felipe đã bước lại gần Loan.
_Chào em! Em bỏ đi đâu mà để anh đi tìm em mãi?
Loan há hốc mồm vì kinh ngạc. Loan không hiểu Felipe định giở trò gì. Rất tự nhiên Felipe vòng tay qua eo Loan như muốn ngầm nói cho anh chàng người Ý biết. Loan không đi một mình.
Loan bực mình nói nhỏ.
_Bỏ bàn tay của anh ra khỏi người tôi.
Felipe tảng lờ lời nói của Loan. Felipe hỏi anh chàng người Ý.
_Chào anh!
Anh ta nhìn bàn tay đang ôm quanh eo Loan. Đoán Felipe là chồng hay là người yêu của Loan. Anh ta cẩn thận nói.
_Chào anh!
Hai người trao đổi ngắn gọn với nhau vài câu. Felipe kéo Loan đi theo mình. Loan hất bỏ tay Felipe ra khỏi người mình.
_Anh làm ơn đừng có phá tôi nữa được không?
Felipe lạnh lùng hỏi.
_Cô thích anh chàng người Ý đó à?
_Tôi có thích anh ta hay không thì có liên quan gì đến anh. Anh nên nhớ tôi không nợ nần gì anh, cũng không làm gì có lỗi với anh. Anh không có quyền kiểm soát cuộc đời tôi.
Nói xong, Loan đùng đùng bỏ đi. Felipe đứng lặng nhìn theo. Vuốt tóc ra sau gáy, đây là lần đầu tiên Felipe thấy cuộc sống của mình vô nghĩa. Dù đã từng có nhiều đàn bà đi qua cuộc đời mình nhưng không có ai có thể khiến Felipe bị ảnh hưởng và nghĩ đến nhiều như Loan.
Không muốn bị Loan chi phối tình cảm của mình. Felipe nhanh chóng đi tìm cô tình nhân Felipe mới quen trên tàu. Felipe tin rằng chỉ cần vui thú bên cô ta. Felipe có thể quên được Loan.
Tự tin với những suy nghĩ trong đầu, Felipe gõ cửa phòng của cô ta. Cánh cửa mở ra và đóng lại ngay lập tức.
Loan trở về phòng. Lấy sách, mở máy tính. Loan chìm đắm trong tác phẩm văn học cổ điển. Loan say sưa đọc đến nỗi khi bầu trời chập choạng tối, Loan mới giật mình nhớ giờ cơm trưa đã qua và giờ cơm tối đã tới.
Nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo. Loan đi ra phòng ăn. Lần này đúng như mong ước của Loan. Felipe tảng lờ như không nhìn thấy Loan. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Loan một cái rồi quay mặt đi. Anh ta nói chuyện vui vẻ với một cặp vợ chồng trung niên người Pháp và cô nhân tình của anh ta.
Loan mặc dù tức giận nhưng cảm thấy khá hơn khi không bị Felipe làm phiền. Loan đang dùng bữa. Anh chàng người Ý lúc sáng bước đến. Loan kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta mỉm cười nói.
_Xin lỗi vì làm phiền cô nhưng tôi có thể dùng bữa cùng cô được chứ?
Loan cảm thấy gánh mình lạnh toát. Theo phản xạ, Loan quay lại. Loan thấy Felipe đang nhìn chằm chằm về phía mình. Loan ớn lạnh khi thấy đôi mắt rực lửa của Felipe. Loan tức mình nghĩ. Anh là gì của tôi? Trong khi anh có quyền vui chơi với hết người đàn bà này đến người đàn bà khác, chẳng lẽ tôi không thể tìm cho mình một người đàn ông khác ngoài anh sao?
Loan cố tình mỉm cười thật ngọt.
_Tại sao lại không? Tôi đang buồn.
Anh ta vui sướng.
_May quá. Tôi tưởng cô sẽ không cho phép tôi được ăn cùng cô.
Anh ta kéo ghế ngồi xuống. Bồi bàn bưng thức ăn cho anh ta.
_Tôi có thể biết cô tên là gì được không?
_Tôi là Jenifer Loan.
_Tôi là Domenech.
Bình luận facebook