Marvellous
Moderator
-
muon-chong-36
Chương 36
Buổi tối hôm đó, ông Hải có tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để tiễn biệt Diễm ngày mai sang Mỹ chữa bệnh, vì là tiệc nhỏ nên ông không mời nhiều người, chỉ có gia đình Quân, và mấy người thân trong gia đình, Trường cũng được mời nhưng Trường lại từ chối không đến vì lí do bệnh tật.
Trường không đến làm Diễm bồn chồn không yên, vừa nói chuyện cùng với mọi người, Diễm vừa nhìn ra sân, Diễm mong Trường đến từng phút từng giây nhưng hình bóng Trường vẫn mãi biệt tăm.
Tiếng nhạc vang lên, từng đôi dìu nhau ra sàn nhảy, Quân mỉm cười bảo Diễm.
_Anh có thể mời em nhảy một bài được chứ….??
Diễm lắc đầu.
_Em hơi mệt, em xin lỗi em không muốn nhảy…..!!
_Thôi nào cô bé, chỉ nhảy một bài thôi, ngày mai chúng ta đi rồi, anh muốn có một chút kỉ niệm khi hai chúng ta còn ở đây….!!
Bà Phương nói xen vào.
_Hai đứa đưa nhau ra sàn nhảy đi, còn trẻ mà ngồi nói chuyện suông như mấy người già là không nên, đi đi cháu….!!
Bố Diễm cũng lên tiếng.
_Ra nhảy đi con, đừng để anh ấy phải đứng chờ….!!
_Đi đi con…..!!
Miễng cưỡng Diễm đứng dậy, tay Quân cầm lấy tay Diễm, cả hai đưa nhau ra sàn nhảy, Diễm không còn tâm trạng, không còn tâm trí để nhảy nhót nên Diễm mấy lần suýt giẵm vào chân Quân. Diễm đỏ bừng mặt nói.
_Em xin lỗi, em vô ý quá…!!
Quân cười.
_Không sao đâu, anh hiểu tâm trạng của em, ngày mai em phải đi xa nên lòng em không yên cũng phải….!!
Diễm nheo mắt trêu Quân.
_Xem ra chỉ có mình anh hiểu em, em thật vui sướng….!!
Quân cúi gần sát mặt Diễm.
_Em nói thật không, em nói như thế có nghĩa em đã chấp nhận tình cảm của anh….!!
Diễm đỏ mặt.
_Anh đừng trêu em nữa được không….??
Thấy Diễm sắp giận đến nơi, Quân vội nói.
_Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em bớt căng thẳng thôi…!!
Diễm mỉm cười.
_Cảm ơn anh đúng là nhờ anh mà tâm trạng em đã thấy khá hơn….!!
_Anh mừng quá vì anh cũng có một chút nào đó tác động đến tâm tư của em, anh tưởng trong lòng em anh chỉ là một người vô hình….!!
_Sao anh lại nói thế, chúng ta là bạn mà đúng không, em nên cảm ơn anh, vì anh luôn ở bên em những lúc em cần anh, luôn động viên em, an ủi em những lúc em buồn….!!
_Không lẽ trong lòng em, anh vẫn mãi chỉ là một người bạn tốt của em thôi sao…!!
Diễm trêu.
_Anh không muốn làm bạn của em à….??
_Không, anh muốn làm một người khác của em….!!
Diễm giả vờ ngu ngơ.
_Vậy là anh muốn trở thành một người dưng của em à…?? Nếu thế anh hơi tệ bạc với em đấy, em tưởng anh muốn làm một người bạn tốt với em, không ngờ anh lại không muốn, em xin lỗi vì em đã hiểu lầm ý tốt của anh….!!
Quân kêu lên.
_Em đừng nói lung được không, anh không muốn chỉ đơn giản được làm bạn tốt của em mà anh còn muốn trở thành một người đặc biệt của em nữa….!!
_Em xin lỗi nhưng em không thể, bây giờ em không nghĩ gì được nhiều, nên em không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng được….!!
_Không sao anh có thể chờ…!!
_Anh đừng làm thế, đời người ngắn ngủi lắm, anh hãy chọn cho mình một cô gái tốt, cô ấy sẽ yêu anh, sẽ ở bên cạnh anh, còn em, em không nhớ được gì cả, em sợ khi em nhớ được em là ai rồi, tình cảm của hai chúng ta hôm nay sẽ bị đổi thay….!!
_Em đừng lo lắng quá, nếu thật sự hai chúng ta thuộc về nhau thì điều đó đâu có ý nghĩa gì, anh chỉ sợ trong lòng em, em không nghĩ về anh mà đang nghĩ về một chàng trai khác….!!
Diễm đang nhảy bỗng khựng lại, khi nhìn thấy người đó, ánh mắt Diễm vô hồn, trái tim Diễm đập thật nhanh, lòng Diễm quặn đau, người đó cũng đang nhìn về phía Diễm.
Diễm thấy Trường đang cầm một ly rượu, người dựa vào thân cây, mắt nhìn về phía Diễm không rời, Diễm thấy gai hết cả người, vậy là cuối cùng Trường cũng đến.
Quân lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ….??
Diễm giật mình.
_Em không sao….!!
Đã đóng vai là một kẻ vô tình, một người không quen nên Diễm lờ Trường đi, Diễm vui vẻ bảo Quân.
_Mình nhảy tiếp chứ anh….??
Thấy Diễm tự nhiên vui vẻ nên Quân cũng vui lây, Quân nói.
_Ừ, anh cũng muốn nhảy với em thêm mấy bài nữa…!!
Cả hai lại xoắn lấy nhau, họ nhảy hết bài này đến bài khác, còn Trường, Trường cảm thấy bực mình, tức tối, Trường định đến đây chỉ để chào hỏi, chỉ đến để xem Diễm thế nào rồi ra về ngay nhưng Trường thật không ngờ Diễm vẫn vô tư, vẫn cười đùa như không có chuyện gì xảy ra, quá tức, Trường định đi về luôn nhưng một ý nghĩa vừa thoáng qua, Trường đặt ly rượu trên bàn, Trường mời một cô gái đứng ở bên cạnh.
_Tôi có thể mời cô nhảy một bài được chứ….??
Cô gái giật mình nhìn Trường, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, bí ẩn của Trường đã thu hút cô ta, cô ta mỉm cười nói.
_Vâng….!!
Trường và cô ta cùng nhau bước ra sàn nhảy, Trường cố ý nhảy gần sát vào người Diễm, thỉnh thoảng Trường còn giả vờ vô tình quẹt nhẹ vào người Diễm, Diễm gồng mình lên vì tức, hai hàm răng nghiến chặt, Diễm muốn quát Trường một trận, muốn mắng Trường cho hả cơn giận, nhưng Diễm phải cố nín, không chịu đựng được hơn nữa, Diễm mệt mỏi bảo Quân.
_Mình nghỉ thôi anh, em mệt rồi….!!
Quân đang hào hứng, tự dưng bị cắt ngang,Quân hỏi.
_Sao thế…?? Nhạc đang hay, nếu vào bây giờ thì hơi tiếc….!!
Diễm cáu.
_Nếu anh thích thì anh ở lại một mình đi, em vào trước đây…!!
Quân nắm lấy tay Diễm.
_Kìa em….!! Em sao thế, sao em lại tức anh, anh có làm gì em đâu….???
Quân quay sang nhìn Trường, Quân lờ mờ hiểu nguyên nhân khiến Diễm cáu giận là vì Trường đang âu yếm nhảy trong vòng tay một cô gái khác, Quân tức.
_Có phải em vì cậu ta nên mới như thế không, trong lòng em anh là gì, sao chưa bao giờ em nghĩ về anh dù chỉ là một chút….!!
Diễm khổ sở giải thích.
_Mong anh đừng hiểu lầm, giữa em và anh ấy thật sự đã kết thúc rồi, sau khi em nhận ra em không phải là vợ của anh ấy, anh ấy cũng đã có người yêu, em không còn hiểu lầm, không còn lừa dối chính bản thân em nữa, bây giờ em và anh ấy chỉ là bạn….!!
_Em có nói thật lòng không, nếu như giữa em và cậu ta không còn gì sao em phải tránh mặt cậu ta, sao chúng không đến chào hỏi họ, tại sao lại không….??
Quân nắm tay Diễm, lôi lại gần Trường, Quân mỉm cười chào Trường.
_Chào cậu, vết thương của cậu đã lành chưa….??
Trường nhìn bàn tay Quân cầm chặt lấy tay Diễm, Trường lạnh lùng đáp.
_Tôi không sao, nghe nói ngày mai hai người sẽ bay sang bên kia….??
Quân gật đầu.
_Đúng thế, cảm ơn cậu đã đến đây chung vui với gia đình…..!!
_Không có gì, tôi đến đây chỉ vì nể lời mời của ông Hải thôi….!!
Quân lôi Diễm đứng sát vào người, ánh mắt của Trường ngày càng tức tối, Trường nhếch mép.
_Sao hai người không nhảy đi….??
_Cô ấy hơi mệt nên có lẽ chúng tôi sẽ nghỉ sớm….!!
_Sao lại nghỉ, nhạc vẫn còn đang chơi, chúng ta phải vui cho hết đêm nay chứ…!!
Cấm lấy tay cô gái đi cùng, Trường hối thúc.
_Hai người cũng nên nhảy đi, tôi và cô ấy phải hoàn thành nốt bài này….!!
Ánh mắt Diễm nhìn Trường không rời, thấy Trường ôm cô gái khác trước mặt mình, lòng ghen tuông trong Diễm bùng lên, quá tức, Diễm bảo Quân.
_Mình cũng nhảy thôi anh….!!
_Nhưng em vừa bảo em bị mệt cơ mà….??
Diễm cười.
_Anh Trường nói đúng, nếu không nhảy thì phí lắm, chúng ta hiếm có cơ hội được vui chơi thỏa thích như hôm nay….!!
_Nếu thế chúng ta ra nhảy tiếp thôi….!!
Diễm và Quân lại nắm tay nhau, cả hai lại say sưa theo điệu nhảy, Diễm muốn trọc tức Trường nên không ngại dựa hẳn vào người Quân, không ngại nắm lấy tay Quân, không ngại mỉm cười thật tươi đối với Quân, không biết cách làm của Diễm có tác dụng không, nhưng Trường đã thấy tức giận, đầu đang bốc khói vì hận và vì ghen, đôi môi mím chặt, mặc dù nhảy với cô gái bên cạnh nhưng ánh mắt nhìn Diễm và Quân không rời, Trường ghé sát vào tai cô gái, Trường nói.
_Chúng ta có thể thay đổi tư thế được không….??
Cô ta đỏ bừng mặt, miệng ấp úng.
_Anh nói như thế nghĩa là sao, em không hiểu….??
Trường đáp.
_Em sẽ hiểu ngay thôi…!!
Tay Quân nắm tay Diễm, cả hai dơ lên cao, Diễm xoay một vòng, rất nhanh chóng, người đón lấy Diễm không phải là Quân mà là Trường, Trường bảo Quân.
_Chúng ta có thể đổi bạn nhảy được chứ….??
_________________
Buổi tối hôm đó, ông Hải có tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để tiễn biệt Diễm ngày mai sang Mỹ chữa bệnh, vì là tiệc nhỏ nên ông không mời nhiều người, chỉ có gia đình Quân, và mấy người thân trong gia đình, Trường cũng được mời nhưng Trường lại từ chối không đến vì lí do bệnh tật.
Trường không đến làm Diễm bồn chồn không yên, vừa nói chuyện cùng với mọi người, Diễm vừa nhìn ra sân, Diễm mong Trường đến từng phút từng giây nhưng hình bóng Trường vẫn mãi biệt tăm.
Tiếng nhạc vang lên, từng đôi dìu nhau ra sàn nhảy, Quân mỉm cười bảo Diễm.
_Anh có thể mời em nhảy một bài được chứ….??
Diễm lắc đầu.
_Em hơi mệt, em xin lỗi em không muốn nhảy…..!!
_Thôi nào cô bé, chỉ nhảy một bài thôi, ngày mai chúng ta đi rồi, anh muốn có một chút kỉ niệm khi hai chúng ta còn ở đây….!!
Bà Phương nói xen vào.
_Hai đứa đưa nhau ra sàn nhảy đi, còn trẻ mà ngồi nói chuyện suông như mấy người già là không nên, đi đi cháu….!!
Bố Diễm cũng lên tiếng.
_Ra nhảy đi con, đừng để anh ấy phải đứng chờ….!!
_Đi đi con…..!!
Miễng cưỡng Diễm đứng dậy, tay Quân cầm lấy tay Diễm, cả hai đưa nhau ra sàn nhảy, Diễm không còn tâm trạng, không còn tâm trí để nhảy nhót nên Diễm mấy lần suýt giẵm vào chân Quân. Diễm đỏ bừng mặt nói.
_Em xin lỗi, em vô ý quá…!!
Quân cười.
_Không sao đâu, anh hiểu tâm trạng của em, ngày mai em phải đi xa nên lòng em không yên cũng phải….!!
Diễm nheo mắt trêu Quân.
_Xem ra chỉ có mình anh hiểu em, em thật vui sướng….!!
Quân cúi gần sát mặt Diễm.
_Em nói thật không, em nói như thế có nghĩa em đã chấp nhận tình cảm của anh….!!
Diễm đỏ mặt.
_Anh đừng trêu em nữa được không….??
Thấy Diễm sắp giận đến nơi, Quân vội nói.
_Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em bớt căng thẳng thôi…!!
Diễm mỉm cười.
_Cảm ơn anh đúng là nhờ anh mà tâm trạng em đã thấy khá hơn….!!
_Anh mừng quá vì anh cũng có một chút nào đó tác động đến tâm tư của em, anh tưởng trong lòng em anh chỉ là một người vô hình….!!
_Sao anh lại nói thế, chúng ta là bạn mà đúng không, em nên cảm ơn anh, vì anh luôn ở bên em những lúc em cần anh, luôn động viên em, an ủi em những lúc em buồn….!!
_Không lẽ trong lòng em, anh vẫn mãi chỉ là một người bạn tốt của em thôi sao…!!
Diễm trêu.
_Anh không muốn làm bạn của em à….??
_Không, anh muốn làm một người khác của em….!!
Diễm giả vờ ngu ngơ.
_Vậy là anh muốn trở thành một người dưng của em à…?? Nếu thế anh hơi tệ bạc với em đấy, em tưởng anh muốn làm một người bạn tốt với em, không ngờ anh lại không muốn, em xin lỗi vì em đã hiểu lầm ý tốt của anh….!!
Quân kêu lên.
_Em đừng nói lung được không, anh không muốn chỉ đơn giản được làm bạn tốt của em mà anh còn muốn trở thành một người đặc biệt của em nữa….!!
_Em xin lỗi nhưng em không thể, bây giờ em không nghĩ gì được nhiều, nên em không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng được….!!
_Không sao anh có thể chờ…!!
_Anh đừng làm thế, đời người ngắn ngủi lắm, anh hãy chọn cho mình một cô gái tốt, cô ấy sẽ yêu anh, sẽ ở bên cạnh anh, còn em, em không nhớ được gì cả, em sợ khi em nhớ được em là ai rồi, tình cảm của hai chúng ta hôm nay sẽ bị đổi thay….!!
_Em đừng lo lắng quá, nếu thật sự hai chúng ta thuộc về nhau thì điều đó đâu có ý nghĩa gì, anh chỉ sợ trong lòng em, em không nghĩ về anh mà đang nghĩ về một chàng trai khác….!!
Diễm đang nhảy bỗng khựng lại, khi nhìn thấy người đó, ánh mắt Diễm vô hồn, trái tim Diễm đập thật nhanh, lòng Diễm quặn đau, người đó cũng đang nhìn về phía Diễm.
Diễm thấy Trường đang cầm một ly rượu, người dựa vào thân cây, mắt nhìn về phía Diễm không rời, Diễm thấy gai hết cả người, vậy là cuối cùng Trường cũng đến.
Quân lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ….??
Diễm giật mình.
_Em không sao….!!
Đã đóng vai là một kẻ vô tình, một người không quen nên Diễm lờ Trường đi, Diễm vui vẻ bảo Quân.
_Mình nhảy tiếp chứ anh….??
Thấy Diễm tự nhiên vui vẻ nên Quân cũng vui lây, Quân nói.
_Ừ, anh cũng muốn nhảy với em thêm mấy bài nữa…!!
Cả hai lại xoắn lấy nhau, họ nhảy hết bài này đến bài khác, còn Trường, Trường cảm thấy bực mình, tức tối, Trường định đến đây chỉ để chào hỏi, chỉ đến để xem Diễm thế nào rồi ra về ngay nhưng Trường thật không ngờ Diễm vẫn vô tư, vẫn cười đùa như không có chuyện gì xảy ra, quá tức, Trường định đi về luôn nhưng một ý nghĩa vừa thoáng qua, Trường đặt ly rượu trên bàn, Trường mời một cô gái đứng ở bên cạnh.
_Tôi có thể mời cô nhảy một bài được chứ….??
Cô gái giật mình nhìn Trường, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, bí ẩn của Trường đã thu hút cô ta, cô ta mỉm cười nói.
_Vâng….!!
Trường và cô ta cùng nhau bước ra sàn nhảy, Trường cố ý nhảy gần sát vào người Diễm, thỉnh thoảng Trường còn giả vờ vô tình quẹt nhẹ vào người Diễm, Diễm gồng mình lên vì tức, hai hàm răng nghiến chặt, Diễm muốn quát Trường một trận, muốn mắng Trường cho hả cơn giận, nhưng Diễm phải cố nín, không chịu đựng được hơn nữa, Diễm mệt mỏi bảo Quân.
_Mình nghỉ thôi anh, em mệt rồi….!!
Quân đang hào hứng, tự dưng bị cắt ngang,Quân hỏi.
_Sao thế…?? Nhạc đang hay, nếu vào bây giờ thì hơi tiếc….!!
Diễm cáu.
_Nếu anh thích thì anh ở lại một mình đi, em vào trước đây…!!
Quân nắm lấy tay Diễm.
_Kìa em….!! Em sao thế, sao em lại tức anh, anh có làm gì em đâu….???
Quân quay sang nhìn Trường, Quân lờ mờ hiểu nguyên nhân khiến Diễm cáu giận là vì Trường đang âu yếm nhảy trong vòng tay một cô gái khác, Quân tức.
_Có phải em vì cậu ta nên mới như thế không, trong lòng em anh là gì, sao chưa bao giờ em nghĩ về anh dù chỉ là một chút….!!
Diễm khổ sở giải thích.
_Mong anh đừng hiểu lầm, giữa em và anh ấy thật sự đã kết thúc rồi, sau khi em nhận ra em không phải là vợ của anh ấy, anh ấy cũng đã có người yêu, em không còn hiểu lầm, không còn lừa dối chính bản thân em nữa, bây giờ em và anh ấy chỉ là bạn….!!
_Em có nói thật lòng không, nếu như giữa em và cậu ta không còn gì sao em phải tránh mặt cậu ta, sao chúng không đến chào hỏi họ, tại sao lại không….??
Quân nắm tay Diễm, lôi lại gần Trường, Quân mỉm cười chào Trường.
_Chào cậu, vết thương của cậu đã lành chưa….??
Trường nhìn bàn tay Quân cầm chặt lấy tay Diễm, Trường lạnh lùng đáp.
_Tôi không sao, nghe nói ngày mai hai người sẽ bay sang bên kia….??
Quân gật đầu.
_Đúng thế, cảm ơn cậu đã đến đây chung vui với gia đình…..!!
_Không có gì, tôi đến đây chỉ vì nể lời mời của ông Hải thôi….!!
Quân lôi Diễm đứng sát vào người, ánh mắt của Trường ngày càng tức tối, Trường nhếch mép.
_Sao hai người không nhảy đi….??
_Cô ấy hơi mệt nên có lẽ chúng tôi sẽ nghỉ sớm….!!
_Sao lại nghỉ, nhạc vẫn còn đang chơi, chúng ta phải vui cho hết đêm nay chứ…!!
Cấm lấy tay cô gái đi cùng, Trường hối thúc.
_Hai người cũng nên nhảy đi, tôi và cô ấy phải hoàn thành nốt bài này….!!
Ánh mắt Diễm nhìn Trường không rời, thấy Trường ôm cô gái khác trước mặt mình, lòng ghen tuông trong Diễm bùng lên, quá tức, Diễm bảo Quân.
_Mình cũng nhảy thôi anh….!!
_Nhưng em vừa bảo em bị mệt cơ mà….??
Diễm cười.
_Anh Trường nói đúng, nếu không nhảy thì phí lắm, chúng ta hiếm có cơ hội được vui chơi thỏa thích như hôm nay….!!
_Nếu thế chúng ta ra nhảy tiếp thôi….!!
Diễm và Quân lại nắm tay nhau, cả hai lại say sưa theo điệu nhảy, Diễm muốn trọc tức Trường nên không ngại dựa hẳn vào người Quân, không ngại nắm lấy tay Quân, không ngại mỉm cười thật tươi đối với Quân, không biết cách làm của Diễm có tác dụng không, nhưng Trường đã thấy tức giận, đầu đang bốc khói vì hận và vì ghen, đôi môi mím chặt, mặc dù nhảy với cô gái bên cạnh nhưng ánh mắt nhìn Diễm và Quân không rời, Trường ghé sát vào tai cô gái, Trường nói.
_Chúng ta có thể thay đổi tư thế được không….??
Cô ta đỏ bừng mặt, miệng ấp úng.
_Anh nói như thế nghĩa là sao, em không hiểu….??
Trường đáp.
_Em sẽ hiểu ngay thôi…!!
Tay Quân nắm tay Diễm, cả hai dơ lên cao, Diễm xoay một vòng, rất nhanh chóng, người đón lấy Diễm không phải là Quân mà là Trường, Trường bảo Quân.
_Chúng ta có thể đổi bạn nhảy được chứ….??
_________________
Bình luận facebook