Marvellous
Moderator
-
muon-chong-41
Chương 41
Quá tức, ông Hải ôm lấy ngực, ông lảo đảo sắp ngã, Quân đừng bên cạnh, Quân đã nghe hầu hết cuộc đối thoại giữa ông Hải và Trường, Quân sợ hãi hỏi ông Hải.
_Chú không sao chứ….??
Ông Hải mặt trắng bệch, thều thào ông bảo.
_Mau lấy thuốc trong túi cho chú uống….!!
_Vâng…..!!
Sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi ít phút, ông cảm thấy khá hơn. Chiếc điện thoại đặt trên bàn, Quân tức giận nói.
_Cháu có thể thay chú nói chuyện với Trường được không ….??
_Ừ, cháu nói đi….!!
Quân tức giận quát Trường.
_Cậu đang giở trò gì thế hả…..??
Trường bật cười.
_Tôi không hiểu ý của anh….!!
_Đừng vờ vịt nữa, cậu có mục đích gì khi không cho Diễm bay sang Mỹ cùng với tôi….???
_Rất đơn giản vì tôi yêu cô ấy….!!
_Yêu cô ấy….?? Liệu có dễ dàng quá không…?? Cậu có hiểu yêu là như thế nào không, một người lạnh lùng và tàn nhẫn như cậu làm sao có thể yêu người khác, làm sao có thể thực lòng với Diễm….!!
Trường hét.
_Không lẽ người như anh mới xứng với cô ấy, người như anh mới thực lòng yêu cô ấy….!!
_Điều này còn phải bàn cãi hay sao, tôi không bao giờ ép cô ấy làm những chuyện mà cô ấy không thích, còn cậu, cậu luôn bắt ép cô ấy, nếu thực lòng yêu cô ấy cậu phải khiến cô ấy hạnh phúc, khiến cô ấy mỉm cười, còn cậu, cậu luôn làm cho cô ấy phải khóc, phải rơi lệ vì cậu, cậu không thấy cậu quá tàn nhẫn hay sao….??
Trường cáu.
_Tôi không cần biết đến mấy cái lí thuyết vớ vẩn của anh, tôi chỉ biết là tôi không thể nhường cô ấy cho anh, chỉ có thế thôi…!!
_Cậu đừng tưởng tôi sẽ để yên cho cậu, cậu dám cướp vợ chưa cưới của tôi, là một thằng đàn ông tôi sẽ dành lại cô ấy bằng mọi cách, cậu hãy chờ đấy….!!
Trường mai mỉa.
_Chồng chưa cưới…?? Hình như anh hơi bị nhẫm lẫn thì phải, trong lòng cô ấy chưa bao giờ coi anh là chồng, cô ấy chỉ coi anh là một người bạn tốt, còn chuyện anh có là chồng chưa cưới của cô ấy hay không, không phải chỉ dựa vào sự đồng ý và sự chấp thuận của ông Hải mà được, vì tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, tôi cũng cảnh cáo anh, trong trận chiến này, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để có được cô ấy….!!
Nghe giọng đe dọa của Trường, Quân nhíu mày.
_Cậu tìm cách tiếp cận cô ấy nhằm mục đích gì….??
Trường bông đùa.
_Sao anh và ông Hải, ai cũng nghi ngờ lòng tốt của tôi thế nhỉ, trông tôi giống một kẻ có chuyện, một kẻ đầy thủ đoạn lắm hả…??
_Nếu muốn người khác không nghi ngờ, không tin tưởng, không dò xét thì hãy hỏi lại chính bản thân mình, hỏi xem nếu thực sự mình là người tốt, người quang minh chính đại thì ai nghi ngờ gì cậu, ai dám phán xét cậu….!!
Trường đối đáp lại ngay.
_Vậy là anh không nghe câu, người đi đêm dù có quang minh đến đâu cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ của mọi người, tôi là người như thế nào, chỉ cần bản thân tôi hiểu là được rồi, tôi đâu cần phải phanh bụng tôi ra cho mấy người tìm hiểu, làm thế liệu có to chuyện quá không….??
Quân tức nghẹn họng.
_Cậu nhất định không chịu giao Diễm cho tôi….??
_Nếu thế tôi nhất định sẽ kiện cậu tội bắt cóc….!!
_Ha ha ha….!!
Trường bật cười thật to, Trường cười đến chảy nước mắt, Trường vừa cười vừa nói.
_Nếu thế anh làm đi, để xem tôi và anh ai sẽ thắng ai….!!
_Cậu….cậu….!!
Ông Hải thở dài, ông bảo Quân.
_Đưa điện thoại cho chú….??
_Vâng….!!
Ông Hải hỏi.
_Diễm bây giờ đang ở đâu…?? Cho chú nói chuyện với nó….??
Trường cười.
_Xin lỗi chú, bây giờ cô ấy đang ngủ, lúc nữa cháu sẽ đánh thức cô ấy dậy….!!
Ông Hải tưởng Trường đang đùa, tưởng Trường không muốn cho ông nói chuyện với con gái, ông phẫn uất hét.
_Đưa điện thoại cho nó ngay, tôi không muốn đùa với cậu….!!
Trường cáu.
_Cháu không hề đùa chú, đúng là cô ấy đang ngủ….!!
Quá sợ hãi, ông Hải cảm tưởng đất trời sụp đổ. Ông nói không ra hơi.
_Hai đứa đã làm gì chuyện gì rồi hả…??
Hết chịu nổi, ông quát thật to.
_Còn không mau nói nhanh lên….!!
Trường quay lại nhìn Diễm, thấy Diễm vẫn còn ngủ ngon. Trường bực mình đáp.
_Chú nghĩ cháu là ai, cháu không đến nỗi bỉ ổi như thế, tuy cháu biết bắt cóc cô ấy đi là cháu sai, nhưng vì yêu cô ấy, vì không muốn rời xa cô ấy nên bất đắc dĩ cháu mới phải làm thế….!!
_Dù cháu yêu cô ấy đến đâu, cháu cũng không thể làm như thế, bác cũng đánh giá con gái bác hơi thấp khi bác cho rằng chúng cháu có thể làm những chuyện mà chưa được sự cho phép của chú. Cháu mong chú đừng bao giờ lập lại những câu hỏi như thế này nữa….!!
Ông Hải dịu nét mặt, tuy không thể chấp nhận nổi sự thật này nhưng nếu giữa Diễm và Trường vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ông vẫn còn có cách để cứu vãn tình thế do Trường và Diễm gây ra.
Ông gằn giọng nói.
_Cậu chờ tôi ở nhà cậu, tôi muốn gặp cậu….!!
Trường bình thản đáp.
_Vâng….!!
Cúp điện thoại, lấy khăn lau mồ hôi trán, đứa con gái này của ông khiến ông mệt mỏi và chản nán quá, nó là đứa chuyên môn đi gây chuyện, ngay từ khi còn nhỏ, nó đã làm ông phải đi giải quyết hết rắc rối này đến rắc rối khác….!!
Bà Phương không hài lòng, bà không chấp nhận nổi sự thật là con dâu tương lai của bà đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác, nếu không phải vì nể ông Hải, bà đã quát to lên rồi.
Bà cau có hỏi ông Hải.
_Con bé Diễm bây giờ đang ở đâu….??
Ông Hải buồn rầu đáp.
_Tôi xin lỗi, lỗi này do là do tôi không biết dạy con….!!
Mặc dù tức giận nhưng bà Phương cũng dễ dãi nói.
_Tôi hiểu, bọn trẻ bây giờ bồng bột không suy nghĩ được chính chắn như chúng ta….!!
Ông Hải mệt mỏi dựa người ra sau ghế, đôi mắt ông buồn rầu, ông linh cảm sóng gió bây giờ mới thực sự nổi lên, ông hối hận vì đã không xa thải Trường ngay từ đầu, hối hận vì đã để Diễm và Trường đi cùng nhau, nếu không phải tại ông có lẽ Trường và Diễm sẽ không bao giờ gặp được nhau, nếu chúng không gặp được nhau, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Ông cảm thấy có lỗi với Quân, với bố mẹ Quân, Quân là một chàng trai tốt, nó không đáng phải nhận đả kích này.
Trên đường về nhà, bốn người không ai nói với ai câu nào, ai cũng có tâm sự riệng, cả bốn người đều thở dài, họ đang lo lắng cho Diễm, họ không hiểu bây giờ Diễm và Trường đang làm gì.
Lòng ghen tuông đang làm Quân tức giận, đang khiến Quân thêm hận thêm ghét Trường, một thằng đàn ông bị vợ chưa cưới bỏ rơi ở sân bay, đến ngay cả một người đàn ông hiền lành nhất cũng phải tức giận, nói gì đến Quân, từ lúc quen biết Diễm, trái tim Quân đã phải hoạt động gần như quá tải, hết lần này đến lần khác, Quân bị Diễm trêu đùa, bị Diễm chơi trò mèo vờn chuột, Quân không biết trong lòng Diễm bây giờ, Quân là gì của Diễm nữa.
Hai tay nắm chặt, mắt vằn lên, đôi môi mín lại, Quân gồng mình vì tức, chiếc xe rẽ vào ngõ nhà Trường, xe ô tô dừng lại trước một căn hộ nhỏ được sơn màu xanh nhạt, bốn người lục đục bước xuống xe, Trường xuất hiện ngay lập tức hình như Trường có ý đợi bốn người từ lâu lắm rồi.
Quân vừa nhìn thấy Trường, một cú đấm bay thẳng vào mặt Trường.
_Bốp….!!
Trường ngã xuống đất, môi rỉ máu, lồm cồm ngồi dậy, quẹt mép, Trường dơ nắm đấm lên, Trường định đánh trả nhưng Trường lại buông ngay xuống, Trường cười khẩy.
_Coi như cú đấm này là tôi trả nợ cho anh, từ bây giờ tôi không còn nợ gì anh nữa….!!
_Bốp….!!
_Bốp…!!
Trường bị hai cú đấm liên tiếp vào mặt, nắm chặt cổ áo của Trường, Quân quát.
_Cậu dấu cô ấy ở đâu hả….?? ở đâu….??
Hai má Trường bị tím bằm, Trường liếm mép.
_Tại sao tôi phải nói cho anh biết…..??
Quá tức giận, Quân lại dơ nắm đấm lên, lần này Trường tránh được, Trường dơ tay lên, khi cú đấm của Trường cách mặt Quân hai centimet, Trường dừng lại, gằn giọng, Trường nói.
_Nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ không nể nang gì anh nữa đâu, anh hãy liệu chừng đấy….!!
Quân chỉ là một anh chàng thư sinh, dù có sức mạnh của một người đàn ông cũng không thể so sánh được với một người biết võ và chuyên môn đi đánh nhau như Trường.
Nếu Trường thực sự ra tay, có lẽ cơ thể Quân sẽ bị bầm dập nhiều chỗ, bà Phương căm phẫn hét.
_Cậu đã làm gì Diễm rồi…?? sao cậu dám làm như thế…??
Trường nhếch mép.
_Tại sao tôi lại không thể….??
Bà chửu thẳng vào mặt Trường.
_Cậu đúng là đồ mặt dày, cậu không biết bây giờ Diễm là gì của Quân sao, tại sao cậu dám bắt cóc Diễm trong khi nó sắp sửa lên máy bay với con trai tôi…!!
Trường lạnh lùng đáp.
_Vì tôi yêu cô ấy, câu trả lời của tôi đã làm bà hài lòng chưa….??
Bà Phương mai mỉa.
_Yêu mà đi cướp giật như thế hả…?? Cậu làm như thế có khác gì kẻ cướp…!!
Trường khinh khỉnh nói.
_Nếu không cướp liệu tôi có được cô ấy không, người ta nói nếu muốn có được hạnh phúc mà chỉ ngồi chờ nó đến thì bao giờ tôi mới có…!!
Trường cáu.
_Cô ấy cũng đâu có yêu con trai bà, sao bà dám nói là tôi đang cướp cô ấy từ tay con trai bà, bà nói như thế có phải là quá đáng lắm không…??
Quá tức, ông Hải ôm lấy ngực, ông lảo đảo sắp ngã, Quân đừng bên cạnh, Quân đã nghe hầu hết cuộc đối thoại giữa ông Hải và Trường, Quân sợ hãi hỏi ông Hải.
_Chú không sao chứ….??
Ông Hải mặt trắng bệch, thều thào ông bảo.
_Mau lấy thuốc trong túi cho chú uống….!!
_Vâng…..!!
Sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi ít phút, ông cảm thấy khá hơn. Chiếc điện thoại đặt trên bàn, Quân tức giận nói.
_Cháu có thể thay chú nói chuyện với Trường được không ….??
_Ừ, cháu nói đi….!!
Quân tức giận quát Trường.
_Cậu đang giở trò gì thế hả…..??
Trường bật cười.
_Tôi không hiểu ý của anh….!!
_Đừng vờ vịt nữa, cậu có mục đích gì khi không cho Diễm bay sang Mỹ cùng với tôi….???
_Rất đơn giản vì tôi yêu cô ấy….!!
_Yêu cô ấy….?? Liệu có dễ dàng quá không…?? Cậu có hiểu yêu là như thế nào không, một người lạnh lùng và tàn nhẫn như cậu làm sao có thể yêu người khác, làm sao có thể thực lòng với Diễm….!!
Trường hét.
_Không lẽ người như anh mới xứng với cô ấy, người như anh mới thực lòng yêu cô ấy….!!
_Điều này còn phải bàn cãi hay sao, tôi không bao giờ ép cô ấy làm những chuyện mà cô ấy không thích, còn cậu, cậu luôn bắt ép cô ấy, nếu thực lòng yêu cô ấy cậu phải khiến cô ấy hạnh phúc, khiến cô ấy mỉm cười, còn cậu, cậu luôn làm cho cô ấy phải khóc, phải rơi lệ vì cậu, cậu không thấy cậu quá tàn nhẫn hay sao….??
Trường cáu.
_Tôi không cần biết đến mấy cái lí thuyết vớ vẩn của anh, tôi chỉ biết là tôi không thể nhường cô ấy cho anh, chỉ có thế thôi…!!
_Cậu đừng tưởng tôi sẽ để yên cho cậu, cậu dám cướp vợ chưa cưới của tôi, là một thằng đàn ông tôi sẽ dành lại cô ấy bằng mọi cách, cậu hãy chờ đấy….!!
Trường mai mỉa.
_Chồng chưa cưới…?? Hình như anh hơi bị nhẫm lẫn thì phải, trong lòng cô ấy chưa bao giờ coi anh là chồng, cô ấy chỉ coi anh là một người bạn tốt, còn chuyện anh có là chồng chưa cưới của cô ấy hay không, không phải chỉ dựa vào sự đồng ý và sự chấp thuận của ông Hải mà được, vì tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, tôi cũng cảnh cáo anh, trong trận chiến này, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để có được cô ấy….!!
Nghe giọng đe dọa của Trường, Quân nhíu mày.
_Cậu tìm cách tiếp cận cô ấy nhằm mục đích gì….??
Trường bông đùa.
_Sao anh và ông Hải, ai cũng nghi ngờ lòng tốt của tôi thế nhỉ, trông tôi giống một kẻ có chuyện, một kẻ đầy thủ đoạn lắm hả…??
_Nếu muốn người khác không nghi ngờ, không tin tưởng, không dò xét thì hãy hỏi lại chính bản thân mình, hỏi xem nếu thực sự mình là người tốt, người quang minh chính đại thì ai nghi ngờ gì cậu, ai dám phán xét cậu….!!
Trường đối đáp lại ngay.
_Vậy là anh không nghe câu, người đi đêm dù có quang minh đến đâu cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ của mọi người, tôi là người như thế nào, chỉ cần bản thân tôi hiểu là được rồi, tôi đâu cần phải phanh bụng tôi ra cho mấy người tìm hiểu, làm thế liệu có to chuyện quá không….??
Quân tức nghẹn họng.
_Cậu nhất định không chịu giao Diễm cho tôi….??
_Nếu thế tôi nhất định sẽ kiện cậu tội bắt cóc….!!
_Ha ha ha….!!
Trường bật cười thật to, Trường cười đến chảy nước mắt, Trường vừa cười vừa nói.
_Nếu thế anh làm đi, để xem tôi và anh ai sẽ thắng ai….!!
_Cậu….cậu….!!
Ông Hải thở dài, ông bảo Quân.
_Đưa điện thoại cho chú….??
_Vâng….!!
Ông Hải hỏi.
_Diễm bây giờ đang ở đâu…?? Cho chú nói chuyện với nó….??
Trường cười.
_Xin lỗi chú, bây giờ cô ấy đang ngủ, lúc nữa cháu sẽ đánh thức cô ấy dậy….!!
Ông Hải tưởng Trường đang đùa, tưởng Trường không muốn cho ông nói chuyện với con gái, ông phẫn uất hét.
_Đưa điện thoại cho nó ngay, tôi không muốn đùa với cậu….!!
Trường cáu.
_Cháu không hề đùa chú, đúng là cô ấy đang ngủ….!!
Quá sợ hãi, ông Hải cảm tưởng đất trời sụp đổ. Ông nói không ra hơi.
_Hai đứa đã làm gì chuyện gì rồi hả…??
Hết chịu nổi, ông quát thật to.
_Còn không mau nói nhanh lên….!!
Trường quay lại nhìn Diễm, thấy Diễm vẫn còn ngủ ngon. Trường bực mình đáp.
_Chú nghĩ cháu là ai, cháu không đến nỗi bỉ ổi như thế, tuy cháu biết bắt cóc cô ấy đi là cháu sai, nhưng vì yêu cô ấy, vì không muốn rời xa cô ấy nên bất đắc dĩ cháu mới phải làm thế….!!
_Dù cháu yêu cô ấy đến đâu, cháu cũng không thể làm như thế, bác cũng đánh giá con gái bác hơi thấp khi bác cho rằng chúng cháu có thể làm những chuyện mà chưa được sự cho phép của chú. Cháu mong chú đừng bao giờ lập lại những câu hỏi như thế này nữa….!!
Ông Hải dịu nét mặt, tuy không thể chấp nhận nổi sự thật này nhưng nếu giữa Diễm và Trường vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ông vẫn còn có cách để cứu vãn tình thế do Trường và Diễm gây ra.
Ông gằn giọng nói.
_Cậu chờ tôi ở nhà cậu, tôi muốn gặp cậu….!!
Trường bình thản đáp.
_Vâng….!!
Cúp điện thoại, lấy khăn lau mồ hôi trán, đứa con gái này của ông khiến ông mệt mỏi và chản nán quá, nó là đứa chuyên môn đi gây chuyện, ngay từ khi còn nhỏ, nó đã làm ông phải đi giải quyết hết rắc rối này đến rắc rối khác….!!
Bà Phương không hài lòng, bà không chấp nhận nổi sự thật là con dâu tương lai của bà đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác, nếu không phải vì nể ông Hải, bà đã quát to lên rồi.
Bà cau có hỏi ông Hải.
_Con bé Diễm bây giờ đang ở đâu….??
Ông Hải buồn rầu đáp.
_Tôi xin lỗi, lỗi này do là do tôi không biết dạy con….!!
Mặc dù tức giận nhưng bà Phương cũng dễ dãi nói.
_Tôi hiểu, bọn trẻ bây giờ bồng bột không suy nghĩ được chính chắn như chúng ta….!!
Ông Hải mệt mỏi dựa người ra sau ghế, đôi mắt ông buồn rầu, ông linh cảm sóng gió bây giờ mới thực sự nổi lên, ông hối hận vì đã không xa thải Trường ngay từ đầu, hối hận vì đã để Diễm và Trường đi cùng nhau, nếu không phải tại ông có lẽ Trường và Diễm sẽ không bao giờ gặp được nhau, nếu chúng không gặp được nhau, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Ông cảm thấy có lỗi với Quân, với bố mẹ Quân, Quân là một chàng trai tốt, nó không đáng phải nhận đả kích này.
Trên đường về nhà, bốn người không ai nói với ai câu nào, ai cũng có tâm sự riệng, cả bốn người đều thở dài, họ đang lo lắng cho Diễm, họ không hiểu bây giờ Diễm và Trường đang làm gì.
Lòng ghen tuông đang làm Quân tức giận, đang khiến Quân thêm hận thêm ghét Trường, một thằng đàn ông bị vợ chưa cưới bỏ rơi ở sân bay, đến ngay cả một người đàn ông hiền lành nhất cũng phải tức giận, nói gì đến Quân, từ lúc quen biết Diễm, trái tim Quân đã phải hoạt động gần như quá tải, hết lần này đến lần khác, Quân bị Diễm trêu đùa, bị Diễm chơi trò mèo vờn chuột, Quân không biết trong lòng Diễm bây giờ, Quân là gì của Diễm nữa.
Hai tay nắm chặt, mắt vằn lên, đôi môi mín lại, Quân gồng mình vì tức, chiếc xe rẽ vào ngõ nhà Trường, xe ô tô dừng lại trước một căn hộ nhỏ được sơn màu xanh nhạt, bốn người lục đục bước xuống xe, Trường xuất hiện ngay lập tức hình như Trường có ý đợi bốn người từ lâu lắm rồi.
Quân vừa nhìn thấy Trường, một cú đấm bay thẳng vào mặt Trường.
_Bốp….!!
Trường ngã xuống đất, môi rỉ máu, lồm cồm ngồi dậy, quẹt mép, Trường dơ nắm đấm lên, Trường định đánh trả nhưng Trường lại buông ngay xuống, Trường cười khẩy.
_Coi như cú đấm này là tôi trả nợ cho anh, từ bây giờ tôi không còn nợ gì anh nữa….!!
_Bốp….!!
_Bốp…!!
Trường bị hai cú đấm liên tiếp vào mặt, nắm chặt cổ áo của Trường, Quân quát.
_Cậu dấu cô ấy ở đâu hả….?? ở đâu….??
Hai má Trường bị tím bằm, Trường liếm mép.
_Tại sao tôi phải nói cho anh biết…..??
Quá tức giận, Quân lại dơ nắm đấm lên, lần này Trường tránh được, Trường dơ tay lên, khi cú đấm của Trường cách mặt Quân hai centimet, Trường dừng lại, gằn giọng, Trường nói.
_Nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ không nể nang gì anh nữa đâu, anh hãy liệu chừng đấy….!!
Quân chỉ là một anh chàng thư sinh, dù có sức mạnh của một người đàn ông cũng không thể so sánh được với một người biết võ và chuyên môn đi đánh nhau như Trường.
Nếu Trường thực sự ra tay, có lẽ cơ thể Quân sẽ bị bầm dập nhiều chỗ, bà Phương căm phẫn hét.
_Cậu đã làm gì Diễm rồi…?? sao cậu dám làm như thế…??
Trường nhếch mép.
_Tại sao tôi lại không thể….??
Bà chửu thẳng vào mặt Trường.
_Cậu đúng là đồ mặt dày, cậu không biết bây giờ Diễm là gì của Quân sao, tại sao cậu dám bắt cóc Diễm trong khi nó sắp sửa lên máy bay với con trai tôi…!!
Trường lạnh lùng đáp.
_Vì tôi yêu cô ấy, câu trả lời của tôi đã làm bà hài lòng chưa….??
Bà Phương mai mỉa.
_Yêu mà đi cướp giật như thế hả…?? Cậu làm như thế có khác gì kẻ cướp…!!
Trường khinh khỉnh nói.
_Nếu không cướp liệu tôi có được cô ấy không, người ta nói nếu muốn có được hạnh phúc mà chỉ ngồi chờ nó đến thì bao giờ tôi mới có…!!
Trường cáu.
_Cô ấy cũng đâu có yêu con trai bà, sao bà dám nói là tôi đang cướp cô ấy từ tay con trai bà, bà nói như thế có phải là quá đáng lắm không…??
Bình luận facebook