Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Hình đi đến sáng hôm sau mới về, mà về đến nhà anh cũng không nói gì với tôi. Tôi thì thật sự chẳng biết mình sai chỗ nào, mà có muốn bắt chuyện cũng không biết nên nói gì. Giữa tôi và Hình chưa bao giờ có chuyện như thế này, cảm giác gượng gạo thật sự.
Nghĩ nên thôi, cứ bình thường thì sẽ tốt.
1 tuần sau, tôi đi nộp hồ sơ vào trường Mầm non gần khu nhà Hình. Tôi cũng nên đi làm lại, mặc dù tiền không nhiều nhưng có thể đủ để nuôi cu Min là được. Chiều hôm ấy Hình đi làm về, tôi có nói chuyện với anh ấy.
- Chắc tháng sau tôi đi làm.
Hình nhìn tôi:
- Làm gì?
- Tôi là giáo viên mầm non mà, khi sáng nộp hồ sơ được nhận rồi, chắc tầm tháng sau là có thể đi làm lại.
Hình gật đầu, anh có chút không vui:
- Sao không nói tôi, tôi xin cho cô vào một Trường lương cao hơn. Còn cu Min thì sao?
Tôi ngồi xuống ghế:
- Cu Min mẹ tôi lên trông, bà ở quê một mình cũng buồn, lên trông cháu cho đỡ nhớ.
- Ừ cũng tốt, cô cũng nên đi làm. Nhưng nhớ, cô là người có con nhỏ nên đặt con lên trên đừng tham công tiếc việc quá, tôi không có nhiều thời gian ở bên cu Min nên cũng không muốn cô thường xa con...
Tôi nhìn anh ta, Hình cũng có một chút gia trưởng đó chứ?!
Nói qua với Hình một tiếng, đầu tháng sau tôi chính thức đi làm trở lại. Nhưng ai biết được, vừa đi làm đã phát sinh chuyện không may...
Ngày đầu tiên đi làm thật sự tôi nhớ cu Min nhiều quá nhưng lại không thể về dù gần nhà vì quy định của trường, giáo viên lớp nhỏ không được về nhà buổi trưa, mà tôi hiện giờ chỉ có thể dạy lớp nhỏ vì thiếu kinh nghiệm.
Đến khi ra về, tôi hớt hải lấy xe về nhanh, chẳng hiểu vô tình sao tôi lại đụng trúng Viễn đang đi đón bé Bối... Thành phố này nhỏ đến thế sao?!
Nhìn thấy tôi, Viễn đuổi theo, anh chắn đầu xe tôi lại, giọng gấp gáp:
- Giao, Giao, lâu quá anh mới gặp được em, em đã đi đâu?
Tôi nhìn Viễn, anh vẫn như ngày trước, đẹp trai phong độ, nay đã đổi sang đi xe hơi sang trọng đắc tiền.
Cười nhạt, tôi nói:
- Gặp anh làm gì, chúng ta còn gì cần nói à?
Viễn nắm lấy tay tôi, giọng anh có chút thê lương:
- Anh, thật ra anh không muộn chúng ta ly hôn đâu Giao...Anh đã tìm em khắp nơi rồi nhưng không được..
- Tìm tôi làm gì, ly hôn là hết, anh để yên để tôi sống.. Anh tránh ra tôi còn phải về.
- Em ở lại nói chuyện với anh một chút đi, anh còn...
Tôi dứt khoát cắt lời:
- Anh tránh sang một bên đi, tránh ra để tôi còn về với con...
Viễn ngạc nhiên:
- Con? Em có con? Là con của anh...
Tôi có chút run rẩy nhưng vẫn cố vững vàng để Viễn không thể nhận ra.
- Không phải con anh, đừng nên nghĩ nhiều. Anh có bồ bên ngoài chẳng lẽ ly hôn rồi tôi không được có chồng sao? Tôi và chồng đã cưới nhau và có con rồi, thế cho nên anh đừng làm phiền và phá hạnh phúc gia đình tôi nữa. Đây là khu nhà tôi, người không biết nhìn thấy sẽ không hay đâu?
Nói rồi tôi dắt xe quay đi, để mặc Viễn đang đứng tròn xoe mắt ở đó.
Tôi sơ hở quá, xém tí nữa thì hỏng hết rồi. Nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại ở đây, khu nhà Hình xa khu nhà anh ta hơn nữa tiếng đi đường cơ mà. Còn bé Bối nữa, hay chẳng lẽ anh ta và Mỹ đã đến luôn với nhau?
Nhếch môi cười nhạt, đúng là đàn ông mà, thiếu đàn bà thì chịu làm sao được chứ!
Tối về tôi không kể chuyện gặp Viễn cho Hình nghe vì nghĩ mọi việc cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi nói thẳng thế rồi chắc Viễn sẽ không làm phiền tôi nữa đâu.
Chuẩn bị đi ngủ, tôi thấy Hình đi vào, anh vừa mới tắm, trên ngực còn nước vươn lại. Thật sự thì anh chàng này đẹp trai lắm, công an mà đẹp thế này thì khối cô chết mất thôi. Đến tôi còn có chút rung động nữa là....
- Cô nhìn gì thế, có muốn nếm thử tôi không?
Ôi mở miệng ra đã...Tôi lườm nguýt:
- Anh đừng ảo tưởng, giờ này còn tắm, chắc cạy mình khỏe quá à?
Hình nhếch môi cười, anh đi đến bên giường, hôn lên trán cu Min. Hình rất biết giữ sức khỏe cho thằng bé, cu Min anh chỉ hôn trán chứ không bao giờ hôn má hay môi. Anh bảo trẻ con sức đề kháng yếu, hôn má và môi rất dễ nhiễm vi khuẩn của người lớn. Còn đặc biệt viết một tờ giấy thật to dán ngoài phòng khách và tất cả các phòng với nội dung: " Vì sức khỏe cu Min, xin vui lòng không hôn vào môi thằng bé "...
- Này, để thằng bé ngủ, tôi vừa mất công lắm thằng bé mới ngủ đấy?
Hình nhăn nhó, anh có vẻ nũng nịu của trẻ con:
- Tôi nhớ con tôi, hôn con tôi thì phiền cô à, hay cô đang ganh với thằng bé?
Mặt dày, đàn ông da mặt quá dày!!!
- Này Hình, tôi nhiều khi chẳng hiểu sao một người không đứng đắn như anh lại được làm cảnh sát, lại còn cảnh sát hình sự.. Anh đi cửa sau a?
Hình nhìn tôi, anh cười phá lên. Tôi lại tiện tay véo cho phát vào tay, ý bảo anh nhỏ lại cho cu Min ngủ.
- Giao, tôi thấy cô thật sự không hiểu gì rồi? Đàn ông như tôi mới được nhiều cô yêu, chứ cứ mặt mày hùng hổ, lạnh lùng soái ca gì đó thì chán chết. Đây, cô thấy không? Body chuẩn, gương mặt không góc chết, giàu có, phong độ, khoai to...thì thiếu gì cô quỳ dưới chân tôi!
Tôi lè lưỡi, như thế mà anh ta cũng nói được, phải gọi là phục sát đất.
- Biết rồi, tôi biết anh cái gì cũng tốt rồi.
Hình cười ranh mãnh:
- Thật sao? Vụ khoai to..cô cũng biết à, à há cô rình tôi thay đồ sao? Này nhưng khi đó khoai chả to đâu nhé.
Ôi trời ngó xuống mà coi, sao có người lại vô sỉ như thế chứ?
Tôi không muộn đôi co với anh ta nữa, trực tiếp kéo anh ta ra sopha, để 2 mẹ con tôi ngủ cho ngon giấc. Nói với anh ta một hồi, tôi lại tức điên lên mất.
Thật ra cuộc sống có một người như Hình bên cạnh cũng vui lắm chứ.. Có đôi khi tình cảm nó xuất phát từ khởi đầu như thế này, sau có muốn dứt ra thì cũng là cả một vấn đề khốn khổ.
Một tuần sau, tôi vẫn đi làm bình thường, có khi trưa lén nhờ đồng nghiệp giúp để trốn về vì quá nhớ cu Min. Mà thằng bé cũng trộm vía thương mẹ, không quấy bà, chỉ khi nào tôi đi làm thì mới mếu máo muốn khóc. Nhìn cái môi be bé, cái má phúng phính lại thấy thương vô cùng.
Ây nhưng chả hiểu làm sao thằng bé lại có nét giống Hình, nhất là đôi mắt, giống đến 90%, môi lại giống Viễn, môi hồng nhuận, mũi lại khá giống tôi nhưng tổng quan khuôn mặt thì lại tựa như Hình lúc bé.. Lạ nhỉ, hay các cụ nói đúng, lúc có thai hay nhìn ai hay xem ảnh ai thì sinh ra sẽ giống người đó?
Nghe có chút vô lý nhưng mà nếu không nghĩ thế thì tôi sẽ không thể lý giải được vì sao không cùng huyết thống nhưng cu Min lại giống Hình nhiều hơn giống Viễn như thế!
Tôi hàng ngày vẫn đi làm, sáng đi sớm, chiều lại được về sớm. Điều tôi phát hiện được là bé Bối học ở trường này, mà sau hôm gặp Viễn tôi không thấy anh ta nữa. Bé Bối sáng được một cô lớn tuổi đưa đi học, chiều có khi bố Viễn đến đón hoặc cô khi sáng đưa đi đến đón. Tôi luôn tránh mặt gia đình họ, chắc hẳn ông bà đã chấp nhận Mỹ rồi cũng nên.
Thôi, chuyện không phải của tôi, không nên tìm hiểu nhiều.
Sáng hôm nay như mọi hôm 7 giờ tôi dắt xe ra đi làm nhưng chẳng hiểu sao xe lại thủng bánh bét nhè.
- Quái, sao tối vẫn còn tốt mà bây giờ lại thủng rồi?!
Nghe tiếng tôi la hét, Hình đang chạy bộ cũng lại xem. Anh quan sát một chút, bảo:
- Thủng rồi thì thôi, tôi đưa cô đi, lát về tôi dắt đi vá. Có gì mà la oai oái lên thế?
Tôi nhìn anh, buồn bực:
- Anh hôm nay không đi làm sao? Thôi để tôi đi xe grab, chiều cũng tiện bắt grab về.
Hình ngăn lại:
- Không cần tốn kém, tôi đưa cô đi, chiều sẽ đưa cu Min đến đón cô về. Cô quên hôm nay đưa thằng bé đi khám sức khỏe định kỳ sao?
Ối chết, tôi quên mất, dạo này sau khi sinh cu Min, đầu óc tôi cứ quên trước quên sau, chẳng nhớ gì cả. Có khi tay cầm điện thoại, tay kia lại đi tìm. Dở hết cả người!
- Ấy chết, tôi quên mất. Thôi, để tôi xin nghỉ đưa cu Min đi khám, anh vẫn phải đi làm mà.
Hình dắt con xe Vespa của tôi vào trong hầm, anh kéo tay tôi đi ra ngoài. Giọng ôn tồn bảo:
- Cô đợi một lát, tôi thay áo sẽ đưa cô đi làm, hôm nay tôi nghỉ, cô không cần lo.
Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy tay tôi, giữa tiết trời lành lạnh, thật sự cảm thấy rất ấm..
Tôi không nói gì, nếu anh đã nói thế thì cản anh làm sao được. Ở cùng nhà giúp nhau là chuyện bình thường, tôi nghĩ thế!
Hình đưa tôi đến trường, trước khi vào trong, anh có dặn dò:
- Chiều tôi đến đón đưa cô và cu Min đi ăn cái gì đó, lâu rồi chưa đi đâu. Thế nhé!
Xe anh khuất rồi tôi vẫn chưa thể vào trong, cái cảm giác này có chút lạ lẫm.. Thấy nó âm ấp trong lòng.
- Ôi cô Giao được ông xã đưa đi làm sao? Thích quá nhé, cưng thế còn gì..
Là tiếng chị đồng nghiệp, tôi cười trừ:
- Đừng đùa em.
- Chị đùa cô khi nào, chồng chị có cho vàng thì sáng sớm thế này cũng chẳng chịu đưa chị đi làm đâu. Đấy, nhất cô Giao nhé!
Nhất tôi á? Thật sự không phải đâu!!!
Tan làm, cho bọn trẻ về hết, tôi đứng trước cửa trường chờ Hình đến đón. Chờ gần 15 phút anh ấy vẫn chưa đến, đang định lấy điện thoại gọi thì tôi lại nghe tiếng của Viễn.
- Giao, sao em chưa về, hay anh đưa em về nhé?
Tôi quay sang chỗ khác, lạnh nhạt:
- Không cần, chồng tôi sắp đến đón rồi.
Viễn xuống xe, anh vào trong tìm bé Bối sau lại đưa con bé ngồi vào trong xe. Lúc này mới đến chỗ tôi, anh cười bảo:
- Mấy hôm trước anh đi công tác, em..vẫn tốt chứ?
- Vẫn tốt, anh mau về đi, tôi không muốn chồng tôi đến thấy anh lại hiểu lầm.
Tôi đi đến trước một đoạn nhưng vẫn bị Viễn nắm kéo lại.
- Giao, em đừng lừa anh là có chồng, anh không tin đâu.. Giao cho anh cơ hội đi.
Tôi vùng vẫy, hét lên:
- Buông ra chưa, nếu không buông tôi la lên đó, buông ra.
Viễn bỗng dưng ôm chầm lấy tôi, anh ta ôm rất mạnh:
- Giao anh xin em mà, anh nhớ em nhiều lắm, thời gian vừa qua anh sống khổ sở lắm em có biết không?
Tôi giận đến tím cả người, vứt túi xách, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra. Trên đường, nhiều người đã ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.
- Giao, có chuyện gì thế?
Là Hình... là tiếng của Hình...
Nghĩ nên thôi, cứ bình thường thì sẽ tốt.
1 tuần sau, tôi đi nộp hồ sơ vào trường Mầm non gần khu nhà Hình. Tôi cũng nên đi làm lại, mặc dù tiền không nhiều nhưng có thể đủ để nuôi cu Min là được. Chiều hôm ấy Hình đi làm về, tôi có nói chuyện với anh ấy.
- Chắc tháng sau tôi đi làm.
Hình nhìn tôi:
- Làm gì?
- Tôi là giáo viên mầm non mà, khi sáng nộp hồ sơ được nhận rồi, chắc tầm tháng sau là có thể đi làm lại.
Hình gật đầu, anh có chút không vui:
- Sao không nói tôi, tôi xin cho cô vào một Trường lương cao hơn. Còn cu Min thì sao?
Tôi ngồi xuống ghế:
- Cu Min mẹ tôi lên trông, bà ở quê một mình cũng buồn, lên trông cháu cho đỡ nhớ.
- Ừ cũng tốt, cô cũng nên đi làm. Nhưng nhớ, cô là người có con nhỏ nên đặt con lên trên đừng tham công tiếc việc quá, tôi không có nhiều thời gian ở bên cu Min nên cũng không muốn cô thường xa con...
Tôi nhìn anh ta, Hình cũng có một chút gia trưởng đó chứ?!
Nói qua với Hình một tiếng, đầu tháng sau tôi chính thức đi làm trở lại. Nhưng ai biết được, vừa đi làm đã phát sinh chuyện không may...
Ngày đầu tiên đi làm thật sự tôi nhớ cu Min nhiều quá nhưng lại không thể về dù gần nhà vì quy định của trường, giáo viên lớp nhỏ không được về nhà buổi trưa, mà tôi hiện giờ chỉ có thể dạy lớp nhỏ vì thiếu kinh nghiệm.
Đến khi ra về, tôi hớt hải lấy xe về nhanh, chẳng hiểu vô tình sao tôi lại đụng trúng Viễn đang đi đón bé Bối... Thành phố này nhỏ đến thế sao?!
Nhìn thấy tôi, Viễn đuổi theo, anh chắn đầu xe tôi lại, giọng gấp gáp:
- Giao, Giao, lâu quá anh mới gặp được em, em đã đi đâu?
Tôi nhìn Viễn, anh vẫn như ngày trước, đẹp trai phong độ, nay đã đổi sang đi xe hơi sang trọng đắc tiền.
Cười nhạt, tôi nói:
- Gặp anh làm gì, chúng ta còn gì cần nói à?
Viễn nắm lấy tay tôi, giọng anh có chút thê lương:
- Anh, thật ra anh không muộn chúng ta ly hôn đâu Giao...Anh đã tìm em khắp nơi rồi nhưng không được..
- Tìm tôi làm gì, ly hôn là hết, anh để yên để tôi sống.. Anh tránh ra tôi còn phải về.
- Em ở lại nói chuyện với anh một chút đi, anh còn...
Tôi dứt khoát cắt lời:
- Anh tránh sang một bên đi, tránh ra để tôi còn về với con...
Viễn ngạc nhiên:
- Con? Em có con? Là con của anh...
Tôi có chút run rẩy nhưng vẫn cố vững vàng để Viễn không thể nhận ra.
- Không phải con anh, đừng nên nghĩ nhiều. Anh có bồ bên ngoài chẳng lẽ ly hôn rồi tôi không được có chồng sao? Tôi và chồng đã cưới nhau và có con rồi, thế cho nên anh đừng làm phiền và phá hạnh phúc gia đình tôi nữa. Đây là khu nhà tôi, người không biết nhìn thấy sẽ không hay đâu?
Nói rồi tôi dắt xe quay đi, để mặc Viễn đang đứng tròn xoe mắt ở đó.
Tôi sơ hở quá, xém tí nữa thì hỏng hết rồi. Nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại ở đây, khu nhà Hình xa khu nhà anh ta hơn nữa tiếng đi đường cơ mà. Còn bé Bối nữa, hay chẳng lẽ anh ta và Mỹ đã đến luôn với nhau?
Nhếch môi cười nhạt, đúng là đàn ông mà, thiếu đàn bà thì chịu làm sao được chứ!
Tối về tôi không kể chuyện gặp Viễn cho Hình nghe vì nghĩ mọi việc cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi nói thẳng thế rồi chắc Viễn sẽ không làm phiền tôi nữa đâu.
Chuẩn bị đi ngủ, tôi thấy Hình đi vào, anh vừa mới tắm, trên ngực còn nước vươn lại. Thật sự thì anh chàng này đẹp trai lắm, công an mà đẹp thế này thì khối cô chết mất thôi. Đến tôi còn có chút rung động nữa là....
- Cô nhìn gì thế, có muốn nếm thử tôi không?
Ôi mở miệng ra đã...Tôi lườm nguýt:
- Anh đừng ảo tưởng, giờ này còn tắm, chắc cạy mình khỏe quá à?
Hình nhếch môi cười, anh đi đến bên giường, hôn lên trán cu Min. Hình rất biết giữ sức khỏe cho thằng bé, cu Min anh chỉ hôn trán chứ không bao giờ hôn má hay môi. Anh bảo trẻ con sức đề kháng yếu, hôn má và môi rất dễ nhiễm vi khuẩn của người lớn. Còn đặc biệt viết một tờ giấy thật to dán ngoài phòng khách và tất cả các phòng với nội dung: " Vì sức khỏe cu Min, xin vui lòng không hôn vào môi thằng bé "...
- Này, để thằng bé ngủ, tôi vừa mất công lắm thằng bé mới ngủ đấy?
Hình nhăn nhó, anh có vẻ nũng nịu của trẻ con:
- Tôi nhớ con tôi, hôn con tôi thì phiền cô à, hay cô đang ganh với thằng bé?
Mặt dày, đàn ông da mặt quá dày!!!
- Này Hình, tôi nhiều khi chẳng hiểu sao một người không đứng đắn như anh lại được làm cảnh sát, lại còn cảnh sát hình sự.. Anh đi cửa sau a?
Hình nhìn tôi, anh cười phá lên. Tôi lại tiện tay véo cho phát vào tay, ý bảo anh nhỏ lại cho cu Min ngủ.
- Giao, tôi thấy cô thật sự không hiểu gì rồi? Đàn ông như tôi mới được nhiều cô yêu, chứ cứ mặt mày hùng hổ, lạnh lùng soái ca gì đó thì chán chết. Đây, cô thấy không? Body chuẩn, gương mặt không góc chết, giàu có, phong độ, khoai to...thì thiếu gì cô quỳ dưới chân tôi!
Tôi lè lưỡi, như thế mà anh ta cũng nói được, phải gọi là phục sát đất.
- Biết rồi, tôi biết anh cái gì cũng tốt rồi.
Hình cười ranh mãnh:
- Thật sao? Vụ khoai to..cô cũng biết à, à há cô rình tôi thay đồ sao? Này nhưng khi đó khoai chả to đâu nhé.
Ôi trời ngó xuống mà coi, sao có người lại vô sỉ như thế chứ?
Tôi không muộn đôi co với anh ta nữa, trực tiếp kéo anh ta ra sopha, để 2 mẹ con tôi ngủ cho ngon giấc. Nói với anh ta một hồi, tôi lại tức điên lên mất.
Thật ra cuộc sống có một người như Hình bên cạnh cũng vui lắm chứ.. Có đôi khi tình cảm nó xuất phát từ khởi đầu như thế này, sau có muốn dứt ra thì cũng là cả một vấn đề khốn khổ.
Một tuần sau, tôi vẫn đi làm bình thường, có khi trưa lén nhờ đồng nghiệp giúp để trốn về vì quá nhớ cu Min. Mà thằng bé cũng trộm vía thương mẹ, không quấy bà, chỉ khi nào tôi đi làm thì mới mếu máo muốn khóc. Nhìn cái môi be bé, cái má phúng phính lại thấy thương vô cùng.
Ây nhưng chả hiểu làm sao thằng bé lại có nét giống Hình, nhất là đôi mắt, giống đến 90%, môi lại giống Viễn, môi hồng nhuận, mũi lại khá giống tôi nhưng tổng quan khuôn mặt thì lại tựa như Hình lúc bé.. Lạ nhỉ, hay các cụ nói đúng, lúc có thai hay nhìn ai hay xem ảnh ai thì sinh ra sẽ giống người đó?
Nghe có chút vô lý nhưng mà nếu không nghĩ thế thì tôi sẽ không thể lý giải được vì sao không cùng huyết thống nhưng cu Min lại giống Hình nhiều hơn giống Viễn như thế!
Tôi hàng ngày vẫn đi làm, sáng đi sớm, chiều lại được về sớm. Điều tôi phát hiện được là bé Bối học ở trường này, mà sau hôm gặp Viễn tôi không thấy anh ta nữa. Bé Bối sáng được một cô lớn tuổi đưa đi học, chiều có khi bố Viễn đến đón hoặc cô khi sáng đưa đi đến đón. Tôi luôn tránh mặt gia đình họ, chắc hẳn ông bà đã chấp nhận Mỹ rồi cũng nên.
Thôi, chuyện không phải của tôi, không nên tìm hiểu nhiều.
Sáng hôm nay như mọi hôm 7 giờ tôi dắt xe ra đi làm nhưng chẳng hiểu sao xe lại thủng bánh bét nhè.
- Quái, sao tối vẫn còn tốt mà bây giờ lại thủng rồi?!
Nghe tiếng tôi la hét, Hình đang chạy bộ cũng lại xem. Anh quan sát một chút, bảo:
- Thủng rồi thì thôi, tôi đưa cô đi, lát về tôi dắt đi vá. Có gì mà la oai oái lên thế?
Tôi nhìn anh, buồn bực:
- Anh hôm nay không đi làm sao? Thôi để tôi đi xe grab, chiều cũng tiện bắt grab về.
Hình ngăn lại:
- Không cần tốn kém, tôi đưa cô đi, chiều sẽ đưa cu Min đến đón cô về. Cô quên hôm nay đưa thằng bé đi khám sức khỏe định kỳ sao?
Ối chết, tôi quên mất, dạo này sau khi sinh cu Min, đầu óc tôi cứ quên trước quên sau, chẳng nhớ gì cả. Có khi tay cầm điện thoại, tay kia lại đi tìm. Dở hết cả người!
- Ấy chết, tôi quên mất. Thôi, để tôi xin nghỉ đưa cu Min đi khám, anh vẫn phải đi làm mà.
Hình dắt con xe Vespa của tôi vào trong hầm, anh kéo tay tôi đi ra ngoài. Giọng ôn tồn bảo:
- Cô đợi một lát, tôi thay áo sẽ đưa cô đi làm, hôm nay tôi nghỉ, cô không cần lo.
Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy tay tôi, giữa tiết trời lành lạnh, thật sự cảm thấy rất ấm..
Tôi không nói gì, nếu anh đã nói thế thì cản anh làm sao được. Ở cùng nhà giúp nhau là chuyện bình thường, tôi nghĩ thế!
Hình đưa tôi đến trường, trước khi vào trong, anh có dặn dò:
- Chiều tôi đến đón đưa cô và cu Min đi ăn cái gì đó, lâu rồi chưa đi đâu. Thế nhé!
Xe anh khuất rồi tôi vẫn chưa thể vào trong, cái cảm giác này có chút lạ lẫm.. Thấy nó âm ấp trong lòng.
- Ôi cô Giao được ông xã đưa đi làm sao? Thích quá nhé, cưng thế còn gì..
Là tiếng chị đồng nghiệp, tôi cười trừ:
- Đừng đùa em.
- Chị đùa cô khi nào, chồng chị có cho vàng thì sáng sớm thế này cũng chẳng chịu đưa chị đi làm đâu. Đấy, nhất cô Giao nhé!
Nhất tôi á? Thật sự không phải đâu!!!
Tan làm, cho bọn trẻ về hết, tôi đứng trước cửa trường chờ Hình đến đón. Chờ gần 15 phút anh ấy vẫn chưa đến, đang định lấy điện thoại gọi thì tôi lại nghe tiếng của Viễn.
- Giao, sao em chưa về, hay anh đưa em về nhé?
Tôi quay sang chỗ khác, lạnh nhạt:
- Không cần, chồng tôi sắp đến đón rồi.
Viễn xuống xe, anh vào trong tìm bé Bối sau lại đưa con bé ngồi vào trong xe. Lúc này mới đến chỗ tôi, anh cười bảo:
- Mấy hôm trước anh đi công tác, em..vẫn tốt chứ?
- Vẫn tốt, anh mau về đi, tôi không muốn chồng tôi đến thấy anh lại hiểu lầm.
Tôi đi đến trước một đoạn nhưng vẫn bị Viễn nắm kéo lại.
- Giao, em đừng lừa anh là có chồng, anh không tin đâu.. Giao cho anh cơ hội đi.
Tôi vùng vẫy, hét lên:
- Buông ra chưa, nếu không buông tôi la lên đó, buông ra.
Viễn bỗng dưng ôm chầm lấy tôi, anh ta ôm rất mạnh:
- Giao anh xin em mà, anh nhớ em nhiều lắm, thời gian vừa qua anh sống khổ sở lắm em có biết không?
Tôi giận đến tím cả người, vứt túi xách, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra. Trên đường, nhiều người đã ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.
- Giao, có chuyện gì thế?
Là Hình... là tiếng của Hình...
Bình luận facebook