Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Lâm Hiểu Di hiện giờ cô không muốn nhắc gì đến chuyện đêm qua nữa, cô bước đi mệt mỏi trở về căn phòng chật hẹp với chiếc giường cũ kỹ hầu hết trong phòng của cô không có món đồ nào giá trị.
Tủ quần áo thì nhỏ chỉ chứa đủ khoảng 10 bộ đồ, cô còn không có cả bàn trang điểm hay bộ váy, quần áo nào đẹp, tất cả quần áo cô đang mặc đều là đồ mà Y Na vứt đi.
Cuộc sống của cô đã quá khổ sở rồi, bây giờ cái thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái còn không giữ được, thử nói, cô làm sao sống nổi đây!
Từ ngoài bước chân chậm rãi đang đến gần, một tiếng " Cạch" cửa phòng mở ra, bước vào là gương mặt đầy phấn son của Y Na, với cách bước vào thế này cô chắc chắn chị cô vào không có ý tốt lành gì.
" Sao rồi?, ông già 47 tuổi đó có làm mày lên đỉnh không? À mà 47 tuổi rồi thì làm sao còn sức nữa chắc tối qua nhờ thuốc của tao mà mọi việc nhờ mày làm rồi haha...."
Lâm Hiểu Di vừa nghe xong câu nói đó cô mới bắt đầu nhớ đến lúc người tiếp viên của khách sạn mời cô uống cốc nước, thì ra là vậy...cô bắt đầu cười nhẹ, lau sạch nước mắt đứng dậy mạnh mẽ đáp trả
" Xin lỗi, làm chị thất vọng rồi, lúc đó tiếp viên khách sạn đã đưa em đến tầng 20 phòng 447 của khách sạn, chị nói rằng là ông già 47 tuổi sao? sao em lại thấy hoàn toàn ngược lại vậy "
Y Na vừa nghe xong, hai mắt trợn lên với vẻ không tin với những gì Lâm Hiểu Di vừa nói. Y Na cố trấn tỉnh rồi lại mạnh giọng quát lại.
" Lâm Hiểu Di mày đúng là quá ảo tưởng rồi, tầng 20 phòng 447 cũng là tao yêu cầu họ đưa mày vào, mày đừng hòng lừa tao, tao không ngờ thuốc này cũng có khả năng gây ra ảo giác cao đến vậy đấy, khiến mày nhìn ông già 47 tuổi thành một thanh niên siêu cấp đẹp trai, tính ra thì tao cũng không tệ bạc với mày lắm đúng không hahaaaa..."
Y Na vừa nói xong tiếng chuông điện thoại của cô cũng reo lên. Cô vừa thấy số máy gọi đến thì liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, cất nhẹ giọng trả lời điện thoại.
" Alo, anh yêu!! em nghe đây "
Từ đầu dây bên kia, tiếng nói trầm khàn của một người đàn ông, nghe có vẻ như đã gần 50 tuổi rồi, hắn quát với giọng tức giận.
" Y Na, em cũng biết cách lừa tôi lắm đấy, em đã lấy tiền của tôi rồi mà còn muốn chạy sau, tối đêm qua em sắp xếp cho tôi căn phòng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đợi em phục vụ, vậy mà em lại dám léng phéng với Chủ tịch của tập đoàn Hàn thị bảo hắn đuổi tôi ra khỏi phòng, còn nói đã bao hết khách sạn rồi. Em chơi trò này với tôi là có ý gì đây? "
Y Na nghe những lời hắn ta nói, quả thật Hiểu Di không lừa cô, vậy chẳng lẽ người Hiểu Di vui vẻ tối đêm qua lại là Hàn Tử Đằng, người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn lên giường cùng sao?
Y Na như không tin vào những gì mình nghe thấy, cô lại nghĩ rằng dù sao Tử Đằng cũng chả biết người ngủ cùng hắn là ai, Hiểu Di cũng không biết cô ta sắp được đổi đời, nếu nó không muốn nhận phúc lộc này thì người chị tốt này sẽ giúp nó chịu khổ nhận vậy.
" Anh à!! chuyện đó thật sự là không phải em dự tính, với cả, chuyện giường chiếu thì từ từ cũng được mà. Để lần sau em sẽ cho anh sướng tê tái có được không. Nhưng cái đó phải cho em nhiều gấp đôi thì em mới có thể làm được đó? "
" Được được, bao nhiêu cũng không thành vấn đề, tiền anh đây không thiếu, miễn sao em đừng làm anh thất vọng giống đêm đó là được! nhưng đừng làm anh đợi lâu đấy "
" Rồi rồi, Ok anh yêu bye anh "
Hiểu Di vừa thấy chị mình vội vã bước ra khỏi phòng, cô cũng không quan tâm hay tò mò là ai gọi đến, việc bây giờ cô nghĩ là tìm một công việc để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ nuôi của mình.
Ba mẹ nuôi của Hiểu Di. Mẹ bệnh sức khỏe yếu còn Ba thì lại bị liệt nữa người, chị của cô thì ngoài việc sáng đi chơi với đám bạn, tối thì đi quán bar đến nửa đêm mới về, việc tài chính trong nhà đều đặt lên đôi vai nhỏ nhắn gầy guộc của Hiểu Di.
Nhưng cô không bao giờ than thở dù có mệt mỏi đến đâu, vì cô nghĩ mình sống được đến hôm nay là nhờ ba mẹ nuôi của mình, cô vừa lo cho gia đình vừa có mong ước một ngày nào đó có thể tìm được ba mẹ ruột của mình. Nhưng, bản thân cô là được nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi, cô còn cơ hội để tìm ba mẹ ruột sao?
Hôm nay chính là ngày cô phải đi thử váy cưới với Từ Minh, bây giờ không phải là lúc cô buồn bã, tuyệt vọng nữa, mà cô nghĩ mình nên nói tất cả cho anh ấy biết và mong anh sẽ tha thứ cho mình.
Cô vội vã thay quần áo, sửa soạn lại đầu tóc cho gọn gàng, bây giờ cô còn chả có cái váy đẹp nào để mặc cô chỉ biết lấy những chiếc váy cũ chị mình vứt đi, sau đó tái chế nó lại biến nó thành chiếc váy đẹp với kiểu dáng sáng tạo. Cô vừa loay hoay với quần áo, thì ngước mặt nhìn đồng hồ.
" 9h30 sắp trễ hẹn với Từ Minh rồi! Mình phải nhanh lên, để tránh anh ấy đợi lâu " Khi biết mình sắp trễ hẹn, Hiểu Di luống cuống tay chân, để chuẩn bị thật nhanh.
Vừa bước ra đến trạm xe buýt, thời gian đợi xe buýt cũng mất gần 30 phút, khiến cô sốt ruột đứng ngồi không yên, cô cứ lo lắng sợ rằng Từ Minh không thấy cô đến, mà bỏ về.
Xe buýt vừa đến cô liền nhanh chân lên xe, nhưng chiếc xe lại chật cứng người, chỉ còn một ngách nhỏ đủ để cơ thể nhỏ nhắn của cô lắp vừa.
Tủ quần áo thì nhỏ chỉ chứa đủ khoảng 10 bộ đồ, cô còn không có cả bàn trang điểm hay bộ váy, quần áo nào đẹp, tất cả quần áo cô đang mặc đều là đồ mà Y Na vứt đi.
Cuộc sống của cô đã quá khổ sở rồi, bây giờ cái thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái còn không giữ được, thử nói, cô làm sao sống nổi đây!
Từ ngoài bước chân chậm rãi đang đến gần, một tiếng " Cạch" cửa phòng mở ra, bước vào là gương mặt đầy phấn son của Y Na, với cách bước vào thế này cô chắc chắn chị cô vào không có ý tốt lành gì.
" Sao rồi?, ông già 47 tuổi đó có làm mày lên đỉnh không? À mà 47 tuổi rồi thì làm sao còn sức nữa chắc tối qua nhờ thuốc của tao mà mọi việc nhờ mày làm rồi haha...."
Lâm Hiểu Di vừa nghe xong câu nói đó cô mới bắt đầu nhớ đến lúc người tiếp viên của khách sạn mời cô uống cốc nước, thì ra là vậy...cô bắt đầu cười nhẹ, lau sạch nước mắt đứng dậy mạnh mẽ đáp trả
" Xin lỗi, làm chị thất vọng rồi, lúc đó tiếp viên khách sạn đã đưa em đến tầng 20 phòng 447 của khách sạn, chị nói rằng là ông già 47 tuổi sao? sao em lại thấy hoàn toàn ngược lại vậy "
Y Na vừa nghe xong, hai mắt trợn lên với vẻ không tin với những gì Lâm Hiểu Di vừa nói. Y Na cố trấn tỉnh rồi lại mạnh giọng quát lại.
" Lâm Hiểu Di mày đúng là quá ảo tưởng rồi, tầng 20 phòng 447 cũng là tao yêu cầu họ đưa mày vào, mày đừng hòng lừa tao, tao không ngờ thuốc này cũng có khả năng gây ra ảo giác cao đến vậy đấy, khiến mày nhìn ông già 47 tuổi thành một thanh niên siêu cấp đẹp trai, tính ra thì tao cũng không tệ bạc với mày lắm đúng không hahaaaa..."
Y Na vừa nói xong tiếng chuông điện thoại của cô cũng reo lên. Cô vừa thấy số máy gọi đến thì liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, cất nhẹ giọng trả lời điện thoại.
" Alo, anh yêu!! em nghe đây "
Từ đầu dây bên kia, tiếng nói trầm khàn của một người đàn ông, nghe có vẻ như đã gần 50 tuổi rồi, hắn quát với giọng tức giận.
" Y Na, em cũng biết cách lừa tôi lắm đấy, em đã lấy tiền của tôi rồi mà còn muốn chạy sau, tối đêm qua em sắp xếp cho tôi căn phòng, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đợi em phục vụ, vậy mà em lại dám léng phéng với Chủ tịch của tập đoàn Hàn thị bảo hắn đuổi tôi ra khỏi phòng, còn nói đã bao hết khách sạn rồi. Em chơi trò này với tôi là có ý gì đây? "
Y Na nghe những lời hắn ta nói, quả thật Hiểu Di không lừa cô, vậy chẳng lẽ người Hiểu Di vui vẻ tối đêm qua lại là Hàn Tử Đằng, người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn lên giường cùng sao?
Y Na như không tin vào những gì mình nghe thấy, cô lại nghĩ rằng dù sao Tử Đằng cũng chả biết người ngủ cùng hắn là ai, Hiểu Di cũng không biết cô ta sắp được đổi đời, nếu nó không muốn nhận phúc lộc này thì người chị tốt này sẽ giúp nó chịu khổ nhận vậy.
" Anh à!! chuyện đó thật sự là không phải em dự tính, với cả, chuyện giường chiếu thì từ từ cũng được mà. Để lần sau em sẽ cho anh sướng tê tái có được không. Nhưng cái đó phải cho em nhiều gấp đôi thì em mới có thể làm được đó? "
" Được được, bao nhiêu cũng không thành vấn đề, tiền anh đây không thiếu, miễn sao em đừng làm anh thất vọng giống đêm đó là được! nhưng đừng làm anh đợi lâu đấy "
" Rồi rồi, Ok anh yêu bye anh "
Hiểu Di vừa thấy chị mình vội vã bước ra khỏi phòng, cô cũng không quan tâm hay tò mò là ai gọi đến, việc bây giờ cô nghĩ là tìm một công việc để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ nuôi của mình.
Ba mẹ nuôi của Hiểu Di. Mẹ bệnh sức khỏe yếu còn Ba thì lại bị liệt nữa người, chị của cô thì ngoài việc sáng đi chơi với đám bạn, tối thì đi quán bar đến nửa đêm mới về, việc tài chính trong nhà đều đặt lên đôi vai nhỏ nhắn gầy guộc của Hiểu Di.
Nhưng cô không bao giờ than thở dù có mệt mỏi đến đâu, vì cô nghĩ mình sống được đến hôm nay là nhờ ba mẹ nuôi của mình, cô vừa lo cho gia đình vừa có mong ước một ngày nào đó có thể tìm được ba mẹ ruột của mình. Nhưng, bản thân cô là được nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi, cô còn cơ hội để tìm ba mẹ ruột sao?
Hôm nay chính là ngày cô phải đi thử váy cưới với Từ Minh, bây giờ không phải là lúc cô buồn bã, tuyệt vọng nữa, mà cô nghĩ mình nên nói tất cả cho anh ấy biết và mong anh sẽ tha thứ cho mình.
Cô vội vã thay quần áo, sửa soạn lại đầu tóc cho gọn gàng, bây giờ cô còn chả có cái váy đẹp nào để mặc cô chỉ biết lấy những chiếc váy cũ chị mình vứt đi, sau đó tái chế nó lại biến nó thành chiếc váy đẹp với kiểu dáng sáng tạo. Cô vừa loay hoay với quần áo, thì ngước mặt nhìn đồng hồ.
" 9h30 sắp trễ hẹn với Từ Minh rồi! Mình phải nhanh lên, để tránh anh ấy đợi lâu " Khi biết mình sắp trễ hẹn, Hiểu Di luống cuống tay chân, để chuẩn bị thật nhanh.
Vừa bước ra đến trạm xe buýt, thời gian đợi xe buýt cũng mất gần 30 phút, khiến cô sốt ruột đứng ngồi không yên, cô cứ lo lắng sợ rằng Từ Minh không thấy cô đến, mà bỏ về.
Xe buýt vừa đến cô liền nhanh chân lên xe, nhưng chiếc xe lại chật cứng người, chỉ còn một ngách nhỏ đủ để cơ thể nhỏ nhắn của cô lắp vừa.
Bình luận facebook