Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Hàn Tử Đằng thoáng suy nghĩ một chút, lấy ra chìa khóa xe từ trong túi đưa cho người của đoàn làm phim, nói.
" Đây là chìa khóa xe, mọi người xuống trước, sau đó chờ chúng tôi ở trên thuyền. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm Hiểu Di, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, khi nào tìm được cô ấy rồi chúng tôi sẽ đến bến tàu "
Sau đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Nếu như, thuyền phải rời bến mà chúng tôi vẫn chưa tới, vậy mọi người cứ đi trước hết đi, không cần chờ chúng tôi, sau khi quay về hãy nghĩ biện pháp tới tìm chúng tôi, đã rõ chưa? Được rồi, bây giờ, mọi người đi mau đi "
Hàn Tử Đằng thúc giục người của đoàn làm phim và đạo diễn, không cho họ nói tiếp, sau đó tự mình quay lại bắt đầu chạy.
" Hiểu Di, em ở đâu? Có nghe anh gọi em không, mau trả lời anh, Hiểu Di,em đang ở đâu? "
Hàn Tử Đằng gọi lớn, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thế nhưng anh không hề quản bất cứ gì, vẫn chạy về phía trước, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau đớn.
Hiểu Di cứ như vậy lê từng bước, cô biết mình đã không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng, chân của cô đau quá, bây giờ cô thật sự đi không nổi, hơn nữa mưa gió càng lúc càng lớn, quần áo của cô cũng đã ướt sũng, gió quất vào người, có một chút cảm giác giá lạnh.
" Hiểu Di, mày nhất định phải cố gắng lên! Nói không anh ấy đang đi tìm mày đó, mày nhất định không thể ngã xuống! Mày phải đi tiếp "
Hiểu Di vẫn luôn tự nói với chính mình, cổ vũ bản thân, chịu đựng sự đau đớn, từng bước từng bước một đi tiếp.
" Hiểu Di em có nghe anh gọi không?, em đang ở đâu? " Hàn Tử Đằng vừa chạy vừa tiếp tục gọi to.
Hiểu Di đột nhiên dừng bước, dường như nghe thấy Hàn Tử Đằng đang gọi cô
" Tử Đằng, em ở đây, ở đây "
Thật sự là Tử Đằng, Tử Đằng đang đi tìm cô, cô mỉm cười bước về hướng phát ra tiếng gọi.
Hàn Tử Đằng nghe thấy có tiếng đáp lại, lập tức chạy về hướng đó, quả nhiên thấy Hiểu Di toàn thân ướt đẫm, sắc mặt của cô tái nhợt, chân lại còn đang khập khà khập khiễng, chân của cô…..
Hàn Tử Đằng vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô
" Cuối cùng cũng đã tìm được em rồi, em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không? Chân của em làm sao vậy? Em có biết tất cả mọi người bọn anh đều rất lo lắng cho em hay không? "
" Chân của em bị trặc, lúc nhảy xuống từ trên mặt khối đá không cẩn thận…. "
Hiểu Di nhìn quanh phía sau Hàn Tử Đằng
" Những người khác họ đâu rồi? "
" Anh để bọn họ đến bến tàu trước rồi, chỉ còn lại duy nhất một chuyến tàu thôi, chúng ta cũng mau đi đi! Bão sắp tới rồi, nếu như không bắt kịp tàu, chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này qua đêm " Hàn Tử Đằng nói.
" Um, chúng ta đi ngay thôi " Hiểu Di vội vã sốt ruột nói.
Hàn Tử Đằng kéo Hiểu Di lại
" Em như thế này thì làm sao đi được chứ, hơn nữa, em xem em kìa, cả người đều đã ướt sũng rồi, sẽ bệnh đó "
Hàn Tử Đằng chạy tới trước mặt Hiểu Di, khom nửa người xuống nhìn cô, Hiểu Di cũng nhìn anh, dường như không rõ ý của anh là như thế nào
" Em còn đang nhìn cái gì đó! Mau lên đây, anh sẽ cõng em "
Thì ra là ý này à, Hiểu Di chậm rãi leo lên lưng Hàn Tử Đằng.
Anh cõng cô đi về phía trước, mới nhận ra lúc cô mất tích, trong lòng anh dường như có lửa đốt, nhìn thấy cô như vậy, lại đau lòng không nói nên lời, xem ra cô thật sự rất thường không quan tâm đến chính mình.
Thường ngày chăm sóc cho ba mẹ cẩn thận như vậy, thật không ngờ đối với chăm sóc bản thân mình thì lại biến thành một kẻ khờ dại.
Hiểu Di nhìn bóng lưng của Hàn Tử Đằng, nước mưa từ gò má anh chậm rãi rơi xuống. Anh dường như đang nghĩ đến nỗi băn khoăn nào đó, cau mày, là đang lo lắng không bắt kịp tàu sao.
Hiện tại cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì anh đã đi tìm cô, cũng là anh đã tìm thấy cô, mà hiện tại lại còn cõng cô trên lưng.
Không thể không nói hiện tại, bọn họ cũng đủ chật vật, nhưng lại khiến cô cảm nhận được cảm giác yêu thương, có một chút lãng mạn, khoé môi cô bất giác cong lên.
" Lúc này mà em vẫn còn cười được? Thời tiết xấu như vậy, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không còn chưa biết, em lại còn cười được? "
Hàn Tử Đằng quay đầu lại, quái lạ nhìn Hiểu Di một chút, tiếp tục nói.
" Chân của em còn đau không? Sau này phải cẩn thận một chút, đừng khiến anh phải luôn lo lắng "
" Vâng "
Hiểu Di buột miệng trả lời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc! Trước đây mỗi lần cô bị thương hay gì đó, sau khi về đến nhà chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì sợ ba mẹ nuôi sẽ lo lắng, cho nên chưa từng có ai biết.
Nhưng Hàn Tử Đằng nói anh sẽ lo lắng, điều này khiến cho Hiểu Di cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
" Sắp đến bến tàu rồi, em kiên trì thêm một chút nữa, đợi đến lúc trở về nhất định phải nhớ để bác sĩ kiểm tra một chút " Hàn Tử Đằng vừa nói vừa tăng nhanh bước chân.
" Tử Đằng, anh nhìn kìa, đã đến bến tàu rồi "
Hiểu Di cũng không màng đến cơn mưa, nhìn thấy bến tàu liền bắt đầu cất tiếng hô to.
" Anh nhìn kìa! Thuyền sắp rời bến rồi, anh nhanh lên một chút nữa……
Hàn Tử Đằng nhíu chặt mày, nhanh chân chạy đến, anh thấy thuyền càng ngày càng xa, anh biết bọn họ đã không bắt kịp thuyền, anh từ từ thả chậm bước chân
" Hiểu Di, đừng bám trên lưng anh nữa, anh mệt chết đi được rồi nè! "
Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Hiểu Di, ngồi xổm người, thả cô xuống.
" Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại duy nhất chuyến tàu đó thôi! " Hiểu Di lo lắng nhìn Hàn Tử Đằng nói.
Lúc này, di động của Hàn Tử Đằng vang lên. Xin hãy đọc truyện tại || TRÙMtruуệ n. O RG ||
" Alo, đúng vậy, tôi có thấy, được, đành phải như vậy thôi, các anh về trước đi vậy, ngày mai các anh bắt tàu quay lại. Uhm, được rồi, mang theo hai bộ quần áo sạch nữa, đúng, được, uhm, cứ như vậy đi, bye bye "
Hàn Tử Đằng dường như không hề có vẻ lo lắng chút nào, nhìn Hiểu Di mỉm cười
" Bọn họ ở trên thuyền, đi về trước rồi, hôm nay sẽ không có tàu nữa, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ quay lại đây. " Anh nhìn bốn phía xung quanh
" Về phần chúng ta, đương nhiên là qua đêm ở chỗ này rồi, đi thôi " Nói rồi, Hàn Tử Đằng kéo tay Hiểu Di quay lại.
" Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu chứ? "
Hiểu Di vừa đi bên cạnh vừa hỏi, chân của cô đau quá đi, hiện tại muốn đi đâu chứ?
Hàn Tử Đằng quay đầu lại nhìn Hiểu Di, đột nhiên dừng bước, nói
" Hay là để anh cõng em đi "
Hiểu Di cũng không cự tuyệt anh, bởi vì cô thật sự đi không nổi nữa rồi.
" Vừa nãy, lúc đi tìm em, anh thấy phía miếu hải thần có một khách sạn, anh nghĩ tối nay chúng ta có thể ở đó, trước mắt, chúng ta phải đi nhanh một chút, mưa dường như càng lúc càng lớn " Anh giải thích.
" Đây là chìa khóa xe, mọi người xuống trước, sau đó chờ chúng tôi ở trên thuyền. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm Hiểu Di, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, khi nào tìm được cô ấy rồi chúng tôi sẽ đến bến tàu "
Sau đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Nếu như, thuyền phải rời bến mà chúng tôi vẫn chưa tới, vậy mọi người cứ đi trước hết đi, không cần chờ chúng tôi, sau khi quay về hãy nghĩ biện pháp tới tìm chúng tôi, đã rõ chưa? Được rồi, bây giờ, mọi người đi mau đi "
Hàn Tử Đằng thúc giục người của đoàn làm phim và đạo diễn, không cho họ nói tiếp, sau đó tự mình quay lại bắt đầu chạy.
" Hiểu Di, em ở đâu? Có nghe anh gọi em không, mau trả lời anh, Hiểu Di,em đang ở đâu? "
Hàn Tử Đằng gọi lớn, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, thế nhưng anh không hề quản bất cứ gì, vẫn chạy về phía trước, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau đớn.
Hiểu Di cứ như vậy lê từng bước, cô biết mình đã không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng, chân của cô đau quá, bây giờ cô thật sự đi không nổi, hơn nữa mưa gió càng lúc càng lớn, quần áo của cô cũng đã ướt sũng, gió quất vào người, có một chút cảm giác giá lạnh.
" Hiểu Di, mày nhất định phải cố gắng lên! Nói không anh ấy đang đi tìm mày đó, mày nhất định không thể ngã xuống! Mày phải đi tiếp "
Hiểu Di vẫn luôn tự nói với chính mình, cổ vũ bản thân, chịu đựng sự đau đớn, từng bước từng bước một đi tiếp.
" Hiểu Di em có nghe anh gọi không?, em đang ở đâu? " Hàn Tử Đằng vừa chạy vừa tiếp tục gọi to.
Hiểu Di đột nhiên dừng bước, dường như nghe thấy Hàn Tử Đằng đang gọi cô
" Tử Đằng, em ở đây, ở đây "
Thật sự là Tử Đằng, Tử Đằng đang đi tìm cô, cô mỉm cười bước về hướng phát ra tiếng gọi.
Hàn Tử Đằng nghe thấy có tiếng đáp lại, lập tức chạy về hướng đó, quả nhiên thấy Hiểu Di toàn thân ướt đẫm, sắc mặt của cô tái nhợt, chân lại còn đang khập khà khập khiễng, chân của cô…..
Hàn Tử Đằng vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô
" Cuối cùng cũng đã tìm được em rồi, em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không? Chân của em làm sao vậy? Em có biết tất cả mọi người bọn anh đều rất lo lắng cho em hay không? "
" Chân của em bị trặc, lúc nhảy xuống từ trên mặt khối đá không cẩn thận…. "
Hiểu Di nhìn quanh phía sau Hàn Tử Đằng
" Những người khác họ đâu rồi? "
" Anh để bọn họ đến bến tàu trước rồi, chỉ còn lại duy nhất một chuyến tàu thôi, chúng ta cũng mau đi đi! Bão sắp tới rồi, nếu như không bắt kịp tàu, chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này qua đêm " Hàn Tử Đằng nói.
" Um, chúng ta đi ngay thôi " Hiểu Di vội vã sốt ruột nói.
Hàn Tử Đằng kéo Hiểu Di lại
" Em như thế này thì làm sao đi được chứ, hơn nữa, em xem em kìa, cả người đều đã ướt sũng rồi, sẽ bệnh đó "
Hàn Tử Đằng chạy tới trước mặt Hiểu Di, khom nửa người xuống nhìn cô, Hiểu Di cũng nhìn anh, dường như không rõ ý của anh là như thế nào
" Em còn đang nhìn cái gì đó! Mau lên đây, anh sẽ cõng em "
Thì ra là ý này à, Hiểu Di chậm rãi leo lên lưng Hàn Tử Đằng.
Anh cõng cô đi về phía trước, mới nhận ra lúc cô mất tích, trong lòng anh dường như có lửa đốt, nhìn thấy cô như vậy, lại đau lòng không nói nên lời, xem ra cô thật sự rất thường không quan tâm đến chính mình.
Thường ngày chăm sóc cho ba mẹ cẩn thận như vậy, thật không ngờ đối với chăm sóc bản thân mình thì lại biến thành một kẻ khờ dại.
Hiểu Di nhìn bóng lưng của Hàn Tử Đằng, nước mưa từ gò má anh chậm rãi rơi xuống. Anh dường như đang nghĩ đến nỗi băn khoăn nào đó, cau mày, là đang lo lắng không bắt kịp tàu sao.
Hiện tại cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, bởi vì anh đã đi tìm cô, cũng là anh đã tìm thấy cô, mà hiện tại lại còn cõng cô trên lưng.
Không thể không nói hiện tại, bọn họ cũng đủ chật vật, nhưng lại khiến cô cảm nhận được cảm giác yêu thương, có một chút lãng mạn, khoé môi cô bất giác cong lên.
" Lúc này mà em vẫn còn cười được? Thời tiết xấu như vậy, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không còn chưa biết, em lại còn cười được? "
Hàn Tử Đằng quay đầu lại, quái lạ nhìn Hiểu Di một chút, tiếp tục nói.
" Chân của em còn đau không? Sau này phải cẩn thận một chút, đừng khiến anh phải luôn lo lắng "
" Vâng "
Hiểu Di buột miệng trả lời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc! Trước đây mỗi lần cô bị thương hay gì đó, sau khi về đến nhà chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì sợ ba mẹ nuôi sẽ lo lắng, cho nên chưa từng có ai biết.
Nhưng Hàn Tử Đằng nói anh sẽ lo lắng, điều này khiến cho Hiểu Di cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
" Sắp đến bến tàu rồi, em kiên trì thêm một chút nữa, đợi đến lúc trở về nhất định phải nhớ để bác sĩ kiểm tra một chút " Hàn Tử Đằng vừa nói vừa tăng nhanh bước chân.
" Tử Đằng, anh nhìn kìa, đã đến bến tàu rồi "
Hiểu Di cũng không màng đến cơn mưa, nhìn thấy bến tàu liền bắt đầu cất tiếng hô to.
" Anh nhìn kìa! Thuyền sắp rời bến rồi, anh nhanh lên một chút nữa……
Hàn Tử Đằng nhíu chặt mày, nhanh chân chạy đến, anh thấy thuyền càng ngày càng xa, anh biết bọn họ đã không bắt kịp thuyền, anh từ từ thả chậm bước chân
" Hiểu Di, đừng bám trên lưng anh nữa, anh mệt chết đi được rồi nè! "
Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Hiểu Di, ngồi xổm người, thả cô xuống.
" Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ còn lại duy nhất chuyến tàu đó thôi! " Hiểu Di lo lắng nhìn Hàn Tử Đằng nói.
Lúc này, di động của Hàn Tử Đằng vang lên. Xin hãy đọc truyện tại || TRÙMtruуệ n. O RG ||
" Alo, đúng vậy, tôi có thấy, được, đành phải như vậy thôi, các anh về trước đi vậy, ngày mai các anh bắt tàu quay lại. Uhm, được rồi, mang theo hai bộ quần áo sạch nữa, đúng, được, uhm, cứ như vậy đi, bye bye "
Hàn Tử Đằng dường như không hề có vẻ lo lắng chút nào, nhìn Hiểu Di mỉm cười
" Bọn họ ở trên thuyền, đi về trước rồi, hôm nay sẽ không có tàu nữa, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ quay lại đây. " Anh nhìn bốn phía xung quanh
" Về phần chúng ta, đương nhiên là qua đêm ở chỗ này rồi, đi thôi " Nói rồi, Hàn Tử Đằng kéo tay Hiểu Di quay lại.
" Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu chứ? "
Hiểu Di vừa đi bên cạnh vừa hỏi, chân của cô đau quá đi, hiện tại muốn đi đâu chứ?
Hàn Tử Đằng quay đầu lại nhìn Hiểu Di, đột nhiên dừng bước, nói
" Hay là để anh cõng em đi "
Hiểu Di cũng không cự tuyệt anh, bởi vì cô thật sự đi không nổi nữa rồi.
" Vừa nãy, lúc đi tìm em, anh thấy phía miếu hải thần có một khách sạn, anh nghĩ tối nay chúng ta có thể ở đó, trước mắt, chúng ta phải đi nhanh một chút, mưa dường như càng lúc càng lớn " Anh giải thích.
Bình luận facebook