• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot MUỐN ĐỘC CHIẾM EM MÃI MÃI (3 Viewers)

  • Chương 7

Tử Đằng khi nghe Hiểu Di nhắc đến tiền trước mặt mình, ánh mắt anh lại trở nên sắc bén, quay mặt nhìn chằm chằm cô.

" Đúng là con gái của Trương Cung, tính ham tiền này, ông ta cũng không quên truyền lại cho con gái của mình "

Tử Đằng vừa mặc áo sơ mi, vừa thắt cà vạt, nhưng vẫn không quên nói những lời chỉ trích với cô.

" Nếu đã cần tiền đến như vậy, thì sao không thử, câu con cá lớn trước mặt cô, thử cách, như ngày đầu tiên cô làm với tôi đấy "

Anh cười lạnh sau đó quay lưng đi về phía bàn làm việc, cầm áo vest khoác lên, đi ngang cô.

" Cô đi chuẩn bị 20 ly cà phê cho tôi, sau đó mang đến phòng họp,nhưng cô phải đi xuống bằng cầu thang bộ, còn cà phê của tôi thì phải 65°C, không được quá nóng, không nhiều đường, cũng không nhiều sữa, tất cả đều phải cân bằng, nếu không tháng này cô khỏi lấy lương "

Tử Đằng đi ngang cô vừa ra lệnh, sau đó quay lưng chỉ tay vào mặt Hiểu Di, nói với giọng đầy sát khí.

" Tôi cho cô 30 phút để chuẩn bị, cuộc họp sẽ diễn ra sau 1 phút nữa, sau đó kết thúc sau 1 tiếng, nếu tôi không thấy cô mang cà phê lên, thì hôm nay cô khỏi thử việc nữa, mà nhanh chóng bước ra khỏi công ty của tôi, cô hiểu chứ? "

Hiểu Di nhìn thấy ánh mắt sắc bén đấy đang nhìn cô, cô chưa bao giờ thấy anh với vẻ mặt đó, nên cô hơi hoảng sợ và bối rối.

" Tôi...tôi biết rồi chủ tịch, tôi sẽ làm đúng theo lời anh nói "

" Được! nếu hiểu rồi thì đi làm nhanh đi "

Tử Đằng vừa nói xong, đã bước ra khỏi văn phòng, chỉ còn mình cô đứng lẽ loi ở căn phòng to lớn, Hiểu Di chợt nhận ra.

" Mình...mình phải chạy cầu thang bộ đến 10 tầng mới có thể xuống đến tầng cuối cùng sao? "

Hàn Tử Đằng đúng là ác độc, sau có thể bảo một cô gái gầy guột, nhỏ nhắn như vậy đi mua 20 ly cà phê cho anh ta, còn bắt cô không được đi thang máy, những hình ảnh tốt của Tử Đằng trong mắt Hiểu Di bây giờ chỉ còn sự tức giận, uất ức.

Cô nhanh chóng chạy đến cầu thang, đôi chân nhỏ nhắn, nhưng vì ép buộc thời gian mà phải duy chuyển liên tục không được ngừng nghỉ, Hiểu Di đã xuống được tầng 9, bây giờ cô như không quan tâm gì đến số tầng nữa, cô chỉ biết chạy, chạy xuống thật nhanh nếu không sẽ không kịp thời gian, lại phải đi tìm việc khác.

Nhưng 1 tuần sau lại là ngày Từ Minh hắn ta đến lấy nhà đi, trong 1 tuần làm sau đủ tiền để có thể mua nhà chứ!, nghĩ đến đây thôi, chân của Hiểu Di lại nhanh nữa, nhanh đến nổi nhìn thấy lại sợ cô ngã cầu thang!

Hiểu Di vừa chạy đến tầng 7, chân cô bây giờ đã mỏi kinh khủng, đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng nỏn bây giờ đã đỏ và sưng tấy, thảm chí còn đang run rẫy không thôi, mồ hôi thì ước đẫm trán, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngơi, cô lại tiếp tục chạy, chạy thật nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng đến tầng cuối cùng, cô chóng hai tay lên đầu gối thở gấp, sau đó nhấc tay nhìn vào đồng hồ.

" Chỉ....chỉ còn 10 phút thôi sao? "

Hiểu Di nhanh chóng chạy đến cửa hàng cà phê đối diện với công ty, cô bước vào gọi trước 19 ly, ly cuối cùng là của Tử Đằng cô đứng dặn dò họ y như lời Tử Đằng nói, đây là cửa hàng lớn nên rất nhiều nhân viên, chỉ mới 5 phút họ đã làm xong 20 ly cà phê, Hiểu Di vội vã cầm chúng chạy vào công ty.

" Nếu bây giờ đi thang bộ sẽ không kịp giờ mất "

Hiểu Di đứng một lúc lại nghĩ.

" Hình như, lúc nảy anh ta có nói đi xuống bằng cầu thang bộ, nhưng đâu nói là phải đi lên bằng cầu thang bộ "

Hiểu Di mỉm cười nhanh chóng chạy đến cửa thang máy đang được mở, phóng thẳng vào, lấy tay lau mồ hôi, rồi lại vỗ vỗ áo cho sạch và thẳng. Một tiếng " Ting " cửa thang máy mở, Hiểu Di nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, chạy nhanh đến phòng họp.

" Chủ....chủ tịch tôi....tôi mua xong cà phê rồi, còn nữa tiền cà phê..." Hiểu Di chưa nói hết Tử Đằng đã chặn miệng.

" Tiền cà phê? không phải cô nói muốn mời những người trong phòng hợp này uống cà phê sao? "

Tử Đằng vừa viết tài liệu, vừa nói, sau đó ngước mặt nhìn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, đứng lại không vững chân cô vẫn còn run lẫy bẫy.

" Tôi....tôi " hai tay của cô bây giờ đều là ly cà phê, vừa bối rối không biết nên trả lời thế nào.

" Sao? chẳng lẽ hối hận rồi " Tử Đằng cười lạnh, nhìn chằm chằm cô.

"Cô Lâm à, cô đừng keo kiệt vậy chứ,chỉ có mấy ly cà phê thôi mà, có cần phải tỏ thái độ vậy không?"

" Không phải, thư kí Kim cô hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không phải..."

" Nếu đã muốn mời mọi người thì nhanh chóng mang cà phê để lên bàn rồi biến ra khỏi phòng đi, tôi còn phải họp"

Tử Đằng quát một tiếng, làm Hiểu Di giật mình, cô lật đật mang cà phê phát cho từng người. Thư kí Kim cầm ly cà phê lên, gỡ vỏ ni-lông bên ngoài.

" Cô Lâm, cô cũng sắp đi ra ngoài, đúng chứ? "

" Đúng, Thư kí Kim định nhờ tôi giúp việc gì sao? "

" Nếu vậy thì nhờ cô, mang tất cả ni-lông ở đây bỏ vào sọt rác giúp tôi nhé "

Kim Anh cầm đưa cô bao ni-lông, Hiểu Di vừa đưa tay lấy, cô ta lại cố ý để nó rơi xuống sàn.

" A...xin lỗi cô nhiều nha Cô Lâm, lại bắt cô phải tự nhặt rồi "

Kim Anh cười nhếch miệng nhìn Lâm Hiểu Di, Tử Đằng ngồi kế bên, nhìn Kim Anh như muốn ăn tươi nuốt sống, anh nhìn thấy cô định nhặt chúng lại nghĩ

Lâm Hiểu Di cô ngốc, hay giả bộ ngốc vậy? nhìn ra là cô ta đang muốn sỉ nhục cô, vậy mà lại nhẫn nhịn, chẳng lẽ cô là loại con gái vì tiền mà chuyện gì cũng làm.

" Thư kí Kim, không sao tôi...tôi có thể tự nhặt được, phiền cô lấy chân qua một bên giúp tôi "

" A....Xin lỗi cô, nhưng chân tôi đang bị đau không tùy tiện di chuyển được, làm phiền cô rồi "

Tử Đằng thật sự nhịn đủ rồi, bây giờ thật sự anh không hiểu, không phải anh đang muốn đầy đọa Lâm Hiểu Di sao? Tại sao khi thấy cô bị người khác bắt nạt, tay chân lại trở nên không kiểm soát được, như muốn đấm cô ta một phát, rồi kéo Hiểu Di ra khỏi phòng họp này, anh có thể vì cô mà hủy bỏ buổi họp này sao? ruốt cuộc đây là loại cảm giác gì chứ?.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom