Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-1: Trọng lâu (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Tịnh tức thì choáng váng. Cái con người này thực sự là Bao Chửng tái thế, chẳng cần bao nhiêu công sức cũng nhìn thấu được ý đồ của cô hay sao? “Anh, anh biết rồi hả? Làm ơn đừng bán đứng em. Em không có ác ý gì đâu, anh cũng nhìn ra được mà đúng không? Trong lòng Nhan Hạo đã có người khác rồi mà, em là một đứa trẻ ngoan, phải hiểu được thế nào gọi là thành toàn cho kẻ khác.”
Ánh mắt Nghiêm Hạo di chuyển từ cặp kính to tổ chảng xuống chiếc áo khoác trông như một tấm cà sa của cô, nếu không phải còn có quả quần chấm bi kia thì chỉ cần thêm một cái bao bố là cô lên phố hóa duyên được rồi. Thật đúng là cái gì trông càng kinh hãi thì cô lại càng thích mặc. Đầu óc Nghiêm Hạo bỗng chốc lóe lên, tựa như mới ngộ ra điều gì đấy. Anh thoáng bình tâm trở lại, hỏi: “Em đang định đi đâu à?”
“Một học tỷ bên khoa Tiếng Trung hẹn em cùng đi chơi ạ,” Minh Tịnh thật thà trả lời, chỉ sợ mình chọc tức anh rồi lại bị anh lôi ra trước vành móng ngựa.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, có hẹn gì thì cứ ăn đã rồi hẵng đi!”
Thế này nghĩa là sao vậy, anh đã buông tha cho cô rồi ư?
“Vâng, học trưởng đi thong thả ạ!” Minh Tịnh đứng thẳng người, chuẩn bị cung kính tiễn anh rời đi.
“Cùng đến nhà ăn luôn nhé!” Anh lấy cặp sách trong tay cô, khoác lên vai rồi nhanh nhẹn bước ra cửa.
Minh Tịnh không dám làm trái ý anh, ngoan ngoãn líu ríu chạy theo, thật cẩn thận hỏi: “Học trưởng Nghiêm, bình thường anh không thích nói chuyện lắm đúng không?”
“Còn phải xem tình hình thế nào nữa!”
Minh Tịnh xuýt thì hụt hơi.
Lại là nhà ăn số sáu. Cô vừa bước chân vào cửa đã trông thấy Nhan Hạo nhiệt tình vẫy tay gọi họ.
“Sao hai người lại đi cùng nhau thế?” Hồ Nhã Trúc thấy cô đến cùng Nghiêm Hạo, kinh ngạc hỏi.
“Tình cờ gặp ở trên đường. Em ngồi đây đợi nhé, không kiêng gì chứ?” Nghiêm Hạo trả cặp sách lại cho Minh Tịnh.
“Không ạ.” Minh Tịnh quy củ ngồi vào bàn ăn, ngó lơ ánh mắt đánh giá của Hồ Nhã Trúc và Nhan Hạo.
Nhạn Hạo vẫn rất vui mừng khi cô gia nhập: “Khó khăn lắm mới mời được Nhóc Đen em, hôm nay nhất định phải ăn nhiều thêm chút đấy. Thi giữa kỳ lần này Nhã Lan đứng nhất lớp em, thế còn em thế nào rồi?”
Minh Tịnh xuýt chút nữa đã chui tọt xuống gầm bàn, hổ thẹn nói: “Chỉ vừa đủ qua môn thôi.” Cô không phải mỹ nữ, càng không phải tài nữ gì, đâu cần xuất sắc đến vậy.
“Còn không cố gắng thì cẩn thận học lại đó!”
Đồ miệng quạ đen, có mà anh học lại ý! Minh Tịnh vừa định mở mồm phản bác thì Nghiêm Hạo đã bưng theo hai khay đồ ăn trở về, khay của Minh Tịnh có một đĩa sườn xào chua ngọt lớn và cả một suất cải thảo muối cay kiểu Đông Bắc chính cống.
“Cảm ơn học trưởng ạ!” Minh Tịnh đưa tay lên đỡ khay đồ ăn của mình, sau đó chuyên tâm ăn cơm, cũng không chuyện trò gì nữa.
Nghiêm Hạo ngồi xuống cạnh cô vô cùng thoải mái tự nhiên, còn đẩy bát canh bên anh dịch sang trước mặt Minh Tịnh.
“Em gái cậu đâu?” Anh hỏi Hồ Nhã Trúc.
“Câu lạc bộ múa đang dựng tiết mục, con bé ở bên đấy giúp mấy đứa biên đạo.” Đôi lông mày thanh mảnh của Hồ Nhã Trúc nhíu chặt vào nhau. Cái con nhỏ Minh Tịnh này tướng ăn như hổ ngoạm vậy, cứ hết một thìa cơm to lại đến một thìa thức ăn, mới chỉ loáng cái mà khay đồ ăn đã vơi đi một nửa rồi.
Nhan Hạo cũng nhếch miệng cười: “Nhóc Đen, em ngốn lương thực thế này thì mai sau ai dám cưới về làm vợ hả?”
“Tôi đây nỗ lực kiếm tiền, tự mình nuôi sống chính mình.” Cô ăn cũng rất mệt có được không? Chẳng qua chỉ là muốn ăn xong sớm rồi còn chuồn lẹ thôi mà.
“Phụ nữ mà giỏi giang quá thì còn cần đàn ông làm gì nữa?”
“Nên làm gì thì làm cái đó đi!”
Sắc mặt Hồ Nhã Trúc đã đen kịt như đáy nồi. Nhan Hạo có phải là quá rảnh rỗi nên mới hứng thú với cái trò tẻ ngắt này đúng không?
“Buổi tối em còn có lớp học, đi trước nhé,” Hồ Nhã Trúc nói.
Nhan Hạo không động đậy gì, chỉ ậm ừ một tiếng, giả vờ như không hề nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của cô nàng.
Nghiêm Hạo cũng gắp một miếng cơm nhỏ đưa vào miệng, nhai một cách rất từ tốn. Anh trông thấy Minh Tịnh không ngừng gắp cải thảo ăn nên cũng ăn thử một miếng, sau đó phải vội nuốt thêm hai miếng cơm trắng thì mới dịu bớt vị cay xè trong khoang miệng.
“Nhan Hạo, gần đây cô ấy có đến tìm cậu hay không?” Nghiêm Hạo hỏi.
“Ai? Minh Doanh Doanh á? Không thấy. Tôi nghĩ chắc là con bé không trúng tuyển vào Kinh Đại mà là một đại học khác, trường đại học này có khi cũng bị người ta gọi là Kinh Đại cũng nên. Giống như đại học Nam Xương và đại học Nam Kinh đó, đều gọi tắt là Nam Đại nhưng mà Nam Đại chân chính chỉ có mình Nam Kinh thôi, người không rõ chuyện thì sao biết được! Mẹ tôi chắc hẳn là nghe lầm rồi, nhưng tôi đâm lao thì vẫn phải theo lao thôi, mỗi lần bà gọi điện đến là đều phải bảo rằng hai đứa đang tốt lắm.” Nhan Hạo nói xong còn quay đầu ra nhìn Minh Tịnh, nháy mắt một cái.
Minh Tịnh thình lình bị nghẹn, cuống quít vớ lấy canh uống để trôi bớt đồ ăn trong họng xuống, xong rồi ăn không vào nữa. Cô lấm lét nhìn Nghiêm Hạo. Anh đang thay cô dò xét tình hình quân địch hay sao?
Nghiêm Hạo cũng buông đũa xuống: “No rồi à?”
Minh Tịnh gật đầu, đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh.
“Buổi tối đến thư viện hay là sang bên phòng học?”
“Phòng học ạ!” Cô không muốn đến thư viện để rồi lại phải trông thấy cái bản mặt dài thườn thượt của Cao Tiểu Thanh kia đâu.
“Được rồi, ăn xong anh đưa em đi.”
Thế là Minh Tịnh lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng ngồi im tại chỗ.
Nhan Hạo buồn bực nói: “Nhóc Đen, anh phát hiện ra hôm nay em đặc biệt ngoan ngoãn nhé!”
Minh Tịnh ngượng ngùng cười cười, cô mà còn không chịu ngoan thì đến đuôi mình cũng sẽ chả giấu nổi nữa. Nghiêm Hạo ngồi cạnh cô cứ như một quân nhân vậy, khay đồ ăn trước mặt ăn sạch không còn sót lại chút gì.
“Thế thứ Bảy này vẫn chốt là đi Hương Sơn(2) đúng không?” Anh hỏi Nhan Hạo.
“Sắp đến tháng Mười Một rồi, không đi là hết mùa đấy. Nhóc Đen, có muốn đi cùng luôn không?”
Cô đương nhiên không muốn rồi! Nhưng mà chưa kịp trả lời, Nghiêm Hạo đã đột ngột hỏi: “Trước kia em từng đến Hương Sơn chưa?”
“Chưa ạ!”
“Thế thì đi thôi, mùa này lá phong đổi màu, đỏ rực như màu lửa vậy.” Nghiêm Hạo cứ thế nghiễm nhiên quyết định thay cô.
Minh Tịnh hấp hối giãy giụa: “Hôm đó em… hẹn bạn cùng lớp dạo phố rồi ạ.”
Nhan Hạo hào phóng nói: “Thế rủ cả bạn em cùng đi luôn đi, chứ đi dạo phố thì lúc nào đi chả được.”
Minh Tịnh hận đến ngứa răng, cảm thấy rất không cam lòng. Nhưng mà thôi, thế thì đành đi thôi vậy, cùng lắm là đến đấy mệnh ai người nấy tự chơi. Xem ra từ nay về sau cô phải thay đổi chiến lược thật rồi, Nghiêm Hạo còn khó đối phó hơn Nhan Hạo rất nhiều.
Nghiêm Hạo sau đó thực sự đưa Minh Tịnh đến khu giảng đường, dõi mắt nhìn cô bước qua cổng lớn.
“Minh Tịnh, đối với những chuyện mà mình không có căn cứ, trước nay anh vẫn chỉ luôn im lặng mà thôi.” Nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của cô, anh không đành lòng trêu cô thêm nữa.
Minh Tịnh mừng rỡ quay đầu: “Học trưởng Nghiêm quả thật là một người tốt!”
“Thế hẹn em thứ Bảy nhé!” Anh khẽ khàng hạ giọng đáp, như thể không muốn dọa cô sợ vậy.
…
Sáng sớm thứ Bảy, Minh Tịnh khoác ba lô xuống dưới sân đợi mọi người. Tối qua cô đã hỏi Sơn Béo có muốn đi cùng họ không, nhưng mà cậu chàng lại kiên quyết từ chối cô. Cậu vừa mới quen được vài người bạn bên khoa Kỹ thuật Ô tô, cuối tuần dự định tụ tập cùng nhau tham quan công xưởng. Minh Tịnh bỗng thê lương nghĩ, bang phái nhỏ của hai người cũng đã lung lay chực đổ vỡ đến nơi rồi.
Nghiêm Hạo mượn được một chiếc xe khá rộng rãi, có thể ngồi được bảy người. Hồ Nhã Lan thấy Minh Tịnh, vội vàng nhìn sang phía Hồ Nhã Trúc. Hồ Nhã Trúc khẽ nhéo tay em trấn an, cười hỏi Nhan Hạo: “Em cứ tưởng chỉ có bốn đứa mình đi Hương Sơn nên đồ ăn cũng chỉ chuẩn bị bốn suất thôi, làm sao bây giờ?”
“Phần của em ấy tôi chuẩn bị rồi,” giọng nói của Nghiêm Hạo rất lạnh lẽo, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Hồ Nhã Trúc nghẹn họng, nhưng cũng không dám làm mình làm mẩy với Nghiêm Hạo. Tuy nhiên cô nàng lại càng không muốn thỏa hiệp, cứ chôn chân ở cạnh xe, khuôn mặt thanh tú hết trắng lại đỏ.
Hồ Nhã Lan nhanh trí nói: “Thế cũng hay mà, càng đông người thì càng vui! Minh Tịnh hay có nhiều trò vui bất ngờ lắm.”
“Thế em có lên xe không?” Khuôn mặt khôi ngô của Nhan Hạo hiếm khi nghiêm lại như vậy. Anh trước nay không hề biết Hồ Nhã Trúc cũng có một mặt lòng dạ hẹp hòi đến thế.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Minh Tịnh cúi đầu, xoắn ngón tay lại vào nhau. Sự tình không phải do cô khơi mào, lửa này cô không cứu được. Thực ra không cần người khác phải nhấn mạnh, bản thân cô cũng tự biết cái bóng đèn là mình đây hiện đang chói tới mức nào, nhưng mà cô cũng có nỗi khổ tâm được không?
Hồ Nhã Trúc cuối cùng cũng hiểu được tình hình chung, nuốt lửa giận vào trong lòng, ấn ba lô lên trước lồng ngực Nhan Hạo: “Chẳng có tí ga lăng nào cả, cái cặp này nặng chết đi được ấy.”
Cô nàng biết sai liền sửa, Nhan Hạo vẫn có thể bao dung được, lập tức tỏ vẻ ân cần mà mở cửa xe cho ba cô gái.
Minh Tịnh nhanh chân lách xuống cuối xe, hai hàng ghế bên trên thôi cứ để cho hai đôi chim cu kia ngồi thì hơn!
Cánh rừng phong rực đỏ soi sáng toàn bộ ngọn núi. Từng đợt gió lạnh xào xạc thổi qua, những chiếc lá khô chao mình rơi xuống, lặng lẽ nhuộm thắm mặt đất. Minh Tịnh đứng dưới chân núi, để gió núi thổi qua mình, trông lên những quả hồng chín mọng đung đưa trên cây tựa vô số đèn lồng nhỏ. Đi dọc theo con đường đá phủ đầy lá rụng sẽ tới khu rừng phong sóng sánh đỏ trên cao. Cảnh sắc này không khỏi khiến cho một người lớn lên ở vùng Đông Bắc như Minh Tịnh thấy say mê. Cô hứng khởi duỗi hai tay, hòa mình cùng thiên nhiên, nhất thời quên đi tất thảy.
“Nhóc thối, mua cái vòng tay đi, lát nữa đến chùa Hương Sơn tìm một sư phụ khai quang(3) cho em, cầu cho ước nguyện của em trở thành hiện thực!” Nhan Hạo xếp hàng mua vé, tiện thể trò chuyện đôi câu với Minh Tịnh vẫn còn đang ngó đông nhìn tây gần đấy. Ở quanh bọn họ có không ít sạp hàng nhỏ bày bán rất nhiều loại đồ lưu niệm khác nhau.
“Tôi không tin mấy thứ đó,” Minh Tịnh hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở tươi mát của chốn núi rừng.
Mua vé xong xuôi, Nhan Hạo quay đầu bảo với Nghiêm Hạo: “Tôi mua luôn cả vé đi cáp treo rồi, tiết kiệm thời gian tới đỉnh Hương Lư(4). Lúc nào xuống dưới chúng ta vừa đi vừa chụp ảnh sau!”
Nghiêm Hạo đút tay vào hai túi quần, gật đầu.
Hồ Nhã Trúc nói: “Đường núi hẹp lắm mà bọn mình lại đi đông, hay là chia nhóm ra đi. Tôi và Nhan Hạo một nhóm, còn Nhã Lan thì phiền Nghiêm Hạo để ý chút nhé, được không?” Cô nàng trực tiếp phớt lờ Minh Tịnh.
Hồ Nhã Lan hạnh phúc đỏ mặt, đưa mắt lên nhìn Nghiêm Hạo chờ mong. Đôi môi mỏng của Nghiêm Hạo hơi mím lại. Anh dùng giọng điệu lạnh nhạt mà lễ độ trả lời họ: “Được.”
Khách du lịch tới đây thực sự đông, nhìn qua chỉ thấy đường lên trên núi người chen nhau đen nghìn nghịt. Minh Tịnh đi sau mấy du khách khoác ba lô, trông thấy họ đưa mắt nhìn nhau một cái, thế rồi đột nhiên xoay người chui tọt vào trong cánh rừng. Cô dõi mắt theo bóng họ mới biết hóa ra gần đấy có một con đường mòn nhỏ.
“Đường kia cũng có thể lên núi kìa!” Cô chọc chọc vào người Hồ Nhã Lan đằng trước mình.
Hồ Nhã Lan chỉ về phía một tấm biển thông báo bên rìa đường, sau đó tức khắc ngoảnh mặt bước đi.
Điều cần chú ý số1: Xin hãy đi đường chính trong công viên, đừng đi những lối nhỏ xuyên qua rừng, chung tay bảo vệ hệ sinh thái, đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình.
Minh Tịnh lè lưỡi, nhưng mà ánh mắt vẫn mong mỏi hướng về phía lối mòn nhỏ kia.
“Anh Nghiêm Hạo, thời điểm này có thể thấy được Tây Sơn Tình Tuyết(5) ở trong Hương Sơn không nhỉ?” Hồ Nhã Lan tiến thêm một bước, sóng vai cùng với Nghiêm Hạo.
Minh Tịnh ngước nhìn phía trước. Nam anh tuấn cương nghị, nữ yêu kiều thanh nhã, lại có những triền núi đỏ thắm sắc phong xung quanh, khung cảnh hài hòa đến lạ. Dù cho cô có đứng ở bất kỳ chỗ nào thì cũng sẽ phá hỏng vẻ đẹp hoàn mỹ của bức tranh này. Cô chần chừ đúng một giây, sau đó cúi người, thoắt cái đã lẻn vào rừng, đuổi theo mấy vị du khách đeo ba lô đi đằng trước.
Minh Tịnh vừa leo núi vừa thưởng thức phong cảnh diễm lệ, chẳng mấy chốc người đã mướt mồ hôi. Chung bước với một nhóm người xa lạ, cô không hề ngần ngại cất tiếng nói cười lanh lảnh, vừa đi vừa cao giọng hát, hứng khởi hò reo giữa núi. Quần áo cô đã ướt sũng, nhưng mà tâm trạng thì vẫn vui vẻ vô vàn. Cô thậm chí còn nắm lấy tay những vị khách lạ lẫm kia, tiếp nhận sự giúp đỡ chân thành của họ. Tiết trời cuối thu mát mẻ, Minh Tịnh tinh thần phơi phới, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh Hương Lư.
Cô đứng trên đỉnh núi cao, phóng tầm mắt xuống những cánh rừng phía dưới cùng chốn thành thị nơi xa. Cô say, cô ngây ngẩn.
Mọi người đều ăn trưa ngay tại đỉnh núi, Minh Tịnh cũng dừng chân nghỉ ngơi chốc lát. Đi xuống núi nhanh hơn đi lên rất nhiều, nhưng khi cô tới được đến chân núi, sắc chiều chạng vạng cũng đã phủ khắp bốn phương.
Tại bãi đỗ xe ở trước cổng lớn, Minh Tịnh đưa tay lau lau mồ hôi, trông thấy hai chị em nhà họ Hồ đứng bên cạnh xe thì liền vui vẻ tiến lên chào hỏi: “Mọi người đi chơi thế nào rồi?”
Hai chị em vừa thấy cô thì bỗng nổi giận đùng đùng: “Cái đồ nhà quê này, chạy đi đâu đấy hả? Hại bọn tôi chẳng chơi được một phút nào, cả ngày thứ Bảy đã bị cô hủy hoại mất tiêu rồi. Nghiêm Hạo vẫn còn đang ở trên đó tìm cô đấy! Nhan Hạo, Nhan Hạo!” Hai người cao giọng gọi về hướng một khu vực khác trên núi.
Nhan Hạo chạy từ phía sườn núi xuống, nhìn thấy Minh Tịnh thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Minh Tịnh chôn chân tại chỗ, nói với vẻ rất vô tội: “Tôi chỉ là không muốn gây trở ngại cho mọi người thôi mà, không được à?”
Hồ Nhã Lan giận dữ hét lên: “Thế cậu cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ! Đến chỗ cáp treo bỗng nhiên không thấy cậu đâu, anh Nghiêm Hạo liền chạy đi khắp núi này rừng kia tìm cậu.”
Minh Tịnh đã lớn nhường này, liệu đi lạc đến chỗ nào được đây? Là người bình thường ai cũng có thể ngầm hiểu. Cô đành tỏ ra áy náy cúi đầu, nhưng đôi mắt lại lưu luyến trông về non núi. Hoàng hôn phủ bóng, rải lên khu rừng phong đỏ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, khiến cả cánh rừng trông càng nên thơ một cách diệu kỳ. Giữa lúc cô đang ngẩn ngơ, cánh tay bất chợt bị một bàn tay khác tóm lấy thật chặt. Minh Tịnh ngẩng đầu, trông thấy Nghiêm Hạo sắc mặt tái nhợt đang đứng ngay đối diện mình. Hai ống tay áo của anh đã bị cây cối cào xước vài chỗ, vẫn còn lấm lem vết bẩn. Anh khẽ thở dốc, mồ hôi tuôn xuống như mưa, ẩn sau vẻ mặt nghiêm nghị là cả một tòa núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Minh Tịnh cảm thấy như họa lớn chuẩn bị ập xuống đầu mình, tức thì giơ hai tay lên mà nói: “Em xin lỗi. Em… em thấy cảnh đẹp thích quá, nên đi mà quên không bảo.”
Chẳng ai có thể tin được tính chân thật trong lời giải thích này của cô. Nghiêm Hạo vẫn cứ lặng thinh, ánh mắt sắc bén như dao không rời khỏi cô một khắc.
Minh Tịnh bỗng nhiên sợ hãi, lúc này trông anh quả thực đáng sợ vô cùng. Có lẽ anh chưa từng bị trêu đùa như vậy, cũng chưa từng phải chật vật đến thế. Cô chỉ cảm giác bàn tay anh đang nắm tay cô rất chặt, tựa như muốn khảm vào da thịt cô vậy, khiến cô đau đớn tới tận tim gan.
Minh Tịnh không dám kêu đau, chỉ biết sợ sệt quay đầu, nhìn sang Nhan Hạo cầu cứu.
Nhan Hạo cũng đang tức giận, lập tức xoay người lên xe cùng chị em nhà họ Hồ.
Sắc chiều càng lúc càng nồng. Núi rừng dần dần trở nên tĩnh lặng, chim chóc chao lượn trên cao, gió thu lạnh lẽo thổi qua từng đợt. Minh Tịnh rốt cuộc cũng không tỏ vẻ kiên cường được nữa, hai hàng nước mắt cứ thế tràn khỏi bờ mi: “Học trưởng Nghiêm, em sai rồi, thật sự sai rồi. Sau này bất luận thế nào, em cũng sẽ chỉ đứng cách mọi người một trăm mét đổ xuống thôi. Không không, em nhất định sẽ không bao giờ quấy rầy mọi người thêm nữa, sẽ luôn ở yên trong trường, tuyệt đối không làm gì Nhan Hạo cả, được không? Anh nói gì đi chứ!” Cô tháo mắt kính xuống, lấy tay áo quệt đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo nới lỏng tay, sau đó đột ngột quay đi, cứng nhắc bước về phía ô tô của bọn họ. Minh Tịnh không dám nấn ná lại lâu, cũng lục tục chạy theo anh, nhưng không dám chạy quá gần.
Trên đường trở về, không có ai lên tiếng chuyện trò.
(1) Trọng lâu: Còn gọi là hươu túc đa diệp (chân hươu nhiều lá), một cây thuốc có vị đắng, tính hàn, tác dụng thanh nhiệt, giảm sốt, giải độc, trừ ho, kháng viêm, giảm đau và chống co giật.
Xem ảnh 1
(2) Hương Sơn: Tức công viên Hương Sơn, một quần thể danh lam thắng cảnh nằm cách Bắc Kinh 28km về phía Tây Bắc, bao gồm cảnh sắc núi non cùng một số di tích văn hóa, lịch sử khác. Hương Sơn bắt đầu được xây dựng từ thời nhà Tần và mở rộng vào thời nhà Nguyên, từng là một vườn thượng uyển rộng lớn để các vua chúa săn bắn, nghỉ ngơi, ngắm cảnh.
Xem ảnh 2
(3) Khai quang: Một thủ tục hoặc nghi lễ để linh vật nhận chủ nhân, sau nghi lễ này linh vật sẽ phù trợ cho chủ.
(4) Đỉnh Hương Lư: Đỉnh chính của công viên Hương Sơn, cao 575 m so với mực nước biển. Trên đỉnh Hương Lư có một tảng đá lớn tên Nhũ Phong Thạch, nhìn từ xa trông rất giống một lư hương đốt trên đỉnh núi nên quần thể này mới có tên là Hương Sơn (núi thơm).
Xem ảnh 3
(5) Tây Sơn Tình Tuyết: Một trong tám danh lam thắng cảnh của Yên Kinh (tức Bắc Kinh ngày nay), chủ yếu đề cập tới cảnh tuyết ở dãy Tây Sơn ngoại ô Tây Bắc Bắc Kinh.
Xem ảnh 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Tịnh tức thì choáng váng. Cái con người này thực sự là Bao Chửng tái thế, chẳng cần bao nhiêu công sức cũng nhìn thấu được ý đồ của cô hay sao? “Anh, anh biết rồi hả? Làm ơn đừng bán đứng em. Em không có ác ý gì đâu, anh cũng nhìn ra được mà đúng không? Trong lòng Nhan Hạo đã có người khác rồi mà, em là một đứa trẻ ngoan, phải hiểu được thế nào gọi là thành toàn cho kẻ khác.”
Ánh mắt Nghiêm Hạo di chuyển từ cặp kính to tổ chảng xuống chiếc áo khoác trông như một tấm cà sa của cô, nếu không phải còn có quả quần chấm bi kia thì chỉ cần thêm một cái bao bố là cô lên phố hóa duyên được rồi. Thật đúng là cái gì trông càng kinh hãi thì cô lại càng thích mặc. Đầu óc Nghiêm Hạo bỗng chốc lóe lên, tựa như mới ngộ ra điều gì đấy. Anh thoáng bình tâm trở lại, hỏi: “Em đang định đi đâu à?”
“Một học tỷ bên khoa Tiếng Trung hẹn em cùng đi chơi ạ,” Minh Tịnh thật thà trả lời, chỉ sợ mình chọc tức anh rồi lại bị anh lôi ra trước vành móng ngựa.
“Sắp đến giờ ăn tối rồi, có hẹn gì thì cứ ăn đã rồi hẵng đi!”
Thế này nghĩa là sao vậy, anh đã buông tha cho cô rồi ư?
“Vâng, học trưởng đi thong thả ạ!” Minh Tịnh đứng thẳng người, chuẩn bị cung kính tiễn anh rời đi.
“Cùng đến nhà ăn luôn nhé!” Anh lấy cặp sách trong tay cô, khoác lên vai rồi nhanh nhẹn bước ra cửa.
Minh Tịnh không dám làm trái ý anh, ngoan ngoãn líu ríu chạy theo, thật cẩn thận hỏi: “Học trưởng Nghiêm, bình thường anh không thích nói chuyện lắm đúng không?”
“Còn phải xem tình hình thế nào nữa!”
Minh Tịnh xuýt thì hụt hơi.
Lại là nhà ăn số sáu. Cô vừa bước chân vào cửa đã trông thấy Nhan Hạo nhiệt tình vẫy tay gọi họ.
“Sao hai người lại đi cùng nhau thế?” Hồ Nhã Trúc thấy cô đến cùng Nghiêm Hạo, kinh ngạc hỏi.
“Tình cờ gặp ở trên đường. Em ngồi đây đợi nhé, không kiêng gì chứ?” Nghiêm Hạo trả cặp sách lại cho Minh Tịnh.
“Không ạ.” Minh Tịnh quy củ ngồi vào bàn ăn, ngó lơ ánh mắt đánh giá của Hồ Nhã Trúc và Nhan Hạo.
Nhạn Hạo vẫn rất vui mừng khi cô gia nhập: “Khó khăn lắm mới mời được Nhóc Đen em, hôm nay nhất định phải ăn nhiều thêm chút đấy. Thi giữa kỳ lần này Nhã Lan đứng nhất lớp em, thế còn em thế nào rồi?”
Minh Tịnh xuýt chút nữa đã chui tọt xuống gầm bàn, hổ thẹn nói: “Chỉ vừa đủ qua môn thôi.” Cô không phải mỹ nữ, càng không phải tài nữ gì, đâu cần xuất sắc đến vậy.
“Còn không cố gắng thì cẩn thận học lại đó!”
Đồ miệng quạ đen, có mà anh học lại ý! Minh Tịnh vừa định mở mồm phản bác thì Nghiêm Hạo đã bưng theo hai khay đồ ăn trở về, khay của Minh Tịnh có một đĩa sườn xào chua ngọt lớn và cả một suất cải thảo muối cay kiểu Đông Bắc chính cống.
“Cảm ơn học trưởng ạ!” Minh Tịnh đưa tay lên đỡ khay đồ ăn của mình, sau đó chuyên tâm ăn cơm, cũng không chuyện trò gì nữa.
Nghiêm Hạo ngồi xuống cạnh cô vô cùng thoải mái tự nhiên, còn đẩy bát canh bên anh dịch sang trước mặt Minh Tịnh.
“Em gái cậu đâu?” Anh hỏi Hồ Nhã Trúc.
“Câu lạc bộ múa đang dựng tiết mục, con bé ở bên đấy giúp mấy đứa biên đạo.” Đôi lông mày thanh mảnh của Hồ Nhã Trúc nhíu chặt vào nhau. Cái con nhỏ Minh Tịnh này tướng ăn như hổ ngoạm vậy, cứ hết một thìa cơm to lại đến một thìa thức ăn, mới chỉ loáng cái mà khay đồ ăn đã vơi đi một nửa rồi.
Nhan Hạo cũng nhếch miệng cười: “Nhóc Đen, em ngốn lương thực thế này thì mai sau ai dám cưới về làm vợ hả?”
“Tôi đây nỗ lực kiếm tiền, tự mình nuôi sống chính mình.” Cô ăn cũng rất mệt có được không? Chẳng qua chỉ là muốn ăn xong sớm rồi còn chuồn lẹ thôi mà.
“Phụ nữ mà giỏi giang quá thì còn cần đàn ông làm gì nữa?”
“Nên làm gì thì làm cái đó đi!”
Sắc mặt Hồ Nhã Trúc đã đen kịt như đáy nồi. Nhan Hạo có phải là quá rảnh rỗi nên mới hứng thú với cái trò tẻ ngắt này đúng không?
“Buổi tối em còn có lớp học, đi trước nhé,” Hồ Nhã Trúc nói.
Nhan Hạo không động đậy gì, chỉ ậm ừ một tiếng, giả vờ như không hề nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của cô nàng.
Nghiêm Hạo cũng gắp một miếng cơm nhỏ đưa vào miệng, nhai một cách rất từ tốn. Anh trông thấy Minh Tịnh không ngừng gắp cải thảo ăn nên cũng ăn thử một miếng, sau đó phải vội nuốt thêm hai miếng cơm trắng thì mới dịu bớt vị cay xè trong khoang miệng.
“Nhan Hạo, gần đây cô ấy có đến tìm cậu hay không?” Nghiêm Hạo hỏi.
“Ai? Minh Doanh Doanh á? Không thấy. Tôi nghĩ chắc là con bé không trúng tuyển vào Kinh Đại mà là một đại học khác, trường đại học này có khi cũng bị người ta gọi là Kinh Đại cũng nên. Giống như đại học Nam Xương và đại học Nam Kinh đó, đều gọi tắt là Nam Đại nhưng mà Nam Đại chân chính chỉ có mình Nam Kinh thôi, người không rõ chuyện thì sao biết được! Mẹ tôi chắc hẳn là nghe lầm rồi, nhưng tôi đâm lao thì vẫn phải theo lao thôi, mỗi lần bà gọi điện đến là đều phải bảo rằng hai đứa đang tốt lắm.” Nhan Hạo nói xong còn quay đầu ra nhìn Minh Tịnh, nháy mắt một cái.
Minh Tịnh thình lình bị nghẹn, cuống quít vớ lấy canh uống để trôi bớt đồ ăn trong họng xuống, xong rồi ăn không vào nữa. Cô lấm lét nhìn Nghiêm Hạo. Anh đang thay cô dò xét tình hình quân địch hay sao?
Nghiêm Hạo cũng buông đũa xuống: “No rồi à?”
Minh Tịnh gật đầu, đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh.
“Buổi tối đến thư viện hay là sang bên phòng học?”
“Phòng học ạ!” Cô không muốn đến thư viện để rồi lại phải trông thấy cái bản mặt dài thườn thượt của Cao Tiểu Thanh kia đâu.
“Được rồi, ăn xong anh đưa em đi.”
Thế là Minh Tịnh lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng ngồi im tại chỗ.
Nhan Hạo buồn bực nói: “Nhóc Đen, anh phát hiện ra hôm nay em đặc biệt ngoan ngoãn nhé!”
Minh Tịnh ngượng ngùng cười cười, cô mà còn không chịu ngoan thì đến đuôi mình cũng sẽ chả giấu nổi nữa. Nghiêm Hạo ngồi cạnh cô cứ như một quân nhân vậy, khay đồ ăn trước mặt ăn sạch không còn sót lại chút gì.
“Thế thứ Bảy này vẫn chốt là đi Hương Sơn(2) đúng không?” Anh hỏi Nhan Hạo.
“Sắp đến tháng Mười Một rồi, không đi là hết mùa đấy. Nhóc Đen, có muốn đi cùng luôn không?”
Cô đương nhiên không muốn rồi! Nhưng mà chưa kịp trả lời, Nghiêm Hạo đã đột ngột hỏi: “Trước kia em từng đến Hương Sơn chưa?”
“Chưa ạ!”
“Thế thì đi thôi, mùa này lá phong đổi màu, đỏ rực như màu lửa vậy.” Nghiêm Hạo cứ thế nghiễm nhiên quyết định thay cô.
Minh Tịnh hấp hối giãy giụa: “Hôm đó em… hẹn bạn cùng lớp dạo phố rồi ạ.”
Nhan Hạo hào phóng nói: “Thế rủ cả bạn em cùng đi luôn đi, chứ đi dạo phố thì lúc nào đi chả được.”
Minh Tịnh hận đến ngứa răng, cảm thấy rất không cam lòng. Nhưng mà thôi, thế thì đành đi thôi vậy, cùng lắm là đến đấy mệnh ai người nấy tự chơi. Xem ra từ nay về sau cô phải thay đổi chiến lược thật rồi, Nghiêm Hạo còn khó đối phó hơn Nhan Hạo rất nhiều.
Nghiêm Hạo sau đó thực sự đưa Minh Tịnh đến khu giảng đường, dõi mắt nhìn cô bước qua cổng lớn.
“Minh Tịnh, đối với những chuyện mà mình không có căn cứ, trước nay anh vẫn chỉ luôn im lặng mà thôi.” Nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của cô, anh không đành lòng trêu cô thêm nữa.
Minh Tịnh mừng rỡ quay đầu: “Học trưởng Nghiêm quả thật là một người tốt!”
“Thế hẹn em thứ Bảy nhé!” Anh khẽ khàng hạ giọng đáp, như thể không muốn dọa cô sợ vậy.
…
Sáng sớm thứ Bảy, Minh Tịnh khoác ba lô xuống dưới sân đợi mọi người. Tối qua cô đã hỏi Sơn Béo có muốn đi cùng họ không, nhưng mà cậu chàng lại kiên quyết từ chối cô. Cậu vừa mới quen được vài người bạn bên khoa Kỹ thuật Ô tô, cuối tuần dự định tụ tập cùng nhau tham quan công xưởng. Minh Tịnh bỗng thê lương nghĩ, bang phái nhỏ của hai người cũng đã lung lay chực đổ vỡ đến nơi rồi.
Nghiêm Hạo mượn được một chiếc xe khá rộng rãi, có thể ngồi được bảy người. Hồ Nhã Lan thấy Minh Tịnh, vội vàng nhìn sang phía Hồ Nhã Trúc. Hồ Nhã Trúc khẽ nhéo tay em trấn an, cười hỏi Nhan Hạo: “Em cứ tưởng chỉ có bốn đứa mình đi Hương Sơn nên đồ ăn cũng chỉ chuẩn bị bốn suất thôi, làm sao bây giờ?”
“Phần của em ấy tôi chuẩn bị rồi,” giọng nói của Nghiêm Hạo rất lạnh lẽo, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Hồ Nhã Trúc nghẹn họng, nhưng cũng không dám làm mình làm mẩy với Nghiêm Hạo. Tuy nhiên cô nàng lại càng không muốn thỏa hiệp, cứ chôn chân ở cạnh xe, khuôn mặt thanh tú hết trắng lại đỏ.
Hồ Nhã Lan nhanh trí nói: “Thế cũng hay mà, càng đông người thì càng vui! Minh Tịnh hay có nhiều trò vui bất ngờ lắm.”
“Thế em có lên xe không?” Khuôn mặt khôi ngô của Nhan Hạo hiếm khi nghiêm lại như vậy. Anh trước nay không hề biết Hồ Nhã Trúc cũng có một mặt lòng dạ hẹp hòi đến thế.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Minh Tịnh cúi đầu, xoắn ngón tay lại vào nhau. Sự tình không phải do cô khơi mào, lửa này cô không cứu được. Thực ra không cần người khác phải nhấn mạnh, bản thân cô cũng tự biết cái bóng đèn là mình đây hiện đang chói tới mức nào, nhưng mà cô cũng có nỗi khổ tâm được không?
Hồ Nhã Trúc cuối cùng cũng hiểu được tình hình chung, nuốt lửa giận vào trong lòng, ấn ba lô lên trước lồng ngực Nhan Hạo: “Chẳng có tí ga lăng nào cả, cái cặp này nặng chết đi được ấy.”
Cô nàng biết sai liền sửa, Nhan Hạo vẫn có thể bao dung được, lập tức tỏ vẻ ân cần mà mở cửa xe cho ba cô gái.
Minh Tịnh nhanh chân lách xuống cuối xe, hai hàng ghế bên trên thôi cứ để cho hai đôi chim cu kia ngồi thì hơn!
Cánh rừng phong rực đỏ soi sáng toàn bộ ngọn núi. Từng đợt gió lạnh xào xạc thổi qua, những chiếc lá khô chao mình rơi xuống, lặng lẽ nhuộm thắm mặt đất. Minh Tịnh đứng dưới chân núi, để gió núi thổi qua mình, trông lên những quả hồng chín mọng đung đưa trên cây tựa vô số đèn lồng nhỏ. Đi dọc theo con đường đá phủ đầy lá rụng sẽ tới khu rừng phong sóng sánh đỏ trên cao. Cảnh sắc này không khỏi khiến cho một người lớn lên ở vùng Đông Bắc như Minh Tịnh thấy say mê. Cô hứng khởi duỗi hai tay, hòa mình cùng thiên nhiên, nhất thời quên đi tất thảy.
“Nhóc thối, mua cái vòng tay đi, lát nữa đến chùa Hương Sơn tìm một sư phụ khai quang(3) cho em, cầu cho ước nguyện của em trở thành hiện thực!” Nhan Hạo xếp hàng mua vé, tiện thể trò chuyện đôi câu với Minh Tịnh vẫn còn đang ngó đông nhìn tây gần đấy. Ở quanh bọn họ có không ít sạp hàng nhỏ bày bán rất nhiều loại đồ lưu niệm khác nhau.
“Tôi không tin mấy thứ đó,” Minh Tịnh hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở tươi mát của chốn núi rừng.
Mua vé xong xuôi, Nhan Hạo quay đầu bảo với Nghiêm Hạo: “Tôi mua luôn cả vé đi cáp treo rồi, tiết kiệm thời gian tới đỉnh Hương Lư(4). Lúc nào xuống dưới chúng ta vừa đi vừa chụp ảnh sau!”
Nghiêm Hạo đút tay vào hai túi quần, gật đầu.
Hồ Nhã Trúc nói: “Đường núi hẹp lắm mà bọn mình lại đi đông, hay là chia nhóm ra đi. Tôi và Nhan Hạo một nhóm, còn Nhã Lan thì phiền Nghiêm Hạo để ý chút nhé, được không?” Cô nàng trực tiếp phớt lờ Minh Tịnh.
Hồ Nhã Lan hạnh phúc đỏ mặt, đưa mắt lên nhìn Nghiêm Hạo chờ mong. Đôi môi mỏng của Nghiêm Hạo hơi mím lại. Anh dùng giọng điệu lạnh nhạt mà lễ độ trả lời họ: “Được.”
Khách du lịch tới đây thực sự đông, nhìn qua chỉ thấy đường lên trên núi người chen nhau đen nghìn nghịt. Minh Tịnh đi sau mấy du khách khoác ba lô, trông thấy họ đưa mắt nhìn nhau một cái, thế rồi đột nhiên xoay người chui tọt vào trong cánh rừng. Cô dõi mắt theo bóng họ mới biết hóa ra gần đấy có một con đường mòn nhỏ.
“Đường kia cũng có thể lên núi kìa!” Cô chọc chọc vào người Hồ Nhã Lan đằng trước mình.
Hồ Nhã Lan chỉ về phía một tấm biển thông báo bên rìa đường, sau đó tức khắc ngoảnh mặt bước đi.
Điều cần chú ý số1: Xin hãy đi đường chính trong công viên, đừng đi những lối nhỏ xuyên qua rừng, chung tay bảo vệ hệ sinh thái, đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình.
Minh Tịnh lè lưỡi, nhưng mà ánh mắt vẫn mong mỏi hướng về phía lối mòn nhỏ kia.
“Anh Nghiêm Hạo, thời điểm này có thể thấy được Tây Sơn Tình Tuyết(5) ở trong Hương Sơn không nhỉ?” Hồ Nhã Lan tiến thêm một bước, sóng vai cùng với Nghiêm Hạo.
Minh Tịnh ngước nhìn phía trước. Nam anh tuấn cương nghị, nữ yêu kiều thanh nhã, lại có những triền núi đỏ thắm sắc phong xung quanh, khung cảnh hài hòa đến lạ. Dù cho cô có đứng ở bất kỳ chỗ nào thì cũng sẽ phá hỏng vẻ đẹp hoàn mỹ của bức tranh này. Cô chần chừ đúng một giây, sau đó cúi người, thoắt cái đã lẻn vào rừng, đuổi theo mấy vị du khách đeo ba lô đi đằng trước.
Minh Tịnh vừa leo núi vừa thưởng thức phong cảnh diễm lệ, chẳng mấy chốc người đã mướt mồ hôi. Chung bước với một nhóm người xa lạ, cô không hề ngần ngại cất tiếng nói cười lanh lảnh, vừa đi vừa cao giọng hát, hứng khởi hò reo giữa núi. Quần áo cô đã ướt sũng, nhưng mà tâm trạng thì vẫn vui vẻ vô vàn. Cô thậm chí còn nắm lấy tay những vị khách lạ lẫm kia, tiếp nhận sự giúp đỡ chân thành của họ. Tiết trời cuối thu mát mẻ, Minh Tịnh tinh thần phơi phới, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh Hương Lư.
Cô đứng trên đỉnh núi cao, phóng tầm mắt xuống những cánh rừng phía dưới cùng chốn thành thị nơi xa. Cô say, cô ngây ngẩn.
Mọi người đều ăn trưa ngay tại đỉnh núi, Minh Tịnh cũng dừng chân nghỉ ngơi chốc lát. Đi xuống núi nhanh hơn đi lên rất nhiều, nhưng khi cô tới được đến chân núi, sắc chiều chạng vạng cũng đã phủ khắp bốn phương.
Tại bãi đỗ xe ở trước cổng lớn, Minh Tịnh đưa tay lau lau mồ hôi, trông thấy hai chị em nhà họ Hồ đứng bên cạnh xe thì liền vui vẻ tiến lên chào hỏi: “Mọi người đi chơi thế nào rồi?”
Hai chị em vừa thấy cô thì bỗng nổi giận đùng đùng: “Cái đồ nhà quê này, chạy đi đâu đấy hả? Hại bọn tôi chẳng chơi được một phút nào, cả ngày thứ Bảy đã bị cô hủy hoại mất tiêu rồi. Nghiêm Hạo vẫn còn đang ở trên đó tìm cô đấy! Nhan Hạo, Nhan Hạo!” Hai người cao giọng gọi về hướng một khu vực khác trên núi.
Nhan Hạo chạy từ phía sườn núi xuống, nhìn thấy Minh Tịnh thì cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Minh Tịnh chôn chân tại chỗ, nói với vẻ rất vô tội: “Tôi chỉ là không muốn gây trở ngại cho mọi người thôi mà, không được à?”
Hồ Nhã Lan giận dữ hét lên: “Thế cậu cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ! Đến chỗ cáp treo bỗng nhiên không thấy cậu đâu, anh Nghiêm Hạo liền chạy đi khắp núi này rừng kia tìm cậu.”
Minh Tịnh đã lớn nhường này, liệu đi lạc đến chỗ nào được đây? Là người bình thường ai cũng có thể ngầm hiểu. Cô đành tỏ ra áy náy cúi đầu, nhưng đôi mắt lại lưu luyến trông về non núi. Hoàng hôn phủ bóng, rải lên khu rừng phong đỏ một lớp ánh vàng nhàn nhạt, khiến cả cánh rừng trông càng nên thơ một cách diệu kỳ. Giữa lúc cô đang ngẩn ngơ, cánh tay bất chợt bị một bàn tay khác tóm lấy thật chặt. Minh Tịnh ngẩng đầu, trông thấy Nghiêm Hạo sắc mặt tái nhợt đang đứng ngay đối diện mình. Hai ống tay áo của anh đã bị cây cối cào xước vài chỗ, vẫn còn lấm lem vết bẩn. Anh khẽ thở dốc, mồ hôi tuôn xuống như mưa, ẩn sau vẻ mặt nghiêm nghị là cả một tòa núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Minh Tịnh cảm thấy như họa lớn chuẩn bị ập xuống đầu mình, tức thì giơ hai tay lên mà nói: “Em xin lỗi. Em… em thấy cảnh đẹp thích quá, nên đi mà quên không bảo.”
Chẳng ai có thể tin được tính chân thật trong lời giải thích này của cô. Nghiêm Hạo vẫn cứ lặng thinh, ánh mắt sắc bén như dao không rời khỏi cô một khắc.
Minh Tịnh bỗng nhiên sợ hãi, lúc này trông anh quả thực đáng sợ vô cùng. Có lẽ anh chưa từng bị trêu đùa như vậy, cũng chưa từng phải chật vật đến thế. Cô chỉ cảm giác bàn tay anh đang nắm tay cô rất chặt, tựa như muốn khảm vào da thịt cô vậy, khiến cô đau đớn tới tận tim gan.
Minh Tịnh không dám kêu đau, chỉ biết sợ sệt quay đầu, nhìn sang Nhan Hạo cầu cứu.
Nhan Hạo cũng đang tức giận, lập tức xoay người lên xe cùng chị em nhà họ Hồ.
Sắc chiều càng lúc càng nồng. Núi rừng dần dần trở nên tĩnh lặng, chim chóc chao lượn trên cao, gió thu lạnh lẽo thổi qua từng đợt. Minh Tịnh rốt cuộc cũng không tỏ vẻ kiên cường được nữa, hai hàng nước mắt cứ thế tràn khỏi bờ mi: “Học trưởng Nghiêm, em sai rồi, thật sự sai rồi. Sau này bất luận thế nào, em cũng sẽ chỉ đứng cách mọi người một trăm mét đổ xuống thôi. Không không, em nhất định sẽ không bao giờ quấy rầy mọi người thêm nữa, sẽ luôn ở yên trong trường, tuyệt đối không làm gì Nhan Hạo cả, được không? Anh nói gì đi chứ!” Cô tháo mắt kính xuống, lấy tay áo quệt đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo nới lỏng tay, sau đó đột ngột quay đi, cứng nhắc bước về phía ô tô của bọn họ. Minh Tịnh không dám nấn ná lại lâu, cũng lục tục chạy theo anh, nhưng không dám chạy quá gần.
Trên đường trở về, không có ai lên tiếng chuyện trò.
(1) Trọng lâu: Còn gọi là hươu túc đa diệp (chân hươu nhiều lá), một cây thuốc có vị đắng, tính hàn, tác dụng thanh nhiệt, giảm sốt, giải độc, trừ ho, kháng viêm, giảm đau và chống co giật.
Xem ảnh 1
(2) Hương Sơn: Tức công viên Hương Sơn, một quần thể danh lam thắng cảnh nằm cách Bắc Kinh 28km về phía Tây Bắc, bao gồm cảnh sắc núi non cùng một số di tích văn hóa, lịch sử khác. Hương Sơn bắt đầu được xây dựng từ thời nhà Tần và mở rộng vào thời nhà Nguyên, từng là một vườn thượng uyển rộng lớn để các vua chúa săn bắn, nghỉ ngơi, ngắm cảnh.
Xem ảnh 2
(3) Khai quang: Một thủ tục hoặc nghi lễ để linh vật nhận chủ nhân, sau nghi lễ này linh vật sẽ phù trợ cho chủ.
(4) Đỉnh Hương Lư: Đỉnh chính của công viên Hương Sơn, cao 575 m so với mực nước biển. Trên đỉnh Hương Lư có một tảng đá lớn tên Nhũ Phong Thạch, nhìn từ xa trông rất giống một lư hương đốt trên đỉnh núi nên quần thể này mới có tên là Hương Sơn (núi thơm).
Xem ảnh 3
(5) Tây Sơn Tình Tuyết: Một trong tám danh lam thắng cảnh của Yên Kinh (tức Bắc Kinh ngày nay), chủ yếu đề cập tới cảnh tuyết ở dãy Tây Sơn ngoại ô Tây Bắc Bắc Kinh.
Xem ảnh 4
Bình luận facebook