Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Thằng ranh
Lời nói thêm giọng điệu của Mã Sở Đằng 10 phần cả 10 đều không tốt đẹp gì. Hôm nay Dụ Khang Trạch tới đây cũng không còn hi vọng hay có sự cầu cạnh gì về việc hợp tác tốt đẹp của đôi bên mà chỉ thể hiện phép lịch sự và chờ đợi các điều kiện đền bù của phía Mã Hà. Sở Đằng hơn anh độ gần 30 tuổi, nét nhăn trên trán hay đuôi mắt hắn như cho thấy kinh nghiệm dày dặn lão từng trải trên thương trường. Chính vì có địa vị cao mà tính cách cũng cao cao tại thượng, không e dè thể hiện bản thân trước những người khác. Mã Sở Đằng cười cười:
- Cậu Dụ, cho cậu 3 ngày như đúng hẹn... thế đã tìm được bản hợp đồng, tập hồ sơ trình về dự án và các tài liệu quan trọng đó chưa?
Ánh mắt Mã Sở Đằng nhìn Khang Trạch không phải quan tâm gì mà muôn phần hả dạ, cái lão muốn là Dụ thị cũng suy yếu đi, những năm gần đây Dụ thị phát triển cũng kéo theo các dự án Mã Sở Đằng vốn nhăm nhe nay tuột mất vì rơi vào phe đối thủ. Lần hợp tác này cả hai biết cảm tình của đối phương với mình cũng không tốt đẹp gì nhưng người xưa có câu: Thêm bạn thì bớt thù. Dự án này nếu thành công chỉ có lợi chứ không tổn hại, phía Dụ thị cần có bản tài liệu đầy đủ mà đã chuẩn bị từ trước, còn Mã Hà sẽ lo lót các quan chức. Khang Trạch cười đắng:
- Ha... có lẽ phải làm ngài Mã thất vọng rồi
Mã Sở Đằng đểu giả:
- Thật đáng tiếc... Mất hợp đồng chúng ta có thể làm lại, nhưng mất những giấy tờ quan trọng mà Chính phủ cấp hay các ngài bên Sở làm cho là không ổn rồi
Lão châm điếu tẩu, phả hơi rồi hỏi thêm:
- Cậu Dụ đây mỗi bước đi đều cẩn trọng, 10 dự án thì thành công cả 10... Nay dự án quan trọng nhất lại vô ý thế ư?
Dụ Khang Trạch kiên nhẫn ngồi nghe từng lời móc máy của lão, là bên mình sai trước, nếu thể hiện thái độ sai thì không chỉ cho thấy bản tính mình tồi mà còn ảnh hưởng tới Dụ thị. Mã Sở Đằng vẫn ba hoa về công lao lão đã phải lo chạy lót cho đám quan như nào, rồi lại bới sang Khang Trạch tại sao có thể bất cẩn như vậy. Khuôn mặt anh nhàn nhạt không quá quan tâm, ngón tay mân mê chỉnh lấy chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, hoàn toàn để Mã Sở Đằng ba hoa, lời nói lão như cơn gió bay, không lọt vào tai nam nhân
Sau cùng Mã Sở Đằng lên tiếng:
- Theo như Hợp đồng, gây tổn hại đến dự án sẽ đền bù 1 triệu đô... Nhưng tôi nghĩ cậu Dụ hãy xông xênh một chút.. ta cần 3 triệu đô
Khang Trạch bất ngờ, hắn ngước lên nhìn Mã Sở Đằng, chờ đợi lời giải thích từ lão. Mã Sở Đằng đằng phẩy tay cho tên thư kí, lấy ra tập tài liệu chuẩn bị cho lần hợp tác này của hai bên. Bất giác đặt trước mặt một xấp dày, lão lấy bật lửa rồi châm lên giữa căn phòng. Đám giấy có giá trị bằng số tiền mặt rất lớn ấy đang cháy rụi trước mặt Dụ Khang Trạch, ánh lửa đỏ vàng rực sáng hiện lên trước con mắt nam nhân, mùi khói hơi xè cay khóe mắt. Lòng tự tôn của Dụ Khang Trạch bị xúc phạm nặng nề, Mã Sở đằng không chỉ huỷ đi lần hợp tác này mà nhân cơ hội đây muốn vùi tập đoàn Dụ thị xuống đáy, muốn vùi ‘‘thằng trẻ ranh’’- biệt danh lão gọi Dụ Khang Trạch, vùi hắn xuống đất. 3 triệu đô, số tiền lớn bỏ ra không vấn đề nhưng sau này tiếng tăm của Dụ thị mới là nan giải. Ai cũng biết Mã Sở đằng quan hệ thân cận ra sao với đám quan chức, ai biết lão không bơm đểu hay gây khó dễ gì hay không? Có lẽ 3 triệu đô bỏ ra chính là cái giá lão đưa ra nhằm giữ lại thanh danh cho Dụ thị
Đống giấy lửa cũng tàn, Mã Sở Đằng thoải mái lên tiếng:
- Vậy là hết... không còn sót lại bằng chứng nào về việc hợp tác của chúng ta... kể từ nay cũng vậy, không có sự bắt tay nào của Mã Hà và Dụ thị
Khang Trạch ngón tay đã chạy gân dọc, nắm chắc vào nhau đầy kiềm chế, nở ra nụ cười tự nhiên nhất:
- Thật lòng xin lỗi vì sự bất cẩn đến ngu dại của Dụ Khang Trạch tôi... và cũng thật đáng tiếc khi ấn tượng đầu trong việc hợp tác lại không tốt như này
Sau cùng, Khang Trạch đứng dậy cài cúc, nghiêm mình nói:
- Số tiền 3 triệu đô... dựa theo quy tắc đền bù thêm thì trong vòng 1 tháng sẽ hoàn trả đầy đủ cho tập đoàn Mã Hà của ngài
Nói đoạn nam nhân quay đi, toan ra khỏi cửa thì Mã Sở Đằng lại lên tiếng:
- Dụ Khang Trạch, ta có lời khuyên cho cậu.... Nếu là con ngựa con, hãy mài cho mình chiếc móng thật chắc để rảo bước không chỉ trên thảo nguyên đất mềm mà còn trên các cung đường sỏi gập ghềnh. Tuyệt đối đừng háu đá và giảm đi cái tôi mình xuống... như vậy mới thành con ngựa chiến bất khả chiến bại
Dụ Khang Trạch quay lại nhìn lão, cười khẩy rồi giọng hời hợt đáp lại:
- Rất hữu ích... xin cảm ơn ngài Mã
Tiếng cửa đóng lại, Mã Sở Đằng bắt đầu cười phá lên, vui đùa nói:
- Thấy không, thằng oắt con đấy? Ta chưa cần làm gì mà nó đã tự hại mình rồi haha
Người thư kí gật gù bên cạnh, sau cùng Mã Sở đằng nghiêm túc, nói:
- Đi xóa camera quay lại những lần ta với nó gặp mặt hợp tác đi, hình như đều gặp mặt ở tập đoàn mình... giờ không liên quan gì tới nhau nữa, ta không muốn phải dính tới nó
- Cậu Dụ, cho cậu 3 ngày như đúng hẹn... thế đã tìm được bản hợp đồng, tập hồ sơ trình về dự án và các tài liệu quan trọng đó chưa?
Ánh mắt Mã Sở Đằng nhìn Khang Trạch không phải quan tâm gì mà muôn phần hả dạ, cái lão muốn là Dụ thị cũng suy yếu đi, những năm gần đây Dụ thị phát triển cũng kéo theo các dự án Mã Sở Đằng vốn nhăm nhe nay tuột mất vì rơi vào phe đối thủ. Lần hợp tác này cả hai biết cảm tình của đối phương với mình cũng không tốt đẹp gì nhưng người xưa có câu: Thêm bạn thì bớt thù. Dự án này nếu thành công chỉ có lợi chứ không tổn hại, phía Dụ thị cần có bản tài liệu đầy đủ mà đã chuẩn bị từ trước, còn Mã Hà sẽ lo lót các quan chức. Khang Trạch cười đắng:
- Ha... có lẽ phải làm ngài Mã thất vọng rồi
Mã Sở Đằng đểu giả:
- Thật đáng tiếc... Mất hợp đồng chúng ta có thể làm lại, nhưng mất những giấy tờ quan trọng mà Chính phủ cấp hay các ngài bên Sở làm cho là không ổn rồi
Lão châm điếu tẩu, phả hơi rồi hỏi thêm:
- Cậu Dụ đây mỗi bước đi đều cẩn trọng, 10 dự án thì thành công cả 10... Nay dự án quan trọng nhất lại vô ý thế ư?
Dụ Khang Trạch kiên nhẫn ngồi nghe từng lời móc máy của lão, là bên mình sai trước, nếu thể hiện thái độ sai thì không chỉ cho thấy bản tính mình tồi mà còn ảnh hưởng tới Dụ thị. Mã Sở Đằng vẫn ba hoa về công lao lão đã phải lo chạy lót cho đám quan như nào, rồi lại bới sang Khang Trạch tại sao có thể bất cẩn như vậy. Khuôn mặt anh nhàn nhạt không quá quan tâm, ngón tay mân mê chỉnh lấy chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, hoàn toàn để Mã Sở Đằng ba hoa, lời nói lão như cơn gió bay, không lọt vào tai nam nhân
Sau cùng Mã Sở Đằng lên tiếng:
- Theo như Hợp đồng, gây tổn hại đến dự án sẽ đền bù 1 triệu đô... Nhưng tôi nghĩ cậu Dụ hãy xông xênh một chút.. ta cần 3 triệu đô
Khang Trạch bất ngờ, hắn ngước lên nhìn Mã Sở Đằng, chờ đợi lời giải thích từ lão. Mã Sở Đằng đằng phẩy tay cho tên thư kí, lấy ra tập tài liệu chuẩn bị cho lần hợp tác này của hai bên. Bất giác đặt trước mặt một xấp dày, lão lấy bật lửa rồi châm lên giữa căn phòng. Đám giấy có giá trị bằng số tiền mặt rất lớn ấy đang cháy rụi trước mặt Dụ Khang Trạch, ánh lửa đỏ vàng rực sáng hiện lên trước con mắt nam nhân, mùi khói hơi xè cay khóe mắt. Lòng tự tôn của Dụ Khang Trạch bị xúc phạm nặng nề, Mã Sở đằng không chỉ huỷ đi lần hợp tác này mà nhân cơ hội đây muốn vùi tập đoàn Dụ thị xuống đáy, muốn vùi ‘‘thằng trẻ ranh’’- biệt danh lão gọi Dụ Khang Trạch, vùi hắn xuống đất. 3 triệu đô, số tiền lớn bỏ ra không vấn đề nhưng sau này tiếng tăm của Dụ thị mới là nan giải. Ai cũng biết Mã Sở đằng quan hệ thân cận ra sao với đám quan chức, ai biết lão không bơm đểu hay gây khó dễ gì hay không? Có lẽ 3 triệu đô bỏ ra chính là cái giá lão đưa ra nhằm giữ lại thanh danh cho Dụ thị
Đống giấy lửa cũng tàn, Mã Sở Đằng thoải mái lên tiếng:
- Vậy là hết... không còn sót lại bằng chứng nào về việc hợp tác của chúng ta... kể từ nay cũng vậy, không có sự bắt tay nào của Mã Hà và Dụ thị
Khang Trạch ngón tay đã chạy gân dọc, nắm chắc vào nhau đầy kiềm chế, nở ra nụ cười tự nhiên nhất:
- Thật lòng xin lỗi vì sự bất cẩn đến ngu dại của Dụ Khang Trạch tôi... và cũng thật đáng tiếc khi ấn tượng đầu trong việc hợp tác lại không tốt như này
Sau cùng, Khang Trạch đứng dậy cài cúc, nghiêm mình nói:
- Số tiền 3 triệu đô... dựa theo quy tắc đền bù thêm thì trong vòng 1 tháng sẽ hoàn trả đầy đủ cho tập đoàn Mã Hà của ngài
Nói đoạn nam nhân quay đi, toan ra khỏi cửa thì Mã Sở Đằng lại lên tiếng:
- Dụ Khang Trạch, ta có lời khuyên cho cậu.... Nếu là con ngựa con, hãy mài cho mình chiếc móng thật chắc để rảo bước không chỉ trên thảo nguyên đất mềm mà còn trên các cung đường sỏi gập ghềnh. Tuyệt đối đừng háu đá và giảm đi cái tôi mình xuống... như vậy mới thành con ngựa chiến bất khả chiến bại
Dụ Khang Trạch quay lại nhìn lão, cười khẩy rồi giọng hời hợt đáp lại:
- Rất hữu ích... xin cảm ơn ngài Mã
Tiếng cửa đóng lại, Mã Sở Đằng bắt đầu cười phá lên, vui đùa nói:
- Thấy không, thằng oắt con đấy? Ta chưa cần làm gì mà nó đã tự hại mình rồi haha
Người thư kí gật gù bên cạnh, sau cùng Mã Sở đằng nghiêm túc, nói:
- Đi xóa camera quay lại những lần ta với nó gặp mặt hợp tác đi, hình như đều gặp mặt ở tập đoàn mình... giờ không liên quan gì tới nhau nữa, ta không muốn phải dính tới nó
Bình luận facebook