Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Mèo nhỏ
Mễ Nhiên bây giờ nằm li bì trên giường, mới 30 phút trước tỉnh táo thức giấc thì hiện tại tâm mi đã nhắm nghiền, cơ thể cũng được Dụ Khang Trạch ủ ấm chặt trong chăn lớn, hắn cẩn thận chuẩn bị chỗ nằm cho vật nhỏ rồi nhìn cô tủm tỉm cười. Sáng sớm lên cơn động dục liền muốn đem vật nhỏ ra “đùa nghịch” một lúc, hậu quả là khiến nữ nhân chắc phải ngủ hồi sức tới trưa rồi1
Dụ Khang Trạch sau cùng vào phòng tắm, chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, tất cả đều nhẹ nhàng để không gây tiếng động cho nữ nhân trên giường. Hắn ung dung xuống dưới, Du Ly đang bày hai phần bữa sáng ra, thấy nam nhân liền kính cẩn:
- Chào buổi sáng ngài Dụ
Hắn gật gù đi lại bàn dùng bữa, Du Ly thì ngóng trông nhìn ra phía cầu thang, Dụ Khang Trạch hiểu ý liền nói:
- Cô dọn phần ăn này đi nhé, Mễ Nhiên tí nữa tỉnh sẽ dùng bữa trưa luôn vì cô ấy mệt, không ăn bữa sáng
Du Ly gật đầu làm ngay, cô dọn gọn phần ăn cất đi, sau cùng rụt rè:
- Ngài Dụ..có vẻ dạo này sức khoẻ cô chủ không tốt thì phải, không biết có vấn đề gì không ạ?
Dụ Khang Trạch thoải mái dùng bữa cũng tạm ngưng, thắc mắc:
- Sao thế? Sức khoẻ cô ấy không tốt ở điểm nào?
Du Ly ngập ngừng kể lại:
- Mấy hôm trước tôi thấy cô chủ đi đứng không được tự nhiên lắm, bước cầu thang cũng suýt hụt, dáng hơi lòm khòm, chân đi lập cập... Khuôn mặt có phần uể oải hơn, tôi có hỏi thì cô chủ bảo là mệt nhẹ chứ không có vấn đề gì nặng.
Nam nhân nghe thế thì yên tâm hơn hẳn, hắn nhàn nhã dùng bữa tiếp rồi lịch sự đáp:
- Cảm ơn cô đã quan tâm.. Mễ Nhiên vẫn ổn, cô ấy đúng là có suy nhược một chút nhưng không đáng lo
Du Ly trước khi rời đi vẫn cúi đầu khuôn phép:
- Vâng, trách nhiệm của tôi thôi... chúc ngài ngon miệng
Phòng bếp còn mỗi Dụ Khang Trạch, hắn vừa ăn sáng vừa nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi, trong đầu hiện về mấy khoảnh khắc nhục dục của cả hai khiến nam nhân lại rạo rực vô cùng. Hắn vớ lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm dài rồi thở phào, bữa sáng cũng ăn xong ngay sau đó để ra vườn
Bên ngoài A Diên mới tới, cậu ta nhanh nhảu:
- Ngài Dụ.. thứ ấy được chuyển về rồi
Nam nhân hào hứng đi về phía vườn, “món quà” hắn chuẩn bị cho tiểu yêu tinh đã chờ đợi khoảng 2 tuần nay, A Diên đi theo sau rồi mau trình bày:
- Báo đốm hoa mai giống cái, giao dịch trực tiếp với 1 doanh nhân Venezuela, các giấy tờ cam kết 2 bên được đảm bảo... Tiêm phòng hay khả năng miễn dịch tốt, không mang mầm bệnh nguy hiểm.. Đã được tắm rửa sạch sẽ và cho làm quen chuồng, làm quen với Leo và 2 đứa có vẻ khá gần gũi ạ
Dụ Khang Trạch bước chân càng ngày càng nhanh, ánh mắt sáng rực lên khỏi nói đang ngóng chờ trông thấy con báo như nào. Chiếc chuồng lớn của Leo hiện lên trước mặt, đi qua lối nhỏ nữa là tới, bên ngoài chiếc chuồng là kha khá người đứng đây quan sát động tĩnh của con báo đốm. Thấy Khang Trạch, tất cả đồng loạt quay ra cúi chào rồi dạt sang để Khang Trạch lại gần cửa chuồng
Nam nhân nhìn thấy con báo đốm trước mắt thì như bị lôi cuốn từng bước đi, con báo nằm soãi ra liếm láp nơi chân mình thì thấy có người tiến lại cũng đứng lên phòng thủ. Con báo mới đưa về nên sự hoang dã vẫn lớn, khác hẳn với báo đen Leo sớm quy phục dưới Dụ Khang Trạch thì báo đốm này có vẻ ưa lì hơn, liên tục nhe ra hàm răng rồi gằm gè mấy tiếng
Dụ Khang Trạch cười lên, ra lệnh:
- Mau mở cửa chuồng ra, đưa con báo đốm đến đây
A Diên nghe thế liền ngập ngừng:
- Ngài Dụ, nó mới từ Nam Mỹ về.. dù được chủ cũ huấn luyện cũng chưa hoàn toàn thuần hóa dưới tay chúng ta...
Khuôn mặt tất cả những người có mặt cũng e ngại, con vật to lớn cùng mọi khả năng phòng thủ, tấn công liền thượng thừa, ai cũng sợ nếu có bất trắc. Dụ Khang Trạch thì khác, hắn nhận ra khuôn mắt có chút bồn chồn của A Diên và đám người xung quanh, nhàn nhạt nói:
- Tất cả lùi hết lại đi, tránh xa chuồng một chút
Tất cả nghe thế liền ríu chân chạy ra xa như thể chờ đợi lâu lắm rồi, Dụ Khang Trạch đi tới cởi chốt cửa chuồng, con báo đốm ngửng cao rồi ườn mình một lúc như giãn cơ để chuẩn bị cho tốc độ thật nhanh. Xong xuôi, nam nhân lùi cách cửa chuồng một đoạn, con báo lăm le đặt chân ra rồi ánh mắt đúng chất Nam Mỹ hoang dã nhìn hắn cũng khác biệt. Dụ Khang Trạch không những không căng thẳng mà còn thích thú, hắn đút tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp cao lớn chờ xem con báo sẽ làm gì tiếp
Con báo bước chân ngập ngừng rồi sau cùng 4 chân tăng tốc, chạy nhanh rồi nhảy vọt vồ lên Dụ Khang Trạch, cả cơ thể nam nhân nằm vật dưới thềm cỏ. A Diên lo sợ hét lớn:1
- Ngài Dụ..cẩn thận
Cảnh tưởng sau đấy mới khiến tất cả bất ngờ, Dụ Khang Trạch nằm đó an yên, cười lớn lên rồi rờ vào lớp lông mềm của báo đốm trong khi nó liếm láp quanh khuôn mặt nam nhân. Con báo đen Leo từ trong chuồng cũng đi ra sau đó, thấy vậy cũng lao ra nô đùa, hai bên Khang Trạch là hai con báo nằm ườn lên nghịch ngợm. Khang Trạch thích thú:
- Nào.. haha.. dừng lại nào
Dụ Khang Trạch ngồi dậy, hai con báo cũng ngoan ngoãn cựa mình vào lòng nam nhân, hắn nhìn con báo đốm trong lòng, nói:
- Mày sẽ có tên riêng, nhưng là cô ấy đặt... đợi mấy ngày nữa nhé “mèo nhỏ”
P/s: chap này không có H cho nu9 nghỉ ngơi nha mấy má. Gì đâu đọc cmt toàn mấy bà rất mê nu9 bị "hành"1
Dụ Khang Trạch sau cùng vào phòng tắm, chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, tất cả đều nhẹ nhàng để không gây tiếng động cho nữ nhân trên giường. Hắn ung dung xuống dưới, Du Ly đang bày hai phần bữa sáng ra, thấy nam nhân liền kính cẩn:
- Chào buổi sáng ngài Dụ
Hắn gật gù đi lại bàn dùng bữa, Du Ly thì ngóng trông nhìn ra phía cầu thang, Dụ Khang Trạch hiểu ý liền nói:
- Cô dọn phần ăn này đi nhé, Mễ Nhiên tí nữa tỉnh sẽ dùng bữa trưa luôn vì cô ấy mệt, không ăn bữa sáng
Du Ly gật đầu làm ngay, cô dọn gọn phần ăn cất đi, sau cùng rụt rè:
- Ngài Dụ..có vẻ dạo này sức khoẻ cô chủ không tốt thì phải, không biết có vấn đề gì không ạ?
Dụ Khang Trạch thoải mái dùng bữa cũng tạm ngưng, thắc mắc:
- Sao thế? Sức khoẻ cô ấy không tốt ở điểm nào?
Du Ly ngập ngừng kể lại:
- Mấy hôm trước tôi thấy cô chủ đi đứng không được tự nhiên lắm, bước cầu thang cũng suýt hụt, dáng hơi lòm khòm, chân đi lập cập... Khuôn mặt có phần uể oải hơn, tôi có hỏi thì cô chủ bảo là mệt nhẹ chứ không có vấn đề gì nặng.
Nam nhân nghe thế thì yên tâm hơn hẳn, hắn nhàn nhã dùng bữa tiếp rồi lịch sự đáp:
- Cảm ơn cô đã quan tâm.. Mễ Nhiên vẫn ổn, cô ấy đúng là có suy nhược một chút nhưng không đáng lo
Du Ly trước khi rời đi vẫn cúi đầu khuôn phép:
- Vâng, trách nhiệm của tôi thôi... chúc ngài ngon miệng
Phòng bếp còn mỗi Dụ Khang Trạch, hắn vừa ăn sáng vừa nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi, trong đầu hiện về mấy khoảnh khắc nhục dục của cả hai khiến nam nhân lại rạo rực vô cùng. Hắn vớ lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm dài rồi thở phào, bữa sáng cũng ăn xong ngay sau đó để ra vườn
Bên ngoài A Diên mới tới, cậu ta nhanh nhảu:
- Ngài Dụ.. thứ ấy được chuyển về rồi
Nam nhân hào hứng đi về phía vườn, “món quà” hắn chuẩn bị cho tiểu yêu tinh đã chờ đợi khoảng 2 tuần nay, A Diên đi theo sau rồi mau trình bày:
- Báo đốm hoa mai giống cái, giao dịch trực tiếp với 1 doanh nhân Venezuela, các giấy tờ cam kết 2 bên được đảm bảo... Tiêm phòng hay khả năng miễn dịch tốt, không mang mầm bệnh nguy hiểm.. Đã được tắm rửa sạch sẽ và cho làm quen chuồng, làm quen với Leo và 2 đứa có vẻ khá gần gũi ạ
Dụ Khang Trạch bước chân càng ngày càng nhanh, ánh mắt sáng rực lên khỏi nói đang ngóng chờ trông thấy con báo như nào. Chiếc chuồng lớn của Leo hiện lên trước mặt, đi qua lối nhỏ nữa là tới, bên ngoài chiếc chuồng là kha khá người đứng đây quan sát động tĩnh của con báo đốm. Thấy Khang Trạch, tất cả đồng loạt quay ra cúi chào rồi dạt sang để Khang Trạch lại gần cửa chuồng
Nam nhân nhìn thấy con báo đốm trước mắt thì như bị lôi cuốn từng bước đi, con báo nằm soãi ra liếm láp nơi chân mình thì thấy có người tiến lại cũng đứng lên phòng thủ. Con báo mới đưa về nên sự hoang dã vẫn lớn, khác hẳn với báo đen Leo sớm quy phục dưới Dụ Khang Trạch thì báo đốm này có vẻ ưa lì hơn, liên tục nhe ra hàm răng rồi gằm gè mấy tiếng
Dụ Khang Trạch cười lên, ra lệnh:
- Mau mở cửa chuồng ra, đưa con báo đốm đến đây
A Diên nghe thế liền ngập ngừng:
- Ngài Dụ, nó mới từ Nam Mỹ về.. dù được chủ cũ huấn luyện cũng chưa hoàn toàn thuần hóa dưới tay chúng ta...
Khuôn mặt tất cả những người có mặt cũng e ngại, con vật to lớn cùng mọi khả năng phòng thủ, tấn công liền thượng thừa, ai cũng sợ nếu có bất trắc. Dụ Khang Trạch thì khác, hắn nhận ra khuôn mắt có chút bồn chồn của A Diên và đám người xung quanh, nhàn nhạt nói:
- Tất cả lùi hết lại đi, tránh xa chuồng một chút
Tất cả nghe thế liền ríu chân chạy ra xa như thể chờ đợi lâu lắm rồi, Dụ Khang Trạch đi tới cởi chốt cửa chuồng, con báo đốm ngửng cao rồi ườn mình một lúc như giãn cơ để chuẩn bị cho tốc độ thật nhanh. Xong xuôi, nam nhân lùi cách cửa chuồng một đoạn, con báo lăm le đặt chân ra rồi ánh mắt đúng chất Nam Mỹ hoang dã nhìn hắn cũng khác biệt. Dụ Khang Trạch không những không căng thẳng mà còn thích thú, hắn đút tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp cao lớn chờ xem con báo sẽ làm gì tiếp
Con báo bước chân ngập ngừng rồi sau cùng 4 chân tăng tốc, chạy nhanh rồi nhảy vọt vồ lên Dụ Khang Trạch, cả cơ thể nam nhân nằm vật dưới thềm cỏ. A Diên lo sợ hét lớn:1
- Ngài Dụ..cẩn thận
Cảnh tưởng sau đấy mới khiến tất cả bất ngờ, Dụ Khang Trạch nằm đó an yên, cười lớn lên rồi rờ vào lớp lông mềm của báo đốm trong khi nó liếm láp quanh khuôn mặt nam nhân. Con báo đen Leo từ trong chuồng cũng đi ra sau đó, thấy vậy cũng lao ra nô đùa, hai bên Khang Trạch là hai con báo nằm ườn lên nghịch ngợm. Khang Trạch thích thú:
- Nào.. haha.. dừng lại nào
Dụ Khang Trạch ngồi dậy, hai con báo cũng ngoan ngoãn cựa mình vào lòng nam nhân, hắn nhìn con báo đốm trong lòng, nói:
- Mày sẽ có tên riêng, nhưng là cô ấy đặt... đợi mấy ngày nữa nhé “mèo nhỏ”
P/s: chap này không có H cho nu9 nghỉ ngơi nha mấy má. Gì đâu đọc cmt toàn mấy bà rất mê nu9 bị "hành"1
Bình luận facebook