-
Phần I
1.
Tôi đè nén cảm giác chua xót trong lòng, không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Trước khi lễ đính hôn kết thúc, tôi quay người bước về phía cửa nhưng bất ngờ bị chặn lại.
- Từ Nhược, cô định rời đi trong khi buổi lễ vẫn chưa kết thúc sao?
Người lên tiếng là một nữ đồng nghiệp cùng công ty. Giọng cô ấy rất lớn. Ngay lập tức, mọi người trong phong đều nhìn tôi, kể cả cặp đôi sắp cưới kia.
Tôi đứng hình vì xấu hổ, không biết nên tiến hay nên lùi.
- Đây chẳng phải là tình nhân nhỏ của Lục tổng sao? Hôm nay tiểu tam đến đối đầu với chính thất sao?
Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã có người chặn họng, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, từng lời từng chữ lọt vào tai mọi người.
Mọi ánh mắt đều hướng về tôi.
Khương Phù, nữ chính của buổi tiệc đính hôn, nghe tiếng xì xào rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới, khuôn mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ.
Cô ấy quay lại hỏi Lục Hoài Chi.
- Cô ấy là ai?
Giọng điệu thể hiện sự không bằng lòng, nhưng cô ấy vẫn giữ được vẻ ngoài điềm đạm của mình.
Nghe vậy, cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Hoài Chi đầy mong đợi.
Khoác trên mình bộ vest lịch sự, vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng hơn thường ngày.
Anh ấy là một thái tử gia Kinh Khuyên chính thống, cũng là người đã lăn lộn với tôi hàng trăm đêm.
Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy môi anh mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng của anh lọt vào tai tôi.
- Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, nếu em không thích thì đuổi đi là được, cần gì phải tức giận vì cô ta.
Anh cười lạnh lùng và tàn nhẫn, khoé môi hơi nhếch lên, giống như ông trời nắm trong tay cả thế giới.
Toàn thân tôi như rơi từ trên trời xuống địa ngục, m/á//u/ trong người tôi đông cứng lại chỉ vì những lời anh ấy nói.
Khương Phù khinh thường chế nhạo nhìn tôi và không nói gì nữa.
Lục Hoài Chi ôm eo cô ấy rời đi, từng biểu cảm từng hành động đều thể hiện sự yêu thương và cưng chiều.
Từ đầu đến cuối, anh ấy thậm chí không thèm nhìn tôi dù chỉ một giây.
- Hoá ra là tiểu tam vô liêm sỉ...
- Một cô gái không biết trân trọng bản thân mình điều xứng đáng bị như vậy!
- Người không có lòng tự trọng. Nghĩ sao người như Lục Hoài Chi lại đi thích một thư ký quèn được...
Đám đông chửi bới đủ kiểu, trong mắt họ tôi là một tội phạm kinh tởm.
Ai trong công ty cũng đều biết mối quan hệ của tôi và Lục Hoài Chi.
Bây giờ tôi cảm thấy bản thân mình như một trò đùa.
Tôi bước đi cứng ngắc, từ từ rời khỏi tầm mắt mọi người. Lúc tôi bước ra ngoài, tôi nghe thấy một tràng cười vang lên ở gần.
Tôi nhìn thấy Lục Hoài Chi và Khương Phù đứng cạnh nhau. Con gái trưởng nhà họ Khương xinh đẹp tự tin, còn Lục tổng thì lạnh lùng nghiêm trang.
Một cặp trai tài gái sắc, một sự kết hợp hoàn hảo.
2.
Tôi trở về biệt thự và đóng gói quần áo cùng nhu yếu phẩm hàng ngày vào thùng.
Lúc đó tôi mới nhận ra, trong 3 năm qua mình đã có thêm rất nhiều thứ mà không hề hay biết.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Lục Hoài Chi, tôi thậm chí còn không có đồ để thay. Cuối cùng tôi phải mặc đồ của anh ấy.
Còn bây giờ, trong nhà đầy đồ đạc của tôi.
Tôi đã biết từ lâu rằng sẽ có ngày tôi phải ra đi, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình luôn sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi ngày đó đến, trái tim tôi đau đớn như bị xé ra làm trăm mảnh.
Tôi cảm thấy chán nản và không muốn tiếp tục nữa.
Tôi chỉ đóng gói những vật dụng cần thiết và kéo vali xuống nhà.
Đến cửa, tôi để chìa khoá lên tủ giày.
Nơi này đã chứa đựng ký ức suốt 3 năm qua, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Vừa mở cửa, tôi đụng mặt Lục Hoài Chi.
Anh ấy liếc nhìn chiếc vali rồi lại nhìn mặt tôi.
Anh không nói gì mà đi thẳng vào nhà, buộc tôi phải lùi bước. Cánh cửa bị anh ấy đóng lại.
- Em nóng lòng muốn rời đi như vậy sao?
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất không đáp.
- Em có muốn từ chức luôn không?
Anh lười biếng dựa vào cửa, thật ra là đang chặn cửa lại. Chậm rãi hỏi tôi.
Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng thể hiện rõ thái độ nắm chắc chiến thắng trong tay. Mang lại cho tôi cảm giác vô cùng ngột ngạt.
- Anh không đồng ý cho em đi. Thì em nghĩ em có thể rời khỏi đây được sao?
Anh ấy có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi phải nhìn anh.
Dù tôi đã ở bên anh ấy 3 năm và chuyện gì cần làm cũng đã làm. Nhưng tôi vẫn không thể nhìn ra được cảm xúc thật của anh ấy.
Giống như lúc này, rõ ràng anh ấy đang tức giận nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Tôi không thể kìm nén sự cay đắng trong lòng mình.
- Tối qua anh đã nói rõ ràng là mình sẽ không đính hôn với cô ấy. Hôm nay anh lại...
- Từ Nhược!
Anh ấy mạnh mẽ ngắt lời tôi.
- Em tin lời của đàn ông trên giường sao? Biết điều ngoan ngoãn thì chúng ta vẫn tiếp tục coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lời anh nói như tát vào mặt tôi.
Bàn tay giữ lấy cằm tôi nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve má tôi, từng chữ thốt lên từ miệng anh ấy như lưỡi dao cứa vào tim tôi.
Tôi chỉ nhìn anh, không nói được lời nào.
Đúng vậy, tôi là ai mà dám bật lại anh ta?
Cuối cùng tất cả cảm giác bất bình không cam lòng được tôi tóm lại bằng 1 câu.
- Tôi không muốn trở thành một tình nhân vô liêm sỉ.
Lần này tôi sẽ không chiều theo anh ta.
Đột nhiên một cơn đau nhói ập đến, tôi có cảm giác quai hàm của mình sẽ bị bẻ gãy trong giây tiếp theo.
- Từ Nhược, tôi đối với cô quá tốt nên cô quên mất vị trí của mình rồi sao? Cô chỉ là một món đồ chơi, sao cô dám chõ mũi vào chuyện của tôi?
Giọng nói của anh ấy giống như một con quỷ dưới địa ngục, mang theo cảm giác ớn lạnh khiến tôi rùng mình.
Giây tiếp theo, một mùi hương nam tính tràn ngập trong khoang mũi của tôi, anh cắn tôi như một sự trừng phạt.
Cho đến khi m/á//u// dính đầy môi và răng tôi.
Tôi được anh đưa về phòng ngủ. Từng động tác đều lạnh lùng và cứng rắn, tôi không thể cản được anh.
Vào khoảnh khắc quan trọng, toàn bộ sức lực của tôi điều đã cạn kiệt.
- Lục Hoài Chi, nếu hôm nay anh đụng vào người tôi, tôi nhất định sẽ c//h/ế///t// trước mặt anh!
Lúc này, tôi nghĩ rằng có thể tôi sẽ kéo anh ta c//h/ế//t// cùng.
Có thể cái c/h//ế//t/ của tôi chẳng là gì đối với anh ấy, nhưng tôi đang đánh cược sự chân thành của tôi trong 3 năm qua có thể khiến anh thay đổi suy nghĩ không.
Quả nhiên anh buông tôi ra.
- Chuyện của chúng ta, cô không có quyền kết thúc nó.
Đây là lời cuối cùng anh để lại trước khi bỏ đi.
Hôm nay, tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của c//h/ế/t// tâm như thế nào.
3.
Vết thương của môi khiến tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Anh chưa bao giờ tỏ ra thương xót tôi. Rốt cuộc, ai lại quan tâm đến một món đồ chơi?
Tôi càng không hiểu được tại sao anh lại có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ mới 2 tiếng trước, anh còn đi đính hôn với người khác.
Sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập công ty của Lục thị và trở thành thư ký của anh. Anh luôn được vây quanh bởi những bóng hồng.
Anh ấy chưa bao giờ từ chối ai, cũng là một tay ăn chơi có tiếng trong giới.
Con tôi vẫn luôn là con ngoan trò giỏi từ nhỏ. Chưa bao giờ làm việc gì ngoài khuôn khổ, thậm chí chưa từng yêu đương.
Chúng tôi là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Tôi đã nỗ lực làm tốt công việc của mình và không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dính dáng đến Lục Hoài Chi.
Nhưng sau đêm đó, chúng tôi đã vượt qua ranh giới.
Tôi tăng ca cho đến tôi. Lúc về thì đã gần 10 giờ, trên đường vắng vẻ chỉ còn lác đác vài người.
Nhà tôi thuê cách khá xa công ty.
Càng đi, xung quanh tôi ngày càng ít người hơn. Tin tức về những vụ s/á/t/h/ạ/i/ những cô gái sống một mình bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng quả thực là có tiếng bước chân vang lên từ phía sau tôi. Tôi chợt quay lại và nhìn thấy 2 người đàn ông.
Đèn đường lờ mờ, hai người đàn ông lạ mắt càng khiến tôi hoảng sợ hơn.
Họ đang tiến lại gần tôi.
Có người lên tiếng.
- Em đi một mình à? Anh cho em quá giang nhé.
Tôi muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lại sợ chọc giận họ nên chỉ dám nói dối.
- Không phải, bạn trai tôi đang đợi ở phía trước.
Tất nhiên là họ không tin và tiếp tục tiếp cận tôi.
Nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Chạy ngay đi. Không, tôi không thể thoát khỏi họ kịp.
Tôi muốn gọi cảnh sát nhưng họ đã giật lấy điện thoại của tôi.
Đúng lúc tôi đang hoảng loạn thì có tiếng còi xe ở phía sau.
- Tôi chờ em lâu như vậy rồi, sao em vẫn chưa tới?
Vừa quay người lại, tôi nhìn thấy Lục Hoài Chi đang ngồi uể oải trong xe, tay gác lên cửa sổ.
Hai người đàn ông nhìn thấy vậy cũng không nói gì nữa, trả lại điện thoại cho tôi rồi bỏ đi.
Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại được.
Tôi đi tới và lễ phép nói với anh.
- Cảm ơn Lục tổng.
Anh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, ánh mắt đầy ấm áp, khiến toàn thân tôi nóng bừng.
Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, giọng nói rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Tôi bước lên xe anh ấy.
Anh ấy nói.
- Từ Nhược, từ nay về sau anh sẽ đưa em về nhà hàng ngày!
Đêm đó, như bị thôi miên, tôi đồng ý mọi yêu cầu của anh.
Anh ấy có một nụ cười rất đẹp.
Tôi nghĩ đây chính là cảm giác lần đầu biết yêu của mình.
4.
Ngày hôm sau, Lục Hoài Chi không còn hạn chế sự đi lại của tôi, thay vào đó anh cho người đi theo tôi.
Nói uyển chuyển là muốn giữ an toàn cho tôi.
Nhưng thực chất là để đảm bảo rằng tôi sẽ không bỏ đi.
Mối tình đầu lại kìm hãm sự tự do của tôi.
Một ngày nọ, Khương Phù tìm đến mà không hề thông báo trước.
Cô ấy dẫn theo người tìm đến, quản gia lẫn giúp việc trong nhà không ai dám ngăn cản cô ấy.
Cô ấy bước thẳng vào nhà, còn tôi đang ngồi ở bàn ăn. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì bị ăn tát.
Cô ấy dùng hết sức lực và đầu tôi bị hất sang một bên. Mặt tôi đau rát và tai ù đi.
- Con khốn, mày cho rằng Lục Hoài Chi có thể bảo vệ được mày sao?
Cô ấy kiêu ngạo đứng nói. Tôi vừa định đứng dậy thì người đằng sau lập tức tiến tới khống chế tôi.
Tôi cúi người trước mặt Khương Phù, không thể cử động.
Tôi chống trả quyết liệt nhưng so với những vệ sĩ chuyên nghiệp thì tôi như lấy trứng chọi đá.
Khương Phù bóp cằm tôi, móng tay của cô ấy như cắm sâu vào da thịt tôi.
- Bất kể Lục Hoài Chi có yêu tao hay không, tao sẽ không bao giờ để hắn có tình nhân ở ngoài.
Cô ấy buông tôi ra và nói với hai vệ sĩ đang giữ tôi.
- Cởi quần áo cô ta ra và chụp hình. Khuôn mặt phải thật rõ nét.
Tôi không thể tin vào những gì mà mình đang nghe.
Tôi bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
- Khương Phù, tại sao cô lại làm nhục tôi như vậy? Tôi không hề làm gì sai!
So với sự bối rối và cuồng loạn của tôi, Khương Phù nhàn nhã thoải mái ngồi xuống ghế và nhìn tôi. Người đang nửa quỳ trên mặt đất.
- Thời điểm mày chọn làm nhân tình, mày phải biết rằng ngày này sẽ đến.
Họ bắt đầu xé quần áo của tôi. Tôi dùng tay giữ chặt lấy quần áo không buồn nhưng vẫn để lộ một vùng da thịt lớn.
Khương Phù tươi cười nhìn tôi, lúc này tôi vô cùng chán ghét cô ấy.
Tôi không phải là tình nhân, tôi chưa bao giờ là tình nhân!
Lúc tôi đi theo Lục Hoài Chi 3 năm trước, anh ấy vẫn còn độc thân.
Khi biết tin anh ấy sẽ đính hôn, tôi đã lập tức nói lời chia tay. Tôi chưa bao giờ muốn phá huỷ hôn nhân và tình yêu của người khác.
Tôi đã làm sai điều gì?
Lỗi duy nhất của tôi chính là không nhìn thấu được lòng người. Lỗi của tôi là đã yêu Lục Hoài Chi. Lỗi của tôi chính là quá yêu anh ta.
Da thịt trên cơ thể tôi ngày càng lộ nhiều hơn.
Tôi nghĩ rằng sau ngày hôm nay, tôi sẽ không còn một chút phẩm giá nào nữa.
Có lẽ ông trời đang bắt tôi trả giá cho sai lầm của tôi 3 năm trước.
Khi mảnh quần áo cuối cùng trên người tôi bị xé ra, Lục Hoài Chi xuất hiện.
5.
Khương Phù rời đi.
Lục Hoài Chi cởi áo khoác ra khoác lên người tôi.
Anh bế tôi lên và đặt tôi lên ghế sô pha.
Tôi quấn chặt mình trong chiếc áo khoác đó, ước gì mình có thể thu nhỏ người lại vào trong áo khoác.
- Tôi không phải tình nhân.
Tôi run rẩy toàn thân với nói Lục Hoài Chi đang đứng trước mặt mình.
Anh ấy im lặng một lúc.
- Anh biết.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy và không thấy biểu cảm gì trên khuôn mặt anh ấy.
- Anh có thể giúp tôi trả thù được không? Tôi muốn lấy lại công bằng, anh có thể giúp tôi được không?
Dù đã thất vọng vô số lần, nhưng lúc này tôi vẫn muốn đặt hy vọng vào Lục Hoài Chi.
Tôi nhìn anh chằm chằm, không dám chớp mắt vì sợ lỡ mất lời anh ấy noi.
Anh ngồi xuống ghế sô pha xoa xoa thái dương một cách cáu kỉnh và mệt mỏi.
Anh đáp lại tôi với vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Từ Nhược, mối quan hệ giữa Khương gia và tôi quá phức tạp, nếu hai bên bất hoà thì không có hại nhưng cũng không hề có lợi. Hơn nữa em cũng không sao mà, anh đã về kịp lúc. Đừng lôi anh vào chuyện này nữa, em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra không được sao?
Tôi có thể cảm nhận sợi dây mong đợi và hy vọng cuối cùng của tôi đã biến mất.
Mặt của tôi vẫn còn đau, quần áo rách nát, nhân phẩm bị chà đạp dưới chân của những kẻ có quyền.
Anh ấy bảo tôi hãy coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đau lòng đến cùng cực hoá ra thật sự khiến toàn thân tê tái.
Tôi chợt cảm thấy nực cười.
Người đàn ông trước mặt bây giờ trông thật xa lạ, máu lạnh và ích kỷ.
Anh ấy không còn là Lục Hoài Chi hiền lành mà tôi gặp 3 năm trước. Hoặc có lẽ từ đầu anh ấy đã như vậy rồi.
Chính sự dịu dàng của anh đã mê hoặc tôi, người chưa từng biết yêu là gì.
- Chúng ta chia tay đi!
Anh ấy cởi cà vạt và ném nó xuống đất.
- Em phải làm quá mọi chuyện lên mới vừa lòng đúng không?
Tôi biết lần này anh ấy thật sự tức giận.
- Đừng mong lần này tôi lại tìm đến em.
Anh ấy nói với tôi một cách giận dữ, gương mặt đầy tàn nhẫn.
Tôi không ngờ sẽ có một ngày anh ấy sẽ thể hiện gương mặt này cho tôi thấy.
- Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Anh ấy vẫn ngồi trên ghế sô pha, không còn nhìn tôi nữa, giọng điệu không chút nhẫn nại.
- Vậy hãy cút khỏi đây đi!
Nếu trước đây tôi nghe anh ấy nói như vậy, tôi sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy bất cứ điều gì nữa.
Tôi cởi áo khoác của anh ấy, lấy quần áo của mình mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, tôi cảm thấy có thứ gì đó đập vào lưng mình.
Tôi quay lại và nhìn thấy chiếc áo khoác lúc nãy anh khoác cho tôi đang nằm trên mặt đất.
Anh ném nó qua bên tôi.
- Vứt nó đi.
Tôi không nói gì, ngồi xổm xuống nhặt lên, đi ra ngoài rồi ném nó vào thùng rác.
Tôi đè nén cảm giác chua xót trong lòng, không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Trước khi lễ đính hôn kết thúc, tôi quay người bước về phía cửa nhưng bất ngờ bị chặn lại.
- Từ Nhược, cô định rời đi trong khi buổi lễ vẫn chưa kết thúc sao?
Người lên tiếng là một nữ đồng nghiệp cùng công ty. Giọng cô ấy rất lớn. Ngay lập tức, mọi người trong phong đều nhìn tôi, kể cả cặp đôi sắp cưới kia.
Tôi đứng hình vì xấu hổ, không biết nên tiến hay nên lùi.
- Đây chẳng phải là tình nhân nhỏ của Lục tổng sao? Hôm nay tiểu tam đến đối đầu với chính thất sao?
Tôi chưa kịp lên tiếng thì đã có người chặn họng, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, từng lời từng chữ lọt vào tai mọi người.
Mọi ánh mắt đều hướng về tôi.
Khương Phù, nữ chính của buổi tiệc đính hôn, nghe tiếng xì xào rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới, khuôn mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ.
Cô ấy quay lại hỏi Lục Hoài Chi.
- Cô ấy là ai?
Giọng điệu thể hiện sự không bằng lòng, nhưng cô ấy vẫn giữ được vẻ ngoài điềm đạm của mình.
Nghe vậy, cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Hoài Chi đầy mong đợi.
Khoác trên mình bộ vest lịch sự, vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng hơn thường ngày.
Anh ấy là một thái tử gia Kinh Khuyên chính thống, cũng là người đã lăn lộn với tôi hàng trăm đêm.
Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy môi anh mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng của anh lọt vào tai tôi.
- Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, nếu em không thích thì đuổi đi là được, cần gì phải tức giận vì cô ta.
Anh cười lạnh lùng và tàn nhẫn, khoé môi hơi nhếch lên, giống như ông trời nắm trong tay cả thế giới.
Toàn thân tôi như rơi từ trên trời xuống địa ngục, m/á//u/ trong người tôi đông cứng lại chỉ vì những lời anh ấy nói.
Khương Phù khinh thường chế nhạo nhìn tôi và không nói gì nữa.
Lục Hoài Chi ôm eo cô ấy rời đi, từng biểu cảm từng hành động đều thể hiện sự yêu thương và cưng chiều.
Từ đầu đến cuối, anh ấy thậm chí không thèm nhìn tôi dù chỉ một giây.
- Hoá ra là tiểu tam vô liêm sỉ...
- Một cô gái không biết trân trọng bản thân mình điều xứng đáng bị như vậy!
- Người không có lòng tự trọng. Nghĩ sao người như Lục Hoài Chi lại đi thích một thư ký quèn được...
Đám đông chửi bới đủ kiểu, trong mắt họ tôi là một tội phạm kinh tởm.
Ai trong công ty cũng đều biết mối quan hệ của tôi và Lục Hoài Chi.
Bây giờ tôi cảm thấy bản thân mình như một trò đùa.
Tôi bước đi cứng ngắc, từ từ rời khỏi tầm mắt mọi người. Lúc tôi bước ra ngoài, tôi nghe thấy một tràng cười vang lên ở gần.
Tôi nhìn thấy Lục Hoài Chi và Khương Phù đứng cạnh nhau. Con gái trưởng nhà họ Khương xinh đẹp tự tin, còn Lục tổng thì lạnh lùng nghiêm trang.
Một cặp trai tài gái sắc, một sự kết hợp hoàn hảo.
2.
Tôi trở về biệt thự và đóng gói quần áo cùng nhu yếu phẩm hàng ngày vào thùng.
Lúc đó tôi mới nhận ra, trong 3 năm qua mình đã có thêm rất nhiều thứ mà không hề hay biết.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Lục Hoài Chi, tôi thậm chí còn không có đồ để thay. Cuối cùng tôi phải mặc đồ của anh ấy.
Còn bây giờ, trong nhà đầy đồ đạc của tôi.
Tôi đã biết từ lâu rằng sẽ có ngày tôi phải ra đi, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình luôn sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi ngày đó đến, trái tim tôi đau đớn như bị xé ra làm trăm mảnh.
Tôi cảm thấy chán nản và không muốn tiếp tục nữa.
Tôi chỉ đóng gói những vật dụng cần thiết và kéo vali xuống nhà.
Đến cửa, tôi để chìa khoá lên tủ giày.
Nơi này đã chứa đựng ký ức suốt 3 năm qua, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Vừa mở cửa, tôi đụng mặt Lục Hoài Chi.
Anh ấy liếc nhìn chiếc vali rồi lại nhìn mặt tôi.
Anh không nói gì mà đi thẳng vào nhà, buộc tôi phải lùi bước. Cánh cửa bị anh ấy đóng lại.
- Em nóng lòng muốn rời đi như vậy sao?
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất không đáp.
- Em có muốn từ chức luôn không?
Anh lười biếng dựa vào cửa, thật ra là đang chặn cửa lại. Chậm rãi hỏi tôi.
Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng thể hiện rõ thái độ nắm chắc chiến thắng trong tay. Mang lại cho tôi cảm giác vô cùng ngột ngạt.
- Anh không đồng ý cho em đi. Thì em nghĩ em có thể rời khỏi đây được sao?
Anh ấy có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, bắt tôi phải nhìn anh.
Dù tôi đã ở bên anh ấy 3 năm và chuyện gì cần làm cũng đã làm. Nhưng tôi vẫn không thể nhìn ra được cảm xúc thật của anh ấy.
Giống như lúc này, rõ ràng anh ấy đang tức giận nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Tôi không thể kìm nén sự cay đắng trong lòng mình.
- Tối qua anh đã nói rõ ràng là mình sẽ không đính hôn với cô ấy. Hôm nay anh lại...
- Từ Nhược!
Anh ấy mạnh mẽ ngắt lời tôi.
- Em tin lời của đàn ông trên giường sao? Biết điều ngoan ngoãn thì chúng ta vẫn tiếp tục coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lời anh nói như tát vào mặt tôi.
Bàn tay giữ lấy cằm tôi nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve má tôi, từng chữ thốt lên từ miệng anh ấy như lưỡi dao cứa vào tim tôi.
Tôi chỉ nhìn anh, không nói được lời nào.
Đúng vậy, tôi là ai mà dám bật lại anh ta?
Cuối cùng tất cả cảm giác bất bình không cam lòng được tôi tóm lại bằng 1 câu.
- Tôi không muốn trở thành một tình nhân vô liêm sỉ.
Lần này tôi sẽ không chiều theo anh ta.
Đột nhiên một cơn đau nhói ập đến, tôi có cảm giác quai hàm của mình sẽ bị bẻ gãy trong giây tiếp theo.
- Từ Nhược, tôi đối với cô quá tốt nên cô quên mất vị trí của mình rồi sao? Cô chỉ là một món đồ chơi, sao cô dám chõ mũi vào chuyện của tôi?
Giọng nói của anh ấy giống như một con quỷ dưới địa ngục, mang theo cảm giác ớn lạnh khiến tôi rùng mình.
Giây tiếp theo, một mùi hương nam tính tràn ngập trong khoang mũi của tôi, anh cắn tôi như một sự trừng phạt.
Cho đến khi m/á//u// dính đầy môi và răng tôi.
Tôi được anh đưa về phòng ngủ. Từng động tác đều lạnh lùng và cứng rắn, tôi không thể cản được anh.
Vào khoảnh khắc quan trọng, toàn bộ sức lực của tôi điều đã cạn kiệt.
- Lục Hoài Chi, nếu hôm nay anh đụng vào người tôi, tôi nhất định sẽ c//h/ế///t// trước mặt anh!
Lúc này, tôi nghĩ rằng có thể tôi sẽ kéo anh ta c//h/ế//t// cùng.
Có thể cái c/h//ế//t/ của tôi chẳng là gì đối với anh ấy, nhưng tôi đang đánh cược sự chân thành của tôi trong 3 năm qua có thể khiến anh thay đổi suy nghĩ không.
Quả nhiên anh buông tôi ra.
- Chuyện của chúng ta, cô không có quyền kết thúc nó.
Đây là lời cuối cùng anh để lại trước khi bỏ đi.
Hôm nay, tôi cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của c//h/ế/t// tâm như thế nào.
3.
Vết thương của môi khiến tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Anh chưa bao giờ tỏ ra thương xót tôi. Rốt cuộc, ai lại quan tâm đến một món đồ chơi?
Tôi càng không hiểu được tại sao anh lại có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ mới 2 tiếng trước, anh còn đi đính hôn với người khác.
Sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập công ty của Lục thị và trở thành thư ký của anh. Anh luôn được vây quanh bởi những bóng hồng.
Anh ấy chưa bao giờ từ chối ai, cũng là một tay ăn chơi có tiếng trong giới.
Con tôi vẫn luôn là con ngoan trò giỏi từ nhỏ. Chưa bao giờ làm việc gì ngoài khuôn khổ, thậm chí chưa từng yêu đương.
Chúng tôi là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Tôi đã nỗ lực làm tốt công việc của mình và không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dính dáng đến Lục Hoài Chi.
Nhưng sau đêm đó, chúng tôi đã vượt qua ranh giới.
Tôi tăng ca cho đến tôi. Lúc về thì đã gần 10 giờ, trên đường vắng vẻ chỉ còn lác đác vài người.
Nhà tôi thuê cách khá xa công ty.
Càng đi, xung quanh tôi ngày càng ít người hơn. Tin tức về những vụ s/á/t/h/ạ/i/ những cô gái sống một mình bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng quả thực là có tiếng bước chân vang lên từ phía sau tôi. Tôi chợt quay lại và nhìn thấy 2 người đàn ông.
Đèn đường lờ mờ, hai người đàn ông lạ mắt càng khiến tôi hoảng sợ hơn.
Họ đang tiến lại gần tôi.
Có người lên tiếng.
- Em đi một mình à? Anh cho em quá giang nhé.
Tôi muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lại sợ chọc giận họ nên chỉ dám nói dối.
- Không phải, bạn trai tôi đang đợi ở phía trước.
Tất nhiên là họ không tin và tiếp tục tiếp cận tôi.
Nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Chạy ngay đi. Không, tôi không thể thoát khỏi họ kịp.
Tôi muốn gọi cảnh sát nhưng họ đã giật lấy điện thoại của tôi.
Đúng lúc tôi đang hoảng loạn thì có tiếng còi xe ở phía sau.
- Tôi chờ em lâu như vậy rồi, sao em vẫn chưa tới?
Vừa quay người lại, tôi nhìn thấy Lục Hoài Chi đang ngồi uể oải trong xe, tay gác lên cửa sổ.
Hai người đàn ông nhìn thấy vậy cũng không nói gì nữa, trả lại điện thoại cho tôi rồi bỏ đi.
Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại được.
Tôi đi tới và lễ phép nói với anh.
- Cảm ơn Lục tổng.
Anh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, ánh mắt đầy ấm áp, khiến toàn thân tôi nóng bừng.
Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, giọng nói rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Tôi bước lên xe anh ấy.
Anh ấy nói.
- Từ Nhược, từ nay về sau anh sẽ đưa em về nhà hàng ngày!
Đêm đó, như bị thôi miên, tôi đồng ý mọi yêu cầu của anh.
Anh ấy có một nụ cười rất đẹp.
Tôi nghĩ đây chính là cảm giác lần đầu biết yêu của mình.
4.
Ngày hôm sau, Lục Hoài Chi không còn hạn chế sự đi lại của tôi, thay vào đó anh cho người đi theo tôi.
Nói uyển chuyển là muốn giữ an toàn cho tôi.
Nhưng thực chất là để đảm bảo rằng tôi sẽ không bỏ đi.
Mối tình đầu lại kìm hãm sự tự do của tôi.
Một ngày nọ, Khương Phù tìm đến mà không hề thông báo trước.
Cô ấy dẫn theo người tìm đến, quản gia lẫn giúp việc trong nhà không ai dám ngăn cản cô ấy.
Cô ấy bước thẳng vào nhà, còn tôi đang ngồi ở bàn ăn. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì bị ăn tát.
Cô ấy dùng hết sức lực và đầu tôi bị hất sang một bên. Mặt tôi đau rát và tai ù đi.
- Con khốn, mày cho rằng Lục Hoài Chi có thể bảo vệ được mày sao?
Cô ấy kiêu ngạo đứng nói. Tôi vừa định đứng dậy thì người đằng sau lập tức tiến tới khống chế tôi.
Tôi cúi người trước mặt Khương Phù, không thể cử động.
Tôi chống trả quyết liệt nhưng so với những vệ sĩ chuyên nghiệp thì tôi như lấy trứng chọi đá.
Khương Phù bóp cằm tôi, móng tay của cô ấy như cắm sâu vào da thịt tôi.
- Bất kể Lục Hoài Chi có yêu tao hay không, tao sẽ không bao giờ để hắn có tình nhân ở ngoài.
Cô ấy buông tôi ra và nói với hai vệ sĩ đang giữ tôi.
- Cởi quần áo cô ta ra và chụp hình. Khuôn mặt phải thật rõ nét.
Tôi không thể tin vào những gì mà mình đang nghe.
Tôi bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
- Khương Phù, tại sao cô lại làm nhục tôi như vậy? Tôi không hề làm gì sai!
So với sự bối rối và cuồng loạn của tôi, Khương Phù nhàn nhã thoải mái ngồi xuống ghế và nhìn tôi. Người đang nửa quỳ trên mặt đất.
- Thời điểm mày chọn làm nhân tình, mày phải biết rằng ngày này sẽ đến.
Họ bắt đầu xé quần áo của tôi. Tôi dùng tay giữ chặt lấy quần áo không buồn nhưng vẫn để lộ một vùng da thịt lớn.
Khương Phù tươi cười nhìn tôi, lúc này tôi vô cùng chán ghét cô ấy.
Tôi không phải là tình nhân, tôi chưa bao giờ là tình nhân!
Lúc tôi đi theo Lục Hoài Chi 3 năm trước, anh ấy vẫn còn độc thân.
Khi biết tin anh ấy sẽ đính hôn, tôi đã lập tức nói lời chia tay. Tôi chưa bao giờ muốn phá huỷ hôn nhân và tình yêu của người khác.
Tôi đã làm sai điều gì?
Lỗi duy nhất của tôi chính là không nhìn thấu được lòng người. Lỗi của tôi là đã yêu Lục Hoài Chi. Lỗi của tôi chính là quá yêu anh ta.
Da thịt trên cơ thể tôi ngày càng lộ nhiều hơn.
Tôi nghĩ rằng sau ngày hôm nay, tôi sẽ không còn một chút phẩm giá nào nữa.
Có lẽ ông trời đang bắt tôi trả giá cho sai lầm của tôi 3 năm trước.
Khi mảnh quần áo cuối cùng trên người tôi bị xé ra, Lục Hoài Chi xuất hiện.
5.
Khương Phù rời đi.
Lục Hoài Chi cởi áo khoác ra khoác lên người tôi.
Anh bế tôi lên và đặt tôi lên ghế sô pha.
Tôi quấn chặt mình trong chiếc áo khoác đó, ước gì mình có thể thu nhỏ người lại vào trong áo khoác.
- Tôi không phải tình nhân.
Tôi run rẩy toàn thân với nói Lục Hoài Chi đang đứng trước mặt mình.
Anh ấy im lặng một lúc.
- Anh biết.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy và không thấy biểu cảm gì trên khuôn mặt anh ấy.
- Anh có thể giúp tôi trả thù được không? Tôi muốn lấy lại công bằng, anh có thể giúp tôi được không?
Dù đã thất vọng vô số lần, nhưng lúc này tôi vẫn muốn đặt hy vọng vào Lục Hoài Chi.
Tôi nhìn anh chằm chằm, không dám chớp mắt vì sợ lỡ mất lời anh ấy noi.
Anh ngồi xuống ghế sô pha xoa xoa thái dương một cách cáu kỉnh và mệt mỏi.
Anh đáp lại tôi với vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Từ Nhược, mối quan hệ giữa Khương gia và tôi quá phức tạp, nếu hai bên bất hoà thì không có hại nhưng cũng không hề có lợi. Hơn nữa em cũng không sao mà, anh đã về kịp lúc. Đừng lôi anh vào chuyện này nữa, em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra không được sao?
Tôi có thể cảm nhận sợi dây mong đợi và hy vọng cuối cùng của tôi đã biến mất.
Mặt của tôi vẫn còn đau, quần áo rách nát, nhân phẩm bị chà đạp dưới chân của những kẻ có quyền.
Anh ấy bảo tôi hãy coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đau lòng đến cùng cực hoá ra thật sự khiến toàn thân tê tái.
Tôi chợt cảm thấy nực cười.
Người đàn ông trước mặt bây giờ trông thật xa lạ, máu lạnh và ích kỷ.
Anh ấy không còn là Lục Hoài Chi hiền lành mà tôi gặp 3 năm trước. Hoặc có lẽ từ đầu anh ấy đã như vậy rồi.
Chính sự dịu dàng của anh đã mê hoặc tôi, người chưa từng biết yêu là gì.
- Chúng ta chia tay đi!
Anh ấy cởi cà vạt và ném nó xuống đất.
- Em phải làm quá mọi chuyện lên mới vừa lòng đúng không?
Tôi biết lần này anh ấy thật sự tức giận.
- Đừng mong lần này tôi lại tìm đến em.
Anh ấy nói với tôi một cách giận dữ, gương mặt đầy tàn nhẫn.
Tôi không ngờ sẽ có một ngày anh ấy sẽ thể hiện gương mặt này cho tôi thấy.
- Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.
Anh ấy vẫn ngồi trên ghế sô pha, không còn nhìn tôi nữa, giọng điệu không chút nhẫn nại.
- Vậy hãy cút khỏi đây đi!
Nếu trước đây tôi nghe anh ấy nói như vậy, tôi sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng bây giờ tôi không còn cảm thấy bất cứ điều gì nữa.
Tôi cởi áo khoác của anh ấy, lấy quần áo của mình mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, tôi cảm thấy có thứ gì đó đập vào lưng mình.
Tôi quay lại và nhìn thấy chiếc áo khoác lúc nãy anh khoác cho tôi đang nằm trên mặt đất.
Anh ném nó qua bên tôi.
- Vứt nó đi.
Tôi không nói gì, ngồi xổm xuống nhặt lên, đi ra ngoài rồi ném nó vào thùng rác.
Bình luận facebook