Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Trước khi Thẩm Thanh Huyền sắp bất tỉnh, đột nhiên nghe một tiếng gầm: “Dừng tay!”
Tầm mắt y bị máu làm nhòe, trong sắc đỏ sặc sỡ, y nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, vừa xa lạ rồi lại quen thuộc một cách quỷ dị … Khoảnh khắc đó trái tim y còn đau hơn cả thân thể, chút huyết sắc còn sót lại trên mặt cũng biến mất!
Không biết y lấy sức đâu ra, liều mạng giãy dụa, y muốn nói, song cuống họng đau rát chỉ có thể phát ra âm thanh “a a”, vô cùng bất lực và chật vật.
Cố Kiến Thâm chứng kiến Thẩm Thanh Huyền đầm đìa máu tươi, trái tim tưởng như sắp đau chết.
Hắn phí biết bao tâm tư mới tìm được người, thế mà bị ngược đãi thành thế này!
“Không sao … không sao …” Hắn cẩn thận ôm Thẩm Thanh Huyền, trấn an y và cũng đồng thời trấn an mình.
Thẩm Thanh Huyền giãy dụa yếu ớt, thanh âm phát ra như đang cầu cứu, làm sao mà Cố Kiến Thâm chịu nổi? Hắn chỉ có thể cẩn thận ôm y, tránh những vết thương trên người Thẩm Thanh Huyền.
Sau cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn hết sức, ý thức dần mơ hồ rồi ngất đi.
Cố Kiến Thâm ôm y đi về phía xe kéo …
Một đoàn người phía sau đều câm như hến, không dám thở mạnh một hơi!
Thu xếp cho người trong lòng xong, Cố Kiến Thâm quay đầu nói: “Truyền ngự y!”
Dứt lời, tầm mắt hắn đảo qua nơi khiến Thẩm Thanh Huyền chịu đau đớn, giọng lạnh như sương: “Toàn bộ xử tử.”
Bốn chữ hạ xuống, phía dưới đầy tiếng van xin, nhất là nam tử dẫn đầu, gã lết đầu gối tới cầu xin: “Điện hạ tha mạng, lão nô … lão nô chỉ …”
Trong cơn giận dữ, Cố Kiến Thâm rút bội kiếm trực tiếp chặt đầu gã.
Xung quanh triệt để yên tĩnh, vô số người trợn to mắt, nhìn đống máu phun ra cùng với quả đầu lăn lóc trên đất, hoàn toàn bị khiếp sợ.
Cố Kiến Thâm chẳng buồn nhìn thêm, vội vàng lên xe, cẩn thận ôm nam tử cả người đầy máu, đau lòng không biết nên làm gì cho phải.
Sao lại chọn thể xác này? Sao lại để bản thân chịu tra tấn?
Cố Kiến Thâm rất muốn dẫn y về Duy Tâm cung, còn ghen gì nữa, hắn sắp đau lòng chết rồi.
May mà Đế tôn đại nhân vẫn còn chút lý trí, biết rõ nếu cứ thế này về Duy Tâm cung, Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ đòi làm lại, đến lúc đó vẫn chịu tội.
Điều hắn nên làm chính là mau chóng chữa trị cho y, gạ gẫm y yêu mình rồi hoàn thành nhiệm vụ luôn.
Cố Kiến Thâm thở sâu, cẩn thận ôm y, tránh để bị xe xóc nảy rồi lại chịu thêm đau đớn.
Thẩm Thanh Huyền mê man, đã đau tới mức không còn cảm thấy đau nữa, ý thức y rất mơ hồ, nhưng vẫn chấp nhất không muốn chết, tuyệt đối không thể chết, y không cam tâm cứ vậy mà chết!
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt mang đến cho y đau đớn vô tận.
Sau lưng như sắp bị thiêu cháy, bỏng rát chằng chịt khiến da đầu tê dại, những nơi khác trên cơ thể cũng đau âm ỷ, nhưng chẳng nghiêm trọng bằng vết roi sau lưng.
Thẩm Thanh Huyền mơ hồ ngửi được một mùi hương nhè nhẹ, ngay sau đó là toàn thân lạnh lẽo, y rụt người, và rồi nghe được giọng nói trầm thấp mê người kia: “Đừng sợ, ta bôi thuốc cho em, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Giọng nam nhân rất đỗi dịu dàng, mang đến cảm giác như được bao lấy bởi chăn bện bằng lông ngỗng sang quý, ấm áp vô tận.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Y từ từ nhắm hai mắt, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh gì, thậm chí buộc thân thể ngừng run rẩy.
Hiển nhiên điều sau quá khó khăn, y không thể khống chế.
Không lâu sau, thuốc đã bôi xong, Thẩm Thanh Huyền đau tới mức cả người mệt lã, không còn sức lo nghĩ được nhiều thì đã hôn mê.
Ngày nối ngày trôi qua, Thẩm Thanh Huyền được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Cố Kiến Thâm hoàn toàn không mượn tay ai, toàn tâm toàn ý trông nom y, hận không thể nâng y trong lòng bàn tay.
Tuy Thẩm Thanh Huyền “lên sàn” quá thảm thiết, nhưng thể xác này cũng chẳng phải dạng vừa, vết thương khép lại rất nhanh, có vẻ tố chất không tệ, chỉ tiếc …
Cố Kiến Thâm không tinh thông y thuật như Thẩm Thanh Huyền, nhưng vẫn biết cách kiểm tra thân thể phàm nhân.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền bị người cắt đứt kinh mạch, hoàn toàn phế bỏ.
Pháp môn cường thân kiện thể hắn chuẩn bị cho y hoàn toàn không dùng được, hiện giờ chữa lành không để y bị dày vò đã là cực hạn.
Chừng bảy ngày sau, Thẩm Thanh Huyền rốt cục thoát khỏi quỷ môn quan.
Y mở mắt, đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, không ừ hử gì.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Là ta hồ đồ, cổ họng em bị thương tạm thời không nói được, nhưng em đừng sợ, có thể chữa khỏi.”
Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màu vàng trải khắp nơi.
Cố Kiến Thâm đã quen bộ dạng lãnh đạm này của y nên không so đo, lại nói: “Em đợi nhé, ta đi lấy chút gì cho em ăn.”
Thẩm Thanh Huyền im lặng, ngồi như tượng băng giữa đêm tuyết.
Cố Kiến Thâm trở về rất nhanh, hắn nấu cháo loãng, hương thơm nồng đậm, dinh dưỡng dồi dào, vô cùng thích hợp với người bệnh như Thẩm Thanh Huyền.
Hắn múc một thìa, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm không chớp mắt, mùi cháo thơm ngát kích thích cơn thèm ăn của y.
Y rất đói, đã lâu không được ăn thứ này rồi.
Nhưng tôn nghiêm còn sót lại vẫn đang kháng cự kịch liệt …
Cảm giác bi thương khó thể diễn tả bất chợt dâng lên yết hầu, Thẩm Thanh Huyền hất văng cái thìa đang để bên môi ra.
Cố Kiến Thâm không phòng bị, vừa không cầm chắc vừa bị y đẩy ra như thế, không chỉ thìa mà ngay cả bát cháo cũng văng đi chỗ khác.
Cháo dính đầy người, đồ sứ sang quý bị vỡ thành mảnh nhỏ, tiếng vang thanh thúy như búa tạ gõ nát yên bình, bóc trần mọi biểu hiện giả dối.
Thẩm Thanh Huyền liếc Cố Kiến Thâm, rồi lại dời mắt không nói một lời, thân thể vẫn ngồi thẳng tắp đằng kia, môi mỏng mím chặt cùng với thái độ lãnh đạm.
Cứ tưởng sẽ chịu cơn giận lôi đình, thậm chí là đánh đập tàn bạo —— dù gì hắn cũng chẳng phải người tốt lành.
Nhưng ngạc nhiên là chẳng có gì xảy ra, chỉ có tiếng thở dài cùng lời nói dịu dàng của hắn: “Không muốn ăn sao?”
Thân thể Thẩm Thanh Huyền căng chặt, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Cũng phải ăn chút gì chứ, nếu không sao thân thể chịu nổi?”
Dứt lời, hắn khom người nhặt mảnh vỡ trên đất, rồi lấy khăn lau sàn nhà lấp lánh sắc vàng sạch sẽ …
Thẩm Thanh Huyền thẫn thờ nhìn hắn, không rõ đến cùng hắn đang làm gì.
Trên người Cố Kiến Thâm cũng dính cháo, hắn nói tiếp: “Em đợi đấy, ta đi tắm cái đã.”
Một trong những điều kiện địa lý ở Ấn Quốc là quanh năm nóng bức, cho nên người dân ở đây mặc áo rất ít, như Cố Kiến Thâm chỉ mặc một lớp bạch sam hơi mỏng, bị dính một thân cháo liền chật vật khó chịu.
Hắn vọt đi tắm, lúc thay quần áo thì suy tư: Hay là mặc vàng nguyên người luôn? Biết đâu Tiểu Liên Hoa sẽ thích nhìn hắn.
Song vàng toàn thân thật sự không phải y phục tầm thường, cứ vậy mà mặc ra ngoài …
Sợ rằng sẽ bị xem là thằng ngu!
Quên đi, tạm thời không gấp.
Cố Kiến Thâm tưởng y không thích ăn cháo, vì vậy làm chút trà bánh thanh đạm … Mặc dù dinh dưỡng không đủ, nhưng ít ra cũng để y ăn vài miếng, cứ để bụng đói vậy thì khó chịu lắm.
Chưa kể thể xác này còn không có khả năng tích cốc.
Đế tôn đại nhân một lòng vì vợ, còn về phần vợ hắn đang nghĩ gì … ầy …
Khi Cố Kiến Thâm ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền trông thế nào thì quay về cũng hệt như thế đấy.
Hình ảnh ấy thật đẹp, dung mạo lẫn khí chất Thẩm Thanh Huyền đều xuất trần, ngồi giữa một mảnh vàng rực thanh lãnh càng như một trích tiên.
Cố Kiến Thâm bưng điểm tâm đi tới, thấp giọng bảo: “Nếu không thích cháo thì ăn chút điểm tâm đi, không ngọt lắm đâu, còn rất mềm nữa, em ăn chút dằn bụng đi.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, y nhìn bánh ngọt tinh xảo, thật sự không hiểu nổi nam nhân trước mắt có mục đích gì.
Cố Kiến Thâm dịu giọng dỗ y: “Nếm thử trước xem, không hợp khẩu vị thì ta đi chuẩn bị lại.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn không động đậy, Cố Kiến Thâm dứt khoát cầm bánh ngọt vàng óng mềm mại đưa tới bên mép y.
Đôi môi nhạt màu như được phủ một lớp sương mỏng, điểm tâm màu vàng tựa như mặt trời nhỏ, dựa theo bình thường, Tiểu Liên Hoa nhà hắn sẽ ăn sạch trong một ngụm, sau đó mặt mày hí hửng.
Nhưng lúc này …
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, cánh môi khẽ nhúc nhích, song cứng ngắc không chịu há mồm.
Ngay cả bánh ngọt màu vàng cũng không dụ được y mở miệng sao?
Chẳng lẽ màu vàng quá nhiều nên y đã có sức kháng cự?
Hm … Đế tôn đại nhân vậy mà thấy vui vẻ, nếu cứ ở đây lâu một chút, đồng chí Tiểu Kim có thể bị ném vào lãnh cung rồi.
Cố Kiến Thâm càng nghĩ tâm trạng càng tốt, giọng nói lại càng thêm dịu dàng: “Nếm chút đi, mùi vị rất ngon.”
Thẩm Thanh Huyền khựng lại thật lâu, cuối cùng vẫn cử động, y không ăn cái Cố Kiến Thâm đưa bên miệng mà tự mình cầm miếng khác, cẩn thận cắn một cái.
Mùi sữa thơm thoáng chốc tràn ngập khoang miệng, thân thể vốn đang đói lã tức thì kêu gào điên cuồng.
Thẩm Thanh Huyền cố gắng khiến bản thân đừng trông quá thảm hại, song ngón tay vẫn run rẩy, thứ mềm mại đã lâu chưa được ăn khiến dạ dày được an ủi rất nhiều.
Một miếng bánh ngọt sao có thể đủ? Y có thể ăn trọn một bàn nữa kìa.
Nhưng tu dưỡng khắc trong xương khiến y hành động thận trọng, cử chỉ tao nhã.
Cố Kiến Thâm ngược lại mặt mày hớn hở —— Thẩm Thanh Huyền ăn bánh ngọt màu đỏ, vậy có phải nói trong mắt y, màu đỏ vẫn đẹp hơn màu vàng đúng không?
Đế tôn đại nhân bỗng cảm thấy địa vị vững chắc hơn không ít, chủ động lùa bánh ngọt màu vàng ra.
Thẩm Thanh Huyền đã đói bụng tới mức này thì làm gì còn phân biệt rõ cái nào đỏ cái nào vàng? Y thấy hơn phân nửa bánh ngọt bị lùa đi, tâm lại bắt đầu lạnh lẽo.
Quả nhiên đang trêu đùa y.
Một loại ác thú kiểu khác của hắn.
Sao y còn không rõ tính nết của nam nhân này?
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, ăn mấy miếng xong thì không ăn nữa.
Cố Kiến Thâm tưởng y no rồi, mặc dù lo y ăn quá ít dẫn đến thân thể khôi phục không tốt, nhưng không thể vội vã, bèn nói: “Em muốn ăn gì thì nói ta biết.”
Thẩm Thanh Huyền không trả lời, cổ họng y bị thương nên không nói được.
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Không cần lên tiếng, viết cho ta xem là được.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu.
Cố Kiến Thâm không rõ vì sao y lại kinh ngạc đến thế, nói: “Nếu em cảm thấy chán thì đi chung quanh xem sao, bên ngoài là thư phòng, ta có để bút mực cho em.”
Cánh môi Thẩm Thanh Huyền giật giật, không dám chắc chắn …
Cố Kiến Thâm không nói gì nữa, hắn vẫn còn băn khoăn tối nay nên làm cho y món gì vừa đẹp vừa ngon mà còn dinh dưỡng.
Người là sắt, cơm là thép, y vốn trọng dĩ trọng thương, nếu không ăn cơm sao có thể bình phục?
Thế là vương tử điện vào phòng bếp bận rộn, còn Thẩm Thanh Huyền qua thật lâu mới chống giường đứng dậy.
Y vừa động, phần lưng liền bị kéo đau, nhưng y muốn đi xem …
Mỗi bước đi đều khiến mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán, Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển, cả lòng nguội lạnh cực điểm.
Thân thể y hoàn toàn phế rồi.
Vết thương da thịt có thể khép lại, nhưng nhất định vai không thể gánh tay không thể nhấc, trước kia rõ ràng y vẫn …
Thẩm Thanh Huyền nhắm chặt mắt, đôi môi không có huyết sắc mím thành một đường.
Y cố nhịn đau đớn, bình ổn hô hấp, chậm chạp nhưng kiên trì bước từng bước ra khỏi gian phòng quý giá đẹp đẽ này.
Bên ngoài vẫn là cảnh tượng xa xỉ ấy, y đỡ vách tường, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, quật cường đi tới trước bàn sách.
Cố Kiến Thâm không lừa y, nơi này bày bút mực, tất cả đều là hàng rất tốt.
Thẩm Thanh Huyền run tay cầm bút lông màu vàng, khi chấm mực thì chợt ngẩn ngơ.
Đặt đằng trước là một cái chặn giấy bằng mã não đỏ, tạo hình hoa đào nở rộ, toàn thân đỏ tươi, chỗ nhụy hoa có tơ vàng trông rất sống động.
Một luồng tinh ngọt xộc tới khoang miệng, Thẩm Thanh Huyền dùng hết sức vứt bút lông, đỡ bàn thở hồng hộc.
Hắn bày giấy (chuẩn) bị mực vì muốn để y thấy thứ này sao!
Tầm mắt y bị máu làm nhòe, trong sắc đỏ sặc sỡ, y nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, vừa xa lạ rồi lại quen thuộc một cách quỷ dị … Khoảnh khắc đó trái tim y còn đau hơn cả thân thể, chút huyết sắc còn sót lại trên mặt cũng biến mất!
Không biết y lấy sức đâu ra, liều mạng giãy dụa, y muốn nói, song cuống họng đau rát chỉ có thể phát ra âm thanh “a a”, vô cùng bất lực và chật vật.
Cố Kiến Thâm chứng kiến Thẩm Thanh Huyền đầm đìa máu tươi, trái tim tưởng như sắp đau chết.
Hắn phí biết bao tâm tư mới tìm được người, thế mà bị ngược đãi thành thế này!
“Không sao … không sao …” Hắn cẩn thận ôm Thẩm Thanh Huyền, trấn an y và cũng đồng thời trấn an mình.
Thẩm Thanh Huyền giãy dụa yếu ớt, thanh âm phát ra như đang cầu cứu, làm sao mà Cố Kiến Thâm chịu nổi? Hắn chỉ có thể cẩn thận ôm y, tránh những vết thương trên người Thẩm Thanh Huyền.
Sau cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn hết sức, ý thức dần mơ hồ rồi ngất đi.
Cố Kiến Thâm ôm y đi về phía xe kéo …
Một đoàn người phía sau đều câm như hến, không dám thở mạnh một hơi!
Thu xếp cho người trong lòng xong, Cố Kiến Thâm quay đầu nói: “Truyền ngự y!”
Dứt lời, tầm mắt hắn đảo qua nơi khiến Thẩm Thanh Huyền chịu đau đớn, giọng lạnh như sương: “Toàn bộ xử tử.”
Bốn chữ hạ xuống, phía dưới đầy tiếng van xin, nhất là nam tử dẫn đầu, gã lết đầu gối tới cầu xin: “Điện hạ tha mạng, lão nô … lão nô chỉ …”
Trong cơn giận dữ, Cố Kiến Thâm rút bội kiếm trực tiếp chặt đầu gã.
Xung quanh triệt để yên tĩnh, vô số người trợn to mắt, nhìn đống máu phun ra cùng với quả đầu lăn lóc trên đất, hoàn toàn bị khiếp sợ.
Cố Kiến Thâm chẳng buồn nhìn thêm, vội vàng lên xe, cẩn thận ôm nam tử cả người đầy máu, đau lòng không biết nên làm gì cho phải.
Sao lại chọn thể xác này? Sao lại để bản thân chịu tra tấn?
Cố Kiến Thâm rất muốn dẫn y về Duy Tâm cung, còn ghen gì nữa, hắn sắp đau lòng chết rồi.
May mà Đế tôn đại nhân vẫn còn chút lý trí, biết rõ nếu cứ thế này về Duy Tâm cung, Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ đòi làm lại, đến lúc đó vẫn chịu tội.
Điều hắn nên làm chính là mau chóng chữa trị cho y, gạ gẫm y yêu mình rồi hoàn thành nhiệm vụ luôn.
Cố Kiến Thâm thở sâu, cẩn thận ôm y, tránh để bị xe xóc nảy rồi lại chịu thêm đau đớn.
Thẩm Thanh Huyền mê man, đã đau tới mức không còn cảm thấy đau nữa, ý thức y rất mơ hồ, nhưng vẫn chấp nhất không muốn chết, tuyệt đối không thể chết, y không cam tâm cứ vậy mà chết!
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt mang đến cho y đau đớn vô tận.
Sau lưng như sắp bị thiêu cháy, bỏng rát chằng chịt khiến da đầu tê dại, những nơi khác trên cơ thể cũng đau âm ỷ, nhưng chẳng nghiêm trọng bằng vết roi sau lưng.
Thẩm Thanh Huyền mơ hồ ngửi được một mùi hương nhè nhẹ, ngay sau đó là toàn thân lạnh lẽo, y rụt người, và rồi nghe được giọng nói trầm thấp mê người kia: “Đừng sợ, ta bôi thuốc cho em, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Giọng nam nhân rất đỗi dịu dàng, mang đến cảm giác như được bao lấy bởi chăn bện bằng lông ngỗng sang quý, ấm áp vô tận.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Y từ từ nhắm hai mắt, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh gì, thậm chí buộc thân thể ngừng run rẩy.
Hiển nhiên điều sau quá khó khăn, y không thể khống chế.
Không lâu sau, thuốc đã bôi xong, Thẩm Thanh Huyền đau tới mức cả người mệt lã, không còn sức lo nghĩ được nhiều thì đã hôn mê.
Ngày nối ngày trôi qua, Thẩm Thanh Huyền được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Cố Kiến Thâm hoàn toàn không mượn tay ai, toàn tâm toàn ý trông nom y, hận không thể nâng y trong lòng bàn tay.
Tuy Thẩm Thanh Huyền “lên sàn” quá thảm thiết, nhưng thể xác này cũng chẳng phải dạng vừa, vết thương khép lại rất nhanh, có vẻ tố chất không tệ, chỉ tiếc …
Cố Kiến Thâm không tinh thông y thuật như Thẩm Thanh Huyền, nhưng vẫn biết cách kiểm tra thân thể phàm nhân.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền bị người cắt đứt kinh mạch, hoàn toàn phế bỏ.
Pháp môn cường thân kiện thể hắn chuẩn bị cho y hoàn toàn không dùng được, hiện giờ chữa lành không để y bị dày vò đã là cực hạn.
Chừng bảy ngày sau, Thẩm Thanh Huyền rốt cục thoát khỏi quỷ môn quan.
Y mở mắt, đôi ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, không ừ hử gì.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Là ta hồ đồ, cổ họng em bị thương tạm thời không nói được, nhưng em đừng sợ, có thể chữa khỏi.”
Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màu vàng trải khắp nơi.
Cố Kiến Thâm đã quen bộ dạng lãnh đạm này của y nên không so đo, lại nói: “Em đợi nhé, ta đi lấy chút gì cho em ăn.”
Thẩm Thanh Huyền im lặng, ngồi như tượng băng giữa đêm tuyết.
Cố Kiến Thâm trở về rất nhanh, hắn nấu cháo loãng, hương thơm nồng đậm, dinh dưỡng dồi dào, vô cùng thích hợp với người bệnh như Thẩm Thanh Huyền.
Hắn múc một thìa, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm không chớp mắt, mùi cháo thơm ngát kích thích cơn thèm ăn của y.
Y rất đói, đã lâu không được ăn thứ này rồi.
Nhưng tôn nghiêm còn sót lại vẫn đang kháng cự kịch liệt …
Cảm giác bi thương khó thể diễn tả bất chợt dâng lên yết hầu, Thẩm Thanh Huyền hất văng cái thìa đang để bên môi ra.
Cố Kiến Thâm không phòng bị, vừa không cầm chắc vừa bị y đẩy ra như thế, không chỉ thìa mà ngay cả bát cháo cũng văng đi chỗ khác.
Cháo dính đầy người, đồ sứ sang quý bị vỡ thành mảnh nhỏ, tiếng vang thanh thúy như búa tạ gõ nát yên bình, bóc trần mọi biểu hiện giả dối.
Thẩm Thanh Huyền liếc Cố Kiến Thâm, rồi lại dời mắt không nói một lời, thân thể vẫn ngồi thẳng tắp đằng kia, môi mỏng mím chặt cùng với thái độ lãnh đạm.
Cứ tưởng sẽ chịu cơn giận lôi đình, thậm chí là đánh đập tàn bạo —— dù gì hắn cũng chẳng phải người tốt lành.
Nhưng ngạc nhiên là chẳng có gì xảy ra, chỉ có tiếng thở dài cùng lời nói dịu dàng của hắn: “Không muốn ăn sao?”
Thân thể Thẩm Thanh Huyền căng chặt, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Cũng phải ăn chút gì chứ, nếu không sao thân thể chịu nổi?”
Dứt lời, hắn khom người nhặt mảnh vỡ trên đất, rồi lấy khăn lau sàn nhà lấp lánh sắc vàng sạch sẽ …
Thẩm Thanh Huyền thẫn thờ nhìn hắn, không rõ đến cùng hắn đang làm gì.
Trên người Cố Kiến Thâm cũng dính cháo, hắn nói tiếp: “Em đợi đấy, ta đi tắm cái đã.”
Một trong những điều kiện địa lý ở Ấn Quốc là quanh năm nóng bức, cho nên người dân ở đây mặc áo rất ít, như Cố Kiến Thâm chỉ mặc một lớp bạch sam hơi mỏng, bị dính một thân cháo liền chật vật khó chịu.
Hắn vọt đi tắm, lúc thay quần áo thì suy tư: Hay là mặc vàng nguyên người luôn? Biết đâu Tiểu Liên Hoa sẽ thích nhìn hắn.
Song vàng toàn thân thật sự không phải y phục tầm thường, cứ vậy mà mặc ra ngoài …
Sợ rằng sẽ bị xem là thằng ngu!
Quên đi, tạm thời không gấp.
Cố Kiến Thâm tưởng y không thích ăn cháo, vì vậy làm chút trà bánh thanh đạm … Mặc dù dinh dưỡng không đủ, nhưng ít ra cũng để y ăn vài miếng, cứ để bụng đói vậy thì khó chịu lắm.
Chưa kể thể xác này còn không có khả năng tích cốc.
Đế tôn đại nhân một lòng vì vợ, còn về phần vợ hắn đang nghĩ gì … ầy …
Khi Cố Kiến Thâm ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền trông thế nào thì quay về cũng hệt như thế đấy.
Hình ảnh ấy thật đẹp, dung mạo lẫn khí chất Thẩm Thanh Huyền đều xuất trần, ngồi giữa một mảnh vàng rực thanh lãnh càng như một trích tiên.
Cố Kiến Thâm bưng điểm tâm đi tới, thấp giọng bảo: “Nếu không thích cháo thì ăn chút điểm tâm đi, không ngọt lắm đâu, còn rất mềm nữa, em ăn chút dằn bụng đi.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, y nhìn bánh ngọt tinh xảo, thật sự không hiểu nổi nam nhân trước mắt có mục đích gì.
Cố Kiến Thâm dịu giọng dỗ y: “Nếm thử trước xem, không hợp khẩu vị thì ta đi chuẩn bị lại.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn không động đậy, Cố Kiến Thâm dứt khoát cầm bánh ngọt vàng óng mềm mại đưa tới bên mép y.
Đôi môi nhạt màu như được phủ một lớp sương mỏng, điểm tâm màu vàng tựa như mặt trời nhỏ, dựa theo bình thường, Tiểu Liên Hoa nhà hắn sẽ ăn sạch trong một ngụm, sau đó mặt mày hí hửng.
Nhưng lúc này …
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, cánh môi khẽ nhúc nhích, song cứng ngắc không chịu há mồm.
Ngay cả bánh ngọt màu vàng cũng không dụ được y mở miệng sao?
Chẳng lẽ màu vàng quá nhiều nên y đã có sức kháng cự?
Hm … Đế tôn đại nhân vậy mà thấy vui vẻ, nếu cứ ở đây lâu một chút, đồng chí Tiểu Kim có thể bị ném vào lãnh cung rồi.
Cố Kiến Thâm càng nghĩ tâm trạng càng tốt, giọng nói lại càng thêm dịu dàng: “Nếm chút đi, mùi vị rất ngon.”
Thẩm Thanh Huyền khựng lại thật lâu, cuối cùng vẫn cử động, y không ăn cái Cố Kiến Thâm đưa bên miệng mà tự mình cầm miếng khác, cẩn thận cắn một cái.
Mùi sữa thơm thoáng chốc tràn ngập khoang miệng, thân thể vốn đang đói lã tức thì kêu gào điên cuồng.
Thẩm Thanh Huyền cố gắng khiến bản thân đừng trông quá thảm hại, song ngón tay vẫn run rẩy, thứ mềm mại đã lâu chưa được ăn khiến dạ dày được an ủi rất nhiều.
Một miếng bánh ngọt sao có thể đủ? Y có thể ăn trọn một bàn nữa kìa.
Nhưng tu dưỡng khắc trong xương khiến y hành động thận trọng, cử chỉ tao nhã.
Cố Kiến Thâm ngược lại mặt mày hớn hở —— Thẩm Thanh Huyền ăn bánh ngọt màu đỏ, vậy có phải nói trong mắt y, màu đỏ vẫn đẹp hơn màu vàng đúng không?
Đế tôn đại nhân bỗng cảm thấy địa vị vững chắc hơn không ít, chủ động lùa bánh ngọt màu vàng ra.
Thẩm Thanh Huyền đã đói bụng tới mức này thì làm gì còn phân biệt rõ cái nào đỏ cái nào vàng? Y thấy hơn phân nửa bánh ngọt bị lùa đi, tâm lại bắt đầu lạnh lẽo.
Quả nhiên đang trêu đùa y.
Một loại ác thú kiểu khác của hắn.
Sao y còn không rõ tính nết của nam nhân này?
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, ăn mấy miếng xong thì không ăn nữa.
Cố Kiến Thâm tưởng y no rồi, mặc dù lo y ăn quá ít dẫn đến thân thể khôi phục không tốt, nhưng không thể vội vã, bèn nói: “Em muốn ăn gì thì nói ta biết.”
Thẩm Thanh Huyền không trả lời, cổ họng y bị thương nên không nói được.
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Không cần lên tiếng, viết cho ta xem là được.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu.
Cố Kiến Thâm không rõ vì sao y lại kinh ngạc đến thế, nói: “Nếu em cảm thấy chán thì đi chung quanh xem sao, bên ngoài là thư phòng, ta có để bút mực cho em.”
Cánh môi Thẩm Thanh Huyền giật giật, không dám chắc chắn …
Cố Kiến Thâm không nói gì nữa, hắn vẫn còn băn khoăn tối nay nên làm cho y món gì vừa đẹp vừa ngon mà còn dinh dưỡng.
Người là sắt, cơm là thép, y vốn trọng dĩ trọng thương, nếu không ăn cơm sao có thể bình phục?
Thế là vương tử điện vào phòng bếp bận rộn, còn Thẩm Thanh Huyền qua thật lâu mới chống giường đứng dậy.
Y vừa động, phần lưng liền bị kéo đau, nhưng y muốn đi xem …
Mỗi bước đi đều khiến mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán, Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển, cả lòng nguội lạnh cực điểm.
Thân thể y hoàn toàn phế rồi.
Vết thương da thịt có thể khép lại, nhưng nhất định vai không thể gánh tay không thể nhấc, trước kia rõ ràng y vẫn …
Thẩm Thanh Huyền nhắm chặt mắt, đôi môi không có huyết sắc mím thành một đường.
Y cố nhịn đau đớn, bình ổn hô hấp, chậm chạp nhưng kiên trì bước từng bước ra khỏi gian phòng quý giá đẹp đẽ này.
Bên ngoài vẫn là cảnh tượng xa xỉ ấy, y đỡ vách tường, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, quật cường đi tới trước bàn sách.
Cố Kiến Thâm không lừa y, nơi này bày bút mực, tất cả đều là hàng rất tốt.
Thẩm Thanh Huyền run tay cầm bút lông màu vàng, khi chấm mực thì chợt ngẩn ngơ.
Đặt đằng trước là một cái chặn giấy bằng mã não đỏ, tạo hình hoa đào nở rộ, toàn thân đỏ tươi, chỗ nhụy hoa có tơ vàng trông rất sống động.
Một luồng tinh ngọt xộc tới khoang miệng, Thẩm Thanh Huyền dùng hết sức vứt bút lông, đỡ bàn thở hồng hộc.
Hắn bày giấy (chuẩn) bị mực vì muốn để y thấy thứ này sao!
Bình luận facebook