Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Cố Phi tỉnh rồi!
Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ lệnh: “Đến trại an dưỡng.”
Muốn tìm được Cố Kiến Thâm, Cố Phi là mấu chốt, trí nhớ y rất tốt, chuyện nhiều năm trước vẫn nhớ rõ như in.
Năm đó Cố Phi bị thương, lúc hôn mê có nói nửa câu.
Thẩm Thanh Huyền lo cho thân thể của cô nên không để cô nói tiếp, mà là mau chóng chữa trị cho cô, về sau y cũng không xem trọng chuyện đó, dù sao thì phàm thế này chẳng là gì với y …
Nhưng điệu bộ muốn nói lại thôi trước khi chết của Tạ Hồng Nghĩa khiến y nhớ tới lời Cố Phi.
Cố Phi hẳn đã biết gì đó, có thể không nhiều, nhưng tuyệt đối là người biết nhiều nhất mà hiện giờ y có thể tiếp xúc.
Xe chạy thật nhanh, không lâu sau đã đến trại an dưỡng trên núi.
Căn cứ chữa bệnh thành lập mười tám năm – vì một người phụ nữ hôn mê mà tạo phúc cho biết bao người – rốt cục đã đánh thức “bệnh nhân” đầu tiên của nó.
Thẩm Thanh Huyền băng qua từng lớp canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng đến căn phòng nằm sâu nhất.
Cố Phi thật sự tỉnh rồi.
Có thể coi đây là kỳ tích, ai có thể ngờ người đã hôn mê mười tám năm không có khả năng tỉnh dậy lại đang mở mắt nhìn y.
Thời gian dài ấy đủ để một đứa trẻ trở thành thanh niên cao lớn, cũng đủ để chàng trai mười bảy tuổi trở thành người đàn ông thành thục ba mươi lăm.
Cố Phi quay đầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang giày da, khẽ mỉm cười: “A Thanh.”
Mặc dù khí chất thay đổi, nhưng dung mạo vẫn thế, giống hệt như hồi còn là thiếu niên.
Thẩm Thanh Huyền gặp lại cô cũng xúc động không thôi, y đến gần, đặt ngón tay lên cổ tay cô.
Bắt mạch xong, Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: “Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”
Cố Phi biết mình đã ngủ bao lâu, cô ngập ngừng, không thể không hỏi ra điều mình chờ đợi nhất: “Thằng bé đâu?”
Thẩm Thanh Huyền thấy cô như thế, trái tim bỗng dưng thắt lại.
Chuyện đầu tiên khi cô mở mắt ra chính là tìm con mình. Mẹ quả là một từ vô cùng vĩ đại, có thể sánh ngang với thời gian và sinh tử.
Thẩm Thanh Huyền không trả lời, chỉ rũ mắt nói: “Lúc đó chị muốn nói em biết chuyện gì? Rốt cuộc có liên quan gì đến Cố Kiến Thâm?”
Cố Phi cực kỳ nhạy bén, vội hỏi: “Tiểu Thâm đâu? Nó xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền cầm tay cô an ủi: “Chị yên tâm, nó không sao, nhưng chị phải nói những gì chị biết cho em.”
Cố Phi vẫn rất tin tưởng Thẩm Thanh Huyền, tuy người ta thường bảo thời gian sẽ thay đổi một con người, nhưng thời gian dài đăng đẵng ấy đối với cô tựa như chớp mắt, cô vẫn còn dừng lại vào cái đêm mười tám năm trước, xem Thẩm Thanh Huyền là người thân thuộc nhất.
May mà Thẩm Thanh Huyền chưa từng thay đổi, vẫn là người trong ký ức của cô.
Cố Phi nhìn chung quanh, Thẩm Thanh Huyền nâng tay, mọi người đồng loạt ra ngoài, khi cửa khép lại, căn phòng trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Cố Phi khẽ thở dài, chầm chậm nói: “Chuyện này … có lẽ em sẽ thấy rất khó tin, nhưng nó là sự thật.”
Thẩm Thanh Huyền: “Chị nói gì em cũng tin.”
Cố Phi: “Tạ gia thật ra chỉ là ngụy trang, kẻ nâng đỡ chân chính phía sau họ là một tổ chức có tên IOH.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “IOH?”
Cố Phi: “Trung tâm nghiên cứu con người biến dị.”
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt: “Rốt cục xảy ra chuyện gì”
Cố Phi cẩn thận kể hết những gì mình biết …
Thực chất Tạ Uẩn không phải con ruột Tạ Hồng Nghĩa, thậm chí cũng không thuộc Tạ gia, y là người biến dị do IOH tạo ra.
Tổ chức này cố gắng nghiên cứu tiềm năng của loài người, cũng thực sự sáng tạo không ít kỳ tích, mà thành quả lớn nhất chính là người nhân tạo.
Bằng cách thao tác dữ liệu để tạo ra loài người mạnh mẽ hơn, hy vọng có thể vượt qua rào cản sinh lý vốn có, tạo ra cái gọi là “siêu nhân loại”.
Tạ Uẩn là một tồn tại như thế, và y đã thật sự thể hiện sức mạnh ưu việt của mình ở mọi khía cạnh, thậm chí sống lâu hơn người bình thường.
Chỉ là tính y quá đơn thuần, gây bất lợi cho việc kích thích các gien mạnh mẽ trong cơ thể, cho nên IOH đưa y ra ngoài.
Y trở thành đại thiếu gia Tạ gia, được sắp xếp một cuộc sống tốt đẹp.
IOH muốn ném y vào môi trường tàn khốc nhất, trải nghiệm sinh ly tử biệt, chịu đựng mọi kích thích, để từ đó kích phát tiềm năng thật sự, trở thành siêu nhân loại chân chính.
Chỉ tiếc Tạ Uẩn không tranh với đời, y ghét cuộc sống hắc đạo hỗn tạp, chìm đắm trong nghệ thuật xinh đẹp, thậm chí còn yêu Cố Phi.
Thấy vật thí nghiệm sắp thoát khỏi khống chế, IOH lên kế hoạch bắt Tạ Uẩn về.
Giữa muôn trùng nguy cơ, Tạ Uẩn bộc lộ năng lực siêu nhân của mình, đột phá vòng vây bảo vệ Cố Phi.
Cuối cùng …
Kể đến đây, giọng Cố Phi trở nên nghẹn ngào: “Thật ra anh ấy có thể sống, nếu mặc kệ chị thì anh ấy đã có thể sống rồi.”
IOH chứng kiến năng lực của Tạ Uẩn, dẫn đến đuổi bắt càng thêm điên rồ, vì cứu Cố Phi nên Tạ Uẩn hy snh bản thân.
Mà khi đó … Cố Phi đã mang thai.
“Siêu nhân loại” chết, nhưng cốt nhục duy nhất của “siêu nhân loại” vẫn có giá trị nghiên cứu rất lớn, cho nên Tạ Hồng Nghĩa mới cố chấp bắt cho bằng được Cố Phi.
Sau đó Cố Phi gặp Thẩm Thanh Huyền.
Mặc dù Cố Phi không kể chuyện sau này, nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng, ném người nhân tạo vào xã hội sẽ sinh ra nhiều đột biến siêu việt, cho nên bọn họ không phải thực sự muốn tìm Cố Kiến Thâm về, mà là lợi dụng Tạ Hồng Nghĩa liên tục gây rối khiến hắn đau khổ, để Cố Kiến Thâm phát triển trong môi trường “nước sôi lửa bỏng”, đợi đến khi trưởng thành … thì thuận lợi thu lưới.
Chẳng trách Tạ Hồng Nghĩa lại bạc tình đến thế, suy cho cùng đó không phải cháu của con lão, lão cần gì phải thương tiếc và yêu thương? Chỉ sợ đã hận đến tận xương tủy.
Cố Phi nói: “Chị biết có thể em rất khó tin, nhưng chị tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không lừa em.”
Nếu đặt ở xã hội hiện đại, bất kỳ người trưởng thành nào nghe cô nói cũng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể hiểu …
Từ trước đến giờ, con người luôn không từ thủ đoạn để theo đuổi con đường lớn mạnh.
Giới tu chân có kẻ điên ăn trẻ con để tăng tu vi, phàm thế cũng có cuồng đồ bắt người làm thí nghiệm.
Đều giống nhau, suy cho cùng thế giới của họ đều có cùng điểm bắt đầu.
Thẩm Thanh Huyền hỏi cô: “Cho nên chị không muốn tỉnh lại sao?”
Một câu của y đâm thủng tâm sự của Cố Phi, cô dùng sức siết góc áo mình, khó xử đáp: “Xin lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Nhưng dù không có chị, cậu ta vẫn sẽ có người quan trọng khác.”
Cố Phi bật khóc, nức nở nói: “Nhưng … chị không muốn trở thành người tổn thương nó.”
Từ chỗ Tạ Uẩn, có thể nhìn ra để kích phát tiềm năng thực sự của “siêu nhân loại” – cần phải chứng kiến người quan trọng của mình rơi vào hiểm cảnh.
Vì bảo vệ Cố Phi, Tạ Uẩn “thức tỉnh”, bộc phát sức mạnh kinh người khiến IOH thèm nhỏ dãi.
Mặc dù mất Tạ Uẩn, nhưng con của Tạ Uẩn nhất định cũng kế thừa gien tương tự.
Chỉ cần trưởng thành, hắn chính là đối tượng nghiên cứu lớn nhất.
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai Cố Phi: “Được rồi, không sao đâu, Tiểu Thâm không có việc gì.”
Cố Phi vẫn thấy bất an, nhưng việc cô có thể làm ngay lúc này chính là tin tưởng.
Cô hôn mê mười tám năm, thậm chí không biết con trai mình trông thế nào, sao có thể … có thể cứu hắn?
Thẩm Thanh Huyền an ủi cô: “Chị ráng mau chóng khỏe lên, kế tiếp còn phải giày vò một trận.”
Mới đầu Cố Phi nghe không hiểu, nhưng rất nhanh đã rõ.
Trên đời này, cô và Thẩm Thanh Huyền là người quan trọng nhất của Cố Kiến Thâm.
IOH nhất định sẽ chủ động tìm đến họ.
Cố Phi siết chặt tay, thận trọng nói: “Cần chị làm gì em cứ nói!” Chỉ cần có thể cứu con cô, muốn cô làm gì cũng được.
Thẩm Thanh Huyền trấn an cô: “Yên tâm, Tiểu Thâm rất vĩ đại, cũng rất mạnh mẽ, nó sẽ ổn thôi.”
Y lại dặn cô: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chị phải phối hợp trị liệu, phục hồi sức khỏe.”
Trong lòng Cố Phi lên men, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp: “Chị hiểu.”
Cố Phi cần khôi phục, Thẩm Thanh Huyền cũng cần một chút thời gian để khôi phục.
Đã biết tiền căn hậu quả, Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không cần thiết phải tự rối loạn trận tuyến.
Trước mắt IOH nhất định sẽ tìm mọi cách đưa y và Cố Phi đi để kích thích Cố Kiến Thâm.
Cho nên việc cấp bách hiện giờ là Thẩm Thanh Huyền phải phục hồi thân thể đến trạng thái cao nhất, mới có khả năng giết được một đường sống từ trong tổ chức vượt khỏi sức mạnh bình thường của con người ấy.
Thực ra trong lòng y rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Lần này nhập thế lại gặp phải chuyện thế này.
Vì sao là lại?
Bởi vì việc này khiến y nhớ tới thân thể vạn huyết của Cố Kiến Thâm, cũng cần đả kích tinh thần mới có thể thức tỉnh sức mạnh.
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nhớ đến lần lỡ nhau của hai người vào trăm triệu năm trước, cũng không kìm được nhớ đến Thượng Đức phong.
Đế tôn Tâm Vực bình tĩnh kia, rốt cục đã trải qua bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể mạnh mẽ đến thế.
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã cảm thấy tim như bị lưỡi dao lăng trì.
Không thể để hắn tiếp tục trải qua chuyện này ở phàm thế.
Thẩm Thanh Huyền sẽ bảo vệ hắn, sẽ bảo vệ thật tốt Cố Kiến Thâm của y!
Sau khi chuẩn bị đâu ra đó, Thẩm Thanh Huyền tự bại lộ sơ hở.
Y biết IOH luôn tìm cơ hội để bắt y và Cố Phi, thế nhưng mấy năm qua thế lực của y không mấy trong sạch, cho nên xung quanh luôn được bảo vệ nghiêm mật, muốn xuống tay là việc không dễ.
Cho nên y cố tình tạo một lỗ hổng trong mạng lưới cảnh báo, cho chúng cơ hội bắt được họ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thẩm Thanh Huyền không chỉ giúp thân thể Cố Phi tốt lên, mà còn dạy cô vài chiêu thức tự bảo vệ mình.
Cố Phi cố gắng học, thành quả nổi bật, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng.
Đến khi họ bị “bắt đi”, để tiết kiệm sức, họ cố tình chống cự vài cái rồi im lặng nghỉ ngơi lấy hơi.
Thẩm Thanh Huyền không tìm được căn cứ của IOH, nhưng may mà chúng sắp đưa họ vào đó.
Chỉ cần gặp Cố Kiến Thâm, y tự có bản lĩnh quậy cho nơi quỷ quái này long trời lỡ đất.
Khi trước mắt khôi phục ánh sáng, Thẩm Thanh Huyền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống trải: Chung quanh không cửa, hẳn là ở bên dưới lòng đất, nhưng vì đèn huỳnh quang quá sáng nên làm họ hơi chói mắt.
Ban đầu còn lo hai người sẽ tách ra, nhưng may mà hai người bị giam cùng một chỗ.
Cố Phi nhìn y, trong mắt đều là thận trọng.
Thẩm Thanh Huyền dùng ánh mắt trấn an cô, ý bảo cô không được kích động.
Đột nhiên, cả căn phòng chìm vào bóng tối, một luồng sáng từ sau phóng tới, theo sau là hiệu ứng được chiếu lên bức tường phía trước.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy Cố Kiến Thâm đang hôn mê.
Hắn đang nằm trên mặt bàn bóng loáng hệt như bàn mổ, tứ chi bị trói chặt, cả thân thể hoàn toàn bị gông xiềng.
Cánh môi Cố Phi khẽ run, cố gắng khiến mình đừng phát ra tiếng.
Thẩm Thanh Huyền không hề nói gì, chỉ lưu ý quan sát: xem xét từng chi tiết bên chỗ Cố Kiến Thâm, mở rộng cảm giác tìm căn phòng kia, đồng thời để ý hướng đi chung quanh.
Mặc dù bóng tối che mất thị lực, nhưng không ngăn được y.
Đột nhiên, màn hình bị chặn, căn phòng đột nhiên bừng sáng trở lại, vách tường bên trái kín không một kẽ hở đột nhiên vỡ nát, xuất hiện cổng vòm hình cung.
Cố Phi chưa kịp hoàn hồn từ hình ảnh ban nãy, Thẩm Thanh Huyền thì lại quay đầu thật nhanh.
Y nhìn thấy người đàn ông đang bước tới.
Hắn mặc chế phục màu bạc, cao ráo anh tuấn, gương mặt mang nét ôn nhuận nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, trông rất quyến rũ.
Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, Cố Phi ngoảnh đầu nhìn sang …
Người đàn ông mở miệng, dịu dàng nói: “Phi Phi, đã lâu không gặp.”
Nghe tên gọi vô cùng thân thiết cùng giọng nói quen thuộc kia, gặp lại gương mặt tưởng như chỉ còn nhìn thấy trong mơ, Cố Phi hoàn toàn cứng đờ.
Tạ Uẩn!
Không ngờ lại là Tạ Uẩn!
Thẩm Thanh Huyền lập tức hạ lệnh: “Đến trại an dưỡng.”
Muốn tìm được Cố Kiến Thâm, Cố Phi là mấu chốt, trí nhớ y rất tốt, chuyện nhiều năm trước vẫn nhớ rõ như in.
Năm đó Cố Phi bị thương, lúc hôn mê có nói nửa câu.
Thẩm Thanh Huyền lo cho thân thể của cô nên không để cô nói tiếp, mà là mau chóng chữa trị cho cô, về sau y cũng không xem trọng chuyện đó, dù sao thì phàm thế này chẳng là gì với y …
Nhưng điệu bộ muốn nói lại thôi trước khi chết của Tạ Hồng Nghĩa khiến y nhớ tới lời Cố Phi.
Cố Phi hẳn đã biết gì đó, có thể không nhiều, nhưng tuyệt đối là người biết nhiều nhất mà hiện giờ y có thể tiếp xúc.
Xe chạy thật nhanh, không lâu sau đã đến trại an dưỡng trên núi.
Căn cứ chữa bệnh thành lập mười tám năm – vì một người phụ nữ hôn mê mà tạo phúc cho biết bao người – rốt cục đã đánh thức “bệnh nhân” đầu tiên của nó.
Thẩm Thanh Huyền băng qua từng lớp canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng đến căn phòng nằm sâu nhất.
Cố Phi thật sự tỉnh rồi.
Có thể coi đây là kỳ tích, ai có thể ngờ người đã hôn mê mười tám năm không có khả năng tỉnh dậy lại đang mở mắt nhìn y.
Thời gian dài ấy đủ để một đứa trẻ trở thành thanh niên cao lớn, cũng đủ để chàng trai mười bảy tuổi trở thành người đàn ông thành thục ba mươi lăm.
Cố Phi quay đầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang giày da, khẽ mỉm cười: “A Thanh.”
Mặc dù khí chất thay đổi, nhưng dung mạo vẫn thế, giống hệt như hồi còn là thiếu niên.
Thẩm Thanh Huyền gặp lại cô cũng xúc động không thôi, y đến gần, đặt ngón tay lên cổ tay cô.
Bắt mạch xong, Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: “Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”
Cố Phi biết mình đã ngủ bao lâu, cô ngập ngừng, không thể không hỏi ra điều mình chờ đợi nhất: “Thằng bé đâu?”
Thẩm Thanh Huyền thấy cô như thế, trái tim bỗng dưng thắt lại.
Chuyện đầu tiên khi cô mở mắt ra chính là tìm con mình. Mẹ quả là một từ vô cùng vĩ đại, có thể sánh ngang với thời gian và sinh tử.
Thẩm Thanh Huyền không trả lời, chỉ rũ mắt nói: “Lúc đó chị muốn nói em biết chuyện gì? Rốt cuộc có liên quan gì đến Cố Kiến Thâm?”
Cố Phi cực kỳ nhạy bén, vội hỏi: “Tiểu Thâm đâu? Nó xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Thẩm Thanh Huyền cầm tay cô an ủi: “Chị yên tâm, nó không sao, nhưng chị phải nói những gì chị biết cho em.”
Cố Phi vẫn rất tin tưởng Thẩm Thanh Huyền, tuy người ta thường bảo thời gian sẽ thay đổi một con người, nhưng thời gian dài đăng đẵng ấy đối với cô tựa như chớp mắt, cô vẫn còn dừng lại vào cái đêm mười tám năm trước, xem Thẩm Thanh Huyền là người thân thuộc nhất.
May mà Thẩm Thanh Huyền chưa từng thay đổi, vẫn là người trong ký ức của cô.
Cố Phi nhìn chung quanh, Thẩm Thanh Huyền nâng tay, mọi người đồng loạt ra ngoài, khi cửa khép lại, căn phòng trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Cố Phi khẽ thở dài, chầm chậm nói: “Chuyện này … có lẽ em sẽ thấy rất khó tin, nhưng nó là sự thật.”
Thẩm Thanh Huyền: “Chị nói gì em cũng tin.”
Cố Phi: “Tạ gia thật ra chỉ là ngụy trang, kẻ nâng đỡ chân chính phía sau họ là một tổ chức có tên IOH.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “IOH?”
Cố Phi: “Trung tâm nghiên cứu con người biến dị.”
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt: “Rốt cục xảy ra chuyện gì”
Cố Phi cẩn thận kể hết những gì mình biết …
Thực chất Tạ Uẩn không phải con ruột Tạ Hồng Nghĩa, thậm chí cũng không thuộc Tạ gia, y là người biến dị do IOH tạo ra.
Tổ chức này cố gắng nghiên cứu tiềm năng của loài người, cũng thực sự sáng tạo không ít kỳ tích, mà thành quả lớn nhất chính là người nhân tạo.
Bằng cách thao tác dữ liệu để tạo ra loài người mạnh mẽ hơn, hy vọng có thể vượt qua rào cản sinh lý vốn có, tạo ra cái gọi là “siêu nhân loại”.
Tạ Uẩn là một tồn tại như thế, và y đã thật sự thể hiện sức mạnh ưu việt của mình ở mọi khía cạnh, thậm chí sống lâu hơn người bình thường.
Chỉ là tính y quá đơn thuần, gây bất lợi cho việc kích thích các gien mạnh mẽ trong cơ thể, cho nên IOH đưa y ra ngoài.
Y trở thành đại thiếu gia Tạ gia, được sắp xếp một cuộc sống tốt đẹp.
IOH muốn ném y vào môi trường tàn khốc nhất, trải nghiệm sinh ly tử biệt, chịu đựng mọi kích thích, để từ đó kích phát tiềm năng thật sự, trở thành siêu nhân loại chân chính.
Chỉ tiếc Tạ Uẩn không tranh với đời, y ghét cuộc sống hắc đạo hỗn tạp, chìm đắm trong nghệ thuật xinh đẹp, thậm chí còn yêu Cố Phi.
Thấy vật thí nghiệm sắp thoát khỏi khống chế, IOH lên kế hoạch bắt Tạ Uẩn về.
Giữa muôn trùng nguy cơ, Tạ Uẩn bộc lộ năng lực siêu nhân của mình, đột phá vòng vây bảo vệ Cố Phi.
Cuối cùng …
Kể đến đây, giọng Cố Phi trở nên nghẹn ngào: “Thật ra anh ấy có thể sống, nếu mặc kệ chị thì anh ấy đã có thể sống rồi.”
IOH chứng kiến năng lực của Tạ Uẩn, dẫn đến đuổi bắt càng thêm điên rồ, vì cứu Cố Phi nên Tạ Uẩn hy snh bản thân.
Mà khi đó … Cố Phi đã mang thai.
“Siêu nhân loại” chết, nhưng cốt nhục duy nhất của “siêu nhân loại” vẫn có giá trị nghiên cứu rất lớn, cho nên Tạ Hồng Nghĩa mới cố chấp bắt cho bằng được Cố Phi.
Sau đó Cố Phi gặp Thẩm Thanh Huyền.
Mặc dù Cố Phi không kể chuyện sau này, nhưng Thẩm Thanh Huyền cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng, ném người nhân tạo vào xã hội sẽ sinh ra nhiều đột biến siêu việt, cho nên bọn họ không phải thực sự muốn tìm Cố Kiến Thâm về, mà là lợi dụng Tạ Hồng Nghĩa liên tục gây rối khiến hắn đau khổ, để Cố Kiến Thâm phát triển trong môi trường “nước sôi lửa bỏng”, đợi đến khi trưởng thành … thì thuận lợi thu lưới.
Chẳng trách Tạ Hồng Nghĩa lại bạc tình đến thế, suy cho cùng đó không phải cháu của con lão, lão cần gì phải thương tiếc và yêu thương? Chỉ sợ đã hận đến tận xương tủy.
Cố Phi nói: “Chị biết có thể em rất khó tin, nhưng chị tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không lừa em.”
Nếu đặt ở xã hội hiện đại, bất kỳ người trưởng thành nào nghe cô nói cũng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể hiểu …
Từ trước đến giờ, con người luôn không từ thủ đoạn để theo đuổi con đường lớn mạnh.
Giới tu chân có kẻ điên ăn trẻ con để tăng tu vi, phàm thế cũng có cuồng đồ bắt người làm thí nghiệm.
Đều giống nhau, suy cho cùng thế giới của họ đều có cùng điểm bắt đầu.
Thẩm Thanh Huyền hỏi cô: “Cho nên chị không muốn tỉnh lại sao?”
Một câu của y đâm thủng tâm sự của Cố Phi, cô dùng sức siết góc áo mình, khó xử đáp: “Xin lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Nhưng dù không có chị, cậu ta vẫn sẽ có người quan trọng khác.”
Cố Phi bật khóc, nức nở nói: “Nhưng … chị không muốn trở thành người tổn thương nó.”
Từ chỗ Tạ Uẩn, có thể nhìn ra để kích phát tiềm năng thực sự của “siêu nhân loại” – cần phải chứng kiến người quan trọng của mình rơi vào hiểm cảnh.
Vì bảo vệ Cố Phi, Tạ Uẩn “thức tỉnh”, bộc phát sức mạnh kinh người khiến IOH thèm nhỏ dãi.
Mặc dù mất Tạ Uẩn, nhưng con của Tạ Uẩn nhất định cũng kế thừa gien tương tự.
Chỉ cần trưởng thành, hắn chính là đối tượng nghiên cứu lớn nhất.
Thẩm Thanh Huyền vỗ vai Cố Phi: “Được rồi, không sao đâu, Tiểu Thâm không có việc gì.”
Cố Phi vẫn thấy bất an, nhưng việc cô có thể làm ngay lúc này chính là tin tưởng.
Cô hôn mê mười tám năm, thậm chí không biết con trai mình trông thế nào, sao có thể … có thể cứu hắn?
Thẩm Thanh Huyền an ủi cô: “Chị ráng mau chóng khỏe lên, kế tiếp còn phải giày vò một trận.”
Mới đầu Cố Phi nghe không hiểu, nhưng rất nhanh đã rõ.
Trên đời này, cô và Thẩm Thanh Huyền là người quan trọng nhất của Cố Kiến Thâm.
IOH nhất định sẽ chủ động tìm đến họ.
Cố Phi siết chặt tay, thận trọng nói: “Cần chị làm gì em cứ nói!” Chỉ cần có thể cứu con cô, muốn cô làm gì cũng được.
Thẩm Thanh Huyền trấn an cô: “Yên tâm, Tiểu Thâm rất vĩ đại, cũng rất mạnh mẽ, nó sẽ ổn thôi.”
Y lại dặn cô: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, chị phải phối hợp trị liệu, phục hồi sức khỏe.”
Trong lòng Cố Phi lên men, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp: “Chị hiểu.”
Cố Phi cần khôi phục, Thẩm Thanh Huyền cũng cần một chút thời gian để khôi phục.
Đã biết tiền căn hậu quả, Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không cần thiết phải tự rối loạn trận tuyến.
Trước mắt IOH nhất định sẽ tìm mọi cách đưa y và Cố Phi đi để kích thích Cố Kiến Thâm.
Cho nên việc cấp bách hiện giờ là Thẩm Thanh Huyền phải phục hồi thân thể đến trạng thái cao nhất, mới có khả năng giết được một đường sống từ trong tổ chức vượt khỏi sức mạnh bình thường của con người ấy.
Thực ra trong lòng y rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Lần này nhập thế lại gặp phải chuyện thế này.
Vì sao là lại?
Bởi vì việc này khiến y nhớ tới thân thể vạn huyết của Cố Kiến Thâm, cũng cần đả kích tinh thần mới có thể thức tỉnh sức mạnh.
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nhớ đến lần lỡ nhau của hai người vào trăm triệu năm trước, cũng không kìm được nhớ đến Thượng Đức phong.
Đế tôn Tâm Vực bình tĩnh kia, rốt cục đã trải qua bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể mạnh mẽ đến thế.
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã cảm thấy tim như bị lưỡi dao lăng trì.
Không thể để hắn tiếp tục trải qua chuyện này ở phàm thế.
Thẩm Thanh Huyền sẽ bảo vệ hắn, sẽ bảo vệ thật tốt Cố Kiến Thâm của y!
Sau khi chuẩn bị đâu ra đó, Thẩm Thanh Huyền tự bại lộ sơ hở.
Y biết IOH luôn tìm cơ hội để bắt y và Cố Phi, thế nhưng mấy năm qua thế lực của y không mấy trong sạch, cho nên xung quanh luôn được bảo vệ nghiêm mật, muốn xuống tay là việc không dễ.
Cho nên y cố tình tạo một lỗ hổng trong mạng lưới cảnh báo, cho chúng cơ hội bắt được họ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thẩm Thanh Huyền không chỉ giúp thân thể Cố Phi tốt lên, mà còn dạy cô vài chiêu thức tự bảo vệ mình.
Cố Phi cố gắng học, thành quả nổi bật, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng.
Đến khi họ bị “bắt đi”, để tiết kiệm sức, họ cố tình chống cự vài cái rồi im lặng nghỉ ngơi lấy hơi.
Thẩm Thanh Huyền không tìm được căn cứ của IOH, nhưng may mà chúng sắp đưa họ vào đó.
Chỉ cần gặp Cố Kiến Thâm, y tự có bản lĩnh quậy cho nơi quỷ quái này long trời lỡ đất.
Khi trước mắt khôi phục ánh sáng, Thẩm Thanh Huyền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống trải: Chung quanh không cửa, hẳn là ở bên dưới lòng đất, nhưng vì đèn huỳnh quang quá sáng nên làm họ hơi chói mắt.
Ban đầu còn lo hai người sẽ tách ra, nhưng may mà hai người bị giam cùng một chỗ.
Cố Phi nhìn y, trong mắt đều là thận trọng.
Thẩm Thanh Huyền dùng ánh mắt trấn an cô, ý bảo cô không được kích động.
Đột nhiên, cả căn phòng chìm vào bóng tối, một luồng sáng từ sau phóng tới, theo sau là hiệu ứng được chiếu lên bức tường phía trước.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy Cố Kiến Thâm đang hôn mê.
Hắn đang nằm trên mặt bàn bóng loáng hệt như bàn mổ, tứ chi bị trói chặt, cả thân thể hoàn toàn bị gông xiềng.
Cánh môi Cố Phi khẽ run, cố gắng khiến mình đừng phát ra tiếng.
Thẩm Thanh Huyền không hề nói gì, chỉ lưu ý quan sát: xem xét từng chi tiết bên chỗ Cố Kiến Thâm, mở rộng cảm giác tìm căn phòng kia, đồng thời để ý hướng đi chung quanh.
Mặc dù bóng tối che mất thị lực, nhưng không ngăn được y.
Đột nhiên, màn hình bị chặn, căn phòng đột nhiên bừng sáng trở lại, vách tường bên trái kín không một kẽ hở đột nhiên vỡ nát, xuất hiện cổng vòm hình cung.
Cố Phi chưa kịp hoàn hồn từ hình ảnh ban nãy, Thẩm Thanh Huyền thì lại quay đầu thật nhanh.
Y nhìn thấy người đàn ông đang bước tới.
Hắn mặc chế phục màu bạc, cao ráo anh tuấn, gương mặt mang nét ôn nhuận nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, trông rất quyến rũ.
Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, Cố Phi ngoảnh đầu nhìn sang …
Người đàn ông mở miệng, dịu dàng nói: “Phi Phi, đã lâu không gặp.”
Nghe tên gọi vô cùng thân thiết cùng giọng nói quen thuộc kia, gặp lại gương mặt tưởng như chỉ còn nhìn thấy trong mơ, Cố Phi hoàn toàn cứng đờ.
Tạ Uẩn!
Không ngờ lại là Tạ Uẩn!
Bình luận facebook