Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Nếu Thẩm Thanh Huyền không phải Thẩm Thanh Huyền, có lẽ y sẽ vĩnh viễn không phát hiện được.
Bởi vì Cửu tiên sinh “quá thật”, rất giống một con người, còn biết chung sống với Thẩm Thanh Huyền.
Nhưng người Thẩm Thanh Huyền quen không chỉ là Cửu tiên sinh, lại càng không phải Nine, mà là Cố Kiến Thâm.
Cho nên y nhận ra.
Bên dưới biểu hiện dịu dàng ấy là một trái tim trống rỗng.
Trước mặt y, Cửu tiên sinh ứng đối mọi thứ vô cùng tự nhiên, chỉ khi nào trở lại “xã hội”, vẻ lạnh lùng thuộc về máy móc mới hiện ra.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Huyền nhận thức được điều này là khi hai người cùng đến khu vui chơi mới khai trương.
Thẩm Thanh Huyền bị kẹo bông gòn màu da cam bên kia thu hút.
Cửu bèn nói: “Anh đi mua cho em.”
Thẩm Thanh Huyền bảo: “Em đi cho, anh chờ em!”
Y muốn tạo một sự kinh hỉ cho Cố Kiến Thâm, y biết Cố Kiến Thâm thích màu sắc mộc mạc, cho nên y muốn chọn màu hắn thích.
Kẹo bông gòn được bán với hình thức tự phục vụ, chọn màu xong là có thể xuất ra thành phẩm.
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc chọn lựa, đợi kẹo bông gòn do mình tự phối màu ra lò …
Cửu tiên sinh đứng trước mặt y, nhận ra tầm mắt y bèn lộ một nụ cười dịu dàng.
Nhìn tưởng như không có vấn đề gì, song chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra ngay lúc này.
Một cô bé bị lạc bố mẹ, bất lực nức nở ở cách đó không xa.
Cửu cách cô bé chỉ có ba bước, nhưng Cửu hoàn toàn không quan tâm, mắt chỉ nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp.
Thẩm Thanh Huyền sững người, lập tức nhận ra Cửu không bình thường.
Cố Kiến Thâm là người ra sao, y rất rõ.
Nam nhân có trái tim mềm mại, lặng lẽ gánh biết bao tội ác trên lưng, dưới tình huống bình thường sao có thể làm như không thấy đối với một đứa trẻ bất lực?
Trừ phi, hắn không có cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền khôn khéo không biểu lộ sự kinh ngạc của mình, y che giấu cảm xúc, tiếp tục chơi cùng hắn trong khu trò chơi (cô bé đã được nhân viên đón đi).
Nhưng lại thêm một lần thăm dò.
Kết thúc một ngày, y đã hiểu.
Cửu vẫn là Cửu — người máy hoàn thành từng việc theo trình tự, nhưng trình tự lần này phức tạp hơn nhiều.
Nine không thể ra ngoài ư?
Vì ra không được, lại không muốn khiến y thất vọng, cho nên hắn tốn thời gian một đêm, “đổi mới” cho Cửu ư?
Vậy một tháng nay, Nine ở trong trò chơi đã trải qua từng ngày như thế nào?
Nhìn người yêu ở bên “mình” cho mình tạo ra, nhìn người yêu tâm tâm niệm niệm mỉm cười ngọt ngào với “mình” song không phải là mình … Hắn chân chính lại chỉ có thể cô độc trong thế giới số liệu buồn tẻ.
Thẩm Thanh Huyền hít sâu một hơi, cổ họng lẫn mắt đều đau xót.
Y muốn gặp hắn, muốn vào trò chơi gặp hắn.
Cửu tiên sinh nhận ra y khác thường, bèn hỏi y: “Em sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền ôm chầm hắn, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Cửu tiên sinh khựng người, nhìn y: “Tại sao xin lỗi?”
Thẩm Thanh Huyền không giải thích, y buông Cửu ra rồi bảo: “Em không thể bỏ anh ở đó.”
Dứt lời, y lập tức vào khoang trò chơi.
Cửu không cản y, cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ Nine không thiết lập chương trình để hắn ứng đối với trường hợp này, có lẽ Nine cũng muốn Thẩm Thanh Huyền đi vào trò chơi, hoặc có lẽ Nine đang chờ y.
Thẩm Thanh Huyền trở lại Chung cốc, lập tức liên lạc với Nine.
“Anh ở đâu?”
Không ai đáp lại y.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Em biết anh ở đây, em biết anh không ra ngoài, em biết Cửu không phải anh, anh ra đi!”
Nine vẫn không lên tiếng, lời nói của Thẩm Thanh Huyền biến thành hòn đá rơi vào biển rộng, không tạo được chút gợn sóng.
Thẩm Thanh Huyền không hề bỏ cuộc, trực tiếp nói thẳng: “Anh không ra, em cũng không ra!”
Dứt lời, y ngồi xuống đất, hiển nhiên muốn ngồi đến khi đất trời lụi tàn.
Qua hơn mười phút, Berserker xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn. Berserker xoay người, bất đắc dĩ ôm y đặt trên cánh tay mình: “Em sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn: “Anh nói thật đi, có phải anh không ra ngoài được không?”
Berserker hôn lên khóe môi y: “Chẳng phải anh ở bên ngoài sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đừng gạt em.”
Nine mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh cần thích ứng, dù gì trước giờ anh luôn sinh hoạt ở Chung cốc, bất thình lình tới hiện thực …”
“Không phải.” Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, “Đó là Cửu.”
Berserker: “Cửu chính là anh.”
Thẩm Thanh Huyền ôm mặt hắn không cho hắn quay đầu: “Nhưng trong mắt anh lại nói với em rằng — anh nhớ em.”
Câu nói này khiến Nine không còn sức chống đỡ, hắn cố gắng che giấu tình cảm đang cuồn cuộn tràn ra, hệt như núi lửa bùng nổ, hận không thể đốt sạch hai người thành tro.
Hắn không hề nói gì, chỉ dùng sức hôn Thẩm Thanh Huyền, ngăn mọi ngôn ngữ của hắn trong miệng, khuynh đảo mọi cảm xúc dành cho y.
Hắn nhớ y.
Hắn nhớ y rất nhiều.
Giây phút thấy y tiến vào trò chơi, hắn đã dùng hết tất cả khí lực mới khống chế mình không lao ra ôm y.
Hắn không thể rời khỏi Chung cốc, hắn không thể ở trong hiện thực yêu y, càng không thể ở bên y.
Nếu đã vậy, hắn không thể tiếp tục khiến y đau khổ.
Khi hai người tách ra, Thẩm Thanh Huyền vẫn dùng sức ôm cổ hắn: “Em muốn đến Phượng Hoàng hạp cốc.”
Berserker sửng sốt, rất nhanh liền đáp: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Em không muốn thấy Xích Phượng thú.”
Nine hoàn toàn chiều theo y: “Được, không có chúng nó ở đó.”
Thẩm Thanh Huyền kề sát vào cổ hắn: “Chỉ có chúng ta thôi nhé?”
Nine khẽ đáp: “Chỉ có chúng ta.”
Thẩm Thanh Huyền hôn hắn: “Có thể làm không?”
Thân thể Berserker đột nhiên cứng đờ, cánh tay ôm eo y cũng hơi dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền hỏi xong bèn ngại ngùng, y khẽ nói: “Em biết 《Chung cốc》 cấm chuyện này.”
Giọng của Nine rất nóng, gần như muốn nấu chảy cả y: “Có thể, chúng ta có thể.”
Thẩm Thanh Huyền dùng sức ôm hắn, cả người chôn trên bả vai hắn, giọng đè thấp: “Đến Phượng Hoàng hạp cốc, vào trong đó …”
Trên lý luận, Thẩm Thanh Huyền không biết ký ức ở Chung cốc — Chung cốc thực sự. Cho nên hôn lễ ở Chung cốc của họ, ngọt ngào cùng ân ái triền miên đều không hề có.
Đây là “lần đầu tiên” của họ.
Nine đặt y trên hoa Phượng Hoàng diễm lệ, trong mắt chỉ có y.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền run rẩy: “Đừng … nhìn.”
Nine nói: “Rất đẹp.” Trong giọng nói đều là si mê và quyến luyến.
Thế là Thẩm Thanh Huyền không còn sức chỗng đỡ. Thật tình, đã là lão phu phu mấy trăm năm, sao lần nào cũng như lần đầu tiên, thật là … thật là …
Thẩm Thanh Huyền không biết nên hình dung thế nào.
Y nhắm mắt, đợi nhiệt độ cơ thể như lửa nóng của đối phương.
Có lẽ Nine đã chỉnh thiết lập cho y, nên lần đầu làm không hề khó chịu, trái lại càng thích không biết nên hình dung thế nào cho phải.
May là 《Chung cốc》 không cho phép người chơi làm việc này, bằng không sẽ loạn thành thế nào!
Sau đó, Nine xây một ngồi nhà nhỏ, hai người làm ổ bên trong, muốn ấm áp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nine ôm y, dựa vào giường: “Có muốn ngắm mưa lá phong không?”
“Mưa lá phong?” Thẩm Thanh Huyền lại bị hắn gợi hứng thú.
Nine cong môi: “Ừ, chuẩn bị cho em.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Muốn!”
Lại nói, Nine là chúa tể duy nhất trong “thế giới” Chung cốc, địa vị còn khoa trương hơn Cố Kiến Thâm ở giới tu chân, vì hắn có thể tùy ý thay đổi thế giới này.
Căn phòng biến thành dạng cửa sổ sát đất, bọn họ ôm nhau tựa vào đó, nhìn ngắm cảnh đẹp mộng ảo ngoài kia.
Tất cả cây phong đều được đánh thức. Chúng giống như lá phong bùng cháy sinh mệnh rơi lác đác như lửa, ngọn gió vô tình thổi tung những mảng đỏ tươi ấy, hất lên khoảng không, khi rơi xuống lại tạo thành mưa lá phong đẹp như tranh khiến người xem hoa mắt.
Nét đẹp tận cùng luôn chỉ tồn tại trong thoáng chốc.
Tựa như khói lửa, như cầu vồng, như mưa sao sa rực rỡ chợt lóe rồi tan biến.
Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng nhìn chúng, như thể nhìn thấy tình cảm của Nine.
Nó sáng như ngọc, mãnh liệt là thế, liều lĩnh đến thế.
Nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mưa bụi, sau khi hạ xuống chỉ còn lại thân cây cô độc … Nó cúi đầu thương xót cho những lá phong thưa thớt, ngẩng đầu nhìn bầu trời không thể tiếp cận.
Thẩm Thanh Huyền bất chợt dịch về phía sau.
Nine nhận ra, bèn ôm y vào ngực: “Lạnh không?”
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Nếu không ra được, em có thể ở đây với anh.”
Thân thể Nine cứng đờ, giọng không còn lưu loát: “Ở lại đây?”
Thẩm Thanh Huyền: “Phải, em có thể vào trò chơi mỗi ngày, vậy là có thể ở bên anh mỗi ngày.”
Nine: “Em là người trong hiện thực …”
Thẩm Thanh Huyền: “Thì có sao, rất nhiều người vẫn sống ở Chung cốc đấy thôi.”
Nine ngập ngừng: “Mặc dù họ sống ở Chung cốc, nhưng bọn họ vẫn sinh hoạt trong xã hội loài người.”
Chung cốc là một trò chơi, người với người sống ở đây như đổi thành phố để cư trú, không có thay đổi quá lớn.
Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhận ra thâm ý trong lời hắn, nhưng không sao nắm bắt được.
Y ngửa đầu nhìn hắn: “Em chỉ muốn ở bên anh.”
Nine rũ mắt, quyến luyến nhìn đôi mắt xinh đẹp của y: “Em cảm thấy anh là thứ gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Bất kể anh là gì, em đều yêu anh.”
Nine: “Anh không phải người.”
Thẩm Thanh Huyền: “Không phải người thì sao, chẳng lẽ anh không cảm nhận được ư?” Y đặt tay hắn lên ngực mình, bình tĩnh hỏi hắn, “Anh không cảm nhận được ư?”
“Có lẽ …” Giọng Nine nhẹ đi rất nhiều, “Anh không cảm nhận được.”
Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt, đứng dậy nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Nine không lên tiếng.
Hiếm khi Thẩm Thanh Huyền cất giọng nghiêm túc: “Nói cho em biết, rốt cuộc anh bị làm sao?”
Cuối cùng, Nine thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện, chân tướng này làm đầu Thẩm Thanh Huyền kêu oang một tiếng.
Nine ra không được? So với chân tướng, ra không được trái lại còn may mắn hơn một ít.
Hắn ra ngoài, lần đầu tiên gửi tin nhắn đã sẵn sàng cho Thẩm Thanh Huyền, hắn đã ra ngoài rồi.
Từ đầu tới cuối, Cửu là Nine, Nine là Cửu, thậm chí không thay đổi một giây nào.
Nhưng chỉ cần rời khỏi Chung cốc, Nine sẽ không còn là Nine.
Lúc tiến vào cơ thể Cửu, hắn lập tức trở thành người máy không hiểu tình cảm là gì, chỉ có thể làm việc cứng nhắc theo chương trình đã cài đặt.
Trở lại trò chơi, hắn lại là Nine tràn đầy tình yêu với Thẩm Thanh Huyền.
Mới đầu Nine không tin, hắn không ngừng thử, trong khoảng thời gian Thẩm Thanh Huyền chờ đợi, hắn không ngừng ra vào.
Không hề trở ngại, còn vô cùng thuận lợi, nhưng chỉ cần thành Cửu, hắn liền đánh mất tình cảm, mà quay về Chung cốc, hắn tìm lại tình cảm.
Cho nên Cửu hay Nine gì cũng vậy, từ đầu tới cuối đều chỉ có hắn.
Hắn vẫn đi theo Thẩm Thanh Huyền. Y ở trong trò chơi, hắn vào trò chơi; y ở trong hiện thực, hắn đi vào hiện thực.
Nhưng vào hiện thực, hắn trở thành Cửu lạnh lùng.
Trở lại trò chơi, hắn mới là Nine nhiệt tình.
Ban đầu, Nine không thể ghi lại ký ức khi là Cửu trong hiện thực, cho nên hắn không biết sự tồn tại của Cửu, nhưng vào cái đêm không ngừng thử nghiệm ấy, hắn lại có thể ghi chép, nhưng dù có cũng chỉ là chuỗi số liệu tẻ nhạt, không hề có tình cảm.
Nine ôm Thẩm Thanh Huyền, nói ra chân tướng kinh người: “Có lẽ anh chỉ là người sống trong phòng tiếng Trung.”
Nine thật sự có được ý thức của mình ư?
Nếu có, vì sao khi tiến vào cơ thể Cửu lại mất đi.
Ở Chung cốc, hắn nhìn như là một con người, người có đủ mọi cảm xúc, thậm chí hiểu được thế nào là tình yêu … Nhưng liệu có phải do Chung cốc quá khổng lồ? Liệu có phải vì Chung cốc là một “căn phòng tiếng Trung” vô cùng phức tạp, tràn ngập nhân tính cùng vô số cảm xúc giao thoa?!
Bởi vì Cửu tiên sinh “quá thật”, rất giống một con người, còn biết chung sống với Thẩm Thanh Huyền.
Nhưng người Thẩm Thanh Huyền quen không chỉ là Cửu tiên sinh, lại càng không phải Nine, mà là Cố Kiến Thâm.
Cho nên y nhận ra.
Bên dưới biểu hiện dịu dàng ấy là một trái tim trống rỗng.
Trước mặt y, Cửu tiên sinh ứng đối mọi thứ vô cùng tự nhiên, chỉ khi nào trở lại “xã hội”, vẻ lạnh lùng thuộc về máy móc mới hiện ra.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Huyền nhận thức được điều này là khi hai người cùng đến khu vui chơi mới khai trương.
Thẩm Thanh Huyền bị kẹo bông gòn màu da cam bên kia thu hút.
Cửu bèn nói: “Anh đi mua cho em.”
Thẩm Thanh Huyền bảo: “Em đi cho, anh chờ em!”
Y muốn tạo một sự kinh hỉ cho Cố Kiến Thâm, y biết Cố Kiến Thâm thích màu sắc mộc mạc, cho nên y muốn chọn màu hắn thích.
Kẹo bông gòn được bán với hình thức tự phục vụ, chọn màu xong là có thể xuất ra thành phẩm.
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc chọn lựa, đợi kẹo bông gòn do mình tự phối màu ra lò …
Cửu tiên sinh đứng trước mặt y, nhận ra tầm mắt y bèn lộ một nụ cười dịu dàng.
Nhìn tưởng như không có vấn đề gì, song chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra ngay lúc này.
Một cô bé bị lạc bố mẹ, bất lực nức nở ở cách đó không xa.
Cửu cách cô bé chỉ có ba bước, nhưng Cửu hoàn toàn không quan tâm, mắt chỉ nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp.
Thẩm Thanh Huyền sững người, lập tức nhận ra Cửu không bình thường.
Cố Kiến Thâm là người ra sao, y rất rõ.
Nam nhân có trái tim mềm mại, lặng lẽ gánh biết bao tội ác trên lưng, dưới tình huống bình thường sao có thể làm như không thấy đối với một đứa trẻ bất lực?
Trừ phi, hắn không có cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền khôn khéo không biểu lộ sự kinh ngạc của mình, y che giấu cảm xúc, tiếp tục chơi cùng hắn trong khu trò chơi (cô bé đã được nhân viên đón đi).
Nhưng lại thêm một lần thăm dò.
Kết thúc một ngày, y đã hiểu.
Cửu vẫn là Cửu — người máy hoàn thành từng việc theo trình tự, nhưng trình tự lần này phức tạp hơn nhiều.
Nine không thể ra ngoài ư?
Vì ra không được, lại không muốn khiến y thất vọng, cho nên hắn tốn thời gian một đêm, “đổi mới” cho Cửu ư?
Vậy một tháng nay, Nine ở trong trò chơi đã trải qua từng ngày như thế nào?
Nhìn người yêu ở bên “mình” cho mình tạo ra, nhìn người yêu tâm tâm niệm niệm mỉm cười ngọt ngào với “mình” song không phải là mình … Hắn chân chính lại chỉ có thể cô độc trong thế giới số liệu buồn tẻ.
Thẩm Thanh Huyền hít sâu một hơi, cổ họng lẫn mắt đều đau xót.
Y muốn gặp hắn, muốn vào trò chơi gặp hắn.
Cửu tiên sinh nhận ra y khác thường, bèn hỏi y: “Em sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền ôm chầm hắn, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Cửu tiên sinh khựng người, nhìn y: “Tại sao xin lỗi?”
Thẩm Thanh Huyền không giải thích, y buông Cửu ra rồi bảo: “Em không thể bỏ anh ở đó.”
Dứt lời, y lập tức vào khoang trò chơi.
Cửu không cản y, cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ Nine không thiết lập chương trình để hắn ứng đối với trường hợp này, có lẽ Nine cũng muốn Thẩm Thanh Huyền đi vào trò chơi, hoặc có lẽ Nine đang chờ y.
Thẩm Thanh Huyền trở lại Chung cốc, lập tức liên lạc với Nine.
“Anh ở đâu?”
Không ai đáp lại y.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Em biết anh ở đây, em biết anh không ra ngoài, em biết Cửu không phải anh, anh ra đi!”
Nine vẫn không lên tiếng, lời nói của Thẩm Thanh Huyền biến thành hòn đá rơi vào biển rộng, không tạo được chút gợn sóng.
Thẩm Thanh Huyền không hề bỏ cuộc, trực tiếp nói thẳng: “Anh không ra, em cũng không ra!”
Dứt lời, y ngồi xuống đất, hiển nhiên muốn ngồi đến khi đất trời lụi tàn.
Qua hơn mười phút, Berserker xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn. Berserker xoay người, bất đắc dĩ ôm y đặt trên cánh tay mình: “Em sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn: “Anh nói thật đi, có phải anh không ra ngoài được không?”
Berserker hôn lên khóe môi y: “Chẳng phải anh ở bên ngoài sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đừng gạt em.”
Nine mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh cần thích ứng, dù gì trước giờ anh luôn sinh hoạt ở Chung cốc, bất thình lình tới hiện thực …”
“Không phải.” Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, “Đó là Cửu.”
Berserker: “Cửu chính là anh.”
Thẩm Thanh Huyền ôm mặt hắn không cho hắn quay đầu: “Nhưng trong mắt anh lại nói với em rằng — anh nhớ em.”
Câu nói này khiến Nine không còn sức chống đỡ, hắn cố gắng che giấu tình cảm đang cuồn cuộn tràn ra, hệt như núi lửa bùng nổ, hận không thể đốt sạch hai người thành tro.
Hắn không hề nói gì, chỉ dùng sức hôn Thẩm Thanh Huyền, ngăn mọi ngôn ngữ của hắn trong miệng, khuynh đảo mọi cảm xúc dành cho y.
Hắn nhớ y.
Hắn nhớ y rất nhiều.
Giây phút thấy y tiến vào trò chơi, hắn đã dùng hết tất cả khí lực mới khống chế mình không lao ra ôm y.
Hắn không thể rời khỏi Chung cốc, hắn không thể ở trong hiện thực yêu y, càng không thể ở bên y.
Nếu đã vậy, hắn không thể tiếp tục khiến y đau khổ.
Khi hai người tách ra, Thẩm Thanh Huyền vẫn dùng sức ôm cổ hắn: “Em muốn đến Phượng Hoàng hạp cốc.”
Berserker sửng sốt, rất nhanh liền đáp: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Em không muốn thấy Xích Phượng thú.”
Nine hoàn toàn chiều theo y: “Được, không có chúng nó ở đó.”
Thẩm Thanh Huyền kề sát vào cổ hắn: “Chỉ có chúng ta thôi nhé?”
Nine khẽ đáp: “Chỉ có chúng ta.”
Thẩm Thanh Huyền hôn hắn: “Có thể làm không?”
Thân thể Berserker đột nhiên cứng đờ, cánh tay ôm eo y cũng hơi dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền hỏi xong bèn ngại ngùng, y khẽ nói: “Em biết 《Chung cốc》 cấm chuyện này.”
Giọng của Nine rất nóng, gần như muốn nấu chảy cả y: “Có thể, chúng ta có thể.”
Thẩm Thanh Huyền dùng sức ôm hắn, cả người chôn trên bả vai hắn, giọng đè thấp: “Đến Phượng Hoàng hạp cốc, vào trong đó …”
Trên lý luận, Thẩm Thanh Huyền không biết ký ức ở Chung cốc — Chung cốc thực sự. Cho nên hôn lễ ở Chung cốc của họ, ngọt ngào cùng ân ái triền miên đều không hề có.
Đây là “lần đầu tiên” của họ.
Nine đặt y trên hoa Phượng Hoàng diễm lệ, trong mắt chỉ có y.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền run rẩy: “Đừng … nhìn.”
Nine nói: “Rất đẹp.” Trong giọng nói đều là si mê và quyến luyến.
Thế là Thẩm Thanh Huyền không còn sức chỗng đỡ. Thật tình, đã là lão phu phu mấy trăm năm, sao lần nào cũng như lần đầu tiên, thật là … thật là …
Thẩm Thanh Huyền không biết nên hình dung thế nào.
Y nhắm mắt, đợi nhiệt độ cơ thể như lửa nóng của đối phương.
Có lẽ Nine đã chỉnh thiết lập cho y, nên lần đầu làm không hề khó chịu, trái lại càng thích không biết nên hình dung thế nào cho phải.
May là 《Chung cốc》 không cho phép người chơi làm việc này, bằng không sẽ loạn thành thế nào!
Sau đó, Nine xây một ngồi nhà nhỏ, hai người làm ổ bên trong, muốn ấm áp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nine ôm y, dựa vào giường: “Có muốn ngắm mưa lá phong không?”
“Mưa lá phong?” Thẩm Thanh Huyền lại bị hắn gợi hứng thú.
Nine cong môi: “Ừ, chuẩn bị cho em.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Muốn!”
Lại nói, Nine là chúa tể duy nhất trong “thế giới” Chung cốc, địa vị còn khoa trương hơn Cố Kiến Thâm ở giới tu chân, vì hắn có thể tùy ý thay đổi thế giới này.
Căn phòng biến thành dạng cửa sổ sát đất, bọn họ ôm nhau tựa vào đó, nhìn ngắm cảnh đẹp mộng ảo ngoài kia.
Tất cả cây phong đều được đánh thức. Chúng giống như lá phong bùng cháy sinh mệnh rơi lác đác như lửa, ngọn gió vô tình thổi tung những mảng đỏ tươi ấy, hất lên khoảng không, khi rơi xuống lại tạo thành mưa lá phong đẹp như tranh khiến người xem hoa mắt.
Nét đẹp tận cùng luôn chỉ tồn tại trong thoáng chốc.
Tựa như khói lửa, như cầu vồng, như mưa sao sa rực rỡ chợt lóe rồi tan biến.
Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng nhìn chúng, như thể nhìn thấy tình cảm của Nine.
Nó sáng như ngọc, mãnh liệt là thế, liều lĩnh đến thế.
Nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mưa bụi, sau khi hạ xuống chỉ còn lại thân cây cô độc … Nó cúi đầu thương xót cho những lá phong thưa thớt, ngẩng đầu nhìn bầu trời không thể tiếp cận.
Thẩm Thanh Huyền bất chợt dịch về phía sau.
Nine nhận ra, bèn ôm y vào ngực: “Lạnh không?”
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Nếu không ra được, em có thể ở đây với anh.”
Thân thể Nine cứng đờ, giọng không còn lưu loát: “Ở lại đây?”
Thẩm Thanh Huyền: “Phải, em có thể vào trò chơi mỗi ngày, vậy là có thể ở bên anh mỗi ngày.”
Nine: “Em là người trong hiện thực …”
Thẩm Thanh Huyền: “Thì có sao, rất nhiều người vẫn sống ở Chung cốc đấy thôi.”
Nine ngập ngừng: “Mặc dù họ sống ở Chung cốc, nhưng bọn họ vẫn sinh hoạt trong xã hội loài người.”
Chung cốc là một trò chơi, người với người sống ở đây như đổi thành phố để cư trú, không có thay đổi quá lớn.
Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhận ra thâm ý trong lời hắn, nhưng không sao nắm bắt được.
Y ngửa đầu nhìn hắn: “Em chỉ muốn ở bên anh.”
Nine rũ mắt, quyến luyến nhìn đôi mắt xinh đẹp của y: “Em cảm thấy anh là thứ gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Bất kể anh là gì, em đều yêu anh.”
Nine: “Anh không phải người.”
Thẩm Thanh Huyền: “Không phải người thì sao, chẳng lẽ anh không cảm nhận được ư?” Y đặt tay hắn lên ngực mình, bình tĩnh hỏi hắn, “Anh không cảm nhận được ư?”
“Có lẽ …” Giọng Nine nhẹ đi rất nhiều, “Anh không cảm nhận được.”
Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt, đứng dậy nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Nine không lên tiếng.
Hiếm khi Thẩm Thanh Huyền cất giọng nghiêm túc: “Nói cho em biết, rốt cuộc anh bị làm sao?”
Cuối cùng, Nine thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện, chân tướng này làm đầu Thẩm Thanh Huyền kêu oang một tiếng.
Nine ra không được? So với chân tướng, ra không được trái lại còn may mắn hơn một ít.
Hắn ra ngoài, lần đầu tiên gửi tin nhắn đã sẵn sàng cho Thẩm Thanh Huyền, hắn đã ra ngoài rồi.
Từ đầu tới cuối, Cửu là Nine, Nine là Cửu, thậm chí không thay đổi một giây nào.
Nhưng chỉ cần rời khỏi Chung cốc, Nine sẽ không còn là Nine.
Lúc tiến vào cơ thể Cửu, hắn lập tức trở thành người máy không hiểu tình cảm là gì, chỉ có thể làm việc cứng nhắc theo chương trình đã cài đặt.
Trở lại trò chơi, hắn lại là Nine tràn đầy tình yêu với Thẩm Thanh Huyền.
Mới đầu Nine không tin, hắn không ngừng thử, trong khoảng thời gian Thẩm Thanh Huyền chờ đợi, hắn không ngừng ra vào.
Không hề trở ngại, còn vô cùng thuận lợi, nhưng chỉ cần thành Cửu, hắn liền đánh mất tình cảm, mà quay về Chung cốc, hắn tìm lại tình cảm.
Cho nên Cửu hay Nine gì cũng vậy, từ đầu tới cuối đều chỉ có hắn.
Hắn vẫn đi theo Thẩm Thanh Huyền. Y ở trong trò chơi, hắn vào trò chơi; y ở trong hiện thực, hắn đi vào hiện thực.
Nhưng vào hiện thực, hắn trở thành Cửu lạnh lùng.
Trở lại trò chơi, hắn mới là Nine nhiệt tình.
Ban đầu, Nine không thể ghi lại ký ức khi là Cửu trong hiện thực, cho nên hắn không biết sự tồn tại của Cửu, nhưng vào cái đêm không ngừng thử nghiệm ấy, hắn lại có thể ghi chép, nhưng dù có cũng chỉ là chuỗi số liệu tẻ nhạt, không hề có tình cảm.
Nine ôm Thẩm Thanh Huyền, nói ra chân tướng kinh người: “Có lẽ anh chỉ là người sống trong phòng tiếng Trung.”
Nine thật sự có được ý thức của mình ư?
Nếu có, vì sao khi tiến vào cơ thể Cửu lại mất đi.
Ở Chung cốc, hắn nhìn như là một con người, người có đủ mọi cảm xúc, thậm chí hiểu được thế nào là tình yêu … Nhưng liệu có phải do Chung cốc quá khổng lồ? Liệu có phải vì Chung cốc là một “căn phòng tiếng Trung” vô cùng phức tạp, tràn ngập nhân tính cùng vô số cảm xúc giao thoa?!
Bình luận facebook