Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Vì giấu kín tâm sự của mình, Cố Kiến Thâm liền chuyển đề tài một cách hoàn mỹ: “Thực ra lần này nhập thế, ta sợ nhất là Viên Dật Minh.”
Thẩm Thanh Huyền cười hỏi: “Sợ cậu ta làm gì?”
Cố Kiến Thâm vẫn còn sợ hãi: “Một nhân vật bao hàm 26 chữ cái không sót một ai, sao có thể không sợ.”
Đúng vậy. Nhìn vào cuộc đời trăm năm của đại bảo bối Viên Viên, 26 chữ cái thực sự quá ít, căn bản không đủ bao quát mạng lưới tình cảm rắc rối phức tạp của hắn.
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hoài niệm: “Cậu ta rất thú vị.”
Cố Kiến Thâm đề phòng: “Chỗ nào thú vị, cùng chữ cái dây dưa không ngớt?”
Thẩm Thanh Huyền biết hắn đang nghĩ gì, y nói: “Đừng lo nghĩ vẩn vơ, ta làm gì có chữ cái nào?” Cuối cùng y còn lườm hắn, khẽ cười, “Nếu ngươi dám ở bên người khác, ta giết ngươi trước.”
Rõ ràng là một câu hăm dọa, Cố Kiến Thâm lại nghe đến là ngọt lòng, hắn nói: “Vậy em phải thất vọng rồi, đời này sợ rằng không có cơ hội đó.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Kiếp sau có?”
Cố Kiến Thâm bật cười, kéo người vào trong ngực rồi hôn y: “Kiếp sau, kiếp sau nữa … đời đời kiếp kiếp đều sẽ không có.”
Môi Thẩm Thanh Huyền cong lên thật nhẹ, muốn cười nhưng không cười: “Nói cứ như ngươi có kiếp sau ấy.”
Tu sĩ không vào luân hồi, nếu đã vào con đường tu hành, việc họ phải đối mặt chính là cửu tử nhất sinh. Hoặc là thành tựu vĩnh hằng, hoặc là cứ vậy mà ngã xuống. Cảnh giới càng cao, sau khi ngã xuống lại càng tiêu tán triệt để. Tu sĩ cấp thấp khi chết còn có linh hồn vấn vương, nhưng với cảnh giới như họ, một khi chết đi, vậy thì ngay cả một làn khói cũng không còn.
Đây cũng là lẽ thường, xưa nay mạo hiểm và lợi ích luôn tồn tại song song.
Nói đến đây, Thẩm Thanh Huyền liền nói Cố Kiến Thâm nghe suy nghĩ về lần này nhập thế của hai người.
Về “tôi” chân chính, về thân thể vạn huyết, và về ngọc giản đỏ.
Cố Kiến Thâm nghe xong, trong mắt toàn là ý cười: “Nếu là trước kia, ta tuyệt đối không thể ngờ em có thể nói ra lý luận duy tâm thế này.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức trừng hắn: “Gần son thì đỏ gần mực thì đen.”
Y chẳng qua chỉ nói đùa, Cố Kiến Thâm lại thu liễm cảm xúc, giọng nói thận trọng hơn nhiều: “Mặc dù nói vậy, nhưng em vẫn phải theo đạo em tu hành xưa nay, đừng bị những suy nghĩ này quấy nhiễu.” Hắn rất lo cho Thẩm Thanh Huyền, sợ y tiếp xúc quá nhiều lý niệm Tâm Vực ảnh hưởng đến tu hành của mình.
Thẩm Thanh Huyền cũng rất bất đắc dĩ: “Đừng có chuyện gì cũng nghĩ trước cho ta.”
Cố Kiến Thâm: “Em đang khiến ta khó xử.”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Không tranh luận với ngươi nữa, nói chuyện chính.”
Trước đây y luôn một lòng phi thăng, hiện giờ đều là một lòng phi thăng cùng Cố Kiến Thâm.
Cho nên y phải hiểu rõ ngọc giản, phải biết rõ những nhiệm vụ này, phải biết rõ làm thế nào mới có thể đi lên thang trời.
Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ ra, nhìn nó rồi nói: “Bất kể thế nào, thực ra đều không sao cả.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Vì sao lại nói vậy?”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, nhẹ đáp: “Bởi vì nó ích kỷ.”
Thẩm Thanh Huyền có thiện cảm trời sinh với ngọc giản đỏ, có chút không phục: “Ta cho rằng nó muốn tốt cho ngươi.”
“Nó tốt với ta hay dằn vặt ta cũng được, mục đích của nó đều muốn giúp ta phi thăng.”
Thẩm Thanh Huyền mơ hồi hiểu ý trong lời ngoài của hắn.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Vì chỉ khi ta phi thăng, nó mới có thể phi thăng.”
Thẩm Thanh Huyền sững sờ.
Hắn nói không phải không có lý, bất kể ngọc giản đỏ muốn Cố Kiến Thâm chặt đứt tình yêu, hay muốn hắn hài lòng thỏa ý, đơn giản đều muốn Cố Kiến Thâm tu thành đại đạo.
Cho nên Cố Kiến Thâm mới nói nó ích kỷ, vì nó lệ thuộc vào Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cũng chẳng sao, nó ích kỷ, nhưng nó vì tốt cho ngươi.”
Mắt đỏ Cố Kiến Thâm chợt lóe lên: “Chỗ nào tốt vì ta? Nó dựa vào gì để biết thế nào là tốt cho ta.”
Hắn nói rất bình thản, ngữ điệu vẫn như mọi khi, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nhận ra được chút cảm xúc khác biệt trong đó.
Cố Kiến Thâm là Đế tôn Tâm Vực, vấn đỉnh đạo Duy Tâm, hắn có niềm kiêu ngạo của mình.
Hắn không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế, dù là “tâm” của mình cũng không được.
Điều này rất mâu thuẫn, nhưng bản chất con người vốn đã cực kỳ mâu thuẫn: muốn khác với làm; thời khắc này khác với thời khắc sau; bản thân và cái tôi lại càng khác biệt.
Vấn tâm rồi duy tâm …
Tâm Vực và Thiên Đạo hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu mày, gần như tự nhiên thốt ra: “Ta thì …” Y còn chưa dứt lời, một luồng tanh ngọt vọt lên từ yết hầu.
“Em sao vậy?” Cố Kiến Thâm lập tức cầm tay y.
Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép huyết khí cuồn cuộn kia xuống: “Ta không sao.” Y điều chỉnh cơ thể thật nhanh, che giấu tâm mạch hỗn loạn một cách đột ngột này.
Cố Kiến Thâm không hề thả lỏng, vội nói: “Em đừng gạt ta, nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói ta biết.”
Với y thuật của Thẩm Thanh Huyền, một khi y muốn gạt, cả giới tu chân này đừng mong ai có thể nhận ra.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ta làm sao có gì không thoải mái?”
Cố Kiến Thâm vẫn nhíu mày, Thẩm Thanh Huyền bỗng đứng lên: “Ta thấy hơi mệt, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi.”
Cố Kiến Thâm cân nhắc: “Em đừng bận tâm suy nghĩ, chuyện ngọc giản đỏ ta tự biết.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ nó tuyên bố nhiệm vụ đi.”
Cố Kiến Thâm muốn nói lại thôi, Thẩm Thanh Huyền biết hắn định nói gì, y bảo: “Được rồi, không sao, dù gì ta cũng đã Đại thừa kỳ, sao có thể dễ dàng dao động đạo tâm.”
Cố Kiến Thâm vẫn dặn dò: “Tóm lại, em đừng nghĩ nhiều đến chuyện của ta.”
Thẩm Thanh Huyền trêu chọc hắn: “Chỉ cho ngươi nghĩ đến ta, mà không cho ta nghĩ đến ngươi à?”
Cố Kiến Thâm ôm chặt y: “Ta nghĩ đến em là tùy tâm, nhưng em nghĩ về ta sẽ trái đạo.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền khẽ run, nhưng vẫn nói bằng ngữ điệu thoải mái: “Đừng định nghĩa như vậy, Thiên Đạo của chúng ta có rất nhiều thần tiên quyến lữ.” Mặc dù Phong Tâm quyết của y cấm dục, nhưng sau khi thành thánh thì không còn vấn đề gì nữa. Chẳng qua bạn lữ của tu sĩ Thiên Đạo đều cùng tín ngưỡng Thiên Đạo.
Cố Kiến Thâm nói: “Nói chung không cho em nghĩ đến chuyện Tâm Vực.” Hắn nhìn những thứ dưới bàn, ảo não nói, “Đi thôi, quay về Vạn Tú sơn, đừng đụng vào mấy chuyện phiền phức này.”
Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn làm lớn chuyện, thành thử hôn hắn: “Được rồi, không sao đâu.”
Cố Kiến Thâm lại nhất định muốn dẫn y quay về Vạn Tú sơn.
Vừa về Vạn Tú sơn, tâm Thẩm Thanh Huyền yên tịnh hơn rất nhiều, những suy nghĩ miên man kia đã trở nên phai nhạt hơn. Ngọn núi này có trận pháp do Thượng Tín chân nhân dựng nên, vô cùng có lợi cho thể xác và tinh thần của y.
Tiểu Kim vẫn theo Mộc Huân tu hành, trông rất kích động.
Mộc Huân thấy sư phụ đã về bèn lấy làm kinh ngạc, rất nhanh đã thấy sầu lo trong mắt Cố Kiến Thâm, lại nhìn Thẩm Thanh Huyền, lập tức thấy môi y hơi khô.
Mộc Huân căng thẳng, nhưng nhận ra tầm mắt Thẩm Thanh Huyền bắn tới nên đành phải ngậm miệng.
Dù gì Mộc Huân cũng theo Thẩm Thanh Huyền lớn lên, nên vô cùng hiểu tính y.
Lần cuối cùng chứng kiến Thẩm Thanh Huyền tiều tụy là khi Kình Thiên Lục Thành xảy ra chuyện.
Khi đó Thẩm Thanh Huyền sử dụng cấm thuật, hồi sinh sinh linh Kình Thiên Lục Thành, sau khi tìm được Mộc Huân, Thẩm Thanh Huyền lập tức bắn vào mi tâm y: “Không nghe lời.”
Mộc Huân ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi khô hanh của sư phụ mình. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc của Thẩm Thanh Huyền. Hiện giờ sư phụ sao rồi? Mộc Huân vô cùng bất an.
Thẩm Thanh Huyền điều chỉnh cực nhanh.
Y thạo về y thuật, lão Cố lại là không giỏi, cho nên rất dễ gạt được hắn.
Hai ba ngày sau, cuộc sống trở lại bình thường, Thẩm Thanh Huyền đã không còn gì khác thường nữa.
Dường như Cố Kiến Thâm cũng không còn sầu lo, mỗi ngày cùng y uống trà, thưởng thức mỹ cảnh, trêu chọc đồ đệ, nhàn nhã tự tại.
Một ngày nọ, Thẩm Thanh Huyền nói: “Dầu gì ngươi cũng là sư phụ Tiểu Kim, có phải nên đàng hoàng chỉ điểm cho nó không?”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Thánh nhân Khinh Nhiễm dạy rất tốt.”
Mộc Huân tiếp lời: “Đế tôn quá khen, mấy ngày gần đây, ta cảm thấy Tiểu Kim minh tưởng có vài chỗ ngưng trệ, nhưng vẫn không tìm được nguyên do, nếu Đế tôn có thời gian, không bằng đến xem Tiểu Kim?”
Cố Kiến Thâm lập tức đứng dậy: “Được rồi, ta đi thăm nó.”
Lừa người đi rồi, Thẩm Thanh Huyền liền nhìn Mộc Huân.
Mộc Huân: “Đệ tử mạo phạm.” Y duỗi tay đè lên cổ tay Thẩm Thanh Huyền.
Một lúc sau, Mộc Huân dời tay, cúi đầu đứng một bên.
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Kiểm tra được gì không?”
Mộc Huân lắc đầu.
Thẩm Thanh Huyền cười y: “Mấy năm đầu bảo ngươi theo ta học y thuật, ngươi lại không học, còn bảo đã có nhị sư huynh, mọi chuyện không cần lo nữa.”
Ba đồ đệ của y, Chỉ Qua học Phong Tâm quyết, Xích Dương Tử học y thuật, Mộc Huân … đại khái là học bản chất lì lợm thời còn trẻ của Thẩm Thanh Huyền!
Mộc Huân rũ mắt: “Đệ tử bất hiếu.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Được rồi, không phải ta đang la rầy ngươi.”
Mộc Huân rất lo cho y: “Sư phụ, thân thể của người … thật sự không sao chứ?” Y nhìn không ra chỉ có thể hỏi.
Thẩm Thanh Huyền dừng ý cười trên môi, hỏi ngược lại Mộc Huân: “Ta thấy ngươi dạy Tiểu Kim không tồi, chẳng lẽ ngươi rất hiểu công pháp của Tâm Vực?”
Mộc Huân ngản người, nói chuyện không lưu loát: “Hiểu … hiểu được một ít.” Loạn Ưng có cảnh giới cao, bọn họ ở lâu bên nhau, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn y, muốn nói lại thôi.
Y không hỏi, vì sợ quấy nhiễu Mộc Huân. Dù gì ngay cả y cũng vì thế mà chịu phản phệ.
Thẩm Thanh Huyền ở bên Cố Kiến Thâm đã lâu, yêu nhau hiểu nhau chấp nhận nhau, lại chưa bao giờ hiểu đạo của hắn.
Y chỉ nghĩ hai người cùng làm nhiệm vụ, cùng nhau phi thăng, đạo khác nhau thì có hề chi? Mục đích cuối cùng chẳng phải vẫn giống nhau ư? Nhưng những nhiệm vụ sau có liên quan đến điều này thì sao?
Từ bỏ “tín ngưỡng”, nói thì dễ, nhưng muốn làm thì … Với cảnh giới hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền, nếu từ bỏ, hậu quả thế nào quả thật không dám nghĩ.
Thực tế, đừng nói là từ bỏ, y chỉ mới thử lý giải lý luận của Tâm Vực, cơ thể đã chao đảo không chống nổi, nếu thật sự lĩnh ngộ …
Thẩm Thanh Huyền nhắm nghiền mắt, dặn dò Mộc Huân: “Ta không sao, ngươi đừng lo.”
Mộc Huân cũng chỉ có thể gật đầu thưa vâng.
Cách đó không xa, phân thân Cố Kiến Thâm chợt lướt qua.
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền muốn nhử hắn đi, cho nên hắn để lại một luồng thần thức.
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền dựng một lá chắn đơn giản, nhưng Cố Kiến Thâm quá hiểu y, lá chắn đơn giản này làm sao ngăn được hắn. Cho nên lời Thẩm Thanh Huyền và Mộc Huân nói Cố Kiến Thâm đều nghe rõ mồn một.
Song vào lúc này, Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho hắn: “Có nhiệm vụ mới.”
Cố Kiến Thâm đã nhìn thấy, vội đưa tay làm huyễn thuật với ngọc giản đỏ.
_____
Hmm biến đó … cái truyện này cũng ngọt quá lâu rồi =]]]]]]]
Thẩm Thanh Huyền cười hỏi: “Sợ cậu ta làm gì?”
Cố Kiến Thâm vẫn còn sợ hãi: “Một nhân vật bao hàm 26 chữ cái không sót một ai, sao có thể không sợ.”
Đúng vậy. Nhìn vào cuộc đời trăm năm của đại bảo bối Viên Viên, 26 chữ cái thực sự quá ít, căn bản không đủ bao quát mạng lưới tình cảm rắc rối phức tạp của hắn.
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hoài niệm: “Cậu ta rất thú vị.”
Cố Kiến Thâm đề phòng: “Chỗ nào thú vị, cùng chữ cái dây dưa không ngớt?”
Thẩm Thanh Huyền biết hắn đang nghĩ gì, y nói: “Đừng lo nghĩ vẩn vơ, ta làm gì có chữ cái nào?” Cuối cùng y còn lườm hắn, khẽ cười, “Nếu ngươi dám ở bên người khác, ta giết ngươi trước.”
Rõ ràng là một câu hăm dọa, Cố Kiến Thâm lại nghe đến là ngọt lòng, hắn nói: “Vậy em phải thất vọng rồi, đời này sợ rằng không có cơ hội đó.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Kiếp sau có?”
Cố Kiến Thâm bật cười, kéo người vào trong ngực rồi hôn y: “Kiếp sau, kiếp sau nữa … đời đời kiếp kiếp đều sẽ không có.”
Môi Thẩm Thanh Huyền cong lên thật nhẹ, muốn cười nhưng không cười: “Nói cứ như ngươi có kiếp sau ấy.”
Tu sĩ không vào luân hồi, nếu đã vào con đường tu hành, việc họ phải đối mặt chính là cửu tử nhất sinh. Hoặc là thành tựu vĩnh hằng, hoặc là cứ vậy mà ngã xuống. Cảnh giới càng cao, sau khi ngã xuống lại càng tiêu tán triệt để. Tu sĩ cấp thấp khi chết còn có linh hồn vấn vương, nhưng với cảnh giới như họ, một khi chết đi, vậy thì ngay cả một làn khói cũng không còn.
Đây cũng là lẽ thường, xưa nay mạo hiểm và lợi ích luôn tồn tại song song.
Nói đến đây, Thẩm Thanh Huyền liền nói Cố Kiến Thâm nghe suy nghĩ về lần này nhập thế của hai người.
Về “tôi” chân chính, về thân thể vạn huyết, và về ngọc giản đỏ.
Cố Kiến Thâm nghe xong, trong mắt toàn là ý cười: “Nếu là trước kia, ta tuyệt đối không thể ngờ em có thể nói ra lý luận duy tâm thế này.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức trừng hắn: “Gần son thì đỏ gần mực thì đen.”
Y chẳng qua chỉ nói đùa, Cố Kiến Thâm lại thu liễm cảm xúc, giọng nói thận trọng hơn nhiều: “Mặc dù nói vậy, nhưng em vẫn phải theo đạo em tu hành xưa nay, đừng bị những suy nghĩ này quấy nhiễu.” Hắn rất lo cho Thẩm Thanh Huyền, sợ y tiếp xúc quá nhiều lý niệm Tâm Vực ảnh hưởng đến tu hành của mình.
Thẩm Thanh Huyền cũng rất bất đắc dĩ: “Đừng có chuyện gì cũng nghĩ trước cho ta.”
Cố Kiến Thâm: “Em đang khiến ta khó xử.”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Không tranh luận với ngươi nữa, nói chuyện chính.”
Trước đây y luôn một lòng phi thăng, hiện giờ đều là một lòng phi thăng cùng Cố Kiến Thâm.
Cho nên y phải hiểu rõ ngọc giản, phải biết rõ những nhiệm vụ này, phải biết rõ làm thế nào mới có thể đi lên thang trời.
Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ ra, nhìn nó rồi nói: “Bất kể thế nào, thực ra đều không sao cả.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Vì sao lại nói vậy?”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, nhẹ đáp: “Bởi vì nó ích kỷ.”
Thẩm Thanh Huyền có thiện cảm trời sinh với ngọc giản đỏ, có chút không phục: “Ta cho rằng nó muốn tốt cho ngươi.”
“Nó tốt với ta hay dằn vặt ta cũng được, mục đích của nó đều muốn giúp ta phi thăng.”
Thẩm Thanh Huyền mơ hồi hiểu ý trong lời ngoài của hắn.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Vì chỉ khi ta phi thăng, nó mới có thể phi thăng.”
Thẩm Thanh Huyền sững sờ.
Hắn nói không phải không có lý, bất kể ngọc giản đỏ muốn Cố Kiến Thâm chặt đứt tình yêu, hay muốn hắn hài lòng thỏa ý, đơn giản đều muốn Cố Kiến Thâm tu thành đại đạo.
Cho nên Cố Kiến Thâm mới nói nó ích kỷ, vì nó lệ thuộc vào Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cũng chẳng sao, nó ích kỷ, nhưng nó vì tốt cho ngươi.”
Mắt đỏ Cố Kiến Thâm chợt lóe lên: “Chỗ nào tốt vì ta? Nó dựa vào gì để biết thế nào là tốt cho ta.”
Hắn nói rất bình thản, ngữ điệu vẫn như mọi khi, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nhận ra được chút cảm xúc khác biệt trong đó.
Cố Kiến Thâm là Đế tôn Tâm Vực, vấn đỉnh đạo Duy Tâm, hắn có niềm kiêu ngạo của mình.
Hắn không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế, dù là “tâm” của mình cũng không được.
Điều này rất mâu thuẫn, nhưng bản chất con người vốn đã cực kỳ mâu thuẫn: muốn khác với làm; thời khắc này khác với thời khắc sau; bản thân và cái tôi lại càng khác biệt.
Vấn tâm rồi duy tâm …
Tâm Vực và Thiên Đạo hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu mày, gần như tự nhiên thốt ra: “Ta thì …” Y còn chưa dứt lời, một luồng tanh ngọt vọt lên từ yết hầu.
“Em sao vậy?” Cố Kiến Thâm lập tức cầm tay y.
Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép huyết khí cuồn cuộn kia xuống: “Ta không sao.” Y điều chỉnh cơ thể thật nhanh, che giấu tâm mạch hỗn loạn một cách đột ngột này.
Cố Kiến Thâm không hề thả lỏng, vội nói: “Em đừng gạt ta, nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói ta biết.”
Với y thuật của Thẩm Thanh Huyền, một khi y muốn gạt, cả giới tu chân này đừng mong ai có thể nhận ra.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ta làm sao có gì không thoải mái?”
Cố Kiến Thâm vẫn nhíu mày, Thẩm Thanh Huyền bỗng đứng lên: “Ta thấy hơi mệt, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi.”
Cố Kiến Thâm cân nhắc: “Em đừng bận tâm suy nghĩ, chuyện ngọc giản đỏ ta tự biết.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Có nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ nó tuyên bố nhiệm vụ đi.”
Cố Kiến Thâm muốn nói lại thôi, Thẩm Thanh Huyền biết hắn định nói gì, y bảo: “Được rồi, không sao, dù gì ta cũng đã Đại thừa kỳ, sao có thể dễ dàng dao động đạo tâm.”
Cố Kiến Thâm vẫn dặn dò: “Tóm lại, em đừng nghĩ nhiều đến chuyện của ta.”
Thẩm Thanh Huyền trêu chọc hắn: “Chỉ cho ngươi nghĩ đến ta, mà không cho ta nghĩ đến ngươi à?”
Cố Kiến Thâm ôm chặt y: “Ta nghĩ đến em là tùy tâm, nhưng em nghĩ về ta sẽ trái đạo.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền khẽ run, nhưng vẫn nói bằng ngữ điệu thoải mái: “Đừng định nghĩa như vậy, Thiên Đạo của chúng ta có rất nhiều thần tiên quyến lữ.” Mặc dù Phong Tâm quyết của y cấm dục, nhưng sau khi thành thánh thì không còn vấn đề gì nữa. Chẳng qua bạn lữ của tu sĩ Thiên Đạo đều cùng tín ngưỡng Thiên Đạo.
Cố Kiến Thâm nói: “Nói chung không cho em nghĩ đến chuyện Tâm Vực.” Hắn nhìn những thứ dưới bàn, ảo não nói, “Đi thôi, quay về Vạn Tú sơn, đừng đụng vào mấy chuyện phiền phức này.”
Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn làm lớn chuyện, thành thử hôn hắn: “Được rồi, không sao đâu.”
Cố Kiến Thâm lại nhất định muốn dẫn y quay về Vạn Tú sơn.
Vừa về Vạn Tú sơn, tâm Thẩm Thanh Huyền yên tịnh hơn rất nhiều, những suy nghĩ miên man kia đã trở nên phai nhạt hơn. Ngọn núi này có trận pháp do Thượng Tín chân nhân dựng nên, vô cùng có lợi cho thể xác và tinh thần của y.
Tiểu Kim vẫn theo Mộc Huân tu hành, trông rất kích động.
Mộc Huân thấy sư phụ đã về bèn lấy làm kinh ngạc, rất nhanh đã thấy sầu lo trong mắt Cố Kiến Thâm, lại nhìn Thẩm Thanh Huyền, lập tức thấy môi y hơi khô.
Mộc Huân căng thẳng, nhưng nhận ra tầm mắt Thẩm Thanh Huyền bắn tới nên đành phải ngậm miệng.
Dù gì Mộc Huân cũng theo Thẩm Thanh Huyền lớn lên, nên vô cùng hiểu tính y.
Lần cuối cùng chứng kiến Thẩm Thanh Huyền tiều tụy là khi Kình Thiên Lục Thành xảy ra chuyện.
Khi đó Thẩm Thanh Huyền sử dụng cấm thuật, hồi sinh sinh linh Kình Thiên Lục Thành, sau khi tìm được Mộc Huân, Thẩm Thanh Huyền lập tức bắn vào mi tâm y: “Không nghe lời.”
Mộc Huân ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi khô hanh của sư phụ mình. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc của Thẩm Thanh Huyền. Hiện giờ sư phụ sao rồi? Mộc Huân vô cùng bất an.
Thẩm Thanh Huyền điều chỉnh cực nhanh.
Y thạo về y thuật, lão Cố lại là không giỏi, cho nên rất dễ gạt được hắn.
Hai ba ngày sau, cuộc sống trở lại bình thường, Thẩm Thanh Huyền đã không còn gì khác thường nữa.
Dường như Cố Kiến Thâm cũng không còn sầu lo, mỗi ngày cùng y uống trà, thưởng thức mỹ cảnh, trêu chọc đồ đệ, nhàn nhã tự tại.
Một ngày nọ, Thẩm Thanh Huyền nói: “Dầu gì ngươi cũng là sư phụ Tiểu Kim, có phải nên đàng hoàng chỉ điểm cho nó không?”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Thánh nhân Khinh Nhiễm dạy rất tốt.”
Mộc Huân tiếp lời: “Đế tôn quá khen, mấy ngày gần đây, ta cảm thấy Tiểu Kim minh tưởng có vài chỗ ngưng trệ, nhưng vẫn không tìm được nguyên do, nếu Đế tôn có thời gian, không bằng đến xem Tiểu Kim?”
Cố Kiến Thâm lập tức đứng dậy: “Được rồi, ta đi thăm nó.”
Lừa người đi rồi, Thẩm Thanh Huyền liền nhìn Mộc Huân.
Mộc Huân: “Đệ tử mạo phạm.” Y duỗi tay đè lên cổ tay Thẩm Thanh Huyền.
Một lúc sau, Mộc Huân dời tay, cúi đầu đứng một bên.
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Kiểm tra được gì không?”
Mộc Huân lắc đầu.
Thẩm Thanh Huyền cười y: “Mấy năm đầu bảo ngươi theo ta học y thuật, ngươi lại không học, còn bảo đã có nhị sư huynh, mọi chuyện không cần lo nữa.”
Ba đồ đệ của y, Chỉ Qua học Phong Tâm quyết, Xích Dương Tử học y thuật, Mộc Huân … đại khái là học bản chất lì lợm thời còn trẻ của Thẩm Thanh Huyền!
Mộc Huân rũ mắt: “Đệ tử bất hiếu.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Được rồi, không phải ta đang la rầy ngươi.”
Mộc Huân rất lo cho y: “Sư phụ, thân thể của người … thật sự không sao chứ?” Y nhìn không ra chỉ có thể hỏi.
Thẩm Thanh Huyền dừng ý cười trên môi, hỏi ngược lại Mộc Huân: “Ta thấy ngươi dạy Tiểu Kim không tồi, chẳng lẽ ngươi rất hiểu công pháp của Tâm Vực?”
Mộc Huân ngản người, nói chuyện không lưu loát: “Hiểu … hiểu được một ít.” Loạn Ưng có cảnh giới cao, bọn họ ở lâu bên nhau, đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn y, muốn nói lại thôi.
Y không hỏi, vì sợ quấy nhiễu Mộc Huân. Dù gì ngay cả y cũng vì thế mà chịu phản phệ.
Thẩm Thanh Huyền ở bên Cố Kiến Thâm đã lâu, yêu nhau hiểu nhau chấp nhận nhau, lại chưa bao giờ hiểu đạo của hắn.
Y chỉ nghĩ hai người cùng làm nhiệm vụ, cùng nhau phi thăng, đạo khác nhau thì có hề chi? Mục đích cuối cùng chẳng phải vẫn giống nhau ư? Nhưng những nhiệm vụ sau có liên quan đến điều này thì sao?
Từ bỏ “tín ngưỡng”, nói thì dễ, nhưng muốn làm thì … Với cảnh giới hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền, nếu từ bỏ, hậu quả thế nào quả thật không dám nghĩ.
Thực tế, đừng nói là từ bỏ, y chỉ mới thử lý giải lý luận của Tâm Vực, cơ thể đã chao đảo không chống nổi, nếu thật sự lĩnh ngộ …
Thẩm Thanh Huyền nhắm nghiền mắt, dặn dò Mộc Huân: “Ta không sao, ngươi đừng lo.”
Mộc Huân cũng chỉ có thể gật đầu thưa vâng.
Cách đó không xa, phân thân Cố Kiến Thâm chợt lướt qua.
Hắn biết Thẩm Thanh Huyền muốn nhử hắn đi, cho nên hắn để lại một luồng thần thức.
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền dựng một lá chắn đơn giản, nhưng Cố Kiến Thâm quá hiểu y, lá chắn đơn giản này làm sao ngăn được hắn. Cho nên lời Thẩm Thanh Huyền và Mộc Huân nói Cố Kiến Thâm đều nghe rõ mồn một.
Song vào lúc này, Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho hắn: “Có nhiệm vụ mới.”
Cố Kiến Thâm đã nhìn thấy, vội đưa tay làm huyễn thuật với ngọc giản đỏ.
_____
Hmm biến đó … cái truyện này cũng ngọt quá lâu rồi =]]]]]]]
Bình luận facebook