Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bình ngọc trong vắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy thân bình.
Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm đong đưa, hoa văn chìm lấp lóe, rượu ngon trút xuống như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên tuyệt mỹ vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền khẽ vuốt cằm, lễ độ nói:
“Đa tạ.”
Cố Kiến Thâm cong môi, ý cười khẽ khàng làm cả đại điện ngập trong hơi nóng mịt mờ:
“Mời.”
Thẩm Thanh Huyền nâng ly rượu, tư thái thanh nhã, dáng vẻ uống rượu cũng không giống người khác, tựa như đây không phải vật phóng túng làm người ta mê say, mà là nghi thức đạo pháp mang phong thái của tiên nhân, đoan chính, cẩn trọng và thần thánh.
Song vừa nghĩ tới đây là rượu, như thể một lớp lụa mỏng mây mù phủ lên dáng vẻ thần thánh ấy, khiến người ta có mong muốn xé nát chúng.
Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, khi y đặt ly rượu xuống, hắn lại rót đầy:
“Tôn chủ cảm thấy thế nào? Vừa miệng không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp:
“Cam lộ trong bình ngọc, hương rượu thơm nồng.”
Cố Kiến Thâm lại rót đầy cho y:
“Quá khen.”
Bên trên đại điện, hai người nâng cốc nói lời vui, mọi người dưới điện lại bắt đầu đau thấu tim gan!
Mắt đám người Diệp Trạm muốn xanh luôn rồi! Tên ác đồ ma tu này lại vọng tưởng chuốc say Tôn chủ!
Đám người Kiếm Liên mắt đều đỏ luôn rồi! Thẩm Bạch Liên dối trá ra vẻ này lại để Bệ hạ tự mình rót rượu! Hết ly này tới ly khác!
Sau đó cả bọn đều siết chặt tay, hổ thẹn tới mức tim nhỏ máu.
—— Đều tại bọn họ vô năng, phải để cho Tôn chủ (Bệ hạ) chịu đựng nhục nhã khôn cùng!
Sau khi uống liền hai ly, Thẩm Thanh Huyền hơi sầu muộn, rượu rất ngon, mùi vị cũng thơm, linh khí tràn đầy, hương vị có thể nói là tuyệt thế.
Nhưng ngọc giản thượng thư lại muốn y uống rượu say với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm không uống, hiển nhiên không có cách nào hoàn thành, hơn nữa chỉ uống cũng không được, còn phải say, mà phải là cùng say.
Tới cảnh giới này như họ, tửu lượng không phải thứ đáng để nhắc tới.
Tửu lượng tốt cũng thể, tửu lượng kém cũng thế, tu vi cao thì làm gì cũng chỉ còn lại chữ “cao”.
Dù Thẩm Thanh Huyền nghìn năm không uống một ly, bây giờ vẫn có thể ngàn chén không say.
Suy bụng ta ra bụng người, lại nhìn tư thái kia của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền bèn cân nhắc, đoán chừng có uống vạn chén cũng đừng mong say.
Vậy phải làm thế nào mới được đây?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, đám đệ tử Thiên Đạo dưới đài lại sốt ruột rỉ máu.
Sao có thể vô năng như vậy! Sao có thể phế vật đến thế! Sao có thể để Tôn chủ của họ chịu loại ủy khuất này!
Đừng nói là Diệp Trạm lòng son dạ sắt, ngay cả người có tính tình như Tăng Tử Lương cũng đau lòng suýt thở không ra hơi.
Nhưng bọn họ vẫn không dám làm bừa, không dám hủy một trái tim nhân ái mà Tôn chủ dành cho họ!
Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ rồi quyết định thử thăm dò trước, xem thử “cùng uống” có đạt tiêu chuẩn không.
Cố Kiến Thâm vừa định rót rượu cho y, Thẩm Thanh Huyền chợt nói:
“Bệ hạ không uống ư?”
Cố Kiến Thâm ngừng lại.
Thẩm Thanh Huyền cụng ly rượu của mình vào ly hắn:
“Rượu ngon thế này, không bằng cùng nhau uống.”
Cố Kiến Thâm liền rót cho mình một ly, nâng lên rồi nói:
“Đã là ý Tôn chủ, Cố mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống, dáng vẻ một hơi cạn sạch phong lưu tùy ý, ống tay áo vô ý trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mà rắn chắc.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười rót đầy cho hắn:
“Bệ hạ thẳng thắn.”
Cố Kiến Thâm cũng khẽ cười, uống liền hai chén.
Lần này tới lượt đám chư tử Tâm Vực tim nhỏ máu.
Thẩm Bạch Liên thật khinh người quá đáng! Không chỉ để Bệ hạ rót rượu cho y, còn dám để Bệ hạ bồi rượu!
Một kẻ Thiên Đạo ba phải như y, sao dám đắc ý kiêu ngạo như thế!
Thẩm Thanh Huyền một ly, Cố Kiến Thâm một ly, trong yến tiệc linh đình, hai người đã uống hết mấy bình.
Hai bang phái bên dưới ngoài đau lòng cũng chỉ biết đau lòng, dần dần có “người thông minh” ngộ ra.
Ví dụ như Tăng thông minh bên Thiên Đạo lén lút truyền âm mở cuộc họp nhỏ …
Lại giải thích một chút, pháp thuật lén lút truyền âm này không đủ sức qua mắt các nhà đại lão.
Nếu Thẩm Thanh Huyền muốn nghe, đám người Tăng Tử Lương và Diệp Trạm có nói gì y cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Chẳng qua dưới tình huống bình thường y sẽ không nghe, đó là năng lực chủ động, không phải bị động, dù sao tu sĩ trên đời này nhiều như thế, nếu ai lén lút truyền âm với ai đại lão đều nghe, sợ rằng cũng phải mệt chết.
Cho nên nếu không phải tình huống đặc biệt, Thẩm Thanh Huyền sẽ không can thiệp bọn họ mở tiểu hội.
Về phần Cố Kiến Thâm, hắn cũng không có cách nghe đám người Tăng Tử Lương nói cái gì, vì có Thẩm Thanh Huyền ở đây, Thẩm Thanh Huyền sẽ dựng lá chắn cho người trong nhà, ngăn cản ngoại vật xâm nhập.
Đồng thời, Thẩm Thanh Huyền cũng không nghe được tiểu hội của người bên Tâm Vực, bởi vì Cố Kiến Thâm sẽ chắn trước giúp bọn họ.
Cho nên nhà nhà mở hội nhỏ thuận lợi vô cùng.
Tăng Tử Lương bảo:
“Tôn chủ đang đọ sức với Ma đế kia đó!”
Diệp Trạm cả giận nói:
“Đọ sức cái gì? Rõ ràng là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”
Tăng Tử Lương lại nói:
“Ngươi sai rồi! Tôn chủ là người thế nào? Tuy lo cho an nguy chúng ta nên không xung đột chính diện với Ma đế kia, nhưng so đấu tửu lượng không phải là một loại thăm dò tu vi sao?”
Trịnh Tình thâm trầm đáp:
“Có lý.”
Tu sĩ uống rượu đương nhiên khác với người phàm uống rượu.
Rượu tu sĩ ủ tràn đầy linh khí, lực lượng nhiều hơn so với rượu thế gian không biết bao nhiêu lần.
Đạo lý tu vi càng cao, tửu lượng càng tốt bọn hắn đều hiểu, cho nên trên đài chính là chiến tranh không thấy khói súng, Liên Hoa Tôn Chủ và Ma Tôn Cửu Uyên đã nổ súng khai chiến.
Ai say trước, người đó liền thua kém!
Dù không chảy máu, nhưng chỉ cần thắng bại đã định, đồng nghĩa cảnh giới của ai cao hơn!
Tăng Tử Lương vừa nói xong, tất cả người Thiên Đạo đều tin!
Đúng vậy, không có gì phải sốc, chính là như thế!
Bên này có người thông minh, bên Tâm Vực hiển nhiên cũng có người “thông minh”, phương hướng suy nghĩ còn nhất trí một cách thần kỳ, nhận định Bệ hạ nhà mình đang mượn rượu gây chuyện, vì tôn nghiêm Tâm Vực mà dùng toàn lực đánh một trận.
Nghĩ thế, hai bên đều dấy lên nhiệt huyết sôi trào.
Không biết ai mở đầu, tóm lại có người khiêu khích một chén, đối diện lập tức có người ứng chiến.
Không thể để Tôn chủ (Bệ hạ) nhà mình chiến đấu đơn độc, bọn họ cũng muốn gia nhập cuộc chiến!
Tuy hai người họ còn chưa tới mức “Thần tiên đánh nhau”, nhưng lính tôm tướng cua có thể dọn dẹp một chút.
Diệp Trạm đã sớm giận sôi cả bụng, có người đến khiêu khích, hắn lập tức lo việc nghĩa không thèm nhường nhịn, dẫn đầu xuất kích, tư thế uống rượu hăng hái vô cùng, không hổ với danh xưng kẻ cầm đầu!
Kiếm Liên lập tức ứng chiến, thân làm hộ pháp đứng đầu Duy Tâm Cung, hắn còn chưa biết chữ thua viết thế nào đâu!
Trên điện, hai lão đại đang “làm chính sự”, trong điện, thế lực hai bên cũng bắt đầu cuộc so đấu.
Trong nhất thời, quả thực có dáng dấp luận đạo đầy kịch tính …
Luận ba ngày ba đêm, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm không có vẻ gì là say rượu, nhưng tất cả người bên dưới đều đã ngã xuống.
Dựa theo chiến tích khó mà phân thắng bại, dù sao toàn quân đều gục, nửa cân thì đừng có cười tám lạng(*).
(*) ý chỉ thực lực tương đương nhau, câu phổ biến nhất là “kẻ tám lạng người nửa cân”.
Thẩm Thanh Huyền thở dài nhìn ngọc giản, biết ngay không say không được mà.
Nhưng làm sao say …
Sao có thể say?
Cố Kiến Thâm lên tiếng:
“Tửu lượng Tôn chủ tốt thật.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Tửu lượng tốt cũng không phải chuyện gì hay.” Chẳng hạn như giờ phút này, muốn say cũng say không được.
Cố Kiến Thâm ý vị sâu xa hỏi han:
“Tôn chủ muốn say ư?”
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn:
“Bệ hạ muốn không?”
Cố Kiến Thâm đáp:
“Gặp được tri kỷ, có thể cầu một lần say cũng là chuyện đáng giá.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn:
“Tri kỷ?”
Cố Kiến Thâm hỏi:
“Vậy sư thúc?”
“Thôi.” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng đáp, “Vẫn là tri kỷ đi.”
Trong lời hai người đều có hàm ý.
Quả thật, lấy cảnh giới bọn họ, muốn say quả thật không dễ, nhưng cũng không phải không thực hiện được.
Tu vi cao hiển nhiên có sức chắn rượu, nhưng nếu áp chế tu vi, lực lượng của linh tửu này có thể làm người lâng lâng dục tiên.
Chẳng qua áp chế tu vi có một vấn đề mấu chốt.
Ai áp trước? Làm sao áp? Tại sao phải áp? Áp xong rồi sao nữa?
Thẩm Thanh Huyền là vì ngọc giản, vậy Cố Kiến Thâm thì vì cái gì?
Nếu Thẩm Thanh Huyền thực sự say, Cố Kiến Thâm sẽ làm gì?
Lòng lang dạ thú, rõ rành rành như ban ngày.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền không thể uống say, nếu say thật, đừng nói xây thang trời, tên ác lang Tâm Vực này sẽ ăn y ngay.
Hai người lại tiếp tục nói lời khách sáo.
Nhưng hết lần này tới lần khác … hai người đều thật muốn say một lần.
Đáng tiếc, không có sự tín nhiệm giữa tri kỷ thì vẫn chưa tới mức có thể cùng say.
Nếu cứ uống tiếp cũng không phải là cách hay, đệ tử bên dưới luận đạo tới nổi luận ngủ cả rồi, có tiếp tục cũng quá không hợp tình người.
Cứ thế mà tan? Đương nhiên không được.
Ngọc giản đề bốn gợi ý cho Thẩm Thanh Huyền, mà y chỉ mới hoàn thành cái đầu tiên.
Cái cuối “không được nổi sát tâm” có thể xem nhẹ, thứ hai trong lúc nhất thời không cách nào hoàn thành, vậy cái thứ ba … cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải hình như có thể thử một lần?
Như thể tâm ý tương thông, Thẩm Thanh Huyền đặt ly rượu xuống, Cố Kiến Thâm cũng buông xuống.
Thẩm Thanh Huyền đề nghị:
“Đi ra ngoài chút không?”
Cố Kiến Thâm đồng ý:
“Được.”
Tuy rất không thích nghịch đồ Duy Tâm đ*o này, nhưng lần luận đạo này hắn biết điều thức thời như thế, không thích trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng nhạt đi một phần.
Cùng uống rượu say đã khó, cùng dạo chơi Vọng Tẫn Tinh Hải cũng không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên … cùng đi không thành vấn đề, nhưng Vọng Tẫn Tinh Hải rất lớn, rốt cuộc muốn dạo tới mức nào?
Hơn nữa phải dạo chơi chỗ nào trước?
Tinh Hải hướng về Thiên Đạo, Vọng Tẫn lại lệ thuộc Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền không bố trí bẫy rập ở Tinh Hải, nhưng Cố Kiến Thâm thì sao?
Thẩm Thanh Huyền không thể không phòng.
Hai người đứng ở đường ranh giới, Cố Kiến Thâm lại thoải mái đến kỳ lạ:
“Đi Tinh Hải trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn hắn:
“Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm cũng nhìn y:
“Hửm?”
Sắc nhạt trong mắt Thẩm Thanh Huyền đều là thâm ý:
“Ngươi không lo lắng dưới vùng xanh thẳm này cất giấu ám tiễn sao?”
Cố Kiến Thâm lại hỏi thẳng ra:
“Tôn chủ muốn đưa ta vào chỗ chết ư?”
Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm đong đưa, hoa văn chìm lấp lóe, rượu ngon trút xuống như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên tuyệt mỹ vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền khẽ vuốt cằm, lễ độ nói:
“Đa tạ.”
Cố Kiến Thâm cong môi, ý cười khẽ khàng làm cả đại điện ngập trong hơi nóng mịt mờ:
“Mời.”
Thẩm Thanh Huyền nâng ly rượu, tư thái thanh nhã, dáng vẻ uống rượu cũng không giống người khác, tựa như đây không phải vật phóng túng làm người ta mê say, mà là nghi thức đạo pháp mang phong thái của tiên nhân, đoan chính, cẩn trọng và thần thánh.
Song vừa nghĩ tới đây là rượu, như thể một lớp lụa mỏng mây mù phủ lên dáng vẻ thần thánh ấy, khiến người ta có mong muốn xé nát chúng.
Ý cười trong mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, khi y đặt ly rượu xuống, hắn lại rót đầy:
“Tôn chủ cảm thấy thế nào? Vừa miệng không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp:
“Cam lộ trong bình ngọc, hương rượu thơm nồng.”
Cố Kiến Thâm lại rót đầy cho y:
“Quá khen.”
Bên trên đại điện, hai người nâng cốc nói lời vui, mọi người dưới điện lại bắt đầu đau thấu tim gan!
Mắt đám người Diệp Trạm muốn xanh luôn rồi! Tên ác đồ ma tu này lại vọng tưởng chuốc say Tôn chủ!
Đám người Kiếm Liên mắt đều đỏ luôn rồi! Thẩm Bạch Liên dối trá ra vẻ này lại để Bệ hạ tự mình rót rượu! Hết ly này tới ly khác!
Sau đó cả bọn đều siết chặt tay, hổ thẹn tới mức tim nhỏ máu.
—— Đều tại bọn họ vô năng, phải để cho Tôn chủ (Bệ hạ) chịu đựng nhục nhã khôn cùng!
Sau khi uống liền hai ly, Thẩm Thanh Huyền hơi sầu muộn, rượu rất ngon, mùi vị cũng thơm, linh khí tràn đầy, hương vị có thể nói là tuyệt thế.
Nhưng ngọc giản thượng thư lại muốn y uống rượu say với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm không uống, hiển nhiên không có cách nào hoàn thành, hơn nữa chỉ uống cũng không được, còn phải say, mà phải là cùng say.
Tới cảnh giới này như họ, tửu lượng không phải thứ đáng để nhắc tới.
Tửu lượng tốt cũng thể, tửu lượng kém cũng thế, tu vi cao thì làm gì cũng chỉ còn lại chữ “cao”.
Dù Thẩm Thanh Huyền nghìn năm không uống một ly, bây giờ vẫn có thể ngàn chén không say.
Suy bụng ta ra bụng người, lại nhìn tư thái kia của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền bèn cân nhắc, đoán chừng có uống vạn chén cũng đừng mong say.
Vậy phải làm thế nào mới được đây?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, đám đệ tử Thiên Đạo dưới đài lại sốt ruột rỉ máu.
Sao có thể vô năng như vậy! Sao có thể phế vật đến thế! Sao có thể để Tôn chủ của họ chịu loại ủy khuất này!
Đừng nói là Diệp Trạm lòng son dạ sắt, ngay cả người có tính tình như Tăng Tử Lương cũng đau lòng suýt thở không ra hơi.
Nhưng bọn họ vẫn không dám làm bừa, không dám hủy một trái tim nhân ái mà Tôn chủ dành cho họ!
Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ rồi quyết định thử thăm dò trước, xem thử “cùng uống” có đạt tiêu chuẩn không.
Cố Kiến Thâm vừa định rót rượu cho y, Thẩm Thanh Huyền chợt nói:
“Bệ hạ không uống ư?”
Cố Kiến Thâm ngừng lại.
Thẩm Thanh Huyền cụng ly rượu của mình vào ly hắn:
“Rượu ngon thế này, không bằng cùng nhau uống.”
Cố Kiến Thâm liền rót cho mình một ly, nâng lên rồi nói:
“Đã là ý Tôn chủ, Cố mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống, dáng vẻ một hơi cạn sạch phong lưu tùy ý, ống tay áo vô ý trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mà rắn chắc.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười rót đầy cho hắn:
“Bệ hạ thẳng thắn.”
Cố Kiến Thâm cũng khẽ cười, uống liền hai chén.
Lần này tới lượt đám chư tử Tâm Vực tim nhỏ máu.
Thẩm Bạch Liên thật khinh người quá đáng! Không chỉ để Bệ hạ rót rượu cho y, còn dám để Bệ hạ bồi rượu!
Một kẻ Thiên Đạo ba phải như y, sao dám đắc ý kiêu ngạo như thế!
Thẩm Thanh Huyền một ly, Cố Kiến Thâm một ly, trong yến tiệc linh đình, hai người đã uống hết mấy bình.
Hai bang phái bên dưới ngoài đau lòng cũng chỉ biết đau lòng, dần dần có “người thông minh” ngộ ra.
Ví dụ như Tăng thông minh bên Thiên Đạo lén lút truyền âm mở cuộc họp nhỏ …
Lại giải thích một chút, pháp thuật lén lút truyền âm này không đủ sức qua mắt các nhà đại lão.
Nếu Thẩm Thanh Huyền muốn nghe, đám người Tăng Tử Lương và Diệp Trạm có nói gì y cũng đều nghe thấy rõ ràng.
Chẳng qua dưới tình huống bình thường y sẽ không nghe, đó là năng lực chủ động, không phải bị động, dù sao tu sĩ trên đời này nhiều như thế, nếu ai lén lút truyền âm với ai đại lão đều nghe, sợ rằng cũng phải mệt chết.
Cho nên nếu không phải tình huống đặc biệt, Thẩm Thanh Huyền sẽ không can thiệp bọn họ mở tiểu hội.
Về phần Cố Kiến Thâm, hắn cũng không có cách nghe đám người Tăng Tử Lương nói cái gì, vì có Thẩm Thanh Huyền ở đây, Thẩm Thanh Huyền sẽ dựng lá chắn cho người trong nhà, ngăn cản ngoại vật xâm nhập.
Đồng thời, Thẩm Thanh Huyền cũng không nghe được tiểu hội của người bên Tâm Vực, bởi vì Cố Kiến Thâm sẽ chắn trước giúp bọn họ.
Cho nên nhà nhà mở hội nhỏ thuận lợi vô cùng.
Tăng Tử Lương bảo:
“Tôn chủ đang đọ sức với Ma đế kia đó!”
Diệp Trạm cả giận nói:
“Đọ sức cái gì? Rõ ràng là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”
Tăng Tử Lương lại nói:
“Ngươi sai rồi! Tôn chủ là người thế nào? Tuy lo cho an nguy chúng ta nên không xung đột chính diện với Ma đế kia, nhưng so đấu tửu lượng không phải là một loại thăm dò tu vi sao?”
Trịnh Tình thâm trầm đáp:
“Có lý.”
Tu sĩ uống rượu đương nhiên khác với người phàm uống rượu.
Rượu tu sĩ ủ tràn đầy linh khí, lực lượng nhiều hơn so với rượu thế gian không biết bao nhiêu lần.
Đạo lý tu vi càng cao, tửu lượng càng tốt bọn hắn đều hiểu, cho nên trên đài chính là chiến tranh không thấy khói súng, Liên Hoa Tôn Chủ và Ma Tôn Cửu Uyên đã nổ súng khai chiến.
Ai say trước, người đó liền thua kém!
Dù không chảy máu, nhưng chỉ cần thắng bại đã định, đồng nghĩa cảnh giới của ai cao hơn!
Tăng Tử Lương vừa nói xong, tất cả người Thiên Đạo đều tin!
Đúng vậy, không có gì phải sốc, chính là như thế!
Bên này có người thông minh, bên Tâm Vực hiển nhiên cũng có người “thông minh”, phương hướng suy nghĩ còn nhất trí một cách thần kỳ, nhận định Bệ hạ nhà mình đang mượn rượu gây chuyện, vì tôn nghiêm Tâm Vực mà dùng toàn lực đánh một trận.
Nghĩ thế, hai bên đều dấy lên nhiệt huyết sôi trào.
Không biết ai mở đầu, tóm lại có người khiêu khích một chén, đối diện lập tức có người ứng chiến.
Không thể để Tôn chủ (Bệ hạ) nhà mình chiến đấu đơn độc, bọn họ cũng muốn gia nhập cuộc chiến!
Tuy hai người họ còn chưa tới mức “Thần tiên đánh nhau”, nhưng lính tôm tướng cua có thể dọn dẹp một chút.
Diệp Trạm đã sớm giận sôi cả bụng, có người đến khiêu khích, hắn lập tức lo việc nghĩa không thèm nhường nhịn, dẫn đầu xuất kích, tư thế uống rượu hăng hái vô cùng, không hổ với danh xưng kẻ cầm đầu!
Kiếm Liên lập tức ứng chiến, thân làm hộ pháp đứng đầu Duy Tâm Cung, hắn còn chưa biết chữ thua viết thế nào đâu!
Trên điện, hai lão đại đang “làm chính sự”, trong điện, thế lực hai bên cũng bắt đầu cuộc so đấu.
Trong nhất thời, quả thực có dáng dấp luận đạo đầy kịch tính …
Luận ba ngày ba đêm, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm không có vẻ gì là say rượu, nhưng tất cả người bên dưới đều đã ngã xuống.
Dựa theo chiến tích khó mà phân thắng bại, dù sao toàn quân đều gục, nửa cân thì đừng có cười tám lạng(*).
(*) ý chỉ thực lực tương đương nhau, câu phổ biến nhất là “kẻ tám lạng người nửa cân”.
Thẩm Thanh Huyền thở dài nhìn ngọc giản, biết ngay không say không được mà.
Nhưng làm sao say …
Sao có thể say?
Cố Kiến Thâm lên tiếng:
“Tửu lượng Tôn chủ tốt thật.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Tửu lượng tốt cũng không phải chuyện gì hay.” Chẳng hạn như giờ phút này, muốn say cũng say không được.
Cố Kiến Thâm ý vị sâu xa hỏi han:
“Tôn chủ muốn say ư?”
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn:
“Bệ hạ muốn không?”
Cố Kiến Thâm đáp:
“Gặp được tri kỷ, có thể cầu một lần say cũng là chuyện đáng giá.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn:
“Tri kỷ?”
Cố Kiến Thâm hỏi:
“Vậy sư thúc?”
“Thôi.” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng đáp, “Vẫn là tri kỷ đi.”
Trong lời hai người đều có hàm ý.
Quả thật, lấy cảnh giới bọn họ, muốn say quả thật không dễ, nhưng cũng không phải không thực hiện được.
Tu vi cao hiển nhiên có sức chắn rượu, nhưng nếu áp chế tu vi, lực lượng của linh tửu này có thể làm người lâng lâng dục tiên.
Chẳng qua áp chế tu vi có một vấn đề mấu chốt.
Ai áp trước? Làm sao áp? Tại sao phải áp? Áp xong rồi sao nữa?
Thẩm Thanh Huyền là vì ngọc giản, vậy Cố Kiến Thâm thì vì cái gì?
Nếu Thẩm Thanh Huyền thực sự say, Cố Kiến Thâm sẽ làm gì?
Lòng lang dạ thú, rõ rành rành như ban ngày.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền không thể uống say, nếu say thật, đừng nói xây thang trời, tên ác lang Tâm Vực này sẽ ăn y ngay.
Hai người lại tiếp tục nói lời khách sáo.
Nhưng hết lần này tới lần khác … hai người đều thật muốn say một lần.
Đáng tiếc, không có sự tín nhiệm giữa tri kỷ thì vẫn chưa tới mức có thể cùng say.
Nếu cứ uống tiếp cũng không phải là cách hay, đệ tử bên dưới luận đạo tới nổi luận ngủ cả rồi, có tiếp tục cũng quá không hợp tình người.
Cứ thế mà tan? Đương nhiên không được.
Ngọc giản đề bốn gợi ý cho Thẩm Thanh Huyền, mà y chỉ mới hoàn thành cái đầu tiên.
Cái cuối “không được nổi sát tâm” có thể xem nhẹ, thứ hai trong lúc nhất thời không cách nào hoàn thành, vậy cái thứ ba … cùng Cố Kiến Thâm du ngoạn Vọng Tẫn Tinh Hải hình như có thể thử một lần?
Như thể tâm ý tương thông, Thẩm Thanh Huyền đặt ly rượu xuống, Cố Kiến Thâm cũng buông xuống.
Thẩm Thanh Huyền đề nghị:
“Đi ra ngoài chút không?”
Cố Kiến Thâm đồng ý:
“Được.”
Tuy rất không thích nghịch đồ Duy Tâm đ*o này, nhưng lần luận đạo này hắn biết điều thức thời như thế, không thích trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng nhạt đi một phần.
Cùng uống rượu say đã khó, cùng dạo chơi Vọng Tẫn Tinh Hải cũng không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên … cùng đi không thành vấn đề, nhưng Vọng Tẫn Tinh Hải rất lớn, rốt cuộc muốn dạo tới mức nào?
Hơn nữa phải dạo chơi chỗ nào trước?
Tinh Hải hướng về Thiên Đạo, Vọng Tẫn lại lệ thuộc Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền không bố trí bẫy rập ở Tinh Hải, nhưng Cố Kiến Thâm thì sao?
Thẩm Thanh Huyền không thể không phòng.
Hai người đứng ở đường ranh giới, Cố Kiến Thâm lại thoải mái đến kỳ lạ:
“Đi Tinh Hải trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn hắn:
“Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm cũng nhìn y:
“Hửm?”
Sắc nhạt trong mắt Thẩm Thanh Huyền đều là thâm ý:
“Ngươi không lo lắng dưới vùng xanh thẳm này cất giấu ám tiễn sao?”
Cố Kiến Thâm lại hỏi thẳng ra:
“Tôn chủ muốn đưa ta vào chỗ chết ư?”
Bình luận facebook