• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi (1 Viewer)

  • Chương 58

Trong lòng Cố Kiến Thâm, Tần Thanh là người vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm.

Song vào giờ phút này, hắn lại phát hiện y không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cũng không nguy hiểm như hắn vốn nghĩ, bỏ đi tất cả kiêng dè, hắn nhìn thấy một dáng vẻ khác hoàn toàn của Tần Thanh.

Mỹ lệ, yên tĩnh, như quầng sương mù lạnh lùng, rất mỏng và rất nhẹ, mờ mịt và vô hại.

Cố Kiến Thâm bất giác duỗi tay, tuy không chạm được gì, lại giống như đụng phải thứ gì đó thật mềm mại.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một đêm mộng đẹp, hôm sau Cố Kiến Thâm vẫn được Thẩm Thanh Huyền đánh thức.

“Bệ hạ?” Thẩm Thanh Huyền nhỏ giọng gọi hắn, “Nên dậy rồi.”

Cố Kiến Thâm mở mắt ra, trong tích tắc này, Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa sợ, hắn giống như một con sư tử vừa bừng tỉnh, ngay khắc sau sẽ bị hắn xé toạc yết hầu.

Song lực uy hiếp này biến mất rất nhanh, Cố Kiến Thâm lại lộ ra thần sắc dựa dẫm như mọi ngày: “Mấy đêm không ngủ nên ngủ hơi sâu.”

Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới hoàn hồn: “Thời gian không còn sớm, Bệ hạ vẫn nên trở về dùng bữa đi.”

Cố Kiến Thâm đứng lên nói: “Ừ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, trẫm đi trước.”

Thẩm Thanh Huyền toan đứng dậy, Cố Kiến Thâm lại đi tới nhét lại góc chăn cho y: “Đừng dậy, coi chừng lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói: “Bệ hạ đi thong thả.”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Buổi tối gặp.”

Thẩm Thanh Huyền cũng cười theo: “Được.”

Cố Kiến Thâm đi rồi, tầm mắt Thẩm Thanh Huyền khẽ dời, nhìn về phía giường tối qua hắn nằm ngủ, trong đầu lóe lên sát khí ác liệt ban nãy.

Tiểu hoàng đế của y dường như không đơn giản như y tưởng?

Tính cảnh giác vậy mà cao thế sao?

Suy nghĩ kỹ lại, hai người ngủ chung một phòng năm năm, dường như sáng sớm đều là Cố Kiến Thâm tỉnh dậy trước tiên.

Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, trong lòng mơ hồ nhận ra hình như mình xem thường vài thứ.

Bị bệnh chừng nửa tháng, Thẩm Thanh Huyền giả vờ như mình khá hơn một ít, chí ít không còn ho khan, ngặt nỗi vẫn còn hơi suy yếu.

Hạ triều, Cố Kiến Thâm đến thăm y: “Sao lại ra đây?”

Chưa bắt đầu vào đông, Thẩm Thanh Huyền phủ áo khoác lông dài, sợ lạnh cực kỳ.

“Luôn ngộp ở trong phòng cũng không tốt, thần muốn ra ngoài cho thoáng.”

Cố Kiến Thâm nhíu mày nói: “Uống thuốc chưa?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần uống rồi.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Thuốc này hữu hiệu không? Sao vẫn chưa thấy tốt hơn?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Hôm nay đã đỡ hơn nhiều, cho nên muốn ra ngoài hóng mát một lúc.”

Cố Kiến Thâm thử đo trán y, không nóng, man mát, mịn màng như ngọc lạnh.

Không biết vì lẽ gì mà trái tim hắn run ẩy, giọng nói càng thêm ôn hòa: “Trẫm ngồi với ngươi một lát.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Được.”

Hai người trò chuyện câu có câu không, Cố Kiến Thâm ung dung thản nhiên nhắc tới việc trên triều, Thẩm Thanh Huyền lại tỏ ra mệt nhoài, không có sức để nghe.

Cố Kiến Thâm cẩn thận quan sát y, thấy giữa đôi mày y hiện ra nét mỏi mệt, nhân tiện nói: “Về phòng nhé?”

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Mặt trời vừa lên, ngồi một lát nữa đi.”

Cố Kiến Thâm theo ý y nói: “Nếu thấy lạnh thì phải về phòng ngay.”

Thẩm Thanh Huyền miễn cưỡng nói: “Ừ.”

Cố Kiến Thâm thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu này của y, không nhịn được bảo: “Nếu mệt thì dựa vào người ta này?”

“Không cần …” Y vừa nói thế, Cố Kiến Thâm đã ngồi bên cạnh y, để y dựa vào người mình.

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.

Giọng Cố Kiến Thâm rất đỗi dịu dàng: “Khi còn bé trẫm hay dựa vào ngươi thế này, bây giờ cũng nên để ngươi nghỉ ngơi.”

Thẩm Thanh Huyền rất thích lồng ngực của hắn, nóng hổi mà quen thuộc, vô cùng ấm áp.

Mặc dù y giả bệnh, nhưng vì tăng độ chân thật, y cũng thực sự dằn vặt thân thể này, cho nên mệt mỏi không còn tí sức lực, có thể dựa vào ngực hắn là chuyện không thể tốt hơn.

Ban đầu Cố Kiến Thâm chỉ nhìn khu vườn đằng trước, dần dần, tầm mắt hắn thu lại, rơi xuống người bên cạnh.

Từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn của y, thấy mi mắt buông xuống của y, thấy đôi môi tái nhợt cùng bả vai thon gầy …

Thì ra y trắng ngần ấy, thì ra cơ thể của y nhẹ như vậy, thì ra eo y lại nhỏ cỡ này …

Cố Kiến Thâm đột nhiên hoàn hồn, cứng rắn dời tầm mắt.

Thẩm Thanh Huyền đang ngủ, Cố Kiến Thâm thì suy nghĩ vẩn vơ, lần này hai người ngồi thật lâu.

Đợi tới khi Cố Kiến Thâm hoàn hồn, hắn mới thấy ảo não đầy lòng.

Ngủ trong gió lạnh thế này, thân thể Thẩm Thanh Huyền sao chịu được?

Cố Kiến Thâm cẩn thận gọi y, Thẩm Thanh Huyền mơ màng đáp lại.

Cố Kiến Thâm nói: “Về phòng ngủ đi, ở đây coi chừng cảm.”

Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, gật đầu.

Cố Kiến Thâm dìu y vào phòng, cẩn trọng đặt y lên giường, Thẩm Thanh Huyền buồn ngủ không chịu nổi, hầu như vừa dính giường đã ngủ ngay.

Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng vén tóc y ra sau tai, thế rồi bị lỗ tai trắng nõn thu hút ánh nhìn.

Hắn hiếm khi nhìn tai mình, bởi vì có một vệt màu đỏ đại biểu cho điềm gở kia, cho nên bất kể tai hắn trông thế nào thì đều vô cùng xấu xí và nhơ bẩn.

Ôm tâm trạng đó, hắn dễ dàng lưu ý tới lỗ tai người khác.

Hắn thích một cái tai ngay cả nốt ruồi nhỏ cũng không có, hệt như Tần Thanh vậy.

Trắng nõn sạch sẽ, đường nét rất đẹp, vành tai nhỏ xinh như trân châu trong biển cả, tản ra hào quang mê người.

Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, bước chân ngổn ngang rời khỏi Tần phủ.

Buổi tối, Thẩm Thanh Huyền không ngoài dự kiến phát sốt …

Cái gọi là không làm sẽ không chết, trận này Tôn chủ đại nhân bệnh thật.

Dẫu sao cũng là thân thể phàm thai, mặc cho thuốc y điều phối không có tác dụng phụ, nhưng không ra khỏi cửa không rèn luyện trong thời gian dài, thể chất sẽ giảm xuống, ban ngày y còn ngủ bên ngoài, không cảm lạnh mới có quỷ.

Cố Kiến Thâm đến thì bắt gặp Thẩm Thanh Huyền trong dáng vẻ hai gò má ửng hồng thở hổn hển.

Trái tim hắn đột nhiên đập thịch một cái, tiến lên vài bước: “Ngươi sao vậy?”

Hắn vươn tay sờ thử, tay bị nóng phát hoảng: “Lại phát sốt?” Dứt lời, hắn hối hận không thôi, “Là ta không tốt, quên đánh thức ngươi.”

Nhất định ban ngày ngủ bên ngoài, sau đó bị cảm lạnh.

Y vốn dĩ thể hư, bị gió lạnh thổi lâu như thế làm sao chịu nổi?

Cố Kiến Thâm lo lắng khôn nguôi, Thẩm Thanh Huyền suy yếu nói: “Đêm nay Bệ hạ nên hồi cung đi, thần sợ …”

“Đừng lo cho trẫm.” Cố Kiến Thâm cắt ngang lời y, “Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, trẫm trông nom ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Điều này sao mà được? Thần …” Nói đoạn y lại ho khan.

Vừa ho, hai má y dường như đỏ hơn, trong mắt ướt át hơi nước, rõ ràng lo cho y, nhưng phút chốc này, Cố Kiến Thâm bỗng dưng thấy chộn rộn.

May mà hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, đứng dậy rót nước cho Thẩm Thanh Huyền: “Uống chút nước ấm đi.”

Thẩm Thanh Huyền thở gấp, uống mấy ngụm nhỏ.

Cố Kiến Thâm thở dài nói: “Uống nhiều tí mới có thể ra mồ hôi.”

Thẩm Thanh Huyền lại uống thêm hớp nhỏ, nom rất miễn cưỡng.

Cố Kiến Thâm càng bị dáng dấp này của y quấy cho lòng ngứa ngáy, hắn nhỏ giọng dỗ dành: “Không muốn uống thì thôi, chốc nữa rồi uống thêm.”

Thẩm Thanh Huyền thực sự không thoải mái, nằm xuống nói: “Bệ hạ, thần muốn ngủ một lát.”

Cố Kiến Thâm ôn hòa nói: “Ngủ đi.”

Dứt lời, hắn thay khăn đắp lên trán y.

Nói là ngủ, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn ngủ không yên, chốc thì ho khan, chốc thì cau mày, chốc lại lạnh tới mức phát run.

Cố Kiến Thâm tiếp tục thay khăn lông cho y, giúp y vỗ lưng, thấy y lạnh run cầm cập thì đắp thêm chăn bông cho y.

Cứ tưởng sẽ bị nóng quá thể, đắp ba tầng chăn, Thẩm Thanh Huyền vẫn lạnh đến mức mặt mày trắng bệch.

Cố Kiến Thâm nảy ra ý định, cởi giày lên giường, cẩn thận ôm y vào ngực.

Cơ thể Thẩm Thanh Huyền rất nóng, hệt như một cái lò lửa, Cố Kiến Thâm cứ vậy mà ôm y, phảng phất thấy cũng nóng theo.

Hắn cũng bị bệnh ư? Cố Kiến Thâm cho rằng không phải …

Cơn rạo rực này chẳng phải nóng vì sốt, mà là nóng bỏng sinh sôi nảy nở ra ngoài, khuấy động huyết dịch khắp toàn thân.

Rất xa lạ, cơ mà không khó chịu, thậm chí có cảm giác gì đó khác thường.

Hắn dùng sức ôm Thẩm Thanh Huyền, cảm nhận nhiệt độ cơ thể y, rồi cũng bị nóng rực trong thân thể mình hành hạ.

May mà Thẩm Thanh Huyền dần bình tĩnh trở lại, dường như được bờ ngực hắn sưởi ấm, y đã thôi run rẩy, thuận theo vùi mình vào ngực hắn, ngủ như một bé con ngây thơ.

Khoảnh khắc cúi đầu nhìn, Cố Kiến Thâm chẳng thể nào dời mắt nổi.

Hắn hoang đường mà nghĩ: Vẫn luôn thế này đi, để y mãi sinh bệnh, còn hắn sẽ bằng lòng chăm sóc y.

Hôm sau, cơn sốt Thẩm Thanh Huyền đã lui, y ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, đương nhiên Cố Kiến Thâm đã sớm rời đi.

Đám hạ nhân tiến vào hỏi dò y dùng thuốc, Thẩm Thanh Huyền vung tay, bảo bọn họ ra ngoài.

Chút bệnh vặt này, y đương nhiên có thể trị cho mình, nhưng y không muốn.

Trước tiên cứ vậy đi, vừa khéo có thể tiếp tục nhàn hạ.

Vất vả mãi Cố Kiến Thâm mới có tiếng nói trên triều, y không muốn cho hắn cơ hội giở trò.

Bẵng một thời gian mà đã trôi qua hơn một tháng.

Cố Kiến Thâm trên triều đình ngày càng thuận buồm xuôi gió, các lão thần ủng hộ hoàng thất đều nóng lòng muốn thử, mưu toan động thủ nhổ tâm phúc trong triều của Thẩm Thanh Huyền.

Cố Kiến Thâm lạnh mắt nhìn, không ủng hộ cũng chẳng phản đối, tỏ ra không hề hay chuyện.

Các lão thần sợ hắn bận lòng Tần Thanh, không quyết tâm tàn nhẫn, cho nên cũng vui lòng gạt hắn.

Vừa hay Cố Kiến Thâm có thể mượn cơ hội này thăm dò thái độ Tần Thanh.

Thẩm Thanh Huyền làm gì quan tâm chuyện này, y chây lười nuôi bệnh, rỗi rãnh thì nuôi cả đống chí thú.

Tinh thần khá khẩm thì dựa vào giường xem thoại bản, thân thể thư thái thì đứng dậy vẽ vời viết chữ …

Vốn đã là “người già” trăm triệu tuổi, không ngán nhất là buồn chán.

Mỗi đêm Cố Kiến Thâm đều tới đây, chăm sóc y có thể nói tỉ mỉ chu đáo, điều này khiến Thẩm Thanh Huyền hưởng thụ vô cùng, thoáng có tư vị như trở về Vạn Tú sơn.

Về bản lĩnh chăm sóc người khác, Tôn chủ đại nhân thừa nhận mình thua xa!

Vẫn là Bệ hạ lợi hại hơn, dù có ký ức hay không vẫn tri kỉ vậy đó, chăm sóc người ta đến là thỏa lòng.

Tới ngày đông chí, có một sự kiện trông thì có vẻ không có gì to tát, nhưng lại khiến rất nhiều người lo lắng.

Mới đầu có người bẩm tấu, bảo rằng có một đô úy say rượu nảy sinh tranh chấp với đồng nghiệp, cậy thế hành hung, đánh chết người ta bên đường!

Việc này nom giải quyết rất dễ, chỉ cần xử trí theo lệ là được.

Nhưng mọi người đều biết đô úy này là tâm phúc của quốc sư …

Hình như là thân thích xa xôi nào đó của Tần Thanh, vì công phu rất cao, nên sau khi nhập ngũ liên tục thăng chức, cũng lập công trong trận chiến vây quét Vệ Tấn, lên tới đô úy.

Vì vậy mà việc này trở nên cực kỳ tế nhị.

Theo lệ, phải xử tử hình.

Nhưng giết đô úy này … Tần Thanh có thể mặc kệ được sao?

Vất vả mãi triều đình mới trở nên hòa thuận, thật tình muốn một hơi bức ép Thẩm Thanh Huyền sao?

Cố Kiến Thâm đưa ra kết luận là, giam giữ đợi thẩm tra.

Không ít người mang nét mặt bất mãn, nhưng những kẻ già đời lại rất tán thành.

Tâm phúc của Tần Thanh nhất định phải nhổ từng người, nhưng thủ đoạn không được quá gay gắt, tuy bây giờ Tần Thanh bị bệnh, song chưa có chết, thỏ cuống lên còn có thể cắn người, Tần Thanh là hồ ly xảo quyệt, ép y chưa biết chừng y sẽ làm ra chuyện gì.

Cho nên cần bàn bạc kỹ lại!

Buổi chiều, Cố Kiến Thâm đến Tần phủ.

Theo tuổi của hắn mà phát triển, sau khi thân thủ càng tốt, hắn ngày càng tai thính mắt tinh, thậm chí trí nhớ còn mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Hắn chỉ coi như mình thiên phú dị bẩm, nào biết được pháp môn Thẩm Thanh Huyền dạy hắn phát huy hiệu lực.

Vừa đến Tần phủ, hắn liền thấy một nam tử mang dáng vẻ vội vã.

Tuy nam tử không ngẩng đầu, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn nhận ra.

Người này tên là Văn Phi, dù không đảm nhận chức vị quan trọng, nhưng là người Tần Thanh tin dùng nhất.

Lần này hắn vào Tần phủ, sợ là vì chuyện đô úy kia.

Cố Kiến Thâm bỗng thấy một trận phiền muộn dâng lên trong lòng … Quả nhiên, tốt đẹp sắp phải mất đi rồi sao.

Hắn đi vào, Thẩm Thanh Huyền phủ áo khoác ngồi trong thư phòng.

Thấy Cố Kiến Thâm vào, y đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ vạn an.”

Cố Kiến Thâm nâng y dậy nói: “Thân thể không khỏe thì không cần đa lễ.”

Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống theo hắn, trong thần thái tràn đầy ấm ức.

Cố Kiến Thâm làm như không phát hiện, hỏi y: “Giữa trưa ăn gì, khẩu vị tốt không?”

Thẩm Thanh Huyền thấp giọng trả lời hắn.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Hồi trước thái y viện tìm được một phương thuốc, bảo là cực kỳ bổ dưỡng cho thân thể, ngày mai trẫm sẽ bảo họ phối thuốc rồi mang tới cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn trân trân hắn một hồi.

Cố Kiến Thâm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dịu dàng.

Rốt cục Thẩm Thanh Huyền không nhịn được, y nói: “Bệ hạ, tại sao người giam giữ Cát Cảnh Sơn chờ thẩm tra?”

Cứ vậy mà hỏi trắng ra? Hắn còn tưởng y sẽ hàm súc một tí.

Lẽ nào giam giữ cũng không được? Chẳng nhẽ cuồng đồ hành hung ngoài đường phải được phóng thích vô tội?

Cố Kiến Thâm thấp giọng hỏi: “Vậy quốc sư cho rằng phải xử trí người kia thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền giận tím mặt nói: “Ác ôn cỡ đó, thì phải tử hình! Giam giữ chờ thẩm tra? Còn gì nữa mà thẩm tra! Nhân chứng vật chứng đều có, cuồng đồ như thế nên nghiêm trị, lúc này Bệ hạ mềm lòng, mai sau có người bắt chước theo thì phải làm sao!”

Y bị bệnh hồi lâu, tuy giận dữ nhưng không dọa người, trái còn giống một chú mèo đang giơ vuốt …

Cố Kiến Thâm ngơ ngác.

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Thần vạn vạn không ngờ rằng, Bệ hạ lại hồ đồ thế này! Đừng nói Cát Cảnh Sơn kia là thân thích phương xa của ta, dù có là hoàng thân quốc thích, ngay cả pháp luật cũng không màng đếm xỉa, thì phải nên răn đe!”

Cố Kiến Thâm mất cả buổi mới lấy lại tinh thần: “Quốc sư …”

Thẩm Thanh Huyền vẫn đang tức: “Hành động này của Bệ hạ thật khiến thần thất vọng!”

Y nói câu này rất nặng, nếu đặt trước mặt đế vương khác, sợ rằng đã là vọng ngôn, có thể định tội.

Thế nhưng Cố Kiến Thâm lại thấy ấm lòng, một dòng nước nóng cuộn trào chảy ra, hòa tan một phần hàn băng vạn năm kia.

“Ta …” Hắn quên mất cả tự xưng, Cố Kiến Thâm vội la lên, “Ta không muốn chọc giận ngươi.”

Nghe hắn nói, Thẩm Thanh Huyền càng bực hơn: “Bệ hạ quá xem thường thần rồi!”

Dứt lời, y đứng dậy, vứt Cố Kiến Thâm lại đây, tự mình về phòng.

Cố Kiến Thâm ngớ ra một hồi, chớp mắt sau hắn đứng phắt dậy, bước nhanh theo vào.

Thẩm Thanh Huyền ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân mà vẫn chẳng chịu quay đầu, hiển nhiên còn đang giận dỗi.

Trái tim Cố Kiến Thâm mềm mại tới mức hỗn độn, hắn cầm áo khoác đi tới: “Là trẫm không tốt, quốc sư đừng giận mà.”

Nói đoạn, hắn đắp áo khoác lên người y, cẩn thận buộc chặt vạt áo: “Thân thể ngươi không tốt, đừng bị chọc tức.”

Thẩm Thanh Huyền quay đầu, không nhìn hắn.

Cố Kiến Thâm nhìn cần cổ thon dài của y, trái tim run lên, thanh tuyến ngày càng dịu dàng: “Liên Hoa ca ca.”

Tiếng gọi này như thể chọc vào điểm mềm lòng của Thẩm Thanh Huyền, y quay đầu, hung dữ nhìn hắn lom lom.

Nói tới cũng buồn cười, rõ ràng y đang giận, rành rành y đang phát hỏa, nhưng Cố Kiến Thâm lại cảm thấy ấm áp trước giờ chưa từng có, cả người như được ngâm trong nước đường, vừa nóng vừa ngọt ngào quá đỗi, nhồi tràn trong ngực không sao nói hết.

“Ta sai rồi.” Giọng Cố Kiến Thâm cực kỳ êm tai, “Đừng giận ta được không?”

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như vậy cũng mềm lòng, ngặt nỗi y vẫn còn tức: “Bệ hạ biết sai ở đâu chưa?”

Cố Kiến Thâm nói: “Bưng bít tình riêng, không màng pháp luật.”

Thẩm Thanh Huyền hơi nguôi giận, y tận tình khuyên nhủ: “Thần dạy người học thuật Nho gia, dạy người luật học, không phải để cho người vì tình riêng mà rối loạn kỷ cương!”

Cố Kiến Thâm mềm giọng nói: “Là trẫm không tốt.”

Hắn đã cao lớn vậy rồi, không ngờ vừa bày ra chút dáng dấp hồi còn bé, Thẩm Thanh Huyền lập tức giận hết nổi, giọng y ôn hòa hơn nhiều: “Thần chỉ nguyện Bệ hạ an khang sáng suốt, đừng làm việc hổ thẹn với mọi người!”

Y dạy bảo hắn, Cố Kiến Thâm lại như đang nghe âm thanh thiên nhiên, chỉ thấy vui vẻ quá đỗi: “Trẫm rõ.”

Thẩm Thanh Huyền giận xong lại bắt đầu mệt.

Cố Kiến Thâm nhận ra, nhẹ giọng hỏi y: “Hay là nên giường nghỉ ngơi một lát?”

Thẩm Thanh Huyền đồng ý: “Ừm …”

Cố Kiến Thâm cẩn thận đỡ y, thu xếp y lên giường ổn thỏa rồi lại hỏi y: “Muốn uống nước không?”

Thẩm Thanh Huyền nói một hơi đúng là khát thật: “Làm phiền Bệ hạ.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Chờ ta.”

Thẩm Thanh Huyền thành thật chờ, không lâu sau Cố Kiến Thâm bưng nước nóng lại đây.

Thẩm Thanh Huyền nhận lấy, uống một hớp nhỏ, gương mặt Cố Kiến Thâm tràn ngập dịu dàng: “Sau này đừng nổi giận, coi chừng ảnh hưởng thân thể.”

Thẩm Thanh Huyền tức giận nói: “Vậy Bệ hạ cũng đừng làm chuyện chọc tức thần!”

Cố Kiến Thâm cười nhẹ nói: “Lần này là trẫm không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn biết sai liền sửa, cảm thấy rất thân thiết: “Thần cũng biết Bệ hạ có ý tốt … Là vì thần nên mới băn khoăn, chỉ có điều trong lòng thần, Bệ hạ mới là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu.”

Lời này làm đôi mắt Cố Kiến Thâm sáng ngời, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, không nhịn được hỏi: “Thật vậy sao?”

Hắn hỏi ngược lại làm Thẩm Thanh Huyền rất bất mãn: “Bệ hạ không tin ư?”

Trong đôi mắt đen láy của Cố Kiến Thâm toàn là nhu hòa: “Trẫm tin chứ.”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Không tin ta đánh chết ngươi liền, nhọc công tốn sức nuôi ngươi hết năm năm, ngươi còn không tin ta, chẳng phải con sói mắt trắng sống sờ sờ đó sao!

Chắc có lẽ vì giận, buổi tối Thẩm Thanh Huyền lại khó chịu, tuy không còn sốt cao không lùi như hồi trước, nhưng vẫn chịu trăn trở dày vò.

Cố Kiến Thâm vốn ngủ rất cạn, thấy y động là hắn tỉnh ngay.

“Ngủ không được sao?” Hắn lại đây hỏi y.

Thẩm Thanh Huyền híp mắt nói: “Có hơi lạnh.”

Cố Kiến Thâm xốc chăn y lên, một trận gió lạnh luồn vào, Thẩm Thanh Huyền co rúm lại, bất mãn nói: “Bệ hạ định …”

Giây tiếp theo, một cái ôm nóng rực giữ lấy y, Thẩm Thanh Huyền ngậm miệng.

Cố Kiến Thâm ôm y hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm lại thấy sao mà nóng quá thể, hắn nhẹ giọng: “Ngủ đi.”

Thế này thì sao ngủ được!

Thẩm Thanh Huyền những tưởng mình tuyệt đối ngủ không được, kết quả … lời này xoay vần trong đầu mấy hồi, y đã ngủ say.

Ngủ rồi còn ngáy khe khẽ, Cố Kiến Thâm bị chọc cho phải nén cười.

Hắn cẩn thận ôm y, tâm tình tốt như chưa từng có.

Hắn không biết … không chắc chắn … cũng không dám biết, dám xác định.

Thế nhưng … hôm nay Thẩm Thanh Huyền đã mang cho hắn vui sướng vượt sức tưởng tượng.

Và cả ấm áp chưa bao giờ có.

Y thật lòng sao?

Y thật sự nghĩ vậy ư? Y thực lòng quan tâm hắn sao?

Cố Kiến Thâm không dám tin hoàn toàn, nhưng giờ khắc này hắn muốn đắm chìm trong sự dịu dàng ấy.

Thật giả hay sao hắn mặc kệ, hắn như một lữ nhân cô đơn đi thật lâu trong sa mạc cằn cỗi, dù nhìn thấy ảo ảnh cũng cho rằng đó là ốc đảo chân thực.

Thật tốt quá … Hắn dùng sức ôm Thẩm Thanh Huyền, cảm thấy thỏa lòng hả dạ.

Thẩm Thanh Huyền bị bệnh tròn vẹn một mùa đông, Cố Kiến Thâm cẩn thận chu đáo hầu hạ y.

Mùa đông này rất lạnh, kinh đô còn giáng tuyết lớn chưa từng đó, song Cố Kiến Thâm lại chẳng có vẻ gì là lạnh, hắn chỉ cần một trái tim nóng hổi, thế thì còn hữu dụng hơn là vô vàn áo bông.

Trong thời gian này, hắn im hơi lặng tiếng loại bỏ vài thế lực của Tần Thanh, mà Tần Thanh không hề có hành động gì.

Cố Kiến Thâm còn từng âm thầm theo dõi Văn Phi, phát hiện hắn căn bản không làm việc gì vượt làn.

Có lần hắn cố ý ban ngày lẻn vào Tần phủ, nghe cuộc trò chuyện của Văn Phi và Tần Thanh.

Tần Thanh chủ yếu hỏi tình hình mưa rơi các nơi, cùng với cây trồng sinh trưởng ra sao.

Văn Phi không hề nhắc việc trên triều, chỉ nói với y ít vấn đề mà Khâm Thiên Giám xử lý không được.

Càng nghe càng an lòng, càng nghe càng muốn nghe, đường đường là vua một nước, vậy mà hắn đứng trong đất trời ngập tuyết nghe suy tính lịch pháp suốt nửa canh giờ …

Khi trở về Cố Kiến Thâm hắt hơi một cái, dường như bị cảm lạnh rồi.

Hắn sợ bị bệnh không thể đi gặp quốc sư của mình, thành thử mau chóng uống thuốc, rồi phi ngựa cho mồ hôi nhễ nhại, xua đuổi hàn khí ra ngoài.

Thể chất tốt quả là phạm quy mà!

Kỳ thực Thẩm Thanh Huyền cũng hơi nghi ngờ.

Chuyện Cát Cảnh Sơn làm y âm ỷ hoài nghi Cố Kiến Thâm, hoài nghi đế vương thiếu niên này không tin y.

Chẳng qua y chỉ nghi ngờ chút chút thôi, vẫn chưa nghĩ quá nhiều, cơn bệnh lần này giúp y đánh bậy đánh bạ cởi bỏ một nửa khúc mắc của Cố Kiến Thâm, cho nên chút hoài nghi này cũng biến mất vô tăm.

Sau khi sang xuân, Cố Kiến Thâm bắt đầu lo được lo mất, sợ mộng đẹp hiện tại bị tàn nhẫn đánh nát.

Nào ngờ bẵng một thời gian đã qua bốn năm, Cố Kiến Thâm thành niên, Thẩm Thanh Huyền đã thành quốc sư chân chính trên ý nghĩa.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ tránh thoát một kiếp?

Ngọc giản cười không nói.

Chúng mình là người đứng đắn, mười tám tuổi bất mãn sao có thể yêu đương【 phất tay 】
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom