Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Edit: Elodie – Beta: Hann
Hoắc Huyền ném chăn lên người Ngu Ý.
Máy lạnh mở rất thấp nên Ngu Ý cũng cảm thấy lạnh. Khi cảm nhận được trên người có một chiếc chăn ấm áp, cô lập tức kéo nó lên. Vì thật sự đã quá mệt mỏi nên Ngu Ý không tỉnh giấc.
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau, Ngu Ý cảm thấy hơi đau đầu. Cô phát hiện ra mình đang ngủ trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc chăn, vì chăn quá lớn nên gần như rơi hết xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Ngu Ý không biết mình đang ở đâu.
Cô nhẹ nhàng xoa trán rồi ngồi dậy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Tỉnh rồi?”
Ngu Ý chậm rãi quay đầu, Hoắc Huyền vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Ngu Ý nói: “Anh đưa chăn cho tôi?”
Hoắc Huyền mỉm cười: “Sợ em bị ốm.”
Trong lòng Ngu Ý cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Huyền: “Cảm ơn anh nhé.”
Cô mới tỉnh dậy, mái tóc còn xoăn bồng bềnh. Đó giờ tóc của Ngu Ý vẫn luôn hơi xoăn, lúc mới ngủ dậy chưa kịp chải lại thì càng xoăn nữa, vừa nhiều vừa dày. Tóc đen như màu mực, da thịt trắng như tuyết, lông mi cong vút, cánh môi cũng mang một màu đỏ tươi.
Hoắc Huyền dời tầm mắt đi chỗ khác: “Không còn sớm nữa.”
Ngu Ý nhìn đồng hồ trong điện thoại, đã bảy rưỡi rồi. Khách sạn có cung cấp bữa sáng, Ngu Ý và Hoắc Huyền cùng nhau đi xuống dùng bữa. Cô cứ luôn không nhịn được mà nhìn Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền thật sự rất đẹp trai, không có tí khuyết điểm nào luôn. Trước đây, khi Ngu Ý tổ chức sinh nhật cùng với em gái, em gái cô cũng có mời một số ngôi sao nổi tiếng đến. Nhưng nhan sắc của những người đó so với Hoắc Huyền ở trước mắt cô đây thì không tính là gì cả.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ngu Ý nói: “Tôi nên trở về rồi.”
“Nhà tôi ở ngay gần đây, em có muốn qua chơi một lát không?” Hoắc Huyền nói: “Chỉ là hơi sơ sài một chút.”
Ngu Ý không ngờ rằng Hoắc Huyền sẽ chủ động mời mình. Cô gật đầu: “Được chứ.”
Hoắc Huyền mỉm cười: “Em không ghét bỏ là tốt rồi.”
Bên này cũng gần trung tâm thành phố. Ngu Ý nói: “Anh thuê phòng ở đây à? Có lẽ giá nhà bên này cũng cao hơn một chút.”
“Gần chỗ làm.”
Ngu Ý tán gẫu với Hoắc Huyền. Trong quá trình nói chuyện với nhau, Ngu Ý cũng biết, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì Hoắc Huyền bỏ học. Gia đình anh tương đối nghèo khó. Anh đã từng làm rất nhiều việc, từng nếm qua rất nhiều trái đắng, trước mắt đang làm việc trong một quán bar.
Tuy rằng Hoắc Huyền không nói gì nhiều, nhưng Ngu Ý cũng có thể tượng tượng ra.
Người đàn ông có vẻ bề ngoài như Hoắc Huyền mà làm việc ở mấy nơi như quán bar thì không thể tránh được chuyện bị người khác ăn bớt.
Ngu Ý có thể nhìn ra, Hoắc Huyền thực sự là một người rất dịu dàng, cư xử với người ngoài nho nhã lễ độ, tao nhã lịch sự. Người như vậy, dù cho có xuất thân thế nào, bằng cấp ra sao, chẳng màng đến chuyện có tài sản hay không, cũng khiến người khác có thiện cảm.
Sáng nay lúc tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình được đắp một chiếc chăn, Ngu Ý cũng biết Hoắc Huyền rất phong độ và lịch thiệp.
Cô đi theo Hoắc Huyền khoảng một kilomet. Xung quanh đây toàn là những tòa nhà cao tầng, nhưng ở sâu bên trong cũng có một số tòa nhà tương đối thấp, phía dưới có một cửa hàng bán đủ thứ. Bây giờ vẫn còn sớm, đa số đều chưa mở cửa. Càng đi sâu vào trong, đường càng trở có nhiều đá gồ ghề hơn, trên mặt đất còn ướt sũng. Mấy tiệm bán đồ ăn sáng đã mở cửa, những chiếc bánh bao nóng hổi trong lồng hấp, người đến ăn sáng đã đến đông nghẹt cả tiệm.
Ngu Ý chưa từng tới mấy nơi thế này. Cô theo chân Hoắc Huyền đi vào một cánh cửa thô sơ.
Hoắc Huyền nói: “Tôi ở lầu hai. Chỗ này có hơi lộn xộn.”
Quả thật rất lộn xộn. Ngu Ý không ngờ rằng còn có một nơi tồi tàn thế này ẩn sâu một khu thương nghiệp phồn hoa như thế.
Cô bước lên lầu theo Hoắc Huyền. Sau khi Hoắc Huyền mở cửa, Ngu Ý thấy nơi ở của anh sạch sẽ hơn cô tưởng. Tuy rằng tất cả nội thất đều là đồ cũ, trên đất cũng không có thảm trải, nhưng nhìn qua thì vô cùng sạch sẽ.
Hoắc Huyền nói: “Uống nước không? Tôi đi rót cho em một ly nước.”
Ngu Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không khát.”
Hoắc Huyền vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trên quần áo vẫn còn mùi rượu.
Anh nói: “Tôi đi thay quần áo, em ngồi đây chờ tôi một lát.”
Ngu Ý gật đầu.
Hoắc Huyền đi vào phòng ngủ. Cô mở to mắt đánh giá xung quanh một phen. Sô pha đã cũ nát, bàn thì thiếu một chân, phòng có hơi u ám nhưng cũng không có mùi gì kì lạ. Một mình Hoắc Huyền sống ở đây, trong phòng cũng chỉ có hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ của anh.
Đột nhiên, cửa phòng bị người nào đó gõ mạnh. Ngu Ý ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông có mái tóc dài, người luộm thà luộm thuộm.
Anh ta ngạc nhiên liếc nhìn Ngu Ý: “Ngụy Hiển đâu? Gọi anh ta ra đây.”
Ngu Ý nói: “Có chuyện gì mà anh muốn tìm anh ấy?”
Người đàn ông định lấy bàn tay bẩn thỉu của mình véo mặt Ngu Ý, Ngu Ý nhanh chóng né đi. Anh ta cười nói: “Người đẹp nhìn cũng được đấy. Em thích Ngụy Hiển à? Anh ta là kẻ vừa nghèo nàn lại vừa bất tài. Em đi theo anh Lý đi, anh Lý mua quần áo cho em.”
Giọng trầm thấp của đàn ông vang lên từ phía sau: “Anh Lý.”
Ngu Ý quay đầu, là Hoắc Huyền. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi trắng. Dáng người anh vốn đã tuấn tú, mặc như thế thì lại càng thấy rõ đường nét cơ thể. Cô trốn sau lưng Hoắc Huyền: “Anh ta tìm anh.”
Anh Lý châm một điếu thuốc: “Gần đây anh mày không dư dả mấy, cho anh mượn hai trăm nhé?”
Hoắc Huyền thản nhiên của nói: “Lát nữa tôi chuyển cho anh. Bạn tôi đang ở đây, không tiếp anh.”
Anh Lý thở ra một hơi khói rồi nói: “Cô nàng xinh thật đấy. Sao cậu gặp được thế? Giới thiệu với tôi xem nào?”
Nhất thời, sắc mặt Hoắc Huyền lạnh đi: “Chỉ là bạn bình thường.”
Anh Lý cười ha hả: “Tôi biết, tôi biết mà.”
Sau khi đóng cửa, Hoắc Huyền nhìn về phía Ngu Ý: “Dọa em sợ rồi à?”
Cô lắc lắc đầu: “Không đâu. Người đó… anh ta là ai vậy?”
Hoắc Huyền đưa cho Ngu Ý một ly nước ấm: “Là hàng xóm, anh ta sống ở lầu dưới.”
Ngu Ý cũng có thể đoán được sơ sơ.
Người tao nhã như Hoắc Huyền, ở một nơi vừa loạn vừa bẩn thế này, khó tránh khỏi việc bị một vài tên du côn lưu manh bắt nạt. Anh là một người đàn ông nhã nhặn, để xảy ra xung đột với mấy tên thế này thì thật không ổn.
Ngu Ý nói: “Anh ta vay tiền anh rồi không trả sao? Rồi còn hay vơ vét tài sản của anh? Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Hoắc Huyền cười: “Mặc kệ bọn họ, do có liên quan hết. Em là học sinh nhỉ? Đừng để ý mấy chuyện này, anh sẽ tự mình xử lý.”
Ngu Ý nói: “Em không phải học sinh. Em tốt nghiệp đại học rồi, đã hai mươi hai tuổi rồi.”
“Thật không?”
… Đương nhiên là không rồi.
Nhưng vì Ngu Ý muốn tiếp cận Hoắc Huyền. Cô lo rằng mình nhỏ tuổi quá thì anh sẽ không để cô lại gần.
Ngu Ý nghiêm túc nói: “Chỉ là do nhìn em có vẻ nhỏ bé thôi. Hôm khác em sẽ trang điểm rồi xuất hiện trước mặt anh, nhất định anh sẽ không nghĩ em còn nhỏ nữa đâu.”
Hoắc Huyền cười một tiếng: “Anh tin em.”
Anh không nhịn được mà đưa tay ra, sờ lên đầu Ngu Ý: “Tiểu Ngư, em thật đáng yêu.”
Khuôn mặt của Ngu Ý nóng bừng lên.
…
A Tĩnh đặt một ly kem trước Ngu Ý: “Đây là lần thứ ba trong ngày em ngẩn người rồi đó.”
Ngu Ý: “Hả?”
A Tĩnh ngồi đối diện cô: “Bản kế hoạch viết đến đâu rồi?”
Ngu Ý nhanh chóng gõ lạch cạch lạch cạch vài chữ: “Em… em vẫn đang viết á…”
Hoắc Huyền ném chăn lên người Ngu Ý.
Máy lạnh mở rất thấp nên Ngu Ý cũng cảm thấy lạnh. Khi cảm nhận được trên người có một chiếc chăn ấm áp, cô lập tức kéo nó lên. Vì thật sự đã quá mệt mỏi nên Ngu Ý không tỉnh giấc.
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau, Ngu Ý cảm thấy hơi đau đầu. Cô phát hiện ra mình đang ngủ trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc chăn, vì chăn quá lớn nên gần như rơi hết xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Ngu Ý không biết mình đang ở đâu.
Cô nhẹ nhàng xoa trán rồi ngồi dậy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Tỉnh rồi?”
Ngu Ý chậm rãi quay đầu, Hoắc Huyền vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Ngu Ý nói: “Anh đưa chăn cho tôi?”
Hoắc Huyền mỉm cười: “Sợ em bị ốm.”
Trong lòng Ngu Ý cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Huyền: “Cảm ơn anh nhé.”
Cô mới tỉnh dậy, mái tóc còn xoăn bồng bềnh. Đó giờ tóc của Ngu Ý vẫn luôn hơi xoăn, lúc mới ngủ dậy chưa kịp chải lại thì càng xoăn nữa, vừa nhiều vừa dày. Tóc đen như màu mực, da thịt trắng như tuyết, lông mi cong vút, cánh môi cũng mang một màu đỏ tươi.
Hoắc Huyền dời tầm mắt đi chỗ khác: “Không còn sớm nữa.”
Ngu Ý nhìn đồng hồ trong điện thoại, đã bảy rưỡi rồi. Khách sạn có cung cấp bữa sáng, Ngu Ý và Hoắc Huyền cùng nhau đi xuống dùng bữa. Cô cứ luôn không nhịn được mà nhìn Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền thật sự rất đẹp trai, không có tí khuyết điểm nào luôn. Trước đây, khi Ngu Ý tổ chức sinh nhật cùng với em gái, em gái cô cũng có mời một số ngôi sao nổi tiếng đến. Nhưng nhan sắc của những người đó so với Hoắc Huyền ở trước mắt cô đây thì không tính là gì cả.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Ngu Ý nói: “Tôi nên trở về rồi.”
“Nhà tôi ở ngay gần đây, em có muốn qua chơi một lát không?” Hoắc Huyền nói: “Chỉ là hơi sơ sài một chút.”
Ngu Ý không ngờ rằng Hoắc Huyền sẽ chủ động mời mình. Cô gật đầu: “Được chứ.”
Hoắc Huyền mỉm cười: “Em không ghét bỏ là tốt rồi.”
Bên này cũng gần trung tâm thành phố. Ngu Ý nói: “Anh thuê phòng ở đây à? Có lẽ giá nhà bên này cũng cao hơn một chút.”
“Gần chỗ làm.”
Ngu Ý tán gẫu với Hoắc Huyền. Trong quá trình nói chuyện với nhau, Ngu Ý cũng biết, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì Hoắc Huyền bỏ học. Gia đình anh tương đối nghèo khó. Anh đã từng làm rất nhiều việc, từng nếm qua rất nhiều trái đắng, trước mắt đang làm việc trong một quán bar.
Tuy rằng Hoắc Huyền không nói gì nhiều, nhưng Ngu Ý cũng có thể tượng tượng ra.
Người đàn ông có vẻ bề ngoài như Hoắc Huyền mà làm việc ở mấy nơi như quán bar thì không thể tránh được chuyện bị người khác ăn bớt.
Ngu Ý có thể nhìn ra, Hoắc Huyền thực sự là một người rất dịu dàng, cư xử với người ngoài nho nhã lễ độ, tao nhã lịch sự. Người như vậy, dù cho có xuất thân thế nào, bằng cấp ra sao, chẳng màng đến chuyện có tài sản hay không, cũng khiến người khác có thiện cảm.
Sáng nay lúc tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình được đắp một chiếc chăn, Ngu Ý cũng biết Hoắc Huyền rất phong độ và lịch thiệp.
Cô đi theo Hoắc Huyền khoảng một kilomet. Xung quanh đây toàn là những tòa nhà cao tầng, nhưng ở sâu bên trong cũng có một số tòa nhà tương đối thấp, phía dưới có một cửa hàng bán đủ thứ. Bây giờ vẫn còn sớm, đa số đều chưa mở cửa. Càng đi sâu vào trong, đường càng trở có nhiều đá gồ ghề hơn, trên mặt đất còn ướt sũng. Mấy tiệm bán đồ ăn sáng đã mở cửa, những chiếc bánh bao nóng hổi trong lồng hấp, người đến ăn sáng đã đến đông nghẹt cả tiệm.
Ngu Ý chưa từng tới mấy nơi thế này. Cô theo chân Hoắc Huyền đi vào một cánh cửa thô sơ.
Hoắc Huyền nói: “Tôi ở lầu hai. Chỗ này có hơi lộn xộn.”
Quả thật rất lộn xộn. Ngu Ý không ngờ rằng còn có một nơi tồi tàn thế này ẩn sâu một khu thương nghiệp phồn hoa như thế.
Cô bước lên lầu theo Hoắc Huyền. Sau khi Hoắc Huyền mở cửa, Ngu Ý thấy nơi ở của anh sạch sẽ hơn cô tưởng. Tuy rằng tất cả nội thất đều là đồ cũ, trên đất cũng không có thảm trải, nhưng nhìn qua thì vô cùng sạch sẽ.
Hoắc Huyền nói: “Uống nước không? Tôi đi rót cho em một ly nước.”
Ngu Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không khát.”
Hoắc Huyền vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trên quần áo vẫn còn mùi rượu.
Anh nói: “Tôi đi thay quần áo, em ngồi đây chờ tôi một lát.”
Ngu Ý gật đầu.
Hoắc Huyền đi vào phòng ngủ. Cô mở to mắt đánh giá xung quanh một phen. Sô pha đã cũ nát, bàn thì thiếu một chân, phòng có hơi u ám nhưng cũng không có mùi gì kì lạ. Một mình Hoắc Huyền sống ở đây, trong phòng cũng chỉ có hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ của anh.
Đột nhiên, cửa phòng bị người nào đó gõ mạnh. Ngu Ý ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông có mái tóc dài, người luộm thà luộm thuộm.
Anh ta ngạc nhiên liếc nhìn Ngu Ý: “Ngụy Hiển đâu? Gọi anh ta ra đây.”
Ngu Ý nói: “Có chuyện gì mà anh muốn tìm anh ấy?”
Người đàn ông định lấy bàn tay bẩn thỉu của mình véo mặt Ngu Ý, Ngu Ý nhanh chóng né đi. Anh ta cười nói: “Người đẹp nhìn cũng được đấy. Em thích Ngụy Hiển à? Anh ta là kẻ vừa nghèo nàn lại vừa bất tài. Em đi theo anh Lý đi, anh Lý mua quần áo cho em.”
Giọng trầm thấp của đàn ông vang lên từ phía sau: “Anh Lý.”
Ngu Ý quay đầu, là Hoắc Huyền. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi trắng. Dáng người anh vốn đã tuấn tú, mặc như thế thì lại càng thấy rõ đường nét cơ thể. Cô trốn sau lưng Hoắc Huyền: “Anh ta tìm anh.”
Anh Lý châm một điếu thuốc: “Gần đây anh mày không dư dả mấy, cho anh mượn hai trăm nhé?”
Hoắc Huyền thản nhiên của nói: “Lát nữa tôi chuyển cho anh. Bạn tôi đang ở đây, không tiếp anh.”
Anh Lý thở ra một hơi khói rồi nói: “Cô nàng xinh thật đấy. Sao cậu gặp được thế? Giới thiệu với tôi xem nào?”
Nhất thời, sắc mặt Hoắc Huyền lạnh đi: “Chỉ là bạn bình thường.”
Anh Lý cười ha hả: “Tôi biết, tôi biết mà.”
Sau khi đóng cửa, Hoắc Huyền nhìn về phía Ngu Ý: “Dọa em sợ rồi à?”
Cô lắc lắc đầu: “Không đâu. Người đó… anh ta là ai vậy?”
Hoắc Huyền đưa cho Ngu Ý một ly nước ấm: “Là hàng xóm, anh ta sống ở lầu dưới.”
Ngu Ý cũng có thể đoán được sơ sơ.
Người tao nhã như Hoắc Huyền, ở một nơi vừa loạn vừa bẩn thế này, khó tránh khỏi việc bị một vài tên du côn lưu manh bắt nạt. Anh là một người đàn ông nhã nhặn, để xảy ra xung đột với mấy tên thế này thì thật không ổn.
Ngu Ý nói: “Anh ta vay tiền anh rồi không trả sao? Rồi còn hay vơ vét tài sản của anh? Chúng ta báo cảnh sát đi.”
Hoắc Huyền cười: “Mặc kệ bọn họ, do có liên quan hết. Em là học sinh nhỉ? Đừng để ý mấy chuyện này, anh sẽ tự mình xử lý.”
Ngu Ý nói: “Em không phải học sinh. Em tốt nghiệp đại học rồi, đã hai mươi hai tuổi rồi.”
“Thật không?”
… Đương nhiên là không rồi.
Nhưng vì Ngu Ý muốn tiếp cận Hoắc Huyền. Cô lo rằng mình nhỏ tuổi quá thì anh sẽ không để cô lại gần.
Ngu Ý nghiêm túc nói: “Chỉ là do nhìn em có vẻ nhỏ bé thôi. Hôm khác em sẽ trang điểm rồi xuất hiện trước mặt anh, nhất định anh sẽ không nghĩ em còn nhỏ nữa đâu.”
Hoắc Huyền cười một tiếng: “Anh tin em.”
Anh không nhịn được mà đưa tay ra, sờ lên đầu Ngu Ý: “Tiểu Ngư, em thật đáng yêu.”
Khuôn mặt của Ngu Ý nóng bừng lên.
…
A Tĩnh đặt một ly kem trước Ngu Ý: “Đây là lần thứ ba trong ngày em ngẩn người rồi đó.”
Ngu Ý: “Hả?”
A Tĩnh ngồi đối diện cô: “Bản kế hoạch viết đến đâu rồi?”
Ngu Ý nhanh chóng gõ lạch cạch lạch cạch vài chữ: “Em… em vẫn đang viết á…”
Bình luận facebook