Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
3 Tháng trôi qua chuyện tình của Sở Nhi và Thiên Mạc đã tuyến chuyển khá nhánh, chớp mắt họ đã làm đám cưới và về sống chung một nhà với nhau. Cuộc sống êm đềm tốt đẹp đến mấy nhưng lại gặp chúng Gia Hân người chị chồng chẳng ưa cô là mấy.
Nên luôn tìm mọi cách để bắt bẻ cô, khiến cho Thiên Mạc phải hiểu lầm cô. Hồi mới vừa đặt chân vào căn nhà này. Cô đã bị những lời cay nghiệt của Gia Hân làm tổn thương. Nhưng may sao có Thiên Mạc nói giúp còn không thì hai người đã đối đầu với nhau một trận rồi.
Cô cười tươi như hoa đứng tại lang can mà nhìn mọi cảnh vật xung quanh, tất cả được bao bọc bởi một vườn hoa. Mang theo cơn gió của biển lùa vào nó trông thật mát mẻ và dễ chịu.
Từ lang can này hai người có thể ngắm mặt trời mọc và lặn mỗi ngày, có thể ôm ấp nhau nói những lời ngọt ngào với nhau. Cuộc sống thật yên bình khi chỉ có hai người ở trêи lan can này.
Không những vậy sau khi đi qua cách cửa của lan can, là một căn nhà sang trọng kèm theo tất cả những vật dụng được tỉ mỉ thu xếp ngăn nắp. Đây chính là căn nhà mà anh và cô đã mua cách đây 2 tháng trước.
Hai tháng trước vì biết cô lúc nào cũng phải chịu áp lực với chị gái của mình, nên Thiên Mạc quyết tâm từ bỏ căn biệt thự của mình đang sống mà mua cho anh và cô một căn nhà nhỏ gần biển.
Cô cũng không biết điều này, cho đến khi anh dẫn cô đến đây Sở Nhi liền bị bất ngờ của anh là cho phát cuồng lên. Cô ôm chặt anh lại mà hôn lên đôi môi của anh. Thật ra thì cô rất là thích một căn nhà như vậy.
Ở trong căn nhà này anh rất ấm áp và ân cần lúc nào cũng xuống bếp nấu ăn cho cô, khi đi làm về. Cô thật ra cũng không biết nấu ăn là gì nên cứ dựa dẫm vào anh. Cứ nghĩ thế cuộc sống của cô điều phụ thuộc vào anh được anh nương chiều đến hư hỏng rồi.
Cô đang suy nghĩ những chuyện hạnh phúc mà anh luôn làm cho mình, cô không thể nào kìm chế được cảm xúc khuôn mặt của cô đã trở nên đỏ ửng. Cô còn cười tươi như hoa. Đang suy nghĩ một hồi lâu tiếng chuông cửa vang lên.
Cô biết rằng anh đã về nên vội vàng chạy xuống mở cửa cho anh. Mở cửa ra anh đưa ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô khuôn mặt đã đỏ ngầu thấy vậy cô hỏi:
"Có phải anh đã uống rượu phải không?"
Thiên Mạc mỉm cười đi loạng choạng đến ôm chặt vợ của mình lại mà nói: "Anh uống nhưng chưa có say, anh vẫn còn tỉnh táo mà hay bây giờ chúng ta lên giường vui vẻ nhé?"
Sở Nhi nghe những câu này cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô chưa từng thất bộ dạng của anh lúc này còn mở miệng muốn đưa cô lên giường nữa chứ? Sở Nhi lúc này từ chối:
"Thôi hôm nay em mệt lắm không muốn đau, anh lên phòng thay đồ rồi đi ngủ đủ!"
Anh bậc cười nhìn cô đằng đằng sát khí bỏ đi, không biết tại sao cô lại như vậy. Chắc có lẽ là anh đã sai vì đã uống say mà còn nói chuyện như một tên ɖâʍ đãng với cô. Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi chạy đến ôm chặt sau bụng cô.
"Anh xin lỗi anh sẽ không bao giờ ăn nói như vậy nữa đâu! Vợ đừng giận anh..."
Sở Nhi quay lại nhìn chằm chằm vào anh không biết hôm nay anh có bị làm sao không nữa, sao lại khóc thế kia cô ôm chặt anh lại mà nói:
"Không sao đâu vợ không giận về chuyện đó đâu, được rồi để vợ dìu chồng lên phòng nha!"
Sở Nhi dìu Thiên Mạc đang say mà nước mắt cứ rưng rưng như một đứa trẻ về phòng, cô đưa anh lên giường cởi dày sau đó lấy nước lâu người cho anh. Cô thở dài nhìn anh đã ngủ say mà đưa đôi môi của mình hôn lên môi của anh.
Sở Nhi nằm bên cạnh anh mong rằng hạnh phúc này sẽ được kéo dài mãi mãi, bởi vì khi nhìn thấy anh như vậy cô liền cảm thấy rất cô đơn không phải lúc nào anh cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô sao.
Sở Nhi lúc này bước ra ngoài, cô mở cánh cửa phòng ra, rồi lại tiến đến chiếc lan can lúc nãy cô thẫn thờ nhìn xa xăm những cơn gió thổi qua khiến tóc cô bay nhẹ nhàng. Cô lại cảm thấy cô đơn đang ùa về. Từ ngày lấy anh cô cũng chưa một lần nào được nhìn thấy cha được trở về nhà bỗng chốc cô lại nhớ đến nhà của mình.
Cô nhớ cuộc sống giàu sang xa hoa kia, nhưng rồi bây giờ cô đã thật sự thay đổi vì anh mà có thể làm tất cả ngay cả sống một cuộc sống bình thường không quan tâm đến mọi thứ ngoài kia. Đang suy nghĩ bỗng anh bước ra lan can từ lúc nào không hay.
Anh đưa mắt nhìn cô một hồi biết cô đang buồn mà đến ôm chặt cô: "Em sao thế? Sao lại khóc?" Cô im lặng không trả lời sau đó đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt kia mà nói:
"Em không sao cả chẳng qua là bụi bay vào mắt mà thôi..."
Anh ôm chặt lấy cô trong khi gió biển không ngừng thổi, thủy chiều đang dần dâng lên anh hôn lên trán của cô mà nói: "Em yên tâm anh sẽ không bao giờ làm em buồn, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em mãi mãi chăm sóc cho em. Anh sẽ không để một ai làm tổn thương em ngay cả chị gái anh cũng vậy!"
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, anh mặc dù vẫn muốn ôm chặt cô lại, nhưng Sở Nhi đã chủ động buông anh ra. Mặc kệ cho sự hụt hẫng của anh cô vẫn cố gắng điềm tĩnh nói:
"Anh nghe điện thoại đi"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô không nói một lời nào, cũng không hề bắt mấy mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Thấy anh quá chủ động cô sợ anh sẽ làm những chuyện tiếp theo theo hối thúc anh mau nghe điện thoại đi.
Thiên Mạc tính bắt mấy nhưng đầu dây bên kia lại là chị của anh, anh sững sờ một lúc nhìn Sở Nhi rồi bắt mấy. Thiên Mạc bắt mấy sắc mặt rất khó coi dường như anh không ưa chị mình thì phải...
Đúng vậy anh luôn không ưa chị ta từ lúc hai người dọn ra khỏi nhà thì anh đã cắt đứt liên hệ với chị ta, bởi vì chị ta mà anh cùng với Sở Nhi mới phải rời khỏi căn nhà đó. Nhưng cả thời gian qua chị ta cứ luôn gọi điện muốn anh trở về nhà.
Anh lạnh lùng bắt mấy mà lắng nghe đầu dây bên kia muốn nói gì, lúc này cậu nghe một giọng nói yếu ớt vang lên. Mặc cho đầu dây bên kia có phải là Gia Hân hay một ai khác đi chăn nữa thì cậu cũng cảm thấy lo lắng vì cậu biết rằng đó chính là chị mình.
Cậu vội vàng đáp trả sau lời nói kia: "Chị bị làm sao vậy?"
Gia Hân trả lời lời bài vẫn như thế: "Chị đang nằm trong bệnh viện, em có thể đến thăm chị được không?"
Nghe tin chị mình bị bệnh Thiên Mạc rất lo lắng nhưng khi nhìn qua Sở Nhi cậu lại im lặng mà tắt máy thật nhanh. Cậu không muốn vướng víu gì đến người phụ nữ đã khiến cậu và Sở Nhi phải sống một cuộc sống như thế này.
Sở Nhi nhìn thấy sắc mặt của cậu căng thẳng: "Anh làm sao thế?"
Thiên Mạc trả lời không có gì sau đó lặng lẽ bước vào trong nhà. Vào trong nhà anh vào phòng ngủ để chiếc điện thoại trêи bàn.
Anh một lúc anh ngủ say tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, Sở Nhi thấy anh không trả y liền bước vào đánh thức anh dậy.
Nhưng thấy anh ngủ ngon quá nên thôi.
Sở Nhi nhìn dòng chữ Gia Hân hiểu thị trêи điện thoại mà do dự bắt mấy, cô muốn xem thử người đàn bà nham hiểm này muốn gì tiếp theo. Nhưng không ngờ lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt. Cô bắt đầu mềm lòng sau một hồi lâu không ai trả lời đầu dây bên kia đã tắt mấy.
Sở Nhi im lặng suy nghĩ mà đưa mắt nhìn Thiên Mạc, cô cảm thấy tội cho Gia Hân nhưng lại thấy kinh tởm chị ta. Nhưng dù gì thì Thiên Mạc cũng là em trai của chị ta thế nên cô đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được quyết định.
Sẽ khuyên anh về chăm sóc cho chị ta rồi tất cả mọi chuyện sẽ tính sau.
Nên luôn tìm mọi cách để bắt bẻ cô, khiến cho Thiên Mạc phải hiểu lầm cô. Hồi mới vừa đặt chân vào căn nhà này. Cô đã bị những lời cay nghiệt của Gia Hân làm tổn thương. Nhưng may sao có Thiên Mạc nói giúp còn không thì hai người đã đối đầu với nhau một trận rồi.
Cô cười tươi như hoa đứng tại lang can mà nhìn mọi cảnh vật xung quanh, tất cả được bao bọc bởi một vườn hoa. Mang theo cơn gió của biển lùa vào nó trông thật mát mẻ và dễ chịu.
Từ lang can này hai người có thể ngắm mặt trời mọc và lặn mỗi ngày, có thể ôm ấp nhau nói những lời ngọt ngào với nhau. Cuộc sống thật yên bình khi chỉ có hai người ở trêи lan can này.
Không những vậy sau khi đi qua cách cửa của lan can, là một căn nhà sang trọng kèm theo tất cả những vật dụng được tỉ mỉ thu xếp ngăn nắp. Đây chính là căn nhà mà anh và cô đã mua cách đây 2 tháng trước.
Hai tháng trước vì biết cô lúc nào cũng phải chịu áp lực với chị gái của mình, nên Thiên Mạc quyết tâm từ bỏ căn biệt thự của mình đang sống mà mua cho anh và cô một căn nhà nhỏ gần biển.
Cô cũng không biết điều này, cho đến khi anh dẫn cô đến đây Sở Nhi liền bị bất ngờ của anh là cho phát cuồng lên. Cô ôm chặt anh lại mà hôn lên đôi môi của anh. Thật ra thì cô rất là thích một căn nhà như vậy.
Ở trong căn nhà này anh rất ấm áp và ân cần lúc nào cũng xuống bếp nấu ăn cho cô, khi đi làm về. Cô thật ra cũng không biết nấu ăn là gì nên cứ dựa dẫm vào anh. Cứ nghĩ thế cuộc sống của cô điều phụ thuộc vào anh được anh nương chiều đến hư hỏng rồi.
Cô đang suy nghĩ những chuyện hạnh phúc mà anh luôn làm cho mình, cô không thể nào kìm chế được cảm xúc khuôn mặt của cô đã trở nên đỏ ửng. Cô còn cười tươi như hoa. Đang suy nghĩ một hồi lâu tiếng chuông cửa vang lên.
Cô biết rằng anh đã về nên vội vàng chạy xuống mở cửa cho anh. Mở cửa ra anh đưa ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô khuôn mặt đã đỏ ngầu thấy vậy cô hỏi:
"Có phải anh đã uống rượu phải không?"
Thiên Mạc mỉm cười đi loạng choạng đến ôm chặt vợ của mình lại mà nói: "Anh uống nhưng chưa có say, anh vẫn còn tỉnh táo mà hay bây giờ chúng ta lên giường vui vẻ nhé?"
Sở Nhi nghe những câu này cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô chưa từng thất bộ dạng của anh lúc này còn mở miệng muốn đưa cô lên giường nữa chứ? Sở Nhi lúc này từ chối:
"Thôi hôm nay em mệt lắm không muốn đau, anh lên phòng thay đồ rồi đi ngủ đủ!"
Anh bậc cười nhìn cô đằng đằng sát khí bỏ đi, không biết tại sao cô lại như vậy. Chắc có lẽ là anh đã sai vì đã uống say mà còn nói chuyện như một tên ɖâʍ đãng với cô. Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi chạy đến ôm chặt sau bụng cô.
"Anh xin lỗi anh sẽ không bao giờ ăn nói như vậy nữa đâu! Vợ đừng giận anh..."
Sở Nhi quay lại nhìn chằm chằm vào anh không biết hôm nay anh có bị làm sao không nữa, sao lại khóc thế kia cô ôm chặt anh lại mà nói:
"Không sao đâu vợ không giận về chuyện đó đâu, được rồi để vợ dìu chồng lên phòng nha!"
Sở Nhi dìu Thiên Mạc đang say mà nước mắt cứ rưng rưng như một đứa trẻ về phòng, cô đưa anh lên giường cởi dày sau đó lấy nước lâu người cho anh. Cô thở dài nhìn anh đã ngủ say mà đưa đôi môi của mình hôn lên môi của anh.
Sở Nhi nằm bên cạnh anh mong rằng hạnh phúc này sẽ được kéo dài mãi mãi, bởi vì khi nhìn thấy anh như vậy cô liền cảm thấy rất cô đơn không phải lúc nào anh cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô sao.
Sở Nhi lúc này bước ra ngoài, cô mở cánh cửa phòng ra, rồi lại tiến đến chiếc lan can lúc nãy cô thẫn thờ nhìn xa xăm những cơn gió thổi qua khiến tóc cô bay nhẹ nhàng. Cô lại cảm thấy cô đơn đang ùa về. Từ ngày lấy anh cô cũng chưa một lần nào được nhìn thấy cha được trở về nhà bỗng chốc cô lại nhớ đến nhà của mình.
Cô nhớ cuộc sống giàu sang xa hoa kia, nhưng rồi bây giờ cô đã thật sự thay đổi vì anh mà có thể làm tất cả ngay cả sống một cuộc sống bình thường không quan tâm đến mọi thứ ngoài kia. Đang suy nghĩ bỗng anh bước ra lan can từ lúc nào không hay.
Anh đưa mắt nhìn cô một hồi biết cô đang buồn mà đến ôm chặt cô: "Em sao thế? Sao lại khóc?" Cô im lặng không trả lời sau đó đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt kia mà nói:
"Em không sao cả chẳng qua là bụi bay vào mắt mà thôi..."
Anh ôm chặt lấy cô trong khi gió biển không ngừng thổi, thủy chiều đang dần dâng lên anh hôn lên trán của cô mà nói: "Em yên tâm anh sẽ không bao giờ làm em buồn, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em mãi mãi chăm sóc cho em. Anh sẽ không để một ai làm tổn thương em ngay cả chị gái anh cũng vậy!"
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, anh mặc dù vẫn muốn ôm chặt cô lại, nhưng Sở Nhi đã chủ động buông anh ra. Mặc kệ cho sự hụt hẫng của anh cô vẫn cố gắng điềm tĩnh nói:
"Anh nghe điện thoại đi"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô không nói một lời nào, cũng không hề bắt mấy mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Thấy anh quá chủ động cô sợ anh sẽ làm những chuyện tiếp theo theo hối thúc anh mau nghe điện thoại đi.
Thiên Mạc tính bắt mấy nhưng đầu dây bên kia lại là chị của anh, anh sững sờ một lúc nhìn Sở Nhi rồi bắt mấy. Thiên Mạc bắt mấy sắc mặt rất khó coi dường như anh không ưa chị mình thì phải...
Đúng vậy anh luôn không ưa chị ta từ lúc hai người dọn ra khỏi nhà thì anh đã cắt đứt liên hệ với chị ta, bởi vì chị ta mà anh cùng với Sở Nhi mới phải rời khỏi căn nhà đó. Nhưng cả thời gian qua chị ta cứ luôn gọi điện muốn anh trở về nhà.
Anh lạnh lùng bắt mấy mà lắng nghe đầu dây bên kia muốn nói gì, lúc này cậu nghe một giọng nói yếu ớt vang lên. Mặc cho đầu dây bên kia có phải là Gia Hân hay một ai khác đi chăn nữa thì cậu cũng cảm thấy lo lắng vì cậu biết rằng đó chính là chị mình.
Cậu vội vàng đáp trả sau lời nói kia: "Chị bị làm sao vậy?"
Gia Hân trả lời lời bài vẫn như thế: "Chị đang nằm trong bệnh viện, em có thể đến thăm chị được không?"
Nghe tin chị mình bị bệnh Thiên Mạc rất lo lắng nhưng khi nhìn qua Sở Nhi cậu lại im lặng mà tắt máy thật nhanh. Cậu không muốn vướng víu gì đến người phụ nữ đã khiến cậu và Sở Nhi phải sống một cuộc sống như thế này.
Sở Nhi nhìn thấy sắc mặt của cậu căng thẳng: "Anh làm sao thế?"
Thiên Mạc trả lời không có gì sau đó lặng lẽ bước vào trong nhà. Vào trong nhà anh vào phòng ngủ để chiếc điện thoại trêи bàn.
Anh một lúc anh ngủ say tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, Sở Nhi thấy anh không trả y liền bước vào đánh thức anh dậy.
Nhưng thấy anh ngủ ngon quá nên thôi.
Sở Nhi nhìn dòng chữ Gia Hân hiểu thị trêи điện thoại mà do dự bắt mấy, cô muốn xem thử người đàn bà nham hiểm này muốn gì tiếp theo. Nhưng không ngờ lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt. Cô bắt đầu mềm lòng sau một hồi lâu không ai trả lời đầu dây bên kia đã tắt mấy.
Sở Nhi im lặng suy nghĩ mà đưa mắt nhìn Thiên Mạc, cô cảm thấy tội cho Gia Hân nhưng lại thấy kinh tởm chị ta. Nhưng dù gì thì Thiên Mạc cũng là em trai của chị ta thế nên cô đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được quyết định.
Sẽ khuyên anh về chăm sóc cho chị ta rồi tất cả mọi chuyện sẽ tính sau.
Bình luận facebook