Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67-68
Chương 67: Thanh Mai Trúc Mã (8)
Người đàn ông này, thoạt nhìn thì ưu nhã như vậy, nhưng khóe môi lại cố tình vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo khiến lòng người run lên.
“Du Thận Khanh vì bảo vệ Tân Hoành đã gây ra tiếng động rất lớn, không ít bác sĩ y tá đều biết chuyện này, nói cách khác, lúc Du Thận Khanh tử vong, số người chứng kiến tại hiện trường là không ít. Ta thật không hiểu tại sao Tân tiên sinh lại giấu nhẹm chuyện hôm đó, cô ấy cũng là con gái của ông mà, tại sao ông có thể độc ác, để cho cô ấy chịu uất ức lớn như vây?”
Dịch Tân giống như chỉ kể lại một chuyện cũ, nhưng chỉ có anh mới hiểu, anh thật sự nổi giận. Anh hung hăng nắm chặt tay, trên nắm đấm đã nổi đầy gân xanh.
Trầm Ngôn liền hiểu rõ, cho dù chuyện ngày hôm qua không xảy ra, Hạ Tiểu Đông nhất định phải chết! Hắn chỉ đuổi hắn ra khỏi Tân gia, nhưng người kia sẽ không làm vậy. Bởi người phụ nữ của Dịch Tân, ngoại trừ bản thân anh ta, không có bất cứ kẻ nào có thể động chạm tới hay bắt nạt. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tối qua, Trầm Ngôn cũng thấy không đành lòng, chứ đừng nói đến Dịch Tân.
Người đẹp muốn đến bên Dịch Tân vô số, nhưng anh lại cứng rắn cưới cô; anh cũng không cho cô cơ hội lựa chọn, mà giao tất cả của mình cho cô. Trầm Ngôn có cảm giác mãnh liệt rằng, lần gặp mặt này, có lẽ chưa phải kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Tân Hoành bị hai đợt chuông điện thoại liên tiếp đánh thức. Lần thứ nhất là chuông tin nhắn, cô cố tình bỏ qua, không ngờ sau đó chuông lại vang lên, bất khuất không ngừng.
Tân Hoành chợt tỉnh hẳn, mở mắt đứng dậy nhìn xung quanh. Quả nhiên, anh không ở đây. Nếu có anh ở đây thì đã không cho phép chuông điện thoại vang lên quấy nhiễu giấc ngủ của cô như thế, hẳn anh đã ném điện thoại đi rồi.
Cô có chút hoang mang cầm lấy điện thoại, người gọi là Điền Tĩnh. Điền Tĩnh đọc báo, biết được hôm qua đã xảy ra chuyện lớn với cô, liền muốn gặp mặt, xác nhận xem cô có khỏe mạnh không, bất chấp mình đang trong thời kỳ tân hôn.
Sau khi hắt hơi liên tiếp mấy cái, cô mới xem tin nhắn, người gửi là Trầm Ngôn.
“ Tiểu Nhị, chúng ta gặp mặt một chút, anh có chuyện cần nói.”
Tân Hoành đọc tin nhắn rồi khẽ cau mày, suy nghĩ trong 30 giây, rồi cắn răng rời giường, mặc quần áo. Sau khi ngủ một giấc, cô cảm thấy càng lạnh hơn, đành bọc mình trong lớp quần áo kín mít mới dám ra cửa. Lúc bác quản gia nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, cô mặc cứ như đến đến Nam Cực trú đông vậy, nhanh chóng bình tĩnh, ông cố tự nhiên nói,
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói rất nhanh sẽ trở về, dặn cô ở nhà đợi ngài ấy.”
Tân Hoành khẽ mỉm cười, “ Không sao, cháu đi một chút rồi về, không chừng trên đường về còn gặp được anh ấy cũng nên.”
Tân Hoành vốn muốn trấn an quản gia nên mới nói vậy, nhưng nghĩ lại chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu.
Chương 68: Thanh Mai Trúc Mã (9)
Lúc Tân Hoành đến, Trầm Ngôn đang từ từ uống trà. Trầm Ngôn là một người đàn ông ôn hòa nho nhã, trái ngược hẳn với Dịch Tân. Dịch Tân cũng cho người ta ảo giác dịu dàng này, nhưng phần lớn chỉ trong lúc tán tỉnh phong lưu, anh tuyệt đối là kẻ bá đạo, không cho phép người khác trái ý mình.
Trầm Ngôn mới thật sự là người ôn nhu, trong ánh mắt anh luôn là sự bao dung, bình thản, sự bao dung đó sẽ không phân biệt người là ai, trong trường hợp nào, anh luôn là người nhường nhịn, lễ độ. Trong quá khứ, anh cũng luôn công bằng như vậy khi đối xử với Tân Hoành, Tân Giác. Vốn là chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng lúc đó, Tân Hoành là vị hôn thê của anh, chứ không phải Tân Giác. Mà nay, Tân Giác là vợ anh, còn Tân Hoành cùng anh đã chẳng còn dây dưa. Thân phận bất đồng, ý nghĩa cũng chênh lệch quá xa, nhưng, tại sao thái độ của anh với Tân Hoành, Tân Giác lại như vậy?
Đây vẫn là vấn đề Tân Hoành không hiểu được, cũng bởi vậy trong lòng cô sinh ra cảm giác bài xích với anh. Trầm Ngôn thấy cô đến, nụ cười dịu dàng chợt cứng đờ,
“Em bị bệnh?”
Tân Hoành cười nhạt, “Bị nhiễm chút gió thôi.”
Nói xong, cô cũng không khách khí ngồi xuống đối diện Trầm Ngôn
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe cô nói vậy, miệng Trầm Ngôn khô khốc, “Hai năm không gặp, em vẫn như vậy, vẫn luôn không kiên nhẫn. Hay là, bởi anh không phải hắn, cho nên em không nguyện dừng chân?”
Tân Hoành cười khẽ, ý vị sâu xa nhìn Trầm Ngôn, “Trầm Ngôn, tôi không biết trước kia khi chúng ta còn ở bên nhau, anh với Tân Giác có nói chuyện mập mờ như thế này không, và cô ta có nhắc nhở gì đó với anh không; nhưng hiện tại, tôi phải nhắc nhở anh, anh đã kết hôn, không nên mập mờ ám hiệu với những người phụ nữ khác, đó chính là sự tôn trọng cơ bản nhất với vợ của mình.”
Trầm Ngôn nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô. Không khí đột nhiên trở nên khác thường, không phải lúng túng, nhưng lại khiến Tân Hoành phiền não. Nghĩ đến nguyên nhân gặp mặt hôm nay, thanh âm của cô mềm nhũn.
“Tối hôm qua… Thật sự xin lỗi… Là tôi nhất thời mất lý trí.”
Trầm Ngôn cười tự giễu, nhìn thẳng cô, nói từng chữ một, “ Anh tình nguyện, cái tát đó, là em oán trách anh.”
Nhưng em oán trách anh sao? Không có, trong hai năm qua nếu không phải Tân Giác luôn quấn lấy em, có lẽ em đã quên anh rồi. Đối với anh, đau lòng nhất không phải vì em oán anh, không phải vì em hận anh, mà là em sẽ không để tâm đến anh, sau đó dần quên anh.
Nghe anh nói, tay đang bưng chén trà liền đặt xuống. Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, “Oán sao? Vẫn có một chút. Năm đó bà ngoại chết, tôi như muốn điên mất, không chỉ một lần tôi nói với các người, chuyện phanh xe của tôi bị phá hỏng không thể không liên quan đến Hạ Tiểu Đông. Các người muốn có bằng chứng, tôi phải tìm đâu ra bằng chứng chứ? Không có bằng chứng, các người không tin tôi, còn nhốt tôi lại. Ha ha, tôi như bệnh nhân tâm thần bị các người nhốt trong đại trạch Tân gia, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, mỗi ngày chỉ có thể đau đớn đến điên cuồng, mặc cho vết thương càng đau.”
Người đàn ông này, thoạt nhìn thì ưu nhã như vậy, nhưng khóe môi lại cố tình vẽ lên một nụ cười lạnh lẽo khiến lòng người run lên.
“Du Thận Khanh vì bảo vệ Tân Hoành đã gây ra tiếng động rất lớn, không ít bác sĩ y tá đều biết chuyện này, nói cách khác, lúc Du Thận Khanh tử vong, số người chứng kiến tại hiện trường là không ít. Ta thật không hiểu tại sao Tân tiên sinh lại giấu nhẹm chuyện hôm đó, cô ấy cũng là con gái của ông mà, tại sao ông có thể độc ác, để cho cô ấy chịu uất ức lớn như vây?”
Dịch Tân giống như chỉ kể lại một chuyện cũ, nhưng chỉ có anh mới hiểu, anh thật sự nổi giận. Anh hung hăng nắm chặt tay, trên nắm đấm đã nổi đầy gân xanh.
Trầm Ngôn liền hiểu rõ, cho dù chuyện ngày hôm qua không xảy ra, Hạ Tiểu Đông nhất định phải chết! Hắn chỉ đuổi hắn ra khỏi Tân gia, nhưng người kia sẽ không làm vậy. Bởi người phụ nữ của Dịch Tân, ngoại trừ bản thân anh ta, không có bất cứ kẻ nào có thể động chạm tới hay bắt nạt. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tối qua, Trầm Ngôn cũng thấy không đành lòng, chứ đừng nói đến Dịch Tân.
Người đẹp muốn đến bên Dịch Tân vô số, nhưng anh lại cứng rắn cưới cô; anh cũng không cho cô cơ hội lựa chọn, mà giao tất cả của mình cho cô. Trầm Ngôn có cảm giác mãnh liệt rằng, lần gặp mặt này, có lẽ chưa phải kết thúc, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Tân Hoành bị hai đợt chuông điện thoại liên tiếp đánh thức. Lần thứ nhất là chuông tin nhắn, cô cố tình bỏ qua, không ngờ sau đó chuông lại vang lên, bất khuất không ngừng.
Tân Hoành chợt tỉnh hẳn, mở mắt đứng dậy nhìn xung quanh. Quả nhiên, anh không ở đây. Nếu có anh ở đây thì đã không cho phép chuông điện thoại vang lên quấy nhiễu giấc ngủ của cô như thế, hẳn anh đã ném điện thoại đi rồi.
Cô có chút hoang mang cầm lấy điện thoại, người gọi là Điền Tĩnh. Điền Tĩnh đọc báo, biết được hôm qua đã xảy ra chuyện lớn với cô, liền muốn gặp mặt, xác nhận xem cô có khỏe mạnh không, bất chấp mình đang trong thời kỳ tân hôn.
Sau khi hắt hơi liên tiếp mấy cái, cô mới xem tin nhắn, người gửi là Trầm Ngôn.
“ Tiểu Nhị, chúng ta gặp mặt một chút, anh có chuyện cần nói.”
Tân Hoành đọc tin nhắn rồi khẽ cau mày, suy nghĩ trong 30 giây, rồi cắn răng rời giường, mặc quần áo. Sau khi ngủ một giấc, cô cảm thấy càng lạnh hơn, đành bọc mình trong lớp quần áo kín mít mới dám ra cửa. Lúc bác quản gia nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, cô mặc cứ như đến đến Nam Cực trú đông vậy, nhanh chóng bình tĩnh, ông cố tự nhiên nói,
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói rất nhanh sẽ trở về, dặn cô ở nhà đợi ngài ấy.”
Tân Hoành khẽ mỉm cười, “ Không sao, cháu đi một chút rồi về, không chừng trên đường về còn gặp được anh ấy cũng nên.”
Tân Hoành vốn muốn trấn an quản gia nên mới nói vậy, nhưng nghĩ lại chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu.
Chương 68: Thanh Mai Trúc Mã (9)
Lúc Tân Hoành đến, Trầm Ngôn đang từ từ uống trà. Trầm Ngôn là một người đàn ông ôn hòa nho nhã, trái ngược hẳn với Dịch Tân. Dịch Tân cũng cho người ta ảo giác dịu dàng này, nhưng phần lớn chỉ trong lúc tán tỉnh phong lưu, anh tuyệt đối là kẻ bá đạo, không cho phép người khác trái ý mình.
Trầm Ngôn mới thật sự là người ôn nhu, trong ánh mắt anh luôn là sự bao dung, bình thản, sự bao dung đó sẽ không phân biệt người là ai, trong trường hợp nào, anh luôn là người nhường nhịn, lễ độ. Trong quá khứ, anh cũng luôn công bằng như vậy khi đối xử với Tân Hoành, Tân Giác. Vốn là chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng lúc đó, Tân Hoành là vị hôn thê của anh, chứ không phải Tân Giác. Mà nay, Tân Giác là vợ anh, còn Tân Hoành cùng anh đã chẳng còn dây dưa. Thân phận bất đồng, ý nghĩa cũng chênh lệch quá xa, nhưng, tại sao thái độ của anh với Tân Hoành, Tân Giác lại như vậy?
Đây vẫn là vấn đề Tân Hoành không hiểu được, cũng bởi vậy trong lòng cô sinh ra cảm giác bài xích với anh. Trầm Ngôn thấy cô đến, nụ cười dịu dàng chợt cứng đờ,
“Em bị bệnh?”
Tân Hoành cười nhạt, “Bị nhiễm chút gió thôi.”
Nói xong, cô cũng không khách khí ngồi xuống đối diện Trầm Ngôn
“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe cô nói vậy, miệng Trầm Ngôn khô khốc, “Hai năm không gặp, em vẫn như vậy, vẫn luôn không kiên nhẫn. Hay là, bởi anh không phải hắn, cho nên em không nguyện dừng chân?”
Tân Hoành cười khẽ, ý vị sâu xa nhìn Trầm Ngôn, “Trầm Ngôn, tôi không biết trước kia khi chúng ta còn ở bên nhau, anh với Tân Giác có nói chuyện mập mờ như thế này không, và cô ta có nhắc nhở gì đó với anh không; nhưng hiện tại, tôi phải nhắc nhở anh, anh đã kết hôn, không nên mập mờ ám hiệu với những người phụ nữ khác, đó chính là sự tôn trọng cơ bản nhất với vợ của mình.”
Trầm Ngôn nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô. Không khí đột nhiên trở nên khác thường, không phải lúng túng, nhưng lại khiến Tân Hoành phiền não. Nghĩ đến nguyên nhân gặp mặt hôm nay, thanh âm của cô mềm nhũn.
“Tối hôm qua… Thật sự xin lỗi… Là tôi nhất thời mất lý trí.”
Trầm Ngôn cười tự giễu, nhìn thẳng cô, nói từng chữ một, “ Anh tình nguyện, cái tát đó, là em oán trách anh.”
Nhưng em oán trách anh sao? Không có, trong hai năm qua nếu không phải Tân Giác luôn quấn lấy em, có lẽ em đã quên anh rồi. Đối với anh, đau lòng nhất không phải vì em oán anh, không phải vì em hận anh, mà là em sẽ không để tâm đến anh, sau đó dần quên anh.
Nghe anh nói, tay đang bưng chén trà liền đặt xuống. Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, “Oán sao? Vẫn có một chút. Năm đó bà ngoại chết, tôi như muốn điên mất, không chỉ một lần tôi nói với các người, chuyện phanh xe của tôi bị phá hỏng không thể không liên quan đến Hạ Tiểu Đông. Các người muốn có bằng chứng, tôi phải tìm đâu ra bằng chứng chứ? Không có bằng chứng, các người không tin tôi, còn nhốt tôi lại. Ha ha, tôi như bệnh nhân tâm thần bị các người nhốt trong đại trạch Tân gia, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, mỗi ngày chỉ có thể đau đớn đến điên cuồng, mặc cho vết thương càng đau.”
Bình luận facebook