Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119-120
Chương 119: Sẽ Bị Thương, Sẽ Cự Tuyệt (1)
Bị đụng đất đau đớn cũng không xảy ra, thân thể rơi vào vòng ôm quen thuộc trong ngực. Chỉ là, tâm cũng rất thương. Tang Nhuế thậm chí mắt không nhìn thẳng cô, chỉ ném gò má lãnh tuyệt cho cô. Tân Hoành ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy trong mắt hơi nước dần dần lên, cả người Tang Nhuế trong tầm mắt liền bắt đầu mơ hồ.
Trong không khí, lại càng thêm căng thẳng.* Vốn là, là hai nhà Mạc Phương cùng Dịch gia giằng co. Hiện tại, Dịch Tân một thân lạnh lẽo, đối mặt với sự dứt khoát của Tang Nhuế. Trong không khí căng thẳng, ngưng trệ bức người.
“Ha ha ha.”
Trong phòng, lại có giọng cười nhạo, Mạc Tương Đằng nhìn Tân Hoành, cười đến giả dối lại giễu cợt, “Du tiểu thư, không, Dịch thiếu phu nhân, uổng cho ta còn tưởng rằng cô sự can đảm hơn người, cô từ trong tay của ta chạy trốn, lúc nói dối có thể nói là can đảm lại cẩn trọng. Chỉ là lúc này, lại dám làm không dám chịu rồi hả ? Một mình cô chạy trốn đem nha đầu Tang Gia kia vứt bỏ rất dứt khoát, lúc này vẫn còn muốn trở về làm bộ làm tịch, cũng không ghét bỏ lòng người?”
Mạc Tương Đằng một phen Lửa Đỏ Thêm Dầu, nói xong nhất thời trong tim Tân Hoành vừa khổ vừa đau, phản ứng khó khăn, lại nghe được một tiếng súng vang len, tâm, bỗng nhiên nặng nề giật mình. Một tiếng súng kia, gần ở bên tai.
“Đừng!”
Cô theo bản năng huơ tay ra, tay cũng đang ở trong không khí, bị một
bàn tay ấm áp thậy chặt bao lấy.
“Đừng sợ, đây là em nằm mơ, anh ởnơinày.” Bên tai, là âmthanh đàn ông khàn khàn lại thương tiếc, thân thể đã bị người khác ôm lấy, lọt vào trong vòng ôm an toàn quen thuộc, cái trán, mặt, liên tiếp rơi xuống những nụ hôn, xen lẫn dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan, không có việc gì, không sao.”
Lúc này Tân Hoành mới ở trong ngực người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, thấy trong phòng, một chiếc chao đèn bằng vải lụa mờ mờ, lúc này cũng còn là buổi tối.
“Dịch Tân, làm thế nào Tang Nhuế sẽ không tha thứ cho em.” Cô vô dụng nhìn anh, ở trong lòng anh tuyệt vọng lắc đầu, “Anhkhông nhìn thấy cô ấy lúc hướng về phía Mạc Tương Đằng nổ súng ánh mắt tuyệt vọng như vậy, quyết tuyệt như vậy, lại khổ sở như vậy, em liền hiểu rõ cô ấy thật hận, cô ấy hận Phương Vũ, hận Mạc Tương Đằng, cô ấy cũng hận… em!”
Sự việc qua đi đã hơn một tuầnn lễ rồi, nhưng Tang Nhuế lúc ấy hướng về phía Mạc Tương Đằng nổsúng, ánh mắt lại như khắc vào trong đầu Tân Hoành, chỉ cần vừa nhắm mắt, là có thể nhìn thấy. Hàng đêm trong mơ, tất cả đều là những suy nghĩ khổ sở, ý muốn ngọc đá cùng vỡ.
Phát súng kia, đúng là bắn Mạc Tương Đằng, nhưng Tân Hoành có cảm giác, phát súng kia đồng thời cũng nhắm ngay Tang Nhuế và cô.
“Dịch Tân, em không nên bỏ cô ấy ấy chạy 1 mình…”
“Nói bậy!” Vốn là người đàn ông dịu dàng ôm cô trongnháy mắt liền lạnh lùng, lạnh đến gần như tàn nhẫn, trách cứ,“Nếu như không có em trì hoãn thời gian, không có em dời đi lực chú ý, em và cô ấy đều sẽ chết!”
Dịch Tân nói tới chỗ này, âm thanh lại vừa lạnh vừa ngoan, chỉ là chỉ có chính anh biết, lúc này trái tim của anh có bao nhiêu yếu ớt, thậm chí yếu ớt liên tục vượt qua mọi chấn động cũng đã vô lực.Chỉ cần vừa nghĩ tới…Vừa nghĩ tới nếu như cô không có chạy trốn, vừa nghĩ tới cô có thể sẽ bị thương, anh cũng cảm giác tâm như là bị người cầm răng cưa ở hung hăng mài một lần lại một lần, đau đến máu thịt be bét, lại muốn sống không được, muốn chết không xong. Vội vàng đem cô hướng thân thể của mình vòng càng gần, nụ hôn, lần nữa rơi vào trên mặt của cô. Lại một đường tìm được môi của cô, gần như hốt hoảng ngậm, mút. Cuốn lấy lưỡi của cô, cùng với cô triền miên.
“Emkhông có sai, là em cứu cô ấy.”
Một bên anh vội vàng hôn cô, vừa hàm hàm hồ hồ khuyên cô an lòng, “Không có em, cô ấy đã chết.”
“Thật may là, Tân Hoành, Tân Hoành, thật may là em chạy…”
Anh là nói với cô,nhưng cũng là nói với mình. Cô khôngbiết, chuyện mặc dù đã qua, chỉ làlúc nào cũng hồi tưởng không bỏ được cũng không chỉ một mình cô, thậm chí còn có ngườiđàn ông nhìn như sấm vang chớp giật, lạnh lùng cứng rắn như vậy,một người đàn ông thôbạo như vậy, cũng thường thường không nhịn được trong mắt lóe lên… Hình ảnh cô bịthương, thậm chí hình ảnh chịu nhục. Sau đó, tâm, liền co rút lại, ép cả người anh cơ hồ điêncuồng, điên cuồng đi ôm cô, hôn cô, yêu cô. Chỉ có dùng thân thể của mình đi cảm giác nhiệtđộ của cô, tim của anh, mới có thể an ổn.
Anh điên cuồng vừa nóng bỏng hôn cô, cô khẽ híp mắt, có chút hoảng hốt chịu đựng. Ngón tay đẩy ra sợi tơ quần ngủ bên hông của cô, bàn tay dán thân thể của cô tỉ mỉ vuốt ve, ở trên da thịt của cô dao động, nghe được cô hơi rên rỉ. Anh cúi đầu, lại đem thanh âm ngâm nga toàn bộ nuốt vào trongmiệng. Động tác trên tay đi xuống, đã đi tới chỗ kín của cô. Cách lớp vải tinh tế, vuốt ve qua lại, hài lòng cảm giác thân thể của cô khẽ phát run, đầu ngón tay đã dính vào ướt át ấm áp. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay kéo xuống quần cô. Tay lại bỗng nhiên bị gắp gao kẹp ở giữa hai chân cô, thân thể của cô run rẩy knh người. Trong lòng anhhung hăng trầm xuống, giươngmắt quả thật thấy cô khẽ hoảng hốt rồi tại chân chân thậtthật khước từ ánh mắt của anh. Cô hướng về phía anh, cẩn thận gần như cầu xin lắc đầu.
Đau lòng, nhất thời tột đỉnh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn qua trán của cô, “Được, không làm.” Chịu đựng thân thể nóng rực cơ hồ nổ tung bành trướng, chỉ một tay ôm cô, một cái tay khác đem quần cô kéo về, lại đem quần cô mặc lại cẩn thận. Đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, vuốt ve mặt cô, “Ngoan, ngủ đi, anh ôm em.’
Cả người Tân Hoành ở trong lòng anh không có phản ứng, chỉ là chậm rãi đem mắt nhắm lại. Không lâu sau, cô liền ở trong lòng anh an tâm ngủ. Để lại anh hạ thân nóng rực cứng rắn như cũ, khổ sở, nhưng cố nhịn xuống. Cúi đầu, lần nữa cẩn thận ở trên môi của cô trằn trọc một phen, lúc này mới xuống giường, hướng phòng tắm đi. Mở ra nước lạnh, trực tiếp hướng trên người mình xả, bị cô khơi hỏa.
Cô cự tuyệt anh.
Trong quá khứ, Tân Hoành chưa từng cự tuyệt Dịch Tân.
Chương 120: Sẽ Bị Thương, Sẽ Cự Tuyệt (2)
Trong quá khứ, Tân Hoành chưa từng cự tuyệt Dịch Tân.
Lúc ban đầu, hôn nhân cùng với anh, cô vẫn luôn làm tròn bổn phận đối với anh. Anh cầu hoan, cô luôn đáp ứng. Chỉ là anh bất mãn, anh buộc cô hướng cô thẳng thắn, cuối cùng cùng với tâm ý của cô, sau đó, cô cùng anh vui mừng yêu đương, dĩ nhiên là ngàn tình vạn nguyện.* Chỉ là lúc này, mặc dù cô không có nói, nhưng anh biết, cô đem mình hoàn toàn giao cho anh, thế nhưng anh lại để cho cô bị thương. Trong lòng cô có thương tích, đối với anh, cô liền sẽ không thuyết phục được mình. Từ ngày đó về trước, cô cùng anh không còn có từng có một bước cuối cùng.
Lúc này trong lòng cô tâm tình phức tạp, bởi vì Phương gia, bởi vì Tang Nhuế. Anh ôm cô hôn thì cô sẽ hướng trong ngực anh dựa vào. Nhìn anh cho ra, cô đối với anh, trong lòng cũng là khát vọng. Chỉ là mỗi lần đến tối, cô lại kịch liệt bài xích. Anh không phải là không thể dùng sức mạnh được, chỉ cần anh nhẹ dùng chút thủ đoạn, cô nhất định sẽ mềm nhũn ở phía dưới mặc anh, ta cần ta cứ lấy.
Nhưng, anh như cũ không có, anh không bỏ được. Không bỏ được thấy trong ánh mắt cô có một chút xíu lo lắng cùng giãy giụa. Anh biết, cô bị thương. Nghê tranh trở lại. Lấy phương thức chấn động như vậy xông vào tầm mắt cô.
Lúc này đã sắp đến cuối năm, mùa đông rồi, hệ thống cung cấp nước lạnh lẽo thấu xương, xối trên người anh, thế nhưng anh lại bất động như cũ. Bên môi, là nụ cười tự giễu. Tân Hoành, cô… Lúc ấy thấy bộ trang sức ngọc lục bảo đồ kia thì phải là loại cảm giác này thôi—— bị nước lạnh lẽo thấu xương hất xuống đầu.
Lạnh thấu xương.
Cô lúc ấy đối với anh chắc phải là vừa oán vừa hận, chỉ là cô liền oán hận cũng không kịp, liền lại bị người bắt đi. Mắt thấy Tang Nhuế vì cô bị thương, cô kinh hoảng, Cửu Tử Nhất Sinh liều mạng bảo vệ mình cùng Tang
Nhuế.
Trong lúc cô lo lắng sợ hãi, anh ở đâu?
Anh và Nghê Tranh ở chung một chỗ hào hứng đi lấy đồ trang sức vốn thuộc về cô. Chuyện của Tang Nhuế, để cho trong lòng cô bi khổ (bi thương, khổ sở), thậm chí làm cô không có thời gian nhớ đến việc của anh. Không có thời gian, cũng không phải là quên, chỉ là qua loa xác định nhận thức của mình, sau đó đem quyết định nhớ để trong đáy lòng, mỗi lần anh muốn đối với cô làm chuyện thân mật, trong lòng cô nhận thức liền ép cô kịch liệt bài xích anh.
Cho đến khi nóng rực trên người rút đi, anh mới đem nước lạnh trên người lau đi, đi ra phòng tắm, cẩn thận trở lại bên người cô.
Cô ngủ thiếp đi, chỉ là chân mày trong giấc mộng như cũ rối rắm nhăn lại. Thân thể của mình lạnh lẽo, anh cẩn thận không đi ôm cô, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn mặt cô, “Thật xin lỗi, anh lại để cho em khổ sở.”
Giống như là môi của anh lạnh đến cô, cả người cô dưới môi anh bỗng nhiên co rụt lại. Thân thể không tự chủ được cách xa anh hơn. Trong mắt anh đau xót, lại cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ngày thứ hai, lúc Tân Hoành tỉnh táo vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ là vẫn có thể cảm thấy ánh sáng thật mỏng, cả người chỉ cảm thấy trên mắt đau xót, theo bản năng thì càng hướng trong chăn co lại. Không nghĩ muốn giường, không muốn đối mặt.
“Đã tỉnh rồi hả?”
Bên tai, lại đột nhiên có âm thanh đàn ông, mang theo dịu dàng và khó có được kiên nhẫn. Cô lập tức liền mở mắt ra, hướng bên cạnh nhìn, lại thấy vị trí bên cạnh, một người đàn ông tay nửa chống thân thể lên, trong mắt ẩn tình nhìn cô.
“Anh vẫn còn ở đây?” Cô theo bản năng mở miệng hỏi. Mấy ngày nay, anh giống như cũng rất bận, buổi sáng khi cô tỉnh lại, luôn là đã không thấy anh. Buổi tối cũng trở về tới muộn, chỉ là lúc này chính cô cũng rất mệt mỏi, liền không chờ anh, một mình ngủ. Anh nửa đêm trở lại, tắm rửa xong, liền lên trên giường ôm cô ngủ.
Trong mắt anh nhất thời hiện lên vẻ cứng ngắc, thoáng qua rồi biến mất, lại nhẹ giơ lên ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, “Ừ, chuyện cũng giải quyết gần xong rồi, hôm nay không ra khỏi nhà.”
Tân Hoành nghe, cảm giác ngón tay của anh ở trên mặt cô theo tiết tấu trêu chọc, lại nhìn trong mắt anh hiện vẻ vừa lòng cùng trìu mến, cả người trong chớp mắt lại sợ sệt, một hồi lâu mới nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
Anh cúi đầu, hôn môi của cô một cái, hôn lướt qua một phen, mới nhỏ giọng hỏi thăm, “Rời giường?”
Cô nghe, không nhịn được chân mày nhíu lại, rốt cuộc vẫn phải gật đầu một cái. Gần đây cô thường thường nghĩ, ngày trôi qua thì ra là có thể bình thản như vậy, mỗi một ngày đều đang lặp lại. Tựa như tái diễn trời sáng cùng trời tối, tựa như Tang Nhuế một thời gian dài mỗi ngày đều ở trong sân ngồi xuống thật là tốt, cuộc sống cứ sóng nước chẳng xao động như vậy. Nhưng làm sao lại lại đột nhiên có một đoạn thời gian kia, giống như là đột nhiên tránh thoát ra khỏi quỹ đạo, trở nên liều lĩnh lại tà ác, không chút kiêng kỵ liền đem người trong cuộc sống đảo lộn? Một ngày kia, cũng chính là một đoạn thời gian cô ra cửa ngắn như vậy, tánh mạng của bọn họ liền giống bị một bàn tay tà ác hung hăng bóp một cái, bóp đến vặn vẹo biến hình.
Cô và Dịch Tân, cô và Tang Nhuế. Bây giờ mặc dù nhìn, giống như cuộc sống có vô tận vui vẻ, cái tay kia buông lỏng, tất cả lại trở về hình dáng ban đầu. Nhưng dù sao chuyện xảy ra, ở trong trí nhớ cô đã khắc sâu, sinh mạng làm sao có thể là cùng một dạng đơn giản như vậy đây?
Tựa như Tang Nhuế, hiện tại hơn phân nửa thời gian ngồi ở trong sân, Tân Hoành theo cô, gương mặt cô vẫn là lạnh lẽo. Trong quá khứ, Tang Nhuế chưa bao giờ đối với Tân Hoành như vậy. Hiện tại cô ở trước mặt Tang Nhuế, lại cơ hồ có lẽ đã đem một nụ cười cuối cùng của người kia cũng phá thành mảnh nhỏ.
Thậm chí còn sợ hãi gặp Tang Nhuế, sợ mình sẽ rốt cuộc nhịn không được mà cười. Chỉ là, nên đến thì sẽ đến. Dù sao cũng là cô có lỗi trước, cô luôn là bởi vì cảm xúc của chính mình liên lụy người vô tội, tất cả, nên chính cô đi đối mặt.
Bị Dịch Tân ôm xuống lầu, mới vừa tới cửa cầu thang, liền thấy Tang Nhuế, Phong Dương, Dịch lão đã ở trong đại sảnh.
Dịch lão lúc này đối với Tân Hoành thái độ đã sớm cải thiện thật lớn, nhìn thấy cô, còn hướng về phía cô hòa nhã cười một tiếng, Phong Dương cũng như thường ngày, đối với cô, cũng không có bao nhiêu biến chuyển. Chỉ là Tang Nhuế, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không nguyện sẽ cùng cô chống lại.
Trong lòng Tân Hoành khổ sở, xuống lầu, trước mặt ba người, miễn cưỡng cười nói, “Ông ngoại, Phong Dương, Tang Nhuế.” Tang Nhuế hừ lạnh một tiếng, đầu nghiêng sang một bên. Tân Hoành lúng túng cười khổ, mỗi một ngày bắt đầu, trong lòng chính là loại đau chát này.
Bị đụng đất đau đớn cũng không xảy ra, thân thể rơi vào vòng ôm quen thuộc trong ngực. Chỉ là, tâm cũng rất thương. Tang Nhuế thậm chí mắt không nhìn thẳng cô, chỉ ném gò má lãnh tuyệt cho cô. Tân Hoành ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy trong mắt hơi nước dần dần lên, cả người Tang Nhuế trong tầm mắt liền bắt đầu mơ hồ.
Trong không khí, lại càng thêm căng thẳng.* Vốn là, là hai nhà Mạc Phương cùng Dịch gia giằng co. Hiện tại, Dịch Tân một thân lạnh lẽo, đối mặt với sự dứt khoát của Tang Nhuế. Trong không khí căng thẳng, ngưng trệ bức người.
“Ha ha ha.”
Trong phòng, lại có giọng cười nhạo, Mạc Tương Đằng nhìn Tân Hoành, cười đến giả dối lại giễu cợt, “Du tiểu thư, không, Dịch thiếu phu nhân, uổng cho ta còn tưởng rằng cô sự can đảm hơn người, cô từ trong tay của ta chạy trốn, lúc nói dối có thể nói là can đảm lại cẩn trọng. Chỉ là lúc này, lại dám làm không dám chịu rồi hả ? Một mình cô chạy trốn đem nha đầu Tang Gia kia vứt bỏ rất dứt khoát, lúc này vẫn còn muốn trở về làm bộ làm tịch, cũng không ghét bỏ lòng người?”
Mạc Tương Đằng một phen Lửa Đỏ Thêm Dầu, nói xong nhất thời trong tim Tân Hoành vừa khổ vừa đau, phản ứng khó khăn, lại nghe được một tiếng súng vang len, tâm, bỗng nhiên nặng nề giật mình. Một tiếng súng kia, gần ở bên tai.
“Đừng!”
Cô theo bản năng huơ tay ra, tay cũng đang ở trong không khí, bị một
bàn tay ấm áp thậy chặt bao lấy.
“Đừng sợ, đây là em nằm mơ, anh ởnơinày.” Bên tai, là âmthanh đàn ông khàn khàn lại thương tiếc, thân thể đã bị người khác ôm lấy, lọt vào trong vòng ôm an toàn quen thuộc, cái trán, mặt, liên tiếp rơi xuống những nụ hôn, xen lẫn dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan, không có việc gì, không sao.”
Lúc này Tân Hoành mới ở trong ngực người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, thấy trong phòng, một chiếc chao đèn bằng vải lụa mờ mờ, lúc này cũng còn là buổi tối.
“Dịch Tân, làm thế nào Tang Nhuế sẽ không tha thứ cho em.” Cô vô dụng nhìn anh, ở trong lòng anh tuyệt vọng lắc đầu, “Anhkhông nhìn thấy cô ấy lúc hướng về phía Mạc Tương Đằng nổ súng ánh mắt tuyệt vọng như vậy, quyết tuyệt như vậy, lại khổ sở như vậy, em liền hiểu rõ cô ấy thật hận, cô ấy hận Phương Vũ, hận Mạc Tương Đằng, cô ấy cũng hận… em!”
Sự việc qua đi đã hơn một tuầnn lễ rồi, nhưng Tang Nhuế lúc ấy hướng về phía Mạc Tương Đằng nổsúng, ánh mắt lại như khắc vào trong đầu Tân Hoành, chỉ cần vừa nhắm mắt, là có thể nhìn thấy. Hàng đêm trong mơ, tất cả đều là những suy nghĩ khổ sở, ý muốn ngọc đá cùng vỡ.
Phát súng kia, đúng là bắn Mạc Tương Đằng, nhưng Tân Hoành có cảm giác, phát súng kia đồng thời cũng nhắm ngay Tang Nhuế và cô.
“Dịch Tân, em không nên bỏ cô ấy ấy chạy 1 mình…”
“Nói bậy!” Vốn là người đàn ông dịu dàng ôm cô trongnháy mắt liền lạnh lùng, lạnh đến gần như tàn nhẫn, trách cứ,“Nếu như không có em trì hoãn thời gian, không có em dời đi lực chú ý, em và cô ấy đều sẽ chết!”
Dịch Tân nói tới chỗ này, âm thanh lại vừa lạnh vừa ngoan, chỉ là chỉ có chính anh biết, lúc này trái tim của anh có bao nhiêu yếu ớt, thậm chí yếu ớt liên tục vượt qua mọi chấn động cũng đã vô lực.Chỉ cần vừa nghĩ tới…Vừa nghĩ tới nếu như cô không có chạy trốn, vừa nghĩ tới cô có thể sẽ bị thương, anh cũng cảm giác tâm như là bị người cầm răng cưa ở hung hăng mài một lần lại một lần, đau đến máu thịt be bét, lại muốn sống không được, muốn chết không xong. Vội vàng đem cô hướng thân thể của mình vòng càng gần, nụ hôn, lần nữa rơi vào trên mặt của cô. Lại một đường tìm được môi của cô, gần như hốt hoảng ngậm, mút. Cuốn lấy lưỡi của cô, cùng với cô triền miên.
“Emkhông có sai, là em cứu cô ấy.”
Một bên anh vội vàng hôn cô, vừa hàm hàm hồ hồ khuyên cô an lòng, “Không có em, cô ấy đã chết.”
“Thật may là, Tân Hoành, Tân Hoành, thật may là em chạy…”
Anh là nói với cô,nhưng cũng là nói với mình. Cô khôngbiết, chuyện mặc dù đã qua, chỉ làlúc nào cũng hồi tưởng không bỏ được cũng không chỉ một mình cô, thậm chí còn có ngườiđàn ông nhìn như sấm vang chớp giật, lạnh lùng cứng rắn như vậy,một người đàn ông thôbạo như vậy, cũng thường thường không nhịn được trong mắt lóe lên… Hình ảnh cô bịthương, thậm chí hình ảnh chịu nhục. Sau đó, tâm, liền co rút lại, ép cả người anh cơ hồ điêncuồng, điên cuồng đi ôm cô, hôn cô, yêu cô. Chỉ có dùng thân thể của mình đi cảm giác nhiệtđộ của cô, tim của anh, mới có thể an ổn.
Anh điên cuồng vừa nóng bỏng hôn cô, cô khẽ híp mắt, có chút hoảng hốt chịu đựng. Ngón tay đẩy ra sợi tơ quần ngủ bên hông của cô, bàn tay dán thân thể của cô tỉ mỉ vuốt ve, ở trên da thịt của cô dao động, nghe được cô hơi rên rỉ. Anh cúi đầu, lại đem thanh âm ngâm nga toàn bộ nuốt vào trongmiệng. Động tác trên tay đi xuống, đã đi tới chỗ kín của cô. Cách lớp vải tinh tế, vuốt ve qua lại, hài lòng cảm giác thân thể của cô khẽ phát run, đầu ngón tay đã dính vào ướt át ấm áp. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay kéo xuống quần cô. Tay lại bỗng nhiên bị gắp gao kẹp ở giữa hai chân cô, thân thể của cô run rẩy knh người. Trong lòng anhhung hăng trầm xuống, giươngmắt quả thật thấy cô khẽ hoảng hốt rồi tại chân chân thậtthật khước từ ánh mắt của anh. Cô hướng về phía anh, cẩn thận gần như cầu xin lắc đầu.
Đau lòng, nhất thời tột đỉnh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn qua trán của cô, “Được, không làm.” Chịu đựng thân thể nóng rực cơ hồ nổ tung bành trướng, chỉ một tay ôm cô, một cái tay khác đem quần cô kéo về, lại đem quần cô mặc lại cẩn thận. Đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, vuốt ve mặt cô, “Ngoan, ngủ đi, anh ôm em.’
Cả người Tân Hoành ở trong lòng anh không có phản ứng, chỉ là chậm rãi đem mắt nhắm lại. Không lâu sau, cô liền ở trong lòng anh an tâm ngủ. Để lại anh hạ thân nóng rực cứng rắn như cũ, khổ sở, nhưng cố nhịn xuống. Cúi đầu, lần nữa cẩn thận ở trên môi của cô trằn trọc một phen, lúc này mới xuống giường, hướng phòng tắm đi. Mở ra nước lạnh, trực tiếp hướng trên người mình xả, bị cô khơi hỏa.
Cô cự tuyệt anh.
Trong quá khứ, Tân Hoành chưa từng cự tuyệt Dịch Tân.
Chương 120: Sẽ Bị Thương, Sẽ Cự Tuyệt (2)
Trong quá khứ, Tân Hoành chưa từng cự tuyệt Dịch Tân.
Lúc ban đầu, hôn nhân cùng với anh, cô vẫn luôn làm tròn bổn phận đối với anh. Anh cầu hoan, cô luôn đáp ứng. Chỉ là anh bất mãn, anh buộc cô hướng cô thẳng thắn, cuối cùng cùng với tâm ý của cô, sau đó, cô cùng anh vui mừng yêu đương, dĩ nhiên là ngàn tình vạn nguyện.* Chỉ là lúc này, mặc dù cô không có nói, nhưng anh biết, cô đem mình hoàn toàn giao cho anh, thế nhưng anh lại để cho cô bị thương. Trong lòng cô có thương tích, đối với anh, cô liền sẽ không thuyết phục được mình. Từ ngày đó về trước, cô cùng anh không còn có từng có một bước cuối cùng.
Lúc này trong lòng cô tâm tình phức tạp, bởi vì Phương gia, bởi vì Tang Nhuế. Anh ôm cô hôn thì cô sẽ hướng trong ngực anh dựa vào. Nhìn anh cho ra, cô đối với anh, trong lòng cũng là khát vọng. Chỉ là mỗi lần đến tối, cô lại kịch liệt bài xích. Anh không phải là không thể dùng sức mạnh được, chỉ cần anh nhẹ dùng chút thủ đoạn, cô nhất định sẽ mềm nhũn ở phía dưới mặc anh, ta cần ta cứ lấy.
Nhưng, anh như cũ không có, anh không bỏ được. Không bỏ được thấy trong ánh mắt cô có một chút xíu lo lắng cùng giãy giụa. Anh biết, cô bị thương. Nghê tranh trở lại. Lấy phương thức chấn động như vậy xông vào tầm mắt cô.
Lúc này đã sắp đến cuối năm, mùa đông rồi, hệ thống cung cấp nước lạnh lẽo thấu xương, xối trên người anh, thế nhưng anh lại bất động như cũ. Bên môi, là nụ cười tự giễu. Tân Hoành, cô… Lúc ấy thấy bộ trang sức ngọc lục bảo đồ kia thì phải là loại cảm giác này thôi—— bị nước lạnh lẽo thấu xương hất xuống đầu.
Lạnh thấu xương.
Cô lúc ấy đối với anh chắc phải là vừa oán vừa hận, chỉ là cô liền oán hận cũng không kịp, liền lại bị người bắt đi. Mắt thấy Tang Nhuế vì cô bị thương, cô kinh hoảng, Cửu Tử Nhất Sinh liều mạng bảo vệ mình cùng Tang
Nhuế.
Trong lúc cô lo lắng sợ hãi, anh ở đâu?
Anh và Nghê Tranh ở chung một chỗ hào hứng đi lấy đồ trang sức vốn thuộc về cô. Chuyện của Tang Nhuế, để cho trong lòng cô bi khổ (bi thương, khổ sở), thậm chí làm cô không có thời gian nhớ đến việc của anh. Không có thời gian, cũng không phải là quên, chỉ là qua loa xác định nhận thức của mình, sau đó đem quyết định nhớ để trong đáy lòng, mỗi lần anh muốn đối với cô làm chuyện thân mật, trong lòng cô nhận thức liền ép cô kịch liệt bài xích anh.
Cho đến khi nóng rực trên người rút đi, anh mới đem nước lạnh trên người lau đi, đi ra phòng tắm, cẩn thận trở lại bên người cô.
Cô ngủ thiếp đi, chỉ là chân mày trong giấc mộng như cũ rối rắm nhăn lại. Thân thể của mình lạnh lẽo, anh cẩn thận không đi ôm cô, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn mặt cô, “Thật xin lỗi, anh lại để cho em khổ sở.”
Giống như là môi của anh lạnh đến cô, cả người cô dưới môi anh bỗng nhiên co rụt lại. Thân thể không tự chủ được cách xa anh hơn. Trong mắt anh đau xót, lại cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ngày thứ hai, lúc Tân Hoành tỉnh táo vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ là vẫn có thể cảm thấy ánh sáng thật mỏng, cả người chỉ cảm thấy trên mắt đau xót, theo bản năng thì càng hướng trong chăn co lại. Không nghĩ muốn giường, không muốn đối mặt.
“Đã tỉnh rồi hả?”
Bên tai, lại đột nhiên có âm thanh đàn ông, mang theo dịu dàng và khó có được kiên nhẫn. Cô lập tức liền mở mắt ra, hướng bên cạnh nhìn, lại thấy vị trí bên cạnh, một người đàn ông tay nửa chống thân thể lên, trong mắt ẩn tình nhìn cô.
“Anh vẫn còn ở đây?” Cô theo bản năng mở miệng hỏi. Mấy ngày nay, anh giống như cũng rất bận, buổi sáng khi cô tỉnh lại, luôn là đã không thấy anh. Buổi tối cũng trở về tới muộn, chỉ là lúc này chính cô cũng rất mệt mỏi, liền không chờ anh, một mình ngủ. Anh nửa đêm trở lại, tắm rửa xong, liền lên trên giường ôm cô ngủ.
Trong mắt anh nhất thời hiện lên vẻ cứng ngắc, thoáng qua rồi biến mất, lại nhẹ giơ lên ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, “Ừ, chuyện cũng giải quyết gần xong rồi, hôm nay không ra khỏi nhà.”
Tân Hoành nghe, cảm giác ngón tay của anh ở trên mặt cô theo tiết tấu trêu chọc, lại nhìn trong mắt anh hiện vẻ vừa lòng cùng trìu mến, cả người trong chớp mắt lại sợ sệt, một hồi lâu mới nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
Anh cúi đầu, hôn môi của cô một cái, hôn lướt qua một phen, mới nhỏ giọng hỏi thăm, “Rời giường?”
Cô nghe, không nhịn được chân mày nhíu lại, rốt cuộc vẫn phải gật đầu một cái. Gần đây cô thường thường nghĩ, ngày trôi qua thì ra là có thể bình thản như vậy, mỗi một ngày đều đang lặp lại. Tựa như tái diễn trời sáng cùng trời tối, tựa như Tang Nhuế một thời gian dài mỗi ngày đều ở trong sân ngồi xuống thật là tốt, cuộc sống cứ sóng nước chẳng xao động như vậy. Nhưng làm sao lại lại đột nhiên có một đoạn thời gian kia, giống như là đột nhiên tránh thoát ra khỏi quỹ đạo, trở nên liều lĩnh lại tà ác, không chút kiêng kỵ liền đem người trong cuộc sống đảo lộn? Một ngày kia, cũng chính là một đoạn thời gian cô ra cửa ngắn như vậy, tánh mạng của bọn họ liền giống bị một bàn tay tà ác hung hăng bóp một cái, bóp đến vặn vẹo biến hình.
Cô và Dịch Tân, cô và Tang Nhuế. Bây giờ mặc dù nhìn, giống như cuộc sống có vô tận vui vẻ, cái tay kia buông lỏng, tất cả lại trở về hình dáng ban đầu. Nhưng dù sao chuyện xảy ra, ở trong trí nhớ cô đã khắc sâu, sinh mạng làm sao có thể là cùng một dạng đơn giản như vậy đây?
Tựa như Tang Nhuế, hiện tại hơn phân nửa thời gian ngồi ở trong sân, Tân Hoành theo cô, gương mặt cô vẫn là lạnh lẽo. Trong quá khứ, Tang Nhuế chưa bao giờ đối với Tân Hoành như vậy. Hiện tại cô ở trước mặt Tang Nhuế, lại cơ hồ có lẽ đã đem một nụ cười cuối cùng của người kia cũng phá thành mảnh nhỏ.
Thậm chí còn sợ hãi gặp Tang Nhuế, sợ mình sẽ rốt cuộc nhịn không được mà cười. Chỉ là, nên đến thì sẽ đến. Dù sao cũng là cô có lỗi trước, cô luôn là bởi vì cảm xúc của chính mình liên lụy người vô tội, tất cả, nên chính cô đi đối mặt.
Bị Dịch Tân ôm xuống lầu, mới vừa tới cửa cầu thang, liền thấy Tang Nhuế, Phong Dương, Dịch lão đã ở trong đại sảnh.
Dịch lão lúc này đối với Tân Hoành thái độ đã sớm cải thiện thật lớn, nhìn thấy cô, còn hướng về phía cô hòa nhã cười một tiếng, Phong Dương cũng như thường ngày, đối với cô, cũng không có bao nhiêu biến chuyển. Chỉ là Tang Nhuế, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không nguyện sẽ cùng cô chống lại.
Trong lòng Tân Hoành khổ sở, xuống lầu, trước mặt ba người, miễn cưỡng cười nói, “Ông ngoại, Phong Dương, Tang Nhuế.” Tang Nhuế hừ lạnh một tiếng, đầu nghiêng sang một bên. Tân Hoành lúng túng cười khổ, mỗi một ngày bắt đầu, trong lòng chính là loại đau chát này.
Bình luận facebook