Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C120.txt
Editor: Trà Xanh
Ngọn lửa lớn ở tiềm để nhanh chóng được dập tắt, Phùng Miểu vào cung báo cáo.
Phía sau hắn, vài Cẩm Y Vệ nâng hai chiếc cáng đi vào, một chiếc được phủ vải bố trắng, một chiếc khác có Ngọc Bình bị phỏng nằm trên đó. Ngọc Bình nghiêng người không ngừng rên rỉ.
Phùng Miểu quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, ngọn lửa quá mạnh, toàn bộ tiềm để hầu như bị thiêu rụi, còn liên lụy đến vài toà dinh thự gần đó, nhiều người đã bị chết. Thi thể này được tìm thấy trong nhà chính, Ngọc Bình cũng bị thương nặng.”
Bùi Chương đứng dậy khỏi ngai vàng và đi đến phía trước chiếc cáng có phủ vải bố trắng, đưa tay ra có phần sợ hãi.
Phùng Miểu ở bên cạnh nói: “Thi thể bị thiêu không thể nhận dạng, Hoàng thượng không cần xem phải không?”
Tay Bùi Chương nắm chặt trong tay áo, vẫn vén tấm vải bố trắng lên. Thi thể bị cháy đen, bề ngoài hoàn toàn không phân biệt được, chỉ có một số đồ trang sức không bị cháy còn đeo trên người nàng. Bùi Chương lùi lại một bước, xoay người hỏi Ngọc Bình: “Chuyện gì đã xảy ra?!”
Ngọc Bình che nửa khuôn mặt, cố nén đau đớn nói: “Sau khi đại phu khám bệnh cho phu nhân, phu nhân nói muốn đợi một chút, nô tỳ đi vào bếp gọi một chút cháo thanh đạm cho nàng. Ai ngờ mới vừa đi không bao lâu, nhà chính bị cháy. Nô tỳ xông vào, bị kẹt và ngất xỉu trong đó, tỉnh lại đã thành như vầy… Nô tỳ cũng muốn hỏi Hoàng thượng, còn có ai muốn mạng của phu nhân!”
Bùi Chương lại nhìn Phùng Miểu, Phùng Miểu gật đầu cho thấy những lời của Ngọc Bình là đúng. Vết thương trên người Ngọc Bình không nhẹ, Bùi Chương sai người đưa nàng đi điều trị trước, sau đó nhìn thi thể bị cháy kia. Theo bản năng, hắn không tin đây là Thẩm Oanh, hắn cảm thấy cho dù có người phóng hỏa, nàng sẽ vì hài tử không ở trong phòng chờ chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy ra.
Nếu không phải nàng, đó chính là kế hoạch ve sầu lột xác.
“Đại nội quan, gọi viện chính của Thái Y Viện đến đây!” Bùi Chương ra lệnh.
Viện chính đến Minh Đức Cung, Bùi Chương yêu cầu hắn khám nghiệm tử thi ngay tại chỗ. Viện chính vào Thái Y Viện chưa bao giờ tiếp nhận công việc như vậy. Nhưng đây là mệnh lệnh của hoàng đế, ông không dám từ chối, chỉ có thể cố chịu đựng mùi hăng và bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Một lúc sau, viện chính bẩm báo với Bùi Chương: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần chỉ có thể suy đoán thi thể này là nữ tử, tuổi khoảng hai mươi.”
“Có mang thai không?” Bùi Chương trực tiếp hỏi.
Viện chính sửng sốt: “Điều này… thật ra không thấy.”
Bùi Chương đã hiểu một chút, cho viện chính lui xuống. Hắn dạo bước trong đại điện, có người tiếp cận tiềm để công khai cứu Thẩm Oanh. Người nào thần thông quảng đại như vậy? Bùi Duyên chỉ là một kẻ ngoại đạo, tuyệt đối không có thế lực lớn như vậy ở trong triều, chắc chắn có người âm thầm giúp hắn.
Xem ra không thể để người này lại.
“Hoàng thượng, vài vị các lão cầu kiến.” Nội thị ở ngoài cửa bẩm một tiếng.
Chuyện tiềm để cháy và hắn giam cầm Thái hậu chắc đã lan truyền, đám lão thần cũng nên đến tìm hắn. Bùi Chương đã sớm chuẩn bị tâm lý, nói với bên ngoài: “Cho bọn họ tiến vào.”
Đám các thần bước vào trong điện, đồng loạt quỳ xuống điện.
Bùi Chương ngồi trên ngai vàng, hỏi bọn họ một cách bình tĩnh: “Các khanh làm gì vậy? Đứng dậy rồi nói!”
Lại Bộ Thượng Thư đã rất cao tuổi, ông là lão thần tam triều, vốn chờ Tạ Vân Lãng kế thừa y bát thì cáo lão hồi hương, nhưng Hoàng thượng đột nhiên điều Tạ Vân Lãng đến Tây Bắc làm tòng quân, ông đành kéo bộ thân tàn đau khổ chống đỡ.
“Hoàng thượng, sao tiềm để bị cháy? Vì sao Thái Hậu bị giam?” Ông hỏi.
“Lão thượng thư đã lớn tuổi, nên ngồi xuống nói chuyện.” Bùi Chương lệnh nội thị đem một chiếc ghế đến, sau đó đỡ Lại Bộ Thượng Thư ngồi lên.
“Tiềm để là chuyện riêng của Trẫm, chư vị không cần lo lắng. Thái hậu mắc lỗi trong lời nói và việc làm nên Trẫm để bà đóng cửa suy nghĩ.” Bùi Chương nói nhẹ nhàng.
Lại Bộ Thượng Thư ôm quyền nói: “Hoàng thượng, thiên tử không có chuyện riêng. Ngài thích bất kỳ nữ tử nào đều có thể thoải mái đón vào cung, sao lại lén giấu ở tiềm để? Thái hậu hỏi chuyện của nàng ta sao lại nói là có lỗi?”
Bùi Chương biết những người này đã chuẩn bị trước khi đến. Kể từ khi hắn lên ngôi, quyền lực thật sự nằm trong tay những người này, hắn bị cản tay khắp chốn, không thể tự do hành động. Ở trong triều đình có lão thần kiềm chế, ở biên giới có Bùi Duyên uy hiếp. Hắn cả ngày vắt kiệt suy nghĩ, cuối cùng mới được cục diện hôm nay.
Nhưng cho dù là thiên tử cao quý cũng không thể làm được tất cả những gì mình muốn.
“Trẫm thích nàng, nhưng nàng không thích quy củ trong cung, cho nên tạm thời để nàng ở tiềm để. Về phần Thái hậu, không phải vì chuyện của nàng mà bởi vì bà bị nghi giết Gia Huệ hậu. Trẫm không thể bao che mẫu hậu giết người, nếu không làm sao lập quốc? Nhưng dù sao Trẫm cũng là con trai của Thái hậu, chẳng lẽ nói với thiên hạ chuyện xấu của bà khiến bà thân bại danh liệt hay sao?”
Hắn nói chuyện hợp tình hợp lý, vài vị các thần lâm thời không thể trả lời.
Vào lúc này Cao Thái quỳ ở cuối cùng lên tiếng: “Không biết nữ tử ở tiềm để có thân phận gì? Nếu là một nữ tử bình thường thì Thái hậu nương nương sẽ không ra hỏi.”
Lời của ông chạm đến điểm tử. Từ xưa đến nay, thiên tử phong lưu không phải là chuyện gì to tác, cho dù hoàng đế lén giấu một nữ tử ở tiềm để cũng không đến mức khiến Thái hậu đích thân ra tay. Chắc chắn là có nội tình không muốn ai biết. Triều thần đều là người chìm nổi nhiều năm ở quan trường, lập tức phát hiện hương vị khác thường, sôi nổi nhìn hoàng đế.
Cao Thái ngày thường ít nói, tinh thông nho học, không ngờ lại khó giải quyết như vậy. Quan văn thường cố chấp, một khi cổ hủ thì lôi lễ nghi đạo đức ra nói cả một bộ.
“Trẫm đã nói, chỉ là nữ tử bình thường.” Bùi Chương tránh nặng tìm nhẹ, “Nàng không liên quan đến triều chính, chư vị không cần dây dưa.”
Binh Bộ Thượng Thư ở bên cạnh nhíu mày: “Hoàng thượng, không phải thần muốn dội nước lạnh cho ngài. Mười vạn đại quân Thát Đát đã đột phá Khai Bình Vệ chiếm ba thành, quân ta không chống đỡ được, tình thế rất nguy cấp. Trong thời điểm mấu chốt này, ngài không nghĩ đến việc điều binh khiển tướng để bảo vệ kinh thành mà còn vướng vào chuyện tình cảm, đó không phải là việc minh quân nên làm!”
“Trẫm đã nghĩ biện pháp đối phó.” Bùi Chương uống một ngụm trà và nói, “Thát Đát sẽ chiến đấu lâu dài, việc cung cấp phía sau nhất định khó khăn, sẽ không đánh đến kinh thành nhanh như vậy đâu.”
“Binh lính cần nhanh nhẹn, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm! Kinh thành cách phía bắc không xa, trong lịch sử Đại Nghiệp không phải chưa từng bị ngoại tộc xâm lược. Đến lúc này, ngài còn không muốn phái Tĩnh Viễn Hầu sao? Nhìn toàn bộ triều đình, ai có thể đảm nhiệm chủ tướng cuộc chiến được như hắn?”
Bùi Chương biết đây mới là ý định thật sự của bọn họ hôm nay.
“Lần trước Tứ vương tử Thát Đát trốn khỏi thiên lao, vẫn chưa bắt được nghi phạm. Trẫm cho rằng Tĩnh Viễn Hầu đáng nghi nhất, nếu phái hắn ra nghênh chiến, đến lúc đó hắn và Thát Đát nội ứng ngoại hợp chiếm kinh thành thì nên làm gì? Trẫm cho rằng, hiện giờ thay vì phái hắn đi thì nên giam giữ hắn và quản lý nghiêm ngặt. Chẳng lẽ trong triều không có tướng lãnh nào khác? Từ đô đốc không được ư? Thế còn Ngụy lão tướng quân sắp trở về từ Phúc Kiến thì sao?”
Lại Bộ Thượng Thư liếc mắt nhìn hoàng đế, ông đến tuổi này rồi nên xem nhẹ sinh tử, không sợ phật lòng hắn.
“Hoàng thượng cho rằng Tĩnh Viễn Hầu thông đồng với Thát Đát, chẳng lẽ đã quên vì sao cuộc chiến lần này lại xảy ra? Nếu ngài không cố ý bỏ mặc đoàn sứ thần, kích động tranh chấp, còn giam giữ Tứ vương tử Thát Đát và đoàn sứ thần, thì sẽ không khiến cho hãn vương Thát Đát tức giận và xuất binh tấn công Đại Nghiệp. Lão thần nói thật, ngoài quân Tây Bắc phòng thủ phương bắc, vệ binh kinh thành và quân Liêu Đông cũng có thể chiến đấu với Thát Đát. Nhưng vệ binh kinh thành là tuyến phòng thủ cuối cùng của kinh thành, một khi triển khai quân Liêu Đông, nô nhi làm Đô ty và Cao Ly sẽ an phận sao? Không phải Từ đô đốc và Ngụy lão tướng quân không được, mà bọn họ không quen thuộc với địa hình phương bắc, càng không quen với Thát Đát. Ngài cảm thấy chúng ta còn thời gian chờ đợi và thất bại ư?”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy Hoàng thượng, vẫn nên phái Tĩnh Viễn Hầu. Hắn trung thành và tận tâm, sẽ không làm chuyện bất lợi cho Đại Nghiệp.”
“Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ, chuyện Thát Đát còn chờ thương lượng, nhưng tình hình biên giới đang khẩn cấp.”
Bùi Chương giơ tay: “Các vị đừng nói nữa, Trẫm đã biết ý của các ngươi. Hôm nay sẽ phái Tĩnh Viễn Hầu lãnh đạo quân Tây Bắc đánh Thát Đát.”
Mọi người đồng thanh: “Hoàng thượng anh minh!”
Sau khi bọn họ rời đi, Bùi Chương ngồi ở đó một mình trầm tư rất lâu. Đại nội quan nhìn thấy chén trà của hắn đã lạnh, đi vào đổi chén khác cho hắn. Bùi Chương nâng chung trà lên và nói: “Xem ra Tĩnh Viễn Hầu được lòng mọi người đến vậy, Trẫm vẫn phải dùng hắn.”
“Hiện giờ đại quân Thát Đát đang tiếp cận, Hoàng thượng có thể đợi Tĩnh Viễn Hầu đánh thắng trận rồi bàn bạc chuyện khác cũng không muộn.”
Bùi Chương nhếch môi: “Ngươi cho rằng Trẫm thả hắn về Tây Bắc, hắn sẽ trở lại sao? Thả hổ về rừng cuối cùng sẽ trở thành thảm họa. Ta và hắn không thể cùng tồn tại.”
Đại nội quan kinh ngạc: “Ý Hoàng thượng là… Vậy tại sao đồng ý với triều thần?”
“Hoàng đế như Trẫm có nói cũng như không, ngươi xem bọn họ lúc nãy có giống như muốn bức vua thoái vị hay không? Trẫm vốn không phải là hoàng đế mà bọn họ thích. Chỉ không ngờ Cao Thái do Trẫm tự mình tuyển cũng giúp Bùi Duyên.” Bùi Chương cười tự giễu, “Trước đây Bùi Duyên không ngại đề cử Cao Thái, Trẫm thấy hắn trắng trợn như thế nên nghĩ không có gì giữa hai người. Hóa ra do Trẫm quá kiêu ngạo. Ngươi gọi Phùng Miểu và Từ Khí đến đây. Lúc trước nếu Trẫm có thể đưa Vĩnh Vương và Định Vương vào chỗ chết, thì nay uốn nắn một Tĩnh Viễn Hầu cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng đại nội quan vang một tiếng “ầm”, Hoàng thượng đã có sát ý.
Bùi Duyên trở về phủ, nhanh chóng nhận được tin từ trong cung truyền ra, yêu cầu hắn ngày mai vào cung lãnh ấn chuẩn bị xuất chinh. Thanh Phong vẫn chưa tin, liền hỏi: “Hầu gia, sao Hoàng thượng để ngài xuất chinh? Ta không nghe lầm chứ?”
Bùi Duyên không nói gì, đi thẳng đến Mộc Huy Đường.
Ngụy Lệnh Nghi đang luyện chữ, nghe nha hoàn bẩm báo Bùi Duyên đến thì lập tức đặt bút xuống: “Mau mời Hầu gia vào.”
Bùi Duyên rất hiếm khi chủ động đến Mộc Huy Đường, nhất định là có chuyện quan trọng.
Bùi Duyên đến minh gian nói với Ngụy Lệnh Nghi: “Trưởng tẩu, ta có lời muốn nói với một mình tẩu.”
Ngụy Lệnh Nghi hiểu ý, bảo nha hoàn và vú già đều lui xuống, sau đó mới nói: “Có chuyện gì thì Hầu gia cứ nói. Là vì Bùi An phải không?”
Bùi Duyên sửng sốt, Ngụy Lệnh Nghi nói: “Ta biết Bùi An không ở Bảo Định, được ngài đưa đến chỗ của Lưu Tri Nguyên ở Thục trung rồi. Lần trước ông muốn nhận Bùi An làm đồ đệ và đưa nó đi đến tận mấy năm. Ta không chịu đựng được cảnh mẹ con chia lìa nên không đồng ý. Lòng ta hiểu rõ, đây có lẽ là biện pháp duy nhất để cứu Bùi An. Ngài không cần cảm thấy có lỗi, ta biết ngài làm vậy vì tốt cho nó.”
Bùi Duyên gật đầu: “Trưởng tẩu có thể hiểu là rất tốt. Đây là một trong những chuyện ta muốn nói hôm nay.”
“Còn có chuyện khác à?” Ngụy Lệnh Nghi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, “Có liên quan đến Thẩm thị phải không?”
“Không giấu trưởng tẩu, Thẩm Oanh không ở Bảo Định. Lúc trước nàng bị Hoàng thượng bắt cóc, vừa được cứu ra. Ta tạm thời đưa nàng đi nơi khác, nhưng Hoàng thượng muốn giết ta, ta không thể ngồi chờ chết.”
Ngụy Lệnh Nghi che miệng, nội dung lời hắn nói quá phong phú, nàng nhất thời không thể hoàn toàn tiêu hóa được.
“Ta muốn bí mật đưa trưởng tẩu và mẫu thân đến Đại Đồng trước. Nếu thành công, ta đón mọi người trở lại kinh thành. Nếu thất bại, mọi người cũng có thể lui đến Thát Đát.”
Ngụy Lệnh Nghi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân kích động. Nàng đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Bùi Duyên, hắn muốn chống lại hoàng đế, đó chính là làm phản. Ngụy Lệnh Nghi rũ mắt, sau một lúc mới nói: “Hầu gia, ta nói câu thật lòng, từ lúc gả vào hầu phủ, ta luôn trải qua cuộc sống này đây mai đó, phụ thân không chịu nhận ta bởi vì quyết định của ta lúc trước.”
Bùi Duyên yên lặng chờ nàng nói tiếp.
“Ta tin ngài có lý do khi quyết định làm chuyện gì. Nhưng ta đã không còn trẻ, không thể đi theo ngài gánh vác nguy hiểm lớn như vậy. Hiện giờ Bùi An đang ở Thục trung, có người chăm sóc. Bên cạnh ngài có Thẩm thị, không cần ta lo lắng, cho nên ta muốn quay về Ngụy gia, ở bên cạnh cha mẹ trả hiếu vài năm, làm tròn đạo hiếu. Vì vậy, ngài hãy thay mặt huynh trưởng cho ta một tờ hưu thư. Dù ngài thành công hay thất bại, chúng ta đều không có quan hệ. Chỉ cầu ngài có thể đối xử tốt với Bùi An trong tương lai.”
Từ khi Tĩnh Viễn Hầu phủ xảy ra chuyện, mười mấy năm nay nàng chưa bước vào Ngụy gia, cũng không gặp lại cha mẹ. Từ một nữ tử thanh xuân trở thành phụ nhân trung niên, thật sự không còn bao nhiêu thời gian. Bùi Duyên hiểu tâm tình của nàng, mấy năm nay nàng ở Tĩnh Viễn Hầu phủ làm tròn trách nhiệm, chưa bao giờ đối xử tệ với ai. Hiện giờ chỉ không muốn cùng hắn gánh tội phản quốc cũng là chuyện đương nhiên.
“Ta đồng ý.” Bùi Duyên vui vẻ trả lời.
Ngụy Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hành lễ với Bùi Duyên: “Ngày mai ta sẽ thu dọn đồ về nhà. Cuối cùng, chúc tâm nguyện của Hầu gia thành công.”
Rời Mộc Huy Đường, Bùi Duyên lại đến Thọ Khang Cư. Hắn nói với Vương thị những lời tương tự, không ngờ Vương thị lại cực kỳ bình tĩnh: “Mấy ngày nay, ngươi phân tán hạ nhân và âm thầm bán của cải lấy tiền mặt, ta đoán được ngươi sắp hành động. Tuy cuối cùng do Thẩm thị khiến ngươi hạ quyết tâm, nhưng không phải là chuyện xấu. Ngươi có thể nhẫn nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Về phần Ngụy thị, hãy để nàng đi, đây là chuyện nhà của chúng ta, nàng không muốn bị liên lụy là đúng.”
Bùi Duyên nhìn Vương thị như thể không quen bà. Sau bao nhiêu năm, hóa ra bà vẫn không coi trưởng tẩu là người một nhà. Nhưng trong tưởng tượng của hắn, mẫu thân khó thuyết phục hơn trưởng tẩu. Biết đâu lại nổi điên muốn mắng hắn một trận. Nhưng bà lại bình tĩnh và thản nhiên tiếp nhận chuyện làm phản, tựa như hắn muốn ra khỏi nhà đi xa một chuyến.
Vương thị trợn mắt nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hoàng thượng muốn giết ngươi và cướp nữ nhân của ngươi, nếu ngươi có thể nuốt trôi giọng điệu này, ngoan ngoãn chờ hắn xử tử ngươi, vậy ngươi không phải là nhi tử của ta! Ngươi dù gì cũng là hậu nhân nhà tướng, lập biết bao chiến công lớn cho Đại Nghiệp, hắn giết ngươi vì một nữ nhân thì còn có đạo lý hay không? Phụ thân và huynh trưởng của ngươi lúc trước chính là trung thành một cách ngu ngốc, nếu không với năng lực của họ đã sớm thay đổi triều đại! Không cần nhiều lời, ta ủng hộ ngươi, khi nào khởi hành?”
“Ta vốn định đích thân hộ tống mọi người đến Đại Đồng. Hiện tại xem ra, ta không thể đi cùng, hoàng đế nhất định sẽ ra tay ở dọc đường.”
Vương thị không kìm được giơ tay nắm cánh tay Bùi Duyên: “Ngươi hứa với ta, nhất định phải đến Đại Đồng với chúng ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, sẽ không khó khăn với Thẩm thị.”
Bùi Duyên gật đầu như một lời hứa. Hắn và Vương thị đã làm mẹ con nhiều năm, đột nhiên không thể trở nên thân thiết. Nhưng hắn cảm thấy được an ủi, vào thời khắc sinh tử này, Vương thị không kéo chân hắn mà lựa chọn kiên quyết đứng về phía hắn.
Bây giờ hắn không còn lo lắng, có thể hoàn toàn buông tay.
—
Đô ty: còn được gọi là Đô chỉ huy sứ là chức võ quan giữ việc chinh phạt. Thời Nguyên Trung Quốc, Đô chỉ huy sứ là chức được phong cho các vị võ quan người Mông Cổ chỉ huy ty thị vệ tại kinh thành hoặc cho các vị chưởng quan của Đô chỉ huy ty đặt tại các quân doanh. (Wikipedia)
Cao Ly: nước Triều Tiên
Ngọn lửa lớn ở tiềm để nhanh chóng được dập tắt, Phùng Miểu vào cung báo cáo.
Phía sau hắn, vài Cẩm Y Vệ nâng hai chiếc cáng đi vào, một chiếc được phủ vải bố trắng, một chiếc khác có Ngọc Bình bị phỏng nằm trên đó. Ngọc Bình nghiêng người không ngừng rên rỉ.
Phùng Miểu quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, ngọn lửa quá mạnh, toàn bộ tiềm để hầu như bị thiêu rụi, còn liên lụy đến vài toà dinh thự gần đó, nhiều người đã bị chết. Thi thể này được tìm thấy trong nhà chính, Ngọc Bình cũng bị thương nặng.”
Bùi Chương đứng dậy khỏi ngai vàng và đi đến phía trước chiếc cáng có phủ vải bố trắng, đưa tay ra có phần sợ hãi.
Phùng Miểu ở bên cạnh nói: “Thi thể bị thiêu không thể nhận dạng, Hoàng thượng không cần xem phải không?”
Tay Bùi Chương nắm chặt trong tay áo, vẫn vén tấm vải bố trắng lên. Thi thể bị cháy đen, bề ngoài hoàn toàn không phân biệt được, chỉ có một số đồ trang sức không bị cháy còn đeo trên người nàng. Bùi Chương lùi lại một bước, xoay người hỏi Ngọc Bình: “Chuyện gì đã xảy ra?!”
Ngọc Bình che nửa khuôn mặt, cố nén đau đớn nói: “Sau khi đại phu khám bệnh cho phu nhân, phu nhân nói muốn đợi một chút, nô tỳ đi vào bếp gọi một chút cháo thanh đạm cho nàng. Ai ngờ mới vừa đi không bao lâu, nhà chính bị cháy. Nô tỳ xông vào, bị kẹt và ngất xỉu trong đó, tỉnh lại đã thành như vầy… Nô tỳ cũng muốn hỏi Hoàng thượng, còn có ai muốn mạng của phu nhân!”
Bùi Chương lại nhìn Phùng Miểu, Phùng Miểu gật đầu cho thấy những lời của Ngọc Bình là đúng. Vết thương trên người Ngọc Bình không nhẹ, Bùi Chương sai người đưa nàng đi điều trị trước, sau đó nhìn thi thể bị cháy kia. Theo bản năng, hắn không tin đây là Thẩm Oanh, hắn cảm thấy cho dù có người phóng hỏa, nàng sẽ vì hài tử không ở trong phòng chờ chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy ra.
Nếu không phải nàng, đó chính là kế hoạch ve sầu lột xác.
“Đại nội quan, gọi viện chính của Thái Y Viện đến đây!” Bùi Chương ra lệnh.
Viện chính đến Minh Đức Cung, Bùi Chương yêu cầu hắn khám nghiệm tử thi ngay tại chỗ. Viện chính vào Thái Y Viện chưa bao giờ tiếp nhận công việc như vậy. Nhưng đây là mệnh lệnh của hoàng đế, ông không dám từ chối, chỉ có thể cố chịu đựng mùi hăng và bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Một lúc sau, viện chính bẩm báo với Bùi Chương: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần chỉ có thể suy đoán thi thể này là nữ tử, tuổi khoảng hai mươi.”
“Có mang thai không?” Bùi Chương trực tiếp hỏi.
Viện chính sửng sốt: “Điều này… thật ra không thấy.”
Bùi Chương đã hiểu một chút, cho viện chính lui xuống. Hắn dạo bước trong đại điện, có người tiếp cận tiềm để công khai cứu Thẩm Oanh. Người nào thần thông quảng đại như vậy? Bùi Duyên chỉ là một kẻ ngoại đạo, tuyệt đối không có thế lực lớn như vậy ở trong triều, chắc chắn có người âm thầm giúp hắn.
Xem ra không thể để người này lại.
“Hoàng thượng, vài vị các lão cầu kiến.” Nội thị ở ngoài cửa bẩm một tiếng.
Chuyện tiềm để cháy và hắn giam cầm Thái hậu chắc đã lan truyền, đám lão thần cũng nên đến tìm hắn. Bùi Chương đã sớm chuẩn bị tâm lý, nói với bên ngoài: “Cho bọn họ tiến vào.”
Đám các thần bước vào trong điện, đồng loạt quỳ xuống điện.
Bùi Chương ngồi trên ngai vàng, hỏi bọn họ một cách bình tĩnh: “Các khanh làm gì vậy? Đứng dậy rồi nói!”
Lại Bộ Thượng Thư đã rất cao tuổi, ông là lão thần tam triều, vốn chờ Tạ Vân Lãng kế thừa y bát thì cáo lão hồi hương, nhưng Hoàng thượng đột nhiên điều Tạ Vân Lãng đến Tây Bắc làm tòng quân, ông đành kéo bộ thân tàn đau khổ chống đỡ.
“Hoàng thượng, sao tiềm để bị cháy? Vì sao Thái Hậu bị giam?” Ông hỏi.
“Lão thượng thư đã lớn tuổi, nên ngồi xuống nói chuyện.” Bùi Chương lệnh nội thị đem một chiếc ghế đến, sau đó đỡ Lại Bộ Thượng Thư ngồi lên.
“Tiềm để là chuyện riêng của Trẫm, chư vị không cần lo lắng. Thái hậu mắc lỗi trong lời nói và việc làm nên Trẫm để bà đóng cửa suy nghĩ.” Bùi Chương nói nhẹ nhàng.
Lại Bộ Thượng Thư ôm quyền nói: “Hoàng thượng, thiên tử không có chuyện riêng. Ngài thích bất kỳ nữ tử nào đều có thể thoải mái đón vào cung, sao lại lén giấu ở tiềm để? Thái hậu hỏi chuyện của nàng ta sao lại nói là có lỗi?”
Bùi Chương biết những người này đã chuẩn bị trước khi đến. Kể từ khi hắn lên ngôi, quyền lực thật sự nằm trong tay những người này, hắn bị cản tay khắp chốn, không thể tự do hành động. Ở trong triều đình có lão thần kiềm chế, ở biên giới có Bùi Duyên uy hiếp. Hắn cả ngày vắt kiệt suy nghĩ, cuối cùng mới được cục diện hôm nay.
Nhưng cho dù là thiên tử cao quý cũng không thể làm được tất cả những gì mình muốn.
“Trẫm thích nàng, nhưng nàng không thích quy củ trong cung, cho nên tạm thời để nàng ở tiềm để. Về phần Thái hậu, không phải vì chuyện của nàng mà bởi vì bà bị nghi giết Gia Huệ hậu. Trẫm không thể bao che mẫu hậu giết người, nếu không làm sao lập quốc? Nhưng dù sao Trẫm cũng là con trai của Thái hậu, chẳng lẽ nói với thiên hạ chuyện xấu của bà khiến bà thân bại danh liệt hay sao?”
Hắn nói chuyện hợp tình hợp lý, vài vị các thần lâm thời không thể trả lời.
Vào lúc này Cao Thái quỳ ở cuối cùng lên tiếng: “Không biết nữ tử ở tiềm để có thân phận gì? Nếu là một nữ tử bình thường thì Thái hậu nương nương sẽ không ra hỏi.”
Lời của ông chạm đến điểm tử. Từ xưa đến nay, thiên tử phong lưu không phải là chuyện gì to tác, cho dù hoàng đế lén giấu một nữ tử ở tiềm để cũng không đến mức khiến Thái hậu đích thân ra tay. Chắc chắn là có nội tình không muốn ai biết. Triều thần đều là người chìm nổi nhiều năm ở quan trường, lập tức phát hiện hương vị khác thường, sôi nổi nhìn hoàng đế.
Cao Thái ngày thường ít nói, tinh thông nho học, không ngờ lại khó giải quyết như vậy. Quan văn thường cố chấp, một khi cổ hủ thì lôi lễ nghi đạo đức ra nói cả một bộ.
“Trẫm đã nói, chỉ là nữ tử bình thường.” Bùi Chương tránh nặng tìm nhẹ, “Nàng không liên quan đến triều chính, chư vị không cần dây dưa.”
Binh Bộ Thượng Thư ở bên cạnh nhíu mày: “Hoàng thượng, không phải thần muốn dội nước lạnh cho ngài. Mười vạn đại quân Thát Đát đã đột phá Khai Bình Vệ chiếm ba thành, quân ta không chống đỡ được, tình thế rất nguy cấp. Trong thời điểm mấu chốt này, ngài không nghĩ đến việc điều binh khiển tướng để bảo vệ kinh thành mà còn vướng vào chuyện tình cảm, đó không phải là việc minh quân nên làm!”
“Trẫm đã nghĩ biện pháp đối phó.” Bùi Chương uống một ngụm trà và nói, “Thát Đát sẽ chiến đấu lâu dài, việc cung cấp phía sau nhất định khó khăn, sẽ không đánh đến kinh thành nhanh như vậy đâu.”
“Binh lính cần nhanh nhẹn, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm! Kinh thành cách phía bắc không xa, trong lịch sử Đại Nghiệp không phải chưa từng bị ngoại tộc xâm lược. Đến lúc này, ngài còn không muốn phái Tĩnh Viễn Hầu sao? Nhìn toàn bộ triều đình, ai có thể đảm nhiệm chủ tướng cuộc chiến được như hắn?”
Bùi Chương biết đây mới là ý định thật sự của bọn họ hôm nay.
“Lần trước Tứ vương tử Thát Đát trốn khỏi thiên lao, vẫn chưa bắt được nghi phạm. Trẫm cho rằng Tĩnh Viễn Hầu đáng nghi nhất, nếu phái hắn ra nghênh chiến, đến lúc đó hắn và Thát Đát nội ứng ngoại hợp chiếm kinh thành thì nên làm gì? Trẫm cho rằng, hiện giờ thay vì phái hắn đi thì nên giam giữ hắn và quản lý nghiêm ngặt. Chẳng lẽ trong triều không có tướng lãnh nào khác? Từ đô đốc không được ư? Thế còn Ngụy lão tướng quân sắp trở về từ Phúc Kiến thì sao?”
Lại Bộ Thượng Thư liếc mắt nhìn hoàng đế, ông đến tuổi này rồi nên xem nhẹ sinh tử, không sợ phật lòng hắn.
“Hoàng thượng cho rằng Tĩnh Viễn Hầu thông đồng với Thát Đát, chẳng lẽ đã quên vì sao cuộc chiến lần này lại xảy ra? Nếu ngài không cố ý bỏ mặc đoàn sứ thần, kích động tranh chấp, còn giam giữ Tứ vương tử Thát Đát và đoàn sứ thần, thì sẽ không khiến cho hãn vương Thát Đát tức giận và xuất binh tấn công Đại Nghiệp. Lão thần nói thật, ngoài quân Tây Bắc phòng thủ phương bắc, vệ binh kinh thành và quân Liêu Đông cũng có thể chiến đấu với Thát Đát. Nhưng vệ binh kinh thành là tuyến phòng thủ cuối cùng của kinh thành, một khi triển khai quân Liêu Đông, nô nhi làm Đô ty và Cao Ly sẽ an phận sao? Không phải Từ đô đốc và Ngụy lão tướng quân không được, mà bọn họ không quen thuộc với địa hình phương bắc, càng không quen với Thát Đát. Ngài cảm thấy chúng ta còn thời gian chờ đợi và thất bại ư?”
Những người khác phụ họa: “Đúng vậy Hoàng thượng, vẫn nên phái Tĩnh Viễn Hầu. Hắn trung thành và tận tâm, sẽ không làm chuyện bất lợi cho Đại Nghiệp.”
“Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ, chuyện Thát Đát còn chờ thương lượng, nhưng tình hình biên giới đang khẩn cấp.”
Bùi Chương giơ tay: “Các vị đừng nói nữa, Trẫm đã biết ý của các ngươi. Hôm nay sẽ phái Tĩnh Viễn Hầu lãnh đạo quân Tây Bắc đánh Thát Đát.”
Mọi người đồng thanh: “Hoàng thượng anh minh!”
Sau khi bọn họ rời đi, Bùi Chương ngồi ở đó một mình trầm tư rất lâu. Đại nội quan nhìn thấy chén trà của hắn đã lạnh, đi vào đổi chén khác cho hắn. Bùi Chương nâng chung trà lên và nói: “Xem ra Tĩnh Viễn Hầu được lòng mọi người đến vậy, Trẫm vẫn phải dùng hắn.”
“Hiện giờ đại quân Thát Đát đang tiếp cận, Hoàng thượng có thể đợi Tĩnh Viễn Hầu đánh thắng trận rồi bàn bạc chuyện khác cũng không muộn.”
Bùi Chương nhếch môi: “Ngươi cho rằng Trẫm thả hắn về Tây Bắc, hắn sẽ trở lại sao? Thả hổ về rừng cuối cùng sẽ trở thành thảm họa. Ta và hắn không thể cùng tồn tại.”
Đại nội quan kinh ngạc: “Ý Hoàng thượng là… Vậy tại sao đồng ý với triều thần?”
“Hoàng đế như Trẫm có nói cũng như không, ngươi xem bọn họ lúc nãy có giống như muốn bức vua thoái vị hay không? Trẫm vốn không phải là hoàng đế mà bọn họ thích. Chỉ không ngờ Cao Thái do Trẫm tự mình tuyển cũng giúp Bùi Duyên.” Bùi Chương cười tự giễu, “Trước đây Bùi Duyên không ngại đề cử Cao Thái, Trẫm thấy hắn trắng trợn như thế nên nghĩ không có gì giữa hai người. Hóa ra do Trẫm quá kiêu ngạo. Ngươi gọi Phùng Miểu và Từ Khí đến đây. Lúc trước nếu Trẫm có thể đưa Vĩnh Vương và Định Vương vào chỗ chết, thì nay uốn nắn một Tĩnh Viễn Hầu cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng đại nội quan vang một tiếng “ầm”, Hoàng thượng đã có sát ý.
Bùi Duyên trở về phủ, nhanh chóng nhận được tin từ trong cung truyền ra, yêu cầu hắn ngày mai vào cung lãnh ấn chuẩn bị xuất chinh. Thanh Phong vẫn chưa tin, liền hỏi: “Hầu gia, sao Hoàng thượng để ngài xuất chinh? Ta không nghe lầm chứ?”
Bùi Duyên không nói gì, đi thẳng đến Mộc Huy Đường.
Ngụy Lệnh Nghi đang luyện chữ, nghe nha hoàn bẩm báo Bùi Duyên đến thì lập tức đặt bút xuống: “Mau mời Hầu gia vào.”
Bùi Duyên rất hiếm khi chủ động đến Mộc Huy Đường, nhất định là có chuyện quan trọng.
Bùi Duyên đến minh gian nói với Ngụy Lệnh Nghi: “Trưởng tẩu, ta có lời muốn nói với một mình tẩu.”
Ngụy Lệnh Nghi hiểu ý, bảo nha hoàn và vú già đều lui xuống, sau đó mới nói: “Có chuyện gì thì Hầu gia cứ nói. Là vì Bùi An phải không?”
Bùi Duyên sửng sốt, Ngụy Lệnh Nghi nói: “Ta biết Bùi An không ở Bảo Định, được ngài đưa đến chỗ của Lưu Tri Nguyên ở Thục trung rồi. Lần trước ông muốn nhận Bùi An làm đồ đệ và đưa nó đi đến tận mấy năm. Ta không chịu đựng được cảnh mẹ con chia lìa nên không đồng ý. Lòng ta hiểu rõ, đây có lẽ là biện pháp duy nhất để cứu Bùi An. Ngài không cần cảm thấy có lỗi, ta biết ngài làm vậy vì tốt cho nó.”
Bùi Duyên gật đầu: “Trưởng tẩu có thể hiểu là rất tốt. Đây là một trong những chuyện ta muốn nói hôm nay.”
“Còn có chuyện khác à?” Ngụy Lệnh Nghi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, “Có liên quan đến Thẩm thị phải không?”
“Không giấu trưởng tẩu, Thẩm Oanh không ở Bảo Định. Lúc trước nàng bị Hoàng thượng bắt cóc, vừa được cứu ra. Ta tạm thời đưa nàng đi nơi khác, nhưng Hoàng thượng muốn giết ta, ta không thể ngồi chờ chết.”
Ngụy Lệnh Nghi che miệng, nội dung lời hắn nói quá phong phú, nàng nhất thời không thể hoàn toàn tiêu hóa được.
“Ta muốn bí mật đưa trưởng tẩu và mẫu thân đến Đại Đồng trước. Nếu thành công, ta đón mọi người trở lại kinh thành. Nếu thất bại, mọi người cũng có thể lui đến Thát Đát.”
Ngụy Lệnh Nghi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân kích động. Nàng đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Bùi Duyên, hắn muốn chống lại hoàng đế, đó chính là làm phản. Ngụy Lệnh Nghi rũ mắt, sau một lúc mới nói: “Hầu gia, ta nói câu thật lòng, từ lúc gả vào hầu phủ, ta luôn trải qua cuộc sống này đây mai đó, phụ thân không chịu nhận ta bởi vì quyết định của ta lúc trước.”
Bùi Duyên yên lặng chờ nàng nói tiếp.
“Ta tin ngài có lý do khi quyết định làm chuyện gì. Nhưng ta đã không còn trẻ, không thể đi theo ngài gánh vác nguy hiểm lớn như vậy. Hiện giờ Bùi An đang ở Thục trung, có người chăm sóc. Bên cạnh ngài có Thẩm thị, không cần ta lo lắng, cho nên ta muốn quay về Ngụy gia, ở bên cạnh cha mẹ trả hiếu vài năm, làm tròn đạo hiếu. Vì vậy, ngài hãy thay mặt huynh trưởng cho ta một tờ hưu thư. Dù ngài thành công hay thất bại, chúng ta đều không có quan hệ. Chỉ cầu ngài có thể đối xử tốt với Bùi An trong tương lai.”
Từ khi Tĩnh Viễn Hầu phủ xảy ra chuyện, mười mấy năm nay nàng chưa bước vào Ngụy gia, cũng không gặp lại cha mẹ. Từ một nữ tử thanh xuân trở thành phụ nhân trung niên, thật sự không còn bao nhiêu thời gian. Bùi Duyên hiểu tâm tình của nàng, mấy năm nay nàng ở Tĩnh Viễn Hầu phủ làm tròn trách nhiệm, chưa bao giờ đối xử tệ với ai. Hiện giờ chỉ không muốn cùng hắn gánh tội phản quốc cũng là chuyện đương nhiên.
“Ta đồng ý.” Bùi Duyên vui vẻ trả lời.
Ngụy Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hành lễ với Bùi Duyên: “Ngày mai ta sẽ thu dọn đồ về nhà. Cuối cùng, chúc tâm nguyện của Hầu gia thành công.”
Rời Mộc Huy Đường, Bùi Duyên lại đến Thọ Khang Cư. Hắn nói với Vương thị những lời tương tự, không ngờ Vương thị lại cực kỳ bình tĩnh: “Mấy ngày nay, ngươi phân tán hạ nhân và âm thầm bán của cải lấy tiền mặt, ta đoán được ngươi sắp hành động. Tuy cuối cùng do Thẩm thị khiến ngươi hạ quyết tâm, nhưng không phải là chuyện xấu. Ngươi có thể nhẫn nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Về phần Ngụy thị, hãy để nàng đi, đây là chuyện nhà của chúng ta, nàng không muốn bị liên lụy là đúng.”
Bùi Duyên nhìn Vương thị như thể không quen bà. Sau bao nhiêu năm, hóa ra bà vẫn không coi trưởng tẩu là người một nhà. Nhưng trong tưởng tượng của hắn, mẫu thân khó thuyết phục hơn trưởng tẩu. Biết đâu lại nổi điên muốn mắng hắn một trận. Nhưng bà lại bình tĩnh và thản nhiên tiếp nhận chuyện làm phản, tựa như hắn muốn ra khỏi nhà đi xa một chuyến.
Vương thị trợn mắt nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hoàng thượng muốn giết ngươi và cướp nữ nhân của ngươi, nếu ngươi có thể nuốt trôi giọng điệu này, ngoan ngoãn chờ hắn xử tử ngươi, vậy ngươi không phải là nhi tử của ta! Ngươi dù gì cũng là hậu nhân nhà tướng, lập biết bao chiến công lớn cho Đại Nghiệp, hắn giết ngươi vì một nữ nhân thì còn có đạo lý hay không? Phụ thân và huynh trưởng của ngươi lúc trước chính là trung thành một cách ngu ngốc, nếu không với năng lực của họ đã sớm thay đổi triều đại! Không cần nhiều lời, ta ủng hộ ngươi, khi nào khởi hành?”
“Ta vốn định đích thân hộ tống mọi người đến Đại Đồng. Hiện tại xem ra, ta không thể đi cùng, hoàng đế nhất định sẽ ra tay ở dọc đường.”
Vương thị không kìm được giơ tay nắm cánh tay Bùi Duyên: “Ngươi hứa với ta, nhất định phải đến Đại Đồng với chúng ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, sẽ không khó khăn với Thẩm thị.”
Bùi Duyên gật đầu như một lời hứa. Hắn và Vương thị đã làm mẹ con nhiều năm, đột nhiên không thể trở nên thân thiết. Nhưng hắn cảm thấy được an ủi, vào thời khắc sinh tử này, Vương thị không kéo chân hắn mà lựa chọn kiên quyết đứng về phía hắn.
Bây giờ hắn không còn lo lắng, có thể hoàn toàn buông tay.
—
Đô ty: còn được gọi là Đô chỉ huy sứ là chức võ quan giữ việc chinh phạt. Thời Nguyên Trung Quốc, Đô chỉ huy sứ là chức được phong cho các vị võ quan người Mông Cổ chỉ huy ty thị vệ tại kinh thành hoặc cho các vị chưởng quan của Đô chỉ huy ty đặt tại các quân doanh. (Wikipedia)
Cao Ly: nước Triều Tiên
Bình luận facebook