Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C20.txt
Editor: Trà Xanh
Bùi Duyên dẫn Thẩm Oanh ra khỏi biệt viện Tạ gia, trực tiếp nhét nàng vào xe ngựa của hắn. Thẩm Oanh cảm thấy không ổn, mới lò đầu ra khỏi xe ngựa định nói chuyện, lại bị Bùi Duyên ấn mạnh vô xe lại.
Nàng ngồi bất đắc dĩ trong xe ngựa, nhìn ngó khắp nơi. Xe ngựa này vừa cao lớn vừa rộng rãi, không giống xe của nàng, nếu không cẩn thận sẽ đụng đầu. Sàn xe trải thảm dày, bốn vách tường làm từ vật liệu giữ nhiệt. Trong xe đặt một cái bàn và mấy cái gối dựa mà còn rộng chỗ.
Thẩm Oanh ngồi trong góc ngẫm nghĩ, chút Bùi Duyên lên xe thì không biết nói gì với hắn. Sinh mệnh ngắn ngủi trước kia của nàng chỉ cùng một người nam nhân sớm chiều, đó là Bùi Chương. Bùi Chương mang mặt nạ sống cùng nàng. Chờ đến lúc đăng cơ mới xé lớp mặt nạ đó, lộ ra bộ mặt thật.
Người ta nói, thánh tâm khó dò nhưng Thẩm Oanh xưa nay chưa từng hiểu được con người hắn.
Khi hắn là Lệ Vương, nàng lầm hắn là người chân thật, khi hắn làm hoàng đế, nàng lại không muốn phí tâm.
Bùi Duyên không giống hắn. Nếu nói người nam nhân này phức tạp thì không hẳn vậy. Thẩm Oanh không hiểu hắn ra sao trên chiến trường, nhưng sau vài lần tiếp xúc nàng cảm nhận cách đối nhân xử thế của hắn rất đơn giản. Ngươi tốt với ta, ta đối tốt với ngươi lại. Ngươi trêu chọc ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Vừa rồi, dáng vẻ hắn dạy dỗ Hoắc Lục tựa như Thẩm Quang Tông khi còn bé thường đánh nhau với Thẩm Đồng.
Thẩm Oanh đưa tay rờ trán, bên ngoài có tiếng động như thể có người từ trong biệt viện đi ra ngoài. Nàng vén nhẹ góc rèm xe, thấy Thẩm Đồng đứng trước biệt viện.
Bùi Duyên chưa kịp lên xe ngựa nên đối mặt với Thẩm Đồng. Nhưng hắn chỉ thoáng nhìn, hoàn toàn không để ý. Hắn chỉnh đốn trang phục rồi leo lên, bảo Côn Luân đánh xe rời đi.
Thẩm Đồng đứng chôn chân tại chỗ, chưa hoàn hồn. Nam nhân kia có khí chất cường đại, ánh mắt sáng ngời tựa sao trời nhưng chẳng có chút cảm xúc nào. Mặc dù lướt vội qua nhưng tựa như đã từng quen biết. Thẩm Đồng ngẫm ngẫm, hóa ra có chút tương tự với hoàng thượng. Cái kiểu thâm tàng bất lộ(*) khó nắm bắt.
Nàng ngẩn ngơ tự nhủ: “Người này là ai…?”
Hôm nay người đến dự tiệc toàn quan to hiển quý trong kinh, nhân vật như thế sao nàng chưa từng gặp?
“Muội muội, thì ra ngươi ở đây!” Có tiếng truyền tới từ phía sau, Thẩm Quang Tông vừa thở hồng hộc chạy đến, “Ta vừa rồi đi tìm muội, sao muội lại rời tiệc trước?”
Thẩm Đồng hừ lạnh: “Những người kia nói xấu trưởng tỷ, ta nghe không lọt nên ra ngoài trước.”
Thẩm Quang Tông tỏ vẻ ngượng ngùng: “Trưởng tỷ đã không còn, lúc tỷ ấy còn sống, những người kia còn vô lễ, huống chi hiện tại? Do ta vô dụng, không gánh nổi tước vị của phụ thân, nhưng muội cũng không cần bực mình người ta. Đi, ta dẫn Tĩnh Viễn Hầu đến… Bọn hắn nói trông thấy hắn dẫn thiếp thất ra đây, muội đứng đây có gặp không?”
Thẩm Đồng sửng sốt. Người vừa nãy không lẽ là Tĩnh Viễn Hầu? Hắn không thường lộ diện trong kinh nên nàng không biết. Hóa ra Tĩnh Viễn Hầu không phải là lão nam nhân có tướng mạo xấu xí như lời đồn, mà là một người anh tuấn dũng mãnh như thế.
Mặt Thẩm Đồng hơi nóng, nàng cầm váy đáp: “Ta đi trước”
Thẩm Quang Tông nhìn bóng lưng nàng, như hòa thượng rờ không thấy tóc. Mới vừa có dáng vẻ như bị chọc tức, thoáng cái giống như đang thẹn thùng.
Tâm tư nữ nhi thật khó đoán.
Hắn không biết phải đáp lời trong cung thế nào.
—
Xe ngựa đi vào sơn đạo vô cùng thông suốt, không chen chúc như thời điểm lên núi. Nhánh cây bên đường quét qua cửa xe phát ra vài tiếng vang rầm rì. Đến lúc này Thẩm Oanh cũng chẳng để ý trên sơn đạo có nhiều nhánh cây vươn tận ra ngoài đường.
Nàng ngồi trong góc, lúc Bùi Duyên bước lên, nàng tự động nép vào để nhường hắn đi qua. Sau đó, hai người chẳng nói chuyện, chỉ nghe tiếng xe lộc cộc vô cùng rõ.
Bùi Duyên không mở miệng, Thẩm Oanh không biết giọng hắn đã đỡ hơn chưa, hay hắn chẳng có lời nào nói với nàng. Nàng vùi đầu trong khủyu tay, vờ đang ngủ.
Như vậy tránh được sự xấu hổ.
Thời điểm hắn hôn nàng, hai người tựa như thật gần gũi. Nhưng thời khắc không nói chuyện lại như người xa lạ. Cảm giác này rất kỳ quái, như gần như xa, tựa như hắn đang đắn đo làm cách nào sống chung với nàng cho đúng mực.
Qua một lúc, Bùi Duyên có động tĩnh. Hắn đến gần, một bàn tay len vào dưới cánh tay nàng. Nàng thấy tay hắn cầm gói đồ ăn nên ngẩng đầu nhìn hắn.
Bùi Duyên ngồi xổm trước mặt nàng, thấy nàng không cầm thì nhẹ kéo tay, vội viết trong lòng bàn tay: “Đồ ngọt, an ủi nàng.”
Hắn nắm tay nhè nhẹ, móng tay cắt ngắn gọn gàng. Lòng bàn tay Thẩm Oanh bị vạch ngưa ngứa nên nàng rụt tay lại, cánh tay nổi da gà. Hắn nghĩ mình ngồi ngây ngốc trong góc xe, hay đã bị Hoắc Văn Tiến dọa sợ rồi?
“Ta không sao” Thẩm Oanh không đồng ý với cách hắn dỗ dành như đối với một đứa trẻ, nhưng vẫn nhận bịch mứt, lấy một miếng ăn. Đây là loại mua từ cửa hiệu lâu đời nhất ở kinh thành, lúc nàng chưa vào cung thường thích ăn.
“Mứt ngọt, đa tạ Hầu gia” Nàng cười nói.
Thấy nàng cười, Bùi Duyên yên tâm chút. Từ lúc lên xe ngựa, nàng vẫn luôn ngồi im, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ nàng nhát gan, bị Hoắc Lục dọa hoảng hồn.
Thẩm Oanh nhấm nháp hương vị tuổi thơ, cảm thấy thư thái: “Giọng nói của Hầu gia vẫn không thoải mái sao? Ngài vẫn luôn không nói lời nào.”
Không khí đang nhẹ nhàng, đột nhiên câu nói này của nàng làm thay đổi.
Gương mặt Bùi Duyên hiện lên vẻ rầu rĩ, không biết nên tỏ rõ hay vẫn giấu nàng. Hắn không thích gạt người, nhưng có chút tự ti, không muốn phơi bày khuyết tật cho người khác thấy. Hắn chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng.
Lúc mới bị thương, không đến nỗi không thể nói chuyện. Có một ngày nọ, hắn nhìn thấy tiểu cô nương nhà bên đuổi bướm bị vấp té nên tới đỡ nàng. Tiểu cô nương đang tươi cười rạng rỡ, nghe tiếng hắn thì sợ tới mức khóc rống lên giống như gặp hồng thủy mãnh thú(**). Các đại nhân trong thôn vây quanh chỉ trích hắn.
Sau chuyện đó, hắn không muốn mở miệng nói chuyện với người xa lạ.
Thẩm Oanh nhìn biểu tình rối rắm của hắn, thầm thấy lạ, chỉ là một vấn đề bình thường, sao lại khó trả lời đến vậy?
Xe ngựa lắc lư, nàng chống tay lên vách xe mới có thể ngồi yên. Chờ khá lâu, lâu đến nỗi nàng nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn lại kéo tay Thẩm Oanh, viết xuống lòng bàn tay: trước đây giọng nói bị thương, nói chuyện khá khó khăn.
Thẩm Oanh không ngờ nguyên do là vậy. Thời điểm hắn viết những lời này, ánh mắt thật ảm đạm, từng nét bút tựa như vạch vết thương cho người khác xem. Hẳn là mỗi khi nghĩ lại, hắn cũng như nàng không muốn dây dưa với người trong quá khứ.
Nàng rốt cuộc đã rõ, ngày ấy hắn tìm người thay thế vì không muốn nàng phát hiện bệnh kín này. Hắn tự ti. Ở chung lâu ngày, hiểu biết càng sâu, bí mật khó che giấu.
Cho nên ngay từ đầu, hắn không định tiếp xúc nhiều với nàng.
“Hầu gia không tìm đại phu khám sao? Hoàn toàn không cách nào phát ra tiếng?” Thẩm Oanh lại hỏi, thân thể vô thức chồm tới trước, nhìn chằm chằm yết hầu của hắn.
Với thân phận của Bùi Duyên, tìm một đại phu giỏi không khó, vết thương này hẳn là khó chữa lắm. Nếu hắn không nói được, làm cách nào chỉ huy người khác tác chiến trên chiến trường?
Còn chuyện hạ quân lệnh, thảo luận chiến thuật, không nói được sẽ là chướng ngại rất lớn.
Thẩm Oanh thầm đoán, hắn có thể giấu người khác nhưng không gạt được thiên tử. Lúc trước Bùi Chương muốn thu hồi binh quyền trong tay hắn, chắc đã từng băn khoăn phương diện này. Khi hai quân giao chiến, bất kể chủ tướng có nhược điểm gì đều có thể trở thành lỗ hổng để đối phương công kích. Nếu không vì hắn trấn thủ Sơn Tây và Thiểm Tây kiên cố, Bùi Chương đã sớm đổi tướng.
Bùi Duyên tiếp tục viết: “Thanh quản bị hao tổn, mở miệng nói chuyện gặp khó khăn.”
Thì ra có thể nói chuyện. Thẩm Oanh nhẹ thở ra. Nàng đã vào Hầu phủ, con đường sau này của nàng đều dựa vào nam nhân này, không thể không tính toán cho tương lai.
Hiện tại, nghiệp lớn còn cần hắn, cho dù hắn không nói được, tạm thời cũng không thành vấn đề. Nhưng khó nói chuyện ngày sau.
Bùi Chương có tính đa nghi trời sinh, dù nàng chung chăn gối với hắn nhiều năm, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng, chứ đừng nói đến một đại quan tay cầm trọng binh canh giữ biên giới, làm sao hắn tin được. Sớm muộn gì hắn sẽ không kìm nén được mà ra tay với Bùi Duyên để củng cố vương quyền. Đến lúc đó, bệnh kín này sẽ giống một mũi tên bắn lén đâm sau lưng Bùi Duyên.
Thẩm Oanh muốn giúp Bùi Duyên, nhưng không muốn hắn ngờ vực nên yên lặng tự ngẫm cách.
Bùi Duyên chú ý người trước mặt bỗng nhiên an tĩnh, ánh mắt toát ra sự thâm trầm mà tuổi này không thể có được.
Người từng gặp biến đổi lớn, trải qua phức tạp mới có thể lộ ra tính cách mâu thuẫn. Theo hắn biết, Thẩm gia tam cô nương vẫn luôn an phận thủ thường, ru rú trong nhà, gia cảnh của Thẩm gia từ lúc nàng sinh ra đã không tốt, vẫn không thay đổi gì. Ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn mấy tháng trước.
Chẳng lẽ một lần sinh tử có thể làm tính tình con người thay đổi, thậm chí suy nghĩ và cách thức sử xự đều khác biệt một trời một vực?
Bùi Duyên đang chìm trong suy tư, nghe Thẩm Oanh nói: “Thiếp thân muốn nói chuyện với ngài.”
Bùi Duyên sửng sốt, sau đó viết xuống: Sẽ làm nàng sợ, thậm chí chán ghét.
“Hầu gia chưa thử, sao biết thiếp thân sẽ sợ? Thiếp thân muốn nghe tiếng của ngài.” Thẩm Oanh không từ bỏ, cố chấp nhìn hắn. Bùi Duyên chịu nói tình hình thực tế cho nàng, chứng tỏ đối với hắn, nàng đã không còn là người ngoài. Điều đó làm nàng càng thêm nỗ lực để làm nhiều thứ.
Bùi Duyên thấy nàng nghiêm túc, không giống nói giỡn. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của nàng, hắn giơ tay ấn yết hầu, thử phát ra tiếng.
Thẩm Oanh nắm bàn tay hắn rồi nói: “Không sao, vạn sự khởi đầu nan.”
Trong lòng Bùi Duyên nổi lên cảm giác lạ lẫm. Rất nhiều năm nay không ai quan tâm hắn có thể nói hay không, chỉ cần có thể giao lưu là được rồi. Ngay chính hắn cũng tự cho rằng, không thể nói chuyện cũng chẳng là điều gì ghê gớm, tật ở yết hầu này có trị hay không cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại có người nguyện ý nghe tiếng hắn, lại cổ vũ hắn mở miệng nói chuyện, hắn cảm giác mình cũng giống người bình thường.
“Nàng, thật sự, không sợ?” Bùi Duyên mở miệng đầy gian nan.
Thanh âm bị tắc nghẹn, rách nát không thành làn điệu, giống củi khô bị lửa đốt cháy. Chợt nghe đúng là làm người ta có chút sợ hãi. Nhưng Thẩm Oanh không phải người thường, nàng trải qua thời kỳ cửu vương tranh đoạt thảm thiết, nên nội tâm rất mạnh mẽ. Khi đó toàn kinh thành thần hồn nát thần tính(***), trông gà hóa cuốc, cửa phủ bị người ta gõ suốt đêm giống như đang đòi mạng.
Những tiếng khóc than thê lương cho người chết khủng bố tinh thần gấp mấy lần so với âm thanh này.
“Không sợ” Nàng nói, “Sẽ có cách chữa khỏi.”
——-
(*) Thâm tàng bất lộ: chỉ người có năng lực nhưng che giấu giỏi, không biết khả năng đến đâu.
(**) Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ám chỉ tai họa ghê gớm
(***) Thần hồn nát thần tính: hiện tượng ảo giác, do các chất kích thích làm suy yếu hệ thần kinh và tạo ra những hình ảnh hư ảo mà thần kinh không phân biệt được thật–giả
Bùi Duyên dẫn Thẩm Oanh ra khỏi biệt viện Tạ gia, trực tiếp nhét nàng vào xe ngựa của hắn. Thẩm Oanh cảm thấy không ổn, mới lò đầu ra khỏi xe ngựa định nói chuyện, lại bị Bùi Duyên ấn mạnh vô xe lại.
Nàng ngồi bất đắc dĩ trong xe ngựa, nhìn ngó khắp nơi. Xe ngựa này vừa cao lớn vừa rộng rãi, không giống xe của nàng, nếu không cẩn thận sẽ đụng đầu. Sàn xe trải thảm dày, bốn vách tường làm từ vật liệu giữ nhiệt. Trong xe đặt một cái bàn và mấy cái gối dựa mà còn rộng chỗ.
Thẩm Oanh ngồi trong góc ngẫm nghĩ, chút Bùi Duyên lên xe thì không biết nói gì với hắn. Sinh mệnh ngắn ngủi trước kia của nàng chỉ cùng một người nam nhân sớm chiều, đó là Bùi Chương. Bùi Chương mang mặt nạ sống cùng nàng. Chờ đến lúc đăng cơ mới xé lớp mặt nạ đó, lộ ra bộ mặt thật.
Người ta nói, thánh tâm khó dò nhưng Thẩm Oanh xưa nay chưa từng hiểu được con người hắn.
Khi hắn là Lệ Vương, nàng lầm hắn là người chân thật, khi hắn làm hoàng đế, nàng lại không muốn phí tâm.
Bùi Duyên không giống hắn. Nếu nói người nam nhân này phức tạp thì không hẳn vậy. Thẩm Oanh không hiểu hắn ra sao trên chiến trường, nhưng sau vài lần tiếp xúc nàng cảm nhận cách đối nhân xử thế của hắn rất đơn giản. Ngươi tốt với ta, ta đối tốt với ngươi lại. Ngươi trêu chọc ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Vừa rồi, dáng vẻ hắn dạy dỗ Hoắc Lục tựa như Thẩm Quang Tông khi còn bé thường đánh nhau với Thẩm Đồng.
Thẩm Oanh đưa tay rờ trán, bên ngoài có tiếng động như thể có người từ trong biệt viện đi ra ngoài. Nàng vén nhẹ góc rèm xe, thấy Thẩm Đồng đứng trước biệt viện.
Bùi Duyên chưa kịp lên xe ngựa nên đối mặt với Thẩm Đồng. Nhưng hắn chỉ thoáng nhìn, hoàn toàn không để ý. Hắn chỉnh đốn trang phục rồi leo lên, bảo Côn Luân đánh xe rời đi.
Thẩm Đồng đứng chôn chân tại chỗ, chưa hoàn hồn. Nam nhân kia có khí chất cường đại, ánh mắt sáng ngời tựa sao trời nhưng chẳng có chút cảm xúc nào. Mặc dù lướt vội qua nhưng tựa như đã từng quen biết. Thẩm Đồng ngẫm ngẫm, hóa ra có chút tương tự với hoàng thượng. Cái kiểu thâm tàng bất lộ(*) khó nắm bắt.
Nàng ngẩn ngơ tự nhủ: “Người này là ai…?”
Hôm nay người đến dự tiệc toàn quan to hiển quý trong kinh, nhân vật như thế sao nàng chưa từng gặp?
“Muội muội, thì ra ngươi ở đây!” Có tiếng truyền tới từ phía sau, Thẩm Quang Tông vừa thở hồng hộc chạy đến, “Ta vừa rồi đi tìm muội, sao muội lại rời tiệc trước?”
Thẩm Đồng hừ lạnh: “Những người kia nói xấu trưởng tỷ, ta nghe không lọt nên ra ngoài trước.”
Thẩm Quang Tông tỏ vẻ ngượng ngùng: “Trưởng tỷ đã không còn, lúc tỷ ấy còn sống, những người kia còn vô lễ, huống chi hiện tại? Do ta vô dụng, không gánh nổi tước vị của phụ thân, nhưng muội cũng không cần bực mình người ta. Đi, ta dẫn Tĩnh Viễn Hầu đến… Bọn hắn nói trông thấy hắn dẫn thiếp thất ra đây, muội đứng đây có gặp không?”
Thẩm Đồng sửng sốt. Người vừa nãy không lẽ là Tĩnh Viễn Hầu? Hắn không thường lộ diện trong kinh nên nàng không biết. Hóa ra Tĩnh Viễn Hầu không phải là lão nam nhân có tướng mạo xấu xí như lời đồn, mà là một người anh tuấn dũng mãnh như thế.
Mặt Thẩm Đồng hơi nóng, nàng cầm váy đáp: “Ta đi trước”
Thẩm Quang Tông nhìn bóng lưng nàng, như hòa thượng rờ không thấy tóc. Mới vừa có dáng vẻ như bị chọc tức, thoáng cái giống như đang thẹn thùng.
Tâm tư nữ nhi thật khó đoán.
Hắn không biết phải đáp lời trong cung thế nào.
—
Xe ngựa đi vào sơn đạo vô cùng thông suốt, không chen chúc như thời điểm lên núi. Nhánh cây bên đường quét qua cửa xe phát ra vài tiếng vang rầm rì. Đến lúc này Thẩm Oanh cũng chẳng để ý trên sơn đạo có nhiều nhánh cây vươn tận ra ngoài đường.
Nàng ngồi trong góc, lúc Bùi Duyên bước lên, nàng tự động nép vào để nhường hắn đi qua. Sau đó, hai người chẳng nói chuyện, chỉ nghe tiếng xe lộc cộc vô cùng rõ.
Bùi Duyên không mở miệng, Thẩm Oanh không biết giọng hắn đã đỡ hơn chưa, hay hắn chẳng có lời nào nói với nàng. Nàng vùi đầu trong khủyu tay, vờ đang ngủ.
Như vậy tránh được sự xấu hổ.
Thời điểm hắn hôn nàng, hai người tựa như thật gần gũi. Nhưng thời khắc không nói chuyện lại như người xa lạ. Cảm giác này rất kỳ quái, như gần như xa, tựa như hắn đang đắn đo làm cách nào sống chung với nàng cho đúng mực.
Qua một lúc, Bùi Duyên có động tĩnh. Hắn đến gần, một bàn tay len vào dưới cánh tay nàng. Nàng thấy tay hắn cầm gói đồ ăn nên ngẩng đầu nhìn hắn.
Bùi Duyên ngồi xổm trước mặt nàng, thấy nàng không cầm thì nhẹ kéo tay, vội viết trong lòng bàn tay: “Đồ ngọt, an ủi nàng.”
Hắn nắm tay nhè nhẹ, móng tay cắt ngắn gọn gàng. Lòng bàn tay Thẩm Oanh bị vạch ngưa ngứa nên nàng rụt tay lại, cánh tay nổi da gà. Hắn nghĩ mình ngồi ngây ngốc trong góc xe, hay đã bị Hoắc Văn Tiến dọa sợ rồi?
“Ta không sao” Thẩm Oanh không đồng ý với cách hắn dỗ dành như đối với một đứa trẻ, nhưng vẫn nhận bịch mứt, lấy một miếng ăn. Đây là loại mua từ cửa hiệu lâu đời nhất ở kinh thành, lúc nàng chưa vào cung thường thích ăn.
“Mứt ngọt, đa tạ Hầu gia” Nàng cười nói.
Thấy nàng cười, Bùi Duyên yên tâm chút. Từ lúc lên xe ngựa, nàng vẫn luôn ngồi im, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ nàng nhát gan, bị Hoắc Lục dọa hoảng hồn.
Thẩm Oanh nhấm nháp hương vị tuổi thơ, cảm thấy thư thái: “Giọng nói của Hầu gia vẫn không thoải mái sao? Ngài vẫn luôn không nói lời nào.”
Không khí đang nhẹ nhàng, đột nhiên câu nói này của nàng làm thay đổi.
Gương mặt Bùi Duyên hiện lên vẻ rầu rĩ, không biết nên tỏ rõ hay vẫn giấu nàng. Hắn không thích gạt người, nhưng có chút tự ti, không muốn phơi bày khuyết tật cho người khác thấy. Hắn chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng.
Lúc mới bị thương, không đến nỗi không thể nói chuyện. Có một ngày nọ, hắn nhìn thấy tiểu cô nương nhà bên đuổi bướm bị vấp té nên tới đỡ nàng. Tiểu cô nương đang tươi cười rạng rỡ, nghe tiếng hắn thì sợ tới mức khóc rống lên giống như gặp hồng thủy mãnh thú(**). Các đại nhân trong thôn vây quanh chỉ trích hắn.
Sau chuyện đó, hắn không muốn mở miệng nói chuyện với người xa lạ.
Thẩm Oanh nhìn biểu tình rối rắm của hắn, thầm thấy lạ, chỉ là một vấn đề bình thường, sao lại khó trả lời đến vậy?
Xe ngựa lắc lư, nàng chống tay lên vách xe mới có thể ngồi yên. Chờ khá lâu, lâu đến nỗi nàng nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn lại kéo tay Thẩm Oanh, viết xuống lòng bàn tay: trước đây giọng nói bị thương, nói chuyện khá khó khăn.
Thẩm Oanh không ngờ nguyên do là vậy. Thời điểm hắn viết những lời này, ánh mắt thật ảm đạm, từng nét bút tựa như vạch vết thương cho người khác xem. Hẳn là mỗi khi nghĩ lại, hắn cũng như nàng không muốn dây dưa với người trong quá khứ.
Nàng rốt cuộc đã rõ, ngày ấy hắn tìm người thay thế vì không muốn nàng phát hiện bệnh kín này. Hắn tự ti. Ở chung lâu ngày, hiểu biết càng sâu, bí mật khó che giấu.
Cho nên ngay từ đầu, hắn không định tiếp xúc nhiều với nàng.
“Hầu gia không tìm đại phu khám sao? Hoàn toàn không cách nào phát ra tiếng?” Thẩm Oanh lại hỏi, thân thể vô thức chồm tới trước, nhìn chằm chằm yết hầu của hắn.
Với thân phận của Bùi Duyên, tìm một đại phu giỏi không khó, vết thương này hẳn là khó chữa lắm. Nếu hắn không nói được, làm cách nào chỉ huy người khác tác chiến trên chiến trường?
Còn chuyện hạ quân lệnh, thảo luận chiến thuật, không nói được sẽ là chướng ngại rất lớn.
Thẩm Oanh thầm đoán, hắn có thể giấu người khác nhưng không gạt được thiên tử. Lúc trước Bùi Chương muốn thu hồi binh quyền trong tay hắn, chắc đã từng băn khoăn phương diện này. Khi hai quân giao chiến, bất kể chủ tướng có nhược điểm gì đều có thể trở thành lỗ hổng để đối phương công kích. Nếu không vì hắn trấn thủ Sơn Tây và Thiểm Tây kiên cố, Bùi Chương đã sớm đổi tướng.
Bùi Duyên tiếp tục viết: “Thanh quản bị hao tổn, mở miệng nói chuyện gặp khó khăn.”
Thì ra có thể nói chuyện. Thẩm Oanh nhẹ thở ra. Nàng đã vào Hầu phủ, con đường sau này của nàng đều dựa vào nam nhân này, không thể không tính toán cho tương lai.
Hiện tại, nghiệp lớn còn cần hắn, cho dù hắn không nói được, tạm thời cũng không thành vấn đề. Nhưng khó nói chuyện ngày sau.
Bùi Chương có tính đa nghi trời sinh, dù nàng chung chăn gối với hắn nhiều năm, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng, chứ đừng nói đến một đại quan tay cầm trọng binh canh giữ biên giới, làm sao hắn tin được. Sớm muộn gì hắn sẽ không kìm nén được mà ra tay với Bùi Duyên để củng cố vương quyền. Đến lúc đó, bệnh kín này sẽ giống một mũi tên bắn lén đâm sau lưng Bùi Duyên.
Thẩm Oanh muốn giúp Bùi Duyên, nhưng không muốn hắn ngờ vực nên yên lặng tự ngẫm cách.
Bùi Duyên chú ý người trước mặt bỗng nhiên an tĩnh, ánh mắt toát ra sự thâm trầm mà tuổi này không thể có được.
Người từng gặp biến đổi lớn, trải qua phức tạp mới có thể lộ ra tính cách mâu thuẫn. Theo hắn biết, Thẩm gia tam cô nương vẫn luôn an phận thủ thường, ru rú trong nhà, gia cảnh của Thẩm gia từ lúc nàng sinh ra đã không tốt, vẫn không thay đổi gì. Ngoại trừ sự cố ngoài ý muốn mấy tháng trước.
Chẳng lẽ một lần sinh tử có thể làm tính tình con người thay đổi, thậm chí suy nghĩ và cách thức sử xự đều khác biệt một trời một vực?
Bùi Duyên đang chìm trong suy tư, nghe Thẩm Oanh nói: “Thiếp thân muốn nói chuyện với ngài.”
Bùi Duyên sửng sốt, sau đó viết xuống: Sẽ làm nàng sợ, thậm chí chán ghét.
“Hầu gia chưa thử, sao biết thiếp thân sẽ sợ? Thiếp thân muốn nghe tiếng của ngài.” Thẩm Oanh không từ bỏ, cố chấp nhìn hắn. Bùi Duyên chịu nói tình hình thực tế cho nàng, chứng tỏ đối với hắn, nàng đã không còn là người ngoài. Điều đó làm nàng càng thêm nỗ lực để làm nhiều thứ.
Bùi Duyên thấy nàng nghiêm túc, không giống nói giỡn. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của nàng, hắn giơ tay ấn yết hầu, thử phát ra tiếng.
Thẩm Oanh nắm bàn tay hắn rồi nói: “Không sao, vạn sự khởi đầu nan.”
Trong lòng Bùi Duyên nổi lên cảm giác lạ lẫm. Rất nhiều năm nay không ai quan tâm hắn có thể nói hay không, chỉ cần có thể giao lưu là được rồi. Ngay chính hắn cũng tự cho rằng, không thể nói chuyện cũng chẳng là điều gì ghê gớm, tật ở yết hầu này có trị hay không cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại có người nguyện ý nghe tiếng hắn, lại cổ vũ hắn mở miệng nói chuyện, hắn cảm giác mình cũng giống người bình thường.
“Nàng, thật sự, không sợ?” Bùi Duyên mở miệng đầy gian nan.
Thanh âm bị tắc nghẹn, rách nát không thành làn điệu, giống củi khô bị lửa đốt cháy. Chợt nghe đúng là làm người ta có chút sợ hãi. Nhưng Thẩm Oanh không phải người thường, nàng trải qua thời kỳ cửu vương tranh đoạt thảm thiết, nên nội tâm rất mạnh mẽ. Khi đó toàn kinh thành thần hồn nát thần tính(***), trông gà hóa cuốc, cửa phủ bị người ta gõ suốt đêm giống như đang đòi mạng.
Những tiếng khóc than thê lương cho người chết khủng bố tinh thần gấp mấy lần so với âm thanh này.
“Không sợ” Nàng nói, “Sẽ có cách chữa khỏi.”
——-
(*) Thâm tàng bất lộ: chỉ người có năng lực nhưng che giấu giỏi, không biết khả năng đến đâu.
(**) Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ám chỉ tai họa ghê gớm
(***) Thần hồn nát thần tính: hiện tượng ảo giác, do các chất kích thích làm suy yếu hệ thần kinh và tạo ra những hình ảnh hư ảo mà thần kinh không phân biệt được thật–giả
Bình luận facebook