Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Chương 70: Chân Tướng 4
Cho dù Lâm Tư Niệm có ép hỏi như thế nào, An Khang chỉ biết liều mạng lắc đầu nói "Không biết", "Không thể nói", ánh mắt ả tan rã, khóe miệng chảy nước miếng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái bị điên.
Lâm Tư Niệm buông tay An Khang ra, phất tay áo hất tung đống mẹt bên góc tường xuống đất. Nàng lạnh lùng trừng An Khang đang hồ ngôn loạn ngữ, hận không thể một đao kết liễu ả.
Tạ Thiếu Ly bước đến cầm bàn tay lạnh băng của Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: "Cũng đừng vội, mang ả về từ từ thẩm vấn."
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi: "Là muội quá nóng nảy rồi..."
Còn chưa nói xong, Trương phó tướng ở đằng xa đã vội vàng hét lên: "Có mai phục, Tướng quân cẩn thận!"
Tạ Thiếu Ly phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tay Lâm Tư Niệm thuận thế xoay một vòng, ôm Lâm Tư Niệm vào trong lòng đè lên bóng tối trong góc tường.
Vài tên phi tiêu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay đến, cắt rách ống tay áo của Tạ Thiếu Ly, vèo một cái ghim vào trên tường thành đã phủ sương.
Lâm Tư Niệm cả kinh, vội vàng dùng tay sờ vào nơi bị phi tiêu lướt qua của Tạ Thiếu Ly, lo lắng nói: "Trên phi tiêu có độc, huynh không bị thương chứ!"
Tạ Thiếu Ly gắt gao che chở Lâm Tư Niệm, đè giọng nói bên tai nàng: "Không có, chỉ cắt qua y phục thôi."
Lâm Tư Niệm không sờ được vết màu ẩm ướt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười lạnh: "Không ngờ không thể moi gì được từ miệng của Triệu Liên Tâm, nhưng người đó lại thiếu kiên nhẫn động thủ trước, cũng tốt, manh mối dâng đến tận cửa chúng ta không thể bỏ qua."
Lời vừa nói xong, liền thấy trong góc bên truyền đến một tiếng kêu thảm, thì ra An Khang không biết lúc nào đã bị một mũi phi tiêu đâm trúng ngực, nhất thời sắc mặt trắng bạch, vết thương ở ngực không ngừng chảy ra máu đen. An Khang thở dốc, mở to mắt trưng trưng nhìn Lâm Tư Niệm, môi khô nứt ngập ngừng nói: "Cứu... cứu ta..."
Lâm Tư Niệm chỉ nhìn một cái, liền biết ả không cứu được nữa. Nàng thản nhiên nghĩ: Ha, cứu ngươi? Lúc trước mẹ ta bị thiêu chết ở trên thuyền, lúc ta bị rơi vào trong khe núi, ngươi có từng thủ hạ lưu tình tha cho ta không?
Cho dù Triệu Liên Tâm chịu sự sai khiến của ai, cho dù thân phận ả cao quý như thế nào, giết người cũng là giết người, ả phải chịu trừng phạt.
Lâm Tư Niệm không thèm nhìn Triệu Liên Tâm chỉ còn chút hơi thở mỏng manh kia nữa, chỉ trầm tĩnh nhìn vài bóng đen đang ẩn núp trong bóng tối, nói với Tạ Thiếu Ly: "Không trông cậy vào Triệu Liên Tâm được nữa, xem có thể tìm ra được chút gì từ đám thích khách này không."
Tạ Thiếu Ly gật đầu, nâng tay vuốt gò má Lâm Tư Niệm, ôn nhu nói: "Ta đi đối phó với bọn chúng, muội tự bảo vệ tốt bản thân."
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly kề vai chiến đấu, nhưng lại nhớ Tạ Thiếu Ly rất hy vọng nàng có thể dựa vào y một lần, liền vội vàng sửa lời, nghiêm túc nói: "Được. Nhớ rõ an toàn của huynh là quan trọng nhất, đảm bảo an toàn đã rồi mới nghĩ đến bắt người sống."
Mắt Tạ Thiếu Ly trong bóng đêm hiện lên rất trầm ổn, có nét đẹp kinh tâm động phách. Y yêu thương hôn lên tóc Lâm Tư Niệm: "Ta biết, đợi ta."
Nói xong, y đứng dậy, rút kiếm nghênh đón đám thích khách áo đen chui ra như ma quỷ kia.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm nhìn thấy bộ dáng lúc chiến đấu của Tạ Thiếu Ly, không hề giống với bộ dáng hồ nháo lúc nhỏ chút nào, Tạ Thiếu Ly nghiêm túc có thể nói là không người nào có thể địch lại. Kiếm của y rất nhanh, mang theo lực đạo mạnh mẽ sắc bén, lúc nâng lên mang theo kiếm khí lẹnh lẽo như trăng khuyết, khiến tim Lâm Tư Niệm đập thình thịch.
Tạ Thiếu Ly rất mạnh, mà nam nhân cường đại trầm ổn này là phu quân của nàng, là cha của con nàng.
Ngây người một lát, Lâm Tư Niệm mơ hồ nhìn thấy có chút hàn quang trong con hẻm nhỏ bỏ hoang. Tim Lâm Tư Niệm đập một cái: Đó là ánh sáng mũi tên ánh lên trong đêm tối.
Còn có một đám người mai phục khác trong bóng tối.
Không kịp nghĩ ngợi, Lâm Tư Niệm nhanh chóng cài tên, bắn liền ba mũi, mũi tên phá không vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Tạ Thiếu Ly bỗng quay đầu, nhìn thấy ba mũi tên sắc bén lướt qua gò má mình, ghim vào chổ sâu trong con nhỏ hắc ám!
Vài tiếng động nặng nề vang lên, hắc y nhân mai phục trong hẻm ngã xuống đất, không còn tiếng động nào nữa.
Tạ Thiếu Ly xoay tay chặn một kích của người khác, rồi lại nhìn Lâm Tư Niệm, phát hiện nàng vẫn duy trì tư thế giương cung như cũ, nở một nụ cười tự tin với mình.
Tạ Thiếu Ly cũng gật đầu với nàng, toàn tâm toàn ý tập trung vào trận đấu. Y không cần để ý đằng sau mình, vì y biết, mỗi khi có người đánh lén thì luôn có một mũi tên được bắn ra, giúp y xóa bỏ mọi tai họa ngầm và trở ngại... Thê tử của y, từ trước đến nay không phải là một cây mây chỉ biết bám víu phụ thuộc, nàng đầu đội trời, chân đạp đất, kiên định mà xinh đẹp.
Trận chiến rất nhanh đã kết thúc, tổng cộng có mười một cỗ thi thể hắc y nhân nằm trên đất, còn có một người bị thương đã bỏ chạy, Tạ Thiếu Ly sợ có bây nên không đuổi theo.
Đáng tiếc là không thể bắt sống ai cả, mười một người này không phải bị giết, thì chính là bị độc chết...
Trương phó tướng xé một mảnh vải trắng lau sạch vết máu trên đao, trầm giọng nói: "An Khang cũng đã chết rồi, manh mối lại bị đứt đoạn."
"Chưa chắc." Lâm Tư Niệm nhặt mũi tên rơi lả tả đầy đất đặt vào trong bao đựng, rồi lại ngồi xuống cẩn thận quan sát một cỗ thi thể thích khách, đột nhiên kêu lên một tiếng, giơ tay muốn vén áo hắn lên.
"Cận thận có bẫy." Tạ Thiếu Ly chặn tay nàng lại, nhẹ giọng nói: "Để ta."
Dứt lời, y dùng lưỡi kiếm cắt y phục thi thể kia, y phục bị vạch ra, Lâm Tư Niệm nhìn thấy một dấu ấn màu đen to bằng ngón cái trên xương quai xanh của hắn.
... Đó là một con nhện, màu đen.
"Ồ, Diệt hoa cung?" Ánh mắt Lâm Tư Niệm chợt lạnh, cười nói: "Thật thú vị."
Đồng thời trong lúc đó, vẫn là một trấn nhỏ hơn trăm dặm ngoài biên cương, hắc y nhân vội vàng chạy qua một ngõ phố, leo tường nhảy vào một tiểu viện trông có vẻ ấm áp yên bình.
Khép lại cánh cửa khắc hoa đỏ thắm, tên thích khách duy nhất sống sót trốn được đang ôm quyền quỳ dưới đất, nói với nam nhân trẻ tuổi đang thẳng dưới ánh nến: "Điện hạ, nhiệm vụ thất bại rồi."
Nam nhân dường như đã sớm liệu được, mơ hồ đè lại khóe miệng nói: "Một lũ vô dụng!"
Giọng của nam nhân rất nhẹ, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu, nhưng thích khách lại gập trán chạm đất giống như bị rút đi xương sống, phủ phục nói: "Ty chức vô năng, xin điện hạ trách phạt!"
"Bỏ đi, một Tạ Thiếu Ly đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Lâm Tư Niệm lợi hại hơn trước." Nam nhân ngồi dậy, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối sau màn mỏng, phất tay nói: "Người của các ngươi, có rơi vào tay bọn chúng không?"
"Không có, đều chết hết rồi." Thích khách áo đen quỳ dưới đất, vạt áo hơn tản ra, để lộ ra hình xăm con nhện màu đen trên cổ. Hình như nhớ lại chuyện gì đó, hắn lại nói như giành công: "Nhưng mà Triệu Liên Tâm đã chết rồi, manh mối của bọn chúng cũng đứt rồi."
"Đứt rồi? Không, các ngươi không hiểu nữ nhân Lâm Tư Niệm này, ả quá mẫn cảm thông minh, lại luôn triều tra án tử của Vinh Vương..."
"Nhưng tài liệu về người và Vinh Vương điện hạ đều đã bị hủy rồi, ả chắc không điều tra được gì."
"Sợ là chậm rồi." Nam nhân nhìn bóng đêm ngưng đọng ngoài cửa sổ, rồi thở dài một hơi.
Thích khách áo đen ngẩng đầu, đè thấp giọng nói: "Vậy... Có thể để thuộc hạ thử thêm lần nữa, giết ả."
Nam nhân phất tay, ý bảo thích khách không cần nhiều lời: "Người đứng đầu trong đông cung sợ đã phế rồi, người năm đó khi dễ ta phản bội ta chỉ còn lại Lâm Tư Niệm, ta cũng... sớm mệt mỏi rồi."
"Điện hạ!"
"Không cần nhiều lời, những năm gần đây ta chưa từng trải qua một ngày thoải mái, cả ngày đều giả vờ giả vịt, tính lui tính tới... Người bên cạnh ta đều chết gần hết rồi, chỉ còn lại một người mang trọng bệnh là nàng." Nam nhân cười tự giễu, ánh mắt bất giác nhìn về góc tường, như tự lẩm bẩm: "Nàng ấy không thể chết, nếu đến nàng cũng chết thì sẽ không còn người nào biết ta là ai, ta đã từng có cuộc sống ấm áp như thế nào."
Thích khách không hiểu lắm 'nàng' trong miệng nam nhân là ai, nhưng nghĩ đó là một nữ nhân vô cùng quan trọng. Hắn đột nhiên nhớ lại không lâu trước đây nam nhân bảo bọn họ đột nhập vào cung trộm một nhánh tử huyết linh chi trăm năm, liền thăm dò hỏi: "Không phải Điện hạ không lâu trước khi lấy được linh chi trăm năm hiếm gặp sao, nghe nói có thể cải tử hồi sinh..."
Vừa nghe thấy nhánh linh chi kia, nam nhân mệt mỏi nhíu mày: "Nàng ấy đã ăn một chút, bệnh tình ngược lại càng nặng hơn. Ta đã mời hết tất cả đại phu có tiếng đến, cũng không trị được bệnh của nàng, hừ, đều là một lũ phế vật!"
Nói đến đây, gương mặt bình tĩnh của nam nhân sinh ra vài phần hung ác.
Thích khách vội cúi đầu, thấp giọng nói: "Điện hạ nghe nói Lâm Tư Niệm rất am hiểu về chế thuốc, đến Hoa cung chủ cũng rất tin tưởng tay nghề của ả."
"Lâm, Tư, Niệm..." Nam nhân giống như muốn nghiền nát cái tên này, từng chút từng chút nặn từ trong kẽ răng. Một lúc sau, hắn mới tự tiếu phi tiếu, "Ta sao lại có thể quên ả chứ, đúng vậy, năm đó Lâm Tư Niệm chế ra những loại hương thuốc kia, quả thực rất có hiểu quả với bệnh tình của nàng ấy."
"Vậy thuộc hạ..."
"Cẩn thận hành sự, phải bắt sống ả về đây cho ta." Nam nhân ngắm nhìn bầu trời đêm, trong con ngươi hiện lên một tia u ám.
...
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly trở về khách điếm, bảo ông chủ giúp nấu một thùng nước nóng, chuẩn bị tắm rửa một phen, rửa đi mùi máu tánh trên cơ thể.
Bậc thang của khách điểm đã cũ, lúc giẫm lên vang lên nhưng tiếng cọt kẹt, trong thời gian đi tới đi lui bưng nước, Giang Vũ Đồng nằm cạnh bên cũng bị đánh thức, nàng ho khan vài tiếng, khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài, mơ màng còn buồn ngủ nói: "Các người sao còn chưa ngủ, làm ầm ĩ gì vậy, tiểu Thần Thần sắp bị đánh thức rồi."
Lâm Tư Niệm sợ nàng ngửi thấy mùi máu trên người mình sẽ lo lắng, liền chỉ lộ một nửa gương mặt qua khe cửa, nhẹ giọng nói: "Không sao, muội đang nấu nước tắm."
"Đêm hôm khuya khoắc lại đi tắm?" Giang Vũ Đồng hiển nhiên hiểu lầm, dùng ánh mắt dò xét, quét nàng một phen, thấy mắt nàng trốn tránh, liền chưng ra bộ dáng hiểu rõ nói: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vươn bất tảo triều!* Hai người... Cũng được đó!"
*Đêm xuân ngắn ngủi vừa nhắm mắt trời đã sáng, từ đó quân vương không còn lên triều vào buổi sáng nữa.
"Giang tỷ tỷ chỉ biết đêm xuân ngắn ngủi, làm gì hiểu tiểu biệt thắng tân hôn?" Lâm Tư Niệm cũng lười giải thích, chỉ cong khóe miệng cười, trở tay đóng cửa lại.
Trong phòng dựng lên một tấm bình phong, sau bình phong đặt một thùng nước, thùng gỗ cũng lớn, miễn cưỡng cũng có thể chứa được hai người, Lâm Tư Niệm tự nhiên mà kéo Tạ Thiếu Ly vào, cứ thế mà làm loạn trên người y một trận.
Bởi vì lo lắng Giang Vũ Đồng ở cách vách, cách âm trong phòng cũng không tốt, hai người liền không thể làm đến bước cuối cùng, Lâm Tư Niệm ép Tạ Thiếu Ly đến đỏ tai mới chịu bỏ qua. Sau khi chơi đùa một trận thì trời đã sáng, Lâm Tư Niệm mệt chết đi được, liền gật gù như gà mổ thóc mà ngủ trong thùng tắm.
Nước trong thùng đã lạnh, Tạ Thiếu Ly sơ nàng bị cảm lạnh liền dùng ngoại bào sạch sẽ bao lấy nàng rồi ôm nàng bước ra khỏi thùng nước, rồi lại cẩn thận lau tóc cho nàng, đốt than sưởi ấm, lúc này mới ôm nàng ngủ thật say.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cho dù Lâm Tư Niệm có ép hỏi như thế nào, An Khang chỉ biết liều mạng lắc đầu nói "Không biết", "Không thể nói", ánh mắt ả tan rã, khóe miệng chảy nước miếng, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái bị điên.
Lâm Tư Niệm buông tay An Khang ra, phất tay áo hất tung đống mẹt bên góc tường xuống đất. Nàng lạnh lùng trừng An Khang đang hồ ngôn loạn ngữ, hận không thể một đao kết liễu ả.
Tạ Thiếu Ly bước đến cầm bàn tay lạnh băng của Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: "Cũng đừng vội, mang ả về từ từ thẩm vấn."
Lâm Tư Niệm hít sâu một hơi: "Là muội quá nóng nảy rồi..."
Còn chưa nói xong, Trương phó tướng ở đằng xa đã vội vàng hét lên: "Có mai phục, Tướng quân cẩn thận!"
Tạ Thiếu Ly phản ứng cực nhanh, lập tức kéo tay Lâm Tư Niệm thuận thế xoay một vòng, ôm Lâm Tư Niệm vào trong lòng đè lên bóng tối trong góc tường.
Vài tên phi tiêu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay đến, cắt rách ống tay áo của Tạ Thiếu Ly, vèo một cái ghim vào trên tường thành đã phủ sương.
Lâm Tư Niệm cả kinh, vội vàng dùng tay sờ vào nơi bị phi tiêu lướt qua của Tạ Thiếu Ly, lo lắng nói: "Trên phi tiêu có độc, huynh không bị thương chứ!"
Tạ Thiếu Ly gắt gao che chở Lâm Tư Niệm, đè giọng nói bên tai nàng: "Không có, chỉ cắt qua y phục thôi."
Lâm Tư Niệm không sờ được vết màu ẩm ướt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười lạnh: "Không ngờ không thể moi gì được từ miệng của Triệu Liên Tâm, nhưng người đó lại thiếu kiên nhẫn động thủ trước, cũng tốt, manh mối dâng đến tận cửa chúng ta không thể bỏ qua."
Lời vừa nói xong, liền thấy trong góc bên truyền đến một tiếng kêu thảm, thì ra An Khang không biết lúc nào đã bị một mũi phi tiêu đâm trúng ngực, nhất thời sắc mặt trắng bạch, vết thương ở ngực không ngừng chảy ra máu đen. An Khang thở dốc, mở to mắt trưng trưng nhìn Lâm Tư Niệm, môi khô nứt ngập ngừng nói: "Cứu... cứu ta..."
Lâm Tư Niệm chỉ nhìn một cái, liền biết ả không cứu được nữa. Nàng thản nhiên nghĩ: Ha, cứu ngươi? Lúc trước mẹ ta bị thiêu chết ở trên thuyền, lúc ta bị rơi vào trong khe núi, ngươi có từng thủ hạ lưu tình tha cho ta không?
Cho dù Triệu Liên Tâm chịu sự sai khiến của ai, cho dù thân phận ả cao quý như thế nào, giết người cũng là giết người, ả phải chịu trừng phạt.
Lâm Tư Niệm không thèm nhìn Triệu Liên Tâm chỉ còn chút hơi thở mỏng manh kia nữa, chỉ trầm tĩnh nhìn vài bóng đen đang ẩn núp trong bóng tối, nói với Tạ Thiếu Ly: "Không trông cậy vào Triệu Liên Tâm được nữa, xem có thể tìm ra được chút gì từ đám thích khách này không."
Tạ Thiếu Ly gật đầu, nâng tay vuốt gò má Lâm Tư Niệm, ôn nhu nói: "Ta đi đối phó với bọn chúng, muội tự bảo vệ tốt bản thân."
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly kề vai chiến đấu, nhưng lại nhớ Tạ Thiếu Ly rất hy vọng nàng có thể dựa vào y một lần, liền vội vàng sửa lời, nghiêm túc nói: "Được. Nhớ rõ an toàn của huynh là quan trọng nhất, đảm bảo an toàn đã rồi mới nghĩ đến bắt người sống."
Mắt Tạ Thiếu Ly trong bóng đêm hiện lên rất trầm ổn, có nét đẹp kinh tâm động phách. Y yêu thương hôn lên tóc Lâm Tư Niệm: "Ta biết, đợi ta."
Nói xong, y đứng dậy, rút kiếm nghênh đón đám thích khách áo đen chui ra như ma quỷ kia.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm nhìn thấy bộ dáng lúc chiến đấu của Tạ Thiếu Ly, không hề giống với bộ dáng hồ nháo lúc nhỏ chút nào, Tạ Thiếu Ly nghiêm túc có thể nói là không người nào có thể địch lại. Kiếm của y rất nhanh, mang theo lực đạo mạnh mẽ sắc bén, lúc nâng lên mang theo kiếm khí lẹnh lẽo như trăng khuyết, khiến tim Lâm Tư Niệm đập thình thịch.
Tạ Thiếu Ly rất mạnh, mà nam nhân cường đại trầm ổn này là phu quân của nàng, là cha của con nàng.
Ngây người một lát, Lâm Tư Niệm mơ hồ nhìn thấy có chút hàn quang trong con hẻm nhỏ bỏ hoang. Tim Lâm Tư Niệm đập một cái: Đó là ánh sáng mũi tên ánh lên trong đêm tối.
Còn có một đám người mai phục khác trong bóng tối.
Không kịp nghĩ ngợi, Lâm Tư Niệm nhanh chóng cài tên, bắn liền ba mũi, mũi tên phá không vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Tạ Thiếu Ly bỗng quay đầu, nhìn thấy ba mũi tên sắc bén lướt qua gò má mình, ghim vào chổ sâu trong con nhỏ hắc ám!
Vài tiếng động nặng nề vang lên, hắc y nhân mai phục trong hẻm ngã xuống đất, không còn tiếng động nào nữa.
Tạ Thiếu Ly xoay tay chặn một kích của người khác, rồi lại nhìn Lâm Tư Niệm, phát hiện nàng vẫn duy trì tư thế giương cung như cũ, nở một nụ cười tự tin với mình.
Tạ Thiếu Ly cũng gật đầu với nàng, toàn tâm toàn ý tập trung vào trận đấu. Y không cần để ý đằng sau mình, vì y biết, mỗi khi có người đánh lén thì luôn có một mũi tên được bắn ra, giúp y xóa bỏ mọi tai họa ngầm và trở ngại... Thê tử của y, từ trước đến nay không phải là một cây mây chỉ biết bám víu phụ thuộc, nàng đầu đội trời, chân đạp đất, kiên định mà xinh đẹp.
Trận chiến rất nhanh đã kết thúc, tổng cộng có mười một cỗ thi thể hắc y nhân nằm trên đất, còn có một người bị thương đã bỏ chạy, Tạ Thiếu Ly sợ có bây nên không đuổi theo.
Đáng tiếc là không thể bắt sống ai cả, mười một người này không phải bị giết, thì chính là bị độc chết...
Trương phó tướng xé một mảnh vải trắng lau sạch vết máu trên đao, trầm giọng nói: "An Khang cũng đã chết rồi, manh mối lại bị đứt đoạn."
"Chưa chắc." Lâm Tư Niệm nhặt mũi tên rơi lả tả đầy đất đặt vào trong bao đựng, rồi lại ngồi xuống cẩn thận quan sát một cỗ thi thể thích khách, đột nhiên kêu lên một tiếng, giơ tay muốn vén áo hắn lên.
"Cận thận có bẫy." Tạ Thiếu Ly chặn tay nàng lại, nhẹ giọng nói: "Để ta."
Dứt lời, y dùng lưỡi kiếm cắt y phục thi thể kia, y phục bị vạch ra, Lâm Tư Niệm nhìn thấy một dấu ấn màu đen to bằng ngón cái trên xương quai xanh của hắn.
... Đó là một con nhện, màu đen.
"Ồ, Diệt hoa cung?" Ánh mắt Lâm Tư Niệm chợt lạnh, cười nói: "Thật thú vị."
Đồng thời trong lúc đó, vẫn là một trấn nhỏ hơn trăm dặm ngoài biên cương, hắc y nhân vội vàng chạy qua một ngõ phố, leo tường nhảy vào một tiểu viện trông có vẻ ấm áp yên bình.
Khép lại cánh cửa khắc hoa đỏ thắm, tên thích khách duy nhất sống sót trốn được đang ôm quyền quỳ dưới đất, nói với nam nhân trẻ tuổi đang thẳng dưới ánh nến: "Điện hạ, nhiệm vụ thất bại rồi."
Nam nhân dường như đã sớm liệu được, mơ hồ đè lại khóe miệng nói: "Một lũ vô dụng!"
Giọng của nam nhân rất nhẹ, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu, nhưng thích khách lại gập trán chạm đất giống như bị rút đi xương sống, phủ phục nói: "Ty chức vô năng, xin điện hạ trách phạt!"
"Bỏ đi, một Tạ Thiếu Ly đã khó đối phó, bây giờ lại thêm một Lâm Tư Niệm lợi hại hơn trước." Nam nhân ngồi dậy, chầm chậm bước ra từ trong bóng tối sau màn mỏng, phất tay nói: "Người của các ngươi, có rơi vào tay bọn chúng không?"
"Không có, đều chết hết rồi." Thích khách áo đen quỳ dưới đất, vạt áo hơn tản ra, để lộ ra hình xăm con nhện màu đen trên cổ. Hình như nhớ lại chuyện gì đó, hắn lại nói như giành công: "Nhưng mà Triệu Liên Tâm đã chết rồi, manh mối của bọn chúng cũng đứt rồi."
"Đứt rồi? Không, các ngươi không hiểu nữ nhân Lâm Tư Niệm này, ả quá mẫn cảm thông minh, lại luôn triều tra án tử của Vinh Vương..."
"Nhưng tài liệu về người và Vinh Vương điện hạ đều đã bị hủy rồi, ả chắc không điều tra được gì."
"Sợ là chậm rồi." Nam nhân nhìn bóng đêm ngưng đọng ngoài cửa sổ, rồi thở dài một hơi.
Thích khách áo đen ngẩng đầu, đè thấp giọng nói: "Vậy... Có thể để thuộc hạ thử thêm lần nữa, giết ả."
Nam nhân phất tay, ý bảo thích khách không cần nhiều lời: "Người đứng đầu trong đông cung sợ đã phế rồi, người năm đó khi dễ ta phản bội ta chỉ còn lại Lâm Tư Niệm, ta cũng... sớm mệt mỏi rồi."
"Điện hạ!"
"Không cần nhiều lời, những năm gần đây ta chưa từng trải qua một ngày thoải mái, cả ngày đều giả vờ giả vịt, tính lui tính tới... Người bên cạnh ta đều chết gần hết rồi, chỉ còn lại một người mang trọng bệnh là nàng." Nam nhân cười tự giễu, ánh mắt bất giác nhìn về góc tường, như tự lẩm bẩm: "Nàng ấy không thể chết, nếu đến nàng cũng chết thì sẽ không còn người nào biết ta là ai, ta đã từng có cuộc sống ấm áp như thế nào."
Thích khách không hiểu lắm 'nàng' trong miệng nam nhân là ai, nhưng nghĩ đó là một nữ nhân vô cùng quan trọng. Hắn đột nhiên nhớ lại không lâu trước đây nam nhân bảo bọn họ đột nhập vào cung trộm một nhánh tử huyết linh chi trăm năm, liền thăm dò hỏi: "Không phải Điện hạ không lâu trước khi lấy được linh chi trăm năm hiếm gặp sao, nghe nói có thể cải tử hồi sinh..."
Vừa nghe thấy nhánh linh chi kia, nam nhân mệt mỏi nhíu mày: "Nàng ấy đã ăn một chút, bệnh tình ngược lại càng nặng hơn. Ta đã mời hết tất cả đại phu có tiếng đến, cũng không trị được bệnh của nàng, hừ, đều là một lũ phế vật!"
Nói đến đây, gương mặt bình tĩnh của nam nhân sinh ra vài phần hung ác.
Thích khách vội cúi đầu, thấp giọng nói: "Điện hạ nghe nói Lâm Tư Niệm rất am hiểu về chế thuốc, đến Hoa cung chủ cũng rất tin tưởng tay nghề của ả."
"Lâm, Tư, Niệm..." Nam nhân giống như muốn nghiền nát cái tên này, từng chút từng chút nặn từ trong kẽ răng. Một lúc sau, hắn mới tự tiếu phi tiếu, "Ta sao lại có thể quên ả chứ, đúng vậy, năm đó Lâm Tư Niệm chế ra những loại hương thuốc kia, quả thực rất có hiểu quả với bệnh tình của nàng ấy."
"Vậy thuộc hạ..."
"Cẩn thận hành sự, phải bắt sống ả về đây cho ta." Nam nhân ngắm nhìn bầu trời đêm, trong con ngươi hiện lên một tia u ám.
...
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly trở về khách điếm, bảo ông chủ giúp nấu một thùng nước nóng, chuẩn bị tắm rửa một phen, rửa đi mùi máu tánh trên cơ thể.
Bậc thang của khách điểm đã cũ, lúc giẫm lên vang lên nhưng tiếng cọt kẹt, trong thời gian đi tới đi lui bưng nước, Giang Vũ Đồng nằm cạnh bên cũng bị đánh thức, nàng ho khan vài tiếng, khoác áo đẩy cửa đi ra ngoài, mơ màng còn buồn ngủ nói: "Các người sao còn chưa ngủ, làm ầm ĩ gì vậy, tiểu Thần Thần sắp bị đánh thức rồi."
Lâm Tư Niệm sợ nàng ngửi thấy mùi máu trên người mình sẽ lo lắng, liền chỉ lộ một nửa gương mặt qua khe cửa, nhẹ giọng nói: "Không sao, muội đang nấu nước tắm."
"Đêm hôm khuya khoắc lại đi tắm?" Giang Vũ Đồng hiển nhiên hiểu lầm, dùng ánh mắt dò xét, quét nàng một phen, thấy mắt nàng trốn tránh, liền chưng ra bộ dáng hiểu rõ nói: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vươn bất tảo triều!* Hai người... Cũng được đó!"
*Đêm xuân ngắn ngủi vừa nhắm mắt trời đã sáng, từ đó quân vương không còn lên triều vào buổi sáng nữa.
"Giang tỷ tỷ chỉ biết đêm xuân ngắn ngủi, làm gì hiểu tiểu biệt thắng tân hôn?" Lâm Tư Niệm cũng lười giải thích, chỉ cong khóe miệng cười, trở tay đóng cửa lại.
Trong phòng dựng lên một tấm bình phong, sau bình phong đặt một thùng nước, thùng gỗ cũng lớn, miễn cưỡng cũng có thể chứa được hai người, Lâm Tư Niệm tự nhiên mà kéo Tạ Thiếu Ly vào, cứ thế mà làm loạn trên người y một trận.
Bởi vì lo lắng Giang Vũ Đồng ở cách vách, cách âm trong phòng cũng không tốt, hai người liền không thể làm đến bước cuối cùng, Lâm Tư Niệm ép Tạ Thiếu Ly đến đỏ tai mới chịu bỏ qua. Sau khi chơi đùa một trận thì trời đã sáng, Lâm Tư Niệm mệt chết đi được, liền gật gù như gà mổ thóc mà ngủ trong thùng tắm.
Nước trong thùng đã lạnh, Tạ Thiếu Ly sơ nàng bị cảm lạnh liền dùng ngoại bào sạch sẽ bao lấy nàng rồi ôm nàng bước ra khỏi thùng nước, rồi lại cẩn thận lau tóc cho nàng, đốt than sưởi ấm, lúc này mới ôm nàng ngủ thật say.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook