Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Kể từ lần trước được Hải ma ma nhắc nhở nói thân thể Tiêu lão phu nhân không thoải mái lắm, mỗi ngày trời chưa sáng Thẩm Họa đều sẽ dậy thật sớm tự mình làm chút canh thang lợi cho tiêu thực hóa ho ở trong phòng bếp, hôm nay chính là muốn làm món "Hoa đào lệ".
Chỉ nghe tên đã biết vật liệu chính món hoa đào lệ dĩ nhiên là có liên quan với cây đào, chính là cần lấy nhựa cây đào kia tiết ra phối với đóa ngân nhĩ (nấm tuyết) lớn, Tuyết Lê lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy, không thể rời người nhìn chằm chằm độ lửa lớn nhỏ.
Đừng thấy cách làm đơn giản nhưng mà tốn thời gian phí sức, từ đêm qua đã bắt đầu phải dùng nước ấm ngâm nhựa đào này, đợi đến sau khi mềm nở ra, lại loại trừ một chút xíu tạp chất màu đen trên nhựa đào, nhiều lần rửa sạch như thế thành ra màu hổ phách trong suốt kia, tiếp theo tách thành miếng nhỏ đều đều mới có thể hầm chín dùng.
Trụy Nhi và tỷ muội Mộc thị vốn là muốn giúp đỡ biểu tiểu thư cùng làm, ngay cả thân thể Hồng Ngọc còn suy nhược kia cũng muốn cùng tham gia theo, Thẩm Họa lại nói muốn tự thân làm. Chuyện như vậy quý ở thành tâm, làm phiền bọn nha hoàn ngược lại mất đi ý nghĩa của nó.
Thẩm Họa không thể phủ nhận mình là có lòng riêng, nhưng lòng riêng này lại cứ vậy bị Mộc Quỳ sốt ruột hỏng rồi, trừng mắt nhìn đôi tay mềm Băng Cơ Ngọc Cốt (trắng mịn) kia của biểu tiểu thư ngâm khuấy ở trong nước lã, luôn cảm giác mười ngón tay xanh miết xinh đẹp như vậy lại không nên dính nước mùa xuân này, phải là vỗ về chơi đùa nhiều cành hoa, bôi lên sơn móng tay của nàng điều chế mới đúng.
Cho nên một khi Thẩm Họa hầm xong canh thang, Mộc Quỳ lại sẽ lấy ra sức lực quấn người của nàng lôi kéo biểu tiểu thư ngồi xong, lấy ra cao hoa hồng múc ra một muỗng lớn, chấm ở trên ngón tay của nàng nhẹ nhàng xoa đều, đợi đến đầu ngón tay này lần nữa tỏa ra sáng bóng mới bằng lòng buông ra.
Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng không rãnh rỗi, phụ họa Mộc Quỳ khuyên cô nương mình ít làm kỹ nghệ sinh sống. Nàng làm năm ngày canh thuốc cho lão phu nhân, Mộc Quỳ liền quấn nàng năm ngày, Hồng Ngọc liền niệm năm ngày kinh ở bên tai của nàng.
Buổi tối, Tiểu Kỳ Lân trở lại từ Hành Vu uyển cũng muốn quấn quít lấy Thẩm Họa hỏi hết đông tới tây, có lần chính là hỏi mấy ngày trước Họa cô cô là làm sao phát hiện cậu len lén chạy ra ngoài? Tiểu Kỳ Lân nói chính là hôm đó, người khác đều cho rằng cậu trúng độc ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Thẩm Họa lại kiên trì nói là Dục Ca Nhi đi ra ngoài.
Thẩm Họa nói một câu dụ dỗ cậu, "Dục Ca Nhi đã nói cô mẫu là tiên nữ, bấm ngón tay tính toán là có thể biết. Được rồi, sắc trời không còn sớm, Dục Ca Nhi nên đi ngủ rồi."
Thẩm Họa thật sự cảm thấy dọn vào Kỳ Lân cư, tự mình thành một bà vú chính cống, hàng đêm phải dỗ dành cậu nhóc này đi ngủ, chẳng lẽ đây chính là mục đích Tiêu tướng quân thỉnh cầu lão phu nhân để mình ở tại Kỳ Lân cư?
Tiểu Kỳ Lân một chút buồn ngủ cũng không có, ngược lại tinh thần tỉnh táo, "A, vậy Họa Nhi cô mẫu cũng có thể tính ra khi nào phụ thân trở lại chứ? Dục Ca Nhi nhớ phụ thân."
"Lúc Dục Ca Nhi nhớ phụ thân thì càng phải cố gắng ngủ, phụ thân sẽ xuất hiện trong mơ."
"Vậy tiên nữ muội muội sẽ xuất hiện sao?"
có đôi khi Thẩm Họa là theo không kịp suy nghĩ của Dục Ca Nhi, vào lúc này lại là tiên nữ muội muội, nhất thời cũng không hiểu nhướng mày, Tiểu Kỳ Lân lại duỗi ra móng vuốt sờ lên bụng Họa cô cô, nỉ non thật thấp, "Tại sao còn không bắt chước bụng di nương tròn vo lên."
Con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Thẩm Họa mong mỏi cực kỳ nghiêm túc, "Họa cô mẫu bảo tiên nữ muội muội mau ra đây đi, như vậy Dục Ca Nhi sẽ có người cùng chơi đùa rồi, sẽ không lẻ loi nữa."
Móng vuốt nhỏ còn muốn đi sờ sờ nữa rốt cuộc có tiên nữ muội muội hay không, Thẩm Họa chợt hiểu, nhất thời lúng túng không biết nên nói tiếp thế nào, đắp chăn bảo cậu ngủ. Dục Ca Nhi mới ba tuổi nếu không có người đề cập với cậu, làm sao cậu lại nghĩ tới chỗ đó.
Sau đó, Thẩm Họa mới biết thì ra lại là vị biểu ca tướng quân kia "Không giữ mồm giữ miệng" nói lời vô liêm sỉ đối với trẻ con, nàng không chỉ biết "Nguyên do tiên nữ muội muội", cũng đứt quãng biết chân tướng trúng độc hôm đó từ trong miệng Dục Ca Nhi.
Quả nhiên, sự thật Dục Ca Nhi ăn nấm hoang trúng độc nhưng lại là nói với bên ngoài, không biết là người phương nào dự tính trước tinh chế ra kiển tinh tử ở bên trong đồ ăn của Dục Ca Nhi.
Này kiển tinh tử chính là cỏ độc có ở Nam *, sinh trưởng ở trong rừng rậm rạp, cỏ này cực kỳ bá đạo có một miệng máu, thường ngày lấy côn trùng có cánh làm thức ăn, toả ra mùi tanh hôi, chính là dẫn trùng tinh tử này tới đây đẻ trứng, cỏ này ăn được ấu trùng tinh trứng thì toàn thân sẽ thành màu đỏ, bắt đầu bắn toé ra mầm móng, sau đó mới khôi phục lại màu xanh, mà chỉ có mấy ngày biến thành màu đỏ kia hái xuống mới có độc tính.
Vô sắc vô vị, ngay cả châm bạc cũng không thử ra, liều lượng ăn ít trước một tháng sẽ độc phát, lúc chết lại giống như là chứng bệnh suy kiệt, phía trước không có dấu hiệu nào, thường thường làm người không thể phát hiện, chờ lúc biết đến đã là tử thi lạnh cứng rồi, dù là đại phu từng trải lâu năm cũng dễ dàng lẫn lộn là bệnh nặng mà chết.
May mà là Trụy Nhi thận trọng, lại là phát hiện đầu mối, báo cho Tiêu Dịch.
Sau khi Tiêu tướng quân biết mặt rét lạnh nói là kẻ trộm có lòng dạ đáng chém.
Vốn định tìm hiểu nguồn gốc tra được hung thủ, đáng tiếc trong hậu trạch không thể so với quân doanh, mặc dù Tiêu tướng quân có bản lĩnh cả người cũng phải chú ý đến vị chủ mẫu Trần thị này, càng sợ bứt dây động rừng.
Nhưng kẻ trộm cũng cực kỳ giảo hoạt, vào sau lúc phát hiện Tiêu Dịch bắt đầu điều tra, thì thu tay lại không có động tĩnh gì, giống như là bốc hơi rồi vậy. Tiêu tướng quân không tra ra hung thủ, chính là thuận nước đẩy thuyền để Dục Ca Nhi giả bộ trúng độc, tiện thể thay máu người Trần thị bố trí ở Kỳ Lân cư.
Hơn thế, xảy ra loại chuyện này, Tiêu tướng quân làm khó dễ bèn có thể suông sẻ thuận lợi đổi thành thân tín của Tiêu Dịch sai khiến, hợp tình hợp lý, lúc này cho dù làm nữ chủ nhân Trần thị của Hầu phủ cũng chỉ có thể ăn Hoàng Liên đắng, dù là khóc sướt mướt với Tiêu Cảnh Chu chỉ trích Tiêu Dịch không tôn trọng trưởng bối, cũng không thể nào xuống miệng.
Thẩm Họa đóng lại kia bản《Kỷ yếu sông núi》có ghi chép cỏ độc Nam Cương, nhìn tuấn nhan trắng noãn của Dục Ca Nhi ngủ say, cũng là thổn thức.
Rốt cuộc là ai muốn hại cậu? Cỏ độc của Nam Cương, lại là Nam Cương mà Tiêu Cảnh quân từng thất bại, không thể không khiến người hoài nghi trùng hợp trong này, quan trọng hơn là kẻ trộm đã từng xâm nhập vào Kỳ Lân cư lại ở nơi nào?
Mà ngày ấy, nàng có thể nhìn ra Tiểu Kỳ Lân là giả trúng độc, chính là sau khi thay khăn nóng, phụ tử hai người bọn họ cùng nhau biến mất.
Thẩm Họa nóng lòng, lại phát hiện mảnh vụn bánh ngọt bể ở bên gối đầu của Tiểu Kỳ Lân, chính là những thứ bánh ngọt Giang Nam Hồng Ngọc làm kia.
Nếu là trúng độc hôn mê, làm sao lại ăn vui sướng như vậy, hơn nữa hình dáng tiểu nhân đè lõm xuống, nơi chếch xuống dưới hơi ướt át, 0di33xn0dafnl330fys0doon sợ là lúc ấy cậu nhóc kia sắp nén đái dầm rồi, mới không thể không bảo Tiêu tướng quân dẫn đi xuỵt xuỵt.
Nhìn bên trong giường lớn bị Tiểu Kỳ Lân chiếm đoạt, Thẩm Họa cũng là bất đắc dĩ, ngủ thì ngủ đi, chỉ là chân tiểu Kỳ Lân ba tuổi này luôn luôn không chịu đàng hoàng.
Ban đêm còn có thể đá bay chăn, lúc mơ mơ màng màng lẩm bẩm bảo "Tiểu mẫu thân" ngâm nga bài hát cho cậu nghe, thường hay một giấc ngủ tỉnh, Tiểu Kỳ Lân vẫn còn đang nhép miệng rầm rì.Nàng bèn đi thẳng phòng bếp làm canh thang, lúc đầu Thẩm Họa còn cảm thấy giường Lê Hoa này trong khuê phòng cũng là rộng rãi quá mức chút, nhưng buổi tối khi Tiểu Kỳ Lân kia tới ồn ào thì Thẩm Họa mới biết chỗ tốt của giường to lớn thật là thoải mái không cách nào nói rõ.
Đến giờ Thìn, Thẩm Họa ước chừng thời gian làm xong, chỉ chờ lúc Hải ma ma tới đón Dục Ca Nhi đi Hành Vu uyển, thuận tiện kéo ma ma cũng mang theo hoa đào lệ đã rót đựng ở trong chén sứ đi cho lão phu nhân thưởng thức.
Vào lúc này, ngồi ở trên giường êm, Tiêu lão phu nhân đang cầm một chén sứ vân cành sen đỏ quấn quanh, liên tục gật đầu.
Nhìn chén sứ trong suốt mới vừa bị đóng lại nắp bên cạnh, đã hơn phân nửa vị đào ngân nhĩ tuyết lê sắp thấy đáy rồi, nước canh óng ánh trong suốt, vui vẻ nói: "Đứa nhỏ Thẩm Họa này có lòng, mỗi ngày thay đổi đa dạng làm mấy thứ ngon miệng này. Nói thật, tay nghề ngược lại tốt hơn nha đầu Lan Lan kia, không ngọt không ngán, vừa hợp khẩu vị của lão bà ta."
Mấy ngày tiếp theo, Mặc Lan cũng sẽ thường đưa tới chút canh thang nàng tự mình làm, nhào vào trong ngực ngoại tổ mẫu miệng ngọt nói nếu không phải là học đường nữ phu tử bài vở nặng, chắc chắn mỗi ngày xuống bếp làm cho ngoại tổ mẫu bổ thân thể.
Đâu chỉ là Mặc Lan, trong phủ tiểu thư thứ xuất đích xuất tổng cộng có tám người, trừ ba người tuổi còn nhỏ, cũng chỉ là trẻ con 5, 6 tuổi, còn chải đầu nụ hoa, thuộc lòng Tam Tự kinh luyện chữ thoả đáng, ban đêm sấm đánh đều sẽ cởi truồng bò dậy kêu cha nương.
Lúc này còn lại năm vị tiểu thư Tiêu gia trên dưới không kém mấy tuổi, lớn nhất 18, nhỏ nhất 12, trong đó hai vị tiểu thư con vợ cả đều là Trần thị sinh ra, trong xương Tiêu Cảnh Chu hình như chảy xuôi huyết mạch si tình của lão hầu gia, Triệu thị quá cố không phải người hắn một lòng hướng về, sau khi cưới biểu muội Trần thị thì chưa từng nạp thiếp.
Nhị phòng lão gia dời khỏi Kinh Thành sống nhậm chức ở Tương Châu, Tam Phòng không thích con đường làm quan, yêu thích buôn bán, nhưng nuôi một cửa hàng lại bại hơn mấy phần của cải, ngay cả tiền bạc mình đặt mua tòa nhà Kinh Thành cũng không đủ quay vòng, luôn vào không đủ ra.
Dựa vào sổ lớn của Hầu phủ chống đỡ duy trì cuộc sống, bởi vì chính thê Tam Phòng vào phủ mười tám năm cũng chưa từng sinh ra con cháu, Tam phu nhân bèn lục tục nạp bốn thiếp thị cho lão gia của mình, bụng đúng là một cái lại một cái không chịu thua kém tròn vo, cũng liên tục sinh ra sáu vị tiểu thư thứ xuất.
Cho nên ba người thứ xuất đã vào học đường cộng thêm đứa bé khác ba sấm đánh cởi truồng đều sinh ra từ bốn vị di nương Tam Phòng, có mấy vị bị di nương đẩy cướp ra cũng bắt chước Mặc Lan đưa canh thang lấy lòng lão phu nhân.
Tiêu lão phu nhân trợn mắt nhìn lên cũng biết rõ là tìm đầu bếp làm, mấy đứa tôn nữ (cháu gái) kia của bà là tính tình gì, năng lực gì bà đây làm tổ mẫu sao lại không biết.
Trực tiếp bảo người lại đưa về trong mỗi uyển, còn bảo nha hoàn đưa đi mang hộ câu, "Ngày ngày cùng một canh thang như nhau, sao không sắp xếp thành một chén sứ đưa tới, còn có thể nóng hổi một chút".
Thì ra là đầu bếp ba phòng kia thấy mấy di nương giày vò, không muốn khó khăn, chính là mỗi lần làm thành một nồi, lúc đám di nương bảo nha hoàn tới lấy chính là dễ dàng múc lên một muỗng báo cáo kết quả, thả muỗng lớn lại tiếp tục uống trà nóng vểnh lên chân binh sĩ trêu chọc chim nhỏ.
Lúc đầu, mấy di nương còn ầm ĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, bốn người vừa tụ tập thành một đám, ríu rít châm chọc lẫn nhau một phen, mới biết đều bị Tiêu lão phu nhân vạch khuyết điểm làm mất mặt, cũng không dám tiếp tục để người đi đưa.
Bởi vì, canh còn lại trong này thì chỉ có của Thẩm Họa và Mặc Lan, Tiêu lão phu nhân trung lập làm bình luận công bằng đối với hai chén canh trên bàn. Hôm nay cũng là đúng dịp, hai vị biểu tiểu thư đều làm ngân nhĩ tuyết lê, chỉ là Thẩm Họa tìm đọc sách thuốc lại hỏi thăm đại phu, tăng thêm chút nhựa đào vào, thanh nhiệt lợi ho, mùi vị càng thêm mấy phần thơm quả và dược tính.
Bởi vì Mặc Lan còn phải đi học đường, tự mình đưa đến trước mặt lão phu nhân rồi rời đi.
Tay nghề Mặc Lan thật sự đáng lo, lần trước lại xem muối làm đường bỏ rất nhiều, ngoại tôn nữ tốt hơn nữa mà tài nấu nướng như vậy cũng phải ăn chết người, ngược lại làm lúc này Hải ma ma cẩn thận để người ta nếm khẩu vị trước, quả nhiên vẫn là mặn muốn chết.
Ngược lại đồ Thẩm Họa làm uống một hớp còn muốn hớp thứ hai.
Hải ma ma cười thay Mặc Lan nói: "Mặc Lan biểu tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Tam tiểu thư, Kiều Tướng quân chỉ có một đích nữ này, dù ở Tây Bắc hay là tới Hầu phủ Kinh Thành, đâu nào xuống bếp gì, lão phu nhân lại cưng chiều mọi thời khắc, không phân rõ cũng là có thể thông cảm được, quan trọng là tâm ý của Mặc Lan biểu tiểu thư. Lão phu nhân nhìn một chút thì thôi, tiểu thư tự mình làm canh thang là muốn cho thân thể lão phu nhân mau chóng khỏe lên, nếu ăn hỏng thân thể, ngược lại phủi ước nguyện ban đầu trong lòng Lan tiểu thư rồi."
Mấy câu không biến sắc, ngược lại so sánh mùi vị thơm thuần của một chén khác.
Tiêu lão phu nhân không khỏi nghĩ đến đứa bé Thẩm Họa kia, nhất định là ăn khổ sở ở Thẩm gia Hàng Châu, tài nấu nướng này không phải là công lao một ngày, nhưng thuận tiện so với Mặc Lan thì có thể nhìn ra, nếu cô nương gia có phụ mẫu thương yêu, nơi nào lại chịu để cho nàng xuống bếp, có thể thấy được quả nhiên là một người chịu không ít khổ.
Lại nghĩ đến mấy ngày trước mình bị chọc tức chỉ vào đứa bé kia mắng nàng nghiệp chướng, lại bắt đầu hơi bận tâm.
Mặc dù Thẩm nha đầu làm canh thang mỗi ngày, lại chậm chạp không đến Hành Vu uyển, chỉ kéo Hải ma ma đưa tới, lão phu nhân nghĩ có phải hôm đó nặng lời một chút hù dọa đứa bé đáng thương kia rồi hay không, bèn nói với Hải ma ma: "Đi gọi Thẩm nha đầu đến đây đi, mấy ngày không thấy cũng muốn trò chuyện với nàng một chút."
Ở bên cạnh đồ theo thiệp đâu ra đấy, Dục Ca Nhi không vui, lắc lắc cánh tay lão tổ tông.
"Tằng tổ mẫu, ngài là đang phạt Họa cô mẫu sao, để cô mẫu nghỉ ngơi một chút đi, đừng tới đây, mỗi ngày nàng đều dậy đặc biệt sớm, mệt mồ hôi đầy đầu ở phòng bếp nhỏ, phụ thân bảo Dục Ca Nhi bảo vệ Họa cô mẫu, Dục Ca Nhi nhất định phải nói được là làm được."
Tiêu lão phu nhân sờ sờ đầu Dục Ca Nhi, "Tằng tổ mẫu là đau lòng Họa cô mẫu con mới gọi nàng tới đây." Trong lòng lại là suy nghĩ, làm sao thằng bé này lại đột nhiên lưu tâm đối với nha đầu kia, xem một chút lời nói này, chẳng lẽ Tằng tổ mẫu trong lòng cậu còn là một người biết ăn thịt người hay sao!
"Lão phu nhân, bây giờ sợ là không được, phu nhân Thế tử làm một nhã yến (tiệc tao nhã) nhỏ đặc biệt đón gió tẩy trần cho Thẩm biểu tiểu thư, nói là để cho nàng nhận thức tỷ muội nhà mình một chút." Hải ma ma nghĩ đến buổi sáng vừa ra, hồi bẩm nói.
Lão phu nhân vừa nghe, "Vậy ngươi đi phòng thu chi phát hai mươi lượng bạc nữa cho Hoàng thị, để cho nàng làm náo nhiệt chút cho Thẩm nha đầu. Đúng rồi, đến phòng kho lấy cuộn thiền sa trong của hồi môn của ta ra, gọi bảo sư phụ y các tới đây đo dáng vẻ cho mấy tỷ một chút, chắc đủ làm bốn bộ đồ mùa hè, cho hai nha đầu Hầu Gia này, cả Mặc Lan, Thẩm Họa làm một bộ đi."
"Dạ, lão phu nhân." Hải ma ma vừa mới rời đi, lại không khỏi nhìn về Kỳ Lân cư nơi xa, thở dài một tiếng thật dài.
Tiệc đón gió là không giả, có thể dựa vào bà hiểu rõ đối với tính tình các vị tiểu thư, hơn nữa hôm đó Mặc Lan bị đẩy đều truyền ra là Thẩm Họa làm, nghe ý phu nhân Thế tử là muốn làm người hoà giải, nói một chút chuyện ngày đó cởi ra ngăn cách ở giữa tỷ nhi (chị em).
Có thể hai tỷ qua lại thân thiết với Mặc Lan đều là chủ tử miệng tay chân bén nhọn, chỉ sợ tiệc đón gió phải đổi thành Hồng Môn Yến.
Chỉ nghe tên đã biết vật liệu chính món hoa đào lệ dĩ nhiên là có liên quan với cây đào, chính là cần lấy nhựa cây đào kia tiết ra phối với đóa ngân nhĩ (nấm tuyết) lớn, Tuyết Lê lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy, không thể rời người nhìn chằm chằm độ lửa lớn nhỏ.
Đừng thấy cách làm đơn giản nhưng mà tốn thời gian phí sức, từ đêm qua đã bắt đầu phải dùng nước ấm ngâm nhựa đào này, đợi đến sau khi mềm nở ra, lại loại trừ một chút xíu tạp chất màu đen trên nhựa đào, nhiều lần rửa sạch như thế thành ra màu hổ phách trong suốt kia, tiếp theo tách thành miếng nhỏ đều đều mới có thể hầm chín dùng.
Trụy Nhi và tỷ muội Mộc thị vốn là muốn giúp đỡ biểu tiểu thư cùng làm, ngay cả thân thể Hồng Ngọc còn suy nhược kia cũng muốn cùng tham gia theo, Thẩm Họa lại nói muốn tự thân làm. Chuyện như vậy quý ở thành tâm, làm phiền bọn nha hoàn ngược lại mất đi ý nghĩa của nó.
Thẩm Họa không thể phủ nhận mình là có lòng riêng, nhưng lòng riêng này lại cứ vậy bị Mộc Quỳ sốt ruột hỏng rồi, trừng mắt nhìn đôi tay mềm Băng Cơ Ngọc Cốt (trắng mịn) kia của biểu tiểu thư ngâm khuấy ở trong nước lã, luôn cảm giác mười ngón tay xanh miết xinh đẹp như vậy lại không nên dính nước mùa xuân này, phải là vỗ về chơi đùa nhiều cành hoa, bôi lên sơn móng tay của nàng điều chế mới đúng.
Cho nên một khi Thẩm Họa hầm xong canh thang, Mộc Quỳ lại sẽ lấy ra sức lực quấn người của nàng lôi kéo biểu tiểu thư ngồi xong, lấy ra cao hoa hồng múc ra một muỗng lớn, chấm ở trên ngón tay của nàng nhẹ nhàng xoa đều, đợi đến đầu ngón tay này lần nữa tỏa ra sáng bóng mới bằng lòng buông ra.
Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng không rãnh rỗi, phụ họa Mộc Quỳ khuyên cô nương mình ít làm kỹ nghệ sinh sống. Nàng làm năm ngày canh thuốc cho lão phu nhân, Mộc Quỳ liền quấn nàng năm ngày, Hồng Ngọc liền niệm năm ngày kinh ở bên tai của nàng.
Buổi tối, Tiểu Kỳ Lân trở lại từ Hành Vu uyển cũng muốn quấn quít lấy Thẩm Họa hỏi hết đông tới tây, có lần chính là hỏi mấy ngày trước Họa cô cô là làm sao phát hiện cậu len lén chạy ra ngoài? Tiểu Kỳ Lân nói chính là hôm đó, người khác đều cho rằng cậu trúng độc ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Thẩm Họa lại kiên trì nói là Dục Ca Nhi đi ra ngoài.
Thẩm Họa nói một câu dụ dỗ cậu, "Dục Ca Nhi đã nói cô mẫu là tiên nữ, bấm ngón tay tính toán là có thể biết. Được rồi, sắc trời không còn sớm, Dục Ca Nhi nên đi ngủ rồi."
Thẩm Họa thật sự cảm thấy dọn vào Kỳ Lân cư, tự mình thành một bà vú chính cống, hàng đêm phải dỗ dành cậu nhóc này đi ngủ, chẳng lẽ đây chính là mục đích Tiêu tướng quân thỉnh cầu lão phu nhân để mình ở tại Kỳ Lân cư?
Tiểu Kỳ Lân một chút buồn ngủ cũng không có, ngược lại tinh thần tỉnh táo, "A, vậy Họa Nhi cô mẫu cũng có thể tính ra khi nào phụ thân trở lại chứ? Dục Ca Nhi nhớ phụ thân."
"Lúc Dục Ca Nhi nhớ phụ thân thì càng phải cố gắng ngủ, phụ thân sẽ xuất hiện trong mơ."
"Vậy tiên nữ muội muội sẽ xuất hiện sao?"
có đôi khi Thẩm Họa là theo không kịp suy nghĩ của Dục Ca Nhi, vào lúc này lại là tiên nữ muội muội, nhất thời cũng không hiểu nhướng mày, Tiểu Kỳ Lân lại duỗi ra móng vuốt sờ lên bụng Họa cô cô, nỉ non thật thấp, "Tại sao còn không bắt chước bụng di nương tròn vo lên."
Con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Thẩm Họa mong mỏi cực kỳ nghiêm túc, "Họa cô mẫu bảo tiên nữ muội muội mau ra đây đi, như vậy Dục Ca Nhi sẽ có người cùng chơi đùa rồi, sẽ không lẻ loi nữa."
Móng vuốt nhỏ còn muốn đi sờ sờ nữa rốt cuộc có tiên nữ muội muội hay không, Thẩm Họa chợt hiểu, nhất thời lúng túng không biết nên nói tiếp thế nào, đắp chăn bảo cậu ngủ. Dục Ca Nhi mới ba tuổi nếu không có người đề cập với cậu, làm sao cậu lại nghĩ tới chỗ đó.
Sau đó, Thẩm Họa mới biết thì ra lại là vị biểu ca tướng quân kia "Không giữ mồm giữ miệng" nói lời vô liêm sỉ đối với trẻ con, nàng không chỉ biết "Nguyên do tiên nữ muội muội", cũng đứt quãng biết chân tướng trúng độc hôm đó từ trong miệng Dục Ca Nhi.
Quả nhiên, sự thật Dục Ca Nhi ăn nấm hoang trúng độc nhưng lại là nói với bên ngoài, không biết là người phương nào dự tính trước tinh chế ra kiển tinh tử ở bên trong đồ ăn của Dục Ca Nhi.
Này kiển tinh tử chính là cỏ độc có ở Nam *, sinh trưởng ở trong rừng rậm rạp, cỏ này cực kỳ bá đạo có một miệng máu, thường ngày lấy côn trùng có cánh làm thức ăn, toả ra mùi tanh hôi, chính là dẫn trùng tinh tử này tới đây đẻ trứng, cỏ này ăn được ấu trùng tinh trứng thì toàn thân sẽ thành màu đỏ, bắt đầu bắn toé ra mầm móng, sau đó mới khôi phục lại màu xanh, mà chỉ có mấy ngày biến thành màu đỏ kia hái xuống mới có độc tính.
Vô sắc vô vị, ngay cả châm bạc cũng không thử ra, liều lượng ăn ít trước một tháng sẽ độc phát, lúc chết lại giống như là chứng bệnh suy kiệt, phía trước không có dấu hiệu nào, thường thường làm người không thể phát hiện, chờ lúc biết đến đã là tử thi lạnh cứng rồi, dù là đại phu từng trải lâu năm cũng dễ dàng lẫn lộn là bệnh nặng mà chết.
May mà là Trụy Nhi thận trọng, lại là phát hiện đầu mối, báo cho Tiêu Dịch.
Sau khi Tiêu tướng quân biết mặt rét lạnh nói là kẻ trộm có lòng dạ đáng chém.
Vốn định tìm hiểu nguồn gốc tra được hung thủ, đáng tiếc trong hậu trạch không thể so với quân doanh, mặc dù Tiêu tướng quân có bản lĩnh cả người cũng phải chú ý đến vị chủ mẫu Trần thị này, càng sợ bứt dây động rừng.
Nhưng kẻ trộm cũng cực kỳ giảo hoạt, vào sau lúc phát hiện Tiêu Dịch bắt đầu điều tra, thì thu tay lại không có động tĩnh gì, giống như là bốc hơi rồi vậy. Tiêu tướng quân không tra ra hung thủ, chính là thuận nước đẩy thuyền để Dục Ca Nhi giả bộ trúng độc, tiện thể thay máu người Trần thị bố trí ở Kỳ Lân cư.
Hơn thế, xảy ra loại chuyện này, Tiêu tướng quân làm khó dễ bèn có thể suông sẻ thuận lợi đổi thành thân tín của Tiêu Dịch sai khiến, hợp tình hợp lý, lúc này cho dù làm nữ chủ nhân Trần thị của Hầu phủ cũng chỉ có thể ăn Hoàng Liên đắng, dù là khóc sướt mướt với Tiêu Cảnh Chu chỉ trích Tiêu Dịch không tôn trọng trưởng bối, cũng không thể nào xuống miệng.
Thẩm Họa đóng lại kia bản《Kỷ yếu sông núi》có ghi chép cỏ độc Nam Cương, nhìn tuấn nhan trắng noãn của Dục Ca Nhi ngủ say, cũng là thổn thức.
Rốt cuộc là ai muốn hại cậu? Cỏ độc của Nam Cương, lại là Nam Cương mà Tiêu Cảnh quân từng thất bại, không thể không khiến người hoài nghi trùng hợp trong này, quan trọng hơn là kẻ trộm đã từng xâm nhập vào Kỳ Lân cư lại ở nơi nào?
Mà ngày ấy, nàng có thể nhìn ra Tiểu Kỳ Lân là giả trúng độc, chính là sau khi thay khăn nóng, phụ tử hai người bọn họ cùng nhau biến mất.
Thẩm Họa nóng lòng, lại phát hiện mảnh vụn bánh ngọt bể ở bên gối đầu của Tiểu Kỳ Lân, chính là những thứ bánh ngọt Giang Nam Hồng Ngọc làm kia.
Nếu là trúng độc hôn mê, làm sao lại ăn vui sướng như vậy, hơn nữa hình dáng tiểu nhân đè lõm xuống, nơi chếch xuống dưới hơi ướt át, 0di33xn0dafnl330fys0doon sợ là lúc ấy cậu nhóc kia sắp nén đái dầm rồi, mới không thể không bảo Tiêu tướng quân dẫn đi xuỵt xuỵt.
Nhìn bên trong giường lớn bị Tiểu Kỳ Lân chiếm đoạt, Thẩm Họa cũng là bất đắc dĩ, ngủ thì ngủ đi, chỉ là chân tiểu Kỳ Lân ba tuổi này luôn luôn không chịu đàng hoàng.
Ban đêm còn có thể đá bay chăn, lúc mơ mơ màng màng lẩm bẩm bảo "Tiểu mẫu thân" ngâm nga bài hát cho cậu nghe, thường hay một giấc ngủ tỉnh, Tiểu Kỳ Lân vẫn còn đang nhép miệng rầm rì.Nàng bèn đi thẳng phòng bếp làm canh thang, lúc đầu Thẩm Họa còn cảm thấy giường Lê Hoa này trong khuê phòng cũng là rộng rãi quá mức chút, nhưng buổi tối khi Tiểu Kỳ Lân kia tới ồn ào thì Thẩm Họa mới biết chỗ tốt của giường to lớn thật là thoải mái không cách nào nói rõ.
Đến giờ Thìn, Thẩm Họa ước chừng thời gian làm xong, chỉ chờ lúc Hải ma ma tới đón Dục Ca Nhi đi Hành Vu uyển, thuận tiện kéo ma ma cũng mang theo hoa đào lệ đã rót đựng ở trong chén sứ đi cho lão phu nhân thưởng thức.
Vào lúc này, ngồi ở trên giường êm, Tiêu lão phu nhân đang cầm một chén sứ vân cành sen đỏ quấn quanh, liên tục gật đầu.
Nhìn chén sứ trong suốt mới vừa bị đóng lại nắp bên cạnh, đã hơn phân nửa vị đào ngân nhĩ tuyết lê sắp thấy đáy rồi, nước canh óng ánh trong suốt, vui vẻ nói: "Đứa nhỏ Thẩm Họa này có lòng, mỗi ngày thay đổi đa dạng làm mấy thứ ngon miệng này. Nói thật, tay nghề ngược lại tốt hơn nha đầu Lan Lan kia, không ngọt không ngán, vừa hợp khẩu vị của lão bà ta."
Mấy ngày tiếp theo, Mặc Lan cũng sẽ thường đưa tới chút canh thang nàng tự mình làm, nhào vào trong ngực ngoại tổ mẫu miệng ngọt nói nếu không phải là học đường nữ phu tử bài vở nặng, chắc chắn mỗi ngày xuống bếp làm cho ngoại tổ mẫu bổ thân thể.
Đâu chỉ là Mặc Lan, trong phủ tiểu thư thứ xuất đích xuất tổng cộng có tám người, trừ ba người tuổi còn nhỏ, cũng chỉ là trẻ con 5, 6 tuổi, còn chải đầu nụ hoa, thuộc lòng Tam Tự kinh luyện chữ thoả đáng, ban đêm sấm đánh đều sẽ cởi truồng bò dậy kêu cha nương.
Lúc này còn lại năm vị tiểu thư Tiêu gia trên dưới không kém mấy tuổi, lớn nhất 18, nhỏ nhất 12, trong đó hai vị tiểu thư con vợ cả đều là Trần thị sinh ra, trong xương Tiêu Cảnh Chu hình như chảy xuôi huyết mạch si tình của lão hầu gia, Triệu thị quá cố không phải người hắn một lòng hướng về, sau khi cưới biểu muội Trần thị thì chưa từng nạp thiếp.
Nhị phòng lão gia dời khỏi Kinh Thành sống nhậm chức ở Tương Châu, Tam Phòng không thích con đường làm quan, yêu thích buôn bán, nhưng nuôi một cửa hàng lại bại hơn mấy phần của cải, ngay cả tiền bạc mình đặt mua tòa nhà Kinh Thành cũng không đủ quay vòng, luôn vào không đủ ra.
Dựa vào sổ lớn của Hầu phủ chống đỡ duy trì cuộc sống, bởi vì chính thê Tam Phòng vào phủ mười tám năm cũng chưa từng sinh ra con cháu, Tam phu nhân bèn lục tục nạp bốn thiếp thị cho lão gia của mình, bụng đúng là một cái lại một cái không chịu thua kém tròn vo, cũng liên tục sinh ra sáu vị tiểu thư thứ xuất.
Cho nên ba người thứ xuất đã vào học đường cộng thêm đứa bé khác ba sấm đánh cởi truồng đều sinh ra từ bốn vị di nương Tam Phòng, có mấy vị bị di nương đẩy cướp ra cũng bắt chước Mặc Lan đưa canh thang lấy lòng lão phu nhân.
Tiêu lão phu nhân trợn mắt nhìn lên cũng biết rõ là tìm đầu bếp làm, mấy đứa tôn nữ (cháu gái) kia của bà là tính tình gì, năng lực gì bà đây làm tổ mẫu sao lại không biết.
Trực tiếp bảo người lại đưa về trong mỗi uyển, còn bảo nha hoàn đưa đi mang hộ câu, "Ngày ngày cùng một canh thang như nhau, sao không sắp xếp thành một chén sứ đưa tới, còn có thể nóng hổi một chút".
Thì ra là đầu bếp ba phòng kia thấy mấy di nương giày vò, không muốn khó khăn, chính là mỗi lần làm thành một nồi, lúc đám di nương bảo nha hoàn tới lấy chính là dễ dàng múc lên một muỗng báo cáo kết quả, thả muỗng lớn lại tiếp tục uống trà nóng vểnh lên chân binh sĩ trêu chọc chim nhỏ.
Lúc đầu, mấy di nương còn ầm ĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, bốn người vừa tụ tập thành một đám, ríu rít châm chọc lẫn nhau một phen, mới biết đều bị Tiêu lão phu nhân vạch khuyết điểm làm mất mặt, cũng không dám tiếp tục để người đi đưa.
Bởi vì, canh còn lại trong này thì chỉ có của Thẩm Họa và Mặc Lan, Tiêu lão phu nhân trung lập làm bình luận công bằng đối với hai chén canh trên bàn. Hôm nay cũng là đúng dịp, hai vị biểu tiểu thư đều làm ngân nhĩ tuyết lê, chỉ là Thẩm Họa tìm đọc sách thuốc lại hỏi thăm đại phu, tăng thêm chút nhựa đào vào, thanh nhiệt lợi ho, mùi vị càng thêm mấy phần thơm quả và dược tính.
Bởi vì Mặc Lan còn phải đi học đường, tự mình đưa đến trước mặt lão phu nhân rồi rời đi.
Tay nghề Mặc Lan thật sự đáng lo, lần trước lại xem muối làm đường bỏ rất nhiều, ngoại tôn nữ tốt hơn nữa mà tài nấu nướng như vậy cũng phải ăn chết người, ngược lại làm lúc này Hải ma ma cẩn thận để người ta nếm khẩu vị trước, quả nhiên vẫn là mặn muốn chết.
Ngược lại đồ Thẩm Họa làm uống một hớp còn muốn hớp thứ hai.
Hải ma ma cười thay Mặc Lan nói: "Mặc Lan biểu tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Tam tiểu thư, Kiều Tướng quân chỉ có một đích nữ này, dù ở Tây Bắc hay là tới Hầu phủ Kinh Thành, đâu nào xuống bếp gì, lão phu nhân lại cưng chiều mọi thời khắc, không phân rõ cũng là có thể thông cảm được, quan trọng là tâm ý của Mặc Lan biểu tiểu thư. Lão phu nhân nhìn một chút thì thôi, tiểu thư tự mình làm canh thang là muốn cho thân thể lão phu nhân mau chóng khỏe lên, nếu ăn hỏng thân thể, ngược lại phủi ước nguyện ban đầu trong lòng Lan tiểu thư rồi."
Mấy câu không biến sắc, ngược lại so sánh mùi vị thơm thuần của một chén khác.
Tiêu lão phu nhân không khỏi nghĩ đến đứa bé Thẩm Họa kia, nhất định là ăn khổ sở ở Thẩm gia Hàng Châu, tài nấu nướng này không phải là công lao một ngày, nhưng thuận tiện so với Mặc Lan thì có thể nhìn ra, nếu cô nương gia có phụ mẫu thương yêu, nơi nào lại chịu để cho nàng xuống bếp, có thể thấy được quả nhiên là một người chịu không ít khổ.
Lại nghĩ đến mấy ngày trước mình bị chọc tức chỉ vào đứa bé kia mắng nàng nghiệp chướng, lại bắt đầu hơi bận tâm.
Mặc dù Thẩm nha đầu làm canh thang mỗi ngày, lại chậm chạp không đến Hành Vu uyển, chỉ kéo Hải ma ma đưa tới, lão phu nhân nghĩ có phải hôm đó nặng lời một chút hù dọa đứa bé đáng thương kia rồi hay không, bèn nói với Hải ma ma: "Đi gọi Thẩm nha đầu đến đây đi, mấy ngày không thấy cũng muốn trò chuyện với nàng một chút."
Ở bên cạnh đồ theo thiệp đâu ra đấy, Dục Ca Nhi không vui, lắc lắc cánh tay lão tổ tông.
"Tằng tổ mẫu, ngài là đang phạt Họa cô mẫu sao, để cô mẫu nghỉ ngơi một chút đi, đừng tới đây, mỗi ngày nàng đều dậy đặc biệt sớm, mệt mồ hôi đầy đầu ở phòng bếp nhỏ, phụ thân bảo Dục Ca Nhi bảo vệ Họa cô mẫu, Dục Ca Nhi nhất định phải nói được là làm được."
Tiêu lão phu nhân sờ sờ đầu Dục Ca Nhi, "Tằng tổ mẫu là đau lòng Họa cô mẫu con mới gọi nàng tới đây." Trong lòng lại là suy nghĩ, làm sao thằng bé này lại đột nhiên lưu tâm đối với nha đầu kia, xem một chút lời nói này, chẳng lẽ Tằng tổ mẫu trong lòng cậu còn là một người biết ăn thịt người hay sao!
"Lão phu nhân, bây giờ sợ là không được, phu nhân Thế tử làm một nhã yến (tiệc tao nhã) nhỏ đặc biệt đón gió tẩy trần cho Thẩm biểu tiểu thư, nói là để cho nàng nhận thức tỷ muội nhà mình một chút." Hải ma ma nghĩ đến buổi sáng vừa ra, hồi bẩm nói.
Lão phu nhân vừa nghe, "Vậy ngươi đi phòng thu chi phát hai mươi lượng bạc nữa cho Hoàng thị, để cho nàng làm náo nhiệt chút cho Thẩm nha đầu. Đúng rồi, đến phòng kho lấy cuộn thiền sa trong của hồi môn của ta ra, gọi bảo sư phụ y các tới đây đo dáng vẻ cho mấy tỷ một chút, chắc đủ làm bốn bộ đồ mùa hè, cho hai nha đầu Hầu Gia này, cả Mặc Lan, Thẩm Họa làm một bộ đi."
"Dạ, lão phu nhân." Hải ma ma vừa mới rời đi, lại không khỏi nhìn về Kỳ Lân cư nơi xa, thở dài một tiếng thật dài.
Tiệc đón gió là không giả, có thể dựa vào bà hiểu rõ đối với tính tình các vị tiểu thư, hơn nữa hôm đó Mặc Lan bị đẩy đều truyền ra là Thẩm Họa làm, nghe ý phu nhân Thế tử là muốn làm người hoà giải, nói một chút chuyện ngày đó cởi ra ngăn cách ở giữa tỷ nhi (chị em).
Có thể hai tỷ qua lại thân thiết với Mặc Lan đều là chủ tử miệng tay chân bén nhọn, chỉ sợ tiệc đón gió phải đổi thành Hồng Môn Yến.
Bình luận facebook