Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Editor: trang bubble
Nhã yến đón gió của Thẩm Họa vì ba vị tiểu thư rơi xuống nước mà kết thúc.
Trở lại Kỳ Lân cư, Mộc Quỳ đã hào hứng bừng bừng kể chuyện hôm nay cho Mộc Cẩn, Hồng Ngọc và Trụy Nhi nghe.
Nói đến lời cuối cùng nhóm ba người nhếch nhác rơi xuống nước, thì ra mới biết là Mộc Quỳ dựa theo dặn dò của biểu tiểu thư len lén đi đập ra một khe hẹp nhỏ trên thuyền nhỏ.
Lại giấu mấy con □□ vào đỉnh đầu thuyền nhỏ chỗ buộc sợi dây thừng, một khi vào thuyền cởi dây thừng ra, □□ có thể giản ra bốn chân, liền sẽ kinh hoảng nhảy ra về phía trước, luôn có vài con □□ lại muốn ăn thịt thiên nga sẽ đi gần gũi ba vị tiểu thư.
Mà ba vị mỹ nhân ăn sung mặc sướng này nơi nào thấy □□ gì đó, vừa xấu xí vừa dính như keo, còn toàn thân mọc bọc mủ, ba người sợ hãi lập tức mặt mày biến sắc, oa oa la hoảng giậm chân.
Lúc này càng dậm chân thuyền sẽ càng chênh vênh, lại thêm với có nước ào vào, cuối cùng ngay cả gã sai vặt chèo thuyền cũng bị lắc lư vào trong nước, chớ nói chi là các vị tiểu thư không biết bơi, toàn bộ là uống no mới được người kéo lên bờ.
Ba nha hoàn nghe đến đó cực kỳ hả giận cười ha ha, chỉ có Hồng Ngọc sau khi cười xong thì lại lo lắng âu sầu hầu hạ cô nương mình.
Vừa rút đi cây trâm trên đầu Thẩm Họa, vừa tiếng buồn bã liên tục, sao Thẩm Họa có thể không biết đây cũng là điềm báo Hồng Ngọc sắp khóc nhè, thuận tay kéo tay áo của nàng hỏi: "Em lại làm sao? Trong lòng phiền chuyện gì?"
Hồng Ngọc nhìn cô nương mình cười nói tự nhiên trước mắt, đôi mắt chính là ửng hồng chua xót, "Ôi, hôm nay chúng ta không được người chào đón ở Hầu phủ, làm sao cuộc sống này có thể sống? Lúc nãy, cô nương cũng không biết thu lại tính tình ở nhã yến nhỏ, đắc tội Tam tiểu thư của phu nhân Hầu phủ, ngộ nhỡ. . . . . ."
Ngộ nhỡ sau này bà ấy gây khó dễ cho cô nương khắp nơi thật là làm sao bây giờ?
Thẩm Họa cười cười cắt đứt lời nói của Hồng Ngọc, "Ngược lại không cần lo lắng, Mộc Quỳ làm chuyện này cẩn thận, thuyền nhỏ này vốn là để rất lâu không dùng, sẽ không có người phát hiện đầu mối, lại nói ngày mai ta sẽ đi thăm ba vị tỷ tỷ một chút, cố ý đi lấy lòng nhân nhượng họ, được không?"
Vừa nãy Hồng Ngọc lo lắng sao Thẩm Họa có thể chưa từng suy nghĩ, lúc nàng mới tới Hầu phủ đã từng muốn rục cổ lại, làm một cô nương thô lỗ không rõ ràng làm cho người ta nhìn.
Chỉ cần ghi nhớ làm việc khiêm tốn khắp nơi, nhưng kế hoạch thường là biến hóa khó lường, tình thế phát triển liên tục, Mặc Lan bị đẩy, Dục Ca trúng độc, chủ tớ họ bị đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, sao cho phép nàng tiếp tục khiêm tốn?
Nếu một mạch tới đã bắt đầu kiêu căng, cũng không cần thu lại ánh sáng sắc sảo nữa, nếu lại tiếp tục ngược lại khiến người ta cảm thấy làm bộ.
Thông thường nhớ kỹ người không phạm ta, ta không phạm người, gặp chuyện nhún nhường ba phần là tốt.
Cho nên nói nhã yến nhỏ hôm nay, Thẩm Họa ước chừng cũng chưa có dùng ra toàn lực khiến ba người xấu mặt, nhất là nếu muốn khiến Tiêu Tam sượng mặt thì nàng có thể làm khó dễ tại chỗ, khéo léo dùng ba đậu nấu nước trà để ba người uống xong lại vạch trần ý định đen tối của bọn họ.
Có điều nàng cũng cảm giác sâu sắc người đang ở Hầu phủ, không muốn trở mặt như thế, chỉ phải miệng bén nhọn chút, cho nên cũng không có hành động thực tế chân chính gì. Chính như tâm tư của Thẩm Họa đại khái có thể lật bài thì sẽ lật bài, những thứ này đều là người và chuyện không quan trọng, nàng định sẽ không ở lại Hầu phủ thêm.
Hồng Ngọc vẫn nhíu lại lông mày mảnh gật đầu một cái, tiếp tục khuyên, "Cô nương, sau này lối thoát sẽ dựa cả vào Hầu phủ rồi, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải, đáng tiếc Hồng Ngọc là một người ăn nói vụng về tâm tư đần, không giúp được cô nương ngài."
Nói xong những lời này nàng cũng đã không kiềm lại được nước mắt.
Thẩm Họa không muốn thấy Hồng Ngọc rơi nước mắt nữa, nhiều sẽ hại mắt, giả vờ cười hì hì đùa với Hồng Ngọc, "Nói cũng phải, lối thoát của ta dựa cả vào Hầu phủ, thế lối thoát của em? Không bằng ta làm chủ cho Hồng Ngọc em xem xét binh sĩ tốt gả đi, dù sao vẫn không tiện theo ta khóc lóc sướt mướt cả đời, em cũng biết ta quen mặc nam trang, đừng để có một ngày khiến người ta thấy còn tưởng rằng ta chính là lang quân phụ lòng, chuyên hái hoa đẹp như em đây, lại không biết thương tiếc."
"Cô nương đều học những tật xấu ở bên ngoài, lại không đứng đắn rồi." Hồng Ngọc hì hì nín khóc mà cười.
Những lời này vừa vặn để Mộc Quỳ bưng trà vào nghe được, "Chuyện này à, vậy không bằng biểu tiểu thư van cầu Thiếu Tướng quân chúng ta, bên cạnh Tướng quân chúng ta có một Cầu tướng quân trẻ tuổi nghe nói thích nhất hoa lê đẫm mưa như Hồng Ngọc tỷ tỷ vậy, cưới về chắc chắn từ đầu thương đến chân."
Hồng Ngọc nghe thì lại kiềm nén đỏ mặt, "Nói. . . . . . Nói đều là lời gì, nơi nào ta cũng không đi, chính là cả đời hầu hạ cô nương chúng ta, nếu cô nương ghét bỏ Hồng Ngọc, vậy ta sẽ xuất gia cạo đầu làm ni cô, ở trong phật đường gõ cá niệm kinh cầu phúc cho cô nương."
"Được rồi tốt lắm, hồng trần này đâu phải nói cắt là có thể cắt, em chịu rời hồng trần, ta cũng là không muốn em đi." Thẩm Họa hơi cáu liếc mắt, giương phẳng tay áo liền thay Hồng Ngọc lau lau nước mắt trên mặt, Hồng Ngọc lập tức đau lòng đầy mặt, cầm ống tay áo của cô nương chỉ nói chất vải tốt biết bao lại dùng để lau nước mắt.
Thẩm Họa nhìn Hồng Ngọc như vậy mới là bình thường nha, chợt ngó ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối, theo lý thuyết lúc này Tiểu Kỳ Lân chính là sẽ ồn ào tới đây ngủ chung với nàng rồi, sao hôm nay thật sự không thấy cậu tới đây, hỏi thăm mấy câu, Mộc Cẩn Mộc Quỳ đều nói tối nay tiểu công tử có một số việc phải bận rộn.
Thẩm Họa giật giật khóe miệng, đứa trẻ ba tuổi có thể có chuyện gì, có điều lại không hỏi nhiều, sau khi tắm bôi cao thơm trơn da, đổi bộ áo ngủ mỏng nhẹ, bảo người khác cũng lui ra ngoài đều đi nghỉ ngơi, nàng không để cho bất cứ người nào ở lại gác đêm, ban đêm khát cũng chỉ có vài bước đường rót chút nước trà.
Đến ngày hôm sau, phát hiện không biết Tiểu Kỳ Lân đã chạy tới khi nào, lại ngã chỏng vó lên trời ngủ ở bên cạnh mình, trong ngực hình như còn ôm thật chặt một thứ gì đó.
Thẩm Họa sợ cậu ngủ cấn da bé mềm không thoải mái, nhỏ giọng dụ dỗ rút đồ trong ngực cậu ra, phía trên kia đã thấm ướt dính nước miếng chèm nhẹp, thật may là có một tầng bao hoa văn cây liền cành che phủ. Mới vừa cầm đưa tới tay, Thẩm Họa lặng lẽ liếc mắt một cái, trực giác hẳn là một bức tranh, chẳng lẽ tiểu Kỳ Lân này cũng học phụ thân cậu cả đêm vẽ tranh chân dung bé gái gì đó ư.
Thẩm Họa nắm tay để lên môi đỏ mọng ho nhẹ một tiếng, nàng lấy tư cách là biểu cô mẫu có nghĩa vụ trông nom thật tốt một phen nhỉ, vì vậy trái phải nhìn ngó, đưa lưng về phía Tiểu Kỳ Lân lanh lẹ rút trục cuốn tranh ra, từ trên cuộn xuống, quả nhiên đầu tiên là thấy một đầu tóc đen xinh đẹp, vì vậy ánh mắt bèn chuyển tới Tiểu Kỳ Lân chậc chậc hai tiếng, ngược lại đánh thức Tiểu Kỳ Lân.
"Họa cô mẫu mẫu......" Cậu xoa xoa mắt to nhập nhèm ngồi dậy.
"Dục Ca Nhi đã tỉnh rồi hả? Thế nào ngủ mơ mơ màng màng." Nói rồi nụ cười dịu dàng trong hai mắt càng nồng đậm, vừa vặn che đậy lúng túng thoáng lóe lên rồi biến mất mới vừa rồi, nàng lấy một tấm khăn gấm từ bên cạnh cẩn thận lau nước miếng khóe miệng cho cậu, bộ dáng Tiểu Kỳ Lân đầy hưởng thụ, híp mắt, ngưỡng mặt, cười ha hả.
"Cô mẫu thấy quà tặng của Dục Ca Nhi chưa?"
"Hả? Là bức tranh này sao?" Thẩm Họa chỉ vào thứ trong tay nói.
"Ừ, ngày hôm qua tằng tổ mẫu nói muốn chuẩn bị chút quà tặng cho cô mẫu đấy, Dục Ca hỏi Hải ma ma con cần chuẩn bị không? Hải ma ma nói nếu như con cũng chuẩn bị quà tặng cô mẫu nhất định sẽ càng vui vẻ hơn, Họa cô mẫu vui vẻ không?"
Thẩm Họa đăm chiêu gật đầu một cái, lần này có thể quang minh chính đại nhìn bức tranh trong tay rồi, nàng thoải mái mở rộng nhìn lên, khi mặt mũi lộ ra ở dưới tóc đen thì tay Thẩm Họa rõ ràng dừng một chút.
Nhưng Thẩm Họa lại không biểu hiện ra bộ dáng giật mình ở trước mặt Tiểu Kỳ Lân, vẫn mở rộng toàn bộ bức tranh, đợi đến khi thưởng thức xong rồi, Thẩm Họa liền vừa cuốn bức tranh lại cất xong vào trong túi gấm, "Dục Ca Nhi, bức tranh này từ đâu tới?"
Bức tranh tinh sảo như vậy thì đứa bé ba tuổi vẽ không ra, lại không có ký tên, cũng không giống bút tích của Tiêu tướng quân, vậy hẳn là......
Quả nhiên Tiểu Kỳ Lân chớp mắt to nói: "Con lấy ra từ trong thư phòng nhị thúc đấy. Đó là đồ của Dục Ca Nhi và phụ thân, không phải của nhị thúc."
Thẩm Họa bóp chặt lỗ mũi của Tiểu Kỳ Lân, Tiểu Kỳ Lân lại quay lại bóp qua, giống như bóp mũi phụ thân vậy, Họa cô mẫu khác biệt với phụ thân, hình như là hương thơm.
Thẩm Họa cười một tiếng, nếu không phải là Dục Ca Nhi thật lòng muốn làm cho mình vui vẻ mới "Lấy" bức tranh này ra ngoài cho mình, Thẩm Họa thật muốn nói cho cậu biết, loại hành động này của cậu thế nhưng gọi là trộm đấy.
Vốn dù Dục Ca Nhi không lấy bức mỹ nhân đồ này ra, mấy ngày nay, Thẩm Họa cũng muốn tìm thật nhiều cơ hội đến chỗ Hoàng thị ngồi một chút, thứ nhất là muốn xem cơ hội tìm được thư phòng Tiêu Thụy kiểm tra bức tranh này có như Dục Ca nói tương tự với mình hay không, thứ hai cũng là muốn tiếp xúc nhiều thêm vài lần với Hoàng thị.
Ngày hôm qua trên đường về, một câu nói trong lúc vô tình của Mộc Quỳ ngược lại nhắc nhở Thẩm Họa, "Biểu tiểu thư, vị phu nhân thế tử này thoạt nhìn rất thích ngài đấy, đưa quà tặng quý trọng như vậy, có điều lại làm cho các vị tiểu thư trong phủ sinh lòng oán hận đối với ngài, cố ý có chút xa lánh đấy, em đều lắng tai nghe thấy các nàng nói gì đó, chỉ là thật sự chúng ta cũng không quan tâm họ, tiểu thư có Thiếu Tướng quân chúng ta đấy."
Câu nói kế tiếp Thẩm Họa không có nghe nhiều, phía trước ngược lại Mộc Quỳ nói đến trong đáy lòng của Thẩm Họa, Hoàng thị hình như thương yêu quá đáng đối với nàng, đã vượt qua thương yêu mà một tẩu tẩu mới gặp mặt hai lần nên có.
Mà loại thương yêu hình như khiến Thẩm Họa cảm giác nàng ta đang lôi kéo mình, rốt cuộc lại bởi vì sao lôi kéo mình? Hay là bởi vì nàng quá nhạy cảm, tất cả việc này lại có quan hệ với mình vào phủ hay không đây? Tất cả đều còn chờ nàng mau chóng biết rõ.
"Vậy Dục Ca Nhi, con đã từng nghe trả lễ lại hay không."
Dục Ca Nhi gật đầu một cái, "Nếu vật này là lấy ra từ trong thư phòng của Nhị thúc con, con sẽ phải bù một vật lần nữa đưa đến thư phòng của Nhị thúc con trả lễ lại, có qua có lại mới toại lòng nhau, mấy ngày nữa ta và con cùng đi đưa."
Mặc dù Dục Ca Nhi không nghe rõ ràng lắm, nhưng vẫn là nặng nề gật đầu, ngay sau đó thân thể nhỏ bé lập tức chui vào trong ngực Thẩm Họa, cọ xát làm nũng, "Dục Ca Nhi muốn nghe điệu hát dân gian."
"Tỉnh ngủ còn nghe Tiểu Khúc gì?"
"Không phải Dục Ca muốn nghe, là phụ thân muốn nghe đấy! Hôm qua phụ thân gửi thư nói buổi tối ngủ không yên, cô mẫu là tiên nữ, người lẩm nhẩm hát phụ thân nhất định có thể nghe được, ban đêm thì có thể ngủ say sưa rồi!"
Thư của Tiêu tướng quân?
Lúc này mới nói được thư, Trụy Nhi đã tiến vào, chỉ nói Thiếu Tướng quân ra roi thúc ngựa để người ta đưa tới giấy viết thư, đã mở ra rồi.
Tiểu Kỳ Lân còn chưa nhận thức hết chữ, thường ngày đều là Trụy Nhi đọc cho Dục Ca Nhi nghe, nhưng bên trong này cũng nhắc tới biểu tiểu thư.
Bởi vì trên giấy viết thư không đặc biệt nói rõ là giao cho ai, Trụy Nhi thầm nghĩ nếu sớm biết nội dung cũng chỉ trông nom đẩy cho biểu tiểu thư mới phải, lần tới sẽ để cho biểu tiểu thư đọc cho Dục Ca Nhi đi. Nghĩ như vậy, mặt của Trụy Nhi cũng ửng hồng rồi, giao lá thư cho Thẩm Họa, vội vàng bụm mặt lui ra ngoài.
Thẩm Họa nhận lấy giấy viết thư đang định mở ra, Tiểu Kỳ Lân lại bắt chước bộ dạng đại nhân đứng chắp tay, hăng hái khá cao mà nói: "Cô mẫu, cô mẫu, gần đây Dục Ca lại biết rất nhiều chữ mới, cô mẫu có muốn kiểm tra Dục Ca Nhi hay không."
Nàng đương nhiên nghe được cậu nhóc kia là đắc ý muốn tự mình đọc thư nghe, chỉ chóp mũi nhỏ, "Vậy thì kiểm tra con thôi, con đọc thư cho cô mẫu."
Dục Ca Nhi nhếch miệng, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, âm non nớt lanh lảnh lập tức vang lên......
Ngoài phòng hầu như tất cả người đều chờ ở bên ngoài hầu hạ hai chủ tử rời giường, lại sửng sốt nghe được tiếng tiểu công tử vang dội, trung khí mười phần (dồi dào sức sống) bay vào lỗ tai mọi người, ngay sau đó chính là im bặt đi yên tĩnh......
Mọi người y hệt như ở trong mộng mới tỉnh chỉ nghe được một câu, xin Họa biểu muội nhất thiết phải đưa tới một thứ theo bên mình để an ủi nỗi khổ tương tư!
Mà thứ theo bên mình chắc là không có thứ càng có thể giải trừ tương tư tình của nam nhi hơn cái yếm, mới vừa rồi không phải Dục Ca Nhi đọc đến một chữ "Bụng" liền không còn âm thanh rồi sao.
Mọi người thầm nghĩ: ai nói cơ hội tái giá với Mặc Lan biểu tiểu thư trở nên lớn, rõ ràng là Thẩm biểu tiểu thư mà!
Nhã yến đón gió của Thẩm Họa vì ba vị tiểu thư rơi xuống nước mà kết thúc.
Trở lại Kỳ Lân cư, Mộc Quỳ đã hào hứng bừng bừng kể chuyện hôm nay cho Mộc Cẩn, Hồng Ngọc và Trụy Nhi nghe.
Nói đến lời cuối cùng nhóm ba người nhếch nhác rơi xuống nước, thì ra mới biết là Mộc Quỳ dựa theo dặn dò của biểu tiểu thư len lén đi đập ra một khe hẹp nhỏ trên thuyền nhỏ.
Lại giấu mấy con □□ vào đỉnh đầu thuyền nhỏ chỗ buộc sợi dây thừng, một khi vào thuyền cởi dây thừng ra, □□ có thể giản ra bốn chân, liền sẽ kinh hoảng nhảy ra về phía trước, luôn có vài con □□ lại muốn ăn thịt thiên nga sẽ đi gần gũi ba vị tiểu thư.
Mà ba vị mỹ nhân ăn sung mặc sướng này nơi nào thấy □□ gì đó, vừa xấu xí vừa dính như keo, còn toàn thân mọc bọc mủ, ba người sợ hãi lập tức mặt mày biến sắc, oa oa la hoảng giậm chân.
Lúc này càng dậm chân thuyền sẽ càng chênh vênh, lại thêm với có nước ào vào, cuối cùng ngay cả gã sai vặt chèo thuyền cũng bị lắc lư vào trong nước, chớ nói chi là các vị tiểu thư không biết bơi, toàn bộ là uống no mới được người kéo lên bờ.
Ba nha hoàn nghe đến đó cực kỳ hả giận cười ha ha, chỉ có Hồng Ngọc sau khi cười xong thì lại lo lắng âu sầu hầu hạ cô nương mình.
Vừa rút đi cây trâm trên đầu Thẩm Họa, vừa tiếng buồn bã liên tục, sao Thẩm Họa có thể không biết đây cũng là điềm báo Hồng Ngọc sắp khóc nhè, thuận tay kéo tay áo của nàng hỏi: "Em lại làm sao? Trong lòng phiền chuyện gì?"
Hồng Ngọc nhìn cô nương mình cười nói tự nhiên trước mắt, đôi mắt chính là ửng hồng chua xót, "Ôi, hôm nay chúng ta không được người chào đón ở Hầu phủ, làm sao cuộc sống này có thể sống? Lúc nãy, cô nương cũng không biết thu lại tính tình ở nhã yến nhỏ, đắc tội Tam tiểu thư của phu nhân Hầu phủ, ngộ nhỡ. . . . . ."
Ngộ nhỡ sau này bà ấy gây khó dễ cho cô nương khắp nơi thật là làm sao bây giờ?
Thẩm Họa cười cười cắt đứt lời nói của Hồng Ngọc, "Ngược lại không cần lo lắng, Mộc Quỳ làm chuyện này cẩn thận, thuyền nhỏ này vốn là để rất lâu không dùng, sẽ không có người phát hiện đầu mối, lại nói ngày mai ta sẽ đi thăm ba vị tỷ tỷ một chút, cố ý đi lấy lòng nhân nhượng họ, được không?"
Vừa nãy Hồng Ngọc lo lắng sao Thẩm Họa có thể chưa từng suy nghĩ, lúc nàng mới tới Hầu phủ đã từng muốn rục cổ lại, làm một cô nương thô lỗ không rõ ràng làm cho người ta nhìn.
Chỉ cần ghi nhớ làm việc khiêm tốn khắp nơi, nhưng kế hoạch thường là biến hóa khó lường, tình thế phát triển liên tục, Mặc Lan bị đẩy, Dục Ca trúng độc, chủ tớ họ bị đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, sao cho phép nàng tiếp tục khiêm tốn?
Nếu một mạch tới đã bắt đầu kiêu căng, cũng không cần thu lại ánh sáng sắc sảo nữa, nếu lại tiếp tục ngược lại khiến người ta cảm thấy làm bộ.
Thông thường nhớ kỹ người không phạm ta, ta không phạm người, gặp chuyện nhún nhường ba phần là tốt.
Cho nên nói nhã yến nhỏ hôm nay, Thẩm Họa ước chừng cũng chưa có dùng ra toàn lực khiến ba người xấu mặt, nhất là nếu muốn khiến Tiêu Tam sượng mặt thì nàng có thể làm khó dễ tại chỗ, khéo léo dùng ba đậu nấu nước trà để ba người uống xong lại vạch trần ý định đen tối của bọn họ.
Có điều nàng cũng cảm giác sâu sắc người đang ở Hầu phủ, không muốn trở mặt như thế, chỉ phải miệng bén nhọn chút, cho nên cũng không có hành động thực tế chân chính gì. Chính như tâm tư của Thẩm Họa đại khái có thể lật bài thì sẽ lật bài, những thứ này đều là người và chuyện không quan trọng, nàng định sẽ không ở lại Hầu phủ thêm.
Hồng Ngọc vẫn nhíu lại lông mày mảnh gật đầu một cái, tiếp tục khuyên, "Cô nương, sau này lối thoát sẽ dựa cả vào Hầu phủ rồi, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải, đáng tiếc Hồng Ngọc là một người ăn nói vụng về tâm tư đần, không giúp được cô nương ngài."
Nói xong những lời này nàng cũng đã không kiềm lại được nước mắt.
Thẩm Họa không muốn thấy Hồng Ngọc rơi nước mắt nữa, nhiều sẽ hại mắt, giả vờ cười hì hì đùa với Hồng Ngọc, "Nói cũng phải, lối thoát của ta dựa cả vào Hầu phủ, thế lối thoát của em? Không bằng ta làm chủ cho Hồng Ngọc em xem xét binh sĩ tốt gả đi, dù sao vẫn không tiện theo ta khóc lóc sướt mướt cả đời, em cũng biết ta quen mặc nam trang, đừng để có một ngày khiến người ta thấy còn tưởng rằng ta chính là lang quân phụ lòng, chuyên hái hoa đẹp như em đây, lại không biết thương tiếc."
"Cô nương đều học những tật xấu ở bên ngoài, lại không đứng đắn rồi." Hồng Ngọc hì hì nín khóc mà cười.
Những lời này vừa vặn để Mộc Quỳ bưng trà vào nghe được, "Chuyện này à, vậy không bằng biểu tiểu thư van cầu Thiếu Tướng quân chúng ta, bên cạnh Tướng quân chúng ta có một Cầu tướng quân trẻ tuổi nghe nói thích nhất hoa lê đẫm mưa như Hồng Ngọc tỷ tỷ vậy, cưới về chắc chắn từ đầu thương đến chân."
Hồng Ngọc nghe thì lại kiềm nén đỏ mặt, "Nói. . . . . . Nói đều là lời gì, nơi nào ta cũng không đi, chính là cả đời hầu hạ cô nương chúng ta, nếu cô nương ghét bỏ Hồng Ngọc, vậy ta sẽ xuất gia cạo đầu làm ni cô, ở trong phật đường gõ cá niệm kinh cầu phúc cho cô nương."
"Được rồi tốt lắm, hồng trần này đâu phải nói cắt là có thể cắt, em chịu rời hồng trần, ta cũng là không muốn em đi." Thẩm Họa hơi cáu liếc mắt, giương phẳng tay áo liền thay Hồng Ngọc lau lau nước mắt trên mặt, Hồng Ngọc lập tức đau lòng đầy mặt, cầm ống tay áo của cô nương chỉ nói chất vải tốt biết bao lại dùng để lau nước mắt.
Thẩm Họa nhìn Hồng Ngọc như vậy mới là bình thường nha, chợt ngó ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối, theo lý thuyết lúc này Tiểu Kỳ Lân chính là sẽ ồn ào tới đây ngủ chung với nàng rồi, sao hôm nay thật sự không thấy cậu tới đây, hỏi thăm mấy câu, Mộc Cẩn Mộc Quỳ đều nói tối nay tiểu công tử có một số việc phải bận rộn.
Thẩm Họa giật giật khóe miệng, đứa trẻ ba tuổi có thể có chuyện gì, có điều lại không hỏi nhiều, sau khi tắm bôi cao thơm trơn da, đổi bộ áo ngủ mỏng nhẹ, bảo người khác cũng lui ra ngoài đều đi nghỉ ngơi, nàng không để cho bất cứ người nào ở lại gác đêm, ban đêm khát cũng chỉ có vài bước đường rót chút nước trà.
Đến ngày hôm sau, phát hiện không biết Tiểu Kỳ Lân đã chạy tới khi nào, lại ngã chỏng vó lên trời ngủ ở bên cạnh mình, trong ngực hình như còn ôm thật chặt một thứ gì đó.
Thẩm Họa sợ cậu ngủ cấn da bé mềm không thoải mái, nhỏ giọng dụ dỗ rút đồ trong ngực cậu ra, phía trên kia đã thấm ướt dính nước miếng chèm nhẹp, thật may là có một tầng bao hoa văn cây liền cành che phủ. Mới vừa cầm đưa tới tay, Thẩm Họa lặng lẽ liếc mắt một cái, trực giác hẳn là một bức tranh, chẳng lẽ tiểu Kỳ Lân này cũng học phụ thân cậu cả đêm vẽ tranh chân dung bé gái gì đó ư.
Thẩm Họa nắm tay để lên môi đỏ mọng ho nhẹ một tiếng, nàng lấy tư cách là biểu cô mẫu có nghĩa vụ trông nom thật tốt một phen nhỉ, vì vậy trái phải nhìn ngó, đưa lưng về phía Tiểu Kỳ Lân lanh lẹ rút trục cuốn tranh ra, từ trên cuộn xuống, quả nhiên đầu tiên là thấy một đầu tóc đen xinh đẹp, vì vậy ánh mắt bèn chuyển tới Tiểu Kỳ Lân chậc chậc hai tiếng, ngược lại đánh thức Tiểu Kỳ Lân.
"Họa cô mẫu mẫu......" Cậu xoa xoa mắt to nhập nhèm ngồi dậy.
"Dục Ca Nhi đã tỉnh rồi hả? Thế nào ngủ mơ mơ màng màng." Nói rồi nụ cười dịu dàng trong hai mắt càng nồng đậm, vừa vặn che đậy lúng túng thoáng lóe lên rồi biến mất mới vừa rồi, nàng lấy một tấm khăn gấm từ bên cạnh cẩn thận lau nước miếng khóe miệng cho cậu, bộ dáng Tiểu Kỳ Lân đầy hưởng thụ, híp mắt, ngưỡng mặt, cười ha hả.
"Cô mẫu thấy quà tặng của Dục Ca Nhi chưa?"
"Hả? Là bức tranh này sao?" Thẩm Họa chỉ vào thứ trong tay nói.
"Ừ, ngày hôm qua tằng tổ mẫu nói muốn chuẩn bị chút quà tặng cho cô mẫu đấy, Dục Ca hỏi Hải ma ma con cần chuẩn bị không? Hải ma ma nói nếu như con cũng chuẩn bị quà tặng cô mẫu nhất định sẽ càng vui vẻ hơn, Họa cô mẫu vui vẻ không?"
Thẩm Họa đăm chiêu gật đầu một cái, lần này có thể quang minh chính đại nhìn bức tranh trong tay rồi, nàng thoải mái mở rộng nhìn lên, khi mặt mũi lộ ra ở dưới tóc đen thì tay Thẩm Họa rõ ràng dừng một chút.
Nhưng Thẩm Họa lại không biểu hiện ra bộ dáng giật mình ở trước mặt Tiểu Kỳ Lân, vẫn mở rộng toàn bộ bức tranh, đợi đến khi thưởng thức xong rồi, Thẩm Họa liền vừa cuốn bức tranh lại cất xong vào trong túi gấm, "Dục Ca Nhi, bức tranh này từ đâu tới?"
Bức tranh tinh sảo như vậy thì đứa bé ba tuổi vẽ không ra, lại không có ký tên, cũng không giống bút tích của Tiêu tướng quân, vậy hẳn là......
Quả nhiên Tiểu Kỳ Lân chớp mắt to nói: "Con lấy ra từ trong thư phòng nhị thúc đấy. Đó là đồ của Dục Ca Nhi và phụ thân, không phải của nhị thúc."
Thẩm Họa bóp chặt lỗ mũi của Tiểu Kỳ Lân, Tiểu Kỳ Lân lại quay lại bóp qua, giống như bóp mũi phụ thân vậy, Họa cô mẫu khác biệt với phụ thân, hình như là hương thơm.
Thẩm Họa cười một tiếng, nếu không phải là Dục Ca Nhi thật lòng muốn làm cho mình vui vẻ mới "Lấy" bức tranh này ra ngoài cho mình, Thẩm Họa thật muốn nói cho cậu biết, loại hành động này của cậu thế nhưng gọi là trộm đấy.
Vốn dù Dục Ca Nhi không lấy bức mỹ nhân đồ này ra, mấy ngày nay, Thẩm Họa cũng muốn tìm thật nhiều cơ hội đến chỗ Hoàng thị ngồi một chút, thứ nhất là muốn xem cơ hội tìm được thư phòng Tiêu Thụy kiểm tra bức tranh này có như Dục Ca nói tương tự với mình hay không, thứ hai cũng là muốn tiếp xúc nhiều thêm vài lần với Hoàng thị.
Ngày hôm qua trên đường về, một câu nói trong lúc vô tình của Mộc Quỳ ngược lại nhắc nhở Thẩm Họa, "Biểu tiểu thư, vị phu nhân thế tử này thoạt nhìn rất thích ngài đấy, đưa quà tặng quý trọng như vậy, có điều lại làm cho các vị tiểu thư trong phủ sinh lòng oán hận đối với ngài, cố ý có chút xa lánh đấy, em đều lắng tai nghe thấy các nàng nói gì đó, chỉ là thật sự chúng ta cũng không quan tâm họ, tiểu thư có Thiếu Tướng quân chúng ta đấy."
Câu nói kế tiếp Thẩm Họa không có nghe nhiều, phía trước ngược lại Mộc Quỳ nói đến trong đáy lòng của Thẩm Họa, Hoàng thị hình như thương yêu quá đáng đối với nàng, đã vượt qua thương yêu mà một tẩu tẩu mới gặp mặt hai lần nên có.
Mà loại thương yêu hình như khiến Thẩm Họa cảm giác nàng ta đang lôi kéo mình, rốt cuộc lại bởi vì sao lôi kéo mình? Hay là bởi vì nàng quá nhạy cảm, tất cả việc này lại có quan hệ với mình vào phủ hay không đây? Tất cả đều còn chờ nàng mau chóng biết rõ.
"Vậy Dục Ca Nhi, con đã từng nghe trả lễ lại hay không."
Dục Ca Nhi gật đầu một cái, "Nếu vật này là lấy ra từ trong thư phòng của Nhị thúc con, con sẽ phải bù một vật lần nữa đưa đến thư phòng của Nhị thúc con trả lễ lại, có qua có lại mới toại lòng nhau, mấy ngày nữa ta và con cùng đi đưa."
Mặc dù Dục Ca Nhi không nghe rõ ràng lắm, nhưng vẫn là nặng nề gật đầu, ngay sau đó thân thể nhỏ bé lập tức chui vào trong ngực Thẩm Họa, cọ xát làm nũng, "Dục Ca Nhi muốn nghe điệu hát dân gian."
"Tỉnh ngủ còn nghe Tiểu Khúc gì?"
"Không phải Dục Ca muốn nghe, là phụ thân muốn nghe đấy! Hôm qua phụ thân gửi thư nói buổi tối ngủ không yên, cô mẫu là tiên nữ, người lẩm nhẩm hát phụ thân nhất định có thể nghe được, ban đêm thì có thể ngủ say sưa rồi!"
Thư của Tiêu tướng quân?
Lúc này mới nói được thư, Trụy Nhi đã tiến vào, chỉ nói Thiếu Tướng quân ra roi thúc ngựa để người ta đưa tới giấy viết thư, đã mở ra rồi.
Tiểu Kỳ Lân còn chưa nhận thức hết chữ, thường ngày đều là Trụy Nhi đọc cho Dục Ca Nhi nghe, nhưng bên trong này cũng nhắc tới biểu tiểu thư.
Bởi vì trên giấy viết thư không đặc biệt nói rõ là giao cho ai, Trụy Nhi thầm nghĩ nếu sớm biết nội dung cũng chỉ trông nom đẩy cho biểu tiểu thư mới phải, lần tới sẽ để cho biểu tiểu thư đọc cho Dục Ca Nhi đi. Nghĩ như vậy, mặt của Trụy Nhi cũng ửng hồng rồi, giao lá thư cho Thẩm Họa, vội vàng bụm mặt lui ra ngoài.
Thẩm Họa nhận lấy giấy viết thư đang định mở ra, Tiểu Kỳ Lân lại bắt chước bộ dạng đại nhân đứng chắp tay, hăng hái khá cao mà nói: "Cô mẫu, cô mẫu, gần đây Dục Ca lại biết rất nhiều chữ mới, cô mẫu có muốn kiểm tra Dục Ca Nhi hay không."
Nàng đương nhiên nghe được cậu nhóc kia là đắc ý muốn tự mình đọc thư nghe, chỉ chóp mũi nhỏ, "Vậy thì kiểm tra con thôi, con đọc thư cho cô mẫu."
Dục Ca Nhi nhếch miệng, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, âm non nớt lanh lảnh lập tức vang lên......
Ngoài phòng hầu như tất cả người đều chờ ở bên ngoài hầu hạ hai chủ tử rời giường, lại sửng sốt nghe được tiếng tiểu công tử vang dội, trung khí mười phần (dồi dào sức sống) bay vào lỗ tai mọi người, ngay sau đó chính là im bặt đi yên tĩnh......
Mọi người y hệt như ở trong mộng mới tỉnh chỉ nghe được một câu, xin Họa biểu muội nhất thiết phải đưa tới một thứ theo bên mình để an ủi nỗi khổ tương tư!
Mà thứ theo bên mình chắc là không có thứ càng có thể giải trừ tương tư tình của nam nhi hơn cái yếm, mới vừa rồi không phải Dục Ca Nhi đọc đến một chữ "Bụng" liền không còn âm thanh rồi sao.
Mọi người thầm nghĩ: ai nói cơ hội tái giá với Mặc Lan biểu tiểu thư trở nên lớn, rõ ràng là Thẩm biểu tiểu thư mà!
Bình luận facebook