Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Editor: trang bubble ^^
Mắt phượng của Tiêu Dịch nhìn về "Thị vệ" nói ra uy hiếp kia, lúc môi mỏng uống rượu khẽ cong lên. Sắc mặt tỳ nữ kia trắng bệch, lại nhìn một chút sau khi Tiêu tướng quân để ly rượu xuống hoàn toàn là mặt nghiêm nghị không hiểu phong tình, chỉ đành phải nghĩ mà sợ thu bàn tay về. Thẩm Họa đóng vai thị vệ nói lời lạnh lùng đuổi đi, tiếp theo nàng mới nhỏ tiếng sẳng giọng với Tiêu tướng quân: "Nếu thuộc hạ không ra được, có phải Tướng quân sẽ hưởng thụ vui vẻ một phen hay không?"
"Tiểu thị vệ của ta ghen?" Bữa tiệc chung quanh đều là tiếng ăn uống linh đình, cộng thêm Tiêu Dịch là người âm u lạnh lùng, chính là kẻ có lòng trèo cao cũng sợ lui về rồi. Dù sao nơi này đều là quan viên địa phương, không thể so với quan ở kinh thành, đâu còn dám tiến lên trêu chọc vị gian ác này, chỉ sợ nói không ổn câu nào, sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Cho nên chung quanh Tiêu Dịch tương đối yên tĩnh, tuy là hai người nói loại lời này, người khác nhất thời cũng không nghe được, chỉ cho rằng Tiêu tướng quân dặn dò thị vệ chuyện đấy.
Cũng may mà làm tiệc rượu ở vườn hoa, sau khi Thẩm Họa đóng vai thị vệ chính là trên người có chút nữ nhi hương cũng bị lẫn lộn đi qua.
Thẩm Họa đương nhiên sẽ không thừa nhận đối với lần này, "Thuộc hạ chỉ là muốn nhắc nhở Tướng quân nên cẩn thận mọi chuyện, ngộ nhỡ tay kia có độc!"
Tiêu Dịch cười khẽ, nhíu mày nhìn nàng, "Tay của người nào dám đưa tới bản tướng quân nhất định đều sẽ gãy. Chỉ là tay của tiểu thị vệ này thật là dễ nhìn, thích hợp cầm vũ khí gậy gộc này nhất. Đợi trở về trại lính, bản tướng quân sẽ ban thưởng một mình ngươi, sẽ dạy ngươi một bộ côn pháp!" Hắn chính là yêu bộ dạng tiểu nữ tử không thừa nhận còn ăn chua uống dấm này, híp mắt lưu luyến ở ống tay áo của nàng.
Thẩm Họa mới tới nghe lời này thì cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, đợi cẩn thân suy nghĩ lại, nhai qua tới vị, mới biết là Tiêu Dịch đang nói lời thô tục. Còn có ánh mắt ẩn giấu lửa nóng xao động ở đáy mắt nhìn chằm chằm tay của nàng, nhất thời khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, có chút nghẹn họng trân trối nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu tướng quân chững chạc đàng hoàng kia. Nàng thật sự cảm thấy thiên hạ không có người càng không biết xấu hổ hơn.
Thẩm Họa bị nghẹn nhất thời im lặng, khóe miệng Tiêu tướng quân nhếch lên, tự mình rót đầy lần nữa, uống một ly rượu cất. Nếu không phải ở bên ngoài, thật đúng là muốn tự thân dạy dỗ, mở tiêu chuẩn huấn luyện cao nhất xuống tiểu thị vệ thích ăn giấm này.
Thẩm Họa mới vừa há miệng muốn cố gắng cãi một chút với Tiêu tướng quân, một bóng đen quen thuộc đã che phủ tới, nàng vội vã sửa sang lại biểu hiện trên mặt, lui qua một bên. Lúc này, thanh niên tài tuấn chắp tay tới đây lại là Trạng Nguyên Lang Tống Tử Quận.
"Tiêu tướng quân, hạ quan chợt tới mời rượu, đúng là mạo muội." Tống Tử Quận dáng dấp quân tử khiêm tốn, chậm rãi lễ độ nói.
Tiêu Dịch uống ly rượu không nói một lời, Tống Tử Quận này, hắn ấn tượng lại đặc biệt khắc sâu đấy. Lúc đầu Họa Nhi thật là đôi mắt cũng không chuyển lập tức nhìn chằm chằm, nghiêng mắt đến trên mặt "Tiểu thị vệ" phía sau, đôi mắt hắn co rụt lại, khẽ cau lông mày lại.
Họa Nhi đây là vẻ mặt gì? Sắc mặt của hắn âm trầm mấy phần, lạnh mặt tại chỗ, chính là ngay cả mắt cũng không cho phép nói: "Tống đại nhân, đã biết mạo muội còn dám tới đây."
Tống Tử Quận hơi ngẩn ra, sau chắp tay chỉ đành phải rời đi, bóng lưng kia ở cái nhìn của Thẩm Họa cực kỳ cô đơn bất đắc dĩ.
Thật ra thì Thẩm Họa thấy Tống Tử Quận tìm đến, đầu tiên là hơi hồi hộp một chút, bởi vì nàng có thể nghĩ được Tống Tử Quận đột nhiên tìm đến Tiêu Dịch bên này là muốn làm cái gì. Lúc đầu, nàng bảo Tống Tử Quận tới Hầu phủ cầu hôn, lại bị Tiêu lão phu nhân ngăn cản ở bên ngoài, chỉ sợ là không vào được cửa Hầu phủ, mới nghĩ tới chỗ Tiêu Dịch thử một lần.
Nghĩ tới đây, lòng áy náy của Thẩm Họa càng sâu, lúc đầu nàng bị rung động trong lòng quấy nhiễu không yên. Nàng chỉ cho là cách xa Hầu phủ sẽ không sao, thêm nữa sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không bằng chọn người mình quen thuộc, bèn ôm thử một lần ý tưởng hỏi thăm ngọc bội ước hẹn. Hôm nay bị quyết định ngu xuẩn tìm đường chết của mình làm xấu hổ tột đỉnh, càng nhiều thêm mấy phần ý định bù đắp đối với Tống Tử Quận.
Tiêu Dịch thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bóng dáng nơi xa, lại nghĩ tới vẻ mặt thương tiếc mới vừa rồi của nàng, trong lòng lại chất chứa hờn dỗi, chỉ đành phải uống vào một ly lại một ly rượu, cũng may hôm nay còn có một chuyện đáng giá làm hắn thoải mái, nghĩ đến sẽ xảy ra.
"Bùi tướng quân, trong phòng điện hạ có thích khách, có thích khách!" Một tên thị vệ đã chạy tới trong bữa tiệc hô to, Bùi Nghị lập tức tiến lên đi tìm thái tử, cũng bảo thị vệ phong tỏa vương phủ, không cho bất kỳ kẻ nào đi ra ngoài, trước khi chưa biết rõ chuyện ai cũng không thể loại bỏ hiềm nghi.
Phủ Tuyên vương xuất hiện thích khách, việc lớn cỡ nào, vẻ mặt Tuyên vương cứng lại trở nên kinh ngạc đứng lên, dù thế nào cũng không nghĩ sẽ xuất hiện thích khách.
Ngay nửa canh giờ trước, thái tử đến trong phòng cưng chiều mỹ nhân, kêu nửa ngày lại không thấy mỹ nhân xuất hiện, tối lửa tắt đèn còn tưởng rằng là mỹ nhân lại theo nàng *, bèn dằn lại tính tình không ngừng kêu to tiểu mỹ nhân. Để cho đừng sợ, thái tử vạch màn ra, quả thật thấy một bóng dáng nằm ở trên giường, chỉ là không phải là dáng người thướt tha như trong tưởng tượng của hắn, lại thấy bóng dáng trên giường kia đột nhiên nhảy lên, chấn động ván giường phát ra vang động kẽo kẹt, thái tử có cảnh giác.
Thân thể nở nang rõ ràng là nam nhân, thái tử cũng không thấy rõ bóng người, đã có môt cây chủy thủ xẹt qua đây. Hắn lại không biết làm gì, cũng từng luyện võ công, vốn là bén nhọn nhắm tới trái tim mất mạng chỉ cắt một vết thương thật sâu ở trên cánh tay. Thái tử lập tức gào thét, khiến giữ thị vệ cửa đạp cửa mà vào.
Kẻ giặc kia thấy tình thế không ổn, chỉ nhảy ra cửa sổ bỏ chạy, mặt ngoài cửa sổ gian phòng của thái tử chính là một hồ nước sâu gợn sóng xanh biếc, phong cảnh hợp lòng người là Tuyên vương cố ý sắp xếp, lúc này ngược lại thành yểm trợ tốt nhất để trốn chạy, vào hồ nước, ban đêm một vùng đen như mực, nào còn tung tích có thể tìm ra.
Nhưng khi Bùi Nghị đi vào vẫn phát hiện ra đầu mối, ngay vào lúc thích khách chạy trốn, vải quần áo không cẩn thận có quẹt một mảnh ở trên cửa sổ. Bùi Nghị tra xét nghiêm túc, vật liệu may mặc này giống như là thị vệ phủ Tuyên vương, bèn cả gan nói ra phát hiện trong lòng. Thái tử được đại phu băng bó vết thương, trên mặt tức giận khó tiêu, tay không bị thương kia vỗ bàn một cái, "Tuyên vương, hay cho ngươi bề tôi mưu nghịch, lại lấy mỹ nhân dẫn dụ bổn điện, ý đồ bất chính. Đáng giết, đáng giết, trang ## bubble bắt lại đưa tới Đại Lý Tự trong kinh điều tra."
Bùi Nghị lập tức phái người lục soát vương phủ, cũng sẽ áp giải Tuyên vương có lòng mưu nghịch trước tiên. Trong bữa tiệc, tất cả mọi người không ngờ Tuyên vương sẽ ám sát thái tử, đều là run lẩy bẩy vạch rõ giới hạn với Tuyên vương. Tuyên vương cũng trực tiếp kêu oan uổng, rõ ràng không nên là như thế này. Phải là tình cảm chân thành của Tiêu Dịch bị thái tử sủng hạnh, với tính tình của Tiêu Dịch làm sao lại chịu được, nhất định phải liều lĩnh xung đột với thái tử. Lần này, hắn sẽ được xem bộ dáng nhếch nhác của Tiêu Dịch, để tiêu tan tức giận khó có thể ức chế trong lòng.
Nhưng quay đầu lại sao mình sẽ trở thành hung thủ ám sát thái tử! Ở giữa này nhất định là xảy ra điều gì sai lầm, tìm kiếm cả đêm lại chưa từng tìm được hung thủ, giống như biến mất khỏi thế gian vậy. Lại không biết, thị vệ tìm kiếm đến gian phòng của quận chúa Trăn Trăn thì nàng đang quơ múa roi xem một ma ma lưng hùng vai gấu làm con ngựa cưỡi chơi đùa ở trong phòng. Lão ma ma kia thở hổn hển, chạy vô cùng ra sức, quận chúa hết sức vui vẻ hét to, "Truy Phong, nhanh lên một chút, không nhanh chút ta sẽ quất ngươi."
Thị vệ nào có tâm tình nhìn một vị lão nô và quận chúa chơi loại trò chơi này, thêm với hung thủ là nam tử thân hình cao lớn, nên không lưu ý nhiều lão ma ma dưới thân thể quận chúa này, chỉ rối rít nghiêng đầu chán ghét rời đi, không khỏi cảm thán xấu phụ, xấu xí làm người ta muốn ói mà.
Trong lúc vô tình, lão kia ma ma cũng thấy bản thân từ trong gương, cũng thiếu chút nữa nôn ra nước chua, cũng không ngừng ói giống với tiểu tức phụ đã hoài thai kia. Trong gương đồng là gương mặt trắng hết mức, hai má đỏ y hệt ánh trời chiều, lông mày đen thô như con thiêu thân, môi lớn đỏ thẫm giống như lạp xưởng, khóe miệng còn chấm nốt ruồi bà mai bà mai, có thể ngờ ngợ rõ ràng có nét mặt của Cầu Dũng, Cầu tướng quân. Ma ma kia khóc không ra nước mắt, chỉ còn lại bé gái trên lưng ngưỡng trước lật sau cười khanh khách không ngừng.
Trong một đêm, tội Tuyên vương mưu hại thái tử bị đè gắt gao ở trên đầu, thái tử viết xuống tấu thư tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới Bùi phủ cho Thái Phó xem qua trước. Bùi Thái Phó lại giữ lại tấu chương, trực tiếp kêu thái tử hồ đồ, sau mấy ngày, lại nghĩ tấu chương lần nữa đưa tới Ngự Thư Phòng. Trong tấu chương, hắn mới viết nhắm thẳng vào Tuyên vương cấu kết riêng với quan viên địa phương khấu trừ khoản bạc giúp nạn thiên tai hàng năm, khiến Giang Nam lũ lụt vô hạn, lưu dân chạy tán loạn khắp nơi, đều là bởi vì Tuyên vương tham lam trói buộc vô độ, cuộc sống xa hoa lãng phí, mặt khác ngay cả loại sự tình Tuyên vương ái thiếp diệt thê kia cũng viết ở phía trên. Mà khi thái tử đến Giang Nam tận tụy giúp nạn thiên tai, phát hiện con người Tuyên vương thủ đoạn hèn hạ, thái tử ý muốn đệ trình lên tấu thư, lại chọc giận Tuyên vương, phái người hành thích thái tử.
Hoàng thượng đột nhiên giận dữ ném sổ con!!!
"Cho nên nói lần này áp giải Tuyên vương hồi kinh đến Đại Lý Tự có thể là có đi không về?" Đang ngồi ở trên xe ngựa trở về phủ, Thẩm Họa kinh ngạc nghi ngờ nói, lại không che giấu được mệt mỏi bị thị vệ ồn ào tìm kiếm cả đêm.
"Vốn chỉ cần Đại Lý Tự nghiêm túc điều tra họa này không chọc tới trên đầu Tuyên vương. Kế hoạch của ta có thể nói là đầu mối sơ hở không ít, nếu là người đầu óc tỉnh táo suy nghĩ một chút sẽ có thể tỉnh táo lại, nhưng Tuyên vương lại cố ý đón thái tử vào phủ, dâng lên tửu sắc. Hiện nay, Thái Phó nhất định phải tìm một cái cớ rõ ràng đệ trình tấu chương lên cho Thái tử, cũng qua loa kết án, lại đi kiểm tra niêm phong phủ Tuyên vương, tìm được chứng cứ phạm tội, chúng ta chỉ xem bọn hắn cắn xé, ngồi tiếp nhận lợi của ngư ông (người đánh cá)."
Trên đầu chữ sắc có cây đao đấy, không phải gác ở trên cổ Tuyên vương, chính là gác ở trên cổ thái tử, hiển nhiên Tuyên vương thua rồi.
"Nhưng quận chúa Trăn Trăn làm sao?" Cháu ngoại gái của mình, Thẩm Họa không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt Tiêu Dịch nghiêm túc, "Ta đã phái người đón nàng rời khỏi thành Hàng Châu đoàn tụ với Uyển tỷ, muội có thể yên tâm."
Thẩm Họa gật đầu một cái, Tiêu Dịch chợt kéo nàng vào trong lòng, "Mệt mỏi cả đêm, ngủ một lát đi, một lát trở về muội dẫn theo Dục Ca Nhi rời khỏi Hàng Châu hồi kinh ngay! Ta chỉ sợ Hàng Châu sắp phát sinh biến cố rồi."
Thẩm Họa không ngờ phải vội vã như vậy, ngẩng mặt mở to mắt nhìn hắn, mềm giọng lời nhỏ nhẹ nói: "Ngày mai có thể không, hôm nay muội quá mệt mỏi rồi."
Tiêu Dịch cúi đầu hôn một cái ở môi nàng, "Chỉ cần không phải nghĩ tới tối nay đi gặp riêng tình lang nào đó tạm biệt, dĩ nhiên là có thể."
Tiêu Dịch nói lời này hoàn toàn là bị tiểu tử Tống Tử Quận kia kích thích trên bữa tiệc hôm qua, có bao nhiêu ý cảnh cáo Thẩm Họa ít tiếp xúc với kẻ kia.
Thẩm Họa lại là cứng đờ thân thể, há miệng, cuối cùng vẫn là do dự, chỉ cười cười xong, bèn vùi ở trong ngực bền chắc mà ấm áp kia nghỉ ngơi.
Trở về Thẩm trạch, Tiêu Dịch đến ngay dịch quán, Thẩm Họa lại ngủ bù một lát, đến lúc trời sắp tối rồi, thấy Tiêu Dịch còn chưa trở lại, xem chừng tối nay cũng sẽ không về, bèn đứng lên rửa mặt qua loa, lặng lẽ thuê chiếc xe ngựa, một mình ra ngoài.
Mắt phượng của Tiêu Dịch nhìn về "Thị vệ" nói ra uy hiếp kia, lúc môi mỏng uống rượu khẽ cong lên. Sắc mặt tỳ nữ kia trắng bệch, lại nhìn một chút sau khi Tiêu tướng quân để ly rượu xuống hoàn toàn là mặt nghiêm nghị không hiểu phong tình, chỉ đành phải nghĩ mà sợ thu bàn tay về. Thẩm Họa đóng vai thị vệ nói lời lạnh lùng đuổi đi, tiếp theo nàng mới nhỏ tiếng sẳng giọng với Tiêu tướng quân: "Nếu thuộc hạ không ra được, có phải Tướng quân sẽ hưởng thụ vui vẻ một phen hay không?"
"Tiểu thị vệ của ta ghen?" Bữa tiệc chung quanh đều là tiếng ăn uống linh đình, cộng thêm Tiêu Dịch là người âm u lạnh lùng, chính là kẻ có lòng trèo cao cũng sợ lui về rồi. Dù sao nơi này đều là quan viên địa phương, không thể so với quan ở kinh thành, đâu còn dám tiến lên trêu chọc vị gian ác này, chỉ sợ nói không ổn câu nào, sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Cho nên chung quanh Tiêu Dịch tương đối yên tĩnh, tuy là hai người nói loại lời này, người khác nhất thời cũng không nghe được, chỉ cho rằng Tiêu tướng quân dặn dò thị vệ chuyện đấy.
Cũng may mà làm tiệc rượu ở vườn hoa, sau khi Thẩm Họa đóng vai thị vệ chính là trên người có chút nữ nhi hương cũng bị lẫn lộn đi qua.
Thẩm Họa đương nhiên sẽ không thừa nhận đối với lần này, "Thuộc hạ chỉ là muốn nhắc nhở Tướng quân nên cẩn thận mọi chuyện, ngộ nhỡ tay kia có độc!"
Tiêu Dịch cười khẽ, nhíu mày nhìn nàng, "Tay của người nào dám đưa tới bản tướng quân nhất định đều sẽ gãy. Chỉ là tay của tiểu thị vệ này thật là dễ nhìn, thích hợp cầm vũ khí gậy gộc này nhất. Đợi trở về trại lính, bản tướng quân sẽ ban thưởng một mình ngươi, sẽ dạy ngươi một bộ côn pháp!" Hắn chính là yêu bộ dạng tiểu nữ tử không thừa nhận còn ăn chua uống dấm này, híp mắt lưu luyến ở ống tay áo của nàng.
Thẩm Họa mới tới nghe lời này thì cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, đợi cẩn thân suy nghĩ lại, nhai qua tới vị, mới biết là Tiêu Dịch đang nói lời thô tục. Còn có ánh mắt ẩn giấu lửa nóng xao động ở đáy mắt nhìn chằm chằm tay của nàng, nhất thời khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, có chút nghẹn họng trân trối nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu tướng quân chững chạc đàng hoàng kia. Nàng thật sự cảm thấy thiên hạ không có người càng không biết xấu hổ hơn.
Thẩm Họa bị nghẹn nhất thời im lặng, khóe miệng Tiêu tướng quân nhếch lên, tự mình rót đầy lần nữa, uống một ly rượu cất. Nếu không phải ở bên ngoài, thật đúng là muốn tự thân dạy dỗ, mở tiêu chuẩn huấn luyện cao nhất xuống tiểu thị vệ thích ăn giấm này.
Thẩm Họa mới vừa há miệng muốn cố gắng cãi một chút với Tiêu tướng quân, một bóng đen quen thuộc đã che phủ tới, nàng vội vã sửa sang lại biểu hiện trên mặt, lui qua một bên. Lúc này, thanh niên tài tuấn chắp tay tới đây lại là Trạng Nguyên Lang Tống Tử Quận.
"Tiêu tướng quân, hạ quan chợt tới mời rượu, đúng là mạo muội." Tống Tử Quận dáng dấp quân tử khiêm tốn, chậm rãi lễ độ nói.
Tiêu Dịch uống ly rượu không nói một lời, Tống Tử Quận này, hắn ấn tượng lại đặc biệt khắc sâu đấy. Lúc đầu Họa Nhi thật là đôi mắt cũng không chuyển lập tức nhìn chằm chằm, nghiêng mắt đến trên mặt "Tiểu thị vệ" phía sau, đôi mắt hắn co rụt lại, khẽ cau lông mày lại.
Họa Nhi đây là vẻ mặt gì? Sắc mặt của hắn âm trầm mấy phần, lạnh mặt tại chỗ, chính là ngay cả mắt cũng không cho phép nói: "Tống đại nhân, đã biết mạo muội còn dám tới đây."
Tống Tử Quận hơi ngẩn ra, sau chắp tay chỉ đành phải rời đi, bóng lưng kia ở cái nhìn của Thẩm Họa cực kỳ cô đơn bất đắc dĩ.
Thật ra thì Thẩm Họa thấy Tống Tử Quận tìm đến, đầu tiên là hơi hồi hộp một chút, bởi vì nàng có thể nghĩ được Tống Tử Quận đột nhiên tìm đến Tiêu Dịch bên này là muốn làm cái gì. Lúc đầu, nàng bảo Tống Tử Quận tới Hầu phủ cầu hôn, lại bị Tiêu lão phu nhân ngăn cản ở bên ngoài, chỉ sợ là không vào được cửa Hầu phủ, mới nghĩ tới chỗ Tiêu Dịch thử một lần.
Nghĩ tới đây, lòng áy náy của Thẩm Họa càng sâu, lúc đầu nàng bị rung động trong lòng quấy nhiễu không yên. Nàng chỉ cho là cách xa Hầu phủ sẽ không sao, thêm nữa sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không bằng chọn người mình quen thuộc, bèn ôm thử một lần ý tưởng hỏi thăm ngọc bội ước hẹn. Hôm nay bị quyết định ngu xuẩn tìm đường chết của mình làm xấu hổ tột đỉnh, càng nhiều thêm mấy phần ý định bù đắp đối với Tống Tử Quận.
Tiêu Dịch thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bóng dáng nơi xa, lại nghĩ tới vẻ mặt thương tiếc mới vừa rồi của nàng, trong lòng lại chất chứa hờn dỗi, chỉ đành phải uống vào một ly lại một ly rượu, cũng may hôm nay còn có một chuyện đáng giá làm hắn thoải mái, nghĩ đến sẽ xảy ra.
"Bùi tướng quân, trong phòng điện hạ có thích khách, có thích khách!" Một tên thị vệ đã chạy tới trong bữa tiệc hô to, Bùi Nghị lập tức tiến lên đi tìm thái tử, cũng bảo thị vệ phong tỏa vương phủ, không cho bất kỳ kẻ nào đi ra ngoài, trước khi chưa biết rõ chuyện ai cũng không thể loại bỏ hiềm nghi.
Phủ Tuyên vương xuất hiện thích khách, việc lớn cỡ nào, vẻ mặt Tuyên vương cứng lại trở nên kinh ngạc đứng lên, dù thế nào cũng không nghĩ sẽ xuất hiện thích khách.
Ngay nửa canh giờ trước, thái tử đến trong phòng cưng chiều mỹ nhân, kêu nửa ngày lại không thấy mỹ nhân xuất hiện, tối lửa tắt đèn còn tưởng rằng là mỹ nhân lại theo nàng *, bèn dằn lại tính tình không ngừng kêu to tiểu mỹ nhân. Để cho đừng sợ, thái tử vạch màn ra, quả thật thấy một bóng dáng nằm ở trên giường, chỉ là không phải là dáng người thướt tha như trong tưởng tượng của hắn, lại thấy bóng dáng trên giường kia đột nhiên nhảy lên, chấn động ván giường phát ra vang động kẽo kẹt, thái tử có cảnh giác.
Thân thể nở nang rõ ràng là nam nhân, thái tử cũng không thấy rõ bóng người, đã có môt cây chủy thủ xẹt qua đây. Hắn lại không biết làm gì, cũng từng luyện võ công, vốn là bén nhọn nhắm tới trái tim mất mạng chỉ cắt một vết thương thật sâu ở trên cánh tay. Thái tử lập tức gào thét, khiến giữ thị vệ cửa đạp cửa mà vào.
Kẻ giặc kia thấy tình thế không ổn, chỉ nhảy ra cửa sổ bỏ chạy, mặt ngoài cửa sổ gian phòng của thái tử chính là một hồ nước sâu gợn sóng xanh biếc, phong cảnh hợp lòng người là Tuyên vương cố ý sắp xếp, lúc này ngược lại thành yểm trợ tốt nhất để trốn chạy, vào hồ nước, ban đêm một vùng đen như mực, nào còn tung tích có thể tìm ra.
Nhưng khi Bùi Nghị đi vào vẫn phát hiện ra đầu mối, ngay vào lúc thích khách chạy trốn, vải quần áo không cẩn thận có quẹt một mảnh ở trên cửa sổ. Bùi Nghị tra xét nghiêm túc, vật liệu may mặc này giống như là thị vệ phủ Tuyên vương, bèn cả gan nói ra phát hiện trong lòng. Thái tử được đại phu băng bó vết thương, trên mặt tức giận khó tiêu, tay không bị thương kia vỗ bàn một cái, "Tuyên vương, hay cho ngươi bề tôi mưu nghịch, lại lấy mỹ nhân dẫn dụ bổn điện, ý đồ bất chính. Đáng giết, đáng giết, trang ## bubble bắt lại đưa tới Đại Lý Tự trong kinh điều tra."
Bùi Nghị lập tức phái người lục soát vương phủ, cũng sẽ áp giải Tuyên vương có lòng mưu nghịch trước tiên. Trong bữa tiệc, tất cả mọi người không ngờ Tuyên vương sẽ ám sát thái tử, đều là run lẩy bẩy vạch rõ giới hạn với Tuyên vương. Tuyên vương cũng trực tiếp kêu oan uổng, rõ ràng không nên là như thế này. Phải là tình cảm chân thành của Tiêu Dịch bị thái tử sủng hạnh, với tính tình của Tiêu Dịch làm sao lại chịu được, nhất định phải liều lĩnh xung đột với thái tử. Lần này, hắn sẽ được xem bộ dáng nhếch nhác của Tiêu Dịch, để tiêu tan tức giận khó có thể ức chế trong lòng.
Nhưng quay đầu lại sao mình sẽ trở thành hung thủ ám sát thái tử! Ở giữa này nhất định là xảy ra điều gì sai lầm, tìm kiếm cả đêm lại chưa từng tìm được hung thủ, giống như biến mất khỏi thế gian vậy. Lại không biết, thị vệ tìm kiếm đến gian phòng của quận chúa Trăn Trăn thì nàng đang quơ múa roi xem một ma ma lưng hùng vai gấu làm con ngựa cưỡi chơi đùa ở trong phòng. Lão ma ma kia thở hổn hển, chạy vô cùng ra sức, quận chúa hết sức vui vẻ hét to, "Truy Phong, nhanh lên một chút, không nhanh chút ta sẽ quất ngươi."
Thị vệ nào có tâm tình nhìn một vị lão nô và quận chúa chơi loại trò chơi này, thêm với hung thủ là nam tử thân hình cao lớn, nên không lưu ý nhiều lão ma ma dưới thân thể quận chúa này, chỉ rối rít nghiêng đầu chán ghét rời đi, không khỏi cảm thán xấu phụ, xấu xí làm người ta muốn ói mà.
Trong lúc vô tình, lão kia ma ma cũng thấy bản thân từ trong gương, cũng thiếu chút nữa nôn ra nước chua, cũng không ngừng ói giống với tiểu tức phụ đã hoài thai kia. Trong gương đồng là gương mặt trắng hết mức, hai má đỏ y hệt ánh trời chiều, lông mày đen thô như con thiêu thân, môi lớn đỏ thẫm giống như lạp xưởng, khóe miệng còn chấm nốt ruồi bà mai bà mai, có thể ngờ ngợ rõ ràng có nét mặt của Cầu Dũng, Cầu tướng quân. Ma ma kia khóc không ra nước mắt, chỉ còn lại bé gái trên lưng ngưỡng trước lật sau cười khanh khách không ngừng.
Trong một đêm, tội Tuyên vương mưu hại thái tử bị đè gắt gao ở trên đầu, thái tử viết xuống tấu thư tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới Bùi phủ cho Thái Phó xem qua trước. Bùi Thái Phó lại giữ lại tấu chương, trực tiếp kêu thái tử hồ đồ, sau mấy ngày, lại nghĩ tấu chương lần nữa đưa tới Ngự Thư Phòng. Trong tấu chương, hắn mới viết nhắm thẳng vào Tuyên vương cấu kết riêng với quan viên địa phương khấu trừ khoản bạc giúp nạn thiên tai hàng năm, khiến Giang Nam lũ lụt vô hạn, lưu dân chạy tán loạn khắp nơi, đều là bởi vì Tuyên vương tham lam trói buộc vô độ, cuộc sống xa hoa lãng phí, mặt khác ngay cả loại sự tình Tuyên vương ái thiếp diệt thê kia cũng viết ở phía trên. Mà khi thái tử đến Giang Nam tận tụy giúp nạn thiên tai, phát hiện con người Tuyên vương thủ đoạn hèn hạ, thái tử ý muốn đệ trình lên tấu thư, lại chọc giận Tuyên vương, phái người hành thích thái tử.
Hoàng thượng đột nhiên giận dữ ném sổ con!!!
"Cho nên nói lần này áp giải Tuyên vương hồi kinh đến Đại Lý Tự có thể là có đi không về?" Đang ngồi ở trên xe ngựa trở về phủ, Thẩm Họa kinh ngạc nghi ngờ nói, lại không che giấu được mệt mỏi bị thị vệ ồn ào tìm kiếm cả đêm.
"Vốn chỉ cần Đại Lý Tự nghiêm túc điều tra họa này không chọc tới trên đầu Tuyên vương. Kế hoạch của ta có thể nói là đầu mối sơ hở không ít, nếu là người đầu óc tỉnh táo suy nghĩ một chút sẽ có thể tỉnh táo lại, nhưng Tuyên vương lại cố ý đón thái tử vào phủ, dâng lên tửu sắc. Hiện nay, Thái Phó nhất định phải tìm một cái cớ rõ ràng đệ trình tấu chương lên cho Thái tử, cũng qua loa kết án, lại đi kiểm tra niêm phong phủ Tuyên vương, tìm được chứng cứ phạm tội, chúng ta chỉ xem bọn hắn cắn xé, ngồi tiếp nhận lợi của ngư ông (người đánh cá)."
Trên đầu chữ sắc có cây đao đấy, không phải gác ở trên cổ Tuyên vương, chính là gác ở trên cổ thái tử, hiển nhiên Tuyên vương thua rồi.
"Nhưng quận chúa Trăn Trăn làm sao?" Cháu ngoại gái của mình, Thẩm Họa không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Vẻ mặt Tiêu Dịch nghiêm túc, "Ta đã phái người đón nàng rời khỏi thành Hàng Châu đoàn tụ với Uyển tỷ, muội có thể yên tâm."
Thẩm Họa gật đầu một cái, Tiêu Dịch chợt kéo nàng vào trong lòng, "Mệt mỏi cả đêm, ngủ một lát đi, một lát trở về muội dẫn theo Dục Ca Nhi rời khỏi Hàng Châu hồi kinh ngay! Ta chỉ sợ Hàng Châu sắp phát sinh biến cố rồi."
Thẩm Họa không ngờ phải vội vã như vậy, ngẩng mặt mở to mắt nhìn hắn, mềm giọng lời nhỏ nhẹ nói: "Ngày mai có thể không, hôm nay muội quá mệt mỏi rồi."
Tiêu Dịch cúi đầu hôn một cái ở môi nàng, "Chỉ cần không phải nghĩ tới tối nay đi gặp riêng tình lang nào đó tạm biệt, dĩ nhiên là có thể."
Tiêu Dịch nói lời này hoàn toàn là bị tiểu tử Tống Tử Quận kia kích thích trên bữa tiệc hôm qua, có bao nhiêu ý cảnh cáo Thẩm Họa ít tiếp xúc với kẻ kia.
Thẩm Họa lại là cứng đờ thân thể, há miệng, cuối cùng vẫn là do dự, chỉ cười cười xong, bèn vùi ở trong ngực bền chắc mà ấm áp kia nghỉ ngơi.
Trở về Thẩm trạch, Tiêu Dịch đến ngay dịch quán, Thẩm Họa lại ngủ bù một lát, đến lúc trời sắp tối rồi, thấy Tiêu Dịch còn chưa trở lại, xem chừng tối nay cũng sẽ không về, bèn đứng lên rửa mặt qua loa, lặng lẽ thuê chiếc xe ngựa, một mình ra ngoài.
Bình luận facebook