Lê Hoàng Yến ( Nhi Tử )
Tác giả VW
-
Chương 8: Rung động
Sau chuyện hôm đó, Đoan Dạ Thành càng bám lấy y nhiều hơn, một ngày trèo cửa sổ đến chục lần, mở miệng là "sư tôn, sư tôn" không ngừng. Sở Tư Liên không thể đuổi cũng không thể mắng. Hai sư đồ suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng. Dần dần Sở Tư liên cũng quen với sự xuất hiện của A Thành.
Đoan Nghi :" Lại đi tìm Tư Liên sao ?"
Đoan Dạ Thành "dạ" xong liền chạy mất tích.
Giang phu nhân đặt chén trà xuống bàn :" Lâu lắm rồi mới thấy Thành Nhi vui vẻ như thế."
Đoan Nghi gật đầu :'' Không biết Tư Liên yểm bùa gì mà khiến Thành Nhi bám dính không buông như thế, ta có nên hỏi không nhỉ ? ta cũng muốn Thành Nhi bám lấy ta."
Giang phu nhân nhéo tay ông :"Chàng bớt điên đi."
Đoan Nghi xoa xoa cánh tay :" Này, lỡ như sau này Thành Nhi rước Tư Liên về làm dâu nhà ta thì sao ?"
Giang phu nhân :" Còn sao nữa, thành thân luôn."
Đoan Nghi xua tay :" Ây không được, ta chỉ nói chơi vậy thôi."
Giang phu nhân :" Cái gì mà không được. Nếu ý Thành Nhi đã quyết thì chàng cũng không cản nổi đâu."
Đoan Nghi gật đầu :" Phải a. Ta sao cản nổi nó. Thôi kệ đi, Tư Liên làm con dâu ta cũng được."
"Sư tôn ~"
"Sao vậy ?" Sở Tư Liên xoa xoa cái đầu đang vùi vào lòng mình.
Đoan Dạ Thành hít một hơi sâu :"Sư tôn thơm quá."
Sở Tư Liên nghe vậy liền đẩy hắn ra :"Nói linh tinh gì vậy ?"
Đoan Dạ Thành gác cằm lên vai y :"Ta biết tại sao sư tôn hay mặc bạch y rồi."
Sở Tư Liên cầm quyển sách lên mở trang đầu tiên :"Tại sao vậy? "
Đoan Dạ Thành :" Bạch y làm đường cong của sư tôn rõ nét hơn." Tay hắn bắt đầu vuốt ve eo y :"Đặc biệt là eo, thật nhỏ."
Sở Tư Liên gỡ cái tay trên eo mình ra :"Ngươi đúng là... Không biết xấu hổ."
Ngày nào cũng như vậy. Chỉ cần Sở Tư Liên sơ suất một chút là cái tay kia lại tiến đến eo y. Eo y có gì hay ho chứ, vuốt vuốt thích lắm sao ?
Đoan Dạ Thành nằm trên giường, nhớ lại cảnh đẹp tối hôm ấy người lại bắt đầu nóng lên. Hắn bật dậy :" Biết thế lúc đấy không xông vào, vậy có thể xem sư tôn tắm lâu hơn chút rồi. Mà không đúng, không vào thì làm sao được sờ sư tôn. "
"Ca, huynh xem trộm sư tôn tắm sao ?"
"Ừ."
Khoan đã, giọng nói này...
" Cai tên Đoan Cẩm Bằng kia, ai cho ngươi nghe trộm lão tử nói chuyện."
Đoan Cẩm Bằng thè lưỡi :" Ta đi méc bá phụ bá mẫu, huynh chuẩn bị tinh thần đi." Nói xong liền chạy mất tích.
Đoan Cẩm Bằng là con trai của Đoan Nghị _ em trai ruột của Đoan chưởng môn, cũng là sư phụ của Sở Tư Liên.
Tên này tự dưng hôm nay đến đây làm gì không biết, lại còn đến vào lúc này. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Kết quả, Đoan Dạ Thành bị cắt tiền tiêu vặt. Đối với hắn việc bị cắt tiền tiêu vặt đúng là xui mà.
Đến giờ ăn trưa, Thu Xuân viện trần ngập mùi thức ăn thơm nức. Dãy đầu tiên là dành cho các vị sư tôn, trưởng lão, tiền bối. Các dãy còn lại là cho các đệ tử trong phái.
Đoan Dạ Thành ngồi cùng bàn cùng với năm, sáu đệ tử khác còn có Đoan Cẩm Bằng.
"Cược lớn trúng lớn, ai dám nào ? Mỗi người mười đồng ". Một đệ tử nói.
Đoan Dạ Thành :"Cược cái gì ?"
Đệ tử A :" Trong Thu Xuân viện, hôn bất kỳ một người."
Đoan Cẩm Bằng nói :" Các vị trưởng bối còn ở đây, các ngươi dám sao ?"
Đệ tử A :" Vậy mới gọi là chơi lớn chứ."
Đoan Dạ Thành :" Được, nếu ta làm được, các ngươi nhớ giữ lời. Mỗi người mười đồng."
Tất cả đồng ý.
Đoan Dạ Thành đi một vòng lên dãy đầu tiên. Tất cả đứng hình.
Đoan Dạ Thành vươn tay xoay mặt Sở Tư Liên nghiêng sang đồng thời hôn lên má y.
Sở Tư Liên giật mình, y ngơ ngác không biết nói gì cũng không biết phản ứng ra sao.
Đoan Dạ Thành về chỗ ngồi :" Quân tử nhất ngôn, mỗi người mười đồng đưa đây."
Vị trưởng lão ngồi đối diện Sở Tư Liên cau mày :" Tên này đúng là gan to bằng trời, không việc gì mà nó không dám làm. Hình như nó nghịch ngợm cái gì khiến chưởng môn tức giận cắt tiền tiêu vặt của nó, thế mà nó dám đem sư tôn của mình ra để cá cược. Không ra gì." Nói xong ông tức giận ra khỏi Thu Xuân viện.
Thì ra là cá cược. Sở Tư Liên không muốn ăn nữa, y cũng ra khỏi Thu Xuân viện.
Lúc Đoan Dạ Thành hôn y, y không tránh không đẩy hắn ra, trong lòng còn có chút thích. Sở Tư Liên day thái dương, y thật sự động tâm với A Thành sao ? Vậy mà lại thích đệ tử của mình, đúng là nực cười.
______________________________________________________
Vậy là Liên đã biết yêu )
Đoan Nghi :" Lại đi tìm Tư Liên sao ?"
Đoan Dạ Thành "dạ" xong liền chạy mất tích.
Giang phu nhân đặt chén trà xuống bàn :" Lâu lắm rồi mới thấy Thành Nhi vui vẻ như thế."
Đoan Nghi gật đầu :'' Không biết Tư Liên yểm bùa gì mà khiến Thành Nhi bám dính không buông như thế, ta có nên hỏi không nhỉ ? ta cũng muốn Thành Nhi bám lấy ta."
Giang phu nhân nhéo tay ông :"Chàng bớt điên đi."
Đoan Nghi xoa xoa cánh tay :" Này, lỡ như sau này Thành Nhi rước Tư Liên về làm dâu nhà ta thì sao ?"
Giang phu nhân :" Còn sao nữa, thành thân luôn."
Đoan Nghi xua tay :" Ây không được, ta chỉ nói chơi vậy thôi."
Giang phu nhân :" Cái gì mà không được. Nếu ý Thành Nhi đã quyết thì chàng cũng không cản nổi đâu."
Đoan Nghi gật đầu :" Phải a. Ta sao cản nổi nó. Thôi kệ đi, Tư Liên làm con dâu ta cũng được."
"Sư tôn ~"
"Sao vậy ?" Sở Tư Liên xoa xoa cái đầu đang vùi vào lòng mình.
Đoan Dạ Thành hít một hơi sâu :"Sư tôn thơm quá."
Sở Tư Liên nghe vậy liền đẩy hắn ra :"Nói linh tinh gì vậy ?"
Đoan Dạ Thành gác cằm lên vai y :"Ta biết tại sao sư tôn hay mặc bạch y rồi."
Sở Tư Liên cầm quyển sách lên mở trang đầu tiên :"Tại sao vậy? "
Đoan Dạ Thành :" Bạch y làm đường cong của sư tôn rõ nét hơn." Tay hắn bắt đầu vuốt ve eo y :"Đặc biệt là eo, thật nhỏ."
Sở Tư Liên gỡ cái tay trên eo mình ra :"Ngươi đúng là... Không biết xấu hổ."
Ngày nào cũng như vậy. Chỉ cần Sở Tư Liên sơ suất một chút là cái tay kia lại tiến đến eo y. Eo y có gì hay ho chứ, vuốt vuốt thích lắm sao ?
Đoan Dạ Thành nằm trên giường, nhớ lại cảnh đẹp tối hôm ấy người lại bắt đầu nóng lên. Hắn bật dậy :" Biết thế lúc đấy không xông vào, vậy có thể xem sư tôn tắm lâu hơn chút rồi. Mà không đúng, không vào thì làm sao được sờ sư tôn. "
"Ca, huynh xem trộm sư tôn tắm sao ?"
"Ừ."
Khoan đã, giọng nói này...
" Cai tên Đoan Cẩm Bằng kia, ai cho ngươi nghe trộm lão tử nói chuyện."
Đoan Cẩm Bằng thè lưỡi :" Ta đi méc bá phụ bá mẫu, huynh chuẩn bị tinh thần đi." Nói xong liền chạy mất tích.
Đoan Cẩm Bằng là con trai của Đoan Nghị _ em trai ruột của Đoan chưởng môn, cũng là sư phụ của Sở Tư Liên.
Tên này tự dưng hôm nay đến đây làm gì không biết, lại còn đến vào lúc này. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Kết quả, Đoan Dạ Thành bị cắt tiền tiêu vặt. Đối với hắn việc bị cắt tiền tiêu vặt đúng là xui mà.
Đến giờ ăn trưa, Thu Xuân viện trần ngập mùi thức ăn thơm nức. Dãy đầu tiên là dành cho các vị sư tôn, trưởng lão, tiền bối. Các dãy còn lại là cho các đệ tử trong phái.
Đoan Dạ Thành ngồi cùng bàn cùng với năm, sáu đệ tử khác còn có Đoan Cẩm Bằng.
"Cược lớn trúng lớn, ai dám nào ? Mỗi người mười đồng ". Một đệ tử nói.
Đoan Dạ Thành :"Cược cái gì ?"
Đệ tử A :" Trong Thu Xuân viện, hôn bất kỳ một người."
Đoan Cẩm Bằng nói :" Các vị trưởng bối còn ở đây, các ngươi dám sao ?"
Đệ tử A :" Vậy mới gọi là chơi lớn chứ."
Đoan Dạ Thành :" Được, nếu ta làm được, các ngươi nhớ giữ lời. Mỗi người mười đồng."
Tất cả đồng ý.
Đoan Dạ Thành đi một vòng lên dãy đầu tiên. Tất cả đứng hình.
Đoan Dạ Thành vươn tay xoay mặt Sở Tư Liên nghiêng sang đồng thời hôn lên má y.
Sở Tư Liên giật mình, y ngơ ngác không biết nói gì cũng không biết phản ứng ra sao.
Đoan Dạ Thành về chỗ ngồi :" Quân tử nhất ngôn, mỗi người mười đồng đưa đây."
Vị trưởng lão ngồi đối diện Sở Tư Liên cau mày :" Tên này đúng là gan to bằng trời, không việc gì mà nó không dám làm. Hình như nó nghịch ngợm cái gì khiến chưởng môn tức giận cắt tiền tiêu vặt của nó, thế mà nó dám đem sư tôn của mình ra để cá cược. Không ra gì." Nói xong ông tức giận ra khỏi Thu Xuân viện.
Thì ra là cá cược. Sở Tư Liên không muốn ăn nữa, y cũng ra khỏi Thu Xuân viện.
Lúc Đoan Dạ Thành hôn y, y không tránh không đẩy hắn ra, trong lòng còn có chút thích. Sở Tư Liên day thái dương, y thật sự động tâm với A Thành sao ? Vậy mà lại thích đệ tử của mình, đúng là nực cười.
______________________________________________________
Vậy là Liên đã biết yêu )
Bình luận facebook