Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Tiếng cười cao vút của Tưởng Hằng đang không ngừng kích thích màn nhĩ của Ngôn Đỉnh, Ngôn Đỉnh chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như một con dao cùn đang cắt từ từ, nhất thời không muốn sống lại, làm cho người ta sống không bằng chết.
Anh ta trối chết rời khỏi nhà, đóng cửa lại vang lên một tiếng vang thật lớn.
Ngôn Đỉnh lái xe một đường bão táp, không biết là vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cũng không biết là đã thoáng gặp thần chết hết mấy lần.
...
“Hứa Hạo...” Giọng nói của Ngôn Đỉnh nghẹn ngào, mang theo vẻ nhẹ nhàng cầu khẩn: “Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu mở cửa ra đi.”
“Tôi không có ở nhà.”
Ngôn Đỉnh nấc cục một cái, mùi rượu xông lên, sặc đến cái mũi của anh chua chua: “Tôi liên lạc với Thẩm Thượng không được, cậu có biết cậu ấy đang ở đâu không vậy?”
Hứa Hạo hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn người đang ngủ say sưa bên ghế lái phụ: “Ngôn tổng hỏi thật là kỳ quái, sao tôi đã biết Thẩm Thượng đang ở đâu được chứ, có thể là những ngày nay anh quấn quýt cậu ấy làm cậu ấy thấy phiền phức, cho nên cậu ấy đã đi tìm một nơi thanh tịnh rồi.”
Im lặng một lát, Ngôn Đỉnh cầu xin nói: “Hứa Hạo, tôi biết là Thẩm Thượng đang ở bên cạnh cậu, cậu đưa cậu ấy về đây cho tôi đi, tôi chờ hai người ở đây, tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”. Truyện Quân Sự
“Ồ, hơn sáu năm trời mà còn nói không đủ nữa hả?” Hứa Hạo mỉm cười nhấn loa điện thoại, không nhịn được mà nói: “Tôi có việc bận, trước tiên..."
“Đừng mà!” Ngôn Đỉnh vội vàng ngăn cản lại, thành khẩn đáng thương nói: “Hứa Hạo, cậu đưa điện thoại cho cậu ấy đi, cậu mở loa ngoài, tôi... A lô, a lô. Hứa Hạo! Hứa Hạo!"
Cậu đưa cậu ấy về đây đi, cậu trả cậu ấy lại cho tôi...
Điện thoại bị cúp máy một cách quả quyết, sau khi lái xe đến đèn đỏ tiếp theo, Thẩm Thượng tỉnh dậy.
Thẩm Thượng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái: “Đến rồi hả?”
“Sắp đến rồi.” Hứa Hạo đắp kín chăn lông cho Thẩm Thượng: “Lúc này ở trên đường kẹt xe, cậu ngủ một chút nữa nha?”
“Không ngủ được đâu.” Thẩm Thượng sờ lên băng gạc ở trong giấy: “Tôi muốn nhìn cảnh sắc Hàng Bắc vài lần nữa, bởi vì lần này sau khi trở về chỉ sợ là rốt cuộc cũng không về được nữa.”
“Nói tào lao, cậu muốn trở về Hàng Bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Thẩm Thượng lắc đầu, lau lung tung trên cánh cửa sổ bị che kín hơi nước: “Không trở lại nữa, mùa đông ở phương nam quá lạnh, lạnh vào trong lòng.”
“Ở phương bắc lạnh hơn.” Hứa Hạo thốt ra, nhưng anh ta biết ý tứ trong lời nói của Thẩm Thượng không phải là đang nói tới cái này.
Thẩm Thượng cười hai tiếng, nhẹ nhàng thở ra, cậu không tranh luận với Hứa Hạo cái gì hết.
Hà Hiên chết rồi, Ngôn Đỉnh đã kết hôn, con cũng không còn nữa, kết quả vẫn là Thẩm Thượng cậu lẻ loi một mình, nhưng mà đây chính là nghiệt do cậu đã tạo, chẳng trách ai được, rời đi đối với người nào cũng tốt.
Thẩm Thượng trở về quê hương, nhà của cậu có bốn người anh em, người nào cũng là alpha chất lượng tốt, hạc giữa bầy gà, chỉ có một mình cậu là omega, từ đó đến nay đều được người trong nhà cưng chiều.
Anh cả với anh hai thậm chí còn hùng hồn tuyên bố muốn đến Hàng Bắc để phế bỏ cái tên khốn kiếp Ngôn Đỉnh.
Nhưng mà Thẩm Thượng vẫn dời ra ngoài ở, tìm một căn nhà nhỏ ở giữa nông thôn, cậu chuẩn bị ở đây sống quãng đời còn lại.
Ngày hôm nay cậu đi tảo mộ cho Hà Hiên, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt đứng thẳng lưng trước mộ, một gốc áo khoác tung bay theo gió, làm cho người đàn ông trông phong độ nhẹ nhàng, tuấn dật như tiên.
Bóng dáng này Thẩm Thượng tương đối quen thuộc, dáng người tỉ lệ vàng vô cùng cân xứng, phối hợp với đôi chân thon dài, ngay cả góc cạnh cũng giống như là thượng đế có ý dùng thước đo điêu khắc một cách tinh tế, không sai được, chính là Ngôn Đỉnh.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này, đến đây cảm ơn người đã hiến trái tim cho anh ta đó à?
Ngôn Đỉnh nhìn chăm chú vào bia mộ của Hà Hiên, hoàn toàn không biết có người đi đến gần, làn gió mát trong nghĩa trang thổi tóc của anh, sự gợi cảm hoang dã ở trên người anh giống như một bông hoa hải đường nở rộ trong mùa xuân.
Thẩm Thượng nhất thời mê mẩn cả mắt, bỏ qua mất thời cơ im lặng rời đi, sau khi hoàn hồn thì thoáng chốc đã bị Ngôn Đỉnh bắt giữ lại, bước nhanh về phía trước, một tay kéo cậu vào trong ngực của mình, hai tay giống như xiềng xích gắt gao ràng buộc ép Thẩm Thượng không thở nổi.
“Này... Ngôn Đỉnh... Anh buông tôi ra đi.” Thẩm Thượng bị tức ngực khó chịu: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng.”
Ngôn Đỉnh giống như là nhặt được bảo vật mà nâng đầu của Thẩm Thượng lên, cái trán nhẹ nhàng chống đỡ ở trên trán của đối phương, mang theo giọng nói yếu ớt nghẹn ngào, thương tiếc nói: “Thẩm Thượng về nhà với tôi đi.”
Thẩm Thượng đẩy Ngôn Đỉnh ra, lúc nhìn thấy bên má phải của Ngôn Đỉnh có vết máu bầm sưng lên, không khỏi: “Mặt của anh...
Ngôn Đỉnh ngượng ngùng sờ sờ mặt: “Bị anh trai đánh.”
“Hả?” Ngôn Đỉnh lấy anh trai ở đâu ra, nhưng mà hiện tại Thẩm Thượng không quan tâm đến những cái này, dù sao thì con người của Ngôn Đỉnh vốn dĩ rất muốn ăn đòn.
“Là anh hai của em.” Ngôn Đỉnh bổ sung, trên mặt lại còn có chút ngọt ngào kỳ lạ.
“Hả?” Thẩm Thượng kinh ngạc: “Anh hai của tôi?”
Anh ta trối chết rời khỏi nhà, đóng cửa lại vang lên một tiếng vang thật lớn.
Ngôn Đỉnh lái xe một đường bão táp, không biết là vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cũng không biết là đã thoáng gặp thần chết hết mấy lần.
...
“Hứa Hạo...” Giọng nói của Ngôn Đỉnh nghẹn ngào, mang theo vẻ nhẹ nhàng cầu khẩn: “Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu mở cửa ra đi.”
“Tôi không có ở nhà.”
Ngôn Đỉnh nấc cục một cái, mùi rượu xông lên, sặc đến cái mũi của anh chua chua: “Tôi liên lạc với Thẩm Thượng không được, cậu có biết cậu ấy đang ở đâu không vậy?”
Hứa Hạo hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn người đang ngủ say sưa bên ghế lái phụ: “Ngôn tổng hỏi thật là kỳ quái, sao tôi đã biết Thẩm Thượng đang ở đâu được chứ, có thể là những ngày nay anh quấn quýt cậu ấy làm cậu ấy thấy phiền phức, cho nên cậu ấy đã đi tìm một nơi thanh tịnh rồi.”
Im lặng một lát, Ngôn Đỉnh cầu xin nói: “Hứa Hạo, tôi biết là Thẩm Thượng đang ở bên cạnh cậu, cậu đưa cậu ấy về đây cho tôi đi, tôi chờ hai người ở đây, tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”. Truyện Quân Sự
“Ồ, hơn sáu năm trời mà còn nói không đủ nữa hả?” Hứa Hạo mỉm cười nhấn loa điện thoại, không nhịn được mà nói: “Tôi có việc bận, trước tiên..."
“Đừng mà!” Ngôn Đỉnh vội vàng ngăn cản lại, thành khẩn đáng thương nói: “Hứa Hạo, cậu đưa điện thoại cho cậu ấy đi, cậu mở loa ngoài, tôi... A lô, a lô. Hứa Hạo! Hứa Hạo!"
Cậu đưa cậu ấy về đây đi, cậu trả cậu ấy lại cho tôi...
Điện thoại bị cúp máy một cách quả quyết, sau khi lái xe đến đèn đỏ tiếp theo, Thẩm Thượng tỉnh dậy.
Thẩm Thượng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái: “Đến rồi hả?”
“Sắp đến rồi.” Hứa Hạo đắp kín chăn lông cho Thẩm Thượng: “Lúc này ở trên đường kẹt xe, cậu ngủ một chút nữa nha?”
“Không ngủ được đâu.” Thẩm Thượng sờ lên băng gạc ở trong giấy: “Tôi muốn nhìn cảnh sắc Hàng Bắc vài lần nữa, bởi vì lần này sau khi trở về chỉ sợ là rốt cuộc cũng không về được nữa.”
“Nói tào lao, cậu muốn trở về Hàng Bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Thẩm Thượng lắc đầu, lau lung tung trên cánh cửa sổ bị che kín hơi nước: “Không trở lại nữa, mùa đông ở phương nam quá lạnh, lạnh vào trong lòng.”
“Ở phương bắc lạnh hơn.” Hứa Hạo thốt ra, nhưng anh ta biết ý tứ trong lời nói của Thẩm Thượng không phải là đang nói tới cái này.
Thẩm Thượng cười hai tiếng, nhẹ nhàng thở ra, cậu không tranh luận với Hứa Hạo cái gì hết.
Hà Hiên chết rồi, Ngôn Đỉnh đã kết hôn, con cũng không còn nữa, kết quả vẫn là Thẩm Thượng cậu lẻ loi một mình, nhưng mà đây chính là nghiệt do cậu đã tạo, chẳng trách ai được, rời đi đối với người nào cũng tốt.
Thẩm Thượng trở về quê hương, nhà của cậu có bốn người anh em, người nào cũng là alpha chất lượng tốt, hạc giữa bầy gà, chỉ có một mình cậu là omega, từ đó đến nay đều được người trong nhà cưng chiều.
Anh cả với anh hai thậm chí còn hùng hồn tuyên bố muốn đến Hàng Bắc để phế bỏ cái tên khốn kiếp Ngôn Đỉnh.
Nhưng mà Thẩm Thượng vẫn dời ra ngoài ở, tìm một căn nhà nhỏ ở giữa nông thôn, cậu chuẩn bị ở đây sống quãng đời còn lại.
Ngày hôm nay cậu đi tảo mộ cho Hà Hiên, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt đứng thẳng lưng trước mộ, một gốc áo khoác tung bay theo gió, làm cho người đàn ông trông phong độ nhẹ nhàng, tuấn dật như tiên.
Bóng dáng này Thẩm Thượng tương đối quen thuộc, dáng người tỉ lệ vàng vô cùng cân xứng, phối hợp với đôi chân thon dài, ngay cả góc cạnh cũng giống như là thượng đế có ý dùng thước đo điêu khắc một cách tinh tế, không sai được, chính là Ngôn Đỉnh.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này, đến đây cảm ơn người đã hiến trái tim cho anh ta đó à?
Ngôn Đỉnh nhìn chăm chú vào bia mộ của Hà Hiên, hoàn toàn không biết có người đi đến gần, làn gió mát trong nghĩa trang thổi tóc của anh, sự gợi cảm hoang dã ở trên người anh giống như một bông hoa hải đường nở rộ trong mùa xuân.
Thẩm Thượng nhất thời mê mẩn cả mắt, bỏ qua mất thời cơ im lặng rời đi, sau khi hoàn hồn thì thoáng chốc đã bị Ngôn Đỉnh bắt giữ lại, bước nhanh về phía trước, một tay kéo cậu vào trong ngực của mình, hai tay giống như xiềng xích gắt gao ràng buộc ép Thẩm Thượng không thở nổi.
“Này... Ngôn Đỉnh... Anh buông tôi ra đi.” Thẩm Thượng bị tức ngực khó chịu: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng.”
Ngôn Đỉnh giống như là nhặt được bảo vật mà nâng đầu của Thẩm Thượng lên, cái trán nhẹ nhàng chống đỡ ở trên trán của đối phương, mang theo giọng nói yếu ớt nghẹn ngào, thương tiếc nói: “Thẩm Thượng về nhà với tôi đi.”
Thẩm Thượng đẩy Ngôn Đỉnh ra, lúc nhìn thấy bên má phải của Ngôn Đỉnh có vết máu bầm sưng lên, không khỏi: “Mặt của anh...
Ngôn Đỉnh ngượng ngùng sờ sờ mặt: “Bị anh trai đánh.”
“Hả?” Ngôn Đỉnh lấy anh trai ở đâu ra, nhưng mà hiện tại Thẩm Thượng không quan tâm đến những cái này, dù sao thì con người của Ngôn Đỉnh vốn dĩ rất muốn ăn đòn.
“Là anh hai của em.” Ngôn Đỉnh bổ sung, trên mặt lại còn có chút ngọt ngào kỳ lạ.
“Hả?” Thẩm Thượng kinh ngạc: “Anh hai của tôi?”
Bình luận facebook