Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Nấu ăn
Châu Ninh Hinh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Quan Nam hồi lâu, chầm chậm nhả ra mấy chữ: “Hoàng Diệu Minh.”
Hoàng Diệu Minh?
Tất cả cư dân thành phố Gia Lăng đều không lạ lẫm với cái tên này, người này từng nhận chức Cục trưởng Cục Xây dựng thành phố Gia Lăng, quản lý chính của các công tác xây dựng thành phố, bao gồm sự hình thành và phát triển của ba khu mới ở Đông Lí, tất cả đều có công của ông ta.
Từ lúc làm việc tới giờ, Hoàng Diệu Minh luôn được người dân nhìn với hình tượng cần kiệm, siêng năng, thông thái, thanh liêm, đời sống riêng tư càng đáng khen hơn, không chỉ nghiêm khắc từ chối các cuộc ăn uống công vụ không cần thiết, càng không bước chân vào các khu giải trí. Không ngờ vừa ngã ngựa lại lòi ra vô số nhân tình, Viện Kiểm sát còn thu được vô số tiền tài, vàng bạc, đồng hồ đắt đỏ với đồ cổ trong nhà ông ta.
Nhất là tiền mặt, số lượng cực nhiều, tưởng như chói hết cả mắt những nhân viên làm việc tại hiện trường!
Thường ngày Hoàng Diệu Minh sống ở một chung cư cũ mười năm trước được đơn vị cấp cho, lại dùng tiền dơ bẩn mua một toà biệt lập ở khu biệt thự núi Vạn An để trữ tiền mặt. Những nhân viên điều tra năm ấy bước vào đều ngẩng cả người, không chỉ tất cả những nơi rộng mở như phòng khách, phòng ngủ, toilet, mà đến tủ quần áo, tủ lạnh, tủ treo bếp đều cất đầy tiền mặt, Hoàng Diệu Minh thậm chí còn lắp tủ âm tường trong tất cả các phòng ở biệt thự, bên trong cũng sắp đầy hiện kim.
Sau khi Hoàng Diệu Minh lọt lưới, nhân viên công tác của Viện Kiểm sát từng hỏi ông ta vì sao lại giấu một lượng tiền lớn như thế trong nhà, vị Phó Thị trưởng từng có phong thái đĩnh đạc, khí chất nho nhã kia khóc la thống thiết: “Chỉ để cho an tâm thôi, một đồng một cắc tôi cũng không có tiêu cho mình với người nhà.”
Sau khi những lời này được lên báo, nhanh chóng trở thành vấn đề bàn luận cho người dân thành phố Gia Lăng, cái hư danh “Cục trưởng kiểm tiền” cũng có từ đó. Nhưng thực tế thì tuy Hoàng Diệu Minh không lấy tiền tiêu cho mình với người nhà, mấy cô tình nhân của ông ta lại được lợi cả, trước khi ông ta ngã ngựa đều sống cuộc sống phú quý xa hoa ɖâʍ dật. Có cái sau khi Hoàng Diệu Minh ngã ngựa, tất cả tiền bạc nhà cửa ông ta tặng cho nhân tình đều bị tịch thu cả.
Quan nam bảo Lâm Cận Nhiễm đến các ban phòng có liên quan mượn lại hồ sơ vụ án Hoàng Diệu Minh ba năm trước, bên trêи ghi rõ, khoảng hối lộ Hoàng Diệu Minh nhận được năm đó ngoài đã tiêu hết thì đã thu hồi hết, trong lời khai chi tiết của Hoàng Diệu Minh cũng không có khoảng tiền của Châu Ninh Hinh.
Vụ án của Hoàng Diệu Minh xảy ra vào ba năm trước, người này hiện giờ đang trong tù, Châu Ninh Hinh lại bảo ông ta là người đứng sau vụ án tiền giả, là cô ta nói năng lung tung hay chuyện này còn có ẩn tình gì khác?
Quan Nam không cho rằng một quan chức tham nhũng rớt đài lại có năng lực làm tiền giả, anh tạm nén nghi vấn trong lòng, hỏi Châu Ninh Hinh: “Cô có quan hệ gì với Hoàng Diệu Minh?”
Châu Ninh Hinh tự giễu bỉu môi, đơ mặt nói: “Người tình.”
Quan Nam nhìn cô rồi hỏi: “Ý cô là số tiền đó là Hoàng Diệu Minh cho cô?”
“Đúng.”
“Tổng cộng bao nhiêu?”
“Tám mươi ba triệu.”
“Cô có biết nguồn gốc từ đâu không?”
“Còn đâu nữa, người khác mang đến cho chứ gì.”
“Ai mang đến?”
“Cái này sao tôi biết được.”
“Chắc là không biết chứ?”
Châu Ninh Hinh nghĩ một lát: “Tôi không chắc, tôi theo Hoàng Diệu Minh ba năm rưỡi, cơ bản thì ông ta chưa từng cho tôi tiền, chỉ là có cho tôi ít công ăn việc làm, việc làm với quan hệ tôi có bây giờ đều là kiếm được dựa vào những mối làm ăn hợp pháp này. Tôi nhớ là một tháng trước khi Hoàng Diệu Minh xảy ta chuyện, ông ta đột nhiên đến tìm tôi, cho tôi số tiền đó, những chuyện khác tôi thật sự không biết.”
Quan Nam hỏi: “Hoàng Diệu Minh không nói số tiền kia là ai đưa cho sao?”
“Không có.”
“Lượng tiền mặt lớn thế này, trước đó cô để ở đâu?”
“Công tư ký gửi vật phẩm Quân An.” Châu Ninh Hinh nói: “Lúc Hoàng Diệu Minh đưa cho tôi thì bỏ tiền ở đó, tôi chưa từng động tới, mãi đến lần mua tượng ngọc này.”
Lại là cái chỗ đó! Quan Nam nén kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Phí ký gửi hẳn là rất đắt?”
“Một tháng hai trăm.”
“Nói vậy là Hoàng Diệu Minh đối xử với cô cũng rất tốt, đến lúc tuyên án cũng không nói ra tung tích số tiền này.”
Châu Ninh Hinh ảm đạm cúi đầu, lưỡng lự khá lâu mới lầm bầm nói: “Thật ra ông ấy là một người tốt.”
Quan Nam hỏi: “Một thời gian dài như thế, cô đều giữ số tiền này ở đó không dùng tới, tại sao đột nhiên lại lấy ra?”
“Lúc trước động tĩnh quá lớn, bây giờ... cũng không thể cứ để đó mãi.”
“Số tiền đó là tiền giả, cô có biết không?”
“Tiền giả?” Châu Ninh Hinh trợn tròn hai mắt, dáng vẻ ngạc nhiên không thôi, hỏi đi hỏi lại: “Anh nói số tiền đó là giả?”
“Đúng, toàn bộ là tiền giả.”
“Không thể nào, ông ấy sẽ không lừa tôi! Nhất định sẽ không!”
Tình huống này ắt hắn là giọt nước làm tràn ly, Châu Ninh Hinh bật khóc, ban đầu chỉ nghẹn ngào khẽ khàn, cô ta cắn môi tới bật máu, cuối cùng cũng không kìm được mà khóc rống lên.
Quan Nam bảo Trần Oánh đến an ủi Châu Ninh Hinh, mình thì rời khỏi phòng thẩm vấn.
...
Tình tiết vụ án biến đổi bất ngờ, vì trại giam Hoàng Diệu Minh ở không nằm ở thành phố Gia Lăng, Quan Nam chỉ đành giao cho Tôn Khải hoàn thành thủ tục liên quan, lên kế hoạch sáng sớm mai đến trại giam.
Hiếm khi được tan làm sớm, hiếm hơn nữa là Triệu Lôi chủ động mời đi ăn.
Tôn Khải cực kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Lôi, lại quay sang Nhậm Đại Vũ: “Anh Đại Vũ, em không nghe lầm chứ, anh Lôi mời mình đi ăn tối hả?”
“Mày không có nghe lầm đâu, anh cũng nghe thấy này.” Nhậm Đại Vũ rút hộp thuốc ra nhả khỏi, lúc ném cho Triệu Lôi còn cố ý cường điệu: “Tôi không ăn, bún, mì với bún cay dưới lầu đâu.”
Hạ Chí Kiên, Trần Oánh giơ tay: “Chúng tôi đồng ý kiến.”
Triệu Lôi suýt trợn trắng: “Mấy người chọn chỗ đi.”
“Ôi, mẹ ơi!” Ai nấy cũng đều kinh ngạc: “Ông này chịu cú sốc nào hay mới trúng số đây?”
Triệu Lôi: “Bớt lôi thôi đi, có ăn không?”
Mọi người: “Ăn ăn ăn...”
Ở trong đội, Triệu Lôi có hai cái mác, một là lắm mồm, hai là “vị thánh tình yêu”. Vế sau được biểu hiện thành “Nhẫn nhịn bản thân mình, tiết kiệm với bạn bè, chỉ ra sức vì Hà Tiếu”, trước đây không biết bao nhiều lần bị chèo kéo móc hầu bao đều đến quán nhỏ ngoài Cục Cảnh sát để cho lấy lệ, lâu ngày thì có quán bún ở trêи.
Ánh mắt của Quan Nam ngừng lại trêи giỏ thức ăn ở góc văn phòng, lấy cớ mệt từ chối đi ăn, một mình lái xe về nhà.
Anh biết mình muốn gì, mâu thuân sâu trong lòng khiến anh không thở được, anh đạp thêm ga phóng suốt dọc đường, vô thức lái đến gần nhà Hứa Dữu.
Hoa trong vườn nở vừa độ, dây leo trèo qua rìa tường vươn ra, trông như dải kim sa dưới ánh chiều, xanh biếc mờ áo, trông càng thêm tươi mát. Phía sau vườn hoa là bức tường kính to lớn của Phòng Triển lãm nghệ thuật Bác Lâm, ở giữa là căn nhà cô ở, mất tăm không thấy bóng dáng như được giấu kín.
Quan Nam trông về hướng hồ bơi nơi hai người gặp gỡ, nếu như không đuổi theo người kia, có lẽ anh mãi mãi cũng không biết bên trong đó còn có chốn bồng lai, cũng có thể sẽ chẳng có nhập nhằng sau đó.
Hai tay anh siết lấy vô lăng, cảm giác thất bại dâng lên mãnh liệt, đã bảy tháng từ ngày Trương Như Hải tự sát, nghi điểm không những không giảm bớt, khó khăn mới lại còn bủa vây, tất cả mọi chuyện đều trở thành vùng nước chết sau cái chết của Trương Như Hải, dù anh có cố gắng đến cách mấy cũng không sao phá giải được.
Trương Như Hải đặc biệt sắp xếp anh đến đây, nhất định là có mục đích. Cuối cùng thì anh ấy đã phát hiện ra được gì? Manh mối mà tấm vé hoà nhạc của Lý Quân Thâm ám chỉ là Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm sao? Tên chế ma tuý chạy đến đó thì mất tích là do trùng hợp hay là gì khác? Người gửi thư bí ẩn rốt cuộc là bạn hay thù?
Từng câu hỏi đều khiến Quan Nam không biết nói sao, anh biết mình đăng ngăn suy đoán của bản thân nhưng lại không thể không đối diện. Anh mệt mỏi nhắm mắt, được một lúc sau mới khởi động xe rồi phóng đi.
Xe vừa về tới khu chung cư, Quan Nam từ xa đã thấy vị trí mà mình quen đậu xe bị một chiếc xe Sedan trắng chiếm mất. Điều này rất thường gặp ở khu chung cư cũ, người thì đông mà chỗ đậu xe chung thì ít, toàn là ai đến trước giành trước mới đậu được xe.
Quan Nam đang định quay đầu tìm chỗ khác, liếc mắt thấy bảng số bỗng ngừng lại.
Hình như đó là xe của Hứa Dữu? Anh đang do dự thì cửa xe Sedan mở ra, Hứa Dữu bước xuống từ ghế lái. Cô đứng cách anh bảy tám mét, miệng nở nụ cười, ung dung tự đắc nhìn anh.
Quan Nam lập tức xuống xe bước nhanh tới, cách còn vãi bước anh vẫn thấy tim đập liên hồi.
“Cô tới rồi à.” Anh nói.
Hứa Dữu cười sâu xa: “Tôi cứ nghĩ anh sẽ hỏi tôi sao lại tới?”
“...” Quan Nam bất lực, thành thật nói: “Ngã một keo, leo một nấc. Cũng không cứ phạm lỗi cũ hoài được.”
“Để tôi nói anh nghe đáp án.”
“Sao chứ?”
“Tôi tới để hỏi anh định khi nào mới nấu cho tôi chầu cơm kia.”
“Cô đói rồi sao?”
“Vẫn ổn.”
“Đợi tôi đậu xe xong chúng ta đi mua thức ăn.” Quan Nam liếc nhìn thời gian: “Khoảng bảy giờ có cơm ăn, cô đợi được không?”
“Được.”
Đã bảo là cùng nhau đi chợ, lúc đậu xe xong, Quan Nam lại hối hận, lí do cực kỳ huy hoàng: Cách ăn mặc của Hứa Dữu không phù hợp với môi trường trong chợ.
Vẫn canh cánh trong lòng cái chuyện ở siêu thị sao? Hứa Dữu nhìn mặt anh là hiểu, cũng không miễn cưỡng, về nhà trước đợi anh.
Quan Nam mua đồ rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút là xong xuôi về nhà.
Hứa Dữu mở cửa thấy anh tay xách nách mang, định tới giúp lại bị anh từ chối: “Nặng lắm, cô không xách nổi đâu.” Anh nói rồi đi thẳng vào bếp.
“Hai người ăn mà mua nhiều thế?”
“Mời khách phải khác chứ.”
Quan Nam bỏ túi cá trích và sườn vào bồn rửa, mấy thứ rau củ khác bỏ một góc trêи đất, anh rửa sạch tay với nước rửa tay, sau đó vo gạo nấu cơm. Cắm xong nồi cơm điện, anh mới bắt đầu làm cá.
Hứa Dữu nói: “Cũng thành thạo ghê, trước kia có vào bếp nấu ăn cho ai rồi à?”
“Lúc trước sống một mình nhiều năm, mấy kỹ năng này là bắt buộc phải có.”
“Chưa hẹn hò bao giờ sao?”
Tay cầm dao của Quan Nam khựng lại, anh nhìn sang Hứa Dữu: “... Có.” Theo trong ký ức, hình như... đã từng.
Hứa Dữu ậm ừ, không tiếp tục vấn đề này nữa, Quan Nam hỏi: “Cá trích một con nấu canh, một con trộn gỏi nhé?”
“Được, có cần tôi giúp không?” Hứa Dữu nói: “Ăn chực còn ngồi không hình như không được hay lắm.”
“Không phải không muốn cho cô làm nhưng mà bếp nhỏ quá.” Quan Nam lấy xuống một cái rổ mây từ trêи kệ để đồ đưa cho Hứa Dữu: “Hay là cô ra ngoài ngồi ngắt đậu que đi.”
Hứa Dữu đón lấy, cau mày nói: “Có cái gì đơn giản hơn không?”
Cái này mà còn khó nữa hả? May là chưa bảo cô ấy gọt khoai tây. Quan Nam không nén được bật cười: “Vậy đợi tôi đập trứng gà ra bát rồi cô đánh lên là được.”
Hứa Dữu lại rất nghiêm túc: “Anh Quan, tôi có thể học được.”
“Được rồi, cô không cần học mấy thứ này.”
“Tại sao?”
“Cô biết cả rồi thì sau này tôi đâu thể hiện tầm quan trọng được nữa.”
Quan Nam đứng ngang với Hứa Dữu, anh không ngẩng đầu, hoàn toàn tập trung vào con cá trích trong bát sứ đang đợi vào nồi, tất nhiên cũng không chú ý tới thoáng ngạc nhiên khó nói bỗng ánh lên trong mắt Hứa Dữu.
Câu nói này, vào rất nhiều năm về trước, cũng có một người từng nói với cô.
...
Hoàng Diệu Minh?
Tất cả cư dân thành phố Gia Lăng đều không lạ lẫm với cái tên này, người này từng nhận chức Cục trưởng Cục Xây dựng thành phố Gia Lăng, quản lý chính của các công tác xây dựng thành phố, bao gồm sự hình thành và phát triển của ba khu mới ở Đông Lí, tất cả đều có công của ông ta.
Từ lúc làm việc tới giờ, Hoàng Diệu Minh luôn được người dân nhìn với hình tượng cần kiệm, siêng năng, thông thái, thanh liêm, đời sống riêng tư càng đáng khen hơn, không chỉ nghiêm khắc từ chối các cuộc ăn uống công vụ không cần thiết, càng không bước chân vào các khu giải trí. Không ngờ vừa ngã ngựa lại lòi ra vô số nhân tình, Viện Kiểm sát còn thu được vô số tiền tài, vàng bạc, đồng hồ đắt đỏ với đồ cổ trong nhà ông ta.
Nhất là tiền mặt, số lượng cực nhiều, tưởng như chói hết cả mắt những nhân viên làm việc tại hiện trường!
Thường ngày Hoàng Diệu Minh sống ở một chung cư cũ mười năm trước được đơn vị cấp cho, lại dùng tiền dơ bẩn mua một toà biệt lập ở khu biệt thự núi Vạn An để trữ tiền mặt. Những nhân viên điều tra năm ấy bước vào đều ngẩng cả người, không chỉ tất cả những nơi rộng mở như phòng khách, phòng ngủ, toilet, mà đến tủ quần áo, tủ lạnh, tủ treo bếp đều cất đầy tiền mặt, Hoàng Diệu Minh thậm chí còn lắp tủ âm tường trong tất cả các phòng ở biệt thự, bên trong cũng sắp đầy hiện kim.
Sau khi Hoàng Diệu Minh lọt lưới, nhân viên công tác của Viện Kiểm sát từng hỏi ông ta vì sao lại giấu một lượng tiền lớn như thế trong nhà, vị Phó Thị trưởng từng có phong thái đĩnh đạc, khí chất nho nhã kia khóc la thống thiết: “Chỉ để cho an tâm thôi, một đồng một cắc tôi cũng không có tiêu cho mình với người nhà.”
Sau khi những lời này được lên báo, nhanh chóng trở thành vấn đề bàn luận cho người dân thành phố Gia Lăng, cái hư danh “Cục trưởng kiểm tiền” cũng có từ đó. Nhưng thực tế thì tuy Hoàng Diệu Minh không lấy tiền tiêu cho mình với người nhà, mấy cô tình nhân của ông ta lại được lợi cả, trước khi ông ta ngã ngựa đều sống cuộc sống phú quý xa hoa ɖâʍ dật. Có cái sau khi Hoàng Diệu Minh ngã ngựa, tất cả tiền bạc nhà cửa ông ta tặng cho nhân tình đều bị tịch thu cả.
Quan nam bảo Lâm Cận Nhiễm đến các ban phòng có liên quan mượn lại hồ sơ vụ án Hoàng Diệu Minh ba năm trước, bên trêи ghi rõ, khoảng hối lộ Hoàng Diệu Minh nhận được năm đó ngoài đã tiêu hết thì đã thu hồi hết, trong lời khai chi tiết của Hoàng Diệu Minh cũng không có khoảng tiền của Châu Ninh Hinh.
Vụ án của Hoàng Diệu Minh xảy ra vào ba năm trước, người này hiện giờ đang trong tù, Châu Ninh Hinh lại bảo ông ta là người đứng sau vụ án tiền giả, là cô ta nói năng lung tung hay chuyện này còn có ẩn tình gì khác?
Quan Nam không cho rằng một quan chức tham nhũng rớt đài lại có năng lực làm tiền giả, anh tạm nén nghi vấn trong lòng, hỏi Châu Ninh Hinh: “Cô có quan hệ gì với Hoàng Diệu Minh?”
Châu Ninh Hinh tự giễu bỉu môi, đơ mặt nói: “Người tình.”
Quan Nam nhìn cô rồi hỏi: “Ý cô là số tiền đó là Hoàng Diệu Minh cho cô?”
“Đúng.”
“Tổng cộng bao nhiêu?”
“Tám mươi ba triệu.”
“Cô có biết nguồn gốc từ đâu không?”
“Còn đâu nữa, người khác mang đến cho chứ gì.”
“Ai mang đến?”
“Cái này sao tôi biết được.”
“Chắc là không biết chứ?”
Châu Ninh Hinh nghĩ một lát: “Tôi không chắc, tôi theo Hoàng Diệu Minh ba năm rưỡi, cơ bản thì ông ta chưa từng cho tôi tiền, chỉ là có cho tôi ít công ăn việc làm, việc làm với quan hệ tôi có bây giờ đều là kiếm được dựa vào những mối làm ăn hợp pháp này. Tôi nhớ là một tháng trước khi Hoàng Diệu Minh xảy ta chuyện, ông ta đột nhiên đến tìm tôi, cho tôi số tiền đó, những chuyện khác tôi thật sự không biết.”
Quan Nam hỏi: “Hoàng Diệu Minh không nói số tiền kia là ai đưa cho sao?”
“Không có.”
“Lượng tiền mặt lớn thế này, trước đó cô để ở đâu?”
“Công tư ký gửi vật phẩm Quân An.” Châu Ninh Hinh nói: “Lúc Hoàng Diệu Minh đưa cho tôi thì bỏ tiền ở đó, tôi chưa từng động tới, mãi đến lần mua tượng ngọc này.”
Lại là cái chỗ đó! Quan Nam nén kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Phí ký gửi hẳn là rất đắt?”
“Một tháng hai trăm.”
“Nói vậy là Hoàng Diệu Minh đối xử với cô cũng rất tốt, đến lúc tuyên án cũng không nói ra tung tích số tiền này.”
Châu Ninh Hinh ảm đạm cúi đầu, lưỡng lự khá lâu mới lầm bầm nói: “Thật ra ông ấy là một người tốt.”
Quan Nam hỏi: “Một thời gian dài như thế, cô đều giữ số tiền này ở đó không dùng tới, tại sao đột nhiên lại lấy ra?”
“Lúc trước động tĩnh quá lớn, bây giờ... cũng không thể cứ để đó mãi.”
“Số tiền đó là tiền giả, cô có biết không?”
“Tiền giả?” Châu Ninh Hinh trợn tròn hai mắt, dáng vẻ ngạc nhiên không thôi, hỏi đi hỏi lại: “Anh nói số tiền đó là giả?”
“Đúng, toàn bộ là tiền giả.”
“Không thể nào, ông ấy sẽ không lừa tôi! Nhất định sẽ không!”
Tình huống này ắt hắn là giọt nước làm tràn ly, Châu Ninh Hinh bật khóc, ban đầu chỉ nghẹn ngào khẽ khàn, cô ta cắn môi tới bật máu, cuối cùng cũng không kìm được mà khóc rống lên.
Quan Nam bảo Trần Oánh đến an ủi Châu Ninh Hinh, mình thì rời khỏi phòng thẩm vấn.
...
Tình tiết vụ án biến đổi bất ngờ, vì trại giam Hoàng Diệu Minh ở không nằm ở thành phố Gia Lăng, Quan Nam chỉ đành giao cho Tôn Khải hoàn thành thủ tục liên quan, lên kế hoạch sáng sớm mai đến trại giam.
Hiếm khi được tan làm sớm, hiếm hơn nữa là Triệu Lôi chủ động mời đi ăn.
Tôn Khải cực kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Lôi, lại quay sang Nhậm Đại Vũ: “Anh Đại Vũ, em không nghe lầm chứ, anh Lôi mời mình đi ăn tối hả?”
“Mày không có nghe lầm đâu, anh cũng nghe thấy này.” Nhậm Đại Vũ rút hộp thuốc ra nhả khỏi, lúc ném cho Triệu Lôi còn cố ý cường điệu: “Tôi không ăn, bún, mì với bún cay dưới lầu đâu.”
Hạ Chí Kiên, Trần Oánh giơ tay: “Chúng tôi đồng ý kiến.”
Triệu Lôi suýt trợn trắng: “Mấy người chọn chỗ đi.”
“Ôi, mẹ ơi!” Ai nấy cũng đều kinh ngạc: “Ông này chịu cú sốc nào hay mới trúng số đây?”
Triệu Lôi: “Bớt lôi thôi đi, có ăn không?”
Mọi người: “Ăn ăn ăn...”
Ở trong đội, Triệu Lôi có hai cái mác, một là lắm mồm, hai là “vị thánh tình yêu”. Vế sau được biểu hiện thành “Nhẫn nhịn bản thân mình, tiết kiệm với bạn bè, chỉ ra sức vì Hà Tiếu”, trước đây không biết bao nhiều lần bị chèo kéo móc hầu bao đều đến quán nhỏ ngoài Cục Cảnh sát để cho lấy lệ, lâu ngày thì có quán bún ở trêи.
Ánh mắt của Quan Nam ngừng lại trêи giỏ thức ăn ở góc văn phòng, lấy cớ mệt từ chối đi ăn, một mình lái xe về nhà.
Anh biết mình muốn gì, mâu thuân sâu trong lòng khiến anh không thở được, anh đạp thêm ga phóng suốt dọc đường, vô thức lái đến gần nhà Hứa Dữu.
Hoa trong vườn nở vừa độ, dây leo trèo qua rìa tường vươn ra, trông như dải kim sa dưới ánh chiều, xanh biếc mờ áo, trông càng thêm tươi mát. Phía sau vườn hoa là bức tường kính to lớn của Phòng Triển lãm nghệ thuật Bác Lâm, ở giữa là căn nhà cô ở, mất tăm không thấy bóng dáng như được giấu kín.
Quan Nam trông về hướng hồ bơi nơi hai người gặp gỡ, nếu như không đuổi theo người kia, có lẽ anh mãi mãi cũng không biết bên trong đó còn có chốn bồng lai, cũng có thể sẽ chẳng có nhập nhằng sau đó.
Hai tay anh siết lấy vô lăng, cảm giác thất bại dâng lên mãnh liệt, đã bảy tháng từ ngày Trương Như Hải tự sát, nghi điểm không những không giảm bớt, khó khăn mới lại còn bủa vây, tất cả mọi chuyện đều trở thành vùng nước chết sau cái chết của Trương Như Hải, dù anh có cố gắng đến cách mấy cũng không sao phá giải được.
Trương Như Hải đặc biệt sắp xếp anh đến đây, nhất định là có mục đích. Cuối cùng thì anh ấy đã phát hiện ra được gì? Manh mối mà tấm vé hoà nhạc của Lý Quân Thâm ám chỉ là Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm sao? Tên chế ma tuý chạy đến đó thì mất tích là do trùng hợp hay là gì khác? Người gửi thư bí ẩn rốt cuộc là bạn hay thù?
Từng câu hỏi đều khiến Quan Nam không biết nói sao, anh biết mình đăng ngăn suy đoán của bản thân nhưng lại không thể không đối diện. Anh mệt mỏi nhắm mắt, được một lúc sau mới khởi động xe rồi phóng đi.
Xe vừa về tới khu chung cư, Quan Nam từ xa đã thấy vị trí mà mình quen đậu xe bị một chiếc xe Sedan trắng chiếm mất. Điều này rất thường gặp ở khu chung cư cũ, người thì đông mà chỗ đậu xe chung thì ít, toàn là ai đến trước giành trước mới đậu được xe.
Quan Nam đang định quay đầu tìm chỗ khác, liếc mắt thấy bảng số bỗng ngừng lại.
Hình như đó là xe của Hứa Dữu? Anh đang do dự thì cửa xe Sedan mở ra, Hứa Dữu bước xuống từ ghế lái. Cô đứng cách anh bảy tám mét, miệng nở nụ cười, ung dung tự đắc nhìn anh.
Quan Nam lập tức xuống xe bước nhanh tới, cách còn vãi bước anh vẫn thấy tim đập liên hồi.
“Cô tới rồi à.” Anh nói.
Hứa Dữu cười sâu xa: “Tôi cứ nghĩ anh sẽ hỏi tôi sao lại tới?”
“...” Quan Nam bất lực, thành thật nói: “Ngã một keo, leo một nấc. Cũng không cứ phạm lỗi cũ hoài được.”
“Để tôi nói anh nghe đáp án.”
“Sao chứ?”
“Tôi tới để hỏi anh định khi nào mới nấu cho tôi chầu cơm kia.”
“Cô đói rồi sao?”
“Vẫn ổn.”
“Đợi tôi đậu xe xong chúng ta đi mua thức ăn.” Quan Nam liếc nhìn thời gian: “Khoảng bảy giờ có cơm ăn, cô đợi được không?”
“Được.”
Đã bảo là cùng nhau đi chợ, lúc đậu xe xong, Quan Nam lại hối hận, lí do cực kỳ huy hoàng: Cách ăn mặc của Hứa Dữu không phù hợp với môi trường trong chợ.
Vẫn canh cánh trong lòng cái chuyện ở siêu thị sao? Hứa Dữu nhìn mặt anh là hiểu, cũng không miễn cưỡng, về nhà trước đợi anh.
Quan Nam mua đồ rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút là xong xuôi về nhà.
Hứa Dữu mở cửa thấy anh tay xách nách mang, định tới giúp lại bị anh từ chối: “Nặng lắm, cô không xách nổi đâu.” Anh nói rồi đi thẳng vào bếp.
“Hai người ăn mà mua nhiều thế?”
“Mời khách phải khác chứ.”
Quan Nam bỏ túi cá trích và sườn vào bồn rửa, mấy thứ rau củ khác bỏ một góc trêи đất, anh rửa sạch tay với nước rửa tay, sau đó vo gạo nấu cơm. Cắm xong nồi cơm điện, anh mới bắt đầu làm cá.
Hứa Dữu nói: “Cũng thành thạo ghê, trước kia có vào bếp nấu ăn cho ai rồi à?”
“Lúc trước sống một mình nhiều năm, mấy kỹ năng này là bắt buộc phải có.”
“Chưa hẹn hò bao giờ sao?”
Tay cầm dao của Quan Nam khựng lại, anh nhìn sang Hứa Dữu: “... Có.” Theo trong ký ức, hình như... đã từng.
Hứa Dữu ậm ừ, không tiếp tục vấn đề này nữa, Quan Nam hỏi: “Cá trích một con nấu canh, một con trộn gỏi nhé?”
“Được, có cần tôi giúp không?” Hứa Dữu nói: “Ăn chực còn ngồi không hình như không được hay lắm.”
“Không phải không muốn cho cô làm nhưng mà bếp nhỏ quá.” Quan Nam lấy xuống một cái rổ mây từ trêи kệ để đồ đưa cho Hứa Dữu: “Hay là cô ra ngoài ngồi ngắt đậu que đi.”
Hứa Dữu đón lấy, cau mày nói: “Có cái gì đơn giản hơn không?”
Cái này mà còn khó nữa hả? May là chưa bảo cô ấy gọt khoai tây. Quan Nam không nén được bật cười: “Vậy đợi tôi đập trứng gà ra bát rồi cô đánh lên là được.”
Hứa Dữu lại rất nghiêm túc: “Anh Quan, tôi có thể học được.”
“Được rồi, cô không cần học mấy thứ này.”
“Tại sao?”
“Cô biết cả rồi thì sau này tôi đâu thể hiện tầm quan trọng được nữa.”
Quan Nam đứng ngang với Hứa Dữu, anh không ngẩng đầu, hoàn toàn tập trung vào con cá trích trong bát sứ đang đợi vào nồi, tất nhiên cũng không chú ý tới thoáng ngạc nhiên khó nói bỗng ánh lên trong mắt Hứa Dữu.
Câu nói này, vào rất nhiều năm về trước, cũng có một người từng nói với cô.
...
Bình luận facebook