• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NĂM ẤY ANH TỪNG ĐẾN (1 Viewer)

  • Chương 45: Quà

Lần thứ hai đến Quân An, cả công ty vẫn toả ra một cảm giác kỳ lạ, không chỉ địa điểm vị trí thách thức người tìm, bày trí ở cổng cũng không theo cách thức của các công ty thông thường.



Có lẽ địa điểm càng bí ẩn, càng thu hút nhiều người, lúc cả bọn Quan Nam đến nơi, cửa công ty mở lớn, các công nhân đang dùng cần trục chuyển một vật phẩm được gói gém cẩn trọng lên lầu, trông số lượng có thể biết giá trị không thấp.



Vương Quân An không có ở công ty, Phó Cát đích thân giám sát, ông ta trông thấy đám người Quan Nam bước vào, mặt thoáng chút bất ngờ nhưng lại lập tức niềm nở vui vẻ đi tới đón, mời mọi người vào trong.



Quan Nam chẳng khách sáo mấy với ông ta, lấy ra ảnh của Lê Sâm, hỏi thẳng: “Ông có quen người này không?”



Phó Cát đón lấy bức ảnh, cẩn thận xem xét hồi lâu nới nói: “Theo tôi nhớ thì anh ta chưa từng tới đây.”



Tới đây? Quan Nam liếc nhìn ông ta, chìa bức ảnh của Lý Tuệ Mẫn ra trước: “Cô ấy thì sao?”



Phó Cát chỉ liếc mắt nhìn, khẳng định nói: “Trước đây cô ấy có tới đây gửi đồ.”



“Bao lâu trước đây?”



“Ba năm trước.” Phó Cát ngừng lại rồi nói thêm: “Chia thành ba lần.”



“Gửi gì thế?”



“Một vài món hồ sơ tài liệu, còn có một cái hộp.”



“Lấy đi cả rồi sao?”



Phó Cát hơi do dự: “Tài liệu thì lấy đi rồi, hộp vẫn còn.”



“Lý Tuệ Mẫn mất tích rồi, chúng tôi cần lấy đi để điều tra.



“Được.” Phó Cát vô cùng thoải mái, không hề có chút tò mò về việc Lý Tuệ Mẫn mất tích, lịch sự yên lặng đưa nhóm Quan Nam đến kho.



Phó Cát phản ứng như thế, Quan Nam không hề bất ngờ, trêи đời này không có tay kinh doanh lão luyện nào muốn đi ngược dòng, huống hồ gì họ tới đây năm lần bảy lượt, lần nào cũng là trọng án, hơi chút sơ suất là tự lấy đá đập chân mình ngay. Anh nhìn theo bóng lưng Phó Cát, môi khẽ mím lại, công ty Quân An có quá nhiều vấn đề, tình hình hiện tại tốt nhất là nhờ các bộ phận khác điều tra, đội mình chỉ cần biết người đứng sau Lê Sâm là ai.



Trong hộp có một xấp sổ sách và một tờ báo cáo giống như là bệnh án, Quan Nam lật vài trang, đặt bệnh án sang một bên, cầm sổ sách lên cẩn thận kiểm tra.



Sổ sách có ghi lại chi tiết cận thận thời gian, địa điểm, số tiền mà Lê Sâm đút lót Hoàng Diệu Minh, hoàn toàn khớp với lời khai của Chu Gia Lê. Tuy đây là vật chứng quan trọng nhưng vụ án đi tới bước này, tác dụng của món đồ này cũng chẳng lớn mấy.



Quan Nam có thể hiểu được vì sao Lê Sâm lại để tang chứng ở cùng một nơi, anh ta là người cẩn trọng, làm như thế, ngoài việc kiềm hãm Hoàng Diệu Minh trong lúc then chốt, hẳn là còn để chừa đường lui cho mình, chắc anh ta cũng biết hậu quả của hành động lần này, chỉ là lợi ích quá hấp dẫn mới không kìm được mà đâm đầu vào nguy hiểm.



Nghĩ đến mấy đứa trẻ vô tội vì người lớn tham lam mà phải bỏ mạng, Quan Nam thầm thương xót và cay đắng trong lòng, anh đang gập sổ lại, đột nhiên liếc thấy có dấu ấn chìm nhàn nhạt ở vài cạnh trang giấy, lại vội vàng mở ra.



Thạch Tố Thất!



Ba chữ này đập vào mắt anh, Quan Nam thấy như huyệt thái dương bị một sức mạnh nào đó kéo căng, giật thót cả người. Anh lật nhanh cuốn sổ, nét mặt từ nghiêm túc trở nên cứng đờ, không chỉ mỗi gốc trang có in ba chữ “Thạch Tố Thất” mà cuối trang còn có chữ ký tay của chủ quán.



“Mong người được như mong đợi”, ký tên: Quảng, ngày 23 tháng Ba năm 2012.



Lê Sâm và Lý Quảng Xuyên quen biết nhau? Kết quả điều tra cho thấy mỗi tháng Lê Sâm gần như đều đến Kyoto một chuyến, Thạch Tố Thất của Lý Quảng Xuyên cũng ở Kyoto!



Quan Nam siết chặt ngón tay, lồng ngực phập phồng vì chấn động, chuyện này không giống chỉ đơn giản là trùng hợp!



...



Làm việc liên tục mấy ngày liền, tất cả mọi người đều mệt mỏi dựa vào chứng cứ có được bây giờ, dù có mất thời gian ở trong đội thì cũng khó tìm ra được nguyên nhân, Quan Nam cho mọi người tan làm sớm, một mình ở lại sắp xếp tài liệu.



Ngoài trừ chút manh mối mập mờ của Lý Quảng Xuyên, Lê Sâm không còn để lại bất cứ đồ vật có giá trị nào nữa. Dù đã thuộc làu như cháo, Quan Nam vẫn xem lại tình tiết vụ án từ đầu tới cuối, anh đang nghĩ xem làm thế nào bắt đầu điều tra từ Lý Quảng Xuyên thì điện thoại trêи bàn rung lên.



Là Hứa Dữu.



“Anh vẫn đang tăng ca sao?” Phía bên cô rất yên tĩnh, đến tiếng gió cũng không lọt qua ống nghe.



“Ừm, lát nữa là về rồi.”



“Nếu em không gọi điện thoại tới, “lát nữa” chắc sẽ rất lâu.”



“... Không đâu.” Trong lòng Quan Nam bỗng dậy lên chút ấm áp như đến từ gia đình, đến nói dối cũng khó khăn, chỉ đành chuyển chủ đề: “Em đang ở đâu đấy?”



“Dưới lầu này.”



Lần này Quan Nam mất một phút để xuống lầu. Phòng làm việc có cách âm quá tốt, anh lại quá tập trung, xuống đến dưới mới nhận ra trời đã mưa, mưa to như trút nước.



Anh không nhìn thấy xe của cô, đang định gọi điện thì đã có ai đó chọc vào sau lưng. Anh quay đầu, cô đứng sau lưng anh, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lại rất cháy bỏng.



Anh thoáng ngạc nhiên rồi đón lấy hộp cơm trong tay cô một cách rất tự nhiên, hơi ngờ nghệch hỏi: “Mưa to thế này, sao em lại tới đây?” Lại là cái câu nhạt nhẽo này, anh vội vã bổ sung: “Ý anh là em đợi anh trong xe là được rồi.”



Hình như có chút tiến bộ, Hứa Dữu nói: “Lúc em tới chưa có mưa.”



“Em tới lâu lắm rồi sao?”



Cô vẫn cứ đứng dưới lầu đợi anh ư? Trêи tay cô không có gì che mưa, không chỉ quần áo mà đầu tóc vẫn khô ráo, nếu vừa đến thì nhất định đã ướt như chuột lột rồi. Lòng Quan Nam bỗng dâng lên chút ấm áp khác lạ, tay anh cầm hộp cơm, tay kia nắm tay cô rất tự nhiên: “Anh không biết để ý giờ giấc, em đợi anh mệt quá, mai mốt đừng đợi nữa.”



“Anh Quan không phải là không biết để ý giờ giấc, do tập trung quá nên không còn nhớ nhung gì hết.”



Cô lúc nào cũng nói trúng tim đen anh, Quan Nam nhíu mày: “Mai mốt em muốn tìm anh thì gọi cho anh, dù anh có bận thế nào thì cũng sẽ có thời gian nghe máy.”



Chuyện nhỏ thôi mà, dáng vẻ nghiêm túc như đang hứa hẹn của anh khiến Hứa Dữu không nhịn được cười, hoặc có lẽ thứ mà cô thích cũng chính là cái tính chuyên tâm này của anh. Hứa Dữu ngoan ngoãn nghe theo gật đầu: “Được.”



Đến văn phòng, Quan Nam mở hộp cơm ra, bên trong là hai món mặn một món canh, trong cực kỳ ngon mắt. Măng xanh xào dầu hào, thịt rang cháy cạnh, canh gà nấm hương, anh đảo mắt nhìn ba món ăn mấy vòng rồi mới ngẩng đầu nhìn Hứa Dữu, không giấu được ngạc nhiên: “Em làm đấy hả?”



“Anh không tin hả?”



“Hơi hơi.” Anh nhớ lại dáng vẻ cau mày cầm đậu que hôm đó ở nhà anh: “Ít nhất không thể cắt ngọt được thế này.”



“Em làm một phần.”



“Bật lửa hay rắc muối?”



“Múc nước vào canh gà.”



Quan Nam đang húp canh, nghe thấy cô nghiêm túc giải thích, suýt bật cười sặc sụa, ca ngợi từ tận đáy lòng: “Đầu bếp Hứa đúng là phi thường.”



“Em cũng muốn học đó chứ, nhưng mà khó quá, với lại anh cũng biết nấu rồi, mai mốt nhà mình không cần nhờ ai nấu ăn giúp cũng có chết đói đâu, thôi thì em còn làm khó mình chi nữa.”



Cái lý do này... Quan Nam đã bị cái câu “nhà mình” tự nhiên như đúng rồi của cô thuyết phục.



Ăn xong, Quan Nam đưa Hứa Dữu về nhà, chắc là do trời mưa nên người xe trêи phố cũng ít hơn bình thường, anh lại lái xe rất “dịu dàng”, anh có điều muốn nói, Hứa Dữu đã nhìn ra được nhưng cũng không nói năng gì.



Chiếc xe vững vàng, anh cuối cũng cũng không nhịn được: “Tối mai em có thời gian không?”



Hứa Dữa đang cởi đai an toàn thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thoáng chút gượng ghịu của anh: “Định hẹn em đi ăn à?”



“Ừm.” Quan Nam nói: “Em có muốn ăn gì không?”



“Gì cũng được, anh chọn gì thì là đó.”



“... Thạch Tố Thất thì sao?”



“Được.”



Cô nói được, Quan Nam lại chẳng ừ hử gì, trước đó anh đã nghĩ ra rất nhiều cách tiếp cận Lý Quảng Xuyên, cách tiếp xúc tự nhiên nhất mà không đánh rắn động cỏ chính là nhờ vào quan hệ với Hứa Dữu. Ngay giây phút ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh, anh đã khinh rẻ dẹp bỏ, sao anh có thể lợi dụng cô được? Nói lợi dụng có thể hơi nặng nhưng ít nhất thì sao anh có thể kéo cô vào?



Nhưng mà Lý Quảng Xuyên... tay này có quá nhiều bí mật, quá nhiều nghi vấn, tất cả mọi thứ đều không cho phép anh chịu khống chế bởi rung động tình cảm.



Anh muốn thử một lần, nếu cô đồng ý...



Cuộc trò chuyện vẫn suôn sẻ như trước, thật ra cô biết anh không thích ăn đồ Nhật, Quan Nam thấy hổ thẹn, lần hẹn hò chính thức đầu tiên lại bị anh khinh nhờn. Người thông minh như cô chắc chắn có thể cảm nhận được sự gượng ghịu của anh.



“Anh làm sao thế?” Hứa Dữu thấy Quan Nam im lặng bèn hỏi.



“Không sao.” Quan Nam rướn người lấy một túi giấy từ ghế sau đưa cho Hứa Dữu: “... Mai là lễ, em xem xem có thích không.”



“Lễ? Ngày mai?” Hứa Dữu mường tượng một lúc rồi mới hiểu ra: “20 tháng Năm* hả?” Có được đáp án khẳng định, cô hơi ngạc nhiên bật cười: “Không ngờ anh Quan có thể nhớ mấy chuyện này.”



(*) 20/5 đồng âm với “anh yêu em”, là ngày lễ tình nhân Trung Quốc.



Quan Nam hơi ngại ngùng, thành thật nói: “Mấy ngày trước nghe Trần Oánh nói, quà cũng là do cô ấy mua giúp đấy.”



Hứa Dữu mở túi giấy, bên trong là một bộ son.



“Anh không bảo cô ấy giúp anh chọn màu sao?” Tặng cô một hộp son là lười chọn hay là không biết chọn vậy?



“Cô ấy có gợi ý vài màu, anh tưởng tượng chắc em tô màu nào cũng đẹp, chọn không ra nên mua hết.”



Đúng là thiệt tình ghê, Hứa Dữu lại cười: “Bộ này hình như không rẻ đâu.”



“Bình thường anh không có tiêu xài gì nhiều, tuy là không dám nghĩ tới nhà đẹp xe sang nhưng mà mua mấy món này vẫn không tới nỗi.” Quan Nam nghiêm túc nói xong, thấy Hứa Dữu vui vẻ ra mặt, không kìm được bèn hỏi: “Em... Anh nói chuyện có phải hơi ngơ không?”



Còn hơn cả hơi nữa.



Hứa Dữu vờ không để ý: “Sao lại hỏi thế?”



“Nếu không ngơ sao lần nào em cũng cười?”



Hả? Lần này cô hết vờ vịt nổi, bật cười khanh khách mất cả hình tượng, thật ra thì thật sự không phải vì anh ngơ ngốc. Chỉ là một cảm giác kỳ vọng lạ thường, vui vẻ lạ thường, gần gũi mà xa vời. Rất lâu trước đây, cũng có người cho cô cảm giác hệt như vậy, người đó...



Hứa Dữu đặt tay trêи đầu gối, khẽ siết lại, trước khi mọi chuyện chưa hoàn toàn sáng tỏ, cô không thể đứt đoạn, càng không thể... rung động.



Móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến Hứa Dữu tỉnh táo, cô quay cửa xe xuống hết cỡ, dù quay lưng lại, cô vẫn biết Quan Nam vẫn luôn nhìn theo mình, thiêu đốt nhưng không mãnh liệt.



“Em cười anh nói dối còn giả ngơ, lù khù vác lu mà chạy.”



“...” Quan Nam ngờ nghệch cả ra: “Anh có nói dối đâu?”



“Còn không thừa nhận?” Hứa Dữu nhích tới gần, trong khoảng cách mà hai người cực kỳ mờ ám, dựng đứng cái hộp kia lên: “Theo em biết thì cái này gần đây hot tới khó tin, đặt trước cũng phải nửa tháng một tháng, mấy ngày trước anh mua ở đâu?”



“...” Quan Nam thật sự không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, bị cô nhìn chăm chú, anh chỉ đành thẳng thắng như ma xui quỷ khiến: “Không phải mua mấy ngày trước.”



“Vậy thì là hồi nào?”



“Hơn một tháng trước.” Anh nói: “Có lần tăng ca về muộn đi ăn đêm, nghe Trần Oánh nói “cô ấy nằm mơ cũng mong có người tặng mình cái này”, anh mới tiện thể hỏi thử, thấy cũng ổn mới nhờ cô ấy mua.”



“Chỉ vậy thôi sao?”



“Chỉ vậy thôi.”



“Hơn một tháng trước mình vẫn chưa bắt đầu đúng không?” Hứa Dữu thong thả: “Lúc đó anh mua định tặng ai?”



Anh tặng ai được cơ chứ? Còn ai có thể khiến anh phân tâm nghĩ mấy chuyện này? Quan Nam lần thứ n không nhịn được mà thở dài trước mặt cô, vẫn cố gắng gượng nuốt vào bốn chữ “biết rồi còn hỏi”, dùng ánh mắt và biểu cảm dịu dàng âm thầm trả lời.



“Sao khát vọng sống của anh Quan yếu ớt thế?” Hứa Dữu nhìn khuôn mặt “khó mà giải thích” đến mức “không còn gì lưu luyến” của anh, đưa tay vuốt ve: “Cũng ngơ đấy, nhưng mà vậy cũng tốt, không biết lời ngon tiếng ngọt, để đâu cũng yên tâm.”



“...” Cái này là khen ngợi đó hả? Quan Nam nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay, bất lực nói: “Người có lời ngon tiếng ngọt cách mấy đứng trước mặt em cũng không dám nghĩ gì xa xôi.”



Cuối cùng cũng nói một câu không ngơ rồi, Hứa Dữu đè lại sự khó chịu ban nãy, hỏi anh: “Sáng mai anh có thời gian không?”



“Có gì sao?”



“Gần đây Phòng Nghệ thuật có nhận tổ chức một buổi triển lãm nghiên cứu nghệ thuật tranh khắc, sáng mai khai mạc.”



“Là buổi triển lãm nghệ thuật tranh khắc Trần Thanh Bình kia sao?”



“Sao anh biết?”



“Mấy ngày trước vô tình lướt tin tức thấy, tuyên truyền rất rầm rộ, muốn không biết cũng khó, thời gian thì không có vấn đề, chỉ là anh không an hiểu mấy chuyện này lắm.”



“Anh không cần hiểu, không thích thì cũng không cần xem nghiêm túc quá, dù gì em gọi anh tới cũng không phải để xem triển lãm.”



“Vậy thì xem gì? Người à?”



“Đúng vậy, đi xem người.”



...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom