Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Tôn Lâm
Lúc Hứa Dữu tỉnh lại, Quan Nam đã đi khỏi từ lâu, đồ ngủ xếp gọn đặt ngay ngắn cạnh đầu giường, phần ga giường bên phía kia cũng được vuốt thẳng thóm, không còn hơi ấm, rất dễ khiến người ta cảm thấy như chưa từng có người nằm đó.
Hứa Dữu với tay cầm lấy đồ ngủ của anh, gối mặt lên trêи, cô biết tối qua mình hơi mất kiểm soát, sự khác thường đó yếu đuối lạ kỳ, không chỉ có anh bất ngờ mà tới cô cũng cảm thấy tự mình khó hiểu.
Điện thoại có tin nhắn tới, là của Hạ Thiếu Thành, chỉ vài dòng ngắn ngủi: “Chuyện đã làm xong.”
“Hứa Dữu trả lời: “Vâng.”
Vốn đã quen ngắn gọn với nhau, hôm nay bất ngờ sau vài phút, Hạ Thiếu Thành lại đột nhiên hỏi: “Quan Nam có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Hứa Dữu ngắn gọn: “Anh ấy là người ngoài cuộc, em không muốn anh ấy dính líu quá nhiều.”
“Anh hiểu rồi.”
Hứa Dữu xoá tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, lười nhác nằm trêи giường không giống ngày thường.
Anh vừa là áo giáp của cô, vừa là điểm yếu của cô, lúc trước là vậy, bây giờ cũng thế, chỉ là anh không biết, cô cũng không định để anh biết.
Nhiệm vụ anh chưa hoàn thành, cô sẽ giúp anh hoàn thành, tất cả những quá khứ có thành toàn hay không đều không dính dáng gì tới anh nữa. Cô không cần anh trở thành anh hùng trong mắt tất cả mọi người, cũng không cần anh có bất cứ thân phận vinh quang nào khác.
Tất cả những gì cô mong đợi là anh có thể sống yên ổn, cùng ở cạnh cô suốt quãng đời còn lại.
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Cuộc họp phân tích vụ án được tiến hành trong sự mệt mỏi rõ rệt của các cảnh sát, cái Trần Du Dung gọi là “nghỉ ngơi đàng hoàng” thật ra là không thể lao lực mà chết, cái gọi là “có thể lực thì mới có hiệu suất” lại là càng khó thực hiện hơn.
Án tới thì chỉ cần có điều kiện, xoay hai bốn tiếng đồng hồ có là gì đâu, xoay bốn mươi tám tiếng thành cái thây biết đi cũng phải liều mà làm lấy.
Cuộc họp rất ngắn, chủ yếu để phân chia nhiệm vụ.
Tất cả camera khu Hầu Ninh ở trong hai tuần trước đều đã được trích xuất mang tới, chủ yếu để điều tra những gương mặt lạ và người có tiếp xúc trực tiếp với Hầu Ninh. Hầu Ninh không có đứng tên tài sản gì, số dư tài khoản cũng không nhiều, cậu ta chắc chắn có cách cất tiền khác. Cảnh sát hiện giờ phải điều tra tài sản bố mẹ Hầu Ninh đứng tên, hành tung xác thực của Hầu Ninh hôm Hà Tiếu chết, còn có nguồn gốc ma tuý và cách thức phân phát ma tuý của cậu ta...
Nhiệm vụ lần lượt được phân phát, cuối cùng Trần Du Dung và Quan Nam quyết định đích thân đến quán bar Lưu Hoả gặp chủ quán cùng cả đám phú nhị đại không biết trời cao đất dày.
Chủ quán bar Lưu Hoả tên Trần Duyệt, khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi quần bò đơn giản, trông rất nho nhã, trông như giảng viên đại học hay là nhà nghệ thuật trung niên nào đó.
Trong suốt quá trình thẩm vấn, Trần Duyệt rất lịch sự, không do dự, không giấu giếm, có thể nói là đối đáp lưu loát, không hề xảo trá, có khuôn mặt và khí chất khác một trời một vực với tội phạm mạo hiểm vì lợi ích.
Trần Du Dung không hiểu nổi, người như thế này đáng lẽ phải mở phòng tranh hay hiệu sách gì chứ? Sao lại mở một cái mỏ rót vàng xa hoa đồi truỵ thế này.
Tuy là có rất nhiều nghi vấn bên lề, quán bar Lưu Hoả cũng có nhiều vết tích không thể phơi ra ánh sáng như là thác loạn mại ɖâʍ, thế nhưng Trần Duyệt rất hiểu đạo lý chỉ lo lấy thân mình, anh ta cho những người “kiếm cơm” bên cạnh mình tự do vừa đủ nhưng cũng dùng thủ đoạn và thế lực để duy trì ranh giới mỏng manh giữa mình và pháp luật, khéo léo biến quán bar Lưu Hoả thành một nơi có thể giao dịch phạm tội nhưng không thể là nơi thực hiện hành vi phạm tội, kiếm được tiền mà cũng chạy được tội.
Điều tệ hại nhất khi qua lại với người như thế này chính là tuy biết anh ta giấu giếm không báo rất nhiều thứ nhưng lại không có bất cứ lập trường gì để cấu thành mối đe doạ, tuy là cũng có cái tốt, cứ hễ mà anh ta chịu nói thì nhất định là sự thật.
Hai người thu thập được một số manh mối khá hữu ích từ phía Trần Duyệt.
Đám phú nhị đại do Tôn Lâm cầm đầu có thân phận và điều kiện kinh tế thực tế không vinh quang như lời đồn, trừ Tôn Lâm và vài tay nữa là ngậm thìa vàng ra đời, trong nhà thật sự có mỏ, có sản nghiệp, những tay khác đều là “phá nhị đại”, chính là cái đám phá gia chi tử như bê tông cốt thép thế hệ thứ hai, bố mẹ thì có người không sản nghiệp, có người đi phụ hồ, có người mở quán ăn, rất ít tay có nghề ngỗng ra hồn.
Tôn Lâm nhập bọn với đám này chẳng qua là vì đám người ở đây đều chiều theo y, nâng y lên tận mây xanh, bù đắp những sự lạnh nhạt y phải nhận lấy trong những đám cùng đẳng cấp khác. Vì Hầu Ninh trước giờ hào phóng lại không nhiều lời nên Tôn Lâm thân với cậu ta nhất.
Quan Nam nhớ lại mặt mũi của Tôn Lâm ở trung tâm thương mại hôm đó, cũng hiểu cho tâm trạng của y. Con người lúc nào cũng thích tìm kɧօáϊ cảm diễu võ giương oai trước mặt người yếu thế hơn mình.
Tôn Lâm sống ở khu biệt thự Lưu Quang có tiếng ở thành phố Gia Lăng, vì lần “thăm hỏi” trước đó, Quan Nam sợ sẽ gây trở ngại, bảo Trần Du Dung và Tống Diệc đi vào trước, còn mình ở lại đợi trong xe.
Kết quả sau năm phút, anh lại nhận được điện thoại của Trần Du Dung, gã nói rất bất lực: “Tôn Lâm yêu cầu gặp cậu, nếu cậu không tới, cậu ta từ chối hợp tác với cảnh sát.”
Quan Nam: “...” Thằng công tử bột này hát tuồng gì vậy?
Nhưng mà nhân chứng cũng đã yêu cầu, yêu cầu cũng không quá đáng gì, anh cũng không có lý nào lại từ chối, anh tắt động cơ xuống xe, bước vào bên trong.
Không kiêu căng phách lối như lần trước gặp, hôm nay Tôn Lâm trong có vẻ nhụt chí, thái độ lời nói đều tôn kính nhưng không thành khẩn mấy.
Y ngoan ngoãn dễ bảo ra điều kiện với Quan Nam: “Nếu tôi nói hết với anh, anh có thể cầu cạnh cô Hứa đừng trút giận lên chú tôi được không?”
“...” y nghĩ đây là trao đổi lợi ích hay gì, Quan Nam nén khó ở, nhẫn nại nói: “Anh Tôn, tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ một chuyện, Hầu Ninh chết rồi, là người có mối quan hệ gần gũi nhất với cậu ấy, cậu cần phải cung cấp bằng chứng ngoại phạm chứng minh cậu không có liên quan đến vụ án này.”
“Vâng, hôm đó tôi ngủ ở khách sạn tới trưa chiều mới dậy, ăn uống xong lại ngủ tiếp, tới sáu bảy giờ tối thì ăn tối với bạn cặp lúc đó, camera ở khách sạn có thể làm chứng cho tất cả những việc này. Ăn xong thì đi dạo, gặp phải anh với cô Hứa, sau đó thì bị anh tôi đưa về nhà, mãi đến hôm nay trước khi các anh tới đây tôi luôn ở trong nhà đóng cửa tự kiểm điểm.” Tôn Lâm kể lại với giọng đều đều, cười hơi bất lực: “Cảnh sát Quan, nói vậy thì anh cũng có thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho tôi.”
Quan Nam nhướng mày: “Ngoài ra thì tối 28 tháng trước cậu làm gì ở đâu?”
“Tháng trước sao?” Tôn Lâm làm bộ làm tịch nghĩ ngợi một lúc, làm ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, anh cảnh sát, lâu vậy rồi tôi thật sự không nhớ nữa, nhưng mà tôi chắc chắn xác định được hôm đó mình đang chơi ở đâu, cũng chắc chắn có thể tìm được nhân chứng.”
Y nghĩ ngợi rồi vắt óc đề ra một đối sách cho Quan Nam: “Hay là thế này đi, những nơi tôi thường đi đều có camera, các anh nói hết những hành tung các anh tra được về tôi cho tôi biết rồi tôi sẽ ráng nhớ lại đàng hoàng. Tất nhiên là nếu các anh thật sự không tìm được, cần tôi tự tìm thì để không phạm pháp, dù có vỡ đầu tôi cũng sẽ có câu trả lời cho các anh, nhưng mà về thời gian thì không thể bảo đảm được, các anh cần phải thông cảm việc này.”
Quan Nam cười nhìn y diễn, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng có nghĩ là chúng tôi không biết các cậu âm thầm làm cái gì, không lẽ cậu thật sự nghĩ là chuyện trong giới các cậu thật sự kín kẽ không lọt tí gió hả?”
Tôn Lâm chắc cũng kiêng kỵ những bí mật kia nên cũng không vênh mặt nữa, vờ thấp bé hơn chút: “Cảnh sát Quan, tôi thừa nhận chuyện hôm đó là tôi sai, tôi xin lỗi anh, anh coi như tôi lắm mồm thối mồm, có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh tha tôi một lần có được không?”
Quan Nam không để ý tới y, thẳng thừng đặt ảnh Hà Tiếu ra trước mặt y: “Cậu có biết cô gái này không?”
Tôn Lâm quét mắt: “Có gặp rồi, hình như quen thằng Lý Sơn bám váy đàn bà, không tính là quen biết.”
“Tối 28 tháng trước, cô ta từng đến quán bar Lưu Hoả, lúc đó cậu cũng ở đó, có gặp cô ta không?”
“Không có.”
“Nhưng mà những người khác trong bọn của cậu lại bảo là có gặp.”
“... Tôi thật sự không để ý tới.”
“Tối 28 tháng trước rốt cuộc có xảy ra chuyện gì đặc biệt không, tôi nghĩ cậu chắc phải có ấn tượng.”
“... Chuyện đó” Tôn Lâm há miệng, mơ màng một chốc, hồi lâu mới nói: “Trong trí nhớ của tôi thật sự không có.”
Quan Nam đột nhiên quắp lấy tấm ảnh trước mặt, giọng nói nghiêm nghị hơn: “Cô ta ra khỏi quán bar Lưu Hoả là bị người khác giết chết, tôi hỏi cậu một lần nữa, có thật sự là cậu không biết gì hết không?”
Tôn Lâm bị ép phải nhìn thẳng vào anh, y im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nói: “Biết một ít.”
Quan Nam vốn chỉ định doạ y, thấy Tôn Lâm như thế lại rất bất ngờ, không lẽ thật sự còn có ẩn tình? Nhưng mà... anh lạnh lùng nhìn Tôn Lâm, thằng nhóc này nói khó mà xác thực được lắm.
Tôn Lâm từ nhỏ lớn lên trong sự lừa lọc, không có chút bản lĩnh làm chuyện chính đáng nhưng lại học được khả năng quan sát thấu đáo, y nhìn ra được Quan Nam đang do dự, lập tức lợi dụng thời cơ biểu hiện thành ý: “Anh yên tâm, tôi không mù luật pháp, tôi biết rõ hậu quả của việc nguỵ tạo chứng cứ gì đó.” Y đồng thời cũng kéo thêm áp lực một cách hợp lí: “Chuyện tôi nói có liên quan tới Hầu Ninh, chuyện cũng không phải nhỏ nhưng nếu tôi không nói thì cũng tuyệt đối không vi phạm bất cứ điều luật nào.”
“Cảnh sát Quan, tôi chỉ mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, không có yêu cầu gì khác, kiếm sống cũng không phải chuyện dễ dàng gì, sao anh cứ phải đuổi cùng giết tận làm gì?”
“...” Quan Nam nghĩ anh đã đuổi cùng giết tận khi nào đâu?
Tôn Lâm thấy anh không nói, tiếp tục bàn ra: “Tôi chỉ mong cô Hứa đừng trút giận lên chú tôi, đâu có bắt cô ấy phải chấp nhận luôn thư ngỏ của chú tôi đâu, chúng tôi chỉ mong một cơ hội công bằng mà thôi. Chú tôi với cô Hứa cũng không phải lần đầu tiên làm ăn với nhau, con người ông ấy trung hậu, khiêm tốn, nói năng có lý lẽ, những lần hợp tác trước hai bên cũng có thể coi là vui vẻ. Chắc anh không rõ việc lần này ảnh hưởng đến bao nhiêu lợi ích, nếu cô Hứa cứ khăng khăng đẩy chú tôi ra thì tuy nhà chúng tôi sẽ thua không còn manh giáp nhưng cùng lúc đó, Hứa Thị cũng rất khó tìm được đối tác thích hợp hơn chúng tôi, nói cách khác thì Hứa Thị cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ.”
Tôn Lâm vẫn nhìn chăm chăm Quan Nam, bắt được vẻ mặt thả lỏng của anh, dứt khoát bồi thêm: “Tuy là bây giờ cô Hứa có quyền quyết định trong Hứa Thị nhưng cô ấy cũng cần có câu trả lời cho phía cổ đông, tôi nghĩ anh cũng không mong vì chút chuyện vặt này mà cô Hứa trở thành chủ đề bàn tán cho mọi người đâu nhỉ?”
Tuy là biết rõ y cố ý muốn đánh vào điểm yếu của mình nhưng Quan Nam cũng chỉ đành chấp nhận, anh không nỡ làm Hứa Dữu khó xử, nhất là vì bản thân anh mà khó xử.
“Sao tôi biết được cái chuyện cậu nói có đáng cái giá này hay không?” Một lúc sau, anh nói.
“Nếu không được thì anh có thể rút lại lời đã hứa.”
“Cậu nói trước đi.”
Tôn Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Được.”
Không biết có phải là do chuyện quá bí mật hay là vì khó mà mở lời, yết hầu y động đậy rõ rệt một lúc, lấy lại tinh thần nén giọng nói: “Tôi nghi ngờ Hầu Ninh đã giết người, mà còn không chỉ có một.”
Hứa Dữu với tay cầm lấy đồ ngủ của anh, gối mặt lên trêи, cô biết tối qua mình hơi mất kiểm soát, sự khác thường đó yếu đuối lạ kỳ, không chỉ có anh bất ngờ mà tới cô cũng cảm thấy tự mình khó hiểu.
Điện thoại có tin nhắn tới, là của Hạ Thiếu Thành, chỉ vài dòng ngắn ngủi: “Chuyện đã làm xong.”
“Hứa Dữu trả lời: “Vâng.”
Vốn đã quen ngắn gọn với nhau, hôm nay bất ngờ sau vài phút, Hạ Thiếu Thành lại đột nhiên hỏi: “Quan Nam có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Hứa Dữu ngắn gọn: “Anh ấy là người ngoài cuộc, em không muốn anh ấy dính líu quá nhiều.”
“Anh hiểu rồi.”
Hứa Dữu xoá tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, lười nhác nằm trêи giường không giống ngày thường.
Anh vừa là áo giáp của cô, vừa là điểm yếu của cô, lúc trước là vậy, bây giờ cũng thế, chỉ là anh không biết, cô cũng không định để anh biết.
Nhiệm vụ anh chưa hoàn thành, cô sẽ giúp anh hoàn thành, tất cả những quá khứ có thành toàn hay không đều không dính dáng gì tới anh nữa. Cô không cần anh trở thành anh hùng trong mắt tất cả mọi người, cũng không cần anh có bất cứ thân phận vinh quang nào khác.
Tất cả những gì cô mong đợi là anh có thể sống yên ổn, cùng ở cạnh cô suốt quãng đời còn lại.
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Cuộc họp phân tích vụ án được tiến hành trong sự mệt mỏi rõ rệt của các cảnh sát, cái Trần Du Dung gọi là “nghỉ ngơi đàng hoàng” thật ra là không thể lao lực mà chết, cái gọi là “có thể lực thì mới có hiệu suất” lại là càng khó thực hiện hơn.
Án tới thì chỉ cần có điều kiện, xoay hai bốn tiếng đồng hồ có là gì đâu, xoay bốn mươi tám tiếng thành cái thây biết đi cũng phải liều mà làm lấy.
Cuộc họp rất ngắn, chủ yếu để phân chia nhiệm vụ.
Tất cả camera khu Hầu Ninh ở trong hai tuần trước đều đã được trích xuất mang tới, chủ yếu để điều tra những gương mặt lạ và người có tiếp xúc trực tiếp với Hầu Ninh. Hầu Ninh không có đứng tên tài sản gì, số dư tài khoản cũng không nhiều, cậu ta chắc chắn có cách cất tiền khác. Cảnh sát hiện giờ phải điều tra tài sản bố mẹ Hầu Ninh đứng tên, hành tung xác thực của Hầu Ninh hôm Hà Tiếu chết, còn có nguồn gốc ma tuý và cách thức phân phát ma tuý của cậu ta...
Nhiệm vụ lần lượt được phân phát, cuối cùng Trần Du Dung và Quan Nam quyết định đích thân đến quán bar Lưu Hoả gặp chủ quán cùng cả đám phú nhị đại không biết trời cao đất dày.
Chủ quán bar Lưu Hoả tên Trần Duyệt, khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi quần bò đơn giản, trông rất nho nhã, trông như giảng viên đại học hay là nhà nghệ thuật trung niên nào đó.
Trong suốt quá trình thẩm vấn, Trần Duyệt rất lịch sự, không do dự, không giấu giếm, có thể nói là đối đáp lưu loát, không hề xảo trá, có khuôn mặt và khí chất khác một trời một vực với tội phạm mạo hiểm vì lợi ích.
Trần Du Dung không hiểu nổi, người như thế này đáng lẽ phải mở phòng tranh hay hiệu sách gì chứ? Sao lại mở một cái mỏ rót vàng xa hoa đồi truỵ thế này.
Tuy là có rất nhiều nghi vấn bên lề, quán bar Lưu Hoả cũng có nhiều vết tích không thể phơi ra ánh sáng như là thác loạn mại ɖâʍ, thế nhưng Trần Duyệt rất hiểu đạo lý chỉ lo lấy thân mình, anh ta cho những người “kiếm cơm” bên cạnh mình tự do vừa đủ nhưng cũng dùng thủ đoạn và thế lực để duy trì ranh giới mỏng manh giữa mình và pháp luật, khéo léo biến quán bar Lưu Hoả thành một nơi có thể giao dịch phạm tội nhưng không thể là nơi thực hiện hành vi phạm tội, kiếm được tiền mà cũng chạy được tội.
Điều tệ hại nhất khi qua lại với người như thế này chính là tuy biết anh ta giấu giếm không báo rất nhiều thứ nhưng lại không có bất cứ lập trường gì để cấu thành mối đe doạ, tuy là cũng có cái tốt, cứ hễ mà anh ta chịu nói thì nhất định là sự thật.
Hai người thu thập được một số manh mối khá hữu ích từ phía Trần Duyệt.
Đám phú nhị đại do Tôn Lâm cầm đầu có thân phận và điều kiện kinh tế thực tế không vinh quang như lời đồn, trừ Tôn Lâm và vài tay nữa là ngậm thìa vàng ra đời, trong nhà thật sự có mỏ, có sản nghiệp, những tay khác đều là “phá nhị đại”, chính là cái đám phá gia chi tử như bê tông cốt thép thế hệ thứ hai, bố mẹ thì có người không sản nghiệp, có người đi phụ hồ, có người mở quán ăn, rất ít tay có nghề ngỗng ra hồn.
Tôn Lâm nhập bọn với đám này chẳng qua là vì đám người ở đây đều chiều theo y, nâng y lên tận mây xanh, bù đắp những sự lạnh nhạt y phải nhận lấy trong những đám cùng đẳng cấp khác. Vì Hầu Ninh trước giờ hào phóng lại không nhiều lời nên Tôn Lâm thân với cậu ta nhất.
Quan Nam nhớ lại mặt mũi của Tôn Lâm ở trung tâm thương mại hôm đó, cũng hiểu cho tâm trạng của y. Con người lúc nào cũng thích tìm kɧօáϊ cảm diễu võ giương oai trước mặt người yếu thế hơn mình.
Tôn Lâm sống ở khu biệt thự Lưu Quang có tiếng ở thành phố Gia Lăng, vì lần “thăm hỏi” trước đó, Quan Nam sợ sẽ gây trở ngại, bảo Trần Du Dung và Tống Diệc đi vào trước, còn mình ở lại đợi trong xe.
Kết quả sau năm phút, anh lại nhận được điện thoại của Trần Du Dung, gã nói rất bất lực: “Tôn Lâm yêu cầu gặp cậu, nếu cậu không tới, cậu ta từ chối hợp tác với cảnh sát.”
Quan Nam: “...” Thằng công tử bột này hát tuồng gì vậy?
Nhưng mà nhân chứng cũng đã yêu cầu, yêu cầu cũng không quá đáng gì, anh cũng không có lý nào lại từ chối, anh tắt động cơ xuống xe, bước vào bên trong.
Không kiêu căng phách lối như lần trước gặp, hôm nay Tôn Lâm trong có vẻ nhụt chí, thái độ lời nói đều tôn kính nhưng không thành khẩn mấy.
Y ngoan ngoãn dễ bảo ra điều kiện với Quan Nam: “Nếu tôi nói hết với anh, anh có thể cầu cạnh cô Hứa đừng trút giận lên chú tôi được không?”
“...” y nghĩ đây là trao đổi lợi ích hay gì, Quan Nam nén khó ở, nhẫn nại nói: “Anh Tôn, tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ một chuyện, Hầu Ninh chết rồi, là người có mối quan hệ gần gũi nhất với cậu ấy, cậu cần phải cung cấp bằng chứng ngoại phạm chứng minh cậu không có liên quan đến vụ án này.”
“Vâng, hôm đó tôi ngủ ở khách sạn tới trưa chiều mới dậy, ăn uống xong lại ngủ tiếp, tới sáu bảy giờ tối thì ăn tối với bạn cặp lúc đó, camera ở khách sạn có thể làm chứng cho tất cả những việc này. Ăn xong thì đi dạo, gặp phải anh với cô Hứa, sau đó thì bị anh tôi đưa về nhà, mãi đến hôm nay trước khi các anh tới đây tôi luôn ở trong nhà đóng cửa tự kiểm điểm.” Tôn Lâm kể lại với giọng đều đều, cười hơi bất lực: “Cảnh sát Quan, nói vậy thì anh cũng có thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm cho tôi.”
Quan Nam nhướng mày: “Ngoài ra thì tối 28 tháng trước cậu làm gì ở đâu?”
“Tháng trước sao?” Tôn Lâm làm bộ làm tịch nghĩ ngợi một lúc, làm ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, anh cảnh sát, lâu vậy rồi tôi thật sự không nhớ nữa, nhưng mà tôi chắc chắn xác định được hôm đó mình đang chơi ở đâu, cũng chắc chắn có thể tìm được nhân chứng.”
Y nghĩ ngợi rồi vắt óc đề ra một đối sách cho Quan Nam: “Hay là thế này đi, những nơi tôi thường đi đều có camera, các anh nói hết những hành tung các anh tra được về tôi cho tôi biết rồi tôi sẽ ráng nhớ lại đàng hoàng. Tất nhiên là nếu các anh thật sự không tìm được, cần tôi tự tìm thì để không phạm pháp, dù có vỡ đầu tôi cũng sẽ có câu trả lời cho các anh, nhưng mà về thời gian thì không thể bảo đảm được, các anh cần phải thông cảm việc này.”
Quan Nam cười nhìn y diễn, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng có nghĩ là chúng tôi không biết các cậu âm thầm làm cái gì, không lẽ cậu thật sự nghĩ là chuyện trong giới các cậu thật sự kín kẽ không lọt tí gió hả?”
Tôn Lâm chắc cũng kiêng kỵ những bí mật kia nên cũng không vênh mặt nữa, vờ thấp bé hơn chút: “Cảnh sát Quan, tôi thừa nhận chuyện hôm đó là tôi sai, tôi xin lỗi anh, anh coi như tôi lắm mồm thối mồm, có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh tha tôi một lần có được không?”
Quan Nam không để ý tới y, thẳng thừng đặt ảnh Hà Tiếu ra trước mặt y: “Cậu có biết cô gái này không?”
Tôn Lâm quét mắt: “Có gặp rồi, hình như quen thằng Lý Sơn bám váy đàn bà, không tính là quen biết.”
“Tối 28 tháng trước, cô ta từng đến quán bar Lưu Hoả, lúc đó cậu cũng ở đó, có gặp cô ta không?”
“Không có.”
“Nhưng mà những người khác trong bọn của cậu lại bảo là có gặp.”
“... Tôi thật sự không để ý tới.”
“Tối 28 tháng trước rốt cuộc có xảy ra chuyện gì đặc biệt không, tôi nghĩ cậu chắc phải có ấn tượng.”
“... Chuyện đó” Tôn Lâm há miệng, mơ màng một chốc, hồi lâu mới nói: “Trong trí nhớ của tôi thật sự không có.”
Quan Nam đột nhiên quắp lấy tấm ảnh trước mặt, giọng nói nghiêm nghị hơn: “Cô ta ra khỏi quán bar Lưu Hoả là bị người khác giết chết, tôi hỏi cậu một lần nữa, có thật sự là cậu không biết gì hết không?”
Tôn Lâm bị ép phải nhìn thẳng vào anh, y im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nói: “Biết một ít.”
Quan Nam vốn chỉ định doạ y, thấy Tôn Lâm như thế lại rất bất ngờ, không lẽ thật sự còn có ẩn tình? Nhưng mà... anh lạnh lùng nhìn Tôn Lâm, thằng nhóc này nói khó mà xác thực được lắm.
Tôn Lâm từ nhỏ lớn lên trong sự lừa lọc, không có chút bản lĩnh làm chuyện chính đáng nhưng lại học được khả năng quan sát thấu đáo, y nhìn ra được Quan Nam đang do dự, lập tức lợi dụng thời cơ biểu hiện thành ý: “Anh yên tâm, tôi không mù luật pháp, tôi biết rõ hậu quả của việc nguỵ tạo chứng cứ gì đó.” Y đồng thời cũng kéo thêm áp lực một cách hợp lí: “Chuyện tôi nói có liên quan tới Hầu Ninh, chuyện cũng không phải nhỏ nhưng nếu tôi không nói thì cũng tuyệt đối không vi phạm bất cứ điều luật nào.”
“Cảnh sát Quan, tôi chỉ mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, không có yêu cầu gì khác, kiếm sống cũng không phải chuyện dễ dàng gì, sao anh cứ phải đuổi cùng giết tận làm gì?”
“...” Quan Nam nghĩ anh đã đuổi cùng giết tận khi nào đâu?
Tôn Lâm thấy anh không nói, tiếp tục bàn ra: “Tôi chỉ mong cô Hứa đừng trút giận lên chú tôi, đâu có bắt cô ấy phải chấp nhận luôn thư ngỏ của chú tôi đâu, chúng tôi chỉ mong một cơ hội công bằng mà thôi. Chú tôi với cô Hứa cũng không phải lần đầu tiên làm ăn với nhau, con người ông ấy trung hậu, khiêm tốn, nói năng có lý lẽ, những lần hợp tác trước hai bên cũng có thể coi là vui vẻ. Chắc anh không rõ việc lần này ảnh hưởng đến bao nhiêu lợi ích, nếu cô Hứa cứ khăng khăng đẩy chú tôi ra thì tuy nhà chúng tôi sẽ thua không còn manh giáp nhưng cùng lúc đó, Hứa Thị cũng rất khó tìm được đối tác thích hợp hơn chúng tôi, nói cách khác thì Hứa Thị cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ.”
Tôn Lâm vẫn nhìn chăm chăm Quan Nam, bắt được vẻ mặt thả lỏng của anh, dứt khoát bồi thêm: “Tuy là bây giờ cô Hứa có quyền quyết định trong Hứa Thị nhưng cô ấy cũng cần có câu trả lời cho phía cổ đông, tôi nghĩ anh cũng không mong vì chút chuyện vặt này mà cô Hứa trở thành chủ đề bàn tán cho mọi người đâu nhỉ?”
Tuy là biết rõ y cố ý muốn đánh vào điểm yếu của mình nhưng Quan Nam cũng chỉ đành chấp nhận, anh không nỡ làm Hứa Dữu khó xử, nhất là vì bản thân anh mà khó xử.
“Sao tôi biết được cái chuyện cậu nói có đáng cái giá này hay không?” Một lúc sau, anh nói.
“Nếu không được thì anh có thể rút lại lời đã hứa.”
“Cậu nói trước đi.”
Tôn Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Được.”
Không biết có phải là do chuyện quá bí mật hay là vì khó mà mở lời, yết hầu y động đậy rõ rệt một lúc, lấy lại tinh thần nén giọng nói: “Tôi nghi ngờ Hầu Ninh đã giết người, mà còn không chỉ có một.”
Bình luận facebook