Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Khoảng trống
“Trừ khi chính đoạn camera đó đã có vấn đề. Ví dụ như đã có người nhúng tay vào xoá đi phần mấu chốt.”
Vừa dứt lời, hai người lập tức nhìn nhau giây lát, cả hai đều nhìn ra được sự tán đồng trong mắt người kia.
Không sai, có gì đó đã bị xoá! Như thế này thì tất cả những gì không hợp lí đều có thể giải thích được!
Khoảng trống lúc Hà Tiếu biến mất thật ra là khoảng trống do người khác cố tình tạo nên, lúc đó, vì một mục đích không tự nhiên mà gấp gáp nào đó, cô ta đã vào lại thang máy, đi đến một tầng nào đó, vô tình gặp phải một số chuyện, lúc đó có lẽ vì quá kinh hãi hoặc bị đe doạ mà cô ta không dám nói ra ngay. Cô ta sống dựa vào niềm tin may mắn và sợ hãi, nghĩ rằng Lý Sơn có đủ quyền thế có thể giúp mình, không ngờ lại nhờ cậy lầm người, cuối cùng vẫn phải nộp mạng.
“Tôi nghi ngờ hôm đó Hầu Ninh cũng ở bệnh viện Quang Minh, là một bên trong giao dịch.” Quan Nam nói: “Vậy nên lúc nhìn thấy cậu ta ở quán bar Lưu Hoả, Hà Tiếu mới sợ như thế, không thèm quan tâm đến cuộc hẹn với Lý Sơn đã chạy luôn.”
“Nhưng mà có một chuyện hơi vướng mắc, Hà Tiếu là khách quen của quán bar Lưu Hoả, Hầu Ninh cũng vậy, dù là hai người không quen nhau nhưng chắc cũng đã biết mặt nhau rồi chứ?” Trần Du Dung móc hộp thuốc lá ra theo thói quen, gõ ra một điếu rồi châm lấy, mặt mày nhăn nhó trong làn khói: “Nếu người cô ta nhìn thấy trong bệnh viện là Hầu Ninh mà còn dám đi quán bar Lưu Hoả sao?”
“Không quen cũng không có gì lạ, Lý An An nói mỗi lần đến quán bar, Hầu Ninh đều rất yên lặng ngồi ở góc phòng Vip uống rượu, không bao giờ ra quầy bar hay sân khấu chơi. Tôn Lâm coi thường Lý Sơn, hễ gặp là lại lạnh lùng châm biếm, chắc Lý Sơn cũng không chủ động đưa Hà Tiếu vào trong đâu.”
“Bỏ đi, cái này để sau rồi nói, tôi đi tìm đồng nghiệp bên phía kỹ thuật xem xem có khôi phục được camera không cái đã.”
“Ừm.”
Quan Nam vừa định nói trễ rồi, giải tán trước đi thì cảnh sát Lâm đã vui vẻ từ ngoài chạy vào, chưa thấy người đã nghe tiếng: “Sếp ơi, đội trưởng Quan ơi, đồ ăn đêm đến rồi!! Mau ra ăn thôi! Nhanh nào!”
Trần Du Dung nghe cái giọng này là biết ngay chắc chắn không phải hoành thánh dưới lầu giao mang lên, nhìn Quan Nam sâu xa, bước đi cũng nhanh hơn trong vô thức.
Đủ thứ hộp thức ăn lớn nhỏ bày đầy hai cái bàn ghép lại, tuy không tinh tế như hôm qua nhưng Logo của khách sạn năm sao sang nhất trong thành phố đã thể hiện rõ đây là một bữa ăn linh đinh có thể thấy rõ.
Cảnh sát Lâm hoàn toàn vứt bỏ hình tượng “thục nữ” ngày thường, nuốt cả một miếng sushi, đồ ăn nhét đầy trong miệng, thấy hai người đi tới mới ngồm ngoàm chào hỏi nhường chỗ.
Trần Du Dung liếc xéo chê bai cô: “Cô đừng có ăn như là mới mất mùa vậy được không, coi chừng tôi chụp gửi bạn trai cô đó.”
“...” Cảnh sát Lâm vội vàng nhai mấy phát rồi nuốt sạch đồ ăn trong miệng, tiện thể phản đối: “Sếp, sự ghen tức khiến anh trở nên tàn nhẫn đấy! Anh đừng cứ ngày nào cũng bị ép kết hôn rồi quay qua rắc độc cho em, nếu mà anh cô đơn bức bách quá thì học theo đội trưởng Quan kia kìa, quan tâm đời sống cấp dưới chút đi.”
“Hơ!” Trần Du Dung cầm đũa gõ vào đầu cô: “Con nít con nôi tối ngày nghĩ lung tung gì vậy, cô thấy tôi bức bách chỗ nào?”
“Anh qua tuổi thích hợp kết hôn lâu vậy rồi, tối ngày bị “thần tiên” các nơi bám theo mai mối, thảm hại tới nỗi về nhà còn không được phải thuê nhà sống qua ngày, vậy còn không chịu là bức bách nữa hả?”
“Cái đám người mà bảo độ tuổi thích hợp để kết hôn gì đó là cái đám đần độn tới tuổi mà chưa kết hôn thì bức bách, vậy sống đến độ tuổi trung bình mà chưa chết rồi phải đi tự sát hay gì?”
“...” Cảnh sát Lâm hết dám nói tiếng nào.
Trần Du Dung đắc ý chuyển tầm nhìn đi, nhìn thấy Quan Nam đang cầm đũa thẩn thờ, giơ chân “đá” sang chuẩn phát: “Đang nghĩ gì đấy?”
“Hả?” Quan Nam hơi hoang mang nhìn gã, hoàn hồn đáp: “Không có gì, tôi đang sắp xếp tình tiết án.”
“Vậy hả?” Nhìn nụ cười của Trần Du Dung không hề giống đang tin: “Tôi còn nghĩ là lại nhìn vật nhớ người nữa chứ, nhưng mà ngày nào Hứa Dữu cũng mang ấm áp đến cho đội trưởng Quan chúng ta, không phải ý là bảo tôi thả cậu về sớm đấy chứ? Tôi ăn cơm nhà cậu lại giữ cậu lại làm việc hình như không đúng lắm hả?”
Cảnh sát Lâm lập tức xem vào: “Đúng là không ổn đâu, sếp, hôm nay cũng được kha khá rồi, ăn uống xong mình giải tán sớm đi được không?”
“Tôi không có ý kiến.” Trần Du Dung nhìn cô dịu dàng thương mến, nhẹ nhàng thả một câu: “Nhưng mà cô với Tống Diệc chung một nhóm, cậu ấy đi rồi cô đi.”
“Cảnh sát Lâm thét lên thảm thương: “Sếp!”
Những người khác cũng bật cười thành tiếng, đợi Tống Diệc đi đúng giờ chắc cũng cùng tỷ lệ với đợi ngày mai Trần Du Dung kết hôn vậy.
Bên tai đầy tiếng ồn ào, Quan Nam lại rơi vào một vòng “suy tư” khác.
Bảo là chiến tranh lạnh mà? Vậy sao còn gửi đồ ăn đêm cho anh? Hay là cô hết giận rồi, tâm lí đang muốn làm lành với anh sao?
Vậy hành động thì sao? Anh cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi gửi cho cô bảy tám tin, hỏi dậy chưa, hỏi ăn chưa, hỏi trời hỏi mây,... hỏi một đống chuyện ngớ ngẩn, tỏ lòng thành, tuy là cô trả lời lại hết nhưng cơ bản là câu nào cũng một chứ, lạnh lùng tới nỗi anh không biết tiếp lời thế nào.
Vậy là đang đợi anh chủ động nhận sai hả? Nhưng mà hình như anh có làm gì sai đâu, sao mà nhận?
Vậy là muốn anh dỗ hả? Đúng rồi, trước đây có nghe nói chỉ cần biết cách dỗ dành thì trêи đời này không có người phụ nữ nào là không dỗ được, nhưng mà dỗ sao đây? Không lẽ chiều theo ý cô, nói dối cô là mai từ chức không làm nữa...
Quan Nam xoắn xuýt trong lòng, đm nó sao mà... khó vậy! Phân tích vụ án cũng không có xoắn não như vậy.
Nếu mà có ai có kinh nghiệm phong phú để cầu cứu thì hay rồi! Anh nghĩ đoạn, vô thức nhìn sang Trần Du Dung đang giỡn hớc, khinh bỉ lắc đầu, thôi bỏ đi, hỏi thứ đần độn miệng đại bác này chắc mai là về kiếp độc thân mất.
Trần Du Dung rất nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của anh, nghi ngờ nhìn sang: “Mặt mày cậu sao đấy? Tôi nói gì không đúng? Vậy chứ ý cậu là sao?”
“...” Sao sao qq, anh làm gì có tâm trạng mà nghe gã nói cái gì.
Quan Nam đứng dậy, ném lại một câu dưới ánh mắt không hiểu mô tê gì của Trần Du Dung: “Tôi về nhà cái, mai bàn tiếp.” Vừa chớp mắt đã chạy mất.
Trần Du Dung: “...” Gã chỉ bảo là mắt thẩm mỹ của bà thím lầu trêи không ổn thôi mà, cái chuyện nhảm nhí vậy có cần phải để tới mai lại bàn không?
Quan Nam về nhà trước, anh lấy món đồ giấu trong bồn chứa nước ra, thao tác kết nối điện thoại.
“Quan Nam.”
“Anh Từ...” Quan Nam nhìn vào mấy cuốn sách Hứa Dữu để lại trêи bàn trà, ngừng lại một lát rồi nói: “Chuyện Lý Quảng Xuyên sao rồi?”
“Rất thuận lời, theo tài liệu anh ta cung cấp thì đã tìm được hồ sơ, đợi xác nhận nữa là được.”
“Vậy thì tốt.” Quan Nam mím chặt môi, vẫn còn lời muốn nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Trọng đoán được đại khái: “Chuyện riêng à?”
“Ừm.” Quan Nam im lặng mấy giây rồi nói: “Đợi xong vụ này, tôi muốn “quay đầu.””
Từ Trọng cũng im lặng giây lát rồi hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Muốn tiếp tục ở thành phố Gia Lăng hay muốn đi nơi khác? Có đơn vị nào muốn tới không?”
“Không có.” Quan Nam khẽ thở dài, quyết định có chút khó khăn: “Chắc là tôi sẽ đổi nghề.”
“Đổi nghề?” Từ Trọng ngạc nhiên thấy rõ: “Thấy bọn tôi phiền vậy hả?”
“Hơi hơi.” Quan Nam tự nhiên đặt tay lên trang sách, cầm một quyển bên trêи, nụ cười giọng nói bất lực mà dịu dàng: “Chủ yếu là... vợ tôi không thích nghề này lắm.”
“Dữ chưa, vợ luôn rồi đấy hả, thằng này được!”. Từ Trọng nói: “Tôi không uống rượu mừng được rồi nhưng mà lúc đó tôi sẽ xin tổ chức cho thưởng hậu hĩnh chút.”
“Được thôi, anh đừng có quên là được.” Từ Trọng còn định nói thêm, Quan Nam lại nóng lòng muốn cúp máy: “Vậy đi, chuyện của Quảng Xuyên xử lý xong xuôi nhớ nói tôi.”
“Này, khó khăn lắm mới liên lạc được một lần, không nói thêm vài câu à?”
“Không có rảnh, vợ tôi còn ở nhà đợi kia kìa.”
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Quan Nam lại phóng như bay, lúc tới trước cửa nhà Hứa Dữu vừa đúng rạng sáng.
Anh thong thả chạy xe xuống hầm, chần chừ giây lát rồi lại thong thả vòng xe tới chỗ có thể nhìn thấy cửa sổ tầng hai.
Bóng đêm trong tưởng tượng mang đến sự tĩnh mịch may mắn hụt hẫng, anh thở dài, mở cửa bước vào như ra chiến trường.
Mai Anh vẫn đợi ở sảnh, nghe thấy tiếng động ở cửa vội đứng dậy ra đón.
“Anh Quan, mai mốt anh có thể gọi tôi là được.” Chị ta thành thạo lấy dép, tôn kính nói.
Quan Nam cười lịch sự với chị ta, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay về hơi trễ, làm phiền mọi người quá.”
Mai Anh rất tự nhiên, không gò bó như anh, chị dịu dàng nói: “Anh Quan quá lời rồi, cửa nhà vốn được trực 24/24, chỉ là mấy ngày nay cô Hứa nói sợ anh về trễ sẽ cần gì khác mới bảo tôi đợi cửa.”
“Cô ấy nói vậy sao?” Quan Nam lập tức lấy lại tinh thần, giọng nói cũng nôn nóng hơn: “Hôm nay cô ấy cũng nói vậy à?”
“Hôm nay thì không.” Mai Anh như không hiểu ý anh lắm: “Anh thấy có gì không phù hợp sao?”
“...” Quan Nam hoang mang nhận thấy câu hỏi của mình đúng là kỳ lạ, anh hơi ngượng nghịu: “Không có gì, cô ấy ngủ rồi sao?”
Mai Anh gật đầu: “Cô Hứa vừa ngủ không lâu, anh có cần chuẩn bị nước tắm hay đồ ăn đêm không?”
“Mới ngủ sao? Cô chắc chứ?” Quan Nam cố gắng nén xuống hai câu hỏi ngớ ngẩn cùng cực, lịch sự thay bằng câu khác: “Không cần đâu, tôi lên lầu trước, chỉ đi nghỉ sớm đi.” Rồi càng nôn nóng không thôi chạy lên lầu.
Mai Anh nhìn bóng lưng anh, nhớ lại biểu hiện sáng nay của Hứa Dữu, lòng bỗng dâng chút ấm áp, còn có chút mừng rỡ thay, đã lâu rồi, cô chủ cuối cùng cũng thoát ra được.
“Ý chí mạnh mẽ” của Quan Nam chỉ duy trì không tới một phút, chỉ với khoảng cách hai mươi mấy mét từ dưới lên trêи lâu, mỗi lúc đi thêm một bước thì can đảm lại giảm thêm một chút, đến cửa phòng ngủ thì đã gần như tiêu tan sạch.
Không chỉ can đảm mà một vài tố chất tinh thần cũng vậy.
Ờm... trong lúc đang chiến tranh lạnh, chưa được sự đồng ý của cô mà anh “tự động” vào phòng ngủ của cô, còn có tham vọng leo lên giường thì có khi nào bị đá ra ngoài không?
Anh quay đầu nhìn cái cầu thang, trong lòng âm thầm nhẩm số lượng người có thể đứng xem, ờm... hình như hơi mất mặt.
Thôi dẹp đi, mất mặt thì mất mặt thôi, hôm nay anh phải học theo cái tay Trần Du Dung mặt dày kia, cô mà đuổi anh thì cùng lắm anh ăn vạ không đi, dù sao cô cũng “đánh” không lại anh...
Vừa dứt lời, hai người lập tức nhìn nhau giây lát, cả hai đều nhìn ra được sự tán đồng trong mắt người kia.
Không sai, có gì đó đã bị xoá! Như thế này thì tất cả những gì không hợp lí đều có thể giải thích được!
Khoảng trống lúc Hà Tiếu biến mất thật ra là khoảng trống do người khác cố tình tạo nên, lúc đó, vì một mục đích không tự nhiên mà gấp gáp nào đó, cô ta đã vào lại thang máy, đi đến một tầng nào đó, vô tình gặp phải một số chuyện, lúc đó có lẽ vì quá kinh hãi hoặc bị đe doạ mà cô ta không dám nói ra ngay. Cô ta sống dựa vào niềm tin may mắn và sợ hãi, nghĩ rằng Lý Sơn có đủ quyền thế có thể giúp mình, không ngờ lại nhờ cậy lầm người, cuối cùng vẫn phải nộp mạng.
“Tôi nghi ngờ hôm đó Hầu Ninh cũng ở bệnh viện Quang Minh, là một bên trong giao dịch.” Quan Nam nói: “Vậy nên lúc nhìn thấy cậu ta ở quán bar Lưu Hoả, Hà Tiếu mới sợ như thế, không thèm quan tâm đến cuộc hẹn với Lý Sơn đã chạy luôn.”
“Nhưng mà có một chuyện hơi vướng mắc, Hà Tiếu là khách quen của quán bar Lưu Hoả, Hầu Ninh cũng vậy, dù là hai người không quen nhau nhưng chắc cũng đã biết mặt nhau rồi chứ?” Trần Du Dung móc hộp thuốc lá ra theo thói quen, gõ ra một điếu rồi châm lấy, mặt mày nhăn nhó trong làn khói: “Nếu người cô ta nhìn thấy trong bệnh viện là Hầu Ninh mà còn dám đi quán bar Lưu Hoả sao?”
“Không quen cũng không có gì lạ, Lý An An nói mỗi lần đến quán bar, Hầu Ninh đều rất yên lặng ngồi ở góc phòng Vip uống rượu, không bao giờ ra quầy bar hay sân khấu chơi. Tôn Lâm coi thường Lý Sơn, hễ gặp là lại lạnh lùng châm biếm, chắc Lý Sơn cũng không chủ động đưa Hà Tiếu vào trong đâu.”
“Bỏ đi, cái này để sau rồi nói, tôi đi tìm đồng nghiệp bên phía kỹ thuật xem xem có khôi phục được camera không cái đã.”
“Ừm.”
Quan Nam vừa định nói trễ rồi, giải tán trước đi thì cảnh sát Lâm đã vui vẻ từ ngoài chạy vào, chưa thấy người đã nghe tiếng: “Sếp ơi, đội trưởng Quan ơi, đồ ăn đêm đến rồi!! Mau ra ăn thôi! Nhanh nào!”
Trần Du Dung nghe cái giọng này là biết ngay chắc chắn không phải hoành thánh dưới lầu giao mang lên, nhìn Quan Nam sâu xa, bước đi cũng nhanh hơn trong vô thức.
Đủ thứ hộp thức ăn lớn nhỏ bày đầy hai cái bàn ghép lại, tuy không tinh tế như hôm qua nhưng Logo của khách sạn năm sao sang nhất trong thành phố đã thể hiện rõ đây là một bữa ăn linh đinh có thể thấy rõ.
Cảnh sát Lâm hoàn toàn vứt bỏ hình tượng “thục nữ” ngày thường, nuốt cả một miếng sushi, đồ ăn nhét đầy trong miệng, thấy hai người đi tới mới ngồm ngoàm chào hỏi nhường chỗ.
Trần Du Dung liếc xéo chê bai cô: “Cô đừng có ăn như là mới mất mùa vậy được không, coi chừng tôi chụp gửi bạn trai cô đó.”
“...” Cảnh sát Lâm vội vàng nhai mấy phát rồi nuốt sạch đồ ăn trong miệng, tiện thể phản đối: “Sếp, sự ghen tức khiến anh trở nên tàn nhẫn đấy! Anh đừng cứ ngày nào cũng bị ép kết hôn rồi quay qua rắc độc cho em, nếu mà anh cô đơn bức bách quá thì học theo đội trưởng Quan kia kìa, quan tâm đời sống cấp dưới chút đi.”
“Hơ!” Trần Du Dung cầm đũa gõ vào đầu cô: “Con nít con nôi tối ngày nghĩ lung tung gì vậy, cô thấy tôi bức bách chỗ nào?”
“Anh qua tuổi thích hợp kết hôn lâu vậy rồi, tối ngày bị “thần tiên” các nơi bám theo mai mối, thảm hại tới nỗi về nhà còn không được phải thuê nhà sống qua ngày, vậy còn không chịu là bức bách nữa hả?”
“Cái đám người mà bảo độ tuổi thích hợp để kết hôn gì đó là cái đám đần độn tới tuổi mà chưa kết hôn thì bức bách, vậy sống đến độ tuổi trung bình mà chưa chết rồi phải đi tự sát hay gì?”
“...” Cảnh sát Lâm hết dám nói tiếng nào.
Trần Du Dung đắc ý chuyển tầm nhìn đi, nhìn thấy Quan Nam đang cầm đũa thẩn thờ, giơ chân “đá” sang chuẩn phát: “Đang nghĩ gì đấy?”
“Hả?” Quan Nam hơi hoang mang nhìn gã, hoàn hồn đáp: “Không có gì, tôi đang sắp xếp tình tiết án.”
“Vậy hả?” Nhìn nụ cười của Trần Du Dung không hề giống đang tin: “Tôi còn nghĩ là lại nhìn vật nhớ người nữa chứ, nhưng mà ngày nào Hứa Dữu cũng mang ấm áp đến cho đội trưởng Quan chúng ta, không phải ý là bảo tôi thả cậu về sớm đấy chứ? Tôi ăn cơm nhà cậu lại giữ cậu lại làm việc hình như không đúng lắm hả?”
Cảnh sát Lâm lập tức xem vào: “Đúng là không ổn đâu, sếp, hôm nay cũng được kha khá rồi, ăn uống xong mình giải tán sớm đi được không?”
“Tôi không có ý kiến.” Trần Du Dung nhìn cô dịu dàng thương mến, nhẹ nhàng thả một câu: “Nhưng mà cô với Tống Diệc chung một nhóm, cậu ấy đi rồi cô đi.”
“Cảnh sát Lâm thét lên thảm thương: “Sếp!”
Những người khác cũng bật cười thành tiếng, đợi Tống Diệc đi đúng giờ chắc cũng cùng tỷ lệ với đợi ngày mai Trần Du Dung kết hôn vậy.
Bên tai đầy tiếng ồn ào, Quan Nam lại rơi vào một vòng “suy tư” khác.
Bảo là chiến tranh lạnh mà? Vậy sao còn gửi đồ ăn đêm cho anh? Hay là cô hết giận rồi, tâm lí đang muốn làm lành với anh sao?
Vậy hành động thì sao? Anh cúi đầu nhìn điện thoại, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi gửi cho cô bảy tám tin, hỏi dậy chưa, hỏi ăn chưa, hỏi trời hỏi mây,... hỏi một đống chuyện ngớ ngẩn, tỏ lòng thành, tuy là cô trả lời lại hết nhưng cơ bản là câu nào cũng một chứ, lạnh lùng tới nỗi anh không biết tiếp lời thế nào.
Vậy là đang đợi anh chủ động nhận sai hả? Nhưng mà hình như anh có làm gì sai đâu, sao mà nhận?
Vậy là muốn anh dỗ hả? Đúng rồi, trước đây có nghe nói chỉ cần biết cách dỗ dành thì trêи đời này không có người phụ nữ nào là không dỗ được, nhưng mà dỗ sao đây? Không lẽ chiều theo ý cô, nói dối cô là mai từ chức không làm nữa...
Quan Nam xoắn xuýt trong lòng, đm nó sao mà... khó vậy! Phân tích vụ án cũng không có xoắn não như vậy.
Nếu mà có ai có kinh nghiệm phong phú để cầu cứu thì hay rồi! Anh nghĩ đoạn, vô thức nhìn sang Trần Du Dung đang giỡn hớc, khinh bỉ lắc đầu, thôi bỏ đi, hỏi thứ đần độn miệng đại bác này chắc mai là về kiếp độc thân mất.
Trần Du Dung rất nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của anh, nghi ngờ nhìn sang: “Mặt mày cậu sao đấy? Tôi nói gì không đúng? Vậy chứ ý cậu là sao?”
“...” Sao sao qq, anh làm gì có tâm trạng mà nghe gã nói cái gì.
Quan Nam đứng dậy, ném lại một câu dưới ánh mắt không hiểu mô tê gì của Trần Du Dung: “Tôi về nhà cái, mai bàn tiếp.” Vừa chớp mắt đã chạy mất.
Trần Du Dung: “...” Gã chỉ bảo là mắt thẩm mỹ của bà thím lầu trêи không ổn thôi mà, cái chuyện nhảm nhí vậy có cần phải để tới mai lại bàn không?
Quan Nam về nhà trước, anh lấy món đồ giấu trong bồn chứa nước ra, thao tác kết nối điện thoại.
“Quan Nam.”
“Anh Từ...” Quan Nam nhìn vào mấy cuốn sách Hứa Dữu để lại trêи bàn trà, ngừng lại một lát rồi nói: “Chuyện Lý Quảng Xuyên sao rồi?”
“Rất thuận lời, theo tài liệu anh ta cung cấp thì đã tìm được hồ sơ, đợi xác nhận nữa là được.”
“Vậy thì tốt.” Quan Nam mím chặt môi, vẫn còn lời muốn nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Trọng đoán được đại khái: “Chuyện riêng à?”
“Ừm.” Quan Nam im lặng mấy giây rồi nói: “Đợi xong vụ này, tôi muốn “quay đầu.””
Từ Trọng cũng im lặng giây lát rồi hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Muốn tiếp tục ở thành phố Gia Lăng hay muốn đi nơi khác? Có đơn vị nào muốn tới không?”
“Không có.” Quan Nam khẽ thở dài, quyết định có chút khó khăn: “Chắc là tôi sẽ đổi nghề.”
“Đổi nghề?” Từ Trọng ngạc nhiên thấy rõ: “Thấy bọn tôi phiền vậy hả?”
“Hơi hơi.” Quan Nam tự nhiên đặt tay lên trang sách, cầm một quyển bên trêи, nụ cười giọng nói bất lực mà dịu dàng: “Chủ yếu là... vợ tôi không thích nghề này lắm.”
“Dữ chưa, vợ luôn rồi đấy hả, thằng này được!”. Từ Trọng nói: “Tôi không uống rượu mừng được rồi nhưng mà lúc đó tôi sẽ xin tổ chức cho thưởng hậu hĩnh chút.”
“Được thôi, anh đừng có quên là được.” Từ Trọng còn định nói thêm, Quan Nam lại nóng lòng muốn cúp máy: “Vậy đi, chuyện của Quảng Xuyên xử lý xong xuôi nhớ nói tôi.”
“Này, khó khăn lắm mới liên lạc được một lần, không nói thêm vài câu à?”
“Không có rảnh, vợ tôi còn ở nhà đợi kia kìa.”
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Quan Nam lại phóng như bay, lúc tới trước cửa nhà Hứa Dữu vừa đúng rạng sáng.
Anh thong thả chạy xe xuống hầm, chần chừ giây lát rồi lại thong thả vòng xe tới chỗ có thể nhìn thấy cửa sổ tầng hai.
Bóng đêm trong tưởng tượng mang đến sự tĩnh mịch may mắn hụt hẫng, anh thở dài, mở cửa bước vào như ra chiến trường.
Mai Anh vẫn đợi ở sảnh, nghe thấy tiếng động ở cửa vội đứng dậy ra đón.
“Anh Quan, mai mốt anh có thể gọi tôi là được.” Chị ta thành thạo lấy dép, tôn kính nói.
Quan Nam cười lịch sự với chị ta, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay về hơi trễ, làm phiền mọi người quá.”
Mai Anh rất tự nhiên, không gò bó như anh, chị dịu dàng nói: “Anh Quan quá lời rồi, cửa nhà vốn được trực 24/24, chỉ là mấy ngày nay cô Hứa nói sợ anh về trễ sẽ cần gì khác mới bảo tôi đợi cửa.”
“Cô ấy nói vậy sao?” Quan Nam lập tức lấy lại tinh thần, giọng nói cũng nôn nóng hơn: “Hôm nay cô ấy cũng nói vậy à?”
“Hôm nay thì không.” Mai Anh như không hiểu ý anh lắm: “Anh thấy có gì không phù hợp sao?”
“...” Quan Nam hoang mang nhận thấy câu hỏi của mình đúng là kỳ lạ, anh hơi ngượng nghịu: “Không có gì, cô ấy ngủ rồi sao?”
Mai Anh gật đầu: “Cô Hứa vừa ngủ không lâu, anh có cần chuẩn bị nước tắm hay đồ ăn đêm không?”
“Mới ngủ sao? Cô chắc chứ?” Quan Nam cố gắng nén xuống hai câu hỏi ngớ ngẩn cùng cực, lịch sự thay bằng câu khác: “Không cần đâu, tôi lên lầu trước, chỉ đi nghỉ sớm đi.” Rồi càng nôn nóng không thôi chạy lên lầu.
Mai Anh nhìn bóng lưng anh, nhớ lại biểu hiện sáng nay của Hứa Dữu, lòng bỗng dâng chút ấm áp, còn có chút mừng rỡ thay, đã lâu rồi, cô chủ cuối cùng cũng thoát ra được.
“Ý chí mạnh mẽ” của Quan Nam chỉ duy trì không tới một phút, chỉ với khoảng cách hai mươi mấy mét từ dưới lên trêи lâu, mỗi lúc đi thêm một bước thì can đảm lại giảm thêm một chút, đến cửa phòng ngủ thì đã gần như tiêu tan sạch.
Không chỉ can đảm mà một vài tố chất tinh thần cũng vậy.
Ờm... trong lúc đang chiến tranh lạnh, chưa được sự đồng ý của cô mà anh “tự động” vào phòng ngủ của cô, còn có tham vọng leo lên giường thì có khi nào bị đá ra ngoài không?
Anh quay đầu nhìn cái cầu thang, trong lòng âm thầm nhẩm số lượng người có thể đứng xem, ờm... hình như hơi mất mặt.
Thôi dẹp đi, mất mặt thì mất mặt thôi, hôm nay anh phải học theo cái tay Trần Du Dung mặt dày kia, cô mà đuổi anh thì cùng lắm anh ăn vạ không đi, dù sao cô cũng “đánh” không lại anh...
Bình luận facebook