Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Vân Tường thay một chiếc đầm màu tím nhạt rồi bước ra ngoài, cô ngoan ngoãn nằm lên giường: “Phiền cô kiểm tra lại cho em một lần”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê khẽ thở dài: “Vân Tường à, sao em cứ thích đưa bản thân mình vào chỗ nguy hiểm vậy hả?”.
Mặc dù có ý trách mắng nhưng bác sĩ Nhĩ Khuê vẫn kiểm tra cơ thể của Vân Tường một cách kỹ lưỡng: “Em ổn không sao đâu chỉ là tinh thần của em vẫn chưa ổn định”.
Vân Tường nhìn ra ngoài cửa sổ phòng với đôi mắt vô hồn trống rỗng: “Em biết, sau sự việc năm đó em bị ảnh hưởng tâm lý rất lớn từ đó rất sợ nước, em vẫn đang cố gắng khắc phục điều đó”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê khẽ thở dài: “Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa bằng chứng là sau ngần ấy năm em vẫn không thể vượt qua môn thể thao bơi lội”.
Vân Tường quay sang nhìn bác sĩ Nhĩ Khuê với ánh mắt ảm đạm: “Em cần thêm thời gian”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê liền cau mày: “Em nên đối mặt đi Vân Tường, em bây giờ là một cô gái gần đủ tuổi trưởng thành học vị vượt xa người khác em không nên sợ nước nữa, em phải từ từ tập bơi để không rơi vào tình huống nguy hiểm như vừa rồi nữa, ông nội em không thể nào bảo bọc em cả đời được đâu”.
Vân Tường nghĩ gì đó rồi đáp: “Em hiểu rồi, cô ra ngoài đi em muốn ngủ một lát”.
“Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì nhớ phải gọi cho cô đấy nhé”.
“Dạ được ạ”.
Đới Thiên Sơn đi về phòng thì vô tình nhìn thấy Tô Vĩ đang đứng trước cửa phòng của Mộ Tuyết Vi, cô vui vẻ nói với Tô Vĩ: “Anh Vĩ, hôm nay cảm ơn anh nhiều nha”.
Tô Vĩ mỉm cười hiền hòa: “Có gì đâu, anh là học trưởng của trường chuyện của học sinh trong trường anh phải có trách nhiệm chứ…thôi em vào nghỉ ngơi đi”.
“Dạ gặp lại anh sau”.
Tô Vĩ vừa bước đi khuất bóng nơi cầu thang thì Đới Thiên Sơn bước tới: “Tuyết Vi”.
Mộ Tuyết Vi quay người lại: “Thiên Sơn, à hôm nay cũng cảm ơn cậu đã cứu mình nhé, nói thật lúc đấy mình cảm thấy rất sợ hãi”.
Đới Thiên Sơn đưa tay đỡ gáy cổ rồi đáp: “Ơn nghĩa gì chúng ta là bạn cùng lớp mà, thấy bạn bè gặp hoạn nạn mình đương nhiên phải giúp rồi”.
Mộ Tuyết Vi mỉm cười: “Biết là vậy nhưng vẫn nói một cảm ơn sẽ tốt hơn”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó mất mấy giây rồi mới lên tiếng hỏi: “Tuyết Vi nè hồi nhỏ cậu có từng ngã xuống hồ nước rồi bị ngộp nước không?”.
Mộ Tuyết Vi lắc đầu: “Không có nhưng mà sao cậu lại hỏi như vậy?”.
“Mình nghĩ cậu phải trãi qua sự việc đó rồi nên mới sợ nước như vậy”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười: “Cậu suy diễn hơi nhiều rồi đó tại mình chưa học bơi nên mới có tâm lý hoang mang sợ hãi khi bị rơi xuống nước, chỉ vậy thôi à”.
Đới Thiên Sơn gật đầu: “À thì ra là vậy, thôi cậu nghỉ ngơi đi mình đi trước đây”.
Đới Thiên Sơn vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu “Kỳ lạ thật, rõ ràng hồi năm tuổi cậu ấy bị bắt cóc rồi bị ném xuống hồ nước mình là người cứu cậu ấy kia mà, có khi nào sự việc năm đó làm Tuyết Vi quá sốc nên quên luôn không ta”.
Vân Tường nằm trên giường nhắm mắt ngủ vẻ mặt của cô rất an yên như một thiên sứ nhưng trong mơ cô lại thấy những hình ảnh năm đó, khi ấy Vân Tường chỉ là một cô bé năm tuổi trong lúc cô đi chơi hội hoa xuân thì bị người ta bắt cóc, đối phương muốn gia đình cô phải nhượng lại dự án làm ăn lớn nhất của Vân Thị đương thời, vì không được như ý muốn nên bọn bắt cóc đã quyết định ném cô xuống một hồ nước để trả thù. Khi đối mặt với cái chết gần kề Vân Tường lại nhìn thấy cậu bé Đới Thiên Sơn với nét mặt lo lắng đang cố gắng bơi tới chỗ của mình, dòng nước lạnh lẽo cắt da cắt thịt đó thấm vào tận tim làm cho cô không bao giờ có thể quên được nhưng chính gương mặt đó nụ cười đó của Đới Thiên Sơn đã cứu vớt lại sinh mạng của Vân Tường. Vì Đới Thiên Sơn không màng nguy hiểm mà đến bên cạnh mình nên Vân Tường quyết định cả đời này cô sẽ chỉ yêu mình cậu thôi. Khuôn mặt điển trai của chàng trai Đới Thiên Sơn 17 tuổi đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của Vân Tường, cô thấy cậu phớt lờ sự sống chết của mình mà tay trong tay đi chung với Mộ Tuyết Vi nên nước mắt tràn ra khóe mi.
“Tại sao vậy??? tại sao lại đối xử với mình như vậy hả Đới Thiên Sơn???” Vân Tường mở mắt ra ngồi bật dậy.
Hóa ra vừa rồi chỉ là mơ nhưng lúc Vân Tường đưa tay chạm vào mắt mình thì lại thấy ướt đẫm nước mắt.
Vân Tường đưa tay lau nước mắt trên mặt mình rồi tự nhủ với lòng “Không sao hết Vân Tường à, vừa rồi chỉ là sự hiểu lầm thôi Thiên Sơn không hề cố ý làm như vậy, người cậu thích rõ ràng là mình mà”.
Lúc Vân Tường thức giấc cũng là chiều tà rồi, cô đứng dậy đi tắm thay đồ rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng ra, Vân Tường khác ngạc nhiên khi thấy Đới Thiên Sơn đứng tựa người vào vách tường đối diện cửa phòng của cô.
“Vân Tường, mình xin lỗi”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê khẽ thở dài: “Vân Tường à, sao em cứ thích đưa bản thân mình vào chỗ nguy hiểm vậy hả?”.
Mặc dù có ý trách mắng nhưng bác sĩ Nhĩ Khuê vẫn kiểm tra cơ thể của Vân Tường một cách kỹ lưỡng: “Em ổn không sao đâu chỉ là tinh thần của em vẫn chưa ổn định”.
Vân Tường nhìn ra ngoài cửa sổ phòng với đôi mắt vô hồn trống rỗng: “Em biết, sau sự việc năm đó em bị ảnh hưởng tâm lý rất lớn từ đó rất sợ nước, em vẫn đang cố gắng khắc phục điều đó”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê khẽ thở dài: “Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa bằng chứng là sau ngần ấy năm em vẫn không thể vượt qua môn thể thao bơi lội”.
Vân Tường quay sang nhìn bác sĩ Nhĩ Khuê với ánh mắt ảm đạm: “Em cần thêm thời gian”.
Bác sĩ Nhĩ Khuê liền cau mày: “Em nên đối mặt đi Vân Tường, em bây giờ là một cô gái gần đủ tuổi trưởng thành học vị vượt xa người khác em không nên sợ nước nữa, em phải từ từ tập bơi để không rơi vào tình huống nguy hiểm như vừa rồi nữa, ông nội em không thể nào bảo bọc em cả đời được đâu”.
Vân Tường nghĩ gì đó rồi đáp: “Em hiểu rồi, cô ra ngoài đi em muốn ngủ một lát”.
“Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì nhớ phải gọi cho cô đấy nhé”.
“Dạ được ạ”.
Đới Thiên Sơn đi về phòng thì vô tình nhìn thấy Tô Vĩ đang đứng trước cửa phòng của Mộ Tuyết Vi, cô vui vẻ nói với Tô Vĩ: “Anh Vĩ, hôm nay cảm ơn anh nhiều nha”.
Tô Vĩ mỉm cười hiền hòa: “Có gì đâu, anh là học trưởng của trường chuyện của học sinh trong trường anh phải có trách nhiệm chứ…thôi em vào nghỉ ngơi đi”.
“Dạ gặp lại anh sau”.
Tô Vĩ vừa bước đi khuất bóng nơi cầu thang thì Đới Thiên Sơn bước tới: “Tuyết Vi”.
Mộ Tuyết Vi quay người lại: “Thiên Sơn, à hôm nay cũng cảm ơn cậu đã cứu mình nhé, nói thật lúc đấy mình cảm thấy rất sợ hãi”.
Đới Thiên Sơn đưa tay đỡ gáy cổ rồi đáp: “Ơn nghĩa gì chúng ta là bạn cùng lớp mà, thấy bạn bè gặp hoạn nạn mình đương nhiên phải giúp rồi”.
Mộ Tuyết Vi mỉm cười: “Biết là vậy nhưng vẫn nói một cảm ơn sẽ tốt hơn”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó mất mấy giây rồi mới lên tiếng hỏi: “Tuyết Vi nè hồi nhỏ cậu có từng ngã xuống hồ nước rồi bị ngộp nước không?”.
Mộ Tuyết Vi lắc đầu: “Không có nhưng mà sao cậu lại hỏi như vậy?”.
“Mình nghĩ cậu phải trãi qua sự việc đó rồi nên mới sợ nước như vậy”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười: “Cậu suy diễn hơi nhiều rồi đó tại mình chưa học bơi nên mới có tâm lý hoang mang sợ hãi khi bị rơi xuống nước, chỉ vậy thôi à”.
Đới Thiên Sơn gật đầu: “À thì ra là vậy, thôi cậu nghỉ ngơi đi mình đi trước đây”.
Đới Thiên Sơn vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu “Kỳ lạ thật, rõ ràng hồi năm tuổi cậu ấy bị bắt cóc rồi bị ném xuống hồ nước mình là người cứu cậu ấy kia mà, có khi nào sự việc năm đó làm Tuyết Vi quá sốc nên quên luôn không ta”.
Vân Tường nằm trên giường nhắm mắt ngủ vẻ mặt của cô rất an yên như một thiên sứ nhưng trong mơ cô lại thấy những hình ảnh năm đó, khi ấy Vân Tường chỉ là một cô bé năm tuổi trong lúc cô đi chơi hội hoa xuân thì bị người ta bắt cóc, đối phương muốn gia đình cô phải nhượng lại dự án làm ăn lớn nhất của Vân Thị đương thời, vì không được như ý muốn nên bọn bắt cóc đã quyết định ném cô xuống một hồ nước để trả thù. Khi đối mặt với cái chết gần kề Vân Tường lại nhìn thấy cậu bé Đới Thiên Sơn với nét mặt lo lắng đang cố gắng bơi tới chỗ của mình, dòng nước lạnh lẽo cắt da cắt thịt đó thấm vào tận tim làm cho cô không bao giờ có thể quên được nhưng chính gương mặt đó nụ cười đó của Đới Thiên Sơn đã cứu vớt lại sinh mạng của Vân Tường. Vì Đới Thiên Sơn không màng nguy hiểm mà đến bên cạnh mình nên Vân Tường quyết định cả đời này cô sẽ chỉ yêu mình cậu thôi. Khuôn mặt điển trai của chàng trai Đới Thiên Sơn 17 tuổi đột ngột xuất hiện trong giấc mơ của Vân Tường, cô thấy cậu phớt lờ sự sống chết của mình mà tay trong tay đi chung với Mộ Tuyết Vi nên nước mắt tràn ra khóe mi.
“Tại sao vậy??? tại sao lại đối xử với mình như vậy hả Đới Thiên Sơn???” Vân Tường mở mắt ra ngồi bật dậy.
Hóa ra vừa rồi chỉ là mơ nhưng lúc Vân Tường đưa tay chạm vào mắt mình thì lại thấy ướt đẫm nước mắt.
Vân Tường đưa tay lau nước mắt trên mặt mình rồi tự nhủ với lòng “Không sao hết Vân Tường à, vừa rồi chỉ là sự hiểu lầm thôi Thiên Sơn không hề cố ý làm như vậy, người cậu thích rõ ràng là mình mà”.
Lúc Vân Tường thức giấc cũng là chiều tà rồi, cô đứng dậy đi tắm thay đồ rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng ra, Vân Tường khác ngạc nhiên khi thấy Đới Thiên Sơn đứng tựa người vào vách tường đối diện cửa phòng của cô.
“Vân Tường, mình xin lỗi”.
Bình luận facebook