Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-4
Editor: Endy
Phí Sư không thể làm chuyện này, nhưng Phí Hiên đã hỏi như vậy, anh ta cúi đầu và suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi trả lời "Có thể em sẽ đuổi cô ấy đi."
“Ngay cả người do chính mình nuôi dưỡng cậu cũng không thể tha thứ, làm sao An Sênh có thể dễ dàng tha thứ cho tôi? "
Phí Hiên đã đoán được Phí Hiên muốn nói gì, trong lòng thở dài, cũng có thể hiểu được.
Phí Hiên luôn là người như vậy. Để đạt được mục đích của mình, anh có thể làm mọi thứ. Trên thương trường là như vậy, trong cuộc sống là như vậy, ngay cả trong tình yêu cũng như vậy.
Nhưng đây mới chính là Phí Hiên. Chẳng sợ đả thương địch 800, tự tổn hại một ngàn, nếu anh đã coi trọng thứ gì đó, cho dù có chém tay chặt chân, anh cũng sẽ dùng miệng cắn chặt, có chết cũng không buông.
Trong Phí gia, ngoại trừ Phí La Minh, Phí Sư cũng là người duy nhất biết đến bộ sưu tập đồ chơi của Phí Hiên. Anh ta thậm chí đã nhìn thấy những món đồ đó vô số lần. Trước khi Phí Hiên lấy được, chúng đều đã hư.
Anh ta và An Sênh không quen biết, nhưng lúc này trong lòng không khỏi thở dài cho An Sênh. Gặp phải Phí Hiên, xem như mệnh cô không tốt.
Mà người mệnh không tốt - An Sênh, hai ngày nay phải làm việc mệt đến chết. Vì là ngày nghỉ nên có rất nhiều trẻ em đến khu vui chơi. Cả một ngày ở đây tạo rất nhiều tư thế, cơ thể cô mỏi đến cứng đơ.
Hơn nữa hôm nay có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt đó là khu vui chơi đã tuyển được người, tin xấu là lại có một người xin nghỉ, hơn nữa người đó rõ ràng còn gấp gáp hơn An Sênh rất nhiều. Cô ấy đang mang thai nên phải về nhà sinh con.
Đây là chuyện đại sự nha. Đối với An Sênh mà nói, thật sự là một chuyện lớn. Cho nên cô rất rộng lượng, không tranh giành cơ hội thoái thác với phụ nữ mang thai.
Giữa trưa, vì quá mệt mỏi, nên sau khi dòng người cao điểm đi qua, cô tìm một chiếc ghế dài ở góc vắng vẻ, trực tiếp nằm lên đó.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ gấu bông hình chú chó. Mặc dù lá đã rụng gần hết, trời bắt đầu lạnh nhưng nhiệt độ sẽ ấm lên vào buổi trưa. Mặc đồ gấu bông làm An Sênh ướt đẫm mồ hôi, cô đã tháo cái đầu gấu bông xuống. Làn gió mát thổi qua khiến đầu cô hơi choáng váng, hắt xì một cái. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con gấu bông khủng long to lớn đang đứng đối diện, trên tay cầm một chai nước.
An Sênh cũng xem như quen biết với một số người làm việc ở đây, nhưng chưa đến mức nhớ hết tên. Tất cả đều mặc đồ gấu bông lại khác ca làm việc nên cô cũng không nhớ hết được
Vì vậy, cô không biết ai đang ở mặc đồ con khủng long, nhưng bây giờ cô thực sự rất khát. Đồng nghiệp làm chung cũng thường đưa nước cho nhau. An Sênh coi đó là điều hiển nhiên nên nhận chai nước, mở nắp chai và nói lời cảm ơn.
Con khủng long lớn gật đầu, đứng đối diện An Sênh không đi, hơn nữa cũng không tháo đầu gấu bông xuống, càng không mở miệng nói chuyện, cứ đứng ở đó.
Sau khi An Sênh uống nước, thấy người này vẫn còn ở đó, liền nghi ngờ hỏi "Còn có việc gì sao?"
Con khủng long vội vàng lắc đầu. Không biết có phải đong đưa quá nhanh hay không, dù có dùng tay giữ lấy, nhưng khuôn mặt chính diện của nó vẫn quay lệch sang một bên, chỉ còn góc mặt bên phải đối diện với An Sênh. Con khủng long vươn tay ra, lần mò hai lần, cố gắng tìm vị trí của đôi mắt.
An Sênh không khỏi bật cười, đứng dậy vươn tay ôm đầu khủng long, định giúp cởi cái đầu ra. Con khủng long nhận thấy được ý định của cô, một phen giữ chặt tay An Sênh. Sau đó dùng bàn tay to lớn ôm An Sênh vào vòng tay của mình.
An Sênh đang mặc bộ đồ chú chó lớn, cái bụng cũng rất bự. Cô bị ôm nện vào ngực con khủng long, cả người bị đụng có chút ngẩn ra.
Đang nghi hoặc, con khủng long bất ngờ đẩy cô ra, quay khuôn mặt chính diện lại, vừa chạy vừa ôm đầu...
An Sênh không thể giải thích được, sau đó không biết như thế nào lại nhớ tới Nguyên Khúc nói, cô bây giờ là nữ chính, là vầng sáng trên bầu trời. Mị lực của cô rất lớn...
Đây chẳng lẽ là cảm giác khắp nơi đều có vận đào hoa sao?
An Sênh ngồi lại trên ghế, nghĩ ngợi rồi cầm lấy chai nước, mở nắp và uống thêm một ngụm. Không biết tại sao, cô có chút muốn cười.
Có vẻ như người vừa rồi cho cô cảm giác rất đặc biệt, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng của người đó, nhưng An Sênh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc... ừm, không thể giải thích được.
Chiều hôm sau, con khủng long đều di chuyển xung quanh chú chó lớn. An Sênh bị chen lấn đẩy sang bên cạnh, ngược lại dễ chịu hơn không ít.
Khi đổi ca, lúc An Sênh cởi bộ đồ chú chó lớn ra trong phòng thay đồ, đúng lúc gặp con khủng long đang tiến vào. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô không rời đi mà đứng ở cửa, muốn nhìn xem anh ta là ai.
Kết quả dây kéo của con khủng long vừa kéo được một nửa, người mặc bộ đồ gà chiên đi tới, nhìn thấy An Sênh ở cửa, nghi ngờ hỏi cô "Hôm nay cô mặc đồ đại cẩu hả? Còn chưa tan làm hay sao mà cô vẫn chưa về?"
An Sênh cười haha. Ai biết khủng long bên trong nghe được, lập tức cả người cứng đờ, kéo dây kéo lên, ôm đầu trực tiếp lao ra khỏi phòng thay đồ, chạy về phía con đường nhỏ dẫn tới vòng đu quay.
An Sênh vốn cũng không nghi ngờ gì, nhưng khi nhìn thấy cái đức hạnh chạy trốn kia, càng nhìn càng nghi hoặc. Chẳng lẽ đó là người mà Phí Hiên đã cử đến để theo dõi cô?
Cô vội vàng đuổi theo. Bộ đồ khủng long rất cồng kềnh, nên An Sênh đã đuổi kịp ở cuối con đường. Cô cũng không khách khí, dùng chân gạt một cái, con khủng long liền ngã xuống ngay lập tức.
Khu vui chơi lúc này không nhiều người, hơn nữa con đường nhỏ này cho dù là ban ngày cũng không có mấy người qua lại. Một con khủng long lớn té xuống đất cũng không thu hút được sự chú ý của người khác.
Theo hành động ngã xuống, đầu mà con khủng long đang giữ chặt cũng bị văng ra, lăn một đoạn thật dài. Anh ta giơ bàn tay to của mình ra bắt lấy nó trong vô vọng, sau đó đơn giản rụt đầu vào trong bộ đồ.
An Sênh chỉ nhìn cái gáy một cái, thật sự chỉ nhìn cái gáy liền nhận ra người này là ai.
Nhiều ngày nay, cô làm việc chăm chỉ để trấn tĩnh tâm trí của mình. Trái tim co rút đau đớn nhiều ngày như vậy, đột nhiên cảm giác như có người cầm roi quất vào, kịch liệt co rút lại, lộ ra vết máu.
Mặt cô đỏ bừng, nhưng không phải bởi vì xấu hổ mà là tức giận. Tên cẩu này còn dám xuất hiện trước mặt cô, còn giả làm khủng long...
Những gì anh đã làm với An Sênh, nếu trong thế giới bình thường thì cô sẽ báo cảnh sát ngay lập tức để lập án.
Nhưng trong thế giới tiểu thuyết này, một thế giới hư cấu nhân vật nam chính bị bệnh kiều, không thể dùng những tiêu chuẩn đạo đức bình thường. An Sênh đã cùng Nguyên Khúc thảo luận, cho dù là gọi cảnh sát, cho dù Phí Hiên không tìm người giúp, cô cũng không thể cung cấp bằng chứng có giá trị, kết quả cuối cùng cũng chỉ là sống chết mặc bay.
Lúc chia tay, cô cũng không có biểu lộ cảm xúc quá mức, có thể nói là rất bình tĩnh. Nhưng thật ra những cảm xúc kia, sau khi chia tay với Phí Hiên, mới bùng phát. Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc, thực sự giống như có chất độc lan ra khắp cơ thể.
Nếu cô biết những điều này trước khi chấp nhận Phí Hiên, có đánh chết cô cũng không đồng ý.
Nhưng cô đã phải trả giá cho tình cảm mà cô dành cho Phí Hiên. An Sênh không phải là người sống quá tình cảm. Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại trong kiếp trước, và tình cảm mà cô trao cho anh là tình cảm duy nhất mà cô có.
Tuy nhiên, tên khốn Phí Hiên đã hủy hoại tất cả. Ngày đó, trái tim cô như chết lặng, nhưng lúc này, nhìn thấy gáy Phí Hiên, nhìn thấy dáng vẻ co lại của anh, lại nghĩ đến hôm nay anh hóa trang thành khủng long, ở bên cạnh cô xoay tới xoay lui, lửa giận trong lòng liền bùng nổ.
Cô mím chặt môi không nói lời nào, duỗi chân trực tiếp đạp lên người con khủng long to lớn đang cuộn tròn trên mặt đất. Mỗi cú đạp đều cực kỳ hiểm ác. An Sênh lại nhìn xung quanh, không tìm thấy đồ vật nào, quay đầu lại tiếp tục đá.
Phí Hiên không nói lời nào, trốn bên trong bộ đồ khủng long, đầu không ngừng bị đá đập xuống đất, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười. Đó là nụ cười duy nhất trong mấy ngày nay.
So với anh dự đoán tốt hơn rất nhiều. An Sênh không có thờ ơ quay người bỏ đi, mà lại tức giận đánh anh. Phí Hiên cứ co người như vậy, để cô một cước lại một cước đá cho đã. An Sênh đạp đến thở hổn hển, chống nạnh, chân có chút phát run. Lúc này Phí Hiên mới chui ra khỏi bộ đồ khủng long, đáng thương nhìn về phía An Sênh.
Phí Hiên giống như bị mất trí. Anh không tránh né bảo vệ mình. Anh sợ An Sênh nhìn thấy anh cũng không chịu nổi giận.
Lúc chui ra, bị An Sênh đá nhiều cái vào mặt, khóe mắt và mũi đều là máu, còn có ở miệng. Thêm vào đó, mấy ngày nay anh lại gầy đi không ít, mái tóc bù xù, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu. Vô cùng thê thảm.
Nhìn thoáng qua, quả thực trông giống như một con chó hoang chui ra từ thùng rác sau khi bị bạo hành.
Nhìn thấy cái đức hạnh này của anh, An Sênh không khỏi sửng sốt. Phí Hiên luôn như một con chim công trong thời kỳ tán tỉnh, tự mình chải từng sợi lông sáng loáng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy hình tượng chật vật như vậy của anh bao giờ.
Lúc cô còn đang sửng sốt, Phí Hiên giống như một con tằm phá kén. Anh mở khóa kéo của con khủng long lớn và bò ra ngoài, nhưng cũng không đứng dậy mà trực tiếp dùng hai tay hai chân bò đến bên chân An Sênh, ôm lấy đùi cô.
Mọi chuyện hôm nay đều đã được anh cẩn thận lên kế hoạch. Nếu anh hấp tấp xuất hiện cạnh nhà An Sênh, cho dù anh dùng dáng vẻ gì thì cô cũng sẽ cảm thấy mình bị xâm phạm.
Nhưng ở đây thì khác. Đây là nơi An Sênh làm việc. Những người ở đây An Sênh đều biết, hơn nữa đây là nơi công cộng, có rất nhiều người đến chơi. Nếu An Sênh hét lên, Phí Hiên nhất định sẽ bị mọi người mắng chửi và đánh đập.
Trong hoàn cảnh cô được an toàn tuyệt đối như vậy, Phí Hiên lại xuất hiện lẻ loi một mình, dùng tư thế hèn mọn để đối diện với cô. Nhưng thái độ của An Sênh quả thực tốt hơn anh mong đợi.
Chỉ cần cô vẫn còn động thủ với anh, chỉ cần cô vẫn còn tức giận, Phí Hiên cũng không ngại đưa dao qua để An Sênh đâm anh một nhát.
Anh không nói một lời nào, biết mình nói nhiều sai nhiều. Phí Hiên biết mình sai ở đâu, nhưng thật sự không thể khống chế được. Thừa nhận lỗi lầm của mình cũng không còn ý nghĩa, nên thà cái gì cũng không nói.
Lúc Phí Hiên bò về phía An Sênh, cơ thể cô liền nổi da gà. Cô chỉ kịp lùi lại một bước nhỏ, Phí Hiên đã ôm lấy bắp chân cô.
Phí Hiên không nói gì, chỉ cố chấp ôm cô, vẻ mặt thê thảm, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt phối hợp, từ khóe mắt rơi xuống hòa vào tóc mai anh.
An Sênh nhìn anh chằm chằm, không có một chút thương hại nào. Bây giờ Phí Hiên quả thực rất chật vật, nhưng trong mắt anh vẫn như cũ ẩn chứa vẻ chiếm hữu điên cuồng không che giấu được.
- Hết chương 46-
Phí Sư không thể làm chuyện này, nhưng Phí Hiên đã hỏi như vậy, anh ta cúi đầu và suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi trả lời "Có thể em sẽ đuổi cô ấy đi."
“Ngay cả người do chính mình nuôi dưỡng cậu cũng không thể tha thứ, làm sao An Sênh có thể dễ dàng tha thứ cho tôi? "
Phí Hiên đã đoán được Phí Hiên muốn nói gì, trong lòng thở dài, cũng có thể hiểu được.
Phí Hiên luôn là người như vậy. Để đạt được mục đích của mình, anh có thể làm mọi thứ. Trên thương trường là như vậy, trong cuộc sống là như vậy, ngay cả trong tình yêu cũng như vậy.
Nhưng đây mới chính là Phí Hiên. Chẳng sợ đả thương địch 800, tự tổn hại một ngàn, nếu anh đã coi trọng thứ gì đó, cho dù có chém tay chặt chân, anh cũng sẽ dùng miệng cắn chặt, có chết cũng không buông.
Trong Phí gia, ngoại trừ Phí La Minh, Phí Sư cũng là người duy nhất biết đến bộ sưu tập đồ chơi của Phí Hiên. Anh ta thậm chí đã nhìn thấy những món đồ đó vô số lần. Trước khi Phí Hiên lấy được, chúng đều đã hư.
Anh ta và An Sênh không quen biết, nhưng lúc này trong lòng không khỏi thở dài cho An Sênh. Gặp phải Phí Hiên, xem như mệnh cô không tốt.
Mà người mệnh không tốt - An Sênh, hai ngày nay phải làm việc mệt đến chết. Vì là ngày nghỉ nên có rất nhiều trẻ em đến khu vui chơi. Cả một ngày ở đây tạo rất nhiều tư thế, cơ thể cô mỏi đến cứng đơ.
Hơn nữa hôm nay có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt đó là khu vui chơi đã tuyển được người, tin xấu là lại có một người xin nghỉ, hơn nữa người đó rõ ràng còn gấp gáp hơn An Sênh rất nhiều. Cô ấy đang mang thai nên phải về nhà sinh con.
Đây là chuyện đại sự nha. Đối với An Sênh mà nói, thật sự là một chuyện lớn. Cho nên cô rất rộng lượng, không tranh giành cơ hội thoái thác với phụ nữ mang thai.
Giữa trưa, vì quá mệt mỏi, nên sau khi dòng người cao điểm đi qua, cô tìm một chiếc ghế dài ở góc vắng vẻ, trực tiếp nằm lên đó.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ gấu bông hình chú chó. Mặc dù lá đã rụng gần hết, trời bắt đầu lạnh nhưng nhiệt độ sẽ ấm lên vào buổi trưa. Mặc đồ gấu bông làm An Sênh ướt đẫm mồ hôi, cô đã tháo cái đầu gấu bông xuống. Làn gió mát thổi qua khiến đầu cô hơi choáng váng, hắt xì một cái. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con gấu bông khủng long to lớn đang đứng đối diện, trên tay cầm một chai nước.
An Sênh cũng xem như quen biết với một số người làm việc ở đây, nhưng chưa đến mức nhớ hết tên. Tất cả đều mặc đồ gấu bông lại khác ca làm việc nên cô cũng không nhớ hết được
Vì vậy, cô không biết ai đang ở mặc đồ con khủng long, nhưng bây giờ cô thực sự rất khát. Đồng nghiệp làm chung cũng thường đưa nước cho nhau. An Sênh coi đó là điều hiển nhiên nên nhận chai nước, mở nắp chai và nói lời cảm ơn.
Con khủng long lớn gật đầu, đứng đối diện An Sênh không đi, hơn nữa cũng không tháo đầu gấu bông xuống, càng không mở miệng nói chuyện, cứ đứng ở đó.
Sau khi An Sênh uống nước, thấy người này vẫn còn ở đó, liền nghi ngờ hỏi "Còn có việc gì sao?"
Con khủng long vội vàng lắc đầu. Không biết có phải đong đưa quá nhanh hay không, dù có dùng tay giữ lấy, nhưng khuôn mặt chính diện của nó vẫn quay lệch sang một bên, chỉ còn góc mặt bên phải đối diện với An Sênh. Con khủng long vươn tay ra, lần mò hai lần, cố gắng tìm vị trí của đôi mắt.
An Sênh không khỏi bật cười, đứng dậy vươn tay ôm đầu khủng long, định giúp cởi cái đầu ra. Con khủng long nhận thấy được ý định của cô, một phen giữ chặt tay An Sênh. Sau đó dùng bàn tay to lớn ôm An Sênh vào vòng tay của mình.
An Sênh đang mặc bộ đồ chú chó lớn, cái bụng cũng rất bự. Cô bị ôm nện vào ngực con khủng long, cả người bị đụng có chút ngẩn ra.
Đang nghi hoặc, con khủng long bất ngờ đẩy cô ra, quay khuôn mặt chính diện lại, vừa chạy vừa ôm đầu...
An Sênh không thể giải thích được, sau đó không biết như thế nào lại nhớ tới Nguyên Khúc nói, cô bây giờ là nữ chính, là vầng sáng trên bầu trời. Mị lực của cô rất lớn...
Đây chẳng lẽ là cảm giác khắp nơi đều có vận đào hoa sao?
An Sênh ngồi lại trên ghế, nghĩ ngợi rồi cầm lấy chai nước, mở nắp và uống thêm một ngụm. Không biết tại sao, cô có chút muốn cười.
Có vẻ như người vừa rồi cho cô cảm giác rất đặc biệt, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng của người đó, nhưng An Sênh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc... ừm, không thể giải thích được.
Chiều hôm sau, con khủng long đều di chuyển xung quanh chú chó lớn. An Sênh bị chen lấn đẩy sang bên cạnh, ngược lại dễ chịu hơn không ít.
Khi đổi ca, lúc An Sênh cởi bộ đồ chú chó lớn ra trong phòng thay đồ, đúng lúc gặp con khủng long đang tiến vào. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô không rời đi mà đứng ở cửa, muốn nhìn xem anh ta là ai.
Kết quả dây kéo của con khủng long vừa kéo được một nửa, người mặc bộ đồ gà chiên đi tới, nhìn thấy An Sênh ở cửa, nghi ngờ hỏi cô "Hôm nay cô mặc đồ đại cẩu hả? Còn chưa tan làm hay sao mà cô vẫn chưa về?"
An Sênh cười haha. Ai biết khủng long bên trong nghe được, lập tức cả người cứng đờ, kéo dây kéo lên, ôm đầu trực tiếp lao ra khỏi phòng thay đồ, chạy về phía con đường nhỏ dẫn tới vòng đu quay.
An Sênh vốn cũng không nghi ngờ gì, nhưng khi nhìn thấy cái đức hạnh chạy trốn kia, càng nhìn càng nghi hoặc. Chẳng lẽ đó là người mà Phí Hiên đã cử đến để theo dõi cô?
Cô vội vàng đuổi theo. Bộ đồ khủng long rất cồng kềnh, nên An Sênh đã đuổi kịp ở cuối con đường. Cô cũng không khách khí, dùng chân gạt một cái, con khủng long liền ngã xuống ngay lập tức.
Khu vui chơi lúc này không nhiều người, hơn nữa con đường nhỏ này cho dù là ban ngày cũng không có mấy người qua lại. Một con khủng long lớn té xuống đất cũng không thu hút được sự chú ý của người khác.
Theo hành động ngã xuống, đầu mà con khủng long đang giữ chặt cũng bị văng ra, lăn một đoạn thật dài. Anh ta giơ bàn tay to của mình ra bắt lấy nó trong vô vọng, sau đó đơn giản rụt đầu vào trong bộ đồ.
An Sênh chỉ nhìn cái gáy một cái, thật sự chỉ nhìn cái gáy liền nhận ra người này là ai.
Nhiều ngày nay, cô làm việc chăm chỉ để trấn tĩnh tâm trí của mình. Trái tim co rút đau đớn nhiều ngày như vậy, đột nhiên cảm giác như có người cầm roi quất vào, kịch liệt co rút lại, lộ ra vết máu.
Mặt cô đỏ bừng, nhưng không phải bởi vì xấu hổ mà là tức giận. Tên cẩu này còn dám xuất hiện trước mặt cô, còn giả làm khủng long...
Những gì anh đã làm với An Sênh, nếu trong thế giới bình thường thì cô sẽ báo cảnh sát ngay lập tức để lập án.
Nhưng trong thế giới tiểu thuyết này, một thế giới hư cấu nhân vật nam chính bị bệnh kiều, không thể dùng những tiêu chuẩn đạo đức bình thường. An Sênh đã cùng Nguyên Khúc thảo luận, cho dù là gọi cảnh sát, cho dù Phí Hiên không tìm người giúp, cô cũng không thể cung cấp bằng chứng có giá trị, kết quả cuối cùng cũng chỉ là sống chết mặc bay.
Lúc chia tay, cô cũng không có biểu lộ cảm xúc quá mức, có thể nói là rất bình tĩnh. Nhưng thật ra những cảm xúc kia, sau khi chia tay với Phí Hiên, mới bùng phát. Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc, thực sự giống như có chất độc lan ra khắp cơ thể.
Nếu cô biết những điều này trước khi chấp nhận Phí Hiên, có đánh chết cô cũng không đồng ý.
Nhưng cô đã phải trả giá cho tình cảm mà cô dành cho Phí Hiên. An Sênh không phải là người sống quá tình cảm. Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại trong kiếp trước, và tình cảm mà cô trao cho anh là tình cảm duy nhất mà cô có.
Tuy nhiên, tên khốn Phí Hiên đã hủy hoại tất cả. Ngày đó, trái tim cô như chết lặng, nhưng lúc này, nhìn thấy gáy Phí Hiên, nhìn thấy dáng vẻ co lại của anh, lại nghĩ đến hôm nay anh hóa trang thành khủng long, ở bên cạnh cô xoay tới xoay lui, lửa giận trong lòng liền bùng nổ.
Cô mím chặt môi không nói lời nào, duỗi chân trực tiếp đạp lên người con khủng long to lớn đang cuộn tròn trên mặt đất. Mỗi cú đạp đều cực kỳ hiểm ác. An Sênh lại nhìn xung quanh, không tìm thấy đồ vật nào, quay đầu lại tiếp tục đá.
Phí Hiên không nói lời nào, trốn bên trong bộ đồ khủng long, đầu không ngừng bị đá đập xuống đất, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười. Đó là nụ cười duy nhất trong mấy ngày nay.
So với anh dự đoán tốt hơn rất nhiều. An Sênh không có thờ ơ quay người bỏ đi, mà lại tức giận đánh anh. Phí Hiên cứ co người như vậy, để cô một cước lại một cước đá cho đã. An Sênh đạp đến thở hổn hển, chống nạnh, chân có chút phát run. Lúc này Phí Hiên mới chui ra khỏi bộ đồ khủng long, đáng thương nhìn về phía An Sênh.
Phí Hiên giống như bị mất trí. Anh không tránh né bảo vệ mình. Anh sợ An Sênh nhìn thấy anh cũng không chịu nổi giận.
Lúc chui ra, bị An Sênh đá nhiều cái vào mặt, khóe mắt và mũi đều là máu, còn có ở miệng. Thêm vào đó, mấy ngày nay anh lại gầy đi không ít, mái tóc bù xù, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu. Vô cùng thê thảm.
Nhìn thoáng qua, quả thực trông giống như một con chó hoang chui ra từ thùng rác sau khi bị bạo hành.
Nhìn thấy cái đức hạnh này của anh, An Sênh không khỏi sửng sốt. Phí Hiên luôn như một con chim công trong thời kỳ tán tỉnh, tự mình chải từng sợi lông sáng loáng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy hình tượng chật vật như vậy của anh bao giờ.
Lúc cô còn đang sửng sốt, Phí Hiên giống như một con tằm phá kén. Anh mở khóa kéo của con khủng long lớn và bò ra ngoài, nhưng cũng không đứng dậy mà trực tiếp dùng hai tay hai chân bò đến bên chân An Sênh, ôm lấy đùi cô.
Mọi chuyện hôm nay đều đã được anh cẩn thận lên kế hoạch. Nếu anh hấp tấp xuất hiện cạnh nhà An Sênh, cho dù anh dùng dáng vẻ gì thì cô cũng sẽ cảm thấy mình bị xâm phạm.
Nhưng ở đây thì khác. Đây là nơi An Sênh làm việc. Những người ở đây An Sênh đều biết, hơn nữa đây là nơi công cộng, có rất nhiều người đến chơi. Nếu An Sênh hét lên, Phí Hiên nhất định sẽ bị mọi người mắng chửi và đánh đập.
Trong hoàn cảnh cô được an toàn tuyệt đối như vậy, Phí Hiên lại xuất hiện lẻ loi một mình, dùng tư thế hèn mọn để đối diện với cô. Nhưng thái độ của An Sênh quả thực tốt hơn anh mong đợi.
Chỉ cần cô vẫn còn động thủ với anh, chỉ cần cô vẫn còn tức giận, Phí Hiên cũng không ngại đưa dao qua để An Sênh đâm anh một nhát.
Anh không nói một lời nào, biết mình nói nhiều sai nhiều. Phí Hiên biết mình sai ở đâu, nhưng thật sự không thể khống chế được. Thừa nhận lỗi lầm của mình cũng không còn ý nghĩa, nên thà cái gì cũng không nói.
Lúc Phí Hiên bò về phía An Sênh, cơ thể cô liền nổi da gà. Cô chỉ kịp lùi lại một bước nhỏ, Phí Hiên đã ôm lấy bắp chân cô.
Phí Hiên không nói gì, chỉ cố chấp ôm cô, vẻ mặt thê thảm, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt phối hợp, từ khóe mắt rơi xuống hòa vào tóc mai anh.
An Sênh nhìn anh chằm chằm, không có một chút thương hại nào. Bây giờ Phí Hiên quả thực rất chật vật, nhưng trong mắt anh vẫn như cũ ẩn chứa vẻ chiếm hữu điên cuồng không che giấu được.
- Hết chương 46-
Bình luận facebook