Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22-2
Editor: Endy.
An Sênh suy nghĩ trong chốc lát, mua một cây bút ở tiệm bên cạnh, vẽ vẽ ghi ghi. Sau đó mở ra vali hành lý, chia đều trên mặt đất, chuẩn bị phân tán đều ra, đặt mông ngồi dưới đất.
Hàng hiệu second-hand, còn nguyên kiện.
An Sênh cũng chỉ xem thử thái độ của mọi người. Chỉ chốc lát sau, một người lại hỏi, lật lật vài cái, hỏi An Sênh có bán hay không.
An Sênh gật đầu, “Bán.”
“Hai đồng một cân, second-hand cũng không ai mua.” “Đại gia” hai mắt đục ngầu, An Sênh cảm thấy sự tình không đơn giản, người này ăn mặc rách rưới.
“Không bán.” An Sênh nói.
“Đại gia” cằn nhằn trong chốc lát, bác gái bán bên cạnh không nhịn được đuổi người, “Đi đi đi, cô gái này không bán, ông cái tên lưu manh xấu xa!”
“Đại gia” hùng hùng hổ hổ bỏ đi, An Sênh cũng không có ý định giữ lại. Cảm thấy có chút lạnh, bất quá may mà cái áo khoác lông này lớn, đem cô bao bọc. Hơn nữa, cái áo này của Phí Hiên khẳng định rất quý, mặc vào thật ấm áp.
“Mùa đông mà cháu lại bán quần áo mùa hè.” Bác gái bên cạnh vừa làm tôm, nghiêng đầu nói với An Sênh.
An Sênh cười một thoáng, “Không có chuyện gì, cháu chỉ tiện thôi. Bán không được thì mùa hè cháu lại đến.”
Bác gái lắc đầu, trên người che kín, chỉ lộ ra ánh mắt, cũng không thấy rõ biểu tình. Nhìn cách ăn mặc của An Sênh, không giống như người nghèo, câu được câu không tán gẫu.
An Sênh cảm ơn bác gái vừa rồi đã giúp đỡ, lấy ra một cái ví tiền màu hồng phấn, đưa cho bác gái.
“Cho bác dùng đựng tiền lẻ, cam đoan hàng hiệu.” An Sênh cười nói.
Bác gái xoay qua nhìn một cái, bộ dáng kia còn chịu hiếm lạ, nhưng có chút do dự, “Không phải là của người chết chứ?”
An Sênh:…
An Sênh, “Cháu dùng, tuyệt đối không phải người chết, cháu…” cô vừa nói xong cũng có chút chột dạ, nguyên thân trên danh nghĩa mà nói…cũng coi như đã chết.
Bác gái nhìn qua rất thích, nhìn bộ quần áo sặc sỡ bà đang mặc có thể đoán được bác gái này rất thích những màu sáng. Làm sao bà có thể cự tuyệt được cái túi nhỏ lấp lánh kia, rất nhanh bà đã ôm vào trong ngực.
Hai người ngồi ở đây, một món đồ An Sênh cũng không bán được. Cùng bác gái hàn huyên non nửa ngày, bác gái tới tới lui lui dọn hàng ở phía sau, An Sênh thấy thế liền giúp.
Lúc sau, An Sênh nói đến chuyện tìm việc, chỉ vào tạp chí “Tiểu Nhiễm Cáo”, “Cháu tìm cái này.”
Tuyển thuyền viên nữ, tuổi từ 18-30, lương 10000-50000. Yêu cầu: ngoại hình, đoan chính…
Bác gái vừa nhìn thấy, ánh mắt nhất thời thay đổi, nhìn chằm chằm An Sênh một hồi lâu. An Sênh còn cười ha ha, trên mặt bác gái năm màu sặc sỡ, một tay chụp trên vai An Sênh, “Con cái cô gái ngốc này nha!”
Sau đó ghé sát vào, chỉ vài cái trên tờ “Tiểu Nghiễm Cáo”, thì thầm bên tai cô vài câu, An Sênh nhất thời đờ ra.
“Hình thức đây là thuyền bắt cá, nhưng thật ra là lên thuyền tiếp khách, tiểu thư à!”
An Sênh:…
Đời trước, cô là thiếu phu nhân hào môn, đời này, xuyên qua làm nữ phụ bị phá sản, tuy rằng ba cô nợ số tiền khổng lồ, nhưng trong mắt An Sênh tiền không có ý nghĩa lớn. Đồng Tứ trả tiền một tháng cho cô mấy vạn, vui chơi giải trí là được, nếu phá sản, quần áo của cô cũng là hàng hiệu, có thể đem bán.
Cuộc đời khó khăn, lần đầu tiên thể nghiệm là làm nhân viên khách sạn. Bởi vì khách sạn đó rất xa hoa, tiền lương cũng không thấp, cô cho rằng tiền lương một vạn đến năm vạn là sự thật. Nghe nói trên biển rất nguy hiểm a, nguy hiểm cao tiền lương tất nhiên sẽ nhiều. Ai biết nhìn nội dung nghiêm chỉnh trên tờ “Tiểu Nhiễm Cáo” như vậy, bên trong lại không đứng đắn như thế!
Bác gái thấy An Sênh sợ đến choáng váng, nói thêm vài câu, lại một lần nữa đổi mới tam quan của cô.
Bà đem tờ “Tiểu Nghiễm Cáo” trên tay An Sênh xé nát. An Sênh vùi mặt vào áo lông, suy nghĩ có nên cúi đầu trước ông thần tiền, về làm ở khách sạn. Ở đó, ít nhất có người quen, ở đây thiếu chút nữa cô đã lên thuyền giặc.
“Cháu muốn tìm việc? Tiệm thuỷ sản cách vách cần người bán hàng, một tháng 2000 đồng, bao ăn ở. Ta có thể giới thiệu cho cháu.” Bác gái hảo tâm nói.
Mắt thấy trời đã muốn tối, cân nhắc giữa lương thấp nhưng an toàn và lương cao nhưng có khả năng đụng tới Phí Hiên, cuối cùng An Sênh cắn răng nghe theo lời giới thiệu của bác gái. Cô không có gì báo đáp, liền lấy ra một bộ áo cánh dơi mùa hè, tuyệt đối bác gái có thể mặc vừa.
Bác gái vui sướng giới thiệu việc cho An Sênh, An Sênh không thể lên thuyền làm việc, nhưng lại thành công trà trộn vào bên trong chợ thuỷ sản…bán cá.
Một tháng 2000 đồng, mỗi ngày ăn hải sản, ở lại trong tiệm, làm việc cả ngày.
Ban đầu có chút không thể chịu được vì thân thể cô vẫn chưa hồi phục tốt lắm. Nhưng bà chủ lấy của cô hai bộ quần áo hàng hiệu, đối với cô rất chiếu cố, không để cô chuyển cá tôm này nọ, mà để cô học giết cá.
Ba ngày một vết nhỏ, năm ngày một vết lớn, mấy tháng sau, An Sênh thành công nhắm mắt cũng có thể làm cá. Cô không chỉ làm ở quầy hàng này, còn kiêm luôn chức vụ nhân viên ở quầy bên cạnh. Lương một tháng 2000 đồng liền biến thành 4000 đồng.
Mức lương cao như vậy, An Sênh khá thoả mãn. Tiền lương sau khi trừ tiền gửi cho ba mẹ, cũng không mua sắm gì cho bản thân.
Giữa hè tháng 8, tóc An Sênh cũng đã dài, những lọn tóc đen trượt trên làn da trắng sứ dừng ở trên mặt. Gương mặt tinh xảo, cười rộ lên trông rất vô tội lại thanh thuần.
Mọi người đều thích tới chỗ cô mua cá, cảnh đẹp ý vui, thao tác làm cá cũng rất tốt, tính tình tốt. Con của tiệm cách vách cách vách, cháu của tiệm cách cách vách, rồi một ông chú đã ly hôn đều có ý với cô.
An Sênh trừ tính tình tốt, lại rất ít nói chuyện Ai nói chuyện cô cũng chỉ cười tủm tỉm. Có người đến mua cá, cô lưu loát làm cá, người khác nói thế nào liền làm thế ấy, cười rộ lên hai mắt cong cong, có nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Tiêu chuẩn An Sênh không cao, có thấy vài người nhưng đều không thích.
Một ngày yên ổn tốt đẹp, trừ cả người toàn mùi cá, còn có đôi tay của cô bây giờ đều là những vết sẹo nhỏ.
Theo thường lệ, mấy người giao hàng đến, An Sênh đứng một bên nhìn, kiểm kê số lượng.
“Em cũng thật là có phúc a, những người bán cá đều phải giúp chuyển hàng, em như thế nào chỉ đứng một bên!”
Chuyển hàng là 2 người thanh niên, không phải kiểu người An Sênh thích, nhưng tốt xấu gì cũng trẻ trung đầy sức sống, An Sênh còn nguyện ý nói với bọn hắn vài câu.
“Tôi làm trò hề.” An Sênh khua khua con dao làm cá trên tay, “Không dùng sức.”
“A ha ha ha ha…” hai người cười cười, rất nhanh tính tiền rồi vội vã đi.
“Ai lên thuyền, hôm nay có một chiếc du thuyền tại bờ bên kia, đang thiếu người làm cá!”
Một đám người giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng không đến. Làm việc trên thuyền rất mệt, lần trước có một người đàn ông đi làm, trả 500 đồng, trở về oán giận khắp khu phố, lần này ai còn đi.
“Thêm tiền!” Người đàn ông này ra đòn sát thủ, “600!”
Không ai lên tiếng, người đàn ông quay đầu hỏi An Sênh, “Đi không tiểu cô nương?” ở bếp được ăn ngon, tuỳ tiện ăn.
An Sênh dựa vào thùng hải sản không nói lời nào, xoay xoay cái dao giết cá trên tay, có chút dao động. Cô đang thiếu tiền!
Người đàn ông lại nâng giá 800 đồng, nếu không ai đi hắn ta sẽ tự làm!
Vẫn không có người để ý, mọi người đêu biết hắn kiếm tiền chênh lệch. Lần trước, người đàn ông kia trở về nói, không chỉ giết cá, còn phải bóc vỏ tôm nửa buổi.
Việc mình mình làm, không cần để ý đến ai. An Sênh gọi người đàn ông lại, cười híp mắt nói, “Béo ca, đừng nóng vội a, cho một ngàn, tôi đi.”
“Một ngàn!” Người đàn ông mập hừ một tiếng, miệng nói, “Bên kia tổng cộng mới cho một ngàn…”
Hắn kịp thời ngậm miệng, nuốt lại lời nói. An Sênh nhún vai, ngồi trên ghế tiếp tục làm cá.
Hắn hừ hừ bỏ đi, gần tới quầy thu ngân, quay lại, đặt một ngàn đồng trên bàn An Sênh, “Đi theo tôi!”
Người đàn ông mập này là người đưa hàng, đáng tin cậy, người bên cạnh vừa thấy tiền đều nở nụ cười. Kỳ thật, ngay từ đầu hô 800, đã có người muốn đi, nhưng An Sênh nhân duyên tốt, thấy cô lên tiếng hỏi, mọi nguời mới không ai tranh cùng cô.
An Sênh thu thập xong, thay quần áo, liền theo Béo ca ngồi cano tới bờ bên kia, đến chiếc du thuyền.
Đây là chiếc du thuyền du lịch hàng năm, trên cơ bản đi cả đêm liền trở về. Sau khi lên thuyền, An Sênh vẫn ở phòng bếp phía sau giết cá, còn xử lý cái khác. Tay cô rất linh hoạt, một bên vừa xử lí, một bên vừa xem video trên di động.
Mấy người đầu bếp, phục vụ thường thường lại xem An Sênh, chủ yếu là do động tác quá thành thạo, hơn nữa vừa làm nhanh lại còn chuẩn xác, còn có thể xem di động.
Đến giờ cơm, An Sênh ngồi ở một bên ghế. Một người đầu bếp ngoại quốc, nhìn qua chừng 190 cân (1 cân= nửa ký), ngồi xổm xuống nói chuyện cùng An Sênh.
Tiếng trung sứt sẹo, nghe còn phải phỏng đoán ý tứ.
“Không không không.” An Sênh nói, “Tôi chỉ giết cá, không nghĩ sẽ học làm đầu bếp. Nấu ăn rất phiền phức.”
Những người bên cạnh nghe vậy, gương mặt đều là hâm mộ ghen tỵ. An Sênh nghĩ người này có khi nào là có chức vụ gì đó, muốn cô làm trợ lý?
An Sênh dứt khoát cự tuyệt, người nọ cũng không dây dưa. Bất quá thời điểm ăn khuya, chuẩn bị món điểm tâm ngọt, nướng bánh rất nhiều, An Sênh bận rộn một trận, sau đó an vị ngồi tại một góc nhàn rỗi, bị quản lý phòng bếp thấy được.
“Cô ở đây nhàn rỗi làm cái gì? Rửa mặt đi, đang có tiệc rượu, cô đi bưng rượu.”
An Sênh ngẩng đầu, ngoại hình cô khá tốt, bằng không quản lý cũng không thể để cô đi ra ngoài. Bất quá, cô trừng mắt nhìn, nói “Tôi chỉ lấy tiền công giết cá ở chợ hải sản.”
Ngụ ý, làm thêm việc khác, cô mặc kệ.
Quản lý có chút sốt ruột, người vốn đủ, nhưng vừa rồi có người làm đổ rượu lên người một vị thiếu gia. Khách quý không được đắc tội, bằng không nếu để mấy vị thiếu gia kia nhìn không vừa mắt liền phát hoả.
Ngoại hình An Sênh rất phù hợp, khí chất trầm tĩnh, không diễm tục. Chỉ là việc bưng bê, nhưng vốn vào đây còn phải mất tiền để được tuyển, nếu không, việc tiện nghi như vâỵ cũng không đến trên đầu An Sênh.
An Sênh cự tuyệt, quản lý bỏ đi, hỏi người đưa cô đến đây, sau đó quay trở lại.
“Thêm tiền.” quản lý nói.
Di động im lặng nhắc nhở An Sênh, một con Tiểu Long đang nhảy nhót trên màn hình, không ngẩng đầu, “Bao nhiêu?”
“3000.”
An Sênh lại lần nữa cúi đầu với ông thần tiền.
Nhưng tiền, mỗi lần đều có thể làm cho cô dục. Tiên. Dục. Chết, biết vậy chẳng làm.
- Hết chương 22.2-
An Sênh suy nghĩ trong chốc lát, mua một cây bút ở tiệm bên cạnh, vẽ vẽ ghi ghi. Sau đó mở ra vali hành lý, chia đều trên mặt đất, chuẩn bị phân tán đều ra, đặt mông ngồi dưới đất.
Hàng hiệu second-hand, còn nguyên kiện.
An Sênh cũng chỉ xem thử thái độ của mọi người. Chỉ chốc lát sau, một người lại hỏi, lật lật vài cái, hỏi An Sênh có bán hay không.
An Sênh gật đầu, “Bán.”
“Hai đồng một cân, second-hand cũng không ai mua.” “Đại gia” hai mắt đục ngầu, An Sênh cảm thấy sự tình không đơn giản, người này ăn mặc rách rưới.
“Không bán.” An Sênh nói.
“Đại gia” cằn nhằn trong chốc lát, bác gái bán bên cạnh không nhịn được đuổi người, “Đi đi đi, cô gái này không bán, ông cái tên lưu manh xấu xa!”
“Đại gia” hùng hùng hổ hổ bỏ đi, An Sênh cũng không có ý định giữ lại. Cảm thấy có chút lạnh, bất quá may mà cái áo khoác lông này lớn, đem cô bao bọc. Hơn nữa, cái áo này của Phí Hiên khẳng định rất quý, mặc vào thật ấm áp.
“Mùa đông mà cháu lại bán quần áo mùa hè.” Bác gái bên cạnh vừa làm tôm, nghiêng đầu nói với An Sênh.
An Sênh cười một thoáng, “Không có chuyện gì, cháu chỉ tiện thôi. Bán không được thì mùa hè cháu lại đến.”
Bác gái lắc đầu, trên người che kín, chỉ lộ ra ánh mắt, cũng không thấy rõ biểu tình. Nhìn cách ăn mặc của An Sênh, không giống như người nghèo, câu được câu không tán gẫu.
An Sênh cảm ơn bác gái vừa rồi đã giúp đỡ, lấy ra một cái ví tiền màu hồng phấn, đưa cho bác gái.
“Cho bác dùng đựng tiền lẻ, cam đoan hàng hiệu.” An Sênh cười nói.
Bác gái xoay qua nhìn một cái, bộ dáng kia còn chịu hiếm lạ, nhưng có chút do dự, “Không phải là của người chết chứ?”
An Sênh:…
An Sênh, “Cháu dùng, tuyệt đối không phải người chết, cháu…” cô vừa nói xong cũng có chút chột dạ, nguyên thân trên danh nghĩa mà nói…cũng coi như đã chết.
Bác gái nhìn qua rất thích, nhìn bộ quần áo sặc sỡ bà đang mặc có thể đoán được bác gái này rất thích những màu sáng. Làm sao bà có thể cự tuyệt được cái túi nhỏ lấp lánh kia, rất nhanh bà đã ôm vào trong ngực.
Hai người ngồi ở đây, một món đồ An Sênh cũng không bán được. Cùng bác gái hàn huyên non nửa ngày, bác gái tới tới lui lui dọn hàng ở phía sau, An Sênh thấy thế liền giúp.
Lúc sau, An Sênh nói đến chuyện tìm việc, chỉ vào tạp chí “Tiểu Nhiễm Cáo”, “Cháu tìm cái này.”
Tuyển thuyền viên nữ, tuổi từ 18-30, lương 10000-50000. Yêu cầu: ngoại hình, đoan chính…
Bác gái vừa nhìn thấy, ánh mắt nhất thời thay đổi, nhìn chằm chằm An Sênh một hồi lâu. An Sênh còn cười ha ha, trên mặt bác gái năm màu sặc sỡ, một tay chụp trên vai An Sênh, “Con cái cô gái ngốc này nha!”
Sau đó ghé sát vào, chỉ vài cái trên tờ “Tiểu Nghiễm Cáo”, thì thầm bên tai cô vài câu, An Sênh nhất thời đờ ra.
“Hình thức đây là thuyền bắt cá, nhưng thật ra là lên thuyền tiếp khách, tiểu thư à!”
An Sênh:…
Đời trước, cô là thiếu phu nhân hào môn, đời này, xuyên qua làm nữ phụ bị phá sản, tuy rằng ba cô nợ số tiền khổng lồ, nhưng trong mắt An Sênh tiền không có ý nghĩa lớn. Đồng Tứ trả tiền một tháng cho cô mấy vạn, vui chơi giải trí là được, nếu phá sản, quần áo của cô cũng là hàng hiệu, có thể đem bán.
Cuộc đời khó khăn, lần đầu tiên thể nghiệm là làm nhân viên khách sạn. Bởi vì khách sạn đó rất xa hoa, tiền lương cũng không thấp, cô cho rằng tiền lương một vạn đến năm vạn là sự thật. Nghe nói trên biển rất nguy hiểm a, nguy hiểm cao tiền lương tất nhiên sẽ nhiều. Ai biết nhìn nội dung nghiêm chỉnh trên tờ “Tiểu Nhiễm Cáo” như vậy, bên trong lại không đứng đắn như thế!
Bác gái thấy An Sênh sợ đến choáng váng, nói thêm vài câu, lại một lần nữa đổi mới tam quan của cô.
Bà đem tờ “Tiểu Nghiễm Cáo” trên tay An Sênh xé nát. An Sênh vùi mặt vào áo lông, suy nghĩ có nên cúi đầu trước ông thần tiền, về làm ở khách sạn. Ở đó, ít nhất có người quen, ở đây thiếu chút nữa cô đã lên thuyền giặc.
“Cháu muốn tìm việc? Tiệm thuỷ sản cách vách cần người bán hàng, một tháng 2000 đồng, bao ăn ở. Ta có thể giới thiệu cho cháu.” Bác gái hảo tâm nói.
Mắt thấy trời đã muốn tối, cân nhắc giữa lương thấp nhưng an toàn và lương cao nhưng có khả năng đụng tới Phí Hiên, cuối cùng An Sênh cắn răng nghe theo lời giới thiệu của bác gái. Cô không có gì báo đáp, liền lấy ra một bộ áo cánh dơi mùa hè, tuyệt đối bác gái có thể mặc vừa.
Bác gái vui sướng giới thiệu việc cho An Sênh, An Sênh không thể lên thuyền làm việc, nhưng lại thành công trà trộn vào bên trong chợ thuỷ sản…bán cá.
Một tháng 2000 đồng, mỗi ngày ăn hải sản, ở lại trong tiệm, làm việc cả ngày.
Ban đầu có chút không thể chịu được vì thân thể cô vẫn chưa hồi phục tốt lắm. Nhưng bà chủ lấy của cô hai bộ quần áo hàng hiệu, đối với cô rất chiếu cố, không để cô chuyển cá tôm này nọ, mà để cô học giết cá.
Ba ngày một vết nhỏ, năm ngày một vết lớn, mấy tháng sau, An Sênh thành công nhắm mắt cũng có thể làm cá. Cô không chỉ làm ở quầy hàng này, còn kiêm luôn chức vụ nhân viên ở quầy bên cạnh. Lương một tháng 2000 đồng liền biến thành 4000 đồng.
Mức lương cao như vậy, An Sênh khá thoả mãn. Tiền lương sau khi trừ tiền gửi cho ba mẹ, cũng không mua sắm gì cho bản thân.
Giữa hè tháng 8, tóc An Sênh cũng đã dài, những lọn tóc đen trượt trên làn da trắng sứ dừng ở trên mặt. Gương mặt tinh xảo, cười rộ lên trông rất vô tội lại thanh thuần.
Mọi người đều thích tới chỗ cô mua cá, cảnh đẹp ý vui, thao tác làm cá cũng rất tốt, tính tình tốt. Con của tiệm cách vách cách vách, cháu của tiệm cách cách vách, rồi một ông chú đã ly hôn đều có ý với cô.
An Sênh trừ tính tình tốt, lại rất ít nói chuyện Ai nói chuyện cô cũng chỉ cười tủm tỉm. Có người đến mua cá, cô lưu loát làm cá, người khác nói thế nào liền làm thế ấy, cười rộ lên hai mắt cong cong, có nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Tiêu chuẩn An Sênh không cao, có thấy vài người nhưng đều không thích.
Một ngày yên ổn tốt đẹp, trừ cả người toàn mùi cá, còn có đôi tay của cô bây giờ đều là những vết sẹo nhỏ.
Theo thường lệ, mấy người giao hàng đến, An Sênh đứng một bên nhìn, kiểm kê số lượng.
“Em cũng thật là có phúc a, những người bán cá đều phải giúp chuyển hàng, em như thế nào chỉ đứng một bên!”
Chuyển hàng là 2 người thanh niên, không phải kiểu người An Sênh thích, nhưng tốt xấu gì cũng trẻ trung đầy sức sống, An Sênh còn nguyện ý nói với bọn hắn vài câu.
“Tôi làm trò hề.” An Sênh khua khua con dao làm cá trên tay, “Không dùng sức.”
“A ha ha ha ha…” hai người cười cười, rất nhanh tính tiền rồi vội vã đi.
“Ai lên thuyền, hôm nay có một chiếc du thuyền tại bờ bên kia, đang thiếu người làm cá!”
Một đám người giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng không đến. Làm việc trên thuyền rất mệt, lần trước có một người đàn ông đi làm, trả 500 đồng, trở về oán giận khắp khu phố, lần này ai còn đi.
“Thêm tiền!” Người đàn ông này ra đòn sát thủ, “600!”
Không ai lên tiếng, người đàn ông quay đầu hỏi An Sênh, “Đi không tiểu cô nương?” ở bếp được ăn ngon, tuỳ tiện ăn.
An Sênh dựa vào thùng hải sản không nói lời nào, xoay xoay cái dao giết cá trên tay, có chút dao động. Cô đang thiếu tiền!
Người đàn ông lại nâng giá 800 đồng, nếu không ai đi hắn ta sẽ tự làm!
Vẫn không có người để ý, mọi người đêu biết hắn kiếm tiền chênh lệch. Lần trước, người đàn ông kia trở về nói, không chỉ giết cá, còn phải bóc vỏ tôm nửa buổi.
Việc mình mình làm, không cần để ý đến ai. An Sênh gọi người đàn ông lại, cười híp mắt nói, “Béo ca, đừng nóng vội a, cho một ngàn, tôi đi.”
“Một ngàn!” Người đàn ông mập hừ một tiếng, miệng nói, “Bên kia tổng cộng mới cho một ngàn…”
Hắn kịp thời ngậm miệng, nuốt lại lời nói. An Sênh nhún vai, ngồi trên ghế tiếp tục làm cá.
Hắn hừ hừ bỏ đi, gần tới quầy thu ngân, quay lại, đặt một ngàn đồng trên bàn An Sênh, “Đi theo tôi!”
Người đàn ông mập này là người đưa hàng, đáng tin cậy, người bên cạnh vừa thấy tiền đều nở nụ cười. Kỳ thật, ngay từ đầu hô 800, đã có người muốn đi, nhưng An Sênh nhân duyên tốt, thấy cô lên tiếng hỏi, mọi nguời mới không ai tranh cùng cô.
An Sênh thu thập xong, thay quần áo, liền theo Béo ca ngồi cano tới bờ bên kia, đến chiếc du thuyền.
Đây là chiếc du thuyền du lịch hàng năm, trên cơ bản đi cả đêm liền trở về. Sau khi lên thuyền, An Sênh vẫn ở phòng bếp phía sau giết cá, còn xử lý cái khác. Tay cô rất linh hoạt, một bên vừa xử lí, một bên vừa xem video trên di động.
Mấy người đầu bếp, phục vụ thường thường lại xem An Sênh, chủ yếu là do động tác quá thành thạo, hơn nữa vừa làm nhanh lại còn chuẩn xác, còn có thể xem di động.
Đến giờ cơm, An Sênh ngồi ở một bên ghế. Một người đầu bếp ngoại quốc, nhìn qua chừng 190 cân (1 cân= nửa ký), ngồi xổm xuống nói chuyện cùng An Sênh.
Tiếng trung sứt sẹo, nghe còn phải phỏng đoán ý tứ.
“Không không không.” An Sênh nói, “Tôi chỉ giết cá, không nghĩ sẽ học làm đầu bếp. Nấu ăn rất phiền phức.”
Những người bên cạnh nghe vậy, gương mặt đều là hâm mộ ghen tỵ. An Sênh nghĩ người này có khi nào là có chức vụ gì đó, muốn cô làm trợ lý?
An Sênh dứt khoát cự tuyệt, người nọ cũng không dây dưa. Bất quá thời điểm ăn khuya, chuẩn bị món điểm tâm ngọt, nướng bánh rất nhiều, An Sênh bận rộn một trận, sau đó an vị ngồi tại một góc nhàn rỗi, bị quản lý phòng bếp thấy được.
“Cô ở đây nhàn rỗi làm cái gì? Rửa mặt đi, đang có tiệc rượu, cô đi bưng rượu.”
An Sênh ngẩng đầu, ngoại hình cô khá tốt, bằng không quản lý cũng không thể để cô đi ra ngoài. Bất quá, cô trừng mắt nhìn, nói “Tôi chỉ lấy tiền công giết cá ở chợ hải sản.”
Ngụ ý, làm thêm việc khác, cô mặc kệ.
Quản lý có chút sốt ruột, người vốn đủ, nhưng vừa rồi có người làm đổ rượu lên người một vị thiếu gia. Khách quý không được đắc tội, bằng không nếu để mấy vị thiếu gia kia nhìn không vừa mắt liền phát hoả.
Ngoại hình An Sênh rất phù hợp, khí chất trầm tĩnh, không diễm tục. Chỉ là việc bưng bê, nhưng vốn vào đây còn phải mất tiền để được tuyển, nếu không, việc tiện nghi như vâỵ cũng không đến trên đầu An Sênh.
An Sênh cự tuyệt, quản lý bỏ đi, hỏi người đưa cô đến đây, sau đó quay trở lại.
“Thêm tiền.” quản lý nói.
Di động im lặng nhắc nhở An Sênh, một con Tiểu Long đang nhảy nhót trên màn hình, không ngẩng đầu, “Bao nhiêu?”
“3000.”
An Sênh lại lần nữa cúi đầu với ông thần tiền.
Nhưng tiền, mỗi lần đều có thể làm cho cô dục. Tiên. Dục. Chết, biết vậy chẳng làm.
- Hết chương 22.2-
Bình luận facebook