• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU (2 Viewers)

  • Chương 34-1

Editor: Endy.



Bởi vì hai người ôm nhau không một kẽ hở, cô cảm nhận được hô hấp nặng nề của Phí Hiên, toàn thân liền cứng ngắc.



Bất quá chỉ giằng co trong chốc lát, Phí Hiên rất nhanh liền khôi phục, đưa tay sờ sờ tóc An Sênh, đáp, “Là được định chế, thích không?”



An Sênh thành thực gật đầu, “Nghe được mùi thơm…” An Sênh kề sát vào tai Phí Hiên, cơ hồ vùi trong cổ anh, tay sờ mặt anh, “Giống như bị nghiện.”



Phí Hiên cúi đầu, cong môi cười, “Nếu em thích, anh có thể xịt mùi này cả đời.”



An Sênh nở nụ cười, “Anh chỉ hơn em có hai tuổi, động một chút là nói cả đời.” cô có chút cảm thán nói, “Anh có biết một đời dài như thế nào không…”



“Kể từ bây giờ, đến lúc xuôi tay.” Phí Hiên nói, “Tin tưởng anh, anh nói được nhất định sẽ làm được.”



An Sênh có chút không chịu được. Chung quy, ai không thích lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển chứ.



Hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy, người Phí Hiên rất ấm, còn thơm nữa. Bây giờ cũng đã nửa đêm, đồng hồ sinh học của cô quấy phá, An Sênh mơ mơ màng màng nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, bất tri bất giác liền rơi vào giấc ngủ.



An Sênh ngủ cũng không tính là không biết trời trăng mây gió, nhưng cô bị Phí Hiên ôm đến chỗ khác từ lúc nào, cô lại không biết.



Lúc bị đánh thức, là cảm giác trên mặt được một chiếc khăn mặt nóng nóng lau, An Sênh bắt được cánh tay của Phí Hiên.



“Làm cái gì?” Cô mơ hồ không rõ nói.



Phí Hiên an vị bên cạnh cô, đem cô kéo vào trong ngực, “Muốn hay không rửa mặt rồi ngủ tiếp?”



“Rửa mặt cái gì?” ánh mắt của cô không mở, không biết đây là chỗ nào, còn tưởng là phòng bao.



Cô dựa vào ngực Phí Hiên, hỏi anh, “Đồng Tứ bò xuống tới nơi rồi sao?”



Phí Hiên không trả lời, mà nhẹ nhàng lau mặt cô, “Nếu em không muốn rửa mặt, thay đồ rồi ngủ có được không?”



An Sênh không kiên nhẫn mở mắt, nhìn căn phòng xa lạ nhưng có chút quen thuộc, dùng sức trừng mắt, trong lúc nhất thời cô còn cho rằng hệ thống đang quấy phá, chính mình hoa mắt.



May mà nhiệt độ cơ thể ấm áp dễ chịu của Phí Hiên làm cho cô cảm thấy chút ít chân thật. Cô ôm lấy eo Phí Hiên, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, lại xoa xoa hai mắt, cảnh vật trước mắt vẫn như cũ, lúc này mới lên tiếng hỏi, “Đây là chỗ nào?”



Phí Hiên đem khăn mặt đặt ở đầu giường, từ phía sau ôm An Sênh, thấp giọng nói, “Là phòng ở khách sạn, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, chúng ta ngủ ở đây đêm nay được không?”



“Đồng Tứ còn chưa bò xuống tới nơi sao?” An Sênh nhíu mày hỏi.



Phí Hiên tránh nặng tìm nhẹ, “Trước tiên em đi thay quần áo, nếu không muốn rửa mặt, anh giúp em lau mặt.”



Hôm nay An Sênh mặc váy được cắt may vừa vặn, quả thật có chút không thoải mái. Cô sờ s0ạng trong chốc lát, Phí Hiên cầm điện thoại đưa cô, An Sênh nhìn đồng hồ, quả thật bây giờ không thích hợp để trở về nhà.



Ở một đêm liền ở một đêm.



Cô ôm Phí Hiên có chút mơ hồ, tay bị anh nắm lấy hôn, có chút ngứa liền rụt lại.



Trong phòng chỉ có chiếc đèn bàn sáng, ánh sáng không đủ, An Sênh nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng biết vì sao cảm thấy căn phòng này quen thuộc.



Đây là phòng tổng thống, trước kia khi còn làm việc ở đây, cô đã từng phục vụ ở phòng này.



Hơn nữa vẫn giống như trước, độ xa hao của căn phòng vẫn khiến người khác có chút chậc lưỡi.



“Anh đúng là phá tiền, một tháng lương của em đủ để ở trong phòng này sao?” An Sênh nói rồi vỗ xuống lưng Phí Hiên, làm anh kêu một tiếng.



“Yên tâm đi kim chủ đại nhân.” Phí Hiên nói, “Tiền lương của em cũng không đủ trả bữa tối.”



An Sênh vốn nằm xuống, chuẩn bị lười biếng một lát rồi đi rửa mặt, nghe vậy nháy mắt kinh hãi ngồi bật dậy, “Như thế nào! Bàn đồ ăn hải sản đặc biệt kia, rõ ràng ngày 1 tháng 5 được ưu đãi một ngàn!”



An Sênh còn nói, “Tháng trước em đưa cho anh tiền lương, không phải còn dư hai ngàn tám trăm sao!”



Phí Hiên cười, An Sênh muốn đánh mặt anh, “Anh cười cái gì.”



Anh thu lại nụ cười, nói, “Ngày hôm qua không phải hợp bàn sao? ĐồngTứ không tính tiền liền bỏ đi.”



“Cái gì!” giọng An Sênh tăng hai âm vực, “Hai người bọn họ ăn xong, không trả tiền liền đi?!”



Phí Hiên cũng giả bộ tức giận, “Đúng vậy! Lúc tính tiền em đã ngủ, tiền lương của em không đủ, còn thiếu 200, càng nghĩ càng tức giận, anh mới đuổi theo anh ta, vừa lúc anh ta còn một tầng lầu nữa đến nơi. Anh lấy tiền xong trở về, còn giúp anh ta xuống lầu.” là dùng chân giúp.



An Sênh cũng bị khí thế Phí Hiên doạ, nghi ngờ nói, “Anh bò hơn hai mươi tầng, chỉ đi xuống đòi tiền?”



Phí Hiên cười mà không nói, thang máy ngừng, nhưng còn có nhân viên mà.



“Đúng vậy, tiền của anh là từ tiền lương của em, như thế nào có thể lãng phí cho hai phế vật kia chứ.” Phí Hiên vừa cười, “Bất quá may mắn là không lãng phí, Đồng Tứ nhất thời tức giận, quăng một đống lại đây.”



Phí Hiên nói, cầm lấy áo khoác của mình, ngay trước mặt An Sênh lấy ra một xấp tiền màu hồng, vỗ lên giường, “Hơn ba ngàn, chúng ta còn lời gần một trăm.”



An Sênh quả thực không biết nói cái gì cho phải, nhìn bộ dạng tính toán chi li của Phí Hiên liền buồn cười.



Phí Hiên quả thực quá ôn nhu, mặc kệ những lời anh nói có phải sự thật hay không, mặc kệ số mệnh thế giới này phụ thuộc vào anh, bản thân anh nhiều tiền đến nỗi đếm không hết, nhưng anh dùng loại giọng điệu này, thái độ này, cùng An Sênh so đo số tiền nhỏ, chính là một loại ôn nhu im lặng.



Anh để ý đến cảm nhận của cô, cũng tôn trọng cô vất vả kiếm tiền.



An Sênh nhéo nhéo mũi Phí Hiên, “Anh cũng được đó, nhưng ở phòng này một đêm, không phải là chúng ta lại thiếu tiền?” cô nhớ không lầm, phòng tổng thống này 3000 đồng một đêm, chút tiền thừa kia cũng chả bù được đâu.



Phí Hiên nghiêng đầu hôn “chụp” lên mặt cô, vung tay, “Không cần lo lắng, đây là khách sạn của Phí gia, anh ở đây một đêm, ai dám đòi tiền?”



An Sênh: “…Vậy anh là ông chủ, tại sao còn phải trả tiền cơm?”



“Hải sản không phải tốn tiền để mua sao? Đương nhiên phải trả.” Phí Hiên vẻ mặt logic, “Phòng ở cũng đã có sẵn, không tốn tiền mua.”



An Sênh thế những không đáp lại lời nào.



“Đi đi, anh nói đều tính.” An Sênh không thừa nhận chính mình có chút chịu không nổi, đẩy Phí Hiên ra, xuống giường đi tới phòng vệ sinh, “Em đi rửa mặt.”



Phí Hiên kéo tay An Sênh, cô theo bản năng hất ra. Cô bắt đầu cảm thấy chua chua, 3000 đồng một buổi tối, một tháng cô kiếm nhiều nhất cũng chỉ có 4000… Thật sự là đồng nhân không đồng mệnh!



Hiện tại cô chính là một bình dấm chua chát, ai cũng đừng nghĩ chạm vào cô, để cô lẳng lặng suy nghĩ.



“Đừng chạm vào em.” Kẻ có tiền tàn ác.



Đêm hôm khuya khoắt, cô mới vừa đứng dậy từ giường, ánh mắt chỉ tỉnh táo một phần ba, tay chân lung lay đi về phía nhà vệ sinh, cả người cô đều viết “Tôi chưa tỉnh ngủ, đừng làm phiền.”



Cô cần phải rửa mặt để thanh tỉnh một chút.



Nhưng Phí Hiên bị An Sênh hất tay ra, sắc mặt cứng lại, mắt có thể thấy trời quang không mây đang chuyển thành mưa dầm kéo dài.



An Sênh đi đến nhà vệ sinh, chính anh còn sững sờ, nhắm mắt lại, tất cả hành động anh làm điên cuồng lướt qua trong đầu, đến khi không phát hiện cái gì không ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Đồng Tứ bị anh đuổi theo đòi tiền, bị anh đạp một cước rơi thẳng vào bệnh viện, xe cứu thương là anh gọi giúp.



Phí Hiên nắm tóc Đồng Tứ, cảnh cáo anh không được nói loạn thất bát táo trước mặt An Sênh.



Phí Hiên ngồi ở đầu giường, nhịn không được mở điện thoại di động ra, lướt đến đoạn đối thoại với Phí Sư, nhanh chóng ấn vào— cho người rút lui, xử lý sạch sẽ.



Sau khi gửi xong, Phí Hiên xoá đoạn tin nhắn. Đêm đã khuya, không biết Phí Sư có phải không ngủ 24h hay không, rất nhanh đáp lời------ Được, anh yên tâm.



Phí Hiên cũng xoá bỏ tin nhắn này, sau đó buông di động, cầm bộ đồ ngủ nữ, gõ cửa toilet.



An Sênh vốn chỉ rửa mặt đơn giản, lúc này cô mới phát hiện mặt trên chiếc váy, nước đường đã đông cứng lại. Nghĩ vừa rồi cô bò ra khỏi ổ chăn, Phí Hiên vẫn còn ôm ôm ấp ấp, An Sênh than nhẹ, Phí Hiên đối với cô chính là chân ái.



Mà chân ái lúc này gõ cửa, siêu cấp vô cùng tự kỷ nói, “Sênh Sênh, anh mang áo ngủ cho em, em mau thay đi.”



An Sênh mở cửa, ôm cổ Phí Hiên, hung hăng cắn trên mặt anh một ngụm.



Tâm Phí Hiên vốn đang thấp thỏm nhất thời buông xuống, trực tiếp ôm An Sênh, triền miên nụ hôn sâu ướt át.



Bởi vì cô vừa đánh răng xong, trong miệng đều là vị kem đánh răng. Sau khi kết thúc, An Sênh nhịn không được hỏi, “Anh đánh răng chưa?”



“Chưa!” biểu tình Phí Hiên tan vỡ, “Em ghét bỏ anh?”



- Hết chương 34.1-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom