Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Gặp Một Tiểu Thiên Thần Sa Ngã
Lục Diễn nhờ một số người bạn trong quân đội trước kia giúp đỡ, hắn cũng nhanh chóng điều tra ra Bang hội đã bắt Mễ Lam.
Dinh Tử Kiến cũng đích thân đi đến khu vực đó.
Cả hai người bọn họ chạm mặt nhau trước cửa một khu nhà ven biển bỏ hoang.
"Cậu cũng nhanh thật đấy.!!" Lục Diễn lên tiếng trước
Dinh Tử Kiến vẫn không thèm nể mặt tên bạn già này.
Hiện tại bọn họ đang là tình địch của nhau đấy, hắn không có mà thèm nói mấy lời dư thừa với tên có ý đồ xấu với vợ mình.
Dinh Tử Kiến thấy thuộc hạ áp giải một người ra mới nhấc chân bước tới:
"Cô ấy đâu?"
Tên đó hơi ngơ ngác:
"Ngài muốn tìm ai?" Ông thần ơi làm ơn nói chuyện đầy đủ câu từ vào, kẻ ngốc như tôi không hiểu nổi?
Trình Tống đứng bên cạnh phiên dịch hộ:
"Cô gái bị các người bắt lúc chiều giờ đang ở đâu? còn không mau thả ra, đó là phu nhân của Dinh Thế chúng tôi" khí thế hùng hồn khi đem thực lực nhà Boss ra khoe khoang.
Tên bị bắt giờ mới hiểu ra vấn đề, nhưng hắn chỉ là người mới trong đây, vào bang không lâu, các đại ca đã đem cô gái kia đi, còn hắn chỉ phụ trách ở lại thu dọn hiện trường.
Không ngờ lại bị bắt hỏi cung.
"Tôi chỉ biết hôm nay lão đại mới đến thành phố, đại ca chúng tôi đã đem cô ấy đi làm quà ra mắt rồi.."
Vừa nghe từ "quà ra mắt" thì cả Dinh Tử Kiến và Lục Diễn mắt đều hiện sát khí.
Kết cục là tên mới gia nhập bang hội gì đó bị đánh một trận.
Chắc từ đây rút khỏi bang hội luôn, số quá nhọ, cuộc đời quá không công bằng.
Rip anh lưu manh ngốc.
Trình Tống lại tiếp tục liên hệ một số người, tay trong của Thanh Ưng, bang hội liên quan trong khu vực để thâm dò nơi tổ chức.
"Thiếu gia, đã có vị trí.." Hắn nhanh chóng trình lên cho Dinh Tử Kiến..
"Tới đó"
Nghe vậy Lục Diễn cũng chạy cạnh bên ông bạn, không biết xấu hổ mà leo lên xe cùng.
Dinh Tử Kiến hừ nhẹ.
[...]
Trên xe Lục Diễn nhận được một cuộc điện thoại từ Thái Ngư.
"Alo..!! Tôi đang gấp, cô muốn gì nói mau" hắn có hơi tức giận nhưng vẫn muốn xem người này nói gì.
Cô gái này có chút phiền phức nhất trong số bạn gái hắn từng quen.
"Em muốn nói anh biết, người phụ nữ anh thích, sắp không xong rồi..haha" giọng điệu rất đáng ghét.
"Cô..!! Thì ra tất cả là do cô bày trò, nếu Mễ Lam xảy ra chuyện gì, cô có mười cái mạng cũng không đền nổi"
Thái Ngư nghe hắn nói vậy giọng còn đặc biết kiêu ngạo hơn:
"Anh vì một con phóng viên tầm thường mà dám hâm doạ em" cô không tin không xử chết con nhỏ phóng viên đó, trước giờ phía cô thuê không bao giờ làm ai thất vọng lần nào.
Đột nhiên bên cạnh Dinh Tử Kiến giựt lấy điện thoại của Lục Diễn:
"Tôi không cần biết cô là ai? Gia thế cô đủ mạnh thế nào! Tôi chỉ cần biết, cô động đến vợ của Dinh Tử Kiến này, thì kiếp này đừng mong sống yên ổn" nói xong liền ném điện loại lại cho Lục Diễn.
Dinh Tử Kiến nhìn Lục Diễn.
Là loại ánh mắt tôi muốn giết cậu ngay lập tức.
Nếu cậu muốn sống thì nên cầu phúc Mễ Lam bình yên vô sự.
Lục Diễn từ lúc xuất hiện trên cõi đời này đến giờ mới hiểu, cảm loại giác tính mạng bị uy hiếp là như thế nào.
Thái Ngư nghe xong giọng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong điện thoại.
Cô ta như ngừng thở..
"Không thể nào..
Không thể nào..
Việc này sai ở đâu" Thái Ngư hốt hoảng, sai ở chổ cô quá ghen tị, quá háo thắng, không điều tra rõ ràng đã ra tay.
Cô ta ngồi bệch xuống dưới đất, cố cầm lấy điện thoại, tay run rẩy mà gọi phía bên kia.
Nhưng những người cô thuê gọi bất kỳ ai cũng không bắt máy.
Bọn họ như biến mất hết cả rồi.
[...]
Mễ Lam lại tỉnh lại một lần nữa, lần này đầu còn đau hơn lần trước gấp nhiều lần.
Tay chân không bị trối, cả một căn phòng vắng lặng như tờ.
Mễ Lam ngồi định tâm một tí mới bắt đầu hành động từng bước nhỏ.
Cô thăm dò tình hình xung quanh, nghe ngóng động tĩnh.
"Tại sao lại yên tỉnh thế nào? đây có phải trụ sở chính không, cô là vật hiến tế cho lão đại gì gì đó mà sao lại kỳ vậy?" Chẳng lẽ lão đại của bọn họ cấm dục à.
Mễ Lam có chút tủi thân.
Cô là vật bị vứt bỏ.
Nhanh chóng bỏ chạy thôi.
Nhưng Mễ Lam không hề biết, bên trong căn phòng của cô đã được cách âm, chóng đạn chóng mọi thứ xâm nhập bên ngoài.
Cô vào được là do bọn cấp cao trong bang Thanh Ưng cố tình sắp xếp cho lão đại bất ngờ.
Bên ngoài Mễ Lam nào đâu biết bang phái tranh giành hỗn chiến diễn ra, ai đó gài một lượng thuốc nổ lớn nhằm tiêu diệt lão đại để soán ngôi.
Mễ Lam vừa mở được cửa sổ định chui ra ngoài thì nghe tiếng nổ rất lớn..
"Ầm..
Ầm..." cô rơi thằng từ lầu một xuống đám hoa ven khu biệt thự của nơi đó..
Cả người trầy xơ xác..
Cũng may không bị thương nặng.
Liền liều mạng bỏ chạy.
Đột nhiên cảm giác kiếp trước lại dâng lên trong lòng.
Lúc đó cũng là đêm tối mịt mờ.
Tiếng súng và tiếng bước chân không ngừng truy đuổi cô.
Mễ Lam cứ chạy, cô cầm theo vật chứng mà chạy..
Nhưng cuối cùng cũng bị bọn chúng ép đến đường cùng, rơi xuống vách núi, chết đến xương cốt không còn.
Cảm giác đó là nổi sợ trong tiềm thức, lâu lâu cô vẫn mơ về nó.
Càng nghĩ càng sợ, Mễ Lam càng chạy để bảo toàn mạng sống của mình.
Cô không thể như thế chết đi một lần nữa.
Nghĩ đến tương lai tương sáng, những ngày tháng du lịch xuyên lục địa, số tiền tích lũy trong tài khoản ngày càng nhiều rồi, sắp đủ để cô có thể rời khỏi đây, lúc này không thể để mọi cố gắng kết thúc như vậy được, ý chí sinh tồn liền tăng vọt.
Mễ Lam dùng hết sức mà chạy.
Giữa khói lửa, tiếng đạn, tiếng người la hét phía sau, cô chạy vượt qua một bóng người đang đứng.
Mễ Lam giựt thót tim nhìn sang.
Là một thiên thần, không đúng là một tiểu yêu quái.
Một cậu bé tầm 12-13 tuổi, cậu đi rất bình tĩnh, như việc phía sau lưng chẳng liên quan gì mình cả.
Ánh mắt lơ đi mọi thứ xung quanh, cảm giác như một người vô hồn, nhưng đôi mắt lại như chim ưng, nhìn kỹ vào liền làm người ta rùng mình vì sự âm u trong đó.
Mễ Lam nghĩ chắc do quá hoảng sợ nên cậu bé mới như thế.
Đồng bệnh gặp nhau, cô không thể thờ ơ thấy chết không cứu.
Liền quay lại nắm tay cậu ta kéo chạy theo.
"Chị.." cậu bé kia hơi ngạc nhiên nhìn Mễ Lam..
Tại sao lại có một cô gái xuất hiện ở nơi này..
Mễ Lam giơ tay lên miệng: "xuỳ" Sau đó cô còn vuốt vuốt tóc con trai nhà người ta.
"Chị sẽ dẫn em trốn khỏi đây, theo chị.." thằng bé thật là ngoan ngoãn và đáng thương.
Cô liền kéo tay cậu tiếp tục chạy...
Cậu trai 12-13 tuổi: "..." con gái thường ngu kiểu này sao.
Anh hai đã từng nói phụ nữ là loại động vật độ ngu ngang bằng độ nguy hiểm, cần tránh xa, thậm chí tránh thật xa.
Vừa về nước cậu đã bị một phụ nữ nắm tay kéo đi thế này.
Nếu để anh hai biết thì chết chắc.
Chạy ra tới phía ngoài đường lớn, cảm thấy an toàn rồi thì Mễ Lam mới đứng thở hì hà hì hụt.
Cô quay lại hỏi:
"Này..!! Tiểu Lucifer..!! Em có mang điện thoại không? Cho chị mượn với?"
Nhóc nghe cô gọi mình như thế thì cau mày: "Em không phải Lucifer, em tên Brian"
Mễ Lam cười có chút bất đắc dĩ..
"Chị tên Mễ Lam, rất vui được cùng em chạy trốn"
Brian: "..." Ai nói chị tôi chạy trốn, là chị kéo tôi chạy theo mà thôi.
Hỏi sao cô lại ra tay nghĩa hiệp cứu cậu bé này.
Đơn giản dễ hiểu nhìn cậu ta liền thấy ngay đáp án.
Là quá đẹp mắt đi á.
Nếu nói Dinh Tử Kiến là đẹp kiểu trích tiên hạ phàm, thì cậu bé trước mặt đẹp kiểu thiên thần sa ngã, quyết rũ và tà mị như một Lucifer.
Nhưng cũng khó so sánh, vì tuổi tác hai người cô so hơi chênh lệch nhau, phải chi cậu lớn hơn một tí thì dễ so rồi.
"À..!! Brian, em cho chị mượn điện thoại có được không?"
Cậu bé nghĩ ngợi gì đó, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Mễ Lam liền gọi cho Dinh Tử Kiến, cũng may cô luôn nhớ số điện thoại của hắn, vì mỗi lần cô phạm lỗi số này liền tìm cô..
Dinh Tử Kiến cũng đích thân đi đến khu vực đó.
Cả hai người bọn họ chạm mặt nhau trước cửa một khu nhà ven biển bỏ hoang.
"Cậu cũng nhanh thật đấy.!!" Lục Diễn lên tiếng trước
Dinh Tử Kiến vẫn không thèm nể mặt tên bạn già này.
Hiện tại bọn họ đang là tình địch của nhau đấy, hắn không có mà thèm nói mấy lời dư thừa với tên có ý đồ xấu với vợ mình.
Dinh Tử Kiến thấy thuộc hạ áp giải một người ra mới nhấc chân bước tới:
"Cô ấy đâu?"
Tên đó hơi ngơ ngác:
"Ngài muốn tìm ai?" Ông thần ơi làm ơn nói chuyện đầy đủ câu từ vào, kẻ ngốc như tôi không hiểu nổi?
Trình Tống đứng bên cạnh phiên dịch hộ:
"Cô gái bị các người bắt lúc chiều giờ đang ở đâu? còn không mau thả ra, đó là phu nhân của Dinh Thế chúng tôi" khí thế hùng hồn khi đem thực lực nhà Boss ra khoe khoang.
Tên bị bắt giờ mới hiểu ra vấn đề, nhưng hắn chỉ là người mới trong đây, vào bang không lâu, các đại ca đã đem cô gái kia đi, còn hắn chỉ phụ trách ở lại thu dọn hiện trường.
Không ngờ lại bị bắt hỏi cung.
"Tôi chỉ biết hôm nay lão đại mới đến thành phố, đại ca chúng tôi đã đem cô ấy đi làm quà ra mắt rồi.."
Vừa nghe từ "quà ra mắt" thì cả Dinh Tử Kiến và Lục Diễn mắt đều hiện sát khí.
Kết cục là tên mới gia nhập bang hội gì đó bị đánh một trận.
Chắc từ đây rút khỏi bang hội luôn, số quá nhọ, cuộc đời quá không công bằng.
Rip anh lưu manh ngốc.
Trình Tống lại tiếp tục liên hệ một số người, tay trong của Thanh Ưng, bang hội liên quan trong khu vực để thâm dò nơi tổ chức.
"Thiếu gia, đã có vị trí.." Hắn nhanh chóng trình lên cho Dinh Tử Kiến..
"Tới đó"
Nghe vậy Lục Diễn cũng chạy cạnh bên ông bạn, không biết xấu hổ mà leo lên xe cùng.
Dinh Tử Kiến hừ nhẹ.
[...]
Trên xe Lục Diễn nhận được một cuộc điện thoại từ Thái Ngư.
"Alo..!! Tôi đang gấp, cô muốn gì nói mau" hắn có hơi tức giận nhưng vẫn muốn xem người này nói gì.
Cô gái này có chút phiền phức nhất trong số bạn gái hắn từng quen.
"Em muốn nói anh biết, người phụ nữ anh thích, sắp không xong rồi..haha" giọng điệu rất đáng ghét.
"Cô..!! Thì ra tất cả là do cô bày trò, nếu Mễ Lam xảy ra chuyện gì, cô có mười cái mạng cũng không đền nổi"
Thái Ngư nghe hắn nói vậy giọng còn đặc biết kiêu ngạo hơn:
"Anh vì một con phóng viên tầm thường mà dám hâm doạ em" cô không tin không xử chết con nhỏ phóng viên đó, trước giờ phía cô thuê không bao giờ làm ai thất vọng lần nào.
Đột nhiên bên cạnh Dinh Tử Kiến giựt lấy điện thoại của Lục Diễn:
"Tôi không cần biết cô là ai? Gia thế cô đủ mạnh thế nào! Tôi chỉ cần biết, cô động đến vợ của Dinh Tử Kiến này, thì kiếp này đừng mong sống yên ổn" nói xong liền ném điện loại lại cho Lục Diễn.
Dinh Tử Kiến nhìn Lục Diễn.
Là loại ánh mắt tôi muốn giết cậu ngay lập tức.
Nếu cậu muốn sống thì nên cầu phúc Mễ Lam bình yên vô sự.
Lục Diễn từ lúc xuất hiện trên cõi đời này đến giờ mới hiểu, cảm loại giác tính mạng bị uy hiếp là như thế nào.
Thái Ngư nghe xong giọng người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong điện thoại.
Cô ta như ngừng thở..
"Không thể nào..
Không thể nào..
Việc này sai ở đâu" Thái Ngư hốt hoảng, sai ở chổ cô quá ghen tị, quá háo thắng, không điều tra rõ ràng đã ra tay.
Cô ta ngồi bệch xuống dưới đất, cố cầm lấy điện thoại, tay run rẩy mà gọi phía bên kia.
Nhưng những người cô thuê gọi bất kỳ ai cũng không bắt máy.
Bọn họ như biến mất hết cả rồi.
[...]
Mễ Lam lại tỉnh lại một lần nữa, lần này đầu còn đau hơn lần trước gấp nhiều lần.
Tay chân không bị trối, cả một căn phòng vắng lặng như tờ.
Mễ Lam ngồi định tâm một tí mới bắt đầu hành động từng bước nhỏ.
Cô thăm dò tình hình xung quanh, nghe ngóng động tĩnh.
"Tại sao lại yên tỉnh thế nào? đây có phải trụ sở chính không, cô là vật hiến tế cho lão đại gì gì đó mà sao lại kỳ vậy?" Chẳng lẽ lão đại của bọn họ cấm dục à.
Mễ Lam có chút tủi thân.
Cô là vật bị vứt bỏ.
Nhanh chóng bỏ chạy thôi.
Nhưng Mễ Lam không hề biết, bên trong căn phòng của cô đã được cách âm, chóng đạn chóng mọi thứ xâm nhập bên ngoài.
Cô vào được là do bọn cấp cao trong bang Thanh Ưng cố tình sắp xếp cho lão đại bất ngờ.
Bên ngoài Mễ Lam nào đâu biết bang phái tranh giành hỗn chiến diễn ra, ai đó gài một lượng thuốc nổ lớn nhằm tiêu diệt lão đại để soán ngôi.
Mễ Lam vừa mở được cửa sổ định chui ra ngoài thì nghe tiếng nổ rất lớn..
"Ầm..
Ầm..." cô rơi thằng từ lầu một xuống đám hoa ven khu biệt thự của nơi đó..
Cả người trầy xơ xác..
Cũng may không bị thương nặng.
Liền liều mạng bỏ chạy.
Đột nhiên cảm giác kiếp trước lại dâng lên trong lòng.
Lúc đó cũng là đêm tối mịt mờ.
Tiếng súng và tiếng bước chân không ngừng truy đuổi cô.
Mễ Lam cứ chạy, cô cầm theo vật chứng mà chạy..
Nhưng cuối cùng cũng bị bọn chúng ép đến đường cùng, rơi xuống vách núi, chết đến xương cốt không còn.
Cảm giác đó là nổi sợ trong tiềm thức, lâu lâu cô vẫn mơ về nó.
Càng nghĩ càng sợ, Mễ Lam càng chạy để bảo toàn mạng sống của mình.
Cô không thể như thế chết đi một lần nữa.
Nghĩ đến tương lai tương sáng, những ngày tháng du lịch xuyên lục địa, số tiền tích lũy trong tài khoản ngày càng nhiều rồi, sắp đủ để cô có thể rời khỏi đây, lúc này không thể để mọi cố gắng kết thúc như vậy được, ý chí sinh tồn liền tăng vọt.
Mễ Lam dùng hết sức mà chạy.
Giữa khói lửa, tiếng đạn, tiếng người la hét phía sau, cô chạy vượt qua một bóng người đang đứng.
Mễ Lam giựt thót tim nhìn sang.
Là một thiên thần, không đúng là một tiểu yêu quái.
Một cậu bé tầm 12-13 tuổi, cậu đi rất bình tĩnh, như việc phía sau lưng chẳng liên quan gì mình cả.
Ánh mắt lơ đi mọi thứ xung quanh, cảm giác như một người vô hồn, nhưng đôi mắt lại như chim ưng, nhìn kỹ vào liền làm người ta rùng mình vì sự âm u trong đó.
Mễ Lam nghĩ chắc do quá hoảng sợ nên cậu bé mới như thế.
Đồng bệnh gặp nhau, cô không thể thờ ơ thấy chết không cứu.
Liền quay lại nắm tay cậu ta kéo chạy theo.
"Chị.." cậu bé kia hơi ngạc nhiên nhìn Mễ Lam..
Tại sao lại có một cô gái xuất hiện ở nơi này..
Mễ Lam giơ tay lên miệng: "xuỳ" Sau đó cô còn vuốt vuốt tóc con trai nhà người ta.
"Chị sẽ dẫn em trốn khỏi đây, theo chị.." thằng bé thật là ngoan ngoãn và đáng thương.
Cô liền kéo tay cậu tiếp tục chạy...
Cậu trai 12-13 tuổi: "..." con gái thường ngu kiểu này sao.
Anh hai đã từng nói phụ nữ là loại động vật độ ngu ngang bằng độ nguy hiểm, cần tránh xa, thậm chí tránh thật xa.
Vừa về nước cậu đã bị một phụ nữ nắm tay kéo đi thế này.
Nếu để anh hai biết thì chết chắc.
Chạy ra tới phía ngoài đường lớn, cảm thấy an toàn rồi thì Mễ Lam mới đứng thở hì hà hì hụt.
Cô quay lại hỏi:
"Này..!! Tiểu Lucifer..!! Em có mang điện thoại không? Cho chị mượn với?"
Nhóc nghe cô gọi mình như thế thì cau mày: "Em không phải Lucifer, em tên Brian"
Mễ Lam cười có chút bất đắc dĩ..
"Chị tên Mễ Lam, rất vui được cùng em chạy trốn"
Brian: "..." Ai nói chị tôi chạy trốn, là chị kéo tôi chạy theo mà thôi.
Hỏi sao cô lại ra tay nghĩa hiệp cứu cậu bé này.
Đơn giản dễ hiểu nhìn cậu ta liền thấy ngay đáp án.
Là quá đẹp mắt đi á.
Nếu nói Dinh Tử Kiến là đẹp kiểu trích tiên hạ phàm, thì cậu bé trước mặt đẹp kiểu thiên thần sa ngã, quyết rũ và tà mị như một Lucifer.
Nhưng cũng khó so sánh, vì tuổi tác hai người cô so hơi chênh lệch nhau, phải chi cậu lớn hơn một tí thì dễ so rồi.
"À..!! Brian, em cho chị mượn điện thoại có được không?"
Cậu bé nghĩ ngợi gì đó, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Mễ Lam liền gọi cho Dinh Tử Kiến, cũng may cô luôn nhớ số điện thoại của hắn, vì mỗi lần cô phạm lỗi số này liền tìm cô..
Bình luận facebook