Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Gặp Kiều Tố Thanh
Hôm nay có nhiều cuộc họp quan trọng với đối tác nước ngoài.
Nên Trình Tống đã tắt nguồn điện thoại từ sớm.
Còn Dinh Tử Kiến hình như điện thoại cá nhân hết pin mà hắn đang rất bận nên không quan tâm mấy.
Đối tác từ công ty lớn ở nước ngoài hôm nay sẽ chính thức có mặt tại Dinh Thế.
"Cộc cộc.." tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang.
Một cô gái còn khá trẻ tuổi đi vào khiến mọi người đều trầm trồ.
Không ngờ phía công ty lớn lại cử một người phụ nữ xinh đẹp như vậy về nước để hợp tác chiến lược.
Dinh Tử Kiến từ lúc người kia bước vào tới giờ đều cúi đầu xem tài liệu liên quan cho đến khi cô ta tự giới thiệu:
"Tôi tên Kiều Tố Thanh là giám đốc phát triển thị trường của TS, rất hân hạnh được gặp mọi người"
Tất cả đều nhiệt liệt vỗ tay chào mừng.
Dinh Tử Kiến lúc này cũng ngước lên.
Kiều Tố Thanh nhìn trực diện người đàn ông đã rất nhiều năm cô không gặp.
Anh ấy vẫn phong cách đó, lạnh lùng, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén, nhưng bên trong là một con người cô đơn cần sự yêu thương.
Cô nhìn chằm chằm như thế, khiến mọi người xung quanh cũng thấy làm lạ.
Họ biết là Boss nhà họ rất đẹp trai nhưng cũng không cần phải lộ liễu thế kia chứ.
Dinh Tử Kiến cũng không có động thái gì, hắn chỉ về phía slide ý nói cô cứ tiếp tục công việc của mình, giới thiệu phần cô cần nói.
Kiều Tố Thanh gật đầu, mĩm cười với mọi người rồi nhìn vào màn hình laptop bắt đầu thuyết trình dự án.
Sau khi cuộc hợp kết thúc cô thu dọn đồ lập tức chạy theo bóng lưng người phía trước.
"Tử Kiến, anh đợi em một tí, em có một số việc muốn nói"
Trình Tống đi phía sau thấy Boss không có ý quay lại thì liền giơ tay ra cản vị giám đốc phía TS này lại.
"Kiều tiểu thư, hiện tại đã hết giờ làm việc, cô có gì cần nói thì vào ngày mai chúng ta gặp mặt sẽ bàn sau!"
Kiều Tố Thanh nhìn Trình Tống, cô liền gạt tay anh ta đi về phía trước, níu lấy tay áo của Dinh Tử Kiến.
Hắn hơi nhíu mày.
"Em có chuyện muốn nói riêng với anh" cô dứt khoát không buông.
Dinh Tử Kiến quay sang nhìn cô:
"Giữa chúng ta không có gì để nói riêng, cô muốn gì cứ nói tại đây" hắn thật sự là có chút mệt mỏi, không muốn nghe những lời giải thích dư thừa.
Cô đã đi nhiều năm, vì sao lần này lại quay về.
Lại còn bám lấy thế này.
"Chuyện năm xưa vì sao em rời khỏi đây, thật sự anh không muốn nghe sao?"
"Quan trọng sao? Đi thì cũng đã đi rồi" Dinh Tử Kiến đáp lại.
Trình Tống nghe liền biết giữa hai người này có gì đó.
Hắn nhanh chóng biết khôn mà tránh né.
Không lẽ vị này chính là người yêu cũ trong truyền thuyết của Boss, thật quá đáng sợ rồi, có nên nói cho phu nhân biết không? Với tính cách của phu nhân nếu biết người cũ tìm tới tận công ty, cô ấy có lật tung nốc Dinh Thế lên luôn không nhỉ? Có thể lắm à.
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trình Tống lấy điện thoại mở nguồn thì nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Tư quản gia.
[...]
Hành lang công ty tầng trên cùng
"Được rồi, ở đây không có ai, có gì cô cứ nói đi" Dinh Tử Kiến nhìn về một hướng cất lời.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, giờ này khá trễ rồi, lại trễ bửa cơm chiều.
Thiết nghĩ cái người không tim không phổi ở nhà cũng chẳng chừa phần cho hắn đâu.
Kiều Tố Thanh tiến lại gần cô ta mắt rưng rưng:
"Em xin lỗi vì năm đó đã bỏ đi không một lời từ biệt, là lỗi của em" từng giọt từng giọt nước mắt rơi, trông rất thương tâm.
Cô gái trước mắt mình đang khóc.
Hắn không phải thiếu niên như năm nào.
Giọt nước mắt của một người có bao nhiêu chân thành có bao nhiều là giả dối, nhìn một cái liền nhận ra.
Sau nhiều năm thì ra con người có thể thay đổi đến thế.
"Tôi đứng đây không phải để nghe những lời xin lỗi từ cô" thứ Dinh Tử Kiến muốn nghe là lý do vì sao mà thôi, khúc mắc này trong lòng hắn cũng đã lâu rồi.
Năm đó đúng là hắn có cảm tình rất tốt với cô, cô là một cô gái hiền lành và ngây thơ, luôn để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, người xạ lạ đầu tiên quan tâm đến hắn nhiều như thế.
"Lúc đó em không có tiền, nhà không có gia thế, Dinh lão gia tử biết anh có thiện cảm với em, ông đã đến gặp em, ông cho em một số tiền rất lớn, còn nói sẽ giúp em đi du học, chỉ cần em chấp nhận rời khỏi anh"
Cô ta vừa nói hai tay vừa nắm thật chặt lại.
Cả người run lên vì xúc động.
Dinh Tử Kiến nghe xong hắn hơi nhếch mép cười.
Thì ra cũng vẫn là vì tiền.
Trên đời này đúng là chỉ có hắn thời niên thiếu ngu ngốc đến độ tin vào thứ gọi là tình cảm chân thành.
"Chỉ vậy thôi sao? Cô đã nói xong chưa? Nếu xong thì tôi đi đây" những việc này hắn đã sớm đoán ra được rồi, hắn lại cứ nghĩ còn việc gì mình chưa biết chứ.
Kiều Tố Thanh nói đến như vậy nhưng không thể đá động một chút cảm xúc của người đàn ông trước mặt, cô níu tay anh lại..
"Tử Kiến, nếu lúc đó em không rời đi, em sẽ mất hết tương lai, sẽ không thể đủ điều kiện để sánh vai cùng anh như ngày hôm nay" đúng vậy.
Cô là vì ngày hôm nay lúc đó mới từ bỏ tất cả mà đi.
Nhưng giờ cô đã quay lại rồi.
Dinh Tử Kiến nghe cô ta nói xong.
Đột nhiên hắn nhớ tới một người, cô ấy nói hắn là tương lai của cô, hắn không thể ly hôn với cô được.
Cái lý do trẻ con đó cũng chỉ có Mễ Lam đem đi lừa người thôi.
Vậy mà hắn lại chịu tin.
Dinh Tử Kiến đột nhiên quay lại nhìn vào Kiều Tố Thanh.
Cô ta thấy hắn có phản ứng liền ánh mắt sáng lên, cuối cùng anh ấy cũng động lòng rồi.
Cô biết mà con người này rất cố chấp, anh sẽ không quên cô.
"Chúng ta..
Chúng ta có thể bắt đầu lại được không anh? Em đã quay về, bây giờ em có đủ khả năng sánh bước cùng anh rồi" cùng anh gánh vác giang sơn này.
Cô sẽ là một cánh tay đắc lực.
"Đủ khả năng thì sao chứ?"
Dinh Tử Kiến nhìn người con gái trước mặt mình.
Lúc trước khi cô bỏ đi, hắn quả thật là có buồn, có thất vọng, có tự trách bản thân.
Bao năm vẫn cứ không hiểu một lý do đơn giản như vậy, cứ nghĩ là do mình không đủ tốt.
Không ngờ là vì hắn không phải là tương lai của cô.
Tương lai của cô là những thứ cô muốn bây giờ, tiền và danh vọng, hắn là thứ xếp sau cùng cô muốn tìm lại mà thôi.
Hắn phát hiện khi đứng đối diện với con người này, cô cũng đã khác xưa, hắn cũng thế.
Không còn chút cảm giác như bản thân trước đây đã nghĩ.
"Chúc mừng cô đạt tương lai mà cô muốn, nhưng xin lỗi tương lai của tôi đã hứa cho một người khác rồi"
Dinh Tử Kiến nói xong bỏ lại Kiều Tố Thanh đứng ngơ ngẩn, hắn quay lưng, chân dài bước nhanh.
[...]
Đột nhiên đi đến một đoạn thấy Trình Tống đang đứng lấp ló, Dinh Tử Kiến cau mày.
Hắn nuôi một tên nhiều chuyện thế bao giờ
"Sao thế?" hỏi tên trợ lý ngốc
Trình Tống vẻ mặt bối rối không biết báo cáo làm sao.
Tuy là cũng có chút nhiều chuyện việc riêng của Boss, nhưng thấy Boss một lòng một dạ với phu nhân hắn liền cho một like.
"Phu nhân..." nói rồi lại ngưng..
Dinh Tử Kiến tức giận thật sự: "Phu nhân làm sao?" cô ấy là gây hoạ gì hay là lại bị bắt cóc.
"Phu nhân đi theo người đàn ông lạ mặt rời khỏi Dinh gia tới giờ vẫn không thấy về, gọi thì không bắt máy"
Dinh Tử Kiến nghe xong thì lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng phát hiện điện thoại mình đã hết pin.
Hắn tức giận đi về nhà ngay lập tức.
Ngay phía bên kia Kiều Tố Thanh nghe hết toàn bộ sự việc.
Không ngờ tất cả là cô đoán sai.
Dinh Tử Kiến thật sự động lòng với Mễ Lam, nhưng hình như người đó thì ngược lại không thích hắn.
Cô là vẫn còn cơ hội..
Nên Trình Tống đã tắt nguồn điện thoại từ sớm.
Còn Dinh Tử Kiến hình như điện thoại cá nhân hết pin mà hắn đang rất bận nên không quan tâm mấy.
Đối tác từ công ty lớn ở nước ngoài hôm nay sẽ chính thức có mặt tại Dinh Thế.
"Cộc cộc.." tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang.
Một cô gái còn khá trẻ tuổi đi vào khiến mọi người đều trầm trồ.
Không ngờ phía công ty lớn lại cử một người phụ nữ xinh đẹp như vậy về nước để hợp tác chiến lược.
Dinh Tử Kiến từ lúc người kia bước vào tới giờ đều cúi đầu xem tài liệu liên quan cho đến khi cô ta tự giới thiệu:
"Tôi tên Kiều Tố Thanh là giám đốc phát triển thị trường của TS, rất hân hạnh được gặp mọi người"
Tất cả đều nhiệt liệt vỗ tay chào mừng.
Dinh Tử Kiến lúc này cũng ngước lên.
Kiều Tố Thanh nhìn trực diện người đàn ông đã rất nhiều năm cô không gặp.
Anh ấy vẫn phong cách đó, lạnh lùng, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén, nhưng bên trong là một con người cô đơn cần sự yêu thương.
Cô nhìn chằm chằm như thế, khiến mọi người xung quanh cũng thấy làm lạ.
Họ biết là Boss nhà họ rất đẹp trai nhưng cũng không cần phải lộ liễu thế kia chứ.
Dinh Tử Kiến cũng không có động thái gì, hắn chỉ về phía slide ý nói cô cứ tiếp tục công việc của mình, giới thiệu phần cô cần nói.
Kiều Tố Thanh gật đầu, mĩm cười với mọi người rồi nhìn vào màn hình laptop bắt đầu thuyết trình dự án.
Sau khi cuộc hợp kết thúc cô thu dọn đồ lập tức chạy theo bóng lưng người phía trước.
"Tử Kiến, anh đợi em một tí, em có một số việc muốn nói"
Trình Tống đi phía sau thấy Boss không có ý quay lại thì liền giơ tay ra cản vị giám đốc phía TS này lại.
"Kiều tiểu thư, hiện tại đã hết giờ làm việc, cô có gì cần nói thì vào ngày mai chúng ta gặp mặt sẽ bàn sau!"
Kiều Tố Thanh nhìn Trình Tống, cô liền gạt tay anh ta đi về phía trước, níu lấy tay áo của Dinh Tử Kiến.
Hắn hơi nhíu mày.
"Em có chuyện muốn nói riêng với anh" cô dứt khoát không buông.
Dinh Tử Kiến quay sang nhìn cô:
"Giữa chúng ta không có gì để nói riêng, cô muốn gì cứ nói tại đây" hắn thật sự là có chút mệt mỏi, không muốn nghe những lời giải thích dư thừa.
Cô đã đi nhiều năm, vì sao lần này lại quay về.
Lại còn bám lấy thế này.
"Chuyện năm xưa vì sao em rời khỏi đây, thật sự anh không muốn nghe sao?"
"Quan trọng sao? Đi thì cũng đã đi rồi" Dinh Tử Kiến đáp lại.
Trình Tống nghe liền biết giữa hai người này có gì đó.
Hắn nhanh chóng biết khôn mà tránh né.
Không lẽ vị này chính là người yêu cũ trong truyền thuyết của Boss, thật quá đáng sợ rồi, có nên nói cho phu nhân biết không? Với tính cách của phu nhân nếu biết người cũ tìm tới tận công ty, cô ấy có lật tung nốc Dinh Thế lên luôn không nhỉ? Có thể lắm à.
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trình Tống lấy điện thoại mở nguồn thì nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Tư quản gia.
[...]
Hành lang công ty tầng trên cùng
"Được rồi, ở đây không có ai, có gì cô cứ nói đi" Dinh Tử Kiến nhìn về một hướng cất lời.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, giờ này khá trễ rồi, lại trễ bửa cơm chiều.
Thiết nghĩ cái người không tim không phổi ở nhà cũng chẳng chừa phần cho hắn đâu.
Kiều Tố Thanh tiến lại gần cô ta mắt rưng rưng:
"Em xin lỗi vì năm đó đã bỏ đi không một lời từ biệt, là lỗi của em" từng giọt từng giọt nước mắt rơi, trông rất thương tâm.
Cô gái trước mắt mình đang khóc.
Hắn không phải thiếu niên như năm nào.
Giọt nước mắt của một người có bao nhiêu chân thành có bao nhiều là giả dối, nhìn một cái liền nhận ra.
Sau nhiều năm thì ra con người có thể thay đổi đến thế.
"Tôi đứng đây không phải để nghe những lời xin lỗi từ cô" thứ Dinh Tử Kiến muốn nghe là lý do vì sao mà thôi, khúc mắc này trong lòng hắn cũng đã lâu rồi.
Năm đó đúng là hắn có cảm tình rất tốt với cô, cô là một cô gái hiền lành và ngây thơ, luôn để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, người xạ lạ đầu tiên quan tâm đến hắn nhiều như thế.
"Lúc đó em không có tiền, nhà không có gia thế, Dinh lão gia tử biết anh có thiện cảm với em, ông đã đến gặp em, ông cho em một số tiền rất lớn, còn nói sẽ giúp em đi du học, chỉ cần em chấp nhận rời khỏi anh"
Cô ta vừa nói hai tay vừa nắm thật chặt lại.
Cả người run lên vì xúc động.
Dinh Tử Kiến nghe xong hắn hơi nhếch mép cười.
Thì ra cũng vẫn là vì tiền.
Trên đời này đúng là chỉ có hắn thời niên thiếu ngu ngốc đến độ tin vào thứ gọi là tình cảm chân thành.
"Chỉ vậy thôi sao? Cô đã nói xong chưa? Nếu xong thì tôi đi đây" những việc này hắn đã sớm đoán ra được rồi, hắn lại cứ nghĩ còn việc gì mình chưa biết chứ.
Kiều Tố Thanh nói đến như vậy nhưng không thể đá động một chút cảm xúc của người đàn ông trước mặt, cô níu tay anh lại..
"Tử Kiến, nếu lúc đó em không rời đi, em sẽ mất hết tương lai, sẽ không thể đủ điều kiện để sánh vai cùng anh như ngày hôm nay" đúng vậy.
Cô là vì ngày hôm nay lúc đó mới từ bỏ tất cả mà đi.
Nhưng giờ cô đã quay lại rồi.
Dinh Tử Kiến nghe cô ta nói xong.
Đột nhiên hắn nhớ tới một người, cô ấy nói hắn là tương lai của cô, hắn không thể ly hôn với cô được.
Cái lý do trẻ con đó cũng chỉ có Mễ Lam đem đi lừa người thôi.
Vậy mà hắn lại chịu tin.
Dinh Tử Kiến đột nhiên quay lại nhìn vào Kiều Tố Thanh.
Cô ta thấy hắn có phản ứng liền ánh mắt sáng lên, cuối cùng anh ấy cũng động lòng rồi.
Cô biết mà con người này rất cố chấp, anh sẽ không quên cô.
"Chúng ta..
Chúng ta có thể bắt đầu lại được không anh? Em đã quay về, bây giờ em có đủ khả năng sánh bước cùng anh rồi" cùng anh gánh vác giang sơn này.
Cô sẽ là một cánh tay đắc lực.
"Đủ khả năng thì sao chứ?"
Dinh Tử Kiến nhìn người con gái trước mặt mình.
Lúc trước khi cô bỏ đi, hắn quả thật là có buồn, có thất vọng, có tự trách bản thân.
Bao năm vẫn cứ không hiểu một lý do đơn giản như vậy, cứ nghĩ là do mình không đủ tốt.
Không ngờ là vì hắn không phải là tương lai của cô.
Tương lai của cô là những thứ cô muốn bây giờ, tiền và danh vọng, hắn là thứ xếp sau cùng cô muốn tìm lại mà thôi.
Hắn phát hiện khi đứng đối diện với con người này, cô cũng đã khác xưa, hắn cũng thế.
Không còn chút cảm giác như bản thân trước đây đã nghĩ.
"Chúc mừng cô đạt tương lai mà cô muốn, nhưng xin lỗi tương lai của tôi đã hứa cho một người khác rồi"
Dinh Tử Kiến nói xong bỏ lại Kiều Tố Thanh đứng ngơ ngẩn, hắn quay lưng, chân dài bước nhanh.
[...]
Đột nhiên đi đến một đoạn thấy Trình Tống đang đứng lấp ló, Dinh Tử Kiến cau mày.
Hắn nuôi một tên nhiều chuyện thế bao giờ
"Sao thế?" hỏi tên trợ lý ngốc
Trình Tống vẻ mặt bối rối không biết báo cáo làm sao.
Tuy là cũng có chút nhiều chuyện việc riêng của Boss, nhưng thấy Boss một lòng một dạ với phu nhân hắn liền cho một like.
"Phu nhân..." nói rồi lại ngưng..
Dinh Tử Kiến tức giận thật sự: "Phu nhân làm sao?" cô ấy là gây hoạ gì hay là lại bị bắt cóc.
"Phu nhân đi theo người đàn ông lạ mặt rời khỏi Dinh gia tới giờ vẫn không thấy về, gọi thì không bắt máy"
Dinh Tử Kiến nghe xong thì lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng phát hiện điện thoại mình đã hết pin.
Hắn tức giận đi về nhà ngay lập tức.
Ngay phía bên kia Kiều Tố Thanh nghe hết toàn bộ sự việc.
Không ngờ tất cả là cô đoán sai.
Dinh Tử Kiến thật sự động lòng với Mễ Lam, nhưng hình như người đó thì ngược lại không thích hắn.
Cô là vẫn còn cơ hội..
Bình luận facebook